Từng cơn mưa to gió lớn thổi tới, làm người ta trở tay không kịp. Tiếng mưa tạt vào cửa sổ thủy tinh tạo thành những tiếng vang rất lớn, tim của Nhiếp Tử Vũ cũng thót lên tận cổ họng. Mắt nhìn thấy mẹ mình há miệng ra đang nói cái gì đó, nhưng mà tai của cô lại không hề nghe vào là bà đang nói cái gì, lúc này, trong lòng cô chỉ muốn phi xuống dưới lầu để xem người nào đó.
Không được!
Chỉ một lát, Nhiếp Tử Vũ đứng dậy khỏi giường. Ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, đáy mắt lóe lên tia lo lắng. D
Bị hành động của cô làm cho kinh ngạc, bà Trần Phương không hiểu nhìn cô, đang muốn hỏi cô đang làm gì vậy, thì lại nghe thấy cô mở miệng trước.
“Mẹ, con có chuyện phải đi ra ngoài một lát, mẹ nghỉ ngơi trước đi.”
“Con muốn đi đâu...”
Bà Trần Phương còn chưa nói được một câu hoàn chỉnh, thì bên tai đã vang lên tiếng chạy “bịch bịch bịch”, rồi “Rầm” một tiếng, cánh cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại một mình bà.
...
Ra khỏi nhà, Nhiếp Tử Vũ bước từng bước chân dài, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy xuống dưới lầu. Khi cô đứng ở trong hành lang, thì nhìn thấy Nhiếp Tử Phong vẫn đứng trong mưa gió như một pho tượng, không nhịn được đỏ mắt lên.
Mưa rơi dày hơn, từng hạt mưa nặng hạt không chút lưu tình hắt vào thân thể cao lớn của anh, thời tiết tháng mười, mặc dù có oi bức, nhưng sau khi bị mưa ngấm vào thì vẫn lạnh run người, thế nhưng Nhiếp Tử Phong đứng trong mưa to gió lớn lại không hề nhăn mặt nhíu mày chút nào, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô, cũng không nói lời nào. Táo đỏ le^e quyy do^nn.
Mở cây dù ra, tiếng bước chân thoáng trở nên nặng nề. Hơi nước trong viền mắt của Nhiếp Tử Vũ biến mất, hít sâu một hơi, cô mím môi lại, lúc này mới gian nan đi từng bước về phía anh.
Đi tới bên cạnh anh, giơ cây dù cao lên để che cho cả anh và mình, Nhiếp Tử Vũ không nhịn được giận dữ hét lên với anh: “Anh bị điên rồi sao? Mưa lớn như vậy sao anh không đi trú mưa? Nhiếp Tử Phong anh bị điên thật rồi! Tại sao anh lại có thể đùa giỡn với thân thể của mình như vậy.” Mắng xong vẫn chưa hết tức giận, cô giơ tay trái lên đánh anh hai cái.
Đối mặt với khuôn mặt đau lòng của cô, Nhiếp Tử Phong thâm tình nhìn cô, chậm rãi mở miệng. “Em sẽ xuống.” Anh chắc chắn.
“Nếu như em không xuống thì sao!?” Người đàn ông này dựa vào cái gì mà tự tin là nhất định cô sẽ xuống! Nhiếp Tử Vũ căm giận trừng mắt nhìn anh, hai tròng mắt phẫn hận. “Anh có biết mình đáng ghét như thế nào không? Rốt cuộc thì anh có biết hay không!” Cô đã nói những lời tuyệt tình như vậy, cô đã làm tất cả những chuyện như vậy, vì sao anh vẫn không chịu buông tha cho cô, rốt cuộc thì muốn cô phải làm thế nào, thì anh mới có thể buông tha cô!
Nhiếp Tử Vũ nghĩ vậy, nước mắt khó khăn lắm mới kiềm chế được, trong nháy mắt lại tràn ra hốc mắt.
“Đừng khóc.” Nhìn thấy bộ dạng muốn khóc của cô, Nhiếp Tử Phong dịu dàng an ủi, khó khăn nở ra một nụ cười cưng chiều với lúm đồng tiền. “Em khóc anh sẽ đau lòng.”
