Ngã tư đường xa lạ, mưa nhỏ tí tách rắc rắc rơi xuống, trên đường cái xe cộ vội vàng chạy qua, người đi bộ trên đường cước bộ nhanh hơn.
Từ Trạch Á chậm rãi tiêu sái, tim càng đau không thể hô hấp, con, vợ, còn có —- một nhà ba người hạnh phúc cỡ nào, mà cậu, cậu thì coi là cái gì đây? Ngẩng đầu lên, Từ Trạch Á tùy ý để mưa làm ướt mặt, đôi mắt mơ hồ.
“Anh yêu em, Tiểu Á, cả đời này chỉ yêu một mình Tiểu Á” Lời thề đẹp cỡ nào, nguyên lai chẳng qua chỉ là một lời nói ngon nói ngọt, mà cậu lại cao hứng hạnh phúc không cách nào hình dung, không thể tưởng tượng được cuối cùng cũng chỉ là một câu lừa gạt chú ta nói.
Vì cái gì? Vì cái gì? Cậu không biết, vì cái gì? Vì cái gì? Từ Trạch Á ở trong lòng không ngừng hỏi chính mình, vì cái gì tất cả nỗ lực đến cuối vẫn chỉ có một cái kết quả như vậy, chẳng lẽ thật là cậu sai lầm rồi sao? Chẳng lẽ thật là cậu lại sai lầm một lần nữa sao?
Từ Trạch Á che ngực ngồi xổm xuống dưới, đầu đông tiết trời lạnh thấu xương, nước mưa lạnh như băng táp lên người thổi lên mặt, cậu lại không cảm thấy lạnh một chút nào, chỉ có lòng đang mãnh liệt nảy lên cảm giác như muốn hít thở không thông.
Mưa rơi càng lúc càng lớn, gió lại mãnh liệt thổi qua, Từ Trạch Á ôm thân thể đứng lên, tiếp tục tập tễnh bước đi không mục đích, lúc này cậu không biết nên đi làm sao, nên trở về đâu, lại một lần nữa cậu mất đi gia đình, mất đi ————
“Thời tiết quỷ gì thế này” Mẹ Mộ Dung vừa đi vào phòng bệnh vừa oán giận nói
“Mẹ, mẹ không cần lại qua đây, con với A Thu chiếu cố Tố Tố và đứa nhỏ là được rồi” Mộ Dung Lăng Phong đi qua tiếp nhận cặp ***g trong tay mẹ Mộ Dung
“Mẹ nấu cho Tố Tố bát canh bồi bổ thân thể, Tố Tố với cháu đích tôn của mẹ vẫn khỏe đi?” Mẹ Mộ Dung từ ái hướng một lớn một nhỏ trên giường nhìn lại.
“Đều tốt lắm vừa mới ngủ rồi” Mộ Dung Lăng Phong đem canh mẹ Mộ Dung vừa mang tới để vào trong lò vi ba.
“Như thế nào? Đứa nhỏ kia còn chưa tới sao?” Mẹ Mộ Dung nhìn quét trong phòng bệnh một chút, trừ bỏ một lớn một nhỏ trên giường cũng chỉ có con trai cùng A Thu, cũng không có ——–
“Ai vậy?” Mộ Dung Lăng Phong hỏi còn không đợi mẹ Mộ Dung trả lời di động Mộ Dung Lăng Phong liền vang lên, vừa thấy là số ở nhà nghĩ nói không chừng là Tiểu Á của anh liền nhanh tiếp máy.
“Tiểu Á ——”
“Lão gia, là tôi”
“A, lão Vương, có chuyện gì sao?”
“Trạch Á thiếu gia cậu ấy ——–
“Tiểu Á thằng bé làm sao vậy?”
“Trạch Á thiếu gia đi ra ngoài đã lâu đến bây giờ vẫn chưa trở về” Bên kia điện thoại Vương Trung lo lắng nói
“Có thể là tới nhà bạn học hay không?”
