Sau đó ông ta liền ở chỗ của A Thành, A Thành không thể bớt thời giờ dẫn ông đi bệnh viện. Ông ta thật đúng là có bện! Xem hết bệnh, A Thành nói đưa ông trở về, ông ta nói trở về cũng không có chuyện gì, không gặt mặt nhiều năm như vậy, muốn ở nhiều hơn hai ngày cùng với A Thành, liền chơi xấu ở chỗ A Thành không đi.
A Thành và Thiên Tuyết vừa mới bắt đầu sắp xếp hôn lễ, ông ta sau khi nghe, liền ỷ vào là cha chồng, nhìn Thiên Tuyết là con dâu chưa qua cửa liền vênh mặt hất hàm sai khiến. Đương nhiên, đây đều là làm sau lưng A Thành. Ông ta nghĩ A Thành có bản lĩnh, mua căn phòng lớn, mua xe, Thiên Tuyết bất quá là nhìn tiền của A Thành thôi! Nhà Thiên Tuyết rất có tiền, ta bất quá là ăn cơm nhuyễn!
Ba Tôn không tin, sau đó phát hiện Thiên Tuyết ra vào không đúng giờ, giống như không có đi làm, hơn nữa cả ngày ăn mặc hàng hiệu, ngăn nắp xinh đẹp, tay không đi ra ngoài, túi lớn túi nhỏ trở về, ở nhà cũng không làm việc, giặt quần áo nấu cơm……Tất cả đều là A Thành làm! Ông chỉ có thể tin.
Kỳ thật đó cũng là bị anh bức. Tuy rằng A Thành cái gì cũng làm, nhưng Thiên Tuyết cũng không phải không hiểu chuyện. Cô thích ăn cơm do A Thành làm, mới để cho A Thành nấu cơm, những bình thường quần áo đều là do cô giặt. Dù sao trừ bỏ những quần áo đưa ra tiệm giặt ủi, còn lại đều là máy giặt, rất phương tiện. Về phần quét tước vệ sinh, đại đa số đều là thuê người làm, hai người bọn họ bận rôn như vậy, nào có thời gian đi lãng phí?
Nhưng có ba Tôn ở đây, đành phải làm cho ông nhìn.
Sinh nhật Uyển Tình hai ngày trước, bởi vì An Tiểu Kết mang thai, Quản Vân Phương đến C thị. Quản Vận Phương nhớ rõ sinh nhật của cô, gọi điện thoại cho cô, cô mời Quản Vận Phương, Quản Hạo Nhiên, An Tiểu Kết cùng nhau ăn cơm, nhân tiện mời cả Sở Thiệu và Liễu Y Y, người thân trong nhà của mình lại càng không cần đề cập.
Bởi vì ba của A Thành còn ở đây, không đến được. Một mình Thiên Tuyết đến, nhịn không được nhìn về phía mọi người oán giận: “Quả thực một bộ sắc mặt vô lại! Bởi vì ông ta là cha ruột của A Thành, cháu khó có thể nói cái gì, chỉ có thể chịu đựng.”
Mục lão gia nói: “Cháu ở trước mặt A Thành khắc chế một chút. Ngoài miệng A Thành nói không tiếp thu, nhưng rốt cuộc vẫn là sinh ra cậu ta, ai biết cậu ta nghĩ như thế nào? Dù sao các cháu sang năm mới muốn kết hôn, nếu là cậu ta để cho người thân của mình ức hiếp cháu, cùng lắm thì không kết hôn nữa!”
Mục lão gia cảm thấy cháu gái của mình rất vĩ đại, nếu như không có người xứng đôi với cô, độc thân cả đời cũng không có là cái gì. Nguyên bản A Thành kia nhìn không sai, hiện tịa ra loại sự tình này, chỉ có thể tiếp tục khảo sát, dù sao hôn lễ còn phải chuẩn bị một năm.
Thiên Tuyết cũng rõ ràng: “Đó là đương nhiên! Thà ít mà tốt! Thà làm ngọc vỡ!” Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại tin tưởng A Thành sẽ không để ba Tôn xằng bậy.
Hai người muội khống Mục Thiên Dương và Mục Thiên Thành, đương nhiên nhất trí hướng ra phía ngoài.
Lúc ấy Tôn Chí Mẫn đã ở. Cô ta vốn định qua hết năm mới về Mĩ, dù sao ba đứa nhỏ còn ở bên kia. Tuy rằng muốn làm cho bọn chúng tự lập trong cuộc sống, nhưng mà cô vẫn là không yên lòng. Kết quả bởi vì ba Tôn chạy tới gây chuyện, cô cũng không đi nữa.
Nghe lời nói của mọi người, cô cảm thấy tất yếu phải thay em trai biểu đạt lập trường một chút, kết quả vừa ra khỏi miệng, cô nói: “Được! Chị ủng hộ em! Nếu là nó đỡ không được lá chắn bùn nhão, chị cũng không nhận thức nó!” Ngoài miệng nói như vậy, xoay người lại vẫn là nói cho A Thành.