Còn nói chưa dứt lời, nước mắt của Nhiếp Tử Vũ đã tràn ra như vỡ đê. Hai mắt cô đẫm lệ nhìn vẻ mặt thâm tình đang nhìn mình của Nhiếp Tử Phong, cảm giác như tim mình đang bị xé ra từng mảnh, máu tươi chảy ra đầm đìa.
Hai người yêu nhau nhưng lại không thể đến được với nhau, vì sao ông trời lại đối xử tàn nhẫn với bọn họ như vậy, rốt cuộc thì bọn họ đã làm sai điều gì! Cô vì sự đau khổ và chấp nhất của anh mà cảm thấy đau đớn, và càng đau đớn hơn vì trò đùa của ông trời.
Dần dần, mưa rơi nhỏ đi, nhưng mà nước mắt của Nhiếp Tử Vũ thì càng tuôn trào mãnh liệt, không có xu hướng dừng lại.
“Đừng khóc, là anh không tốt, tất cả đều là lỗi của anh, Vũ Vũ ngoan, đừng khóc nữa.” Bình thường anh sợ nhất là nước mắt của Nhiếp Tử Vũ, bây giờ nhìn thấy cô khóc không ra hơi, Nhiếp Tử Phong vô cùng đau lòng. Anh không ngừng an ủi, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ cũng không thèm nhìn anh, vẫn khóc mãi không ngừng, cũng không nói lời nào, chỉ dùng sức mà khóc, khóc rất nhiều.
Khóc đến mức nghẹn ngào, đầu óc hỗn loạn, lúc cảm thấy sắp không thở nỗi nữa, lúc này Nhiếp Tử Vũ mới ngừng khóc. Nhìn ánh mắt tràn đầy lo lắng của Nhiếp Tử Phong, đột nhiên cô dùng sức đẩy anh ra, sau đó lui lại giữ một khoảng cách với anh.
“Anh đi đi, sau này đừng tới nữa! Rất nhanh thôi em sẽ trở thành vợ của Minh Hạo, em không muốn bị anh ấy hiểu lầm.” Cô lấy tay hung hăng lau đi nước mắt vẫn còn lưu lại trên mặt của mình, một lần nữa bày ra vẻ mặt tuyệt tình. Cô xoay người một cái định đi vào, nhưng mà vẫn chưa đi được hai bước, thì cảm nhận được một khuỷu tay đang ôm lấy thắt lưng của mình, bá đạo ôm chặt cô vào trong lòng ngực lạnh lẽo như băng.
“Không, em không thể gả cho cậu ta! Em là của anh, em chỉ có thể là của anh!” Anh lạnh lùng tuyên bố, một giây trước trên mặt còn mang theo sự dịu dàng một giây sau đã không còn sót lại chút gì, anh giờ phút này, vẻ mặt lạnh lùng thâm trầm giống như ma vương.
“Em không phải là của anh, chưa bao giờ là của anh!” Cô ra sức giãy giụa, nhưng mà tất cả đều phí công. “Anh không nhớ sao? Em đã mang thai đứa con của anh ấy, anh ấy là ba của con em.” Cô lại dùng sự thật này để kích thích anh, muốn làm cho anh lui bước.
Nhưng lần này Nhiếp Tử Phong không hề nhúc nhích, vẫn ôm chặt lấy cô không chịu buông.
“Anh không quan tâm, cái gì anh cũng không quan tâm, chỉ cần em không gả cho cậu ta, anh không quan tâm đứa nhỏ trong bụng của em là con của ai.” Anh nhận thua, hoàn toàn nhận thua! Anh không tiếp nhận được chuyện cô thực sự trở thành cô dâu của người khác, chỉ cần nhớ tới chuyện này, là anh lại muốn phát điên!
Nghĩ vậy, hốc mắt của anh phiếm hồng, anh dùng sức xoay người Nhiếp Tử Vũ lại đối mặt với anh, hai hàng nước mắt trên khóe mắt của anh lăn xuống.
