Mặc dù Nhiếp Tử Phong đã đáp ứng nhưng Nhiếp Tử Vũ vẫn không an tâm, cho nên cô dự định lúc hắn đi xem mắt sẽ lén đi theo sau, thấy có chuyện gì không bình thường cô sẽ nhân cơ hội phá hủy chuyện tốt của hắn.
**** Buổi chiều, ánh mặt trời rực rỡ, gió nhẹ nhàng ấm áp, cây lá đu đưa.
Hai cô gái trẻ mang kính râm, mũ lưỡi trai, quần jean áo thun lén lút đi theo sau một gã mặc âu phục màu đen, gương mặt gã đàn ông kia tuấn lãng vô cùng. Thấy người đàn ông bước nhanh vào nhà hàng, một thiếu nữ trong đó lập tức muốn theo sau lại bị một cô gái trẻ kéo lại.
- Đừng nóng vội, chờ sau khi hắn ngồi xuống chúng ta sẽ vào trong.
Triệu An Nhã vỗ vỗ vai người bạn thân muốn cô ấy phải bình tĩnh đừng chộn rộn, chờ đến khi thấy Nhiếp Tử Phong ngồi xuống, lúc này mới kéo tay Nhiếp Tử Vũ đi vào nhà hang rồi ngồi xuống chỗ xéo xéo đối diện với hắn.
Bồi bàn tiến lên hỏi, Triệu An Nhã tùy ý chọn hai ly nước uống xong liền bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
- Nhã Nhã, cậu đừng ngủ.
Thấy vậy, Nhiếp Tử Vũ vội vàng hạ giọng kéo kéo quần áo của cô, đáy mắt long lanh nước sáng lóe lên:
- Cậu xem nụ cười của cô gái kia có vẻ rất si mê anh trai tớ kìa, vừa nhìn thì biết không phải là người tốt. Mẹ kiếp, còn nói chuyện dịu dàng nhã nhặn nữa chứ, nhất định là gạt người mà.
Triệu An Nhã miễn cường nhìn lên, bất đắc dĩ thở dài:
- Cái đó không phải là si mê, rõ ràng là cười nói xã giao thôi mà.
Cô kéo tay của Nhiếp Tử Vũ ra, lại nằm xuống bàn tiếp tục ngủ.
Tối hôm qua mất ngủ, ai ngờ sáng sớm hôm nay đã bị Nhiếp Tử Vũ kéo đi từ trên giường. Cô đồng ý đi theo dõi với Tử Vũ thì đã đạt đến mức độ nào đó rồi, nhưng dù sao cũng đừng bắt cô phải làm cái gì chứ!
- Cậu xem kìa, người con gái kia nắm tay anh tớ thật là chặt, tớ tức chết mà.
Nhiếp Tử Vũ sục sôi căm phẫn. Cô nắm chặt tay của Triệu An Nhã không buông, càng nhìn càng bực tức:
- Thiên kim tiểu thư gì chứ, tớ thấy rõ ràng cũng giống như những cô gái khác mà thôi, vừa thấy anh tớ là đã muốn bò lên giường của anh ấy.
Nghe vậy, Triệu An Nhã bất đắc dĩ trợn mắt một cái.
Cũng chỉ chuyện liên quan đến anh trai của cô ấy thì nét mặt cô ấy mới có thể méo mó như thế!
- Tiểu thư, cậu ở nơi này tức giận thì ích lợi gì, cậu cứ đi thẳng tới đó phá hủy mọi chuyện là được rồi.
Như vậy thì nỗ lực hơn nhiều đấy!!!
Triệu An Nhã chẳng qua chỉ đùa một chút, không ngờ Nhiếp Tử Vũ lại xem lời nói của cô là thật.
- Đúng nha!
Nhiếp Tử Vũ bất ngờ buông tay Triệu An Nhã ra, tiếp theo là đứng lên, nói:
- Tớ đi đây.
Triệu An Nhã còn chưa kịp ngăn lại, trước mắt đã không thấy bóng dáng của cô đâu.
****
- Quan tiểu thư, chúng ta nói ngắn gọn thôi. Tôi thân là nhà quyền thế, loại chuyện yêu đương như thế này đối với tôi mà nói thì rất không thực tế, cho nên ...
Nhiếp Tử Phong mới vừa nói phân nửa đã bị một câu nói chen vào làm đứt đoạn.
- Anh!
Giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc làm cho Nhiếp Tử Phong sửng sốt, vừa quay đầu lại, một giây kế tiếp liền thấy gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, vui tươi đập vào mắt.
- Vũ Vũ!
