Thụy An mở cửa bước vào quán bar. Cô mặc bộ váy cúp ngực màu đen tôn lên nước da trắng nõn cùng với đôi chân dài thẳng tắp vì cái váy cũng khá ngắn.
Nếu không phải bị “ người ta “ nắm điểm yếu, Thụy An cô lập tức sẽ không bao giờ mò tới nơi này, càng không nói đến mục đích của cô.
Thì nói, chuyện gì mà chẳng có nguyên do. Bị ông anh trai lục được mấy bài kiểm tra dưới điểm trung bình, hơn nữa còn chụp ảnh uy hiếp sẽ đưa cho ba mẹ. Tuy là thiên kiêm tiểu thư cao quý nhưng chuyện học hành của cô được ba mẹ quản giáo rất nghiêm vì sau này, trong tương lai cô sẽ là người thừa kế, gánh vác cả tập đoàn. Kể ra ông anh trai của cô năm xưa cũng thật dũng cảm đi a ~ Năm đó, lá gan dường như to lên bằng trời, nhất định một mực muốn theo học trường cảnh sát chứ không phải kinh tế. Nên cuối cùng là, anh cô sau khi tốt nghiệp thì thuận lợi làm một cảnh sát cũng có địa vị khá cao, còn từ đó, người thừa kế dĩ nhiên chuyển sang cô rồi!
Thì cũng là nên trách mình một phần. Bởi vì nếu không bị điểm dưới trung bình, không bị anh trai lấy nó ra uy hiếp thì có lẽ cô sẽ không phải đứng đây. Một phần cũng là do mình thôi ~
Nhưng đến tột cùng, Thụy An vẫn không hiểu sao anh nhờ cô làm chuyện trọng đại này!
Bên ngoài quán bar, ngay sát lề đường phía trước, một chiếc xe ô tô đen âm trầm đứng lặng lẽ như chờ ai. Ngồi ở vị trí lái xe, Minh Khải hỏi:
" Cô bé đó sẽ làm được việc chứ? "
" Sẽ được " Ngồi đằng sau, Khánh Minh cũng chính là ông anh trai " đáng quý " của cô đáp.
" Cậu tốt thật! Người ta thì lo cho em gái mình còn không xong, đây cậu không lo thì thôi còn đi kéo nó vào việc truy bắt của chúng ta " Gia Khánh, một người bạn thân của Minh nói.
" Thì bởi, lão đấy nghiện sắc đẹp trẻ non của mấy em cấp ba quá mà. Mà trong sở mình, tìm lòi mắt thì cũng đâu thấy một người có dáng vẻ nữ sinh như vậy " Minh ung dung nằm ngả ra đằng sau, thản nhiên nói.
Gần đây, trong thành phố bỗng từ đâu xuất hiện một gã có vẻ ngoài nhìn phong lưu nhưng bản chất tính tình thì khá là điên khùng bởi vì hắn thường đánh thuốc mê những nữ sinh cấp 3 ăn mặc hở hang tại một số quán bar, sau đó thì dung xe chở ra hồ, để xác họ ven hồ. Chẳng ai hiểu hắn làm như vậy làm gì nhưng trước hết lôi hắn về đồn cảnh sát đã. Sau 5 lần hắn hành động, cảnh sát đã tìm ra được thời gian hắn gây án cùng hiện trường. Có 3 quán bar hắn hay lui tới. Theo thứ tự lần lượt thì người đầu tiên là chơi ở quán bar I, người thứ hai quán A, người thứ ba quán Z rồi người thứ tư thì lại quán I, người thứ năm thì chính là quán A. Còn thời gian thì cứ 2 ngày hắn lại vào một lần. Nếu hắn vẫn giữ nguyên lịch trình như thế này và ra tay, thì ắt hẳn hôm nay hắn sẽ đánh người thứ 6 ở quán bar Z. Không muốn làm liên lụy, cảnh sát muốn tìm một nữ sinh cấp 3 vừa có võ, vừa xinh đẹp để lọt vào mắt gã kia. Không biết Khánh Minh đã làm gì mà nữ sinh cấp 3 được chọn lại là cô. Thụy An nghe được thì lập tức nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đem cái ông anh trai đang đứng trước mặt mình cười ngả ngớn này đá một cước văng đi tận Châu Phi.
Trong quán bar, cũng chỉ có mỗi An là nữ sinh cấp ba, bởi vì hôm nay, khách hàng nữ quán bar đều được kiểm tra cẩn thận.
Quay lại quán bar Z:
Tiếng nhạc xập xình cùng với những ánh đèn đủ màu sắc nhưng chập chờn, đặc trưng của mọi quán bar, Thụy An bung xõa hết mình, uốn cơ thể nhảy theo từng điệu nhạc, cơ hồ còn thu hút ánh mắt người nhìn hơn mấy vũ công trên sàn nhảy. Đây cũng là để nghi phạm có thể chú ý đến mình mà bắt, dưới ánh đèn, cô nở nụ cười yêu mị. Đám khách trong quán bar cũng dần không quan tâm nữa, nhìn cô thực hiện những vũ đạo nóng bỏng khiêu khích dưới tiếng nhạc xập xình.
