Một bóng người đàn ông cao lớn đột nhiên xông tới, thân thủ anh ta cực nhanh nhẹn cầm cổ tay của Lâm Oánh Tiệp bẻ ngang, một tiếng "rắc"!! vang lên cánh tay của cô ta đã gãy..
Mảnh kiếng trên tay cô ta cũng rơi xuống vỡ vụn,Lâm Oánh Tiệp cảm thấy vô cùng đau đớn như là cơ thể cô ta bị xé ra làm đôi, miệng cô ta chưa kịp thét lên thì cổ của cô ta đã bị người đàn ông bóp chặt.
Lâm Oánh Tiệp thấy ngạt thở, mặt từ đỏ chuyển sang tái mét khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt, cô ta cảm thấy run sợ và kinh hãi khi nhìn vào đôi mắt đen lạnh lùng như ác ma kia, nó như một hố đen muốn nuốt chửng cô, bây giờ cô ta mới biết người đàn ông cô ta si mê lại là hiện thân của ác ma...
Không khí ngày càng ít dần, lực bàn tay của người đàn ông đã mạnh lên cơ hồ khiến cho Lâm Oánh Tiệp cảm thấy cổ họng bỏng rát, đau đớn như muốn đứt lìa,..
Trong lòng mang đầy thù hận điên cuồng, đôi mắt cô ta hằn đỏ tia máu nhìn Bảo Ngọc đang lạnh lùng đứng đó, nhìn thấy người đáng hận trước mắt nhưng không thể trả thù khiến cô ta càng gắng gượng dùng sức mấp máy môi nói:
- Tại...sao?? ...Con.. tiện..nhân.. mày ...lại có.. thể..thắng tao....rõ..ràng...mày..đã bất tỉnh rồi mà??.. tao không thua...tao không..thể!!!
Từ "thua" còn chưa thoát ra khỏi miệng thì cổ của cô ta đã bị Hàn Phong bẻ gãy, anh lạnh lùng thả xác Lâm Oánh Tiệp xuống đất, mắt cô ta vẫn mở to trừng trừng, anh hừ lạnh cất giọng âm lãnh pha lẫn sát khí:
-" Cô hãy xuống địa ngục mà tìm câu trả lời, bất cứ ai đụng đến bảo bối của tôi đều phải trả giá, đối với tôi không có khái niệm chỉ giết đàn ông mà không ra tay với phụ nữ chỉ cần động đến giới hạn của tôi bất kể là kẻ nào tôi cũng giết không tha"!
Bảo Ngọc bước tới hai tay vòng qua cổ Hàn Phong nhìn vào mắt anh mỉm cười,sắc mặt Hàn Phong từ lạnh lẽo, không cảm xúc chợt nhanh chóng trở về bộ dạng ôn nhu, ánh mắt lộ rõ vẻ cưng chiều đối với cô.
Nhưng mà đôi lông mày của anh vẫn hơi nhíu, anh lấy đôi tay của mình áp vào hai má của Bảo Ngọc, cất giọng nghiêm nghị trách cứ:
- Em tại sao không nghe lời vậy hả?? Nếu không phải anh đi theo em thì em đã gặp nguy hiểm rồi có biết không ??
Còn nữa anh chỉ nói một lần em tuyệt đối không được tha chết cho kẻ thù ngay cả khi kẻ thù là phụ nữ.
Chính vì em không giết cô ta cho nên cô ta mới có cơ hội để giết em lần nữa !!
Bảo Ngọc gật đầu, tay cô vẫn ôm cổ của Hàn Phong khi nhìn thấy vẻ mặt của anh cứ cau mày như chờ lời hối lỗi của cô thì chợt thấy cô cười giảo hoạt kéo cổ anh ấn xuống một nụ hôn trên bờ môi hơi lạnh của anh rồi nháy mắt nói:
- " Em sai rồi đền bù cho việc em làm anh lo lắng thế này được chưa ??
Hàn Phong mỉm cười có chút tà ác nhìn con mèo nhỏ đang đùa giỡn trước mặt, anh ghé vào tai cô thì thầm:
- " Chưa Đủ"!! May ra đền bù ở trên giường anh còn tạm chấp nhận được!!
Bảo Ngọc đỏ mặt tức giận lườm Hàn Phong cô thực không thể trêu chọc được anh không những bị anh ghẹo lại còn tự hại mình a!!!