A Thành nghe nói Thiên Tuyết muốn thà ít mà tốt, trong lòng liền đâu đứng lên. Vốn muốn rời xa, lại không rời xa được, lại mất nhiều thời gian lưỡng tình tương duyệt như vậy. Hiện tại chuẩn bị kết hôn, có thể có đứa nhỏ, sao cso thể cho người ta phá hỏng?
Anh xoay người dùng hai vạn đồng tiền xua đuổi ba Tôn, cũng nói rõ, không lưu cái mặt mũi gì: “Tôi biết là ông muốn tiền! Tông cũng tưởng muốn! Bởi vì ông ở trong này, cô ấy cảm thấy phiền, đã muốn nghĩ không cần tôi. Nếu ông là thật tốt với tôi, liền nhanh đi về, về sau hàng tháng tôi sẽ gửi cho ông một ngàn đồng tiền, cũng đủ ông sinh hoạt.”
“Con……..” Sắc mặt ba Tôn đỏ bừng, “Vì sao con không có tiền đồ như vậy!”
“Không tiền đồ cũng hàng tháng cho ông tiền, ông có muốn hay không?”
Ba Tôn nghẹn một chút, không nói không cần, cầm hai vạn đồng kia đi rồi.
Tôn Chí Mẫn nghe nói sau, cười lạnh nói: “Thật không có tiền đồ, cũng là ông ta di truyền!”
A Thành trầm mặc.
Tôn Chí Mẫn sửng sốt, vội vàng giải thích: “Chúng ta đương nhiên là di truyền từ mẹ, không có quan hệ với ông ta? Chính em biết bản thân có bao nhiêu bản lĩnh là tốt rồi, không cần để ý người khác nói cái gì!”
“Em biết!” Anh biết cái gì quan trọng hơn. Hơn nữa anh có lòng tin, làm cho Tuyết thị ở trên tay mình ngày càng lớn mạnh. Chờ Tuyết thị trở thành hàng hiệu thế giới, mọi người tự nhiên biết, này hết thảy đều có công lao của anh.
Lúc này Uyển Tình còn không biết ba Tôn đã đi.
Cơm nước xong, cô và Mục Thiên Dương trở về (hai người bạn học kia để cho bọn họ lái xe của mình về rồi), trên đường gọi điện thoại cho Thiên Tuyết.
Thiên Tuyết nói: “Đã đi trở về rồi, đang định nói cho hai người biết. Vừa nãy cậu gọi điện đến, nói ông ta đã về nhà, hi vọng sẽ không đến nữa. A Thành nói hàng tháng gửi cho ông ta một ngàn đồng, xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ. Hai đứa con trai khác của ông ta, hiện tại thành gia lập nghiệp, công lại gửi cũng không đến một ngàn đâu! Việc này chị hai không biết, cậu đừng nói với chị ấy, bằng không chị ấy khẳng định bốc hỏa.”
Uyển Tình cười: “Đã biết, hiện tại cậu có thể thanh thản mà chuẩn bị hôn lễ?”
“Đó là đương nhiên!” Thiên Tuyết vui vẻ thuyết, còn có thể lớn mật yên tâm lên giường với A Thành nữa! Ba Tôn ở đây, làm cho bọn họ cũng không có tâm tình thân thiết…….
Cúp điện thoại, Mục Thiên Dương hỏi: “Giải quyết?”
“Hẳn là giải quyết.”
Sau đó cậu của A Thành truyền tin tức đến, sau khi ba Tôn về nhà, bị người hỏi con của ông ta, ông ta tức giân thuyết A Thành bị phú bà bao nuôi, ăn cơm không, mỗi ngày ở nhà giặt quần áo nấu cơm, bị đàn bà sai khiến, nói được giống như đúc, mọi người rất tin không nghi ngờ.
Thiên Tuyết tức giận phát run. Cầm tiền còn nói như vậy, có cái gì đáng giá tôn kính! Cô cũng không quan tâm A Thành có gửi tiền cho bên kia hay không, dù sao bản thân cũng không bao giờ muốn nhắc lên! Vừa nghĩ tới liền ghê tởm! Nhất thời, cô đau lòng cho A Thành, ôm A Thành nói: “Hai chúng ta đều là đứa nhỏ không cha……..”
A Thành sửng sốt, ngưng đọng thuyết: “Em yên tâm, anh nhất định sẽ cố gắng làm ba ba tốt.”
Thiên Tuyết lặng đi một chút, đánh anh: “Anh nói cái gì đấy?”
“Không phải em sợ anh………”
Thiên Tuyết trầm mặc một lát, đỏ mặt nói: “Bản thân không có, người khác còn không có? Anh hai của em chính là một cái khuân mẫu, anh bắt chước là tốt rồi! Bằng không thì nhìn lại Quản Hạo Nhiên vả Sở Thiệu làm như thế nào, bọn họ khẳng định là làm trước anh!”
“……..” Vì sao có một loại cảm giác khổ sở.
Thiên Tuyết không phát giác, nghịch nghịch đầu ngón tay một chút: “Tháng ba sang năm kết hôn, tuần trăng mật mất một tháng, mang thai sớm nhất cũng là tháng năm, chờ sinh ra liền là năm sau…….Song bào thai hình như không cần mang thai lâu như vậy, A Thành chúng ta sinh song bào thai đi?”