Đây là lần đầu tiên Nhiếp Tử Vũ nhìn thấy Nhiếp Tử Phong rơi lệ, trong khoảng thời gian ngắn cô sợ hãi không biết phải làm sao, cây dù trong tay rơi xuống đất kêu “Lạch cạch” một tiếng.
Những giọt mưa nhỏ rơi thẳng lên trên người, chỉ một lát sau đã làm ướt gương mặt của cô.
“Đừng gả cho cậu ta, anh cầu xin em đừng gả cho cậu ta, chỉ cần em không gả cho cậu ta, chuyện gì anh cũng sẽ đồng ý với em!” Anh đau khổ nở ra một nụ cười gượng ép, đôi mắt đen láy mang theo sự mờ mịt. Dùng ánh mắt chân thành nhìn cô, anh đau khổ nói: “Em muốn anh rời xa em sao? Được, anh đồng ý; em muốn anh đừng dây dưa với em nữa đúng không? Được anh đồng ý với em; chỉ cần em không gả cho cậu ta, tất cả mọi chuyện em yêu cầu anh đều đồng ý. Nếu như cuối cùng em vẫn quyết định gả cho cậu ta, vậy thì hãy giết anh đi! Giết anh đi sau đó hãy kết hôn!” Anh đau khổ cầu xin, đôi mắt đen của anh tràn đầy nước mắt.
Trơ mắt nhìn cô trở thành cô dâu của người khác, chẳng thà khiến cho anh không nhìn thấy!
Nhiếp Tử Vũ ngây người, một lát, cô lặng yên nhìn anh không lên tiếng. Bề ngoài cô thoạt nhìn vẫn yên lặng như lúc ban đầu, nhưng mà trong lòng đã xuất hiện sóng to gió lớn. Nhìn Nhiếp Tử Phong bị nước mưa làm cho ướt đẫm, nhìn nhếch nhác không chịu nổi, cô có chút đau lòng không thể nói ra được.
Cô nên làm gì bây giờ? Cô nên làm sao với anh đây? Hết lần này tới lần khác tổn thương anh, so với dằn vặt cô còn khó chịu hơn, nhưng mà cô có thể làm sao được?
“Anh đi đi.” Một lúc lâu, cô chậm rãi nói ra một câu. Nghênh đón đôi mắt đang trừng lớn của anh, cô nghiến răng đẩy cánh tay đang giữ chặt tay mình của anh ra.
“Em đồng ý với anh?” Nét mặt của Nhiếp Tử Phong chợt hiện lên sự vui mừng và ngạc nhiên.
Nhiếp Tử Vũ cũng không trả lời ngay, mà cụp mắt xuống, mười giây sau mới nhỏ giọng nói: “Để cho em suy nghĩ một đêm.” Nói xong, dưới ánh mắt kinh ngạc của anh chạy thẳng lên lầu.
Nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của cô, không hiểu sao Nhiếp Tử Phong cảm thấy có chút lo lắng.
Editor: Táo đỏ phố núi
Thám tử tư.
Đột nhiên ánh mắt của Nhiếp Tử Vũ run lên, một cảm giác không lành dâng lên trong lòng. Nhìn khóe miệng nhếch lên thành nụ cười yếu ớt của Nhiếp Tử Phong, đôi chân mày thanh tú của cô nhíu chặt lại một chỗ.
Khóe miệng của Nhiếp Tử Vũ khẽ nhếch một chút, ánh mắt tràn đầy sự hoảng hốt: “Anh biết được bao nhiêu?” Cô cẩn thận từng li từng tí hỏi anh.
“Không nhiều không ít, chỉ biết bà Trần Phương là của mẹ đẻ của em, và em còn có một người chị gái nữa.” Nhiếp Tử Phong chững chạc trả lời lại, không hề giấu giếm chút nào. Lúc đầu nói chuyện với bà Trần Phương sau bữa cơm chiều hôm đó thì anh có chút hoài nghi, sau đó anh có tới công ty kia một lần, rồi sau đó anh cho thám tử tư đi điều tra, mới cách đây mấy ngày anh đã biết được sự thật này. Đây cũng là lý do vì sao hom anh anh lại dễ dàng tìm được chỗ này.
