Mặt trời to đùng. Bầu trời xanh biếc, đằng xa xa chỉ có vài đám mây nho nhỏ thoạt nhìn như bánh cuốn. Đứng ở giữa quốc lộ nơi sa mạc khỉ ho cò gáy, vùi đầu dưới động cơ xe cố gắng sửa nửa ngày, Kha Xảo Oa rốt cục cũng quăng cờ lê sang một bên, buông tha cho ý định sửa chữa nó. Lấy nước suối trong xe, cô dựa vào cửa xe uống một ngụm. Tuy rằng đã đến tháng chín, thời tiết vẫn nóng muốn chết đi. Phía xa xa, hơi nóng dường như đang bốc hơi, đường quốc lộ của nước này giống như là đi đến tận cùng thế giới. Mà nếu lỡ đi vào đường này, ngoại trừ nhựa đường sắp bị mặt trời thiêu cháy, cùng những đám cây cố vươn mình ra khỏi đá sỏi sa mạc thì một chiếc xe cũng không có.
Nóng, lại không có gió, mặt trời kiêu ngạo ở trời xanh giương mắt nhìn cô, dường như đang bảo rằng cô rất ngu ngốc. Rốt cuộc tại sao cô lại rơi vào hoàn cảnh này?
Lại uống một ngụm nước, Kha Xảo Oa ngồi xuống khoảng trống được bánh xe che chắn, thở dài. Đúng rồi, tất cả đều là do tên thầy bói hai mươi tám năm trước làm hại.
Một tháng trước, cùng trong một ngày cô gặp tai nạn giao thông, thất nghiệp, hoả hoạn. Tai họa liên tiếp theo nhau mà đến, cô đành phải ngoan ngoãn về nhà ăn bám cha mẹ. Trướ hết nghỉ ngơi đã rồi nói sau, ai biết được hai ngày sau, bạn trai cô quen ba năm đưa thiệp cưới đến cho cô nhưng cô dâu không phải là cô. Bởi vì phòng cô thuê bị cháy, thiệp cưới kia liền được chuyển đến nhà của cah, hơn nữa lại để ẹ cô thấy được.
_ Đấy, con xem đi! Thầy bói nói không sai mà. Ổng nói con nếu ười người mượn tiền thì hết mười người không thèm trả. Hiện tại thì sao? Tiền không có, người cũng không có nốt!
_ Mẹ, anh ấy chỉ là kết hôn chứ có nói không trả tiền đâu?
_ Có tiền kết hôn mà không có tiền trả nợ sao? Sớm biết như vậy sẽ để cho hai đứa đính hôn trước rồi nói sau.
_ Kết hôn thì vẫn có thể li hôn, nói gì đến đính hôn.
_ Nha! Con nói cái gì thế hả? Ít nhất đính hôn cũng có danh phận, muốn từ hôn trước hết phải đem tiền qua đây trả! Nhìn xem, hiện tại người ta chạy đi cưới người khác, tiền hắn cũng không có trả cho con đâu. Tôi làm sao có thể sinh được một đứa con ngốc nghếch suốt ngày để người khác đùa giỡn như thế chứ?
Cô mặt không chút thay đổi nghe mẹ cằn nhằn, vô lực không tranh cãi cùng bà. Cứ như vậy, bị mẹ “tụng kinh” ột buổi tối. Buổi sáng ngày hôm sau, cô lập tức thu thập hành lý, mang theo một cái túi lớn leo lên máy bay. Dừng lại nghỉ ngơi chỉ là vì đường xa xôi thôi! Hiện tại, kinh tế trì trệ, công ty nào cũng đòi giảm biên chế, cô chỉ biết có tiếng Anh ngoài ra cái gì cũng không biết làm sao mà tìm được việc. Huống chi, cô muốn làm ăn kiếm lời thì kết quả là luôn người khác lừa gạt. Tựa như cô kiếm tiền mà chẳng cần xài, mỗi lần có chút tích tụ, người bên cạnh liền mượn dùng gấp, vì thế, của cô tiền còn có vào tay lại bay hết ra ngoài. Những chuyện như thế không chỉ xảy ra có một lần. Cho nên cô muốn tới nước Mỹ tìm người dì tốt bụng của mình. Ai ngờ được cô lặn lội xa xôi đến San Francisco tìm người dì yêu dấu lại chỉ nhìn thấy cánh cửa đóng chặt, cả nhà không còn một bóng. Cô đợi hai ngày ở San Francisco, không thấy có người trở về, tuy rằng không muốn đi tìm chú ở New York nhưng nếu lỡ dì trở về thì sao chẳng phải là rất uổng công sức sao? Tính lại tiền trong túi, không đủ mua vé máy bay, đành phải đi thuê ô tô, coi như là tự giúp mình làm một chuyến du lịch, dù sao hiện tại cô cũng không có chuyện gì làm. Sau đó, chiếc xe này giở chứng thả neo ngay giữa đường, càng làm cô tức chết khi đem theo điện thoại mà quên sạc pin. Hèn chi từ qua đến giờ không ai gọi cho cô. Bây giờ cả kêu người đến cứu cô cũng không có khả năng.
_ Ai……
_ Cuộc đời là vậy sao?
Nhìn con đường phía trước, lại nhìn con đường phía sau, ngoại trừ bầu trời đang sáng chói thì không còn cái gì động đậy, bao gồm cả mây và cỏ. Khi nào mới có xe chạy qua đây? Đẩy chiếc kính râm trượt xuống mũi về lại vị trí xong thì cô lại ngồi thở dài. Hi vọng khi đó không phải là lúc tận thế.
_ Cha.
_ Sao?
Vừa rồi có một cô gái vẫy tay gọi chúng ta mà.
_ Ừm!
_ Cha không ngừng xe sao?
_ ……
Dùng khóe mắt nhìn vào gương chiếu hậu, ở bên đường có một cô gái đang sống chết đuổi theo anh, Alex một lời cũng không nói chỉ nhíu mày. Là nam thì còn có thể, nếu là nữ thì xin lỗi anh không dừng xe. Từ khi Khấu ca cưới Bạch Vân, Hawke cùng Ninh Ninh ở cùng một chỗ thì thái độ của cha đã mềm đi rất nhiều. Nhưng mấy ngày nay, ý tưởng bắt anh cưới vợ lại càng trầm trọng, trước kia còn có chút khách khí chỉ tìm người đến khuyên nhủ, sau đó lại biến thành xem mắt, cuối cùng trực tiếp mang người phụ nữ đó vào cửa. Ai biết cô gái xin đi nhờ xe này lại không nằm trong số đó.
