“Ngô…..Hò hét thì tốt rồi.” Thiên Tuyết không nín được cười, “Chị dâu, đàn ông tức giận tốt nhất nên dỗ. Đương nhiên, tớ biết cậu sẽ không làm, lúc trước cậu trọc giận anh tớ, cũng chưa bao giờ dỗ dành anh ấy vui vẻ qua.”
“……..” Uyển Tình trừng cô.
“Phụ nữ phải biết lợi dụng lợi thế của mình, bằng không……..Ngẫm lại trước kia cậu nhiều thảm~” Thiên Tuyết giáo dục nói, “Hai người thích nhau, thỉnh thoảng ăn ít dấm chua, cũng là tình thú thôi! Anh ấy tức giận, cậu làm nũng là tốt rồi, không biết trong lòng anh ấy có bao nhiêu chờ mong đâu! Không làm nũng được, còn có thể hy sinh nhan sắc nha! Chỉ cần người đàn ông này thiệt tình thích cậu, cậu cũng sẽ không thật sự mờ ám với người khác, kia căn bản là lúc đó các người chỉ liếc mắt đưa tình, nào có chuyện lớn gì?”
Uyển Tình nghẹn nửa ngày, bất đắc dĩ thuyết: “Tớ mặc kệ cậu! Hy vọng A Thành nhà cậu không tức giận, mà là liếc mắt đưa tình với cậu!”
“Ngô…….Anh ấy rất rối loạn, nếu ở bên ngoài tức giận, vậy sẽ không phải là vô cùng tức giận, lúc chân chính tức giận, ngược lại sẽ im lặng đến đáng sợ.”
‘Cậu không cần nói về anh ta với tớ!” Uyển Tình cảm thấy cô căn bản là đang tú ân ái! Quả thực hơi quá đáng!
Buổi tối về nhà, Mục Thiên Dương hỏi: “Hình như hôm nay em không được vui.”
“Già đi một tuổi, có cái gì đáng vui mừng?”
“Em mới hai mươi tư, làm sao sẽ già đi?”
Uyển Tình sửng sốt, ngẳng đầu nhìn anh: “Em không già?”
Mục Thiên Dương nghịch ngơm cười nói: “Dù sao cũng trẻ tuổi hơn anh.”
Uyển Tình thở dài, nâng mặt anh lên nghiêm túc nói: “Em thích người đàn ông trưởng thành.”
“Uh hừ~” Sắc mặt Mục Thiên Dương sung sướng, chỉ sợ không lộ ra tươi cười được. Tuy rằng vui mừng, lại không quên an ủi cô.
Uyển Tình gần đây gặp rất nhiều chuyện, chỉ là không thoải mái mà thôi, cũng không có chân chính phiền não. Sinh nhật này có loại trừ một số người, cũng có một số người không quen biết, vừa muốn thích ức thân phận mới……….Có chút hơi mệt, nhưng trong lòng cũng phong phú.
Kế tiếp chính là mang đứa nhỏ đi bái tế Từ Khả Vy, Kim Uyển Uyển, Kim lão đại, sau đó cô và đứa nhỏ bị Kim lão phu nhân giữ lại ở C thị.
Mục Thiên Dương cũng không so đo với Kim lão phu nhân, chuẩn bị mấy ngày nữa sẽ thương lượng chuyện hôn sự với bà. Ban ngày anh đến công ty ở C thị làm, buổi tối nhìn Uyển Tình và con gái.
Buổi chiều một ngày, đang họp ở công ty, nhận được điện thoại của Khấu Băng: “Lão thái thái muốn nói chuyện với cậu.”
Mục Thiên Dương sâu sa, nghĩ tới ánh mắt hai người này nhìn anh gần nhất lại rét run, trong lòng có điểm thông thuận. Bất quá một người là bà ngoại của Uyển Tình, một người là “Cậu” của Uyển Tình, anh phải tôn kính, lập tức đáp ứng, chạy tới nơi hẹn là vườn Trà.
Tới đó gặp mấy tên thủ hạ đang đứng ngoài cửa, bên trong căn phòng lịch sự tao nhã, Kim lão phu nhân và Khấu Băng ngồi ở gần cửa sổ uống trà, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Anh đi qua, hô một tiếng bà ngoại, cậu, Khấu Băng nói: “Con đi ra ngoài trước.”
