- Tống tiên sinh, những thứ mà ngài đã dặn dò đã được chuẩn bị xong, hiện tại đã cần cho người đưa tới chưa ạ?
Đôi mày rậm như lưỡi kiếm của người đàn ông hơi chuyển động một chút, quay đầu lại nhìn về phía ngoài cửa sổ xe lần nữa, cũng không đáp lại.
- Tống tiên sinh? Ngài còn ở đó không?
Mười giây trôi qua, người đàn ông dứt khoát thu hồi lại tầm mắt của mình, lạnh nhạt nói: "Đưa tới đi." DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Tiếp theo đó dứt khoát cúp điện thoại, tiện tay nhét điện thoại di động vào phía sau chỗ ngồi. Người đàn ông mở cửa xe bước thẳng xuống xe, mà đằng trước, người lái xe cũng nhanh chóng xuống xe đi theo.
"Thiếu gia." Người lái xe đi đến bên cạnh người đàn ông, thoáng nhìn qua đám phóng viên đang tụ tập thành đàn nói nhao nhao ở bên ngoài cửa nhà họ Nhiếp, di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn một mực cung kính hỏi: "Ngài thật sự quyết định vào hôm nay..." Chỉ có điều, câu nói kia còn chưa kịp nói xong, thì đã bị người đàn ông kia cắt ngang.
"Ông đi theo tôi nhiều năm như vậy, chẳng lẽ vẫn còn chưa hiểu rõ ràng cá tính của tôi như thế nào hay sao?" Giọng nói của người đàn ông nhàn nhạt, không có một chút gợn sóng, tuy nhẹ như một làn gió thoảng qua, nhưng mà khí phách mệnh lệnh trong lời nói kia khiến người nghe không thể bỏ qua.
Nghe đến đó, người lái xe không dám nói thêm lời nào nữa. Vừa liếc nhìn vào nhà họ Nhiếp một cái, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com tiếp đó ông cung kính lui về phía sau, đi vào trong xe.
Ánh nắng ấm áp chiếu nghiêng nghiêng vào thân thể cao to của người đàn ông, nhưng vẫn không thể đủ độ ấm để hòa tan bớt hơi thở lạnh lùng từ trên người anh ta đang tỏa ra. Từng đợt gió thổi tới làm mái tóc dài chạm vai kia tung bay loạn xạ ở trước mắt của anh ta.
Đã hai mươi bốn năm trôi qua, đến bây giờ anh ta mới trở lại nơi này!
Ngày hôm nay anh ta sớm đã không còn là một cô nhi đáng thương để mặc cho người ta chém giết nữa! diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn Anh cũng đã là người nắm trong tay tiền tài quyền thế, cũng là do sau này anh đã đoạt lại tất cả những gì thuộc về anh, đã làm cho tất cả những người đã gây ra những đau khổ cho anh phải xuống địa ngục!
...
※
Trong phòng của Nhiếp Tử...
"Bên ngoài có rất nhiều người phải không ạ?" Nhìn gương mặt của mình đã hoá trang xong ở trong gương, Nhiếp Tử Vũ nhíu lại đôi mi thanh tú đẹp mắt, lo lo lắng lắng hỏi Trần Phương lúc này đang ôm cậu nhóc Tử Ngôn đi tới đi lui.
"Không nhiều lắm, không nhiều lắm." diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Biết là cô sợ hãi có nhiều người, Trần Phương vội vàng nói trấn an: "Ngoại trừ họ hàng và bạn bè ra, sẽ không có người nào ở bên ngoài đâu. Vũ Vũ à, con cũng đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."
Đừng lo lắng ư? Tại sao cô có thể không lo lắng được chứ! Khuôn mặt nhỏ nhắn được trang điểm tinh xảo của Nhiếp Tử Vũ lộ rõ sự lo lắng, các nếp nhăn như dồn hết vào một chỗ.
"Nếu như lát nữa con bị áo cưới làm cho trượt chân thì biết làm sao bây giờ? Như vậy không phải là rất mất mặt hay sao? Hay nếu như lát nữa con không có cốt khí lại để mình bị ngất đi thì phải làm sao bây giờ?” Đây chẳng phải là những siêu khó khăn mà cô phải vượt qua đó sao? ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n Ô ô, cô gần như không dám nghĩ đến nữa. Tuy nói rằng, bình thường cô có lá gan rất lớn, nhưng dù sao bây giờ cô cũng chỉ là một cô gái mới lớn, mới có mười tám tuổi, làm sao có thể không sợ hãi kia chứ. Huống chi họ hàng của nhà họ Nhiếp lại toàn những người có uy thế, ngay từ nhỏ đã không ai thích cô rồi! Nếu như cô có hành động gì đó bị bêu xấu, khó bảo đảm rằng về sau này sẽ không bị nghe những lời khó nghe.