Anh vì muốn được yên tĩnh, mới mang theo hai đứa nhỏ ra ngoài chơi làm sao có thể thất bại trong gang tấc? Huống chi, nếu mắt cha tốt thì ông cũng không có kết hôn rồi lại ly hôn đến bốn lần. Cô gái chạy đã mệt, đứng ở giữa đường chống hôn thở dốc. Xe càng đi càng xa, cô ở trong kính chiếu hậu biến thành một cây diêm nhỏ. Sau đó cây diêm bỗng ngã xuống đất mà chết.
_ Đáng chết.
Bàn tay đặt ở vô lăng bắt đầu căng thẳng, anh âm thầm mắng một tiếng, chân ga dưới chân vẫn không thả lỏng, nhìn vào gương chiếu hậu lại thấy cây diêm không có dấu hiệu sống lại. Có lẽ cô ấy không phải do cha đưa đến, thoạt nhìn cô cũng không giống những người phụ nữ diêm dúa đó.
_ Cha, cô ấy té chết rồi sao?
Tyre đưa kem lên miệng cắn một miếng, vẻ mặt tò mò. Anh không trả lời, nhíu mày nhìn chằm chằm chấm đen trong kính chiếu hậu kia. Cô cũng không đủ xinh đẹp, thoạt nhìn cũng không có vẻ khôn khéo giỏi giang, cũng không phải cái loại thiên kim tiểu thư hay nũng nịu. Ít nhất anh chưa thấy qua thiên kim tiểu thư nào lại ngã như cô nhưng lại rõ ràng nằm trên mặt đất không đứng dậy.
Ba giây sau, anh buông lỏng ra chân ga, sau đó quay xe lại. Kha Xảo Oa căn bản đã hết hi vọng, còn tưởng rằng chính mình xuất hiện ảo giác, cho nên khi đại gia đình đi dã ngoại chính thức đóng quân ngay trước mặt, cô cả người vẫn nằm hình chữ Đại ngay giữa đường.
{thiendi18.wordpress }
_ Hi.
Người đàn ông cầm lái dựa vào kính mở miệng.
_ Cần giúp gì không?
Ôi, người này thật sự rất… đẹp trai. Kha Xảo Oa trừng mắt nhìn, ngẩng đầu lên, nhìn thế nào cũng không cảm thấy người đàn ông này lại có thể xuất hiện ở sa mạc. còn Mà lại còn cùng gia đình đi dã ngoại. Anh nên là người đàn ông lịch lãm, người mặc vest ngồi trên bàn làm việc hay đi đánh golf hoặc tennis gì đó. Cô hất mái tóc đuôi ngựa ra phía sau. Dùng tay phải chậm rãi đỡ nửa người lên, cô đem kính râm để lên đỉnh đầu, có chút nghi hoặc hí mắt nhìn anh chàng kia.
_ Anh không phải là ảo giác nơi sa mạc này chứ?
_ Không phải.
Anh nói, nhướn mày xem xét cô. Cô gái này xem ra rất trẻ dường như chỉ hai mươi mấy nhưng ít nhất chắc chắn cô không phải là người cha chọn cho anh.
_ Thật tốt quá.
Cô nhẹ nhàng thở ra, đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên quần bò, đi đến bên xe anh.
_ Xe của tôi chết máy. Anh có di động không cho tôi mượn một chút.
Alex lấy điện thoại đưa cho cô. Cô cảm kích hướng về phía anh mỉm cười, đón lấy điện thoại của anh. Lấy danh thiếp công ty cho thuê xe ô tô ra, nhấn số điện thoại. Nhìn cô gái một tay vừa xoa thắt lưng, vừa đi vòng vòng nói chuyện, còn khi không đưa chân đá cục đá bên đường, Alex càng ngày càng hoài nghi cô căn bản còn chưa trưởng thành. Chẳng hiểu nổi cô làm sao có thể lái xe chạy đến nơi khỉ ho cò gáy này. Cô chợt ngừng lại, ngẩng đầu trộm liếc mắt ngắm anh một cái. Tyre từ một bên chui vào trong lòng anh, ngồi ở trên đùi anh, tò mò ghé vào bên cửa sổ, chớp chớp mắt nhìn cô gái bên ngoài.
Vừa nhìn thấy cậu nhóc cực kì đáng yêu, Oa Oa liền chớp chớp đôi mắt to đen láy. Ok tuy rằng cha đã dặn không thể tùy tiện ngồi xe người lạ nhưng tình huống hiện tại lại bất khả kháng. Huống chi anh còn mang theo bên người một cậu nhóc đáng yêu như thế. Cơ bản sẽ không đến những nơi xằng bậy. Còn nếu người này thật sự không phải người tốt, cô cẩn thận một chút là được. Tình thế bắt buộc, bắt cô từ bỏ chiếc xe có máy lạnh mát rượi để đứng phơi thây giữa sa mạc cô không điên đến thế. Thoáng do dự một chút, sau đó, cô trở về đến bên cạnh xe, nhìn anh chàng điển trai, xấu hổ cười nói.
_ Xin lỗi! Có thể phiền anh thêm một việc không?
Anh khóe mắt nhíu lại, hy vọng mình nhanh chóng thoát khỏi cái người phiền phức trước mặt nhưng vẫn là mở miệng hỏi.
_ Chuyện gì?
Công ty xe nói chi nhánh gần nhất cũng phải năm tiếng nữa mới cho xe lên kéo về được. Cho nên, phiền anh chở giúp tôi đến thị trấn gần nhất.
_ Để cô ở sa mạc này đến năm giờ chắc cô phát điên lên mất. Đưa cô đến thị trấn gần nhất? Alex chần chờ một chút. Thấy anh không trả lời, sợ anh không đáp ứng, Oa Oa lộ ra khuôn mặt đáng thương, mở miệng cầu xin.
_ Làm ơn, chỉ là thị trấn gần nhất thôi mà!
Quên đi, nhìn cô như thế chắc không phải người xấu. Nhìn vẻ mặt cô cũng giống như con thỏ nhỏ, Alex nhếch khóe miệng.
_ Đi lên đi.
_ Cám ơn!
Oa Oa hai mắt sáng ngời, mỉm cười thật tươi, xoay người chạy về phía xe bị hư.
_ Anh chờ một chút, tôi đi lấy túi xách của tôi.
Anh chưa kịp mở miệng muốn chở cô quay về đó, chỉ thấy cô vội vàng chạy về hướng xe hư cách đó hơn hai, ba trăm mét. Cô vừa rồi đã đuổi theo anh xa đến vậy sao? Đáy lòng dâng lên một chút áy náy nho nhỏ, quay đầu Knight còn đang ngủ ngon lành, anh ẳm Tyre trở lại phía sau, khởi động xe chạy theo,gọi cô lại.
