Một đường vội vàng, cuối cùng rốt cục sau nửa giờ xe cũng đã tới vườn trẻ.
Tống Hi xuống xe đưa hai đứa trẻ kia đến cửa trường học. Cô cũng dặn dò bọn trẻ trong lớp phải chú ý học hành cho tốt hơn, còn đang định giục hai đứa trẻ mau chóng vào đi trong lớp, bỗng dưng, khi cô vừa chuyển ánh mắt đi thì thấy thoáng cái, vẻ mặt của Nhiếp Tử Ngôn trở nên cứng đờ.
"Cháu làm sao vậy?" Cô hỏi với vẻ hoang mang.
Nhưng mà Nhiếp Tử Ngôn lại không trả lời vào vấn đề của cô, cậu bé vẫn như trước, cứ ngơ ngơ ngác ngác nhìn về phía sau của cô.
Cô liền nhìn theo ánh mắt của cậu bé, trong nháy mắt một bóng dáng đen kịt liền rơi vào trong tầm nhìn của cô, đợi đến khi nhận thấy rõ người vừa tới kia thì ánh mắt của Nhiếp Tử Vũ cũng trở nên ngây dại giống hệt như Nhiếp Tử Ngôn vậy.
Một mái tóc đen như mực, rối tung hiện lên ở giữa không trung, tiếp đó là hai hàng lông mày rậm đen kịt nằm phía dưới, đến một đôi mắt thâm thúy sâu đến mức tưởng như không nhìn thấy đáy mắt, giờ phút này đang gắt gao nhìn như níu lấy chính mình không tha. Chiếc mũi chim ưng cao thẳng, cánh môi mỏng, mím chặt lại thành một đường, trên khuôn mặt tuấn tú lộ rõ sự kiêu ngạo lẫn cao sang không gì sánh kịp. Một bộ tây trang Armani màu đen càng làm nổi bật hình dáng thân thể của anh càng cao lớn hơn, toàn thân tản ra khí phách của một bậc vương giả.
Người này… Người này Đây chẳng phải là người đàn ông đã từng ôm lấy cô trong buổi dạ hội tối hôm trước đó sao? Anh ta đến nơi này để làm gì vậy nhỉ?! Tuy rằng lần trước, cô cũng không nhìn tướng mạo của người này kỹ lắm, nhưng hành vi của anh ta thì thật sự đã khắc một dấu ấn thật sâu, in đậm ở trong đáy lòng của cô.
Anh ta tới đây là vì muốn theo dõi bản thân cô sao? Vậy anh ta…
"Các con đi vào trong phòng học trước đi, đi vào nhanh lên một chút." Trực giác cho thấy người mới tới chắc không có ý thiện cảm, Nhiếp Tử Vũ vội vàng thúc giục hai đứa trẻ kia tranh thủ thời gian tiến vào trong trường học. Nhưng mà, cả hai đứa trẻ kia lại giống như tượng gỗ, cứ đứng ỳ ở chỗ đó, không chịu đi vào trong lớp.
Vẻ mặt của Nhiếp Tử Ngôn thì vẫn biểu lộ như cũ, cậu không đi, đương nhiên Đường Đường cũng không chịu đi.
Người đàn ông kia cũng vẫn cứ như vậy, anh ta đứng cách đó một khoảng không xa, dùng ánh mắt phức tạp nhìn ba người bọn họ. Đang lúc Nhiếp Tử Vũ buông lỏng cảnh giác thì cô nhìn thấy hai chân anh lại bắt đầu di chuyển tới hướng bọn họ đang đứng, lập tức trái tim Tống Hi liền như bị thót lên tới cổ họng. Cô di chuyển người, dùng thân thể của mình ngăn cách ở phía trước mặt của Nhiếp Tử Ngôn và Đường Đường, chỉ vào Nhiếp Tử Phong nói.
"Anh đừng có bước tới nữa, bằng không… Bằng không tôi sẽ kêu lên đấy!"
Ai ngờ, người đàn ông kia lại hoàn toàn cũng không thèm nghe đến sự cảnh cáo của cô, anh ta không chút do dự, dứt khoát bước chân đi tiếp về hướng bọn họ của bọn họ. Đúng lúc anh đi đến cách bọn họ không đến hai thước thì Nhiếp Tử Ngôn đang bị Tống Hi ngăn cách ở phía sau liền đi ra.