*Diễn*Đàn*Lê*Quý*Đôn*
Buổi tối, Tại phòng ngủ Bảo Ngọc mới tắm xong, cầm khăn lau lau mái tóc ướt đi đến bên giường thì Hàn Phong liền kéo tay cô để cô ngồi gần anh rồi lấy khăn từ tay cô dịu dàng lau khô tóc.
Bảo Ngọc khẽ mỉm cười nhắm mắt thưởng thức cảm giác dễ chịu để mặc cho Hàn Phong xoa đầu cho mình chợt cô nhớ lại việc Hàn Phong xuất hiện ngay lúc Lâm Oánh Tiệp định hại cô liền thắc hỏi:
- Sao anh có thể ở ngay đó mà xuất hiện kịp thời cứu em ??
Hàn Phong không hề ngưng lại động tác lau tóc chỉ bình thản trả lời:
- Anh vừa về gần tới Biệt thự thì thấy em lái xe phóng đi anh liền kêu tài xế đi theo em..
Bảo Ngọc liền xoay đầu có chút ngạc nhiên:
- Thế mọi chuyện diễn ra trong quán bar anh đều thấy hết từ đầu đến cuối phải không ??
Hàn Phong gật đầu, Bảo Ngọc hưng phấn cười tươi xoay người nhào vào lòng anh chớp mắt đắc chí ưỡn ngực nói:
- Hàn Phong thấy vị hôn thê này của anh có giỏi không??
Hàn Phong liếc cô một cái khiến Bảo Ngọc khẽ chột dạ lè lưỡi cô quên là anh vẫn còn tức giận việc cô không nói cho anh nghe tự tìm nguy hiểm làm hại anh lo lắng.
Bảo Ngọc còn đang tự suy nghĩ việc mình làm sai thì Hàn Phong đã lên tiếng cắt ngang:
- Anh sẽ đi nước Anh làm việc trong một tháng, em hãy ở nhà ngoan ngoãn sau khi xong việc anh sẽ trở về nhanh thôi.
Sau khi nghe Hàn Phong nói Bảo Ngọc có cảm giác kì lạ, cô ngước mắt lên nhìn về phía anh chỉ thấy trong mắt là sự thận trọng và như đang che dấu một chuyện gì đó với cô.
Tuy anh rất bình thản nói ra giống như khiến ai cũng có thể tin rằng anh chỉ đi làm công việc bình thường nhưng Bảo Ngọc lại cảm thấy được rằng Hàn Phong đang muốn giấu cô làm một chuyện có thể là rất quan trọng và không kém phần nguy hiểm.
Bảo Ngọc nhìn anh trong giây lát rồi nhẹ gật đầu, Hàn Phong vuốt mái tóc đã khô hơi rối thơm mùi hoa lưu ly ôn nhu lên tiếng:
- Em ngủ sớm đi!! Anh còn cần xử lí một số giấy tờ, tài liệu sẽ đi ngủ sau...
Khi Hàn Phong đã đóng cửa phòng Bảo Ngọc liền cầm điện thoại ra ngoài ban công lầu 3 gọi cho Lãnh Ngạo...
Một lát sau cô đi vào phòng mở ngăn kéo tủ ra nhìn thấy tấm vé máy bay Hàn Phong cô đã dần thấy những trực giác của mình là đúng Hàn Phong có máy bay riêng.
Nhưng anh không đi chỉ có hai khả năng một là anh không muốn cho Lãnh Ngạo và Tiêu Dật biết anh đi đến đâu và hai là anh muốn che dấu không muốn gây sự chú ý việc anh đến nước Anh.
Cô nhìn lướt qua rồi bấm một dãy số trên điện thoại, khi đầu giây bên kia bắt máy:
-" Alo"! Dịch vụ hãng hàng không Southwest Airlines xin nghe!!
Bảo Ngọc nhìn về khung cảnh ban đêm ngoài cửa kiếng lạnh nhạt lên tiếng:
- Tôi muốn mua vé máy bay đến thủ đô nước Anh vào lúc 9h sáng"!!
Bên kia liền nhanh chóng trả lời:
- Vé đăng kí đã được lưu lại!! Cám ơn quý khách đã sử dụng dịch vụ hãng hàng không Southwest Airlines!!