Nhưng mà...
Đột nhiên Nhiếp Tử Phong nghĩ tới cái gì đó, mở miệng hỏi: “Nhưng tại sao em lại biết chuyện này?”
“Em... “ Đối mặt với ánh mắt chăm chú của anh, Nhiếp Tử Vũ cảm thấy chột dạ, cô né tránh ánh mắt của anh, nói hai ba câu cho qua chuyện: “Là mẹ em đã nói cho em biết.”
“Phải không?” Không nhận ra cô có chút không thích hợp, Nhiếp Tử Phong nhíu mày gật gật đầu.
Nhìn bộ dạng anh hoàn toàn tin lời của mình, Nhiếp Tử Vũ cảm thấy xấu hổ trong lòng, đồng thời cũng vì tình cảnh của bọn họ mà cảm thấy đau đớn.
Rốt cuộc thì cô đã làm sai điều gì, mà ông trời lại đùa giỡn cô như vậy! Trước đó cô vẫn cho rằng mình là người hạnh phúc nhất thế giới, không ngờ lại phải gặp bi kịch như vậy, mà cô lại là nữ chính của vở bi kịch đó nữa chứ! Nghĩ vậy Nhiếp Tử Vũ không khỏi trề môi ra, đáy mắt hơi ẩm ướt.
“Vũ Vũ...”
Một tiếng gọi khẽ vang lên trên đỉnh đầu, bỗng nhiên Nhiếp Tử Vũ ngẩng đầu lên, vừa vặn đối mặt với ánh mắt đầy thâm tình của Nhiếp Tử Phong.
Tim đập nhanh một nhịp, một cảm giác ấm áp bỗng dưng lan tràn trong lòng cô, khiến những vết thương của cô khép lại. Khi cô ý thức được cảm giác mình không nên có với anh, cô xụ mặt xuống, cố ý dùng vẻ mặt lạnh lùng nhìn anh.
“Về chuyện đứa nhỏ anh sẽ không trách em.” Anh suy nghĩ rất lâu, cũng hiểu cách làm của cô khi cô không có sự đồng ý của anh mà bỏ đi đứa nhỏ. Kết hôn và sinh con đối với một sinh viên như cô quả thực là quá sớm.
Nhiếp Tử Phong nói xong, thì nhìn thấy ánh mắt của Nhiếp Tử Vũ vốn không hề gợn sóng lại thoáng có chút rung động, lập tức nắm lấy hai tay của cô, dùng giọng nói dịu dàng nói: “Em còn trẻ, chúng ta sẽ có đứa con khác. Đợi tới lúc nào em hoàn toàn tiếp nhận được chuyện em sẽ là cô dâu của anh, sẵn sàng làm mẹ, thì anh sẽ... “
Nhiếp Tử Phong một lòng chìm đắm trong lời nói của chính mình, hoàn toàn không để ý tới sắc mặt của Nhiếp Tử Vũ đang trắng bệch ra như tờ giấy.
“Được rồi.” Không đợi anh nói hết một câu, Nhiếp Tử Vũ đã hung hăng cắt ngang ảo tưởng của anh! Nhiếp Tử Vũ lạnh lùng rút hai tay của mình ra khỏi bàn tay của anh, ánh mắt nhìn đi chỗ khác: “Em không muốn nghe những lời nói này nữa!”
Anh càng là đối xử tốt với cô, cô lại càng khó buông anh ra được, cảm giác tội lỗi càng ngày càng nhiều hơn! Trước đây do không biết chuyện nên mới có thể phạm sai lầm, bây giờ đã biết tất cả mọi chuyện rồi không thể tiếp tục sai lầm được nữa! Cho dù như thế nào, cô cũng muốn làm sạch mối quan hệ với anh! Nhiếp Tử Vũ nghĩ vậy, đôi môi mím lại, ra sức đẩy anh đi ra cửa.