"Con bé này! Lo lắng những cái chuyện sẽ không xảy ra kia để làm cái gì!" Trần Phương trừng mắt liếc nhìn cô, đùa với cậu nhóc ở trong ngực mình. Không biết có phải là cu cậu biết rõ hôm nay là ba mẹ mình kết hôn hay không, mà nhóc con đã tự giác ăn no bụng, sau đó cũng không chịu ngủ qua một phút đồng hồ, thần thái vẫn sáng láng, đáy mắt tỏa ánh sáng."Con nhìn xem cục cưng Tử Ngôn của chúng ta vẫn bình tĩnh biết bao, Vũ Vũ à, con thật đúng là không bằng một đứa con nít đâu nhé."
Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ dở khóc dở cười. Đây có phải là hôn lễ của nhóc con đâu cơ chứ, đương nhiên cậu nhóc này sẽ không thấy căng thẳng rồi! Huống chi, bất quá cu cậu cũng chỉ là một đứa trẻ mới được hơn một tháng tuổi mà thôi, làm sao có thể biết căng thẳng là gì chứ!
Lúc Nhiếp Tử Vũ còn đang ngồi đó nghĩ ngợi không biết làm sao, chợt có một tràng tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc” từ bên ngoài cánh cửa truyền tới.
Trần Phương ôm Tử Ngôn tiến lên mở cửa, Nhiếp Tử Vũ còn đang nghĩ ngợi không biết ai lại đến đây lúc này, một giây sau nhìn thấy hình dáng được tấm gương phản chiếu lại, đã làm cho cô cho vui mừng triệt để.
"Nhã Nhã!" Nhiếp Tử Vũ kêu lên một tiếng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, lập tức đứng bật dậy nghênh đón.
"Cô nhóc thối này!" Triệu An Nhã mặc cả bộ âu phục màu trắng trên người, khi nhìn thấy cô thì lập tức lên tiếng mắng mỏ, sau đó liền cất bước tiến lên ôm lấy cô."Chết tiệt, kết hôn cũng không thèm báo cho tớ biết một tiếng! Nếu như không phải người đàn ông của nhà cậu gửi thiệp mời đến cho tớ, chắc cũng không biết đến năm nào tháng nào tớ mới có thể biết được tin tức cậu kết hôn cũng nên!" Nói xong, Nhã Nhã không nhịn được sự tức giận liền hung hăng vỗ một phát vào lưng của Nhiếp Tử Vũ, lực mạnh đến nỗi Nhiếp Tử Vũ gần như muốn phun ra máu.
Hai người ôm nhau trong chốc lát, mãi đến lúc nhóc con đang ở trong lòng của Trần Phương liền u ơ một tiếng, Triệu An Nhã mới bị cuốn hút.
"Oa, đây là cục cưng của cậu và Nhiếp Tử Phong sao? Cu cậu lớn lên nhìn thấy đáng yêu quá đi mất!" Triệu An Nhã ngạc nhiên vui mừng, vội vàng đẩy Nhiếp Tử Vũ đang ở trong ngực mình ra, xoay người lại muốn ôm cậu nhóc kia. Trần Phương cười cười, ấn cậu nhóc Tử Ngôn vào trong ngực của Nhã Nhã, đồng thời vẫn không quên hỏi một câu: "Cháu chính là người bạn gái vẫn luôn luôn quan tâm chắm sóc cho Vũ Vũ phải không? Bác thật sự cảm ơn cháu!"
"Ha ha... Cháu không chăm sóc gì cho Vũ Vũ đâu ạ." Triệu An Nhã xấu hổ sờ sờ lên đầu của mình, ôm cậu nhóc Tử Ngôn mềm mại kia vào trong ngực mình, cười đến mức cả hai mắt đều híp lại.
Nhìn bộ dáng Nhiếp Tử Vũ muốn nói lại thôi, Trần Phương khẳng định hai người bọn họ có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau, vì vậy bà để lại gian phòng cho hai người bọn họ, còn bản thân mình thì đi xuống lầu làm việc.
Chờ tới khi bóng dáng của Trần Phương biến mất, thoáng cái biểu lộ của Nhiếp Tử Vũ liền trở nên áy náy."Nhã Nhã..." Cô sợ hãi liếc nhìn Triệu An Nhã, đang lúc Nhiếp Tử Vũ định nói cái gì đó, Triệu An Nhã đã đoán được Nhiếp Tử Vũ định nói điều gì rồi.
"Tớ cũng đã từng trải qua rồi nên không thể trách cậu được." Triệu An Nhã một bên chơi đùa với nhóc Tử Ngôn, một bên lạnh mặt xuống, chăm chú nhìn Nhiếp Tử Vũ hỏi: "Bây giờ đã kết hôn rồi, rốt cuộc cậu sẽ không chạy nữa chứ?"
"Sẽ không, sẽ không đâu." Nhiếp Tử Vũ vội vàng khoát khoát tay, đáp lại với vẻ đầy lo lắng.