Bảo Ngọc ngả người nằm xuống giường cô đã gọi cho Lãnh Ngạo và Tiêu Dật họ đều nói Hàn Phong không có đi làm việc ở Anh và bọn họ cũng bảo rằng họ không nhận được lệnh gì từ anh ấy... Cho nên cô càng cảm thấy chuyến đi tới nước Anh của Hàn Phong nhất định không bình thường!! Cô sẽ tìm ra chuyện mà anh giấu cô..
[ Facebook Nhóm " Hội Những Người Thích Truyện Bảo Bối Đáng Yêu Của Tổng Giám Đốc Thần Bí" bạn nào có hứng thú bà tám với Lê :D3 thì vào tham gia nhé!! :kiss5: ]
****
Sân bay Southwest Airlines, lúc 8h 40 phút sáng!!
Bảo Ngọc tiến về quầy nhận vé làm thủ tục để nhanh chóng lên máy bay, trong valy của cô chỉ có hai bộ quần áo còn lại là một hộp đựng vũ khí bên trong là khẩu súng bạc Fx-2 và bông hoa hồng bạc cùng lưỡi dao Hoa Vô Huyết..
Bảo Ngọc biết đi máy bay sẽ không thể mang vũ khí theo lên cô đã nhờ Tiêu Dật tìm cho cô một thứ có thể đựng vũ khí mà tránh được việc kiểm tra của thiết bị rà soát.
Bảo Ngọc đưa vé cho người kiểm tra trước khi vào máy bay cô đã gửi một tin nhắn cho Elen rồi mới tắt điện thoại:
- Đợi tớ ở cửa sân bay Loster Eirlines!!
Hôm qua cô đã gọi cho Elen và kể chuyện rằng cô muốn đi theo Hàn Phong đề tìm hiểu anh ấy đang giấu cô bí mất gì nào ngờ Elen vì lo lắng cho cô đi một mình lên kiên quyết phải cùng cô đi đến Nước Anh, lúc đầu cô còn dùng nhiều cách để từ chối vì cô không muốn kéo Elen vào một chuyến đi có dấu hiệu nguy hiểm nhưng rồi cuối cùng cô cũng chịu thua chấp nhận.
Chiếc máy bay từ từ cất cánh vượt qua những đám mây trắng, đi theo tiếng gió cùng những đàn chim trời, điểm đến là Nước Anh nơi chôn dấu bí mật tội ác, là nơi âm mưu hiểm độc được bắt đầu từ quá khứ 20 năm về trước.
Mảnh kiếng trên tay cô ta cũng rơi xuống vỡ vụn,Lâm Oánh Tiệp cảm thấy vô cùng đau đớn như là cơ thể cô ta bị xé ra làm đôi, miệng cô ta chưa kịp thét lên thì cổ của cô ta đã bị người đàn ông bóp chặt.
Lâm Oánh Tiệp thấy ngạt thở, mặt từ đỏ chuyển sang tái mét khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt, cô ta cảm thấy run sợ và kinh hãi khi nhìn vào đôi mắt đen lạnh lùng như ác ma kia, nó như một hố đen muốn nuốt chửng cô, bây giờ cô ta mới biết người đàn ông cô ta si mê lại là hiện thân của ác ma...
Không khí ngày càng ít dần, lực bàn tay của người đàn ông đã mạnh lên cơ hồ khiến cho Lâm Oánh Tiệp cảm thấy cổ họng bỏng rát, đau đớn như muốn đứt lìa,..
Trong lòng mang đầy thù hận điên cuồng, đôi mắt cô ta hằn đỏ tia máu nhìn Bảo Ngọc đang lạnh lùng đứng đó, nhìn thấy người đáng hận trước mắt nhưng không thể trả thù khiến cô ta càng gắng gượng dùng sức mấp máy môi nói:
- Tại...sao?? ...Con.. tiện..nhân.. mày ...lại có.. thể..thắng tao....rõ..ràng...mày..đã bất tỉnh rồi mà??.. tao không thua...tao không..thể!!!
Từ "thua" còn chưa thoát ra khỏi miệng thì cổ của cô ta đã bị Hàn Phong bẻ gãy, anh lạnh lùng thả xác Lâm Oánh Tiệp xuống đất, mắt cô ta vẫn mở to trừng trừng, anh hừ lạnh cất giọng âm lãnh pha lẫn sát khí:
-" Cô hãy xuống địa ngục mà tìm câu trả lời, bất cứ ai đụng đến bảo bối của tôi đều phải trả giá, đối với tôi không có khái niệm chỉ giết đàn ông mà không ra tay với phụ nữ chỉ cần động đến giới hạn của tôi bất kể là kẻ nào tôi cũng giết không tha"!