_ Này, xa quá! Tôi chở cô đi!
Cô sửng sốt, ngừng lại, gương mặt lại hiện lên nụ cười.
_ Cám ơn!
Anh dừng xe bên người cô, nhanh chóng đẩy cửa.
_ Oa nhi lên xe, đặt mông ngồi vào ghế cười cười ngượng ngùng.
_ Xin lỗi, phiền anh quá!
_ Không sao!
Anh khách khí nói, lái xe chạy đến chiếc xe hư của cô. Xe mới ngừng, cô liền vội vàng nhảy xuống xe, mở cửa xe kia ra, thò người vào xe. Khi trở ra, vác theo một cái balo to tướng màu café.
_ Cô đang trốn nhà đi bụi sao?
Không biết vì sao ý nghĩa này trong đầu tự nhiên nảy ra.
_ Cẩn thận.
Khi cô lên xe, bởi vì sức nặng của balo mà suýt khiến cô té nhào, anh đưa tay túm cô lại, cầm lấy balo quăng ra phía sau.
_ Cám ơn.
Cô ngượng ngùng cười cười, lại lần nữa nói lời cảm ơn. Alex nhếch môi, không nói thêm nữa trực tiếp khởi động xe chạy đi. Cho tới bây giờ chưa bao giờ đi qua chiếc xe dùng để đi du lịch của gia đình, Oa Oa tuy rằng ngồi ở ghế bên cạnh, vẫn đang nhịn không được tò mò quay đầu nhìn xung quanh. Tuy rằng mặt sau có một cái kính ngăn chặn nhưng xe này so với tưởng tượng của cô xa hoa hơn rất nhiều. Có cả một quầy bar nhỏ, tủ lạnh, lò vi ba, tiếp theo là sô pha thật rộng dành cho hai người. Cô đoán rằng chắc hẳn sô pha kia có thể kéo thành giường. Lợi hại nhất là mấy thứ này thoạt nhìn tất cả đều lòe lòe tỏa sáng, ra vẻ thần thánh không thể xâm phạm. Trên sàn ghế còn lót một lớp bông mềm mại. Oa nhi trộm liếc mắt nhìn người đàn ông đang lái xe. Người này quả nhiên là có tiền. Được! Được! Cô cũng rất muốn được đi chiếc xe sang trọng như thế.
Tiếng nhạc hòa tấu cao sang vọng ra, ngồi trên ghế da mềm mại, lại có máy lạnh phả ra hơi mát tuy rằng cô bắt chính mình không được tùy tiện ngủ trên xe người lại nhưng cuối cùng vẫn không địch nổi con sâu ngủ.
_ Này, cô! Cô ơi!
Đột nhiên bừng tỉnh, cô mở to mắt, có chút mờ mịt.
_ Đến rồi!
Anh nói, chỉ tay ra phía ngoài cửa sổ.
_ Cô nhìn theo ngón tay anh, nhìn thấy một Mc Donalds nho nhỏ, vài cửa hàng, cùng tốp năm tốp ba người đi đường.
_ Ơ, tới rồi!
Nhanh chóng phát hiện ra mình ngủ đến chảy nước miếng, cô xấu hổ lau đi, nhanh chóng chụp lấy hành lí, mặt đỏ tai hồng mở cửa nhảy xuống xe, đóng cửa, cố lấy hết dũng khí ngẩng đầu, nhìn anh nói.
_ Cám ơn! Bye bye!
_ Bye!
Trên mặt người đàn ông vẫn đeo kính râm nhưng cô lại thấy miệng anh lại mang theo chút ý cười. Xấu hổ lại hiện lên gương mặt, cô lấy kính râm trên tóc đeo vào, xấu hổ cười cười, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến Mc Donalds đối diện.
Sau một hồi liên lạc với công ty cho thuê xe, cô cuối cùng cũng đã có thể ngồi ngẩn ngơ chờ người đến đón. Ngồi ở cửa sổ Mc Donalds, Oa Oa uống cola, hai con mắt đen láy chăm chú nhìn ba anh chàng đẹp trai bên kia đường. Không có biện pháp, thị trấn này rất nhỏ cũng không náo nhiệt. Một tòa nhà cao tầng, một Mc Donalds, một trạm sửa xe, một siêu thị nhỏ, còn có một nơi giống như quán bar nhỏ. Nhìn qua nhìn lại, chỉ có chỗ đỗ xe bên đường là nhìn thích nhất. Oa nhi nghiêng mặt, vừa trộm ngắm anh chàng lúc nãy ình đi nhờ xe vừa bỏ khoai tây chiên vào miệng.
_ Thật sự…… rất đẹp trai…
(Di Di: Ôi trời, Oa Oa này mê zai đẹp giống Di Di quá ah~)
Người đàn ông đổ đầy xăng cho xe, lái xe đến bãi đỗ, ở trong xe một lúc rồi đi vào tiệm tạp hóa nhỏ. Không biết dạng phụ nữ nào mới có thể ở cùng một chỗ với anh ấy ta?
_ Haha… chắc chắn không giống mình.
Hơn nữa, người này sớm đã kết hôn, cả con cũng đã có luôn, cô có mơ tưởng cũng vô dụng. Lầm bầm lầu bầu cười gượng hai tiếng, tầm mắt Oa Oa lại kéo về chiếc xe du lịch xa hoa kia. Bãi đỗ xe giữ có hai cây cổ thụ, cổ thụ khô cằn, chỉ còn vài miếng lá khô vướng trên cành. Gió thổi qua, vài miếng lá cuối cùng cũng lung lay sắp rụng. Khi chúng nó rơi xuống thì cậu nhóc đáng yêu cũng nhảy xuống xe. Ngay lúc đó, một người chạy xe mô tô chạy như bay vào bãi gửi, chỉ kém một chút là đụng phải cậu nhóc. Vì né tránh cậu nhóc, người lái mô tô cố lạng sang một bên, đụng vòa cây cổ thụ. Cô hoảng sợ, trái tim thiếu chút nữa ngừng đập, lập tức bỏ lại khoai tây chiên xông ra ngoài.
_ Này, con có sao không?
Chạy qua phố, chạy đến bên người cậu nhóc, Oa Oa ngồi xổm xuống xem xét cậu nhóc sợ đến mặt không còn chút máu. Người lái mô tô sau khi bị té đau, vừa xem xét xe vừa liên tục mắng chửi thô tục. Cậu nhóc kinh hoảng nhìn người đó, co rúm lại một chút, Oa Oa giương mắt trừng mắt nhìn người đàn ông vạm vỡ, sau đó trấn an vỗ vỗ đầu cậu nhóc, nhẹ giọng hỏi.