“Anh đi đi, em không muốn nhìn thấy anh nữa, từ nay về sau đừng tới chỗ này!” Trong lòng đau như dao cắt, đôi mắt mờ mịt không chút tia sáng chỉ một lúc sau đã có một lớp sương mù che lại, khiến tầm mắt của cô trở nên mơ hồ.
“Vũ Vũ...” Nhiếp Tử Phong hoàn toàn không ngờ cô lại đuổi mình đi như vậy, lúc anh phản ứng kịp, thì cánh cửa ở trước mặt đã đóng lại một cái “Rầm!“.
Anh không hết hy vọng lại tiếp tục gõ cửa và kêu to lên, bên trong cánh cửa vọng ra giọng nói nghẹn ngào. “Đi đi, để em một mình bình tĩnh lại! Đừng tới làm phiền em nữa, coi như em van xin anh!”
Bởi vì câu nói này của cô, động tác đang muốn gõ của của Nhiếp Tử Phong lập tức dừng lại, một lát sau cánh tay buông xuống. Một lúc lâu, sắc mặt của anh sa sầm lại, cuối cùng liếc mắt nhìn cánh cửa, bỏ lại một câu: “Em hãy nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai anh lại tới.” Sau đó mới lưu luyến rời đi.
Buổi tối, lúc bà Trần Phương mở cửa ra, một bóng dáng gầy gò từ từ ngã về phía bà, may mà bà nhanh tay lẹ mắt đỡ được. Mở chốt cửa ra, khi bà nhìn rõ người nhào vào lòng mình là Nhiếp Tử Vũ, tim của bà như treo lơ lửng ở vách núi.
“Vũ Vũ, Vũ Vũ...” Bà Trần Phương nhẹ nhàng vỗ vỗ lên gương mặt cô, muốn làm cho cô tỉnh dậy. Nhưng mà gọi mấy lần cũng không có kết quả gì, lúc bà định bỏ cuộc thả cô xuống để đi gọi điện thoại cấp cứu, thì đột nhiên Nhiếp Tử Vũ lại mở hai mắt ra.
“Vũ Vũ, con không có chuyện gì chứ?” Bà Trần Phương nhẹ nhàng đỡ cô dậy, sau đó dìu cô đi lại ngồi xuống ghế sô pha, rồi vội vàng đi vào nhà bếp cầm ly nước lạnh đưa cho cô.
“Con bị làm sao vậy?” Nhiếp Tử Vũ chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi, không có chút sức lực nào, chẳng những như vậy, đầu cô còn đau nhức.
“Con bị ngất xỉu? Con không nhớ gì sao?” Bà Trần Phương vội vàng mở quạt điện, rồi lại lấy ra một cây quạt dùng sức quạt bên cạnh người của cô, miệng lẩm bẩm nói: “Nhất định là do nóng quá mà con mới bị ngất xỉu, ôi thật là mẹ đã khiến con chịu tội rồi.” Bà tự trách nói..
Nhiếp Tử Vũ yên lặng nhìn hốc mắt phiếm hồng của bà, trong lòng chua xót. Cô nghĩ lại, sau khi cô đuổi Nhiếp Tử Phong ra khỏi nhà thì ngã ngồi xuống đất khóc rống lên, sau đó khóc nhiều quá nên bị ngất đi, chứ không phải là nóng quá mà bị ngất xỉu như lời bà nói.
“Ôi, không được. Vũ Vũ, mẹ nghĩ con vẫn nên chuyển về đó ở đi.” Bà Trần Phương khẽ khuyên nhủ. Ở chỗ này lâu như vậy mà có đôi khi nóng tới mức bà cũng không chịu được, chứ nói gì con bé từ nhỏ đã sống sung sướng quen rồi, sao có chịu được hoàn cảnh như vậy. Nghĩ tới đây, bà càng kiên định hơn. “Con ở đây nghỉ một chút đi, mẹ đi dọn đồ đạc giúp con, rồi lập tức đưa con về.” Nói xong bà liền đứng dậy.
“Không cần, con không sao.” Nhiếp Tử Vũ lắc lắc đầu, giữ bà lại.