Mục Thiên Dương không rõ, cho nên nhìn Mục lão phu nhân.
Kim lão phu nhân nói: “Ngồi đi.”
Mục Thiên Dương nhìn nhìn, ngồi xuống phía trước vị trí mà Khấu Băng vừa ngồi.
Kim lão phu nhân đưa qua một túi văn kiện, anh nghi hoặc mở ra, lấy ra một sấp giấy dày, phát hiện là tư liệu và Uyển Tình. Anh liếc mắt nhìn Kim lão phu nhân một cái, có chút bực mình. Đã xét nghiệm DNA, Uyển Tình là cháu ngoại của bà, bà còn điều tra cái gì?
Anh cúi đầu nhìn, chỉ chốc lát sau, cả người căng thẳng, trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Anh run rẩy lật đến một tờ giấy, chậm rãi xem hai ba trang, anh thoáng nhìn nhanh, biết nội dung bên trong!
Anh buông tư liệu, nhìn Kim lão phu nhân: “Đây đều đã trôi qua.”
Kim lão phu nhân lạnh nhạt nhìn anh: “Cậu cảm thấy cho nó danh phận, là có thể bồi thường cho nó?”
Mục Thiên Dương hít sâu một hơi: “Chúng cháu là thật tâm yêu nhau, không phải bồi thường!”
“Ai biết được?” Kim lão phu nhân cười lạnh một tiếng, “Cõ lẽ bởi vì đứa nhỏ, nó không thể không thỏa hiệp. Bất quá từ nay về sau, nó sẽ không cần phải chịu cậu ức hiếp! Long Diễm Minh, sẽ không nuôi không nổi nó và đứa nhỏ, sẽ không không bảo vệ được nó!”
“Không cho phép!” Mục Thiên Dương gầm nhẹ, “Uyển Tình sẽ không nguyện ý nhớ tới chuyện này, bà không thể làm như vậy.”
“Không lẽ để cho nó gả cho cậu? Nó nhìn thấy cậu, càng không thể quên được! Vừa thấy cậu, sẽ nhớ tới cậu đối xử với nó như thế nào!”
“Đây là chuyện của cháu và cô ấy, bà không biết!” Mục Thiên Dương nói, “Cô ấy một mình sinh con của cháu, đã đáp ứng lời cầu hôn của cháu………Cô ấy yêu cháu, cháu cũng yêu cô ấy. Cô ấy biết cái gì quan trọng hơn, sẽ không câu lệ cho qua đi. Nếu bà thật sự thương cô ấy, không nên lấy việc này đi phiền cô ấy! Cô ấy không dám để cho mẹ cô ấy biết, nhất định cũng không muốn bà biết, bằng không cô ấy sẽ không biết đối mặt như thế nào!”
Kim lão phu nhân cứng lại, mạnh néo tách trà đứng lên: “Cho dù như thế, cũng cũng đừng tưởng lại thương tổn nó! Tôi tuyệt đối sẽ không để nó gả cho cậu!”
Kim lão phu nhân nói xong, xoay người ra khỏi phòng.
Mục Thiên Dương ngồi không nhúc nhích, nội tâm sinh ra một cỗ sợ hãi mất đi Uyển Tình.
Khấu Băng đi tới, nhặt lên tư liệu dính đầy nước trà.
Khấu Băng nhìn anh, xem ra anh cho là bọn họ điều tra Uyển Tình là có mưu đồ gây rối. Khấu Băng hơi kéo khóe miệng: “Không phải điều tra cô ấy. Ngày đó cậu và Uyển Tình nói, Âu Kì Thắng đã cứu cô ấy, lão phu nhân muốn biệt ai đã hại qua cô ấy, nên kêu tôi đi điều tra, không nghĩ tới……Đả thương Uyển Tình nặng nhất là cậu.”
Mục Thiên Dương thống khổ cúi đầu, qua thật lâu, anh đột nhiên đứng lên chạy ra bên ngoài. Sau khi lên xe, anh vừa lái xe, vừa gọi điện thoại cho Uyển Tình: “Em đang ở đâu?”
“Ở công viên cùng với Thiên Tuyết, một chút nữa sẽ tới chỗ của bà ngoại.”