Hắn không dám tin mà nhìn Nhiếp Tử Vũ xuất hiện trước mắt, một giây kế tiếp vẻ mặt hắn khó coi đến cực độ. Cũng mặc kệ có người đang ở đây, hắn hướng về phía cô gầm nhẹ:
- Chết tiệt, em lại dám cúp học! Em ngứa da hay sao hả?
- Hì hì!
Nhiếp Tử Vũ vừa cười ha hả vừa sờ mũi một cái, cô tiến lên chen vào chỗ ngồi bên cạnh hắn, vô cùng thân thiết mà ôm lấy cánh tay của hắn, ý muốn làm rộn đây:
- Vị tỷ tỷ này chính là người mà anh nói là thiên kim tiểu thư Quan gia vừa xinh đẹp vừa ôn nhu sao?
Cô gái ôn nhu kia bị kêu đến tên cười cười, hướng về phía cô gật đầu:
- Chào em, chị là Quan Duyệt. Tiểu muội muội, em hẳn là Nhiếp tiểu thư đúng không? Rất hân hạnh được biết em!
Có lệ độ nhưng cũng có chút khách sáo.
Nhiếp Tử Vũ không để ý đến cũng không trả lời cô ta, cái miệng nhỏ nhắn cong lên làm bộ dáng thương nhìn sắc mặt Nhiếp Tử Phong vì mình mà khó coi, nói:
- Anh, người ta thật là đói.
Vừa nhìn thấy đôi mắt to ngây thơ của cô, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Nhiếp Tử Phong lập tức mềm nhũn ra.
- Muốn ăn cái gì? Nhưng mà một lát nữa ăn xong rồi thì em phải ngoan ngoãn về trường biết không?
- Dạ!
Nhiếp Tử Vũ bất ngờ nhưng đáp ứng rất nhanh, sau đó thoải mái liếc Quan Duyệt một cái, trong mắt hiện lên một chút gian xảo:
- Nhưng mà người ta muốn anh đưa về trường học.
Nhiếp Tử Vũ hất càm lên, vẻ mặt khiêu khích.
Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong ái ngại nhìn qua Quan Duyệt, nói:
- Quan tiểu thư, thật xin lỗi!
- Không sao đâu.
Quan Duyệt lắc đầu, không chịu thua liếc nhìn Nhiếp Tử Vũ nói:
- Dù sao thì sau này chúng ta cũng có rất nhiều cơ hội gặp mặt.
Mặc dù Nhiếp Tử Phong đã đáp ứng nhưng Nhiếp Tử Vũ vẫn không an tâm, cho nên cô dự định lúc hắn đi xem mắt sẽ lén đi theo sau, thấy có chuyện gì không bình thường cô sẽ nhân cơ hội phá hủy chuyện tốt của hắn.
Buổi chiều, ánh mặt trời rực rỡ, gió nhẹ nhàng ấm áp, cây lá đu đưa.
Hai cô gái trẻ mang kính râm, mũ lưỡi trai, quần jean áo thun lén lút đi theo sau một gã mặc âu phục màu đen, gương mặt gã đàn ông kia tuấn lãng vô cùng. Thấy người đàn ông bước nhanh vào nhà hàng, một thiếu nữ trong đó lập tức muốn theo sau lại bị một cô gái trẻ kéo lại.
- Đừng nóng vội, chờ sau khi hắn ngồi xuống chúng ta sẽ vào trong.
Triệu An Nhã vỗ vỗ vai người bạn thân muốn cô ấy phải bình tĩnh đừng chộn rộn, chờ đến khi thấy Nhiếp Tử Phong ngồi xuống, lúc này mới kéo tay Nhiếp Tử Vũ đi vào nhà hang rồi ngồi xuống chỗ xéo xéo đối diện với hắn.
Bồi bàn tiến lên hỏi, Triệu An Nhã tùy ý chọn hai ly nước uống xong liền bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
- Nhã Nhã, cậu đừng ngủ.
Thấy vậy, Nhiếp Tử Vũ vội vàng hạ giọng kéo kéo quần áo của cô, đáy mắt long lanh nước sáng lóe lên:
- Cậu xem nụ cười của cô gái kia có vẻ rất si mê anh trai tớ kìa, vừa nhìn thì biết không phải là người tốt. Mẹ kiếp, còn nói chuyện dịu dàng nhã nhặn nữa chứ, nhất định là gạt người mà.
Triệu An Nhã miễn cường nhìn lên, bất đắc dĩ thở dài:
- Cái đó không phải là si mê, rõ ràng là cười nói xã giao thôi mà.
Cô kéo tay của Nhiếp Tử Vũ ra, lại nằm xuống bàn tiếp tục ngủ.
