Bảo Ngọc sau khi nghe hết câu chuyện quá khứ mà Liệt Diễm kể thì cô cũng đã hiểu được vì sao Lãnh Ngạo lại có phản ứng dữ dội như vậy.
Cô cứ tưởng rằng cuộc sống hồi bé của mình là thê thảm nhất nhưng đâu ngờ Lãnh Ngạo, Tiêu Dật, Liệt Diễm..
Ba người bọn họ còn trải qua những chuyện còn kinh khủng hơn nhiều so với cô.
Khi bé cô bị cha mẹ bỏ rơi còn bọn họ thì phải chứng kiến cảnh cha mẹ chết ngay trước mặt mình,
nỗi đau của cô chẳng là gì so với đau đớn mà họ phải chịu..
Cô nhẹ mỉm cười nói với Liệt Diễm:
-"Xem ra tôi đã hiểu được một số chuyện rồi...
Đối với các anh Hàn Phong chính là người đã tái sinh, cùng trải qua sinh tử,
đương đầu với cái chết cùng các anh cho nên trong lòng mỗi người các anh đều không muốn Hàn Phong bị tổn hại.
Các anh có thể nguyện hi sinh tính mạng vì Hàn Phong,
nhưng tuyệt đối không chấp nhận việc anh ấy vì bảo vệ tôi mà mất mạng, phải không"??
Liệt Diễm vẫn tiếp lái xe chỉ nhẹ gật đầu nhưng ánh mắt vẫn lộ ra tia tán thưởng..
-"Quả nhiên cô rất thông minh, hiểu ra vấn đề nhanh chóng, lúc đầu tôi thật sự không thích cô..
Cũng giổng như lời Lãnh Ngạo đã nói cô chỉ cản đường, hoàn toàn không xứng với Hàn Phong .
rồi lại việc cô ương ngạnh đi theo Hàn Phong khiến anh ấy vì cô mà bị thương càng khiến tôi có nhiều bất mãn với cô..
Cho đến khi chứng kiến những việc xảy ra ở bệnh viện việc cô kiên cường,
và lúc cô nói muốn đến khu huấn luyện đặc biệt khiến tôi có chút ngạc nhiên"!! Tại sao cô biết được nơi đó??
Bảo Ngọc trầm ngâm một lúc rồi mới trả lời:
-Là do lúc anh nói chuyện với Hàn Phong, tôi m đi tìm anh ấy nên tình cờ nghe được!!
Nhưng tôi chỉ nghe được một chút anh có thể nói sơ qua về khu tập huấn đặc biệt cho tôi biết không??
Liệt Diễm khẽ cười giờ thì anh đã hiểu được vì sao Hàn Phong lại yêu cô gái này,
Rất biết học hỏi,có cá tính không hề yếu đuối như vẻ bề ngoài.
-"Khu đặc huấn là nơi luyện tập thành những sát thủ nữ nhanh nhất, nó có những nơi tập luyện luyện khắc nghiệt.
Tất cả những người ở đó đều là nữ giới, họ đều mất cha mẹ,.
chúng tôi đưa về để họ ở nơi này rèn luyện sau này sẽ phục vụ công việc cho maìa.
Bảo Ngọc nghe không nhịn được thắc mắc liền hỏi Liệt Diễm:
-"Tại sao chỉ có nữ giới vậy??"
-Bởi vì những người sang nước ngoài thực hành nhiệm vụ đa phần là nữ giới.
Họ có sắc đẹp,thông minh, sự nhạy bén có thể xoay chuyển tình thế hoặc trốn thoát trong những lúc nguy hiểm.
Bảo Ngọc gật đầu, Liệt Diễm cũng dừng xe tại một cánh cổng lớn vì xung quanh,
đều được che phủ bởi cây xanh cao lớn và những hàng rào sắt nên cô không thể thấy được bên trong.
Cánh cổng lớn được mở ra hai hàng người đứng ngiêm chỉnh cúi đầu khi Liệt Diễm bước xuống xe họ đồn loạt nói:
-"Lão đại"!!