"Vậy là tốt rồi." Triệu An Nhã nhẹ gật đầu một cái, bỗng dưng, đáy mắt hiện lên một vòng hào quang làm cho người ta khó có thể đoán ra được: "Con trai của cậu chắc là vẫn chưa gả cho người khác chứ hả"
"Cái gì?" Bởi vì những lời nói của Nhã Nhã đột nhiên xuất hiện kia, trong đầu của Nhiếp Tử Vũ cảm thấy khó hiểu.
Nhìn thấy bộ dạng của Nhiếp Tử Vũ như đang ngây ngẩn sững sờ, Triệu An Nhã liền xác định Nhiếp Tử Vũ vẫn còn chưa chọn cái gọi là cô dâu nhỏ cho con trai mình, vì vậy vội vàng nói: "Không bằng cậu hãy gả con trai của cậu cho tiểu Quấy nhiễu nhà tớ nhé, được không?"
Nhiếp Tử Vũ lại ngây người ra!
Đang lúc cô nghĩ cần phải lên tiếng hỏi lại một câu cho rõ ràng thì đã thấy Triệu An Nhã đột nhiên xoay người hướng về phía ngoài cửa gọi một câu: "Còn đứng ở ngoài đó làm cái gì, vào đi." Sau đó một giây, hai bóng người, một lớn một nhỏ lập tức cùng hiện ra ở trước mặt các cô.
"Cái này..." Nhiếp Tử Vũ trợn mắt há hốc mồm nhìn lên người đàn ông cao lớn ở trước mặt, chỉ thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh không có gì biểu lộ gì khác hơn sự lạnh nhạt. Nhìn thấy cô, người đàn ông kia cũng không hề mở miệng chào hỏi, chỉ gật gật đầu mấy cái tượng trưng. Ngược lại cô bé con mặc bộ âu phục nho nhỏ màu hồng phấn đang ở trong ngực của anh, thoạt nhìn chỉ độ một hai tuổi kia, thì vẻ mặt nhìn cô tỏ ra rất tò mò.
Không hiểu sao, Nhiếp Tử Vũ cảm thấy người đàn ông đang ở trước mặt mình có chút quen mặt.
"Giới thiệu mọi người một chút nhé, đây là Nhiếp Tử Vũ, cô bạn gái siêu cấp vô địch thân thiết của em, cũng là cô dâu của đám cưới hôm nay, anh cần phải biết nhé." Triệu An Nhã lấy cùi chỏ chọc chọc vào người đàn ông không chút phản ứng nào một cái, vừa liếc nhìn cô bé con ở trong lòng ngực của anh, nói: "Tiểu Quấy nhiễu, tại sao thấy người lớn mà không chào hỏi thế hả?"
Cô bé thấy Triệu An Nhã nghiêm mặt, lập tức sợ hãi rụt cổ một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhíu lại cất giọng ngây thơ non nớt nói: “Cháu... cháu chào dì!"
"A... Chào cháu." Mất một lúc Nhiếp Tử Vũ mới kịp phản ứng lại, cũng nhìn về phía cô bé khẽ gật đầu một cái, sau đó mới tiếp tục đưa ánh mắt đầy kinh ngạc chuyển sang nhìn Triệu An Nhã đang xụ mặt ra trách móc người đàn ông bên cạnh, nuốt mạnh một ngụm nước miếng: "Nhã Nhã à... Bọn họ là..."
Nghe vậy, lúc này Triệu An Nhã mới ngừng lại việc nói đâu đâu, chuyển sang giới thiệu đối với Nhiếp Tử Vũ: "Người đàn ông nhìn giống như bị gay này là chồng của tớ, An Tước Dạ, chắc là cậu từng nghe nói qua về cái tên này rồi chứ, hả? Còn nhóc con ở trong lòng ngực của anh ấy chính là tiểu Quấy nhiễu, tên là Phấn Phấn, con gái của chúng tớ, năm nay vừa tròn hai tuổi." Khi giới thiệu người thân của mình, Triệu An Nhã không có lấy một câu nghiêm chỉnh, nói năng rất thoải mái.
Người đàn ông... Con gái...
Đổ mồ hôi!!
Trong nháy mắt, Nhiếp Tử Vũ cảm thấy như có một trận gió thổi qua, toàn thân thoắt ớn lạnh. Cô dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn người đàn ông kia đến năm giây có thừa, lúc này mới nhớ ra, anh ta chính là người đàn ông mà ngày ấy ở sân bay, Nhã Nhã đã nhìn thấy và chạy đuổi theo!
Trong phòng khách rộng lớn như vậy, bầu không khí lúc này nghiêm túc khiến cho người ta chùn bước, những người giúp việc ở bên cạnh thấy thế thì vội vàng rút lui, không dám tới gần. Taoo do leê quíy dđono.