Hai con ngươi đen bóng như hai viên ngọc đen của Nhiếp Tử Ngôn chống lại ánh mắt chứa đầy phức tạp của Nhiếp Tử Phong. Nhiếp Tử Phong dừng bước. Anh cúi đầu nhìn thoáng qua Nhiếp Tử Ngôn, rốt cục nhếch đôi môi mỏng lên hỏi: "Con đã sớm biết có phải không?" Trong hai tròng mắt của anh đã có sóng trào dữ dội.
"Con…" Chống lại cái nhìn sắc lạnh tỏa ra từ ánh mắt của Nhiếp Tử Phong, Nhiếp Tử Ngôn rất muốn nói dối là mình mới biết được. Nhưng biết làm sao đây, từ nhỏ đến lớn cậu bé luôn được giáo dục rất tốt, cho nên trước sau cậu không thể nào buông ra một lời nói dối được, vì vậy, cậu bé chỉ có thể không ngừng né tránh ánh mắt của ba mình.
Trước cô nhóc Đường Đường kia, có lẽ cậu vẫn nên giữ nguyên thái độ im lặng, mặc nhiên chấp nhận là hay nhất!
Trận bão tuyết cuồng nộ ở trong ngực Nhiếp Tử Phong lập tức hạ xuống, cái lạnh lẽo như băng bên trong thân thể của anh đã tan dần, làm cho Nhiếp Tử Ngôn ở trước mặt anh không nhịn được trở nên thoáng run rẩy.
"Vì sao con lại không nói cho ba biết!" Anh mở to miệng, đột nhiên hướng về phía cậu quát lên một câu, gân xanh nơi thái dương nổi lên. Đây là lần đầu tiên anh tỏ thái độ tức giận đối với con trai, không phải bởi vì bất cứ lý do nào khác, mà chỉ bởi vì con trai của anh đã che giấu anh chuyện về người phụ nữ mà anh đã yêu mến kia!"Con có biết hay không… Con có biết hay không, ba đã đi tìm suốt hai đêm rồi…" Hai đêm qua, anh đã buông tất cả công việc, chưa từng chợp mắt, vậy mà con trai của anh lại không nói câu gì cho anh biết.
Bình sinh lần đầu tiên bị ba của mình rống hét như vậy, Nhiếp Tử Ngôn bị hoảng sợ đến mức nhịn không được, liền run lên một cái, "Đó là bởi vì…" Đúng lúc cậu đang định giải thích cho cha mình, thoáng cái một, giọng nói ngọt đến phát ngấy lập tức truyền đến.
"Không được hung dữ với anh Tử Ngôn của cháu." Ngay sau đó một bóng dáng nho nhỏ liền từ sau lưng Tống Hi vọt ra, đứng chắn trước người Nhiếp Tử Ngôn.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, từng giâu từng phút đều khiến cho những người ở đây vô cùng nóng lòng và sốt ruột. Không có ai nói chuyện, cũng không có ai đứng dậy rời đi, mỗi người đều chìm đắm trong mạch suy nghĩ của chính mình, bầu không khí trở nên ngưng đọng tới cực điểm.
Đột nhiên, một tiếng khóc của trẻ con truyền ra từ bên trong phòng mổ, phá vỡ bầu không khí im lặng này.
“Sinh rồi, đã sinh rồi.” An Hỉ hét lên, quay đầu lại nhìn về phía mọi người.
Mọi người không hẹn mà trước sau đều cùng lộ ra vẻ mặt vui mừng, nhưng mỗi người lại nhanh chóng lộ ra một biểu tình khác. Bà Trần Phương lộ ra sự vui mừng, Lạc Thuần lộ ra sự thoải mái, mẹ Nhiếp lộ ra sự áy náy, Dịch Thiên Minh thì lộ ra vẻ mặt phức tạp, còn Nhiếp Tử Phong, không có biểu tình gì... Bởi vì lúc này anh điều anh muốn biết nhất không phải là tình hình của đứa nhỏ, mà là tình hình của người phụ nữ anh yêu.
Lúc phòng giải phẫu đổi từ đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, thì mọi người vốn đang ngồi ở hành lanh vội vàng đứng dậy vây quanh lại. Bác sĩ giải phẫu mới bước chân trước ra khỏi phòng phẫu thuật, chân sau đã bị mọi người vây ở xung quanh. Dđienn damn leie quyýdon.
“Bác sĩ, con gái của tôi sao rồi?” Ba người không hẹn mà cùng lên tiếng, khiến cho An Hỉ không khỏi kinh ngạc.
Bà Trần Phương bày ra vẻ mặt nghiêm túc nhìn mẹ Nhiếp và Dịch Thiên Minh, hai người tự động lui lại một bước, cúi thấp đầu xuống.