Bảo Ngọc bước xuống nhìn thấy một vị đứng đầu hàng đã có tuổi đang nói chuyện gì đó với Liệt Diễm..
Chỉ vài phút sau đó anh quay lại gọi cô nói:
-"Bảo Ngọc, ra đây chào chủ quản đi, bà ấy sẽ là người hướng dẫn và dạy cho cô mọi thứ..
Bảo Ngọc đi tới mìm cười cúi đầu:
-"Chào chủ quản!!mong là cháu sẽ học được nhiều điều từ bà!!
Jaciy gật đầu bà ta lạnh lùng quan sát cô.
Liệt Diễm cười xoa đầu cô nói:
-"học tốt nhé"!!tôi mong là sẽ sớm được nhìn thấy thành quả của việc đặc huấn này..
Nhìn Liệt Diễm xoay người bước đi cô có cảm giác anh ta đã cư xử gần gũi hơn với cô giống như một người anh trai vậy.
Cô có cảm giác lạnh ở sống lưng hình như nhiều người ở đây đang bàn tán về cô,
Có những ánh mắt ghen ghét, khinh miệt đang nhằm vào cô báo hiệu cho những rắc rối sẽ xảy ra với cô khi ở đây.
Quả nhiên hai ngày đầu mọi chuyện đều diễn ra bình thường, chủ quản dạy cho cô những thứ cơ bản..
Bà ấy rất lạnh lùng nhưng lại tận tình hướng dẫn cô.
Sang ngày thứ ba Liệt Diễm có tới thăm cô và cũng là lúc châm ngòi cho nguy hiểm xảy ra với cô.
Buối tối, Bảo Ngọc chạy bộ xung quanh khu đặc huấn, gió ban đêm nhè nhẹ thổi, cô muốn chạy để quên đi nỗi nhớ anh và rèn luyện thể chất.
Chợt cô cảm giác có vật gì đó đang lao về phía cô, đã học tập được ba ngày
lên cũng đã học được cách nhận biết âm thanh trong gió..
Chẳng lẽ nào là "Ám khí"!!
Cô cứ tưởng rằng cuộc sống hồi bé của mình là thê thảm nhất nhưng đâu ngờ Lãnh Ngạo, Tiêu Dật, Liệt Diễm..
Ba người bọn họ còn trải qua những chuyện còn kinh khủng hơn nhiều so với cô.
Khi bé cô bị cha mẹ bỏ rơi còn bọn họ thì phải chứng kiến cảnh cha mẹ chết ngay trước mặt mình,
nỗi đau của cô chẳng là gì so với đau đớn mà họ phải chịu..
Cô nhẹ mỉm cười nói với Liệt Diễm:
-"Xem ra tôi đã hiểu được một số chuyện rồi...
Đối với các anh Hàn Phong chính là người đã tái sinh, cùng trải qua sinh tử,
đương đầu với cái chết cùng các anh cho nên trong lòng mỗi người các anh đều không muốn Hàn Phong bị tổn hại.
Các anh có thể nguyện hi sinh tính mạng vì Hàn Phong,
nhưng tuyệt đối không chấp nhận việc anh ấy vì bảo vệ tôi mà mất mạng, phải không"??
Liệt Diễm vẫn tiếp lái xe chỉ nhẹ gật đầu nhưng ánh mắt vẫn lộ ra tia tán thưởng..
-"Quả nhiên cô rất thông minh, hiểu ra vấn đề nhanh chóng, lúc đầu tôi thật sự không thích cô..
Cũng giổng như lời Lãnh Ngạo đã nói cô chỉ cản đường, hoàn toàn không xứng với Hàn Phong .
rồi lại việc cô ương ngạnh đi theo Hàn Phong khiến anh ấy vì cô mà bị thương càng khiến tôi có nhiều bất mãn với cô..
Cho đến khi chứng kiến những việc xảy ra ở bệnh viện việc cô kiên cường,
và lúc cô nói muốn đến khu huấn luyện đặc biệt khiến tôi có chút ngạc nhiên"!! Tại sao cô biết được nơi đó??
