Ba ngày sau, Thụy An sẽ đính hôn.Tâm trạng cô nặng nề hơn bao giờ hết...Dưới ánh đèn học màu vàng nhạt, trên tường in bóng hình ai kia nằm gục xuống.
Cô không chấp nhận, Thụy An cô tuyệt đối không chấp nhận
Cô mặc kệ anh ta đẹp trai, anh ta giàu, anh ta là Idol của cô thế nào. Cô không chấp nhận, vĩnh viễn không chấp thuận.
Nước mắt lại rơi, từng giọt, từng giọt rơi xuống...
12 giờ 30 phút
Thụy An gạt đi những giọt nước mắt. Không được, cô sẽ không khóc. Bây giờ khóc cũng sẽ không làm được gì. Cô phải nghĩ cách.
Gần 2 giờ sáng
Trong phòng vang lên các tiếng động lạch cạch. Cô dọn hết đồ vào vali. Cô bỏ trốn, cô sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu! Nhất định!
Ba cái vali cỡ lớn, bỏ hết quần áo, giày bốt, túi xách cùng mĩ phẩm và một số đồ quan trọng cùng với chiếc túi màu đen hình con mèo bỏ linh tinh các thứ đồ như điện thoại, thẻ ngân hàng,...
Kéo những chiếc vali đi xuống dưới nhà, Thụy An vòng ra cửa sau nhà rồi đi thẳng qua bể bơi đằng sau nhà mình.
Đằng sau bể bơi, là một khu vườn ngát hoa thơm. Chỉ cần đi qua vườn hoa ngát thơm, sẽ thấy một cái lỗ khá lớn, có thể đủ cho cô chui vừa. Nó không bị ai phát hiện bởi bên trong nó được các tán cây hoa hướng dương che mất đi, còn bên ngoài thì bị cỏ rậm rạp che khuất.Đẩy những chiếc vali lớn ra ngoài trước, sau đó Thụy An chui ra. Một bãi đất hoang! Có lẽ trước cảnh đi đêm ở những bãi đất hoang thế này, nhiều người sẽ sợ nhưng với Thụy An, đây là bình thường.
Keng, keng....
Hàng loạt tiếng va chạm vọng lại. Thụy An hoảng hốt. Cô dừng lại ở ngõ rẽ ra đường cái, không dám đi tiếp.
" Ghết sạch, đừng tha cho kẻ nào " Tiếng nói lạnh lùng vang lên làm Thụy An sởn tóc gáy, da gà da vịt gì thì nổi hết lên.
Nhưng giọng nói này nghe quen quá! Lấy hết can đảm, Thụy An định ngó đầu ra xem thì...
" Con mẹ nó, Từ Minh Khang, tao có làm ma cũng sẽ không tha cho mày đâu " Tiếng ai đó oán hận vang lên. Thụy An đứng khựng lại.
Từ Minh Khang, chồng chưa cưới của cô. May mà đêm tối nay cô quyết định đúng đắn, nếu không để lọt vào tay cái tên này thì...Thụy An liên tưởng tới cảnh chồng bạo hành vợ vẫn thường xảy ra. Rồi cô quay đầu, chạy theo hướng khác. Tất cả có 3 hướng. 1 hướng rẽ thẳng ra đường cái, 1 hướng vào con ngõ nhỏ nào đó mà cô không biết tên, sau đó đi thẳng, rẽ phải rồi đi thẳng tiếp thì mới ra được, còn hướng cuối cùng thì rất dài, đi thẳng mãi thì lại lạc sang một huyện khác. Cô chọn hướng thứ 2.
3 giờ 45 phút
Tay cầm chiếc vé bay sang Anh, cô đang chờ chuyến bay lúc 4 giờ sáng.
Cô chọn sang Anh, bởi vì cô chưa bao giờ sang Anh, và thêm nữa, bây giờ qua Anh là chuyến bay sớm nhất.
Cô muốn sang Hàn, nhưng chuyến sớm nhất là 5 giờ, cô thì không đủ kiên nhẫn nên quyết định sang Anh Quốc...
Thụy An khép mắt ngủ. Cô bỏ lại sau lưng người thân, bỏ lại sau lưng bạn bè, bỏ lại sau lưng cả những kỉ niệm về một thời vui vẻ. Cô tiến đến một bầu trời mông lung, nơi mà chưa chắc cuộc sống của cô đã ổn định. Có lẽ sẽ sống một cuộc sống chông chênh, vấp vênh nhưng cô chấp nhận. Thà sống cuộc sống chông chênh và vấp vênh chứ cô không cần cuộc đời được ba mẹ vạch sẵn đó!
Hôm sau, cả thành phố gần như loạn lên vì thông tin cô tiểu thư cao quý tập đoàn Hoàng Thị biến mất. các vệ sỹ căng mắt xem lại từng đoạn video mà tối qua camera quay được, nhưng do trời tối nên chẳng thấy gì cả. Chồng sắp cưới của cô, Trần Minh Khang nghe tin, điều động cả một lực lượng lớn đi tìm. Cha mẹ cô nhanh chóng đóng băng thẻ của cô lại, nhưng lại không biết rằng bình thường, ngoài thẻ ba mẹ cho, cô tiêu không thiếu tiền vì được cô chị họ tài năng mới 27 tuổi đã là chủ tịch một tập đoàn làm mưa làm gió ở Anh và một số quốc gia khác. Đây cũng là một trong những lý do cô tới Anh Quốc.
" Tạm biệt, đất nước tôi yêu. Hẹn ngày tái ngộ "
Câu hẹn ngày tái ngộ được Thụy An thì thầm trước lúc ngủ trên máy bay. Hẹn ngày tái ngộ, nghe có vẻ xa vời nhưng ngày tái ngộ, lại chính là ngày cưới của cô.