Thấy vậy, lúc này bà mới hỏi bác sĩ lại một lần nữa: “Bác sĩ, con gái của tôi sao rồi ạ?”
Bác sĩ cười yếu ớt nhìn bà, nói: “Phẫu thuật rất thành công, người lớn và em bé đều khỏe mạnh.”
“Vậy là tốt rồi.” Lại một trận suýt xoa.
“Nhưng mà... “ Bác sĩ nhíu mày, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
“Nhưng mà cái gì?” Nhiếp Tử Phong cướp lời hỏi trước, gương mặt tuấn lãng của anh hiện lên sự lo lắng.
Bác sĩ khẽ nhìn anh một cái rồi nói: “Sản phụ bị mất máu quá nhiều nên tạm thời bị hôn mê, về phần lúc nào tỉnh lại, thì chúng tôi cũng không biết được.”
“Sẽ rất lâu sao?” Thân là người đàn ông thứ hai ở đây, Dịch Thiên Minh hỏi.
“Chắc cũng không lâu lắm đâu.” Bác sĩ lắc đầu an ủi, rồi thay đổi đề tài. “Chúc mừng gia đình, là một bé trai rất khỏe mạnh, chờ y tá lau rửa cho bé một chút, là mọi người có thể gặp rồi.” Nói xong, bác sĩ gạt gạt tay sau đó liền rời đi.
Bị bỏ lại ở hành lang, mọi người lại im lặng nhìn nhau, rồi nhìn vẻ mặt chán chường của Nhiếp Tử Phong, lặng lẽ cầu nguyện trong lòng.
...
Mấy ngày liên tiếp, Nhiếp Tử Phong đều ăn ở tại bệnh viện, mỗi ngày đều ở cùng với Nhiếp Tử Vũ, một giây cũng không rời đi. Cho dù mấy người mẹ Nhiếp tới khuyên bảo, anh cũng không hề nhúc nhích, đáy mắt chỉ có duy nhất một người là Nhiếp Tử Vũ.
Nhiếp Tử Vũ hôn mê được hai ngày - -
“Vũ Vũ, rốt cuộc em muốn ngủ bao lâu mới có thể tỉnh lại? Đừng ngủ nữa, mở mắt ra nhìn anh được không?” Dđienn damn leie quyýdon. Ngồi ở trên giường, hai tay của Nhiếp Tử Phong nắm chặt lấy cánh tay phải cắm kim tiêm của cô, vẻ mặt cầu xin, mở miệng nói: “Tỉnh lại, mở mắt ra nhìn anh, nhìn con của chúng ta được không? Tất cả mọi người đều đang đợi em, em hãy nhanh chóng tỉnh lại đi được không?”
Hai ngày hai đêm, anh không ngủ không nghỉ trông cô, anh sợ chỉ cần mình rời đi thì bỏ qua mất giây phút cô tỉnh lại. Mái tóc của anh bù xù, đáy mắt đen kịt hiện lên đầy tơ máu, khuôn mặt ngày xưa đẹp trai ngời ngời khiến cho biết bao nhiêu phụ nữ mê mẩn, giờ phút này đã trở nên gầy gò, vẻ mặt đầy sự mệt mỏi, quần áo thì xốc xếch, cả người nhìn đầy vẻ chán chường. Anh cố chấp nhìn khuôn mặt hôn mê của Nhiếp Tử Vũ, đáy mắt trở nên trong suốt sáng bóng, viền mắt cũng dần dần ủng đỏ.
Đúng vào lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, mãi cho tới khi có người đi tới trước mặt anh, anh một lòng chìm đắm trong suy nghĩ của mình lúc này mới ngẩng đầu lên.
“Tới rồi.” Anh thản nhiên nói.
“Vâng.” An Hỉ gật gật đầu, đưa hộp cơm tiện lợi mà mẹ An dặn dò đặt qua một bên. Quay đầu lại nhìn Nhiếp Tử Vũ với sắc mặt trắng bệch đang nằm trên giường, rồi lại nhìn vẻ mặt chán chường không chịu nổi của Nhiếp Tử Phong, cô không nhịn được mà lắc lắc đầu.
Rốt cuộc tình yêu là cái gì, là lại khiến cho người ta biến thành bộ dạng như thế này.
“Anh hãy đi nghỉ ngơi một chút đi, để tôi ở đây trông cô ấy là được rồi.” Cô vỗ vỗ vào vai của anh nói.
“Không được, tôi phải ở đây trông chừng cô ấy.” Nhiếp Tử Phong từ chối ý tố của An Hỉ.