_ Ngoan! Không sao đâu? Con có bị đau ở đâu không?
Cậu nhóc nghiêm mặt lắc lắc đầu, hai đôi mắt màu café vẫn kích động nhìn người lái mô tô.
_ Đáng chết, xe của tao!
Phát hiện xe mình bị trầy vài chỗ, người đàn ông tức giận rít gào, vừa quay đầu lại nhìn thấy cậu nhóc kia, sải bước đã đi tới.
_ Thằng kia!
Nhìn tay người đàn ông duỗi ra muốn bắt đứa nhỏ kia kèm theo bộ dáng muốn tính sổ, Oa Oa cả kinh, kéo cậu nhóc ra phía sau che chở, lạnh giọng quát.
_ Này, anh muốn làm gì?
_ Gái quán bar, bớt lo chuyện người đi!
Gái quán bar? Oa nhi nghe vậy trừng mắt, cơn tức ngập tràn trong lòng, không chút suy nghĩ, tay nhỏ bé vươn ra vẽ thành một vòng tròn, thân mình cũng xoay tròn, một chiêu vật ngã người đàn ông nằm lăn ra mặt đường. Mọi người xung quanh đều cười ra tiếng đến.
_ Cười cái gì?
Người đàn ông tóc vàng vạm vỡ còn chưa rõ chuyện gì xảy ra đã bị ngã xuống đất, nghe được tiếng cười, anh thẹn quá thành giận nhanh chóng nhảy dựng lên, bàn tay to hé ra, trở lại tính sổ với cô gái không biết điều kia. Oa nhi không chút hoang mang, tay trái nắm lấy cậu nhóc lui về phía sau, tay phải lại vẽ một vòng tròn làm cho người đàn ông kia lần nữa té xuống đất. Tiếng cười xung quanh lớn hơn nữa.
_ Mày ngay cả một đứa con gái cũng không làm gì được.
Người đàn ông tóc vàng vừa nghe lập tức giận đến vẻ mặt đỏ bừng, gân xanh nổi lên, rít gào một tiếng, lúc này không hề khách khí, lên quyền hướng về phía Oa nhi. Oa nhi thấy thế, biết không thể né tránh, buông cậu nhóc ra, dồn khí đan điền, không lùi mà tiến tới, đẩy mạnh hai tay đánh vào thắt lưng hắn. Chỉ thấy tên kia cả người chấn động, cương lên một chút, cô lui lại từng bước. Mọi người còn chưa biết rõ chuyện gì, tên tóc vàng vừa nổi trận lôi đình liền quỳ rạp xuống đất, tiếp theo cứ như vậy tại kia cô gái trước mặt ngã xuống đất không dậy nổi, thống khổ rên rỉ. Trong lúc nhất thời, bãi đỗ xe một mảnh yên lặng. Không xong rồi, ra chiêu quá mạnh. Mắt thấy bốn phía không hề cười vang, Oa Oa trong lòng hoảng hốt, khuôn mặt nhỏ có chút trắng bệch.
_ Cô làm gì anh ấy rồi?
Một người đàn ông khóa xe máy, sải bước đã đi tới, ngồi xổm xuống kiểm tra bạn mình, sau đó những người khác cũng vây lại.
_ Anh khỏe không?
_ Cô làm ma thuật gì thế hả?
_ Cô là Ninja sao?
Thảm rồi nhiều người tiến đến như vậy sao cô đánh lại.
_ Là anh ta động thủ trước.
Nhìn này mọi người đều vây quanh lại đây, tuy rằng trong lòng có chút hốt hoảng, cô vẫn nghiêm mặt cậy mạnh ngẩng đầu trừng mắt nhìn bọn họ.
_ Ninja là Nhật Bản, tôi không phải người Nhật Bản, tôi là người Trung Quốc.
_ Đó là kungfu sao?
_ Giống Jacky Chen?
Không biết vì sao, những người vạm vỡ tuy rằng toàn vây nhích lại gần nhưng thái độ nhiều là tò mò, nhìn không ra có kẻ nào muốn tahy bạn mình lấy lại mặt mũi.
_ Thành long? Lý Tiểu Long? Không, không phải, bọn họ là…… Còn tôi là…… Quên đi…… Trên cơ bản không sai biệt lắm, đúng đúng đúng, là kungfu của Trung Quốc.
Lười giải thích, Oa Oa trừng mắt nhìn nói bâng quơ vài câu.
_ Cô làm thế nào được vậy?
_ Nhìn cô đâu có đánh tới anh ta?
_ Đúng vậy! Cô gái làm cách nào cậu ấy ngã thế?
_ Cô nói cho tôi biết đi!
Có lầm hay không a? Cô bắt đầu cười gượng, trợn mắt nói nói dối.
_ Xin lỗi! Tiếng Anh của tôi không tốt. Tôi đi đây!
Nói xong, cô lập tức đưa tay đẩy bọn họ ra, một tay kéo theo cậu nhóc dùng tốc độ nhanh nhất chạy về Mc Donalds.
_ Cô gái! Chờ một chút –”
Phát hiện người đàn ông này đuổi theo, Oa Oa liền vọt vào Mc Donalds vội vàng chạy biến vào trong toilet trốn. Bọn họ lại cứ ở bên ngoài gõ cửa. Có lầm hay không a? Mấy người đó có bệnh sao? Cô sớm biết đã không ra tay rồi, ông nội từ nhỏ đã cố tình hướng dẫn cô luyện công. Cái gì mà để thân thể khỏe mạnh, để bảo vệ người khác. Trời ơi bây giờ hại cô muốn điên rồi.
_ Bang bang bang bang –
Cửa Toilet lách cách rung động, cô nhìn quanh bốn phía toilet, nhìn thấy cửa sổ nhỏ gần tren trần. Không chút suy nghĩ, cô lập tức đem túi xách quăng ra ngoài, sau đó lập tức phóng người ra ngoài cửa sổ, trèo tường chạy trốn. Nhảy xuống chạy được hai bước, phát hiện mình hình như đã quên đem theo cái gì, mới nhớ tới đến đứa nhỏ còn ở trong toilet. Cô lập tức chạy về phóng lên cừa sổ một thăm dò. Quả nhiên nhìn thấy cậu nhóc kia mặt trắng bệch, hoảng sợ ngây ngốc đứng giữa toilet.
_ Này nhóc, đưa tay đây!