“Em ở công viên nào, anh tới đón em, chúng ta cùng đi!”
“Bà ngoại đã đưa xe đến đón, không cần làm phiền.”
“Không, anh đi đón em!” Mục Thiên Dương kiên trì thuyết. Anh sợ hãi, sợ hãi Phó Tiểu Hương sẽ giấu cô đi! Phó Tiểu Hương dám ẩn mình ở nông thôn mấy chục năm, vạn nhất cũng giấu cô đi mấy chục năm……Không! Anh không thể mất đi cô! Một chút cũng không thể!
Uyển Tình dừng một chút, nghe ra âm thanh khẩn trương của anh, nói: “Vậy anh đến đây đi, em chờ anh.”
“Được, anh yêu em.”
Uyển Tình sửng sốt, nói: “Em cũng vậy.”
“Anh thật sự yêu em……” Mục Thiên Dương nỉ non. Nhớ tới lời nói của Phó Tiểu Hương___có lẽ bởi vì đứa nhỏ, nó không thể không thỏa hiệp………
Không, sẽ không. Cô thương anh, anh cũng yêu cô. Là vì yêu, không phải khác.
Đến cửa công viên, nhìn thấy Uyển Tình, Mục Thiên Dương muốn ôm cô vào trong ngực hung hăng hôn. Bất quá Thiên Tuyết và đứa nhỏ còn ở bên cạnh, anh cỉ có thể khắc chế hung hăng ôm cô một chút.
Uyển Tình hoảng sợ, phát hiện hôm nay anh rất không thích hợp. Sau khi lên xe, cô hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Anh lắc đầu, cười với cô: “Chỉ là đột nhiên nhớ em.”
Uyển Tình nhịn không được đỏ mặt, giận dỗi liếc mắt nhìn anh một cái.
Đến Kim gia, Kim lão phu nhân cũng không phải ngoài ý muốn nhìn thấy Mục Thiên Dương còn giống như không có việc gì xuất hiện. Bà cũng không có đuổi anh, bởi vì bà cũng không muốn Uyển Tình nói bản thân đã phát hiện chuyện của cô.
“Ngô…..Hò hét thì tốt rồi.” Thiên Tuyết không nín được cười, “Chị dâu, đàn ông tức giận tốt nhất nên dỗ. Đương nhiên, tớ biết cậu sẽ không làm, lúc trước cậu trọc giận anh tớ, cũng chưa bao giờ dỗ dành anh ấy vui vẻ qua.”
“……..” Uyển Tình trừng cô.
“Phụ nữ phải biết lợi dụng lợi thế của mình, bằng không……..Ngẫm lại trước kia cậu nhiều thảm~” Thiên Tuyết giáo dục nói, “Hai người thích nhau, thỉnh thoảng ăn ít dấm chua, cũng là tình thú thôi! Anh ấy tức giận, cậu làm nũng là tốt rồi, không biết trong lòng anh ấy có bao nhiêu chờ mong đâu! Không làm nũng được, còn có thể hy sinh nhan sắc nha! Chỉ cần người đàn ông này thiệt tình thích cậu, cậu cũng sẽ không thật sự mờ ám với người khác, kia căn bản là lúc đó các người chỉ liếc mắt đưa tình, nào có chuyện lớn gì?”
Uyển Tình nghẹn nửa ngày, bất đắc dĩ thuyết: “Tớ mặc kệ cậu! Hy vọng A Thành nhà cậu không tức giận, mà là liếc mắt đưa tình với cậu!”
“Ngô…….Anh ấy rất rối loạn, nếu ở bên ngoài tức giận, vậy sẽ không phải là vô cùng tức giận, lúc chân chính tức giận, ngược lại sẽ im lặng đến đáng sợ.”
‘Cậu không cần nói về anh ta với tớ!” Uyển Tình cảm thấy cô căn bản là đang tú ân ái! Quả thực hơi quá đáng!
Buổi tối về nhà, Mục Thiên Dương hỏi: “Hình như hôm nay em không được vui.”
“Già đi một tuổi, có cái gì đáng vui mừng?”
“Em mới hai mươi tư, làm sao sẽ già đi?”
Uyển Tình sửng sốt, ngẳng đầu nhìn anh: “Em không già?”