Tối hôm qua mất ngủ, ai ngờ sáng sớm hôm nay đã bị Nhiếp Tử Vũ kéo đi từ trên giường. Cô đồng ý đi theo dõi với Tử Vũ thì đã đạt đến mức độ nào đó rồi, nhưng dù sao cũng đừng bắt cô phải làm cái gì chứ!
- Cậu xem kìa, người con gái kia nắm tay anh tớ thật là chặt, tớ tức chết mà.
Nhiếp Tử Vũ sục sôi căm phẫn. Cô nắm chặt tay của Triệu An Nhã không buông, càng nhìn càng bực tức:
- Thiên kim tiểu thư gì chứ, tớ thấy rõ ràng cũng giống như những cô gái khác mà thôi, vừa thấy anh tớ là đã muốn bò lên giường của anh ấy.
Nghe vậy, Triệu An Nhã bất đắc dĩ trợn mắt một cái.
Cũng chỉ chuyện liên quan đến anh trai của cô ấy thì nét mặt cô ấy mới có thể méo mó như thế!
- Tiểu thư, cậu ở nơi này tức giận thì ích lợi gì, cậu cứ đi thẳng tới đó phá hủy mọi chuyện là được rồi.
Như vậy thì nỗ lực hơn nhiều đấy!!!
Triệu An Nhã chẳng qua chỉ đùa một chút, không ngờ Nhiếp Tử Vũ lại xem lời nói của cô là thật.
- Đúng nha!
Nhiếp Tử Vũ bất ngờ buông tay Triệu An Nhã ra, tiếp theo là đứng lên, nói:
- Tớ đi đây.
Triệu An Nhã còn chưa kịp ngăn lại, trước mắt đã không thấy bóng dáng của cô đâu.
- Quan tiểu thư, chúng ta nói ngắn gọn thôi. Tôi thân là nhà quyền thế, loại chuyện yêu đương như thế này đối với tôi mà nói thì rất không thực tế, cho nên ...
Nhiếp Tử Phong mới vừa nói phân nửa đã bị một câu nói chen vào làm đứt đoạn.
- Anh!
Giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc làm cho Nhiếp Tử Phong sửng sốt, vừa quay đầu lại, một giây kế tiếp liền thấy gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, vui tươi đập vào mắt.
- Vũ Vũ!
Hắn không dám tin mà nhìn Nhiếp Tử Vũ xuất hiện trước mắt, một giây kế tiếp vẻ mặt hắn khó coi đến cực độ. Cũng mặc kệ có người đang ở đây, hắn hướng về phía cô gầm nhẹ:
- Chết tiệt, em lại dám cúp học! Em ngứa da hay sao hả?
- Hì hì!
Nhiếp Tử Vũ vừa cười ha hả vừa sờ mũi một cái, cô tiến lên chen vào chỗ ngồi bên cạnh hắn, vô cùng thân thiết mà ôm lấy cánh tay của hắn, ý muốn làm rộn đây:
- Vị tỷ tỷ này chính là người mà anh nói là thiên kim tiểu thư Quan gia vừa xinh đẹp vừa ôn nhu sao?
Cô gái ôn nhu kia bị kêu đến tên cười cười, hướng về phía cô gật đầu:
- Chào em, chị là Quan Duyệt. Tiểu muội muội, em hẳn là Nhiếp tiểu thư đúng không? Rất hân hạnh được biết em!
Có lệ độ nhưng cũng có chút khách sáo.
Nhiếp Tử Vũ không để ý đến cũng không trả lời cô ta, cái miệng nhỏ nhắn cong lên làm bộ dáng thương nhìn sắc mặt Nhiếp Tử Phong vì mình mà khó coi, nói:
- Anh, người ta thật là đói.
Vừa nhìn thấy đôi mắt to ngây thơ của cô, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Nhiếp Tử Phong lập tức mềm nhũn ra.
- Muốn ăn cái gì? Nhưng mà một lát nữa ăn xong rồi thì em phải ngoan ngoãn về trường biết không?
- Dạ!
Nhiếp Tử Vũ bất ngờ nhưng đáp ứng rất nhanh, sau đó thoải mái liếc Quan Duyệt một cái, trong mắt hiện lên một chút gian xảo:
- Nhưng mà người ta muốn anh đưa về trường học.
Nhiếp Tử Vũ hất càm lên, vẻ mặt khiêu khích.
Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong ái ngại nhìn qua Quan Duyệt, nói:
- Quan tiểu thư, thật xin lỗi!
- Không sao đâu.
Quan Duyệt lắc đầu, không chịu thua liếc nhìn Nhiếp Tử Vũ nói:
- Dù sao thì sau này chúng ta cũng có rất nhiều cơ hội gặp mặt.