“Chỗ Lạc tiên sinh Hải tiên sinh cả chỗ bạn học Trạch Á thiếu gia quen biết tôi cũng đã gọi hết qua nhưng đều nói Trạch Á thiếu gia không tới đó”
Vừa nghe quản gia nói như vậy, Mộ Dung Lăng Phong một lòng không bình tĩnh, Tiểu Á của anh rốt cuộc đi nơi nào, có thể đã xảy ra chuyện gì hay không? “Vậy thời điểm Tiểu Á ra ngoài là lúc nào? Trước khi đi có hành động gì… khác thường hay không?”
“Lúc thiếu gia ra ngoài đột nhiên hỏi địa chỉ chỗ ở của lão gia gia cùng lão phu nhân, có thể hay không là ——–
“Mẹ nói là ——” Chưa kịp nghĩ nhiều Mộ Dung Lăng Phong liền cúp máy quay đầu nhìn về phía mẹ Mộ Dung” “Mẹ, vừa rồi mẹ nói đứa nhỏ kia là?”
“Đứa nhỏ kia? Đứa nhỏ kia nói thằng bé là con nuôi của con, gọi —– gọi là gì nhỉ?” Mẹ Mộ Dung vỗ vỗ đầu nghĩ:”A, đúng rồi, hình như gọi là Tiểu Á gì đó”
Tiểu Á? Tiểu Á tới đây? Làm sao có thể? “Vậy mẹ thằng bé ở đâu rồi?” Mộ Dung Lăng Phong vội vàng hỏi
“Mẹ và ba con thời điểm từ bệnh viện trở về thì thấy thằng bé chần chừ đứng ở cổng, vừa hỏi thì biết chính là đứa con nuôi kia của con, thằng bé hỏi mẹ tên bệnh viện lúc sau liền vội vàng rời đi”
Bệnh viện? Chẳng lẽ là —— Tiểu Á đến bệnh viện nhưng lại ——- “A Thu, người vừa rồi cô nhìn thấy có phải là một thằng bé có khuôn mặt thanh tú hay không?” Mộ Dung Lăng Phong lại vội vàng xoay người giữ chặt A Thu hỏi
“Thiếu gia, chuyện này —– mặc dù tôi không thấy rõ, nhưng quả thật là một đứa nhỏ không lớn lắm, hơn nữa đứa nhỏ kia giống như —– giống như còn đang khóc” A Thu mặc dù không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng vừa thấy biểu tình của thiếu gia thì cũng biết nhất định là chuyện rất trọng yếu.
“Tiểu Á, nhất định là Tiểu Á, Tiểu Á đã đến đây, Tiểu Á nhất định đã hiểu lầm” Mộ Dung Lăng Phong hoàn toàn bối rối, trong miệng lẩm bẩm tự nói
“Lăng Phong, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Mẹ Mộ Dung cũng không rõ hỏi
“Mẹ, nơi này liền giao cho mẹ, con phải ra ngoài một chút” Nói xong Mộ Dung Lăng Phong liền vội vàng chạy ra ngoài, hiện tại quan trọng là phải tìm được Tiểu Á, bằng không —— bằng không ———
“Đây —- đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Mẹ Mộ Dung nhìn A Thu hỏi
A Thu cũng không rõ cho nên lắc lắc đầu.
Tiểu Á ——- Tiểu Á ——— con đang ở đâu vậy, Mộ Dung Lăng Phong một lần lại một lần gọi điện cho Từ Trạch Á, nhưng đầu bên kia vẫn như trước kia lên: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau”
Tiểu Á ——- Tiểu Á ——– Mộ Dung Lăng Phong chỉ có thể vừa lái xe vừa tìm kiếm xung quanh, ở trong lòng không ngừng liên tục gọi tên Tiểu Á —– Tiểu Á —–
“Nhanh lên, có người bị xe đụng, mau gọi 120 —–”
Mộ Dung Lăng Phong đang chuẩn bị rẽ chợt nghe thấy phía trước có người la lên
“Thật là, qua đường như thế nào lại không để ý như vậy, chị xem như thế này thì làm sao được ——–”
“Đúng vậy, nhìn kiểu này chỉ sợ là ——-”
“Quá đáng tiếc, vẫn còn là một đứa nhỏ ——-”
Đứa nhỏ? Vốn không tính toán dừng lại Mộ Dung Lăng Phong vừa nghe có người bàn tán là đứa nhỏ, liền lập tức dừng xe chạy qua
Trên đường quốc lộ một chiếc xe đậu ở đây, không cần nghĩ cũng biết đúng là đụng phải chủ nhân của chiếc xe kia, trên mặt đất một người vẫn không nhúc nhích nằm đó, mưa từ trên trời rơi xuống dừng ở trên người người nọ tức thì bị nhuộm thành màu đỏ.