“Nhưng mà con...”
“Con không phải ngất đi vì nóng.” Nhiếp Tử Vũ an ủi bà, lập tức nói sang chuyện khác. “Đúng rồi, con còn được nghỉ ngày mai nữa, chúng ta đi xem nhà có được không?” Rất sợ bà sẽ cố chấp với vấn đề vừa rồi, Nhiếp Tử Vũ vội vàng nở một nụ cười
“Chuyện này...” Bà Trần Phương bị giật mình với việc chuyển đề tài của cô, một lúc lâu sau vẫn không nói nên lời.
Nhiếp Tử Vũ không quan tâm tới bà, lại tự nói: “Chúng ta chuyển tới một nơi xa một chút, mẹ cảm thấy thế nào?” Nếu như vậy, anh cũng sẽ không dễ dàng tìm được cô.
Ngồi ở bên cạnh cô, nhìn cô chìm đắm vào trong suy nghĩ của mình, bà không đành lòng cắt ngang suy nghĩ của cô, bà Trần Phương cũng không nói lời gì nữa.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Editor: Táo đỏ phố núi
Từng cơn mưa to gió lớn thổi tới, làm người ta trở tay không kịp. Tiếng mưa tạt vào cửa sổ thủy tinh tạo thành những tiếng vang rất lớn, tim của Nhiếp Tử Vũ cũng thót lên tận cổ họng. Mắt nhìn thấy mẹ mình há miệng ra đang nói cái gì đó, nhưng mà tai của cô lại không hề nghe vào là bà đang nói cái gì, lúc này, trong lòng cô chỉ muốn phi xuống dưới lầu để xem người nào đó.
Không được!
Chỉ một lát, Nhiếp Tử Vũ đứng dậy khỏi giường. Ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, đáy mắt lóe lên tia lo lắng. D
Bị hành động của cô làm cho kinh ngạc, bà Trần Phương không hiểu nhìn cô, đang muốn hỏi cô đang làm gì vậy, thì lại nghe thấy cô mở miệng trước.
“Mẹ, con có chuyện phải đi ra ngoài một lát, mẹ nghỉ ngơi trước đi.”
“Con muốn đi đâu...”
Bà Trần Phương còn chưa nói được một câu hoàn chỉnh, thì bên tai đã vang lên tiếng chạy “bịch bịch bịch”, rồi “Rầm” một tiếng, cánh cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại một mình bà.
...
Ra khỏi nhà, Nhiếp Tử Vũ bước từng bước chân dài, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy xuống dưới lầu. Khi cô đứng ở trong hành lang, thì nhìn thấy Nhiếp Tử Phong vẫn đứng trong mưa gió như một pho tượng, không nhịn được đỏ mắt lên.
Mưa rơi dày hơn, từng hạt mưa nặng hạt không chút lưu tình hắt vào thân thể cao lớn của anh, thời tiết tháng mười, mặc dù có oi bức, nhưng sau khi bị mưa ngấm vào thì vẫn lạnh run người, thế nhưng Nhiếp Tử Phong đứng trong mưa to gió lớn lại không hề nhăn mặt nhíu mày chút nào, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô, cũng không nói lời nào. Táo đỏ le^e quyy do^nn.
Mở cây dù ra, tiếng bước chân thoáng trở nên nặng nề. Hơi nước trong viền mắt của Nhiếp Tử Vũ biến mất, hít sâu một hơi, cô mím môi lại, lúc này mới gian nan đi từng bước về phía anh.
Đi tới bên cạnh anh, giơ cây dù cao lên để che cho cả anh và mình, Nhiếp Tử Vũ không nhịn được giận dữ hét lên với anh: “Anh bị điên rồi sao? Mưa lớn như vậy sao anh không đi trú mưa? Nhiếp Tử Phong anh bị điên thật rồi! Tại sao anh lại có thể đùa giỡn với thân thể của mình như vậy.” Mắng xong vẫn chưa hết tức giận, cô giơ tay trái lên đánh anh hai cái.
