Phương Trì không thích mấy loại hoạt động như thế này, nhưng cũng không có phản đối, Mục Thiên Dương thì lại trách cậu nhiều chuyện.
Mục Thiên Thành nói: “Em là nghĩ muốn để cho anh thả lỏng một phen!”
Về sau nói cho Mục lão gia, Mục lão gia nghĩ đến cháu trai cũng thật vất vả, cũng thấy đau lòng, liền để cho bọn họ đi.
Thiên Tuyết lúc ấy mới có chín tuổi, còn đang học tiểu học. Anh trai trở lại, cô nhóc thật không dễ dàng gì mới xin nghỉ được, thế mà anh trai lại cùng người khác đi lêu lổng, liền giận dỗi ở nhà khóc một trận thật lâu.
Mục Thiên Dương mang theo một túi sách, ngồi trên xe cũng xem tài liệu, thỉnh thoảng lại cầm quyển sổ ghi chép kế hoạch. Mục Thiên Thành thấy anh ra cửa đi du lịch cũng không quên công việc, thế là cậu buồn bực, còn thêm chút áy náy - - Mục thị không phải là trách nhiệm của một mình Mục Thiên Dương, cậu cũng có phần a.
Sau cơm trưa, mọi người nghỉ ngơi, một mình cậu đi dạo lung tung, đi đến phía sau núi, liền nhìn thấy Văn Sâm cùng một cô gái đứng chung một chỗ.
Văn Sâm nói: “Thực xin lỗi, tôi đã có người trong lòng rồi.”
Mục Thiên Thành cả kinh, vừa muốn tránh đi, hai người kia liền đã phát hiện ra cậu, thành ra cậu đi cũng không được mà ở lại cũng không xong.
Đáy mắt Văn Sâm hiện lên chút ánh sáng, lẳng lặng chăm chú nhìn vào mắt cậu.
Cô gái kia nhìn theo ánh mắt anh cũng không biết phải làm như thế nào liền đặt một phong thư màu hồng sang bên cạnh tảng đá chỗ Văn Sâm đang đứng, sau đó liền rời đi.
Mục Thiên Thành có chút xấu hổ.
Văn Sâm ngồi trên chiếu, nhìn về dãy núi phía xa xa.
Mục Thiên Thành đành phải đi qua, liếc nhìn phong thư trên tàng đá một cái, bìa thư là những nét chữ thật xinh đẹp. Cậu vừa rồi cũng không chú ý tới diện mạo của cô gái kia lắm.
Cậu ngồi xuống bên cạnh Văn Sâm, cười nói: “Hoa đào đến a.”
Văn Sâm cười nhẹ: “Tôi cũng không cần.”
“...” Vẻ nho nhã là để làm chi nha? Mục Thiên Thành trợn mắt nhìn anh, đột nhiên than thở không thôi.
“Làm sao vậy?”
Mục Thiên Thành thật sự cũng muốn tìm người tâm sự, nói đến tình hình Mục thị trước mắt, sau đó nói: “Người nào thừa kế tài sản đối với tôi cũng không sao cả. Dù sao bản than tôi kiếm được tất cả đưa cho anh trai cũng chẳng sao. Nhưng mà lúc này mọi việc đều là anh ấy làm, tôi ngồi không cũng được hưởng hoa hồng, cái gì cũng không quản, cảm thấy mình rất có lỗi với anh ấy...”
Văn Sâm nghĩ một chút, cười nói: “Cậu có thể cưới một người vợ xuất sắc để cô ấy vì Mục thị cống hiến sức lực là được mà.”
“A?” Ánh mắt Mục Thiên Thành sáng lên, sau đó liền suy sụp cúi đầu, “Lấy vợ về là để yêu thôi, làm sao có thể làm như vậy được? Vạn nhất như thế anh trai lại tưởng tôi muốn đoạt gia sản thì làm sao bây giờ? Vạn nhất vợ tôi lại muốn chiếm tài sản thì làm sao bây giờ? Trên thế giới này cũng không ít anh em trong gia đình chưa kết hôn thì hòa thuận, kết hôn một cái, liền có chuyện.”
“Cũng phải.” Những gia tộc lớn Văn Sâm cũng đã thấy nhiều, nhiều khi anh em trong nhà cưới vợ vào cửa, con dâu cảm thấy cha mẹ chồng bất công, liền xảy ra mâu thuẫn.
Hai người ngồi một lúc, liền có người tìm đến, nói muốn tiếp tục xuất phát, thế là hai người liền đứng dậy đi tụ họp.
Mục Thiên Thành nhìn đến bức thư tình trên tảng đá, liền huých Văn Sâm một cái: “Anh không xem?”
Văn Sâm liếc cậu, lắc đầu.
Mục Thiên Thành cảm thấy như vậy thạt không tốt, liền khuyên nhủ: “Tốt xấu gì cũng không nên đối xử với con gái nhà người ta như vậy a...”
“Tôi đã nói rất rõ ràng rồi.” Văn Sâm cảm thấy thống khổ không thôi. Có một loại yêu, thật sự là không thể nào nói thành lời.
Mục Thiên Thành cũng không khuyên anh nữa, nhớ đến việc anh nói có người trong lòng, nếu còn nhận thư tình liền cũng thấy không ổn cho lắm.
Đoàn người có hơn hai mươi người, lúc xuất phát có mấy người đi về phía Văn Sâm. Văn Sâm né sang một bên, nói với Mục Thiên Thành: “Người vừa rồi chỉ là người đưa thư.”
“A?” Mục Thiên Thành sửng sốt, nhìn về phía cô gái đang đi tới, xung quanh đều bị vây bởi một đám người, hình như là hoa hậu giảng đường đại học A. Cậu nhịn không được mở to mắt, hỏi Văn Sâm, “Kia thật đúng là hoa hậu giảng đường?”