“Tiểu Á ——
“Tiểu Á —–” Mộ Dung Lăng Phong lảo đảo đẩy đám người rồi đi qua, vừa thấy người nằm trên mặt đất tim trong nháy mắt muốn ngừng đập, người nằm trên mặt đất cả người là máu vẫn không hề nhúc nhích kia không phải ai khác chính là Tiểu Á của anh.
“Tiểu Á ——” Mộ Dung Lăng Phong đau đớn gọi to người trong lòng, mà người trong lòng lại vẫn như trước không hề nhúc nhích.
“Tiểu Á —– Tiểu Á —– con mở mắt nhìn baba đi, là baba đây, Tiểu Á ——– Tiểu Á ——-” Thanh âm Mộ Dung Lăng Phong bi thống lại đau đớn khiến những người đứng bên cạnh cũng phải rơi lệ theo.
“Nhường một chút, mau nhường một chút —-” Các bác sĩ nâng cáng đẩy đẩy đám người ra đi tới.
“Các người —- các người muốn đưa Tiểu Á của tôi đi đâu” Các bác sĩ từ trong lòng Mộ Dung Lăng Phong nâng Từ Trạch Á đặt lên cáng.
“Tiên sinh, xin đừng gây cản trở chúng tôi cấp cứu” Mấy bác sĩ nói xong liền nâng Từ Trạch Á đi đến xe cứu thương.
Tiểu Á, Tiểu Á của anh định không có việc gì, phản ứng kịp Mộ Dung Lăng Phong cũng rất nhanh đi theo phía sau.
Ngoài cửa phòng cấp cứu, hai mắt Mộ Dung Lăng Phong gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng cấp cứu, ở trong lòng liên tục cầu nguyện, Tiểu Á, Tiểu Á của baba, con ngàn vạn lần không được có việc gì, Tiểu Á, Tiểu Á ———
“Lăng Phong, tôi nghe lão Vương nói Tiểu Á không về nhà, thế nào? Tìm được Tiểu Á chưa?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm lo lắng của Hải Minh Vũ.
“Tiểu Á —– Tiểu Á ——-
“Tiểu Á thằng bé làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?” Vừa nghe thanh âm của Mộ Dung Lăng Phong không được bình thường, Hải Minh Vũ vội vàng hỏi
“Tiểu Á xảy ra tai nạn, bây giờ vẫn còn đang cấp cứu, đều tại tôi, đều tại tôi, nếu không Tiểu Á của tôi cũng sẽ không ——–
“Được rồi, bây giờ không phải lúc tự trách, yên tâm đi, Tiểu Á nhất định sẽ không có việc gì” Hải Minh Vũ an ủi
“Tiểu Á thằng bé ——-
Vừa nghe ý tứ trong lời nói của Mộ Dung Lăng Phong, Hải Minh Vũ biết khẳng định là rất nghiêm trọng nhưng vẫn an ủi nói “Tiểu Á thằng bé phúc lớn mệnh lớn nhất định sẽ không có việc gì, các người bây giờ đang ở đâu, tôi lập tức qua”
“Ở ———–”
Hỏi địa chỉ, Hải Minh Vũ liền vội vàng cúp máy.
Thu hồi điện thoại hai mắt Mộ Dung Lăng Phong như trước vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm cửa phòng cấp cứu, Tiểu Á đã vào đó hơn một tiếng đồng hồ, chẳng lẽ ——– không, anh không tin, Tiểu Á của anh nhất định không có việc gì, đương nhiên anh cũng biết anh đây là đang an ủi chính mình, nếu Tiểu Á của anh thật sự có chuyện, như vậy anh cũng sẽ không một mình sống tiếp, anh nhất định sẽ cùng Tiểu Á của anh vô luận là ở nơi nào đều phải cùng Tiểu Á của anh cùng một chỗ.