Bảo Ngọc bước tới hai tay vòng qua cổ Hàn Phong nhìn vào mắt anh mỉm cười,sắc mặt Hàn Phong từ lạnh lẽo, không cảm xúc chợt nhanh chóng trở về bộ dạng ôn nhu, ánh mắt lộ rõ vẻ cưng chiều đối với cô.
Nhưng mà đôi lông mày của anh vẫn hơi nhíu, anh lấy đôi tay của mình áp vào hai má của Bảo Ngọc, cất giọng nghiêm nghị trách cứ:
- Em tại sao không nghe lời vậy hả?? Nếu không phải anh đi theo em thì em đã gặp nguy hiểm rồi có biết không ??
Còn nữa anh chỉ nói một lần em tuyệt đối không được tha chết cho kẻ thù ngay cả khi kẻ thù là phụ nữ.
Chính vì em không giết cô ta cho nên cô ta mới có cơ hội để giết em lần nữa !!
Bảo Ngọc gật đầu, tay cô vẫn ôm cổ của Hàn Phong khi nhìn thấy vẻ mặt của anh cứ cau mày như chờ lời hối lỗi của cô thì chợt thấy cô cười giảo hoạt kéo cổ anh ấn xuống một nụ hôn trên bờ môi hơi lạnh của anh rồi nháy mắt nói:
- " Em sai rồi đền bù cho việc em làm anh lo lắng thế này được chưa ??
Hàn Phong mỉm cười có chút tà ác nhìn con mèo nhỏ đang đùa giỡn trước mặt, anh ghé vào tai cô thì thầm:
- " Chưa Đủ"!! May ra đền bù ở trên giường anh còn tạm chấp nhận được!!
Bảo Ngọc đỏ mặt tức giận lườm Hàn Phong cô thực không thể trêu chọc được anh không những bị anh ghẹo lại còn tự hại mình a!!!
*Diễn*Đàn*Lê*Quý*Đôn*
Buổi tối, Tại phòng ngủ Bảo Ngọc mới tắm xong, cầm khăn lau lau mái tóc ướt đi đến bên giường thì Hàn Phong liền kéo tay cô để cô ngồi gần anh rồi lấy khăn từ tay cô dịu dàng lau khô tóc.
Bảo Ngọc khẽ mỉm cười nhắm mắt thưởng thức cảm giác dễ chịu để mặc cho Hàn Phong xoa đầu cho mình chợt cô nhớ lại việc Hàn Phong xuất hiện ngay lúc Lâm Oánh Tiệp định hại cô liền thắc hỏi:
- Sao anh có thể ở ngay đó mà xuất hiện kịp thời cứu em ??
Hàn Phong không hề ngưng lại động tác lau tóc chỉ bình thản trả lời:
- Anh vừa về gần tới Biệt thự thì thấy em lái xe phóng đi anh liền kêu tài xế đi theo em..
Bảo Ngọc liền xoay đầu có chút ngạc nhiên:
- Thế mọi chuyện diễn ra trong quán bar anh đều thấy hết từ đầu đến cuối phải không ??
Hàn Phong gật đầu, Bảo Ngọc hưng phấn cười tươi xoay người nhào vào lòng anh chớp mắt đắc chí ưỡn ngực nói:
- Hàn Phong thấy vị hôn thê này của anh có giỏi không??
Hàn Phong liếc cô một cái khiến Bảo Ngọc khẽ chột dạ lè lưỡi cô quên là anh vẫn còn tức giận việc cô không nói cho anh nghe tự tìm nguy hiểm làm hại anh lo lắng.
Bảo Ngọc còn đang tự suy nghĩ việc mình làm sai thì Hàn Phong đã lên tiếng cắt ngang:
- Anh sẽ đi nước Anh làm việc trong một tháng, em hãy ở nhà ngoan ngoãn sau khi xong việc anh sẽ trở về nhanh thôi.
Sau khi nghe Hàn Phong nói Bảo Ngọc có cảm giác kì lạ, cô ngước mắt lên nhìn về phía anh chỉ thấy trong mắt là sự thận trọng và như đang che dấu một chuyện gì đó với cô.