Văn Sâm thấy đoàn người của hoa hậu giảng đường đang đi tới, liền xoay người rời đi, hoa hậu giảng đường liền thương tâm, không còn mặt mũi nào để đuổi theo nữa. Mục Thiên Thành đuổi theo: “Anh còn muốn sao nữa? Hoa hậu giảng đường mà anh còn chướng mắt? Tôi còn tưởng rằng anh cự tuyệt người vừa rồi, không nghĩ tới lại là hoa hậu giảng đường a...”
Văn Sâm bẻ cành cây bên đường ném mạnh xuống sông, không nói chuyện.
“Cũng được mà!” Mục Thiên Thành vỗ vỗ vai anh, “Tôi xem vị hoa hậu giảng đường này cũng không tệ lắm, đáng tiếc anh lại có người trong lòng rồi...”
Buổi tối ở trên núi có đốt lửa trại, đại đa số mọi người đều chơi thật sự vui vẻ, duy có mình Văn Sâm bộ dáng đẹp trai nhất phòng, lại cứ nhất định không tham gia, thành ra người phát động phong trào cũng không biết phải nói gì.
Mục Thiên Thành quệt quệt mồ hôi, anh trai cậu thì chỉ ngồi bất động, cậu liền kêu Phương Trì cùng đi khiêu vũ với mình. Phương Trì do dự một chút, cũng không thể để cho một đám nữ sinh khó chịu, liền đi nhảy một lúc.
Văn Sâm nhìn anh, uống liền ba lon bia, lại mang theo một lon mới đi về phía bóng đêm.
Mục Thiên Thành nhìn Mục Thiên Dương, Mục Thiên Dương trực tiếp trở về khách sạn viết dự án quy hoạch. CMN! Em trai anh đấy mà anh cũng không thèm quan tâm lấy một phen? Mục Thiên Thành chui ra khỏi đám người, đi tìm Văn Sâm.
Văn Sâm tựa vào tảng đá, nghe thấy tiếng hát sau lưng, liền cảm thấy vô cùng cô đơn.
“Anh không sợ có rắn à?” Sau lưng truyền đến một giọng nói.
Anh cười, quay đầu nhìn Mục Thiên Thành đang đi tới. Sau lưng Mục Thiên Thành là ánh lửa sáng lạn. Trái tim anh đột nhiên quặn thắt, anh nghĩ muốn thổ lộ. Anh không muốn Mục Thiên Thành chỉ coi anh như một người bạn, ít nhất anh muốn để cho đối phương biết, anh thích cậu ấy. Còn sau đó thì sao ư? Hoàn toàn không có sau đó.
“Làm sao vậy?” Mục Thiên Thành ngồi xuống bên cạnh anh, “Chính anh cự tuyệt người ta, xong giờ lại ngồi đây uống rượu giải sầu.”
Hoa hậu giảng đường đã bị nam sinh khác kéo đi khiêu vũ rồi, nam sinh kia cũng thật biết chọn thời điểm, thừa dịp người ta vừa mới thất tình liền cố gắng tiếp cận theo đuổi.
“Tôi không thích cô ấy.” Văn Sâm khàn khàn nói, đột nhiên quay đầu lại nhìn cậu, “Tôi không thích con gái.”
“A?” Mục Thiên Thành sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh. Trong bóng đêm, ánh lửa bập bùng, hai gương mặt lúc sáng lúc tối.
“Tôi thích đàn ông.” Văn Sâm nói xong liền uống một ngụm rượu.
Mục Thiên Thành im lặng hồi lâu, đầu óc thật không biết nghĩ cái gì. Hơn nửa ngày cậu mới cảm thấy trên lưng đổ mồ hôi lạnh, nhịn không được run lên: “Anh...Anh hẳn không nên...”
Văn Sâm vừa nghe thấy, bàn tay liền run rẩy nắm chặt chai rượu, sau đó ánh mắt anh yên lặng chăm chú nhìn vào mắt cậu.
“Tôi... Thật con mẹ nó!” Mục Thiên Thành sợ tới mức đứng bật dậy chạy đi.
Văn Sâm nở nụ cười, đầu tựa vào gối, tiếng khóc trầm thấp thoang thoảng đâu đây.
Mục Thiên Thành trở lại khách sạn về phòng mình, nhìn lại hai cái giường đơn trong phòng....
Cậu cũng Văn sâm được xếp cùng một phòng, cậu đột nhiên rùng mình. Văn Sâm nằm ở trên giường, trong đầu không phải là chỉ toàn nghĩ cái gì loạn thất bát nháo đi? Anh đột nhiên cảm thấy mình đang ngủ mà không bị người ta bạo hoa cúc thật đúng là may mắn!
Mục Thiên Thành rơi lệ chạy tới phòng bên cạnh, mếu máo nhìn người đang múa bút thành văn Mục Thiên Dương: “Anh...”
“Làm sao?” Mục Thiên Dương quay đầu liếc cậu một cái, tay với lon bia bên cạnh uống một ngụm “Muốn đi chơi thì chơi nốt hôm nay đi, ngày mai liền trở về nhà!”
Mục Thiên Thành nhìn anh, thấy xấu hổ khi đã quấy rầy anh, thế là lại trở về phòng.
Ở trong phòng ngồi một lúc, đầu óc cậu liền trở lên hỗn loạn. Trước không biết thì không sao, nay cậu biết liền không có biện pháp có thể ngủ yên rồi.Thế là cậu liền chuẩn bị lều trại, nghĩ muốn ở trên núi dựng trại dã ngoại nên liền đi ra ngoài....