Bảo Ngọc trầm ngâm một lúc rồi mới trả lời:
-Là do lúc anh nói chuyện với Hàn Phong, tôi m đi tìm anh ấy nên tình cờ nghe được!!
Nhưng tôi chỉ nghe được một chút anh có thể nói sơ qua về khu tập huấn đặc biệt cho tôi biết không??
Liệt Diễm khẽ cười giờ thì anh đã hiểu được vì sao Hàn Phong lại yêu cô gái này,
Rất biết học hỏi,có cá tính không hề yếu đuối như vẻ bề ngoài.
-"Khu đặc huấn là nơi luyện tập thành những sát thủ nữ nhanh nhất, nó có những nơi tập luyện luyện khắc nghiệt.
Tất cả những người ở đó đều là nữ giới, họ đều mất cha mẹ,.
chúng tôi đưa về để họ ở nơi này rèn luyện sau này sẽ phục vụ công việc cho maìa.
Bảo Ngọc nghe không nhịn được thắc mắc liền hỏi Liệt Diễm:
-"Tại sao chỉ có nữ giới vậy??"
-Bởi vì những người sang nước ngoài thực hành nhiệm vụ đa phần là nữ giới.
Họ có sắc đẹp,thông minh, sự nhạy bén có thể xoay chuyển tình thế hoặc trốn thoát trong những lúc nguy hiểm.
Bảo Ngọc gật đầu, Liệt Diễm cũng dừng xe tại một cánh cổng lớn vì xung quanh,
đều được che phủ bởi cây xanh cao lớn và những hàng rào sắt nên cô không thể thấy được bên trong.
Cánh cổng lớn được mở ra hai hàng người đứng ngiêm chỉnh cúi đầu khi Liệt Diễm bước xuống xe họ đồn loạt nói:
-"Lão đại"!!
Bảo Ngọc bước xuống nhìn thấy một vị đứng đầu hàng đã có tuổi đang nói chuyện gì đó với Liệt Diễm..
Chỉ vài phút sau đó anh quay lại gọi cô nói:
-"Bảo Ngọc, ra đây chào chủ quản đi, bà ấy sẽ là người hướng dẫn và dạy cho cô mọi thứ..
Bảo Ngọc đi tới mìm cười cúi đầu:
-"Chào chủ quản!!mong là cháu sẽ học được nhiều điều từ bà!!
Jaciy gật đầu bà ta lạnh lùng quan sát cô.
Liệt Diễm cười xoa đầu cô nói:
-"học tốt nhé"!!tôi mong là sẽ sớm được nhìn thấy thành quả của việc đặc huấn này..
Nhìn Liệt Diễm xoay người bước đi cô có cảm giác anh ta đã cư xử gần gũi hơn với cô giống như một người anh trai vậy.
Cô có cảm giác lạnh ở sống lưng hình như nhiều người ở đây đang bàn tán về cô,
Có những ánh mắt ghen ghét, khinh miệt đang nhằm vào cô báo hiệu cho những rắc rối sẽ xảy ra với cô khi ở đây.
Quả nhiên hai ngày đầu mọi chuyện đều diễn ra bình thường, chủ quản dạy cho cô những thứ cơ bản..
Bà ấy rất lạnh lùng nhưng lại tận tình hướng dẫn cô.
Sang ngày thứ ba Liệt Diễm có tới thăm cô và cũng là lúc châm ngòi cho nguy hiểm xảy ra với cô.
Buối tối, Bảo Ngọc chạy bộ xung quanh khu đặc huấn, gió ban đêm nhè nhẹ thổi, cô muốn chạy để quên đi nỗi nhớ anh và rèn luyện thể chất.
Chợt cô cảm giác có vật gì đó đang lao về phía cô, đã học tập được ba ngày
lên cũng đã học được cách nhận biết âm thanh trong gió..
Chẳng lẽ nào là "Ám khí"!!