Nhiếp Tử Phong khẽ nhìn vẻ mặt mẹ Nhiếp đang nóng lòng muốn nhanh chóng tìm câu trả lời, hít một hơi thật sâu, nói ra dự định anh đã chuẩn bị từ sớm: “Mẹ đã nói, nếu như con kiên trì muốn ở cùng một chỗ với Vũ Vũ, thì mẹ muốn con bỏ lại công ty. Bây giờ con làm theo những gì mẹ muốn, xử lý hết mọi chuyện trong công ty rồi, bỏ lại hết tất cả. Ngoại trừ một va li quần áo này của Vũ Vũ ra, con sẽ không mang theo bất cứ thứ gì.” Tiền, danh lợi, thân phận, tất cả anh đều có thể không cần, nhưng mà anh tuyệt đối không thể rời xa Vũ Vũ được! Nhất là khi anh biết được sự thật kia xong... Anh càng không thể buông cô ra được.
Hơn nữa từ ba ngày trước, khi anh tận mắt nhìn thấy đứa nhỏ trong bụng của Vũ Vũ xong, anh liền đưa ra quyết định này! Bây giờ, không có gì có thể ngăn cản bọn họ ở cùng một chỗ với nhau!
Dịch Thiên Minh bị hoảng sợ, mà mẹ Nhiếp thì lại càng bị anh dọa cho sợ hơn!
Không ai mở miệng nói chuyện nữa, bầu không khí tĩnh mịch đến mức ngột ngạt, khiến cho người ta không dám thở mạnh.
Mẹ Nhiếp nhìn Nhiếp Tử Phong thật lâu, sau khi nhìn thấy vẻ mặt của anh vô cùng nghiêm túc, thì cảm thấy trái tim quặn lại từng cơn. Sắc mặt trắng bệch, sức lực trong người như bị rút đi sạch, một lát sau, bà gian nan nói ra một câu nói:
“Nhiếp Tử Phong, con bị điên rồi!” Không phải là câu hỏi mà là một câu khẳng định.
Mà Nhiếp Tử Phong chỉ khẽ nhìn bà, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên sự quyết tâm không có gì có thể dao động được.
Thấy thế, nhất thời lòng của mẹ Nhiếp trở nên xám xịt như tro tàn.
“Con bị điên rồi sao?!” Đột nhiên mẹ Nhiếp hét lớn lên một tiếng, cầm lấy những tấm thẻ tín dụng ở trên bàn ném vào người của Nhiếp Tử Phong ở đối diện, điên cuồng hét lớn lên: “Tại sao con lại có thể vì một người phụ nữ mà bỏ lại tất cả những gì mà ba của con chịu biết bao khổ sở mới gây dựng nên, tại sao con có thể vì con bé mà buông xuống hết như vậy, chẳng lẽ trong lòng của con, con bé quan trọng hơn bất cứ ai sao?!” Sau khi hét xong câu cuối cùng, bà đau đớn ôm lấy lồng ngực của mình, mặt cũng tím tái đi. leê quý dn.
Nhìn thấy bộ dạng đau đớn của bà, trong lòng của Nhiếp Tử Phong khẽ động, theo trực giác muốn đi lại kiểm tra xem, nhưng mà sau khi anh nhìn thấy ánh mắt của bà tràn đầy oán hận, thì lập tức kìm nén lại sự dao động ở trong lòng.
“Tĩnh Nhi, bà cũng đừng quá kích động, có việc gì thì cứ từ từ mà nói.” Dịch Thiên Minh ngồi ở bên cạnh bà vội vã an ủi, vẫn không quên quay đầu lại nói với Nhiếp Tử Phong: “Tử Phong, dù cho cháu có yêu Vũ Vũ đi chăng nữa thì sao lại có thể bỏ lại người mẹ đã sinh ra và nuôi dưỡng cháu như vậy được chứ! Có việc gì thì thương lượng lại, nhất định sẽ có cách giải quyết khác...”
Nhưng mà không đợi ông nói hết câu, thì có người đã phẫn nộ mở miệng cắt ngang lời của ông.
“Không có gì phải thương lượng hết, cho dù chết mẹ cũng sẽ không đồng ý cho các con ở cùng một chỗ! Kiếp này cũng đừng có mơ!” Mẹ Nhiếp thở hồng hộc từng hơi một, đáy mắt nhìn Nhiếp Tử Phong không còn sự oán hận nữa mà là tuyệt vọng.
Bà đã hạ quyết tâm lớn như vậy để nhẫn tâm vạch mặt với Vũ Vũ, mà Vũ Vũ cũng vì điều này mà rời đi rồi, vì sao bọn họ vẫn còn dây dưa với nhau! Vì sao!
Nhiếp Tử Phong mím môi lại giống như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra khỏi miệng mà chậm rãi xoay người lấy một tấm hình từ trong va li hành lý, đặt trên bàn.
Mẹ Nhiếp nhìn theo, lúc bà nhìn rõ tấm hình xong, bỗng nhiên tim đập chậm một nhịp.
“Đây là...” Cảm giác được mẹ Nhiếp ở bên cạnh đã không có phản ứng, Dịch Thiên Minh cũng nhìn sang theo, hai mắt trợn lớn lên. “Đây không phải là hình siêu âm sao?” Nếu như ông nhớ không nhầm...