Cô nửa người xuyên qua cửa sổ, vẫy vẫy cậu. Đứa nhỏ sau khi thấy cô lập tức khóc như mưa. Nghe được cô gọi liền chạy tới tay dù dài vẫn không bắt được tay cô.
_ Dùng sức nhảy lên, nhanh lên!
Cô nhích người lại một chút. Lúc này cậu nhóc nhảy lên, vừa hay bắt được tay cô. Oa nhi dùng tốc độ nhanh nhất kéo cậu qua cửa sổ, chạy trốn.
Nóng, lại không có gió, mặt trời kiêu ngạo ở trời xanh giương mắt nhìn cô, dường như đang bảo rằng cô rất ngu ngốc. Rốt cuộc tại sao cô lại rơi vào hoàn cảnh này?
Lại uống một ngụm nước, Kha Xảo Oa ngồi xuống khoảng trống được bánh xe che chắn, thở dài. Đúng rồi, tất cả đều là do tên thầy bói hai mươi tám năm trước làm hại.
Một tháng trước, cùng trong một ngày cô gặp tai nạn giao thông, thất nghiệp, hoả hoạn. Tai họa liên tiếp theo nhau mà đến, cô đành phải ngoan ngoãn về nhà ăn bám cha mẹ. Trướ hết nghỉ ngơi đã rồi nói sau, ai biết được hai ngày sau, bạn trai cô quen ba năm đưa thiệp cưới đến cho cô nhưng cô dâu không phải là cô. Bởi vì phòng cô thuê bị cháy, thiệp cưới kia liền được chuyển đến nhà của cah, hơn nữa lại để ẹ cô thấy được.
_ Đấy, con xem đi! Thầy bói nói không sai mà. Ổng nói con nếu ười người mượn tiền thì hết mười người không thèm trả. Hiện tại thì sao? Tiền không có, người cũng không có nốt!
_ Mẹ, anh ấy chỉ là kết hôn chứ có nói không trả tiền đâu?
_ Có tiền kết hôn mà không có tiền trả nợ sao? Sớm biết như vậy sẽ để cho hai đứa đính hôn trước rồi nói sau.
_ Kết hôn thì vẫn có thể li hôn, nói gì đến đính hôn.
_ Nha! Con nói cái gì thế hả? Ít nhất đính hôn cũng có danh phận, muốn từ hôn trước hết phải đem tiền qua đây trả! Nhìn xem, hiện tại người ta chạy đi cưới người khác, tiền hắn cũng không có trả cho con đâu. Tôi làm sao có thể sinh được một đứa con ngốc nghếch suốt ngày để người khác đùa giỡn như thế chứ?
Cô mặt không chút thay đổi nghe mẹ cằn nhằn, vô lực không tranh cãi cùng bà. Cứ như vậy, bị mẹ “tụng kinh” ột buổi tối. Buổi sáng ngày hôm sau, cô lập tức thu thập hành lý, mang theo một cái túi lớn leo lên máy bay. Dừng lại nghỉ ngơi chỉ là vì đường xa xôi thôi! Hiện tại, kinh tế trì trệ, công ty nào cũng đòi giảm biên chế, cô chỉ biết có tiếng Anh ngoài ra cái gì cũng không biết làm sao mà tìm được việc. Huống chi, cô muốn làm ăn kiếm lời thì kết quả là luôn người khác lừa gạt. Tựa như cô kiếm tiền mà chẳng cần xài, mỗi lần có chút tích tụ, người bên cạnh liền mượn dùng gấp, vì thế, của cô tiền còn có vào tay lại bay hết ra ngoài. Những chuyện như thế không chỉ xảy ra có một lần. Cho nên cô muốn tới nước Mỹ tìm người dì tốt bụng của mình. Ai ngờ được cô lặn lội xa xôi đến San Francisco tìm người dì yêu dấu lại chỉ nhìn thấy cánh cửa đóng chặt, cả nhà không còn một bóng. Cô đợi hai ngày ở San Francisco, không thấy có người trở về, tuy rằng không muốn đi tìm chú ở New York nhưng nếu lỡ dì trở về thì sao chẳng phải là rất uổng công sức sao? Tính lại tiền trong túi, không đủ mua vé máy bay, đành phải đi thuê ô tô, coi như là tự giúp mình làm một chuyến du lịch, dù sao hiện tại cô cũng không có chuyện gì làm. Sau đó, chiếc xe này giở chứng thả neo ngay giữa đường, càng làm cô tức chết khi đem theo điện thoại mà quên sạc pin. Hèn chi từ qua đến giờ không ai gọi cho cô. Bây giờ cả kêu người đến cứu cô cũng không có khả năng.
_ Ai……
_ Cuộc đời là vậy sao?
Nhìn con đường phía trước, lại nhìn con đường phía sau, ngoại trừ bầu trời đang sáng chói thì không còn cái gì động đậy, bao gồm cả mây và cỏ. Khi nào mới có xe chạy qua đây? Đẩy chiếc kính râm trượt xuống mũi về lại vị trí xong thì cô lại ngồi thở dài. Hi vọng khi đó không phải là lúc tận thế.
_ Cha.
_ Sao?
Vừa rồi có một cô gái vẫy tay gọi chúng ta mà.
_ Ừm!
_ Cha không ngừng xe sao?
_ ……
Dùng khóe mắt nhìn vào gương chiếu hậu, ở bên đường có một cô gái đang sống chết đuổi theo anh, Alex một lời cũng không nói chỉ nhíu mày. Là nam thì còn có thể, nếu là nữ thì xin lỗi anh không dừng xe. Từ khi Khấu ca cưới Bạch Vân, Hawke cùng Ninh Ninh ở cùng một chỗ thì thái độ của cha đã mềm đi rất nhiều. Nhưng mấy ngày nay, ý tưởng bắt anh cưới vợ lại càng trầm trọng, trước kia còn có chút khách khí chỉ tìm người đến khuyên nhủ, sau đó lại biến thành xem mắt, cuối cùng trực tiếp mang người phụ nữ đó vào cửa. Ai biết cô gái xin đi nhờ xe này lại không nằm trong số đó.
Anh vì muốn được yên tĩnh, mới mang theo hai đứa nhỏ ra ngoài chơi làm sao có thể thất bại trong gang tấc? Huống chi, nếu mắt cha tốt thì ông cũng không có kết hôn rồi lại ly hôn đến bốn lần. Cô gái chạy đã mệt, đứng ở giữa đường chống hôn thở dốc. Xe càng đi càng xa, cô ở trong kính chiếu hậu biến thành một cây diêm nhỏ. Sau đó cây diêm bỗng ngã xuống đất mà chết.
