Cho là anh đang hỏi về thân phận của chính anh, Tống Hi chỉ nhàn nhạt hồi đáp: "Anh là cha đẻ của Tử Ngôn mà."
Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong lại hỏi: "Em cũng chưa từng một lần nào nhìn thấy anh hay sao?" Khi hỏi cô, ánh mắt của anh cứ nhìn chằm chằm vào hai tròng mắt của cô, không chịu bỏ qua bất cứ một thay đổi dù nhỏ nhất ở trong đáy mắt cô.
"Chưa từng gặp một lần nào hết. " Tống Hi lắc đầu, nhìn anh cô cảm thấy dường như cũng có chút gì đó quen thuộc, nhưng trong đầu của cô, tịnh không có một người nào giống như anh thế này. Bỗng dưng, cô hồi tưởng lại anh trong đêm hôm đó, khi nhìn thấy cô anh đã kích động đến mức nào. Lại còn đến hôm nay, một lần nữa, anh tiếp tục nêu lên một câu nghi vấn như thế. Không chút nghĩ ngợi, cô liền bật thốt lên một câu hỏi: "Anh có quen biết với tôi sao?"
Câu nói đó vừa thốt lên, chỉ thấy biểu lộ của Nhiếp Tử Phong trở nên cứng ngắc lại luôn.
Tưởng chính mình đã nói sai điều gì đó, Tống Hi vuốt vuốt lên đầu của mình nói vẻ có lỗi: "Năm năm trước đây tôi đã gặp phải một tai nạn xe cộ, cho nên hiện giờ tôi không còn nhớ rõ được tất cả những chuyện gì đã từng xảy ra trước kia nữa. Nghĩ đến những lời nói vừa rồi của anh, cho nên tôi mới hỏi lại anh rằng anh có quen biết tôi hay không?" Cô mở to đôi mắt trong veo thanh khiết, hàng lông mi theo những cái chớp mắt của cô cũng chấp chới theo không ngừng, thể hiện rõ sự mờ mịt không hiểu biết gì hết.
Tai nạn xe cộ...
Vậy thì đúng rồi, cho nên cô mới có thể có trạng thái... không, thật sự cô đã bị mất ký ức!
Sự thật này giống như một trái phá nổ tung, như một cú nện vô hình mà mạnh mẽ nặng nề giáng vào đầu của Nhiếp Tử Phong, đã phá hủy hàng ngàn hàng vạn những suy nghĩ lúc trước của anh thành mây khói. Trong đầu anh vang lên những âm thanh ong ong, mãi đến nửa ngày sau anh vẫn không sao phục hồi lại được tinh thần của mình. Anh nhìn Tống Hi đầy vẻ kinh ngạc, không thốt lên nổi một câu.
"Nhiếp tiên sinh, Nhiếp tiên sinh?" Nhìn thấy Nhiếp Tử Phong cứ nhìn mình chằm chằm, không hề chớp mắt, Tống Hi đoán là anh vừa bị xuất thần rồi, vì vậy cô liền gọi anh mấy lần, cuối cùng rốt cục tiếng gọi của cô đã kéo lại suy nghĩ của anh trở về thực tại.
"Có chuyện gì vậy?" Nhiếp Tử Phong dùng ánh mắt quấn quýt nhìn cô đang lâm vào trạng thái trầm tư. Chuyện cô bị mất trí nhớ đã gây cho anh một cú đả kích không nhỏ. Đây là điều không thể nghi ngờ được, nhưng điều quan trọng nhất là, nguyên nhân vì sao năm năm trước đã khiến cô rời đi thì lại càng không thể nào biết được nữa rồi.
"Anh... có quen biết với tôi sao?" Tống Hi hỏi.
Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong mạnh mẽ ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt chăm chú nhìn cô một cách bí hiểm. Anh cũng không trả lời, mà nhanh chóng lấy ra chiếc ví từ trong túi áo trên của mình, mở ra, sau đó đặt chiếc ví ở trước mặt của cô.
"Hả?" Tuy rằng Tống Hi không rõ nguyên nhân tại sao anh lại làm như vậy, nhưng ánh mắt của cô vẫn cứ theo tầm mắt của anh rơi xuống vật trước mặt mình. Khi cô nhìn thấy một tấm hình kia đang được đặt trong chiếc ví da bày ở trước mặt mình, thì thoáng một cái, tiếp theo đó, cái miệng của cô liền há rộng ra, trong ánh mắt lộ rõ vẻ không thể tin được.