“Đúng vậy.” Nhiếp Tử Phong gật gật đầu, gương mặt lạnh lùng và nghiêm nghị bất ngờ hiện ra một chút dịu dàng, đáy mắt đen láy của anh cũng lóe lên tia sáng hạnh phúc chưa bao giờ có.
Dịch Thiên Minh không hiểu nhìn anh hỏi: “Nhưng... Tại sao cháu lại có tấm hình này?” Nhìn thai nhi đã hình thành trong tấm hình, xem ra cũng đã lớn rồi.
Nhiếp Tử Phong nở một nụ cười từ nội tâm, hai mắt vì vui sướng mà híp lại nói: “Vũ Vũ mang thai.”
“Phải không?” Dịch Thiên Minh kinh ngạc cất cao giọng, hoàn toàn không để ý tới sắc mặt tái xanh của người bên cạnh, sắc mặt của mẹ Nhiếp gần như trở nên trong suốt.
“Vâng.” Nhiếp Tử Phong chân thành nhìn mẹ Nhiếp, thong thả nói ra một câu: “Đứa nhỏ cũng được tám tháng rồi, còn hơn một tháng nữa, con sẽ làm ba.” Ba ngày trước từ làng du lịch trở về, anh liền sai người đi tìm danh sách phá thai của các bệnh viện lớn trong tám tháng trước, mà trong đó không hề có tên của Vũ Vũ. Đây cũng có nghĩa là lúc trước cô đã lừa anh, cô cũng không thực sự bỏ đi đứa nhỏ. Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Phong không khỏi vui vẻ từ đáy lòng, tính toán thời gian, có lẽ là có thai từ trước khi ba qua đời. leê quý dn.
Vừa dứt lời, chỉ nghe tiếng Dịch Thiên Minh hút khí, trố mắt ngạc nhiên. Mà mẹ Nhiếp ở bên cạnh ông thì giật giật mí mắt, kêu lên một tiếng đau đớn, vẻ mặt đau khổ giống như muốn ngất đi.
“Ách, chuyện này...” Dịch Thiên Minh cũng không biết nên nói cái gì. Ông ngơ ngẩn nhìn Nhiếp Tử Phong, một lúc lâu sau mới nói một câu: “Như vậy có nghĩa là, lúc Vũ Vũ và Minh Hạo nói chuyện cưới gả cũng đã...”
Nhiếp Tử Phong không trực tiếp trả lời vấn đề của ông, mà chỉ nói: “Cháu nghĩ lúc đó nhất định là Minh Hạo đã biết chuyện này, cháu hi vọng chú sẽ không vì điều này mà trách tội Vũ Vũ.”
“Đương nhiên sẽ không.” Dịch Thiên Minh lắc lắc đầu, mỉm cười nói.
Nhận được câu trả lời của ông, lúc này Nhiếp Tử Phong mới một lần nữa dời tầm mắt về phía mẹ Nhiếp, anh hắng giọng nói: “Con hi vọng mẹ sẽ chúc phúc cho chúng con, nếu như sau khi mẹ biết chuyện Vũ Vũ mang thai xong mà vẫn không tiếp nhận cô ấy, thì con cũng không có gì để nói nữa.” Bởi vì mặc kệ bà có tiếp nhận hay không, anh cũng đã quyết định rồi.
Bị sự thật này đả kích nặng nề, mẹ Nhiếp chậm rãi ngước mắt lên nhìn anh, sau khi nhìn thấy nét mặt chân thành và tha thiết của anh xong, viền mắt của bà cũng đỏ hoe lên.
“Chúc phúc? À...” Thằng bé muốn bà chúc phúc như thế nào đây! Tiếp nhận mối quan hệ của bọn chúng! Quan hệ của bọn chúng là quan hệ cấm kỵ, là vi phạm luân lý đạo đức, bà phải làm sao, phải làm sao mới giải quyết hết tất cả những chuyện này bây giờ! Mẹ Nhiếp gào thét ở trong lòng.
Nhìn bộ dạng cười ngốc của bà, khóe môi của Nhiếp Tử Phong lặng lẽ giật giật, cuối cùng đứng lên, yếu ớt nói: “Chú Dịch, sau này mẹ cháu nhờ chú chăm sóc.” Nói xong định kéo hành lý đi ra. Dđienn damn leie quyýdon.
Nhưng vừa mới đi được hai bước, thì nghe thấy Dịch Bình Minh thét kên chói tai từ phía sau.
Lúc vừa quay đầu lại nhìn, thì thấy mẹ Nhiếp ngã xuống sô pha, ngất đi ——
※
Kế hoạch ban đầu của Nhiếp Tử Phong là ba ngày, nhưng vì mẹ Nhiếp đột nhiên ngất xỉu mà biến thành một tuần. Tròn bốn ngày, anh ở bên cạnh chăm sóc cho bà không rời một bước, nhưng mà lại không hề có dấu hiệu tỉnh lại. Anh gọi điện đến nhà họ An, nhưng mà mỗi lần Nhiếp Tử Vũ nghe điện thoại, không phải trực tiếp cúp điện thoại thì chính là lạnh lùng nói một câu: “Sau này đừng gọi tới nữa.” Lại cúp. Dđienn damn leie quyýdon. Đối với lần này, Nhiếp Tử Phong không chỉ một lần muốn chạy về nhà họ An, nhưng mà tình hình lúc này lại không cho phép.