_ Đáng chết.
Bàn tay đặt ở vô lăng bắt đầu căng thẳng, anh âm thầm mắng một tiếng, chân ga dưới chân vẫn không thả lỏng, nhìn vào gương chiếu hậu lại thấy cây diêm không có dấu hiệu sống lại. Có lẽ cô ấy không phải do cha đưa đến, thoạt nhìn cô cũng không giống những người phụ nữ diêm dúa đó.
_ Cha, cô ấy té chết rồi sao?
Tyre đưa kem lên miệng cắn một miếng, vẻ mặt tò mò. Anh không trả lời, nhíu mày nhìn chằm chằm chấm đen trong kính chiếu hậu kia. Cô cũng không đủ xinh đẹp, thoạt nhìn cũng không có vẻ khôn khéo giỏi giang, cũng không phải cái loại thiên kim tiểu thư hay nũng nịu. Ít nhất anh chưa thấy qua thiên kim tiểu thư nào lại ngã như cô nhưng lại rõ ràng nằm trên mặt đất không đứng dậy.
Ba giây sau, anh buông lỏng ra chân ga, sau đó quay xe lại. Kha Xảo Oa căn bản đã hết hi vọng, còn tưởng rằng chính mình xuất hiện ảo giác, cho nên khi đại gia đình đi dã ngoại chính thức đóng quân ngay trước mặt, cô cả người vẫn nằm hình chữ Đại ngay giữa đường.
{thiendi18.wordpress }
_ Hi.
Người đàn ông cầm lái dựa vào kính mở miệng.
_ Cần giúp gì không?
Ôi, người này thật sự rất… đẹp trai. Kha Xảo Oa trừng mắt nhìn, ngẩng đầu lên, nhìn thế nào cũng không cảm thấy người đàn ông này lại có thể xuất hiện ở sa mạc. còn Mà lại còn cùng gia đình đi dã ngoại. Anh nên là người đàn ông lịch lãm, người mặc vest ngồi trên bàn làm việc hay đi đánh golf hoặc tennis gì đó. Cô hất mái tóc đuôi ngựa ra phía sau. Dùng tay phải chậm rãi đỡ nửa người lên, cô đem kính râm để lên đỉnh đầu, có chút nghi hoặc hí mắt nhìn anh chàng kia.
_ Anh không phải là ảo giác nơi sa mạc này chứ?
_ Không phải.
Anh nói, nhướn mày xem xét cô. Cô gái này xem ra rất trẻ dường như chỉ hai mươi mấy nhưng ít nhất chắc chắn cô không phải là người cha chọn cho anh.
_ Thật tốt quá.
Cô nhẹ nhàng thở ra, đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên quần bò, đi đến bên xe anh.
_ Xe của tôi chết máy. Anh có di động không cho tôi mượn một chút.
Alex lấy điện thoại đưa cho cô. Cô cảm kích hướng về phía anh mỉm cười, đón lấy điện thoại của anh. Lấy danh thiếp công ty cho thuê xe ô tô ra, nhấn số điện thoại. Nhìn cô gái một tay vừa xoa thắt lưng, vừa đi vòng vòng nói chuyện, còn khi không đưa chân đá cục đá bên đường, Alex càng ngày càng hoài nghi cô căn bản còn chưa trưởng thành. Chẳng hiểu nổi cô làm sao có thể lái xe chạy đến nơi khỉ ho cò gáy này. Cô chợt ngừng lại, ngẩng đầu trộm liếc mắt ngắm anh một cái. Tyre từ một bên chui vào trong lòng anh, ngồi ở trên đùi anh, tò mò ghé vào bên cửa sổ, chớp chớp mắt nhìn cô gái bên ngoài.
Vừa nhìn thấy cậu nhóc cực kì đáng yêu, Oa Oa liền chớp chớp đôi mắt to đen láy. Ok tuy rằng cha đã dặn không thể tùy tiện ngồi xe người lạ nhưng tình huống hiện tại lại bất khả kháng. Huống chi anh còn mang theo bên người một cậu nhóc đáng yêu như thế. Cơ bản sẽ không đến những nơi xằng bậy. Còn nếu người này thật sự không phải người tốt, cô cẩn thận một chút là được. Tình thế bắt buộc, bắt cô từ bỏ chiếc xe có máy lạnh mát rượi để đứng phơi thây giữa sa mạc cô không điên đến thế. Thoáng do dự một chút, sau đó, cô trở về đến bên cạnh xe, nhìn anh chàng điển trai, xấu hổ cười nói.
_ Xin lỗi! Có thể phiền anh thêm một việc không?
Anh khóe mắt nhíu lại, hy vọng mình nhanh chóng thoát khỏi cái người phiền phức trước mặt nhưng vẫn là mở miệng hỏi.
_ Chuyện gì?
Công ty xe nói chi nhánh gần nhất cũng phải năm tiếng nữa mới cho xe lên kéo về được. Cho nên, phiền anh chở giúp tôi đến thị trấn gần nhất.
_ Để cô ở sa mạc này đến năm giờ chắc cô phát điên lên mất. Đưa cô đến thị trấn gần nhất? Alex chần chờ một chút. Thấy anh không trả lời, sợ anh không đáp ứng, Oa Oa lộ ra khuôn mặt đáng thương, mở miệng cầu xin.
_ Làm ơn, chỉ là thị trấn gần nhất thôi mà!
Quên đi, nhìn cô như thế chắc không phải người xấu. Nhìn vẻ mặt cô cũng giống như con thỏ nhỏ, Alex nhếch khóe miệng.
_ Đi lên đi.
_ Cám ơn!
Oa Oa hai mắt sáng ngời, mỉm cười thật tươi, xoay người chạy về phía xe bị hư.
_ Anh chờ một chút, tôi đi lấy túi xách của tôi.
Anh chưa kịp mở miệng muốn chở cô quay về đó, chỉ thấy cô vội vàng chạy về hướng xe hư cách đó hơn hai, ba trăm mét. Cô vừa rồi đã đuổi theo anh xa đến vậy sao? Đáy lòng dâng lên một chút áy náy nho nhỏ, quay đầu Knight còn đang ngủ ngon lành, anh ẳm Tyre trở lại phía sau, khởi động xe chạy theo,gọi cô lại.
_ Này, xa quá! Tôi chở cô đi!
Cô sửng sốt, ngừng lại, gương mặt lại hiện lên nụ cười.
_ Cám ơn!
Anh dừng xe bên người cô, nhanh chóng đẩy cửa.
_ Oa nhi lên xe, đặt mông ngồi vào ghế cười cười ngượng ngùng.