“Phanh —–” Cửa phòng cấp cứu mở, một ý tá đi ra, Mộ Dung Lăng Phong vội vàng kéo chặt tay y tá run rẩy hỏi “Tiểu Á, Tiểu Á thằng bé thế nào rồi?”
“Người bị thương cần truyền một lượng máu lớn, kho máu của chúng tôi không còn nhiều máu lắm, cho nên ———
“Tôi thuộc nhóm máu O, lấy của tôi đi, bao nhiêu cũng được” Mộ Dung Lăng Phong kéo cánh tay nói chỉ cần có thể cứu được Tiểu Á của anh, cho dù rút cạn máu trên người anh anh cũng nguyện ý.
“Vậy được rồi, anh đi theo tôi” Y tá đưa Mộ Dung Lăng Phong vào phòng trị liệu.
“Rút nhiều chút, tôi không sao” Cho dù đã rút mấy kèn fagot, nhưng Mộ Dung Lăng Phong vẫn muốn y tá rút thêm, như vậy Tiểu Á của anh sẽ ———
“Không thể rút nữa, bằng không anh sẽ không chịu nổi” Y tá thu ống tiêm nói cô tin đây là người rút nhiều máu nhất từ trước đến nay, xem ra tình mẹ vĩ đại với tình cha này đồng dạng không thể đong đếm được.
“Tôi không sao tôi thật sự không có việc gì ——–”
“Anh trước nghỉ ngơi một chút, nếu không đủ chúng tôi lại rút sau” Y tá trấn an nói đương nhiên cũng không thể vì cứu người mà hại một người khác.
“Cảm ơn” Y tá một bên đỡ Mộ Dung Lăng Phong nằm xuống giường bệnh, mặc dù anh rất muốn chờ Tiểu Á của anh đi ra, nhưng mà anh càng không muốn để Tiểu Á của anh lo lắng, anh biết anh bây giờ chẳng những sắc mặt tái nhợt dọa người chỉ sợ bất cứ lúc nào cũng có thể ngất xỉu đi, cho nên anh ———-
Từ Trạch Á chậm rãi tiêu sái, tim càng đau không thể hô hấp, con, vợ, còn có —- một nhà ba người hạnh phúc cỡ nào, mà cậu, cậu thì coi là cái gì đây? Ngẩng đầu lên, Từ Trạch Á tùy ý để mưa làm ướt mặt, đôi mắt mơ hồ.
“Anh yêu em, Tiểu Á, cả đời này chỉ yêu một mình Tiểu Á” Lời thề đẹp cỡ nào, nguyên lai chẳng qua chỉ là một lời nói ngon nói ngọt, mà cậu lại cao hứng hạnh phúc không cách nào hình dung, không thể tưởng tượng được cuối cùng cũng chỉ là một câu lừa gạt chú ta nói.
Vì cái gì? Vì cái gì? Cậu không biết, vì cái gì? Vì cái gì? Từ Trạch Á ở trong lòng không ngừng hỏi chính mình, vì cái gì tất cả nỗ lực đến cuối vẫn chỉ có một cái kết quả như vậy, chẳng lẽ thật là cậu sai lầm rồi sao? Chẳng lẽ thật là cậu lại sai lầm một lần nữa sao?
Từ Trạch Á che ngực ngồi xổm xuống dưới, đầu đông tiết trời lạnh thấu xương, nước mưa lạnh như băng táp lên người thổi lên mặt, cậu lại không cảm thấy lạnh một chút nào, chỉ có lòng đang mãnh liệt nảy lên cảm giác như muốn hít thở không thông.