Đối với câu trả lời này của anh, An Hỉ đã sớm nghe tới mức nhàm tai rồi, cô không nhịn được mà đảo cặp mắt trắng dã, dùng vẻ mặt nghiêm túc nói: “Anh ở đâu trông chừng cũng không có cách nào. Hơn nữa, anh hy vọng khi Vũ Vũ tỉnh lại sẽ nhìn thấy bộ dạng này của anh hay sao? Nhếch nhác không ra hình người, cô ấy nhìn thấy sẽ chán ghét mới là lạ.”
Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong do dự, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Thấy vẻ mặt buồn bã của anh có chút dao động, An Hỉ lại nói tiếp: “Nếu như anh thật sự không muốn trở về, vậy thì hãy đi tới phòng bên cạnh nghỉ ngơi một chút đi, lúc nãy tôi đi vào không thấy có ai, chắc là anh có thể đi nghỉ ngơi một chút.”
Nhiếp Tử Phong do dự mấy lần, chần chừ một lúc lâu rồi mới gật gật đầu: “Cái đó... Vậy Vũ Vũ đành nhờ cô vậy.” Nói xong liền đứng dậy đi ra.
“Ôi trời, hãy mang theo hộp tiện lợi này nữa.” An Hỉ chạy theo cầm hộp cơm tiện lợi nhét vào tay của anh, nhân tiện nói: “Đứa nhỏ đã sinh được hai ngày mà anh vẫn chưa đi tới thăm nó đúng không? Một lát nữa tỉnh lại anh nhớ đi nhìn nó một chút đi. Bây giờ Vũ Vũ đang hôn mê, anh là ba của thằng bé phải đi tới thăm nó mới đúng chứ.” Dđienn damn leie quyýdon.
Chân mày của Nhiếp Tử Phong khẽ nhíu lại, gật gật đầu.
※
Sau khi Nhiếp Tử Phong rời đi, An Hỉ thì thào tự nói chuyện một lúc lâu bên cạnh của Nhiếp Tử Vũ, cuối cùng buồn chán lấy một cuốn sách mà mình mang tới ra lật xem, nếu không thì lại lấy điện thoại ra chơi. Một lúc lâu sau, cảm giác bản thân mình buồn đi toilet, vội vàng chạy vào toilet trong phòng bệnh.
Khi cửa phòng toilet đóng lại, Nhiếp Tử Vũ nằm trên giường bệnh liền chậm rãi mở hai mắt ra.
Không sai cô đã sớm tỉnh lại, vào lúc Nhiếp Tử Phong mở miệng cầu xin, thì cô đã tỉnh lại, nhưng mà cô không mở mắt ra.
Không chút chần chừ, cô nhổ kim tiêm ở trên tay ra, lấy quần áo tùy thân của mình ở trong tủ mặc thêm vào rồi rời khỏi phòng bệnh. Lúc đi ngang qua căn phòng sát vách, cô do dự một chút rồi sau đó chậm rãi đẩy cửa phòng ra, nhìn theo khe cửa, cô nhìn thấy Nhiếp Tử Phong đang ngủ rất say trên giường bệnh. Một cảm giác chua xót nhất thời nhói lên trong lòng, khiến cho cô không nhịn được mà đỏ viền mắt, không muốn tăng thêm cảm giác bi thương trong lòng mình nữa, cô dứt khoát xoay người rời đi.
Sải bước đi về phía phòng trẻ sơ sinh, nói một tiếng với y tá xong, y tá liền dẫn cô tới một phòng VIP. Die~nn ddan leê Quy ido nn.
“Cô từ từ xem đi, tôi đi ra ngoài trước.” Y tá cười yếu ớt nói, sau đó liền xoay người rời đi.
Nhiếp Tử Vũ nhấc chân bước về phía giường trẻ sơ sinh, khom lưng xuống nhìn, cô nhìn thấy con trai của mình đang ngủ rất yên bình. Trên đầu đã mọc những sợi tóc tơ thưa thớt, cặp lông mi rung rung giống như những cánh chim nhỏ bé, ngủ quan nhỏ nhắn xinh xắn, cực kỳ giống anh – tình yêu của cô.
Xúc động cô nở một nụ cười yếu ớt, nhịn không được đưa tay sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé.
Cục cưng nằm ở trên giường dường như cũng cảm nhận được, đột nhiên mở to hai mắt nhìn cô, không khóc cũng không ồn ào, mà dùng ánh mắt mê man nhìn cô một lúc lâu, rồi đột nhiên nở một nụ cười.