...
Ngày này ——
Dịch Thiên Minh lặng lẽ không một tiếng động đi vào trong phòng bệnh, lại nhìn thấy hai mắt của mẹ Nhiếp vẫn nhắm chặt lại như trước, không khỏi thở dài nói: “Tĩnh Nhi, rốt cuộc bà muốn dằn vặt Tử Phong bao lâu nữa mới chịu bỏ qua? Bà như vậy cơ bản là không giải quyết được vấn đề đâu.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
- Tống tiên sinh, những thứ mà ngài đã dặn dò đã được chuẩn bị xong, hiện tại đã cần cho người đưa tới chưa ạ?
Đôi mày rậm như lưỡi kiếm của người đàn ông hơi chuyển động một chút, quay đầu lại nhìn về phía ngoài cửa sổ xe lần nữa, cũng không đáp lại.
- Tống tiên sinh? Ngài còn ở đó không?
Mười giây trôi qua, người đàn ông dứt khoát thu hồi lại tầm mắt của mình, lạnh nhạt nói: "Đưa tới đi." DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Tiếp theo đó dứt khoát cúp điện thoại, tiện tay nhét điện thoại di động vào phía sau chỗ ngồi. Người đàn ông mở cửa xe bước thẳng xuống xe, mà đằng trước, người lái xe cũng nhanh chóng xuống xe đi theo.
"Thiếu gia." Người lái xe đi đến bên cạnh người đàn ông, thoáng nhìn qua đám phóng viên đang tụ tập thành đàn nói nhao nhao ở bên ngoài cửa nhà họ Nhiếp, di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn một mực cung kính hỏi: "Ngài thật sự quyết định vào hôm nay..." Chỉ có điều, câu nói kia còn chưa kịp nói xong, thì đã bị người đàn ông kia cắt ngang.
"Ông đi theo tôi nhiều năm như vậy, chẳng lẽ vẫn còn chưa hiểu rõ ràng cá tính của tôi như thế nào hay sao?" Giọng nói của người đàn ông nhàn nhạt, không có một chút gợn sóng, tuy nhẹ như một làn gió thoảng qua, nhưng mà khí phách mệnh lệnh trong lời nói kia khiến người nghe không thể bỏ qua.
Nghe đến đó, người lái xe không dám nói thêm lời nào nữa. Vừa liếc nhìn vào nhà họ Nhiếp một cái, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com tiếp đó ông cung kính lui về phía sau, đi vào trong xe.
Ánh nắng ấm áp chiếu nghiêng nghiêng vào thân thể cao to của người đàn ông, nhưng vẫn không thể đủ độ ấm để hòa tan bớt hơi thở lạnh lùng từ trên người anh ta đang tỏa ra. Từng đợt gió thổi tới làm mái tóc dài chạm vai kia tung bay loạn xạ ở trước mắt của anh ta.
Đã hai mươi bốn năm trôi qua, đến bây giờ anh ta mới trở lại nơi này!
Ngày hôm nay anh ta sớm đã không còn là một cô nhi đáng thương để mặc cho người ta chém giết nữa! diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn Anh cũng đã là người nắm trong tay tiền tài quyền thế, cũng là do sau này anh đã đoạt lại tất cả những gì thuộc về anh, đã làm cho tất cả những người đã gây ra những đau khổ cho anh phải xuống địa ngục!
...
※
Trong phòng của Nhiếp Tử...
"Bên ngoài có rất nhiều người phải không ạ?" Nhìn gương mặt của mình đã hoá trang xong ở trong gương, Nhiếp Tử Vũ nhíu lại đôi mi thanh tú đẹp mắt, lo lo lắng lắng hỏi Trần Phương lúc này đang ôm cậu nhóc Tử Ngôn đi tới đi lui.
"Không nhiều lắm, không nhiều lắm." diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Biết là cô sợ hãi có nhiều người, Trần Phương vội vàng nói trấn an: "Ngoại trừ họ hàng và bạn bè ra, sẽ không có người nào ở bên ngoài đâu. Vũ Vũ à, con cũng đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."
Đừng lo lắng ư? Tại sao cô có thể không lo lắng được chứ! Khuôn mặt nhỏ nhắn được trang điểm tinh xảo của Nhiếp Tử Vũ lộ rõ sự lo lắng, các nếp nhăn như dồn hết vào một chỗ.