Mưa rơi càng lúc càng lớn, gió lại mãnh liệt thổi qua, Từ Trạch Á ôm thân thể đứng lên, tiếp tục tập tễnh bước đi không mục đích, lúc này cậu không biết nên đi làm sao, nên trở về đâu, lại một lần nữa cậu mất đi gia đình, mất đi ————
“Thời tiết quỷ gì thế này” Mẹ Mộ Dung vừa đi vào phòng bệnh vừa oán giận nói
“Mẹ, mẹ không cần lại qua đây, con với A Thu chiếu cố Tố Tố và đứa nhỏ là được rồi” Mộ Dung Lăng Phong đi qua tiếp nhận cặp ***g trong tay mẹ Mộ Dung
“Mẹ nấu cho Tố Tố bát canh bồi bổ thân thể, Tố Tố với cháu đích tôn của mẹ vẫn khỏe đi?” Mẹ Mộ Dung từ ái hướng một lớn một nhỏ trên giường nhìn lại.
“Đều tốt lắm vừa mới ngủ rồi” Mộ Dung Lăng Phong đem canh mẹ Mộ Dung vừa mang tới để vào trong lò vi ba.
“Như thế nào? Đứa nhỏ kia còn chưa tới sao?” Mẹ Mộ Dung nhìn quét trong phòng bệnh một chút, trừ bỏ một lớn một nhỏ trên giường cũng chỉ có con trai cùng A Thu, cũng không có ——–
“Ai vậy?” Mộ Dung Lăng Phong hỏi còn không đợi mẹ Mộ Dung trả lời di động Mộ Dung Lăng Phong liền vang lên, vừa thấy là số ở nhà nghĩ nói không chừng là Tiểu Á của anh liền nhanh tiếp máy.
“Tiểu Á ——”
“Lão gia, là tôi”
“A, lão Vương, có chuyện gì sao?”
“Trạch Á thiếu gia cậu ấy ——–
“Tiểu Á thằng bé làm sao vậy?”
“Trạch Á thiếu gia đi ra ngoài đã lâu đến bây giờ vẫn chưa trở về” Bên kia điện thoại Vương Trung lo lắng nói
“Có thể là tới nhà bạn học hay không?”
“Chỗ Lạc tiên sinh Hải tiên sinh cả chỗ bạn học Trạch Á thiếu gia quen biết tôi cũng đã gọi hết qua nhưng đều nói Trạch Á thiếu gia không tới đó”
Vừa nghe quản gia nói như vậy, Mộ Dung Lăng Phong một lòng không bình tĩnh, Tiểu Á của anh rốt cuộc đi nơi nào, có thể đã xảy ra chuyện gì hay không? “Vậy thời điểm Tiểu Á ra ngoài là lúc nào? Trước khi đi có hành động gì… khác thường hay không?”
“Lúc thiếu gia ra ngoài đột nhiên hỏi địa chỉ chỗ ở của lão gia gia cùng lão phu nhân, có thể hay không là ——–
“Mẹ nói là ——” Chưa kịp nghĩ nhiều Mộ Dung Lăng Phong liền cúp máy quay đầu nhìn về phía mẹ Mộ Dung” “Mẹ, vừa rồi mẹ nói đứa nhỏ kia là?”
“Đứa nhỏ kia? Đứa nhỏ kia nói thằng bé là con nuôi của con, gọi —– gọi là gì nhỉ?” Mẹ Mộ Dung vỗ vỗ đầu nghĩ:”A, đúng rồi, hình như gọi là Tiểu Á gì đó”
Tiểu Á? Tiểu Á tới đây? Làm sao có thể? “Vậy mẹ thằng bé ở đâu rồi?” Mộ Dung Lăng Phong vội vàng hỏi
“Mẹ và ba con thời điểm từ bệnh viện trở về thì thấy thằng bé chần chừ đứng ở cổng, vừa hỏi thì biết chính là đứa con nuôi kia của con, thằng bé hỏi mẹ tên bệnh viện lúc sau liền vội vàng rời đi”
Bệnh viện? Chẳng lẽ là —— Tiểu Á đến bệnh viện nhưng lại ——- “A Thu, người vừa rồi cô nhìn thấy có phải là một thằng bé có khuôn mặt thanh tú hay không?” Mộ Dung Lăng Phong lại vội vàng xoay người giữ chặt A Thu hỏi
“Thiếu gia, chuyện này —– mặc dù tôi không thấy rõ, nhưng quả thật là một đứa nhỏ không lớn lắm, hơn nữa đứa nhỏ kia giống như —– giống như còn đang khóc” A Thu mặc dù không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng vừa thấy biểu tình của thiếu gia thì cũng biết nhất định là chuyện rất trọng yếu.
