Sau khi chạy ào ra khỏi nhà hàng, nước mắt Nhiếp Tử Vũ tức tưởi chảy ra. Cô bước chậm lại, xoay người nhìn về phía xa, nhưng sau khi mắt nhìn thấy cánh cửa nhà hàng vẫn đóng kín thì tất cả mong đợi đều hóa thành mây khói, nước mắt càng chảy mãnh liệt hơn nữa.
Anh ấy không có đuổi theo ...
Điều này nói rõ hắn quan tâm đến Quan Duyệt!
Nhớ tới cảnh vừa rồi hắn ở trước mặt mọi người mắng cô, lòng Nhiếp Tử Vũ nhất thời đau nhói.
Hắn thà rằng tin người con gái mới quen chứ không chịu tin tưởng người cùng hắn sống chung 15 năm trời, lẽ nào ở trong lòng lòng, hắn thật sự đối với cô chẳng qua chỉ là lòng thương hại mà không có một chút yêu thương?
Đây thật sự là điều tàn nhẫn làm tổn thương lòng Nhiếp Tử Vũ sâu sắc, cô khóc, xoay người chạy đi. Hai mắt đẫm lệ nên cô không hề chú ý tới vào lúc này vừa lúc có một chiếc BMW đang chạy về phía cô. Khi cô thấy rõ thì đầu đã trống rỗng, chân tựa như đeo chì không thể động đậy.
Thế là chỉ nghe "ầm" một tiếng, BMW đụng vào cây ven đường.
Nhiếp Tử Vũ chột dạ tỉnh táo lại, chân mềm nhũn ngồi bẹp xuống đất. Cô khóc mà nhìn về phía người đàn ông đang đùng đùng nổi giận từ chiếc BMW kia xông lại phía cô. Cô chỉ cúi đầu xin lỗi.
- Xin lỗi, thật xin lỗi ...
- Ngẩng đầu lên!
Chính là lời nói tức giận của người kia.
- Ô ô, xin lỗi mà.
Nhiếp Tử Vũ khóc nức nở, đầu cúi gằm, dù thế nào cũng không ngẩng đầu lên.
Thấy vậy, người đàn ông kia hết sức đau đầu, nhíu mày, khom lưng xuống kéo cô đứng dậy. Lòng hắn tràn đầy tức giận, nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt kia thì lập tức sứng sốt, liền nói:
- Là cô?
Trong giọng nói có chút ngạc nhiên, cũng có chút vui vẻ.
Mặc dù gương mặt trước đây được trang điểm xinh đẹp giờ là gương mặt mộc thuần khiết, tưởng như hai người nhưng Lãnh Duy Biệt vẫn chỉ liếc mắt một cái là có thể nhận ra người con gái xinh đẹp từng làm hắn bận tâm.
Không ngờ rằng ở tại đây lại có thể gặp lại cô ấy, Lãnh Duy Biệt thật sự cảm thấy rất vui mừng.
Về phía Nhiếp Tử Vũ thì mắt cô lại đầy nước, Lãnh Duy Biệt nhíu mày, lo lắng hỏi:
- Có phải đã bị thương ở đâu không? Tại sao lại khóc?
Nói xong, hắn lại vội vội vàng vàng kiểm tra tình trạng vết thương của cô, hoàn toàn quên mất mình mới là người bị hại.
Đôi mắt to tròn long lanh nước nhìn hắn lo lắng vì mình, lại nghĩ tới Nhiếp Tử Phong đối xử kiên quyết với mình như vậy, thế là cô liền khóc càng lợi hại hơn.
Vừa nghe cô khóc tê tâm liệt phế, trái tim Lãnh Duy Biệt trở nên rầu rỉ, có một cảm giác yêu thương khó mà diễn tả bằng ngôn ngữ dâng lên trong lòng.
- Không được rồi, anh dẫn em đến bệnh viện xem sao!
Hắn nói xong, ôm lấy Nhiếp Tử Vũ đi về hướng BMW.
Chiếc BMW màu trắng chạy nhanh trên đường lộ.
Niếp Tử Vũ thúc thít, thật vất vả lắm mới ngừng khóc được, câu nói đầu tiên là:
- Đừng ... đừng đi bệnh viện, em ... em không sao!
Cô mở to cặp mắt nhìn hắn, vẻ mặt chờ đợi nhìn hắn.
Lãnh Duy Biệt ngẩn người, tốc độ từ từ chậm hại rồi nhìn cô chăm chú, trong mắt vẫn có chút không yên lòng:
- Thực sự không có chuyện gì sao? Nhưng mà tại sao lúc nãy em lại khóc quá chừng vậy?
- Dạ, em không sao. Em chỉ là ...
Đột nhiên cổ họng Nhiếp Tử Vũ nghẹn lại, trong đáy mắt lại dâng đầy nước nhưng cô lại không muốn để cho hắn vì mình lo lắng không yên nên liền mạnh mẽ nở ra một nụ cười, nói:
- Bởi vì có chút chuyện buồn.
Lãnh Duy Biệt gật đầu, hiểu rồi há!
- Bây giờ em muốn đi đâu?
Hắn hỏi cô.
Đi đâu? Cô không biết. Cô chỉ biết trong lòng cô thật là buồn bực, thật là khó chịu, còn lại cái gì cô cũng không biết.
Thấy cô im lặng, Lãnh Duy Biệt nở ra một nụ cười ôn nhu, nói:
- Nếu như em không có chuyện gì thì có thể đi ăn cơm trưa với anh không?