Tuy anh rất bình thản nói ra giống như khiến ai cũng có thể tin rằng anh chỉ đi làm công việc bình thường nhưng Bảo Ngọc lại cảm thấy được rằng Hàn Phong đang muốn giấu cô làm một chuyện có thể là rất quan trọng và không kém phần nguy hiểm.
Bảo Ngọc nhìn anh trong giây lát rồi nhẹ gật đầu, Hàn Phong vuốt mái tóc đã khô hơi rối thơm mùi hoa lưu ly ôn nhu lên tiếng:
- Em ngủ sớm đi!! Anh còn cần xử lí một số giấy tờ, tài liệu sẽ đi ngủ sau...
Khi Hàn Phong đã đóng cửa phòng Bảo Ngọc liền cầm điện thoại ra ngoài ban công lầu 3 gọi cho Lãnh Ngạo...
Một lát sau cô đi vào phòng mở ngăn kéo tủ ra nhìn thấy tấm vé máy bay Hàn Phong cô đã dần thấy những trực giác của mình là đúng Hàn Phong có máy bay riêng.
Nhưng anh không đi chỉ có hai khả năng một là anh không muốn cho Lãnh Ngạo và Tiêu Dật biết anh đi đến đâu và hai là anh muốn che dấu không muốn gây sự chú ý việc anh đến nước Anh.
Cô nhìn lướt qua rồi bấm một dãy số trên điện thoại, khi đầu giây bên kia bắt máy:
-" Alo"! Dịch vụ hãng hàng không Southwest Airlines xin nghe!!
Bảo Ngọc nhìn về khung cảnh ban đêm ngoài cửa kiếng lạnh nhạt lên tiếng:
- Tôi muốn mua vé máy bay đến thủ đô nước Anh vào lúc 9h sáng"!!
Bên kia liền nhanh chóng trả lời:
- Vé đăng kí đã được lưu lại!! Cám ơn quý khách đã sử dụng dịch vụ hãng hàng không Southwest Airlines!!
Bảo Ngọc ngả người nằm xuống giường cô đã gọi cho Lãnh Ngạo và Tiêu Dật họ đều nói Hàn Phong không có đi làm việc ở Anh và bọn họ cũng bảo rằng họ không nhận được lệnh gì từ anh ấy... Cho nên cô càng cảm thấy chuyến đi tới nước Anh của Hàn Phong nhất định không bình thường!! Cô sẽ tìm ra chuyện mà anh giấu cô..
[ Facebook Nhóm " Hội Những Người Thích Truyện Bảo Bối Đáng Yêu Của Tổng Giám Đốc Thần Bí" bạn nào có hứng thú bà tám với Lê :D3 thì vào tham gia nhé!! :kiss5: ]
****
Sân bay Southwest Airlines, lúc 8h 40 phút sáng!!
Bảo Ngọc tiến về quầy nhận vé làm thủ tục để nhanh chóng lên máy bay, trong valy của cô chỉ có hai bộ quần áo còn lại là một hộp đựng vũ khí bên trong là khẩu súng bạc Fx-2 và bông hoa hồng bạc cùng lưỡi dao Hoa Vô Huyết..
Bảo Ngọc biết đi máy bay sẽ không thể mang vũ khí theo lên cô đã nhờ Tiêu Dật tìm cho cô một thứ có thể đựng vũ khí mà tránh được việc kiểm tra của thiết bị rà soát.
Bảo Ngọc đưa vé cho người kiểm tra trước khi vào máy bay cô đã gửi một tin nhắn cho Elen rồi mới tắt điện thoại:
- Đợi tớ ở cửa sân bay Loster Eirlines!!
Hôm qua cô đã gọi cho Elen và kể chuyện rằng cô muốn đi theo Hàn Phong đề tìm hiểu anh ấy đang giấu cô bí mất gì nào ngờ Elen vì lo lắng cho cô đi một mình lên kiên quyết phải cùng cô đi đến Nước Anh, lúc đầu cô còn dùng nhiều cách để từ chối vì cô không muốn kéo Elen vào một chuyến đi có dấu hiệu nguy hiểm nhưng rồi cuối cùng cô cũng chịu thua chấp nhận.
Chiếc máy bay từ từ cất cánh vượt qua những đám mây trắng, đi theo tiếng gió cùng những đàn chim trời, điểm đến là Nước Anh nơi chôn dấu bí mật tội ác, là nơi âm mưu hiểm độc được bắt đầu từ quá khứ 20 năm về trước.