Cô không chấp nhận, Thụy An cô tuyệt đối không chấp nhận
Cô mặc kệ anh ta đẹp trai, anh ta giàu, anh ta là Idol của cô thế nào. Cô không chấp nhận, vĩnh viễn không chấp thuận.
Nước mắt lại rơi, từng giọt, từng giọt rơi xuống...
12 giờ 30 phút
Thụy An gạt đi những giọt nước mắt. Không được, cô sẽ không khóc. Bây giờ khóc cũng sẽ không làm được gì. Cô phải nghĩ cách.
Gần 2 giờ sáng
Trong phòng vang lên các tiếng động lạch cạch. Cô dọn hết đồ vào vali. Cô bỏ trốn, cô sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu! Nhất định!
Ba cái vali cỡ lớn, bỏ hết quần áo, giày bốt, túi xách cùng mĩ phẩm và một số đồ quan trọng cùng với chiếc túi màu đen hình con mèo bỏ linh tinh các thứ đồ như điện thoại, thẻ ngân hàng,...
Kéo những chiếc vali đi xuống dưới nhà, Thụy An vòng ra cửa sau nhà rồi đi thẳng qua bể bơi đằng sau nhà mình.
Đằng sau bể bơi, là một khu vườn ngát hoa thơm. Chỉ cần đi qua vườn hoa ngát thơm, sẽ thấy một cái lỗ khá lớn, có thể đủ cho cô chui vừa. Nó không bị ai phát hiện bởi bên trong nó được các tán cây hoa hướng dương che mất đi, còn bên ngoài thì bị cỏ rậm rạp che khuất.Đẩy những chiếc vali lớn ra ngoài trước, sau đó Thụy An chui ra. Một bãi đất hoang! Có lẽ trước cảnh đi đêm ở những bãi đất hoang thế này, nhiều người sẽ sợ nhưng với Thụy An, đây là bình thường.
Keng, keng....
Hàng loạt tiếng va chạm vọng lại. Thụy An hoảng hốt. Cô dừng lại ở ngõ rẽ ra đường cái, không dám đi tiếp.
" Ghết sạch, đừng tha cho kẻ nào " Tiếng nói lạnh lùng vang lên làm Thụy An sởn tóc gáy, da gà da vịt gì thì nổi hết lên.
Nhưng giọng nói này nghe quen quá! Lấy hết can đảm, Thụy An định ngó đầu ra xem thì...
" Con mẹ nó, Từ Minh Khang, tao có làm ma cũng sẽ không tha cho mày đâu " Tiếng ai đó oán hận vang lên. Thụy An đứng khựng lại.
Từ Minh Khang, chồng chưa cưới của cô. May mà đêm tối nay cô quyết định đúng đắn, nếu không để lọt vào tay cái tên này thì...Thụy An liên tưởng tới cảnh chồng bạo hành vợ vẫn thường xảy ra. Rồi cô quay đầu, chạy theo hướng khác. Tất cả có 3 hướng. 1 hướng rẽ thẳng ra đường cái, 1 hướng vào con ngõ nhỏ nào đó mà cô không biết tên, sau đó đi thẳng, rẽ phải rồi đi thẳng tiếp thì mới ra được, còn hướng cuối cùng thì rất dài, đi thẳng mãi thì lại lạc sang một huyện khác. Cô chọn hướng thứ 2.
3 giờ 45 phút
Tay cầm chiếc vé bay sang Anh, cô đang chờ chuyến bay lúc 4 giờ sáng.
Cô chọn sang Anh, bởi vì cô chưa bao giờ sang Anh, và thêm nữa, bây giờ qua Anh là chuyến bay sớm nhất.
Cô muốn sang Hàn, nhưng chuyến sớm nhất là 5 giờ, cô thì không đủ kiên nhẫn nên quyết định sang Anh Quốc...
Thụy An khép mắt ngủ. Cô bỏ lại sau lưng người thân, bỏ lại sau lưng bạn bè, bỏ lại sau lưng cả những kỉ niệm về một thời vui vẻ. Cô tiến đến một bầu trời mông lung, nơi mà chưa chắc cuộc sống của cô đã ổn định. Có lẽ sẽ sống một cuộc sống chông chênh, vấp vênh nhưng cô chấp nhận. Thà sống cuộc sống chông chênh và vấp vênh chứ cô không cần cuộc đời được ba mẹ vạch sẵn đó!
Hôm sau, cả thành phố gần như loạn lên vì thông tin cô tiểu thư cao quý tập đoàn Hoàng Thị biến mất. các vệ sỹ căng mắt xem lại từng đoạn video mà tối qua camera quay được, nhưng do trời tối nên chẳng thấy gì cả. Chồng sắp cưới của cô, Trần Minh Khang nghe tin, điều động cả một lực lượng lớn đi tìm. Cha mẹ cô nhanh chóng đóng băng thẻ của cô lại, nhưng lại không biết rằng bình thường, ngoài thẻ ba mẹ cho, cô tiêu không thiếu tiền vì được cô chị họ tài năng mới 27 tuổi đã là chủ tịch một tập đoàn làm mưa làm gió ở Anh và một số quốc gia khác. Đây cũng là một trong những lý do cô tới Anh Quốc.
" Tạm biệt, đất nước tôi yêu. Hẹn ngày tái ngộ "
Câu hẹn ngày tái ngộ được Thụy An thì thầm trước lúc ngủ trên máy bay. Hẹn ngày tái ngộ, nghe có vẻ xa vời nhưng ngày tái ngộ, lại chính là ngày cưới của cô.