Mục Thiên Dương nghịch ngơm cười nói: “Dù sao cũng trẻ tuổi hơn anh.”
Uyển Tình thở dài, nâng mặt anh lên nghiêm túc nói: “Em thích người đàn ông trưởng thành.”
“Uh hừ~” Sắc mặt Mục Thiên Dương sung sướng, chỉ sợ không lộ ra tươi cười được. Tuy rằng vui mừng, lại không quên an ủi cô.
Uyển Tình gần đây gặp rất nhiều chuyện, chỉ là không thoải mái mà thôi, cũng không có chân chính phiền não. Sinh nhật này có loại trừ một số người, cũng có một số người không quen biết, vừa muốn thích ức thân phận mới……….Có chút hơi mệt, nhưng trong lòng cũng phong phú.
Kế tiếp chính là mang đứa nhỏ đi bái tế Từ Khả Vy, Kim Uyển Uyển, Kim lão đại, sau đó cô và đứa nhỏ bị Kim lão phu nhân giữ lại ở C thị.
Mục Thiên Dương cũng không so đo với Kim lão phu nhân, chuẩn bị mấy ngày nữa sẽ thương lượng chuyện hôn sự với bà. Ban ngày anh đến công ty ở C thị làm, buổi tối nhìn Uyển Tình và con gái.
Buổi chiều một ngày, đang họp ở công ty, nhận được điện thoại của Khấu Băng: “Lão thái thái muốn nói chuyện với cậu.”
Mục Thiên Dương sâu sa, nghĩ tới ánh mắt hai người này nhìn anh gần nhất lại rét run, trong lòng có điểm thông thuận. Bất quá một người là bà ngoại của Uyển Tình, một người là “Cậu” của Uyển Tình, anh phải tôn kính, lập tức đáp ứng, chạy tới nơi hẹn là vườn Trà.
Tới đó gặp mấy tên thủ hạ đang đứng ngoài cửa, bên trong căn phòng lịch sự tao nhã, Kim lão phu nhân và Khấu Băng ngồi ở gần cửa sổ uống trà, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Anh đi qua, hô một tiếng bà ngoại, cậu, Khấu Băng nói: “Con đi ra ngoài trước.”
Mục Thiên Dương không rõ, cho nên nhìn Mục lão phu nhân.
Kim lão phu nhân nói: “Ngồi đi.”
Mục Thiên Dương nhìn nhìn, ngồi xuống phía trước vị trí mà Khấu Băng vừa ngồi.
Kim lão phu nhân đưa qua một túi văn kiện, anh nghi hoặc mở ra, lấy ra một sấp giấy dày, phát hiện là tư liệu và Uyển Tình. Anh liếc mắt nhìn Kim lão phu nhân một cái, có chút bực mình. Đã xét nghiệm DNA, Uyển Tình là cháu ngoại của bà, bà còn điều tra cái gì?
Anh cúi đầu nhìn, chỉ chốc lát sau, cả người căng thẳng, trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Anh run rẩy lật đến một tờ giấy, chậm rãi xem hai ba trang, anh thoáng nhìn nhanh, biết nội dung bên trong!
Anh buông tư liệu, nhìn Kim lão phu nhân: “Đây đều đã trôi qua.”
Kim lão phu nhân lạnh nhạt nhìn anh: “Cậu cảm thấy cho nó danh phận, là có thể bồi thường cho nó?”
Mục Thiên Dương hít sâu một hơi: “Chúng cháu là thật tâm yêu nhau, không phải bồi thường!”
“Ai biết được?” Kim lão phu nhân cười lạnh một tiếng, “Cõ lẽ bởi vì đứa nhỏ, nó không thể không thỏa hiệp. Bất quá từ nay về sau, nó sẽ không cần phải chịu cậu ức hiếp! Long Diễm Minh, sẽ không nuôi không nổi nó và đứa nhỏ, sẽ không không bảo vệ được nó!”
“Không cho phép!” Mục Thiên Dương gầm nhẹ, “Uyển Tình sẽ không nguyện ý nhớ tới chuyện này, bà không thể làm như vậy.”
“Không lẽ để cho nó gả cho cậu? Nó nhìn thấy cậu, càng không thể quên được! Vừa thấy cậu, sẽ nhớ tới cậu đối xử với nó như thế nào!”