"Nếu như lát nữa con bị áo cưới làm cho trượt chân thì biết làm sao bây giờ? Như vậy không phải là rất mất mặt hay sao? Hay nếu như lát nữa con không có cốt khí lại để mình bị ngất đi thì phải làm sao bây giờ?” Đây chẳng phải là những siêu khó khăn mà cô phải vượt qua đó sao? ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n Ô ô, cô gần như không dám nghĩ đến nữa. Tuy nói rằng, bình thường cô có lá gan rất lớn, nhưng dù sao bây giờ cô cũng chỉ là một cô gái mới lớn, mới có mười tám tuổi, làm sao có thể không sợ hãi kia chứ. Huống chi họ hàng của nhà họ Nhiếp lại toàn những người có uy thế, ngay từ nhỏ đã không ai thích cô rồi! Nếu như cô có hành động gì đó bị bêu xấu, khó bảo đảm rằng về sau này sẽ không bị nghe những lời khó nghe.
"Con bé này! Lo lắng những cái chuyện sẽ không xảy ra kia để làm cái gì!" Trần Phương trừng mắt liếc nhìn cô, đùa với cậu nhóc ở trong ngực mình. Không biết có phải là cu cậu biết rõ hôm nay là ba mẹ mình kết hôn hay không, mà nhóc con đã tự giác ăn no bụng, sau đó cũng không chịu ngủ qua một phút đồng hồ, thần thái vẫn sáng láng, đáy mắt tỏa ánh sáng."Con nhìn xem cục cưng Tử Ngôn của chúng ta vẫn bình tĩnh biết bao, Vũ Vũ à, con thật đúng là không bằng một đứa con nít đâu nhé."
Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ dở khóc dở cười. Đây có phải là hôn lễ của nhóc con đâu cơ chứ, đương nhiên cậu nhóc này sẽ không thấy căng thẳng rồi! Huống chi, bất quá cu cậu cũng chỉ là một đứa trẻ mới được hơn một tháng tuổi mà thôi, làm sao có thể biết căng thẳng là gì chứ!
Lúc Nhiếp Tử Vũ còn đang ngồi đó nghĩ ngợi không biết làm sao, chợt có một tràng tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc” từ bên ngoài cánh cửa truyền tới.
Trần Phương ôm Tử Ngôn tiến lên mở cửa, Nhiếp Tử Vũ còn đang nghĩ ngợi không biết ai lại đến đây lúc này, một giây sau nhìn thấy hình dáng được tấm gương phản chiếu lại, đã làm cho cô cho vui mừng triệt để.
"Nhã Nhã!" Nhiếp Tử Vũ kêu lên một tiếng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, lập tức đứng bật dậy nghênh đón.
"Cô nhóc thối này!" Triệu An Nhã mặc cả bộ âu phục màu trắng trên người, khi nhìn thấy cô thì lập tức lên tiếng mắng mỏ, sau đó liền cất bước tiến lên ôm lấy cô."Chết tiệt, kết hôn cũng không thèm báo cho tớ biết một tiếng! Nếu như không phải người đàn ông của nhà cậu gửi thiệp mời đến cho tớ, chắc cũng không biết đến năm nào tháng nào tớ mới có thể biết được tin tức cậu kết hôn cũng nên!" Nói xong, Nhã Nhã không nhịn được sự tức giận liền hung hăng vỗ một phát vào lưng của Nhiếp Tử Vũ, lực mạnh đến nỗi Nhiếp Tử Vũ gần như muốn phun ra máu.
Hai người ôm nhau trong chốc lát, mãi đến lúc nhóc con đang ở trong lòng của Trần Phương liền u ơ một tiếng, Triệu An Nhã mới bị cuốn hút.
"Oa, đây là cục cưng của cậu và Nhiếp Tử Phong sao? Cu cậu lớn lên nhìn thấy đáng yêu quá đi mất!" Triệu An Nhã ngạc nhiên vui mừng, vội vàng đẩy Nhiếp Tử Vũ đang ở trong ngực mình ra, xoay người lại muốn ôm cậu nhóc kia. Trần Phương cười cười, ấn cậu nhóc Tử Ngôn vào trong ngực của Nhã Nhã, đồng thời vẫn không quên hỏi một câu: "Cháu chính là người bạn gái vẫn luôn luôn quan tâm chắm sóc cho Vũ Vũ phải không? Bác thật sự cảm ơn cháu!"
"Ha ha... Cháu không chăm sóc gì cho Vũ Vũ đâu ạ." Triệu An Nhã xấu hổ sờ sờ lên đầu của mình, ôm cậu nhóc Tử Ngôn mềm mại kia vào trong ngực mình, cười đến mức cả hai mắt đều híp lại.
Nhìn bộ dáng Nhiếp Tử Vũ muốn nói lại thôi, Trần Phương khẳng định hai người bọn họ có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau, vì vậy bà để lại gian phòng cho hai người bọn họ, còn bản thân mình thì đi xuống lầu làm việc.
Chờ tới khi bóng dáng của Trần Phương biến mất, thoáng cái biểu lộ của Nhiếp Tử Vũ liền trở nên áy náy."Nhã Nhã..." Cô sợ hãi liếc nhìn Triệu An Nhã, đang lúc Nhiếp Tử Vũ định nói cái gì đó, Triệu An Nhã đã đoán được Nhiếp Tử Vũ định nói điều gì rồi.