Đối mặt với khuôn mặt đau lòng của cô, Nhiếp Tử Phong thâm tình nhìn cô, chậm rãi mở miệng. “Em sẽ xuống.” Anh chắc chắn.
“Nếu như em không xuống thì sao!?” Người đàn ông này dựa vào cái gì mà tự tin là nhất định cô sẽ xuống! Nhiếp Tử Vũ căm giận trừng mắt nhìn anh, hai tròng mắt phẫn hận. “Anh có biết mình đáng ghét như thế nào không? Rốt cuộc thì anh có biết hay không!” Cô đã nói những lời tuyệt tình như vậy, cô đã làm tất cả những chuyện như vậy, vì sao anh vẫn không chịu buông tha cho cô, rốt cuộc thì muốn cô phải làm thế nào, thì anh mới có thể buông tha cô!
Nhiếp Tử Vũ nghĩ vậy, nước mắt khó khăn lắm mới kiềm chế được, trong nháy mắt lại tràn ra hốc mắt.
“Đừng khóc.” Nhìn thấy bộ dạng muốn khóc của cô, Nhiếp Tử Phong dịu dàng an ủi, khó khăn nở ra một nụ cười cưng chiều với lúm đồng tiền. “Em khóc anh sẽ đau lòng.”
Còn nói chưa dứt lời, nước mắt của Nhiếp Tử Vũ đã tràn ra như vỡ đê. Hai mắt cô đẫm lệ nhìn vẻ mặt thâm tình đang nhìn mình của Nhiếp Tử Phong, cảm giác như tim mình đang bị xé ra từng mảnh, máu tươi chảy ra đầm đìa.
Hai người yêu nhau nhưng lại không thể đến được với nhau, vì sao ông trời lại đối xử tàn nhẫn với bọn họ như vậy, rốt cuộc thì bọn họ đã làm sai điều gì! Cô vì sự đau khổ và chấp nhất của anh mà cảm thấy đau đớn, và càng đau đớn hơn vì trò đùa của ông trời.
Dần dần, mưa rơi nhỏ đi, nhưng mà nước mắt của Nhiếp Tử Vũ thì càng tuôn trào mãnh liệt, không có xu hướng dừng lại.
“Đừng khóc, là anh không tốt, tất cả đều là lỗi của anh, Vũ Vũ ngoan, đừng khóc nữa.” Bình thường anh sợ nhất là nước mắt của Nhiếp Tử Vũ, bây giờ nhìn thấy cô khóc không ra hơi, Nhiếp Tử Phong vô cùng đau lòng. Anh không ngừng an ủi, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ cũng không thèm nhìn anh, vẫn khóc mãi không ngừng, cũng không nói lời nào, chỉ dùng sức mà khóc, khóc rất nhiều.
Khóc đến mức nghẹn ngào, đầu óc hỗn loạn, lúc cảm thấy sắp không thở nỗi nữa, lúc này Nhiếp Tử Vũ mới ngừng khóc. Nhìn ánh mắt tràn đầy lo lắng của Nhiếp Tử Phong, đột nhiên cô dùng sức đẩy anh ra, sau đó lui lại giữ một khoảng cách với anh.
“Anh đi đi, sau này đừng tới nữa! Rất nhanh thôi em sẽ trở thành vợ của Minh Hạo, em không muốn bị anh ấy hiểu lầm.” Cô lấy tay hung hăng lau đi nước mắt vẫn còn lưu lại trên mặt của mình, một lần nữa bày ra vẻ mặt tuyệt tình. Cô xoay người một cái định đi vào, nhưng mà vẫn chưa đi được hai bước, thì cảm nhận được một khuỷu tay đang ôm lấy thắt lưng của mình, bá đạo ôm chặt cô vào trong lòng ngực lạnh lẽo như băng.
“Không, em không thể gả cho cậu ta! Em là của anh, em chỉ có thể là của anh!” Anh lạnh lùng tuyên bố, một giây trước trên mặt còn mang theo sự dịu dàng một giây sau đã không còn sót lại chút gì, anh giờ phút này, vẻ mặt lạnh lùng thâm trầm giống như ma vương.