_ Xin lỗi, phiền anh quá!
_ Không sao!
Anh khách khí nói, lái xe chạy đến chiếc xe hư của cô. Xe mới ngừng, cô liền vội vàng nhảy xuống xe, mở cửa xe kia ra, thò người vào xe. Khi trở ra, vác theo một cái balo to tướng màu café.
_ Cô đang trốn nhà đi bụi sao?
Không biết vì sao ý nghĩa này trong đầu tự nhiên nảy ra.
_ Cẩn thận.
Khi cô lên xe, bởi vì sức nặng của balo mà suýt khiến cô té nhào, anh đưa tay túm cô lại, cầm lấy balo quăng ra phía sau.
_ Cám ơn.
Cô ngượng ngùng cười cười, lại lần nữa nói lời cảm ơn. Alex nhếch môi, không nói thêm nữa trực tiếp khởi động xe chạy đi. Cho tới bây giờ chưa bao giờ đi qua chiếc xe dùng để đi du lịch của gia đình, Oa Oa tuy rằng ngồi ở ghế bên cạnh, vẫn đang nhịn không được tò mò quay đầu nhìn xung quanh. Tuy rằng mặt sau có một cái kính ngăn chặn nhưng xe này so với tưởng tượng của cô xa hoa hơn rất nhiều. Có cả một quầy bar nhỏ, tủ lạnh, lò vi ba, tiếp theo là sô pha thật rộng dành cho hai người. Cô đoán rằng chắc hẳn sô pha kia có thể kéo thành giường. Lợi hại nhất là mấy thứ này thoạt nhìn tất cả đều lòe lòe tỏa sáng, ra vẻ thần thánh không thể xâm phạm. Trên sàn ghế còn lót một lớp bông mềm mại. Oa nhi trộm liếc mắt nhìn người đàn ông đang lái xe. Người này quả nhiên là có tiền. Được! Được! Cô cũng rất muốn được đi chiếc xe sang trọng như thế.
Tiếng nhạc hòa tấu cao sang vọng ra, ngồi trên ghế da mềm mại, lại có máy lạnh phả ra hơi mát tuy rằng cô bắt chính mình không được tùy tiện ngủ trên xe người lại nhưng cuối cùng vẫn không địch nổi con sâu ngủ.
_ Này, cô! Cô ơi!
Đột nhiên bừng tỉnh, cô mở to mắt, có chút mờ mịt.
_ Đến rồi!
Anh nói, chỉ tay ra phía ngoài cửa sổ.
_ Cô nhìn theo ngón tay anh, nhìn thấy một Mc Donalds nho nhỏ, vài cửa hàng, cùng tốp năm tốp ba người đi đường.
_ Ơ, tới rồi!
Nhanh chóng phát hiện ra mình ngủ đến chảy nước miếng, cô xấu hổ lau đi, nhanh chóng chụp lấy hành lí, mặt đỏ tai hồng mở cửa nhảy xuống xe, đóng cửa, cố lấy hết dũng khí ngẩng đầu, nhìn anh nói.
_ Cám ơn! Bye bye!
_ Bye!
Trên mặt người đàn ông vẫn đeo kính râm nhưng cô lại thấy miệng anh lại mang theo chút ý cười. Xấu hổ lại hiện lên gương mặt, cô lấy kính râm trên tóc đeo vào, xấu hổ cười cười, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến Mc Donalds đối diện.
Sau một hồi liên lạc với công ty cho thuê xe, cô cuối cùng cũng đã có thể ngồi ngẩn ngơ chờ người đến đón. Ngồi ở cửa sổ Mc Donalds, Oa Oa uống cola, hai con mắt đen láy chăm chú nhìn ba anh chàng đẹp trai bên kia đường. Không có biện pháp, thị trấn này rất nhỏ cũng không náo nhiệt. Một tòa nhà cao tầng, một Mc Donalds, một trạm sửa xe, một siêu thị nhỏ, còn có một nơi giống như quán bar nhỏ. Nhìn qua nhìn lại, chỉ có chỗ đỗ xe bên đường là nhìn thích nhất. Oa nhi nghiêng mặt, vừa trộm ngắm anh chàng lúc nãy ình đi nhờ xe vừa bỏ khoai tây chiên vào miệng.
_ Thật sự…… rất đẹp trai…
(Di Di: Ôi trời, Oa Oa này mê zai đẹp giống Di Di quá ah~)
Người đàn ông đổ đầy xăng cho xe, lái xe đến bãi đỗ, ở trong xe một lúc rồi đi vào tiệm tạp hóa nhỏ. Không biết dạng phụ nữ nào mới có thể ở cùng một chỗ với anh ấy ta?
_ Haha… chắc chắn không giống mình.
Hơn nữa, người này sớm đã kết hôn, cả con cũng đã có luôn, cô có mơ tưởng cũng vô dụng. Lầm bầm lầu bầu cười gượng hai tiếng, tầm mắt Oa Oa lại kéo về chiếc xe du lịch xa hoa kia. Bãi đỗ xe giữ có hai cây cổ thụ, cổ thụ khô cằn, chỉ còn vài miếng lá khô vướng trên cành. Gió thổi qua, vài miếng lá cuối cùng cũng lung lay sắp rụng. Khi chúng nó rơi xuống thì cậu nhóc đáng yêu cũng nhảy xuống xe. Ngay lúc đó, một người chạy xe mô tô chạy như bay vào bãi gửi, chỉ kém một chút là đụng phải cậu nhóc. Vì né tránh cậu nhóc, người lái mô tô cố lạng sang một bên, đụng vòa cây cổ thụ. Cô hoảng sợ, trái tim thiếu chút nữa ngừng đập, lập tức bỏ lại khoai tây chiên xông ra ngoài.
_ Này, con có sao không?
Chạy qua phố, chạy đến bên người cậu nhóc, Oa Oa ngồi xổm xuống xem xét cậu nhóc sợ đến mặt không còn chút máu. Người lái mô tô sau khi bị té đau, vừa xem xét xe vừa liên tục mắng chửi thô tục. Cậu nhóc kinh hoảng nhìn người đó, co rúm lại một chút, Oa Oa giương mắt trừng mắt nhìn người đàn ông vạm vỡ, sau đó trấn an vỗ vỗ đầu cậu nhóc, nhẹ giọng hỏi.
_ Ngoan! Không sao đâu? Con có bị đau ở đâu không?
Cậu nhóc nghiêm mặt lắc lắc đầu, hai đôi mắt màu café vẫn kích động nhìn người lái mô tô.
_ Đáng chết, xe của tao!