“Đây là chuyện của cháu và cô ấy, bà không biết!” Mục Thiên Dương nói, “Cô ấy một mình sinh con của cháu, đã đáp ứng lời cầu hôn của cháu………Cô ấy yêu cháu, cháu cũng yêu cô ấy. Cô ấy biết cái gì quan trọng hơn, sẽ không câu lệ cho qua đi. Nếu bà thật sự thương cô ấy, không nên lấy việc này đi phiền cô ấy! Cô ấy không dám để cho mẹ cô ấy biết, nhất định cũng không muốn bà biết, bằng không cô ấy sẽ không biết đối mặt như thế nào!”
Kim lão phu nhân cứng lại, mạnh néo tách trà đứng lên: “Cho dù như thế, cũng cũng đừng tưởng lại thương tổn nó! Tôi tuyệt đối sẽ không để nó gả cho cậu!”
Kim lão phu nhân nói xong, xoay người ra khỏi phòng.
Mục Thiên Dương ngồi không nhúc nhích, nội tâm sinh ra một cỗ sợ hãi mất đi Uyển Tình.
Khấu Băng đi tới, nhặt lên tư liệu dính đầy nước trà.
Khấu Băng nhìn anh, xem ra anh cho là bọn họ điều tra Uyển Tình là có mưu đồ gây rối. Khấu Băng hơi kéo khóe miệng: “Không phải điều tra cô ấy. Ngày đó cậu và Uyển Tình nói, Âu Kì Thắng đã cứu cô ấy, lão phu nhân muốn biệt ai đã hại qua cô ấy, nên kêu tôi đi điều tra, không nghĩ tới……Đả thương Uyển Tình nặng nhất là cậu.”
Mục Thiên Dương thống khổ cúi đầu, qua thật lâu, anh đột nhiên đứng lên chạy ra bên ngoài. Sau khi lên xe, anh vừa lái xe, vừa gọi điện thoại cho Uyển Tình: “Em đang ở đâu?”
“Ở công viên cùng với Thiên Tuyết, một chút nữa sẽ tới chỗ của bà ngoại.”
“Em ở công viên nào, anh tới đón em, chúng ta cùng đi!”
“Bà ngoại đã đưa xe đến đón, không cần làm phiền.”
“Không, anh đi đón em!” Mục Thiên Dương kiên trì thuyết. Anh sợ hãi, sợ hãi Phó Tiểu Hương sẽ giấu cô đi! Phó Tiểu Hương dám ẩn mình ở nông thôn mấy chục năm, vạn nhất cũng giấu cô đi mấy chục năm……Không! Anh không thể mất đi cô! Một chút cũng không thể!
Uyển Tình dừng một chút, nghe ra âm thanh khẩn trương của anh, nói: “Vậy anh đến đây đi, em chờ anh.”
“Được, anh yêu em.”
Uyển Tình sửng sốt, nói: “Em cũng vậy.”
“Anh thật sự yêu em……” Mục Thiên Dương nỉ non. Nhớ tới lời nói của Phó Tiểu Hương___có lẽ bởi vì đứa nhỏ, nó không thể không thỏa hiệp………
Không, sẽ không. Cô thương anh, anh cũng yêu cô. Là vì yêu, không phải khác.
Đến cửa công viên, nhìn thấy Uyển Tình, Mục Thiên Dương muốn ôm cô vào trong ngực hung hăng hôn. Bất quá Thiên Tuyết và đứa nhỏ còn ở bên cạnh, anh cỉ có thể khắc chế hung hăng ôm cô một chút.
Uyển Tình hoảng sợ, phát hiện hôm nay anh rất không thích hợp. Sau khi lên xe, cô hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Anh lắc đầu, cười với cô: “Chỉ là đột nhiên nhớ em.”
Uyển Tình nhịn không được đỏ mặt, giận dỗi liếc mắt nhìn anh một cái.
Đến Kim gia, Kim lão phu nhân cũng không phải ngoài ý muốn nhìn thấy Mục Thiên Dương còn giống như không có việc gì xuất hiện. Bà cũng không có đuổi anh, bởi vì bà cũng không muốn Uyển Tình nói bản thân đã phát hiện chuyện của cô.