Trên ban công tầng hai, phòng hạng nhất, Minh Khang trên tay cầm một ly rượu, khẽ nhíu mày nhìn xuống bên dưới, chiếu thẳng ánh mắt lên cô gái đang nhảy kia. Cảm giác có người nhìn mình, Thụy An quay đầu về hướng đó, bốn mắt chạm nhau, cô lại nở nụ cười yêu mị cực kì quyến rũ và tiếp tục nhảy.
Tách
Tuy dưới ánh đèn chập chờn quán bar, thân hình cô gái cùng với gương mặt kia vẫn hiện lên rõ rang. Càng nhìn, Minh Khang càng thấy quen mắt. Anh liền gửi tấm ảnh cho thuộc hạ của mình cùng với dòng chữ: Cậu đi điều tra cho tôi rồi mắt lại dõi xuống cô gái kia.
Chưa tới 2 phút sau, điện thoại anh vang lên chuông báo tin nhắn. Chỉ thấy tin nhắn vừa tới viết mấy dòng chữ ngắn gọn: Vị hôn thê của người.
Khóe môi cong lên, anh nhớ ra rồi. Cô gái đáng yêu mà năm đó vì du học, anh buộc phải rời xa. Nhưng mà, cô gái nhỏ kia đang ở bên dưới nhảy múa dẫn dụ người. Anh đảo mắt lên, thân ảnh cô đã biến mất. Cô đã rời khỏi sàn nhảy, vào nhà vệ sinh.
Phịch
Bế cô lên, gã nào đó cười đầy dục vọng. Không, lần này hắn không vứt cô bên bờ sông nữa, phải đem cô vào khách sạn yêu chiều một phen đã.
Mái tóc dài che đi một nửa khuôn mặt, cũng vừa vặn che đi một nửa nụ cười thâm sâu của cô. Ngay lúc hắn theo sát đằng sau, chuẩn bị vung tay đập vào gáy cô, cô đã khéo léo tránh, giả vờ ngã xuống. Chỉ có điều nó đập ngay vào phần bên dưới gáy cô, tuy không ngất nhưng cũng khá đau. Ổn rồi, chỉ cần ra khỏi quán bar này, hắn chết chắc!
Nhưng Thụy An nào ngờ, lúc hắn bị vác đến đồn cảnh sát, cũng là lúc cô bắt đầu “ tử ”
Nếu không phải bị “ người ta “ nắm điểm yếu, Thụy An cô lập tức sẽ không bao giờ mò tới nơi này, càng không nói đến mục đích của cô.
Thì nói, chuyện gì mà chẳng có nguyên do. Bị ông anh trai lục được mấy bài kiểm tra dưới điểm trung bình, hơn nữa còn chụp ảnh uy hiếp sẽ đưa cho ba mẹ. Tuy là thiên kiêm tiểu thư cao quý nhưng chuyện học hành của cô được ba mẹ quản giáo rất nghiêm vì sau này, trong tương lai cô sẽ là người thừa kế, gánh vác cả tập đoàn. Kể ra ông anh trai của cô năm xưa cũng thật dũng cảm đi a ~ Năm đó, lá gan dường như to lên bằng trời, nhất định một mực muốn theo học trường cảnh sát chứ không phải kinh tế. Nên cuối cùng là, anh cô sau khi tốt nghiệp thì thuận lợi làm một cảnh sát cũng có địa vị khá cao, còn từ đó, người thừa kế dĩ nhiên chuyển sang cô rồi!
Thì cũng là nên trách mình một phần. Bởi vì nếu không bị điểm dưới trung bình, không bị anh trai lấy nó ra uy hiếp thì có lẽ cô sẽ không phải đứng đây. Một phần cũng là do mình thôi ~
Nhưng đến tột cùng, Thụy An vẫn không hiểu sao anh nhờ cô làm chuyện trọng đại này!
Bên ngoài quán bar, ngay sát lề đường phía trước, một chiếc xe ô tô đen âm trầm đứng lặng lẽ như chờ ai. Ngồi ở vị trí lái xe, Minh Khải hỏi:
" Cô bé đó sẽ làm được việc chứ? "
" Sẽ được " Ngồi đằng sau, Khánh Minh cũng chính là ông anh trai " đáng quý " của cô đáp.
" Cậu tốt thật! Người ta thì lo cho em gái mình còn không xong, đây cậu không lo thì thôi còn đi kéo nó vào việc truy bắt của chúng ta " Gia Khánh, một người bạn thân của Minh nói.
" Thì bởi, lão đấy nghiện sắc đẹp trẻ non của mấy em cấp ba quá mà. Mà trong sở mình, tìm lòi mắt thì cũng đâu thấy một người có dáng vẻ nữ sinh như vậy " Minh ung dung nằm ngả ra đằng sau, thản nhiên nói.