"Tớ cũng đã từng trải qua rồi nên không thể trách cậu được." Triệu An Nhã một bên chơi đùa với nhóc Tử Ngôn, một bên lạnh mặt xuống, chăm chú nhìn Nhiếp Tử Vũ hỏi: "Bây giờ đã kết hôn rồi, rốt cuộc cậu sẽ không chạy nữa chứ?"
"Sẽ không, sẽ không đâu." Nhiếp Tử Vũ vội vàng khoát khoát tay, đáp lại với vẻ đầy lo lắng.
"Vậy là tốt rồi." Triệu An Nhã nhẹ gật đầu một cái, bỗng dưng, đáy mắt hiện lên một vòng hào quang làm cho người ta khó có thể đoán ra được: "Con trai của cậu chắc là vẫn chưa gả cho người khác chứ hả"
"Cái gì?" Bởi vì những lời nói của Nhã Nhã đột nhiên xuất hiện kia, trong đầu của Nhiếp Tử Vũ cảm thấy khó hiểu.
Nhìn thấy bộ dạng của Nhiếp Tử Vũ như đang ngây ngẩn sững sờ, Triệu An Nhã liền xác định Nhiếp Tử Vũ vẫn còn chưa chọn cái gọi là cô dâu nhỏ cho con trai mình, vì vậy vội vàng nói: "Không bằng cậu hãy gả con trai của cậu cho tiểu Quấy nhiễu nhà tớ nhé, được không?"
Nhiếp Tử Vũ lại ngây người ra!
Đang lúc cô nghĩ cần phải lên tiếng hỏi lại một câu cho rõ ràng thì đã thấy Triệu An Nhã đột nhiên xoay người hướng về phía ngoài cửa gọi một câu: "Còn đứng ở ngoài đó làm cái gì, vào đi." Sau đó một giây, hai bóng người, một lớn một nhỏ lập tức cùng hiện ra ở trước mặt các cô.
"Cái này..." Nhiếp Tử Vũ trợn mắt há hốc mồm nhìn lên người đàn ông cao lớn ở trước mặt, chỉ thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh không có gì biểu lộ gì khác hơn sự lạnh nhạt. Nhìn thấy cô, người đàn ông kia cũng không hề mở miệng chào hỏi, chỉ gật gật đầu mấy cái tượng trưng. Ngược lại cô bé con mặc bộ âu phục nho nhỏ màu hồng phấn đang ở trong ngực của anh, thoạt nhìn chỉ độ một hai tuổi kia, thì vẻ mặt nhìn cô tỏ ra rất tò mò.
Không hiểu sao, Nhiếp Tử Vũ cảm thấy người đàn ông đang ở trước mặt mình có chút quen mặt.
"Giới thiệu mọi người một chút nhé, đây là Nhiếp Tử Vũ, cô bạn gái siêu cấp vô địch thân thiết của em, cũng là cô dâu của đám cưới hôm nay, anh cần phải biết nhé." Triệu An Nhã lấy cùi chỏ chọc chọc vào người đàn ông không chút phản ứng nào một cái, vừa liếc nhìn cô bé con ở trong lòng ngực của anh, nói: "Tiểu Quấy nhiễu, tại sao thấy người lớn mà không chào hỏi thế hả?"
Cô bé thấy Triệu An Nhã nghiêm mặt, lập tức sợ hãi rụt cổ một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhíu lại cất giọng ngây thơ non nớt nói: “Cháu... cháu chào dì!"
"A... Chào cháu." Mất một lúc Nhiếp Tử Vũ mới kịp phản ứng lại, cũng nhìn về phía cô bé khẽ gật đầu một cái, sau đó mới tiếp tục đưa ánh mắt đầy kinh ngạc chuyển sang nhìn Triệu An Nhã đang xụ mặt ra trách móc người đàn ông bên cạnh, nuốt mạnh một ngụm nước miếng: "Nhã Nhã à... Bọn họ là..."
Nghe vậy, lúc này Triệu An Nhã mới ngừng lại việc nói đâu đâu, chuyển sang giới thiệu đối với Nhiếp Tử Vũ: "Người đàn ông nhìn giống như bị gay này là chồng của tớ, An Tước Dạ, chắc là cậu từng nghe nói qua về cái tên này rồi chứ, hả? Còn nhóc con ở trong lòng ngực của anh ấy chính là tiểu Quấy nhiễu, tên là Phấn Phấn, con gái của chúng tớ, năm nay vừa tròn hai tuổi." Khi giới thiệu người thân của mình, Triệu An Nhã không có lấy một câu nghiêm chỉnh, nói năng rất thoải mái.
Người đàn ông... Con gái...
Đổ mồ hôi!!
Trong nháy mắt, Nhiếp Tử Vũ cảm thấy như có một trận gió thổi qua, toàn thân thoắt ớn lạnh. Cô dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn người đàn ông kia đến năm giây có thừa, lúc này mới nhớ ra, anh ta chính là người đàn ông mà ngày ấy ở sân bay, Nhã Nhã đã nhìn thấy và chạy đuổi theo!