“Tiểu Á, nhất định là Tiểu Á, Tiểu Á đã đến đây, Tiểu Á nhất định đã hiểu lầm” Mộ Dung Lăng Phong hoàn toàn bối rối, trong miệng lẩm bẩm tự nói
“Lăng Phong, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Mẹ Mộ Dung cũng không rõ hỏi
“Mẹ, nơi này liền giao cho mẹ, con phải ra ngoài một chút” Nói xong Mộ Dung Lăng Phong liền vội vàng chạy ra ngoài, hiện tại quan trọng là phải tìm được Tiểu Á, bằng không —— bằng không ———
“Đây —- đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Mẹ Mộ Dung nhìn A Thu hỏi
A Thu cũng không rõ cho nên lắc lắc đầu.
Tiểu Á ——- Tiểu Á ——— con đang ở đâu vậy, Mộ Dung Lăng Phong một lần lại một lần gọi điện cho Từ Trạch Á, nhưng đầu bên kia vẫn như trước kia lên: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau”
Tiểu Á ——- Tiểu Á ——– Mộ Dung Lăng Phong chỉ có thể vừa lái xe vừa tìm kiếm xung quanh, ở trong lòng không ngừng liên tục gọi tên Tiểu Á —– Tiểu Á —–
“Nhanh lên, có người bị xe đụng, mau gọi 120 —–”
Mộ Dung Lăng Phong đang chuẩn bị rẽ chợt nghe thấy phía trước có người la lên
“Thật là, qua đường như thế nào lại không để ý như vậy, chị xem như thế này thì làm sao được ——–”
“Đúng vậy, nhìn kiểu này chỉ sợ là ——-”
“Quá đáng tiếc, vẫn còn là một đứa nhỏ ——-”
Đứa nhỏ? Vốn không tính toán dừng lại Mộ Dung Lăng Phong vừa nghe có người bàn tán là đứa nhỏ, liền lập tức dừng xe chạy qua
Trên đường quốc lộ một chiếc xe đậu ở đây, không cần nghĩ cũng biết đúng là đụng phải chủ nhân của chiếc xe kia, trên mặt đất một người vẫn không nhúc nhích nằm đó, mưa từ trên trời rơi xuống dừng ở trên người người nọ tức thì bị nhuộm thành màu đỏ.
“Tiểu Á ——
“Tiểu Á —–” Mộ Dung Lăng Phong lảo đảo đẩy đám người rồi đi qua, vừa thấy người nằm trên mặt đất tim trong nháy mắt muốn ngừng đập, người nằm trên mặt đất cả người là máu vẫn không hề nhúc nhích kia không phải ai khác chính là Tiểu Á của anh.
“Tiểu Á ——” Mộ Dung Lăng Phong đau đớn gọi to người trong lòng, mà người trong lòng lại vẫn như trước không hề nhúc nhích.
“Tiểu Á —– Tiểu Á —– con mở mắt nhìn baba đi, là baba đây, Tiểu Á ——– Tiểu Á ——-” Thanh âm Mộ Dung Lăng Phong bi thống lại đau đớn khiến những người đứng bên cạnh cũng phải rơi lệ theo.
“Nhường một chút, mau nhường một chút —-” Các bác sĩ nâng cáng đẩy đẩy đám người ra đi tới.
“Các người —- các người muốn đưa Tiểu Á của tôi đi đâu” Các bác sĩ từ trong lòng Mộ Dung Lăng Phong nâng Từ Trạch Á đặt lên cáng.
“Tiên sinh, xin đừng gây cản trở chúng tôi cấp cứu” Mấy bác sĩ nói xong liền nâng Từ Trạch Á đi đến xe cứu thương.
Tiểu Á, Tiểu Á của anh định không có việc gì, phản ứng kịp Mộ Dung Lăng Phong cũng rất nhanh đi theo phía sau.