Gần đây, trong thành phố bỗng từ đâu xuất hiện một gã có vẻ ngoài nhìn phong lưu nhưng bản chất tính tình thì khá là điên khùng bởi vì hắn thường đánh thuốc mê những nữ sinh cấp 3 ăn mặc hở hang tại một số quán bar, sau đó thì dung xe chở ra hồ, để xác họ ven hồ. Chẳng ai hiểu hắn làm như vậy làm gì nhưng trước hết lôi hắn về đồn cảnh sát đã. Sau 5 lần hắn hành động, cảnh sát đã tìm ra được thời gian hắn gây án cùng hiện trường. Có 3 quán bar hắn hay lui tới. Theo thứ tự lần lượt thì người đầu tiên là chơi ở quán bar I, người thứ hai quán A, người thứ ba quán Z rồi người thứ tư thì lại quán I, người thứ năm thì chính là quán A. Còn thời gian thì cứ 2 ngày hắn lại vào một lần. Nếu hắn vẫn giữ nguyên lịch trình như thế này và ra tay, thì ắt hẳn hôm nay hắn sẽ đánh người thứ 6 ở quán bar Z. Không muốn làm liên lụy, cảnh sát muốn tìm một nữ sinh cấp 3 vừa có võ, vừa xinh đẹp để lọt vào mắt gã kia. Không biết Khánh Minh đã làm gì mà nữ sinh cấp 3 được chọn lại là cô. Thụy An nghe được thì lập tức nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đem cái ông anh trai đang đứng trước mặt mình cười ngả ngớn này đá một cước văng đi tận Châu Phi.
Trong quán bar, cũng chỉ có mỗi An là nữ sinh cấp ba, bởi vì hôm nay, khách hàng nữ quán bar đều được kiểm tra cẩn thận.
Quay lại quán bar Z:
Tiếng nhạc xập xình cùng với những ánh đèn đủ màu sắc nhưng chập chờn, đặc trưng của mọi quán bar, Thụy An bung xõa hết mình, uốn cơ thể nhảy theo từng điệu nhạc, cơ hồ còn thu hút ánh mắt người nhìn hơn mấy vũ công trên sàn nhảy. Đây cũng là để nghi phạm có thể chú ý đến mình mà bắt, dưới ánh đèn, cô nở nụ cười yêu mị. Đám khách trong quán bar cũng dần không quan tâm nữa, nhìn cô thực hiện những vũ đạo nóng bỏng khiêu khích dưới tiếng nhạc xập xình.
Trên ban công tầng hai, phòng hạng nhất, Minh Khang trên tay cầm một ly rượu, khẽ nhíu mày nhìn xuống bên dưới, chiếu thẳng ánh mắt lên cô gái đang nhảy kia. Cảm giác có người nhìn mình, Thụy An quay đầu về hướng đó, bốn mắt chạm nhau, cô lại nở nụ cười yêu mị cực kì quyến rũ và tiếp tục nhảy.
Tách
Tuy dưới ánh đèn chập chờn quán bar, thân hình cô gái cùng với gương mặt kia vẫn hiện lên rõ rang. Càng nhìn, Minh Khang càng thấy quen mắt. Anh liền gửi tấm ảnh cho thuộc hạ của mình cùng với dòng chữ: Cậu đi điều tra cho tôi rồi mắt lại dõi xuống cô gái kia.
Chưa tới 2 phút sau, điện thoại anh vang lên chuông báo tin nhắn. Chỉ thấy tin nhắn vừa tới viết mấy dòng chữ ngắn gọn: Vị hôn thê của người.
Khóe môi cong lên, anh nhớ ra rồi. Cô gái đáng yêu mà năm đó vì du học, anh buộc phải rời xa. Nhưng mà, cô gái nhỏ kia đang ở bên dưới nhảy múa dẫn dụ người. Anh đảo mắt lên, thân ảnh cô đã biến mất. Cô đã rời khỏi sàn nhảy, vào nhà vệ sinh.
Phịch
Bế cô lên, gã nào đó cười đầy dục vọng. Không, lần này hắn không vứt cô bên bờ sông nữa, phải đem cô vào khách sạn yêu chiều một phen đã.
Mái tóc dài che đi một nửa khuôn mặt, cũng vừa vặn che đi một nửa nụ cười thâm sâu của cô. Ngay lúc hắn theo sát đằng sau, chuẩn bị vung tay đập vào gáy cô, cô đã khéo léo tránh, giả vờ ngã xuống. Chỉ có điều nó đập ngay vào phần bên dưới gáy cô, tuy không ngất nhưng cũng khá đau. Ổn rồi, chỉ cần ra khỏi quán bar này, hắn chết chắc!
Nhưng Thụy An nào ngờ, lúc hắn bị vác đến đồn cảnh sát, cũng là lúc cô bắt đầu “ tử ”