“Em không phải là của anh, chưa bao giờ là của anh!” Cô ra sức giãy giụa, nhưng mà tất cả đều phí công. “Anh không nhớ sao? Em đã mang thai đứa con của anh ấy, anh ấy là ba của con em.” Cô lại dùng sự thật này để kích thích anh, muốn làm cho anh lui bước.
Nhưng lần này Nhiếp Tử Phong không hề nhúc nhích, vẫn ôm chặt lấy cô không chịu buông.
“Anh không quan tâm, cái gì anh cũng không quan tâm, chỉ cần em không gả cho cậu ta, anh không quan tâm đứa nhỏ trong bụng của em là con của ai.” Anh nhận thua, hoàn toàn nhận thua! Anh không tiếp nhận được chuyện cô thực sự trở thành cô dâu của người khác, chỉ cần nhớ tới chuyện này, là anh lại muốn phát điên!
Nghĩ vậy, hốc mắt của anh phiếm hồng, anh dùng sức xoay người Nhiếp Tử Vũ lại đối mặt với anh, hai hàng nước mắt trên khóe mắt của anh lăn xuống.
Đây là lần đầu tiên Nhiếp Tử Vũ nhìn thấy Nhiếp Tử Phong rơi lệ, trong khoảng thời gian ngắn cô sợ hãi không biết phải làm sao, cây dù trong tay rơi xuống đất kêu “Lạch cạch” một tiếng.
Những giọt mưa nhỏ rơi thẳng lên trên người, chỉ một lát sau đã làm ướt gương mặt của cô.
“Đừng gả cho cậu ta, anh cầu xin em đừng gả cho cậu ta, chỉ cần em không gả cho cậu ta, chuyện gì anh cũng sẽ đồng ý với em!” Anh đau khổ nở ra một nụ cười gượng ép, đôi mắt đen láy mang theo sự mờ mịt. Dùng ánh mắt chân thành nhìn cô, anh đau khổ nói: “Em muốn anh rời xa em sao? Được, anh đồng ý; em muốn anh đừng dây dưa với em nữa đúng không? Được anh đồng ý với em; chỉ cần em không gả cho cậu ta, tất cả mọi chuyện em yêu cầu anh đều đồng ý. Nếu như cuối cùng em vẫn quyết định gả cho cậu ta, vậy thì hãy giết anh đi! Giết anh đi sau đó hãy kết hôn!” Anh đau khổ cầu xin, đôi mắt đen của anh tràn đầy nước mắt.
Trơ mắt nhìn cô trở thành cô dâu của người khác, chẳng thà khiến cho anh không nhìn thấy!
Nhiếp Tử Vũ ngây người, một lát, cô lặng yên nhìn anh không lên tiếng. Bề ngoài cô thoạt nhìn vẫn yên lặng như lúc ban đầu, nhưng mà trong lòng đã xuất hiện sóng to gió lớn. Nhìn Nhiếp Tử Phong bị nước mưa làm cho ướt đẫm, nhìn nhếch nhác không chịu nổi, cô có chút đau lòng không thể nói ra được.
Cô nên làm gì bây giờ? Cô nên làm sao với anh đây? Hết lần này tới lần khác tổn thương anh, so với dằn vặt cô còn khó chịu hơn, nhưng mà cô có thể làm sao được?
“Anh đi đi.” Một lúc lâu, cô chậm rãi nói ra một câu. Nghênh đón đôi mắt đang trừng lớn của anh, cô nghiến răng đẩy cánh tay đang giữ chặt tay mình của anh ra.
“Em đồng ý với anh?” Nét mặt của Nhiếp Tử Phong chợt hiện lên sự vui mừng và ngạc nhiên.
Nhiếp Tử Vũ cũng không trả lời ngay, mà cụp mắt xuống, mười giây sau mới nhỏ giọng nói: “Để cho em suy nghĩ một đêm.” Nói xong, dưới ánh mắt kinh ngạc của anh chạy thẳng lên lầu.
Nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của cô, không hiểu sao Nhiếp Tử Phong cảm thấy có chút lo lắng.