Phát hiện xe mình bị trầy vài chỗ, người đàn ông tức giận rít gào, vừa quay đầu lại nhìn thấy cậu nhóc kia, sải bước đã đi tới.
_ Thằng kia!
Nhìn tay người đàn ông duỗi ra muốn bắt đứa nhỏ kia kèm theo bộ dáng muốn tính sổ, Oa Oa cả kinh, kéo cậu nhóc ra phía sau che chở, lạnh giọng quát.
_ Này, anh muốn làm gì?
_ Gái quán bar, bớt lo chuyện người đi!
Gái quán bar? Oa nhi nghe vậy trừng mắt, cơn tức ngập tràn trong lòng, không chút suy nghĩ, tay nhỏ bé vươn ra vẽ thành một vòng tròn, thân mình cũng xoay tròn, một chiêu vật ngã người đàn ông nằm lăn ra mặt đường. Mọi người xung quanh đều cười ra tiếng đến.
_ Cười cái gì?
Người đàn ông tóc vàng vạm vỡ còn chưa rõ chuyện gì xảy ra đã bị ngã xuống đất, nghe được tiếng cười, anh thẹn quá thành giận nhanh chóng nhảy dựng lên, bàn tay to hé ra, trở lại tính sổ với cô gái không biết điều kia. Oa nhi không chút hoang mang, tay trái nắm lấy cậu nhóc lui về phía sau, tay phải lại vẽ một vòng tròn làm cho người đàn ông kia lần nữa té xuống đất. Tiếng cười xung quanh lớn hơn nữa.
_ Mày ngay cả một đứa con gái cũng không làm gì được.
Người đàn ông tóc vàng vừa nghe lập tức giận đến vẻ mặt đỏ bừng, gân xanh nổi lên, rít gào một tiếng, lúc này không hề khách khí, lên quyền hướng về phía Oa nhi. Oa nhi thấy thế, biết không thể né tránh, buông cậu nhóc ra, dồn khí đan điền, không lùi mà tiến tới, đẩy mạnh hai tay đánh vào thắt lưng hắn. Chỉ thấy tên kia cả người chấn động, cương lên một chút, cô lui lại từng bước. Mọi người còn chưa biết rõ chuyện gì, tên tóc vàng vừa nổi trận lôi đình liền quỳ rạp xuống đất, tiếp theo cứ như vậy tại kia cô gái trước mặt ngã xuống đất không dậy nổi, thống khổ rên rỉ. Trong lúc nhất thời, bãi đỗ xe một mảnh yên lặng. Không xong rồi, ra chiêu quá mạnh. Mắt thấy bốn phía không hề cười vang, Oa Oa trong lòng hoảng hốt, khuôn mặt nhỏ có chút trắng bệch.
_ Cô làm gì anh ấy rồi?
Một người đàn ông khóa xe máy, sải bước đã đi tới, ngồi xổm xuống kiểm tra bạn mình, sau đó những người khác cũng vây lại.
_ Anh khỏe không?
_ Cô làm ma thuật gì thế hả?
_ Cô là Ninja sao?
Thảm rồi nhiều người tiến đến như vậy sao cô đánh lại.
_ Là anh ta động thủ trước.
Nhìn này mọi người đều vây quanh lại đây, tuy rằng trong lòng có chút hốt hoảng, cô vẫn nghiêm mặt cậy mạnh ngẩng đầu trừng mắt nhìn bọn họ.
_ Ninja là Nhật Bản, tôi không phải người Nhật Bản, tôi là người Trung Quốc.
_ Đó là kungfu sao?
_ Giống Jacky Chen?
Không biết vì sao, những người vạm vỡ tuy rằng toàn vây nhích lại gần nhưng thái độ nhiều là tò mò, nhìn không ra có kẻ nào muốn tahy bạn mình lấy lại mặt mũi.
_ Thành long? Lý Tiểu Long? Không, không phải, bọn họ là…… Còn tôi là…… Quên đi…… Trên cơ bản không sai biệt lắm, đúng đúng đúng, là kungfu của Trung Quốc.
Lười giải thích, Oa Oa trừng mắt nhìn nói bâng quơ vài câu.
_ Cô làm thế nào được vậy?
_ Nhìn cô đâu có đánh tới anh ta?
_ Đúng vậy! Cô gái làm cách nào cậu ấy ngã thế?
_ Cô nói cho tôi biết đi!
Có lầm hay không a? Cô bắt đầu cười gượng, trợn mắt nói nói dối.
_ Xin lỗi! Tiếng Anh của tôi không tốt. Tôi đi đây!
Nói xong, cô lập tức đưa tay đẩy bọn họ ra, một tay kéo theo cậu nhóc dùng tốc độ nhanh nhất chạy về Mc Donalds.
_ Cô gái! Chờ một chút –”
Phát hiện người đàn ông này đuổi theo, Oa Oa liền vọt vào Mc Donalds vội vàng chạy biến vào trong toilet trốn. Bọn họ lại cứ ở bên ngoài gõ cửa. Có lầm hay không a? Mấy người đó có bệnh sao? Cô sớm biết đã không ra tay rồi, ông nội từ nhỏ đã cố tình hướng dẫn cô luyện công. Cái gì mà để thân thể khỏe mạnh, để bảo vệ người khác. Trời ơi bây giờ hại cô muốn điên rồi.
_ Bang bang bang bang –
Cửa Toilet lách cách rung động, cô nhìn quanh bốn phía toilet, nhìn thấy cửa sổ nhỏ gần tren trần. Không chút suy nghĩ, cô lập tức đem túi xách quăng ra ngoài, sau đó lập tức phóng người ra ngoài cửa sổ, trèo tường chạy trốn. Nhảy xuống chạy được hai bước, phát hiện mình hình như đã quên đem theo cái gì, mới nhớ tới đến đứa nhỏ còn ở trong toilet. Cô lập tức chạy về phóng lên cừa sổ một thăm dò. Quả nhiên nhìn thấy cậu nhóc kia mặt trắng bệch, hoảng sợ ngây ngốc đứng giữa toilet.
_ Này nhóc, đưa tay đây!
Cô nửa người xuyên qua cửa sổ, vẫy vẫy cậu. Đứa nhỏ sau khi thấy cô lập tức khóc như mưa. Nghe được cô gọi liền chạy tới tay dù dài vẫn không bắt được tay cô.
_ Dùng sức nhảy lên, nhanh lên!
Cô nhích người lại một chút. Lúc này cậu nhóc nhảy lên, vừa hay bắt được tay cô. Oa nhi dùng tốc độ nhanh nhất kéo cậu qua cửa sổ, chạy trốn.