Ngoài cửa phòng cấp cứu, hai mắt Mộ Dung Lăng Phong gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng cấp cứu, ở trong lòng liên tục cầu nguyện, Tiểu Á, Tiểu Á của baba, con ngàn vạn lần không được có việc gì, Tiểu Á, Tiểu Á ———
“Lăng Phong, tôi nghe lão Vương nói Tiểu Á không về nhà, thế nào? Tìm được Tiểu Á chưa?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm lo lắng của Hải Minh Vũ.
“Tiểu Á —– Tiểu Á ——-
“Tiểu Á thằng bé làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?” Vừa nghe thanh âm của Mộ Dung Lăng Phong không được bình thường, Hải Minh Vũ vội vàng hỏi
“Tiểu Á xảy ra tai nạn, bây giờ vẫn còn đang cấp cứu, đều tại tôi, đều tại tôi, nếu không Tiểu Á của tôi cũng sẽ không ——–
“Được rồi, bây giờ không phải lúc tự trách, yên tâm đi, Tiểu Á nhất định sẽ không có việc gì” Hải Minh Vũ an ủi
“Tiểu Á thằng bé ——-
Vừa nghe ý tứ trong lời nói của Mộ Dung Lăng Phong, Hải Minh Vũ biết khẳng định là rất nghiêm trọng nhưng vẫn an ủi nói “Tiểu Á thằng bé phúc lớn mệnh lớn nhất định sẽ không có việc gì, các người bây giờ đang ở đâu, tôi lập tức qua”
“Ở ———–”
Hỏi địa chỉ, Hải Minh Vũ liền vội vàng cúp máy.
Thu hồi điện thoại hai mắt Mộ Dung Lăng Phong như trước vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm cửa phòng cấp cứu, Tiểu Á đã vào đó hơn một tiếng đồng hồ, chẳng lẽ ——– không, anh không tin, Tiểu Á của anh nhất định không có việc gì, đương nhiên anh cũng biết anh đây là đang an ủi chính mình, nếu Tiểu Á của anh thật sự có chuyện, như vậy anh cũng sẽ không một mình sống tiếp, anh nhất định sẽ cùng Tiểu Á của anh vô luận là ở nơi nào đều phải cùng Tiểu Á của anh cùng một chỗ.
“Phanh —–” Cửa phòng cấp cứu mở, một ý tá đi ra, Mộ Dung Lăng Phong vội vàng kéo chặt tay y tá run rẩy hỏi “Tiểu Á, Tiểu Á thằng bé thế nào rồi?”
“Người bị thương cần truyền một lượng máu lớn, kho máu của chúng tôi không còn nhiều máu lắm, cho nên ———
“Tôi thuộc nhóm máu O, lấy của tôi đi, bao nhiêu cũng được” Mộ Dung Lăng Phong kéo cánh tay nói chỉ cần có thể cứu được Tiểu Á của anh, cho dù rút cạn máu trên người anh anh cũng nguyện ý.
“Vậy được rồi, anh đi theo tôi” Y tá đưa Mộ Dung Lăng Phong vào phòng trị liệu.
“Rút nhiều chút, tôi không sao” Cho dù đã rút mấy kèn fagot, nhưng Mộ Dung Lăng Phong vẫn muốn y tá rút thêm, như vậy Tiểu Á của anh sẽ ———
“Không thể rút nữa, bằng không anh sẽ không chịu nổi” Y tá thu ống tiêm nói cô tin đây là người rút nhiều máu nhất từ trước đến nay, xem ra tình mẹ vĩ đại với tình cha này đồng dạng không thể đong đếm được.
“Tôi không sao tôi thật sự không có việc gì ——–”
“Anh trước nghỉ ngơi một chút, nếu không đủ chúng tôi lại rút sau” Y tá trấn an nói đương nhiên cũng không thể vì cứu người mà hại một người khác.
“Cảm ơn” Y tá một bên đỡ Mộ Dung Lăng Phong nằm xuống giường bệnh, mặc dù anh rất muốn chờ Tiểu Á của anh đi ra, nhưng mà anh càng không muốn để Tiểu Á của anh lo lắng, anh biết anh bây giờ chẳng những sắc mặt tái nhợt dọa người chỉ sợ bất cứ lúc nào cũng có thể ngất xỉu đi, cho nên anh ———-