Sau khi chạy ào ra khỏi nhà hàng, nước mắt Nhiếp Tử Vũ tức tưởi chảy ra. Cô bước chậm lại, xoay người nhìn về phía xa, nhưng sau khi mắt nhìn thấy cánh cửa nhà hàng vẫn đóng kín thì tất cả mong đợi đều hóa thành mây khói, nước mắt càng chảy mãnh liệt hơn nữa.
Anh ấy không có đuổi theo ...
Điều này nói rõ hắn quan tâm đến Quan Duyệt!
Nhớ tới cảnh vừa rồi hắn ở trước mặt mọi người mắng cô, lòng Nhiếp Tử Vũ nhất thời đau nhói.
Hắn thà rằng tin người con gái mới quen chứ không chịu tin tưởng người cùng hắn sống chung năm trời, lẽ nào ở trong lòng lòng, hắn thật sự đối với cô chẳng qua chỉ là lòng thương hại mà không có một chút yêu thương?
Đây thật sự là điều tàn nhẫn làm tổn thương lòng Nhiếp Tử Vũ sâu sắc, cô khóc, xoay người chạy đi. Hai mắt đẫm lệ nên cô không hề chú ý tới vào lúc này vừa lúc có một chiếc BMW đang chạy về phía cô. Khi cô thấy rõ thì đầu đã trống rỗng, chân tựa như đeo chì không thể động đậy.
Thế là chỉ nghe "ầm" một tiếng, BMW đụng vào cây ven đường.
Nhiếp Tử Vũ chột dạ tỉnh táo lại, chân mềm nhũn ngồi bẹp xuống đất. Cô khóc mà nhìn về phía người đàn ông đang đùng đùng nổi giận từ chiếc BMW kia xông lại phía cô. Cô chỉ cúi đầu xin lỗi.
- Xin lỗi, thật xin lỗi ...
- Ngẩng đầu lên!
Chính là lời nói tức giận của người kia.
- Ô ô, xin lỗi mà.
Nhiếp Tử Vũ khóc nức nở, đầu cúi gằm, dù thế nào cũng không ngẩng đầu lên.
Thấy vậy, người đàn ông kia hết sức đau đầu, nhíu mày, khom lưng xuống kéo cô đứng dậy. Lòng hắn tràn đầy tức giận, nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt kia thì lập tức sứng sốt, liền nói:
- Là cô?
Trong giọng nói có chút ngạc nhiên, cũng có chút vui vẻ.
Mặc dù gương mặt trước đây được trang điểm xinh đẹp giờ là gương mặt mộc thuần khiết, tưởng như hai người nhưng Lãnh Duy Biệt vẫn chỉ liếc mắt một cái là có thể nhận ra người con gái xinh đẹp từng làm hắn bận tâm.
Không ngờ rằng ở tại đây lại có thể gặp lại cô ấy, Lãnh Duy Biệt thật sự cảm thấy rất vui mừng.
Về phía Nhiếp Tử Vũ thì mắt cô lại đầy nước, Lãnh Duy Biệt nhíu mày, lo lắng hỏi:
- Có phải đã bị thương ở đâu không? Tại sao lại khóc?
Nói xong, hắn lại vội vội vàng vàng kiểm tra tình trạng vết thương của cô, hoàn toàn quên mất mình mới là người bị hại.
Đôi mắt to tròn long lanh nước nhìn hắn lo lắng vì mình, lại nghĩ tới Nhiếp Tử Phong đối xử kiên quyết với mình như vậy, thế là cô liền khóc càng lợi hại hơn.
Vừa nghe cô khóc tê tâm liệt phế, trái tim Lãnh Duy Biệt trở nên rầu rỉ, có một cảm giác yêu thương khó mà diễn tả bằng ngôn ngữ dâng lên trong lòng.
- Không được rồi, anh dẫn em đến bệnh viện xem sao!
Hắn nói xong, ôm lấy Nhiếp Tử Vũ đi về hướng BMW.
Chiếc BMW màu trắng chạy nhanh trên đường lộ.
Niếp Tử Vũ thúc thít, thật vất vả lắm mới ngừng khóc được, câu nói đầu tiên là:
- Đừng ... đừng đi bệnh viện, em ... em không sao!
Cô mở to cặp mắt nhìn hắn, vẻ mặt chờ đợi nhìn hắn.
Lãnh Duy Biệt ngẩn người, tốc độ từ từ chậm hại rồi nhìn cô chăm chú, trong mắt vẫn có chút không yên lòng:
- Thực sự không có chuyện gì sao? Nhưng mà tại sao lúc nãy em lại khóc quá chừng vậy?
- Dạ, em không sao. Em chỉ là ...
Đột nhiên cổ họng Nhiếp Tử Vũ nghẹn lại, trong đáy mắt lại dâng đầy nước nhưng cô lại không muốn để cho hắn vì mình lo lắng không yên nên liền mạnh mẽ nở ra một nụ cười, nói:
- Bởi vì có chút chuyện buồn.
Lãnh Duy Biệt gật đầu, hiểu rồi há!
- Bây giờ em muốn đi đâu?
Hắn hỏi cô.
Đi đâu? Cô không biết. Cô chỉ biết trong lòng cô thật là buồn bực, thật là khó chịu, còn lại cái gì cô cũng không biết.
Thấy cô im lặng, Lãnh Duy Biệt nở ra một nụ cười ôn nhu, nói:
- Nếu như em không có chuyện gì thì có thể đi ăn cơm trưa với anh không?