Theo tầm mắt đầy khiếp sợ của cô trông sang, chỉ bất chợt nhìn thấy người phụ nữ trong tấm ảnh kia có khuôn mặt bề ngoài giống cô như đúc. Tuy rằng người phụ nữ trên tấm ảnh kia mái tóc được uốn thành những làn sóng lớn nhì rất quyến rũ, còn Tống Hi cô lại có mái tóc để thẳng, nhưng vấn đề này không hề bị ảnh hưởng gì.
"Cái này..." Chuyện này là thế nào vậy! Tại sao người phụ nữ này lại giống hệt với tôi như vậy...Không, không thể nói là giống như được, phải nói là không hề có chút khác biệt nào, tựa như được đúc từ trong một cái khuôn ra vậy. Khi Tống Hi ngẩng đầu lên, đang định hỏi thăm Nhiếp Tử Phong thì lại nhìn thấy anh chợt hé cặp môi mỏng.
"Cô ấy là người yêu của anh, cũng là mẹ đẻ của Tử Ngôn." Cô bị mất trí nhớ cũng không có vấn đề gì, anh sẽ làm cho cô nhớ lại được anh, đương nhiên cho dù cô không có nhớ lại anh thì cũng không sao cả, chỉ cần cô chịu quay trở về với anh là tốt rồi. Bởi vì như vậy, cả nhà ba người bọn họ lại có thể được ở cùng một chỗ. Nhiếp Tử Phong vui sướng trong ảo tưởng của mình, hoàn toàn không hề chú ý tới Tống Hi, bởi vì sau câu nói kia của anh sắc mặt của Tống Hi liền đại biến.
"Anh...ý anh muốn nói là... Tôi...." Tống Hi thất kinh, ánh mắt lại chuyển sang nhìn người phụ nữ trên tấm ảnh đang cười đến ngọt ngào kia một lần nữa, trái tim lập tức níu chặt, nếu như cô chính là người phụ nữ mà anh ấy đã nói kia, nếu đúng như vậy chẳng phải là cô...
"Đúng vậy, em chính là vợ của anh, Vũ Vũ." Nhiếp Tử Phong dùng ánh mắt tràn đầy tình cảm, dịu dàng nhìn cô, đưa tay ra nắm lấy bàn tay của cô.
Nhưng mà chỉ một giây sau toàn thân Tống Hi liền run lên một cái, tựa như vừa bị đụng chạm vào một thứ gì đó bị bẩn vậy, hung hăng hất bàn tay của anh ra, lập tức, nụ cười tươi tắn của Nhiếp Tử Phong liền cứng lại ở trên khóe môi.
"Không, tôi không phải là vợ của anh!" Tống Hi mạnh hít một hơi, liều mạng lắc đầu cự tuyệt, không chịu tin vào lời mà anh đã nói: "Tôi không biết rằng rốt cuộc anh đã tìm thấy từ trên người của tôi có điểm gì đó giống người phụ nữ kia, nhưng tôi khẳng định rằng, tôi không phải là vợ của anh. Tôi cũng đã có con rồi, cũng đã có chồng của mình, cho nên, tôi tuyệt đối không thể nào lại là vợ của anh được... Thật xin lỗi, tôi còn có việc, tôi đi trước." Đưa tay đẩy chiếc ví tiền của anh đang để ở trước mặt mình ra, Tống Hi cầm lấy chiếc túi của mình lập tức đứng dậy. Trong lúc Nhiếp Tử Phong còn chưa kịp phản ứng với tình huống vừa xảy ra, cô liền vội vã chạy về hướng cửa ra vào, chạy ra ngoài. Bước chân của cô thực vội vã, tựa như cô sợ Nhiếp Tử Phong sẽ đuổi theo mình vậy.
Phản ứng của cô quả thực đã diễn ra ngoài dự liệu của Nhiếp Tử Phong. Mãi một hồi lâu sau, khi anh ánh mắt của anh liếc nhìn sang cửa sổ ở bên cạnh nhìn ra bên ngoài, khi thấy cô đang đứng ở ven đường phất tay gọi taixi, lúc này mới hồn vía của anh mới như trở lại, anh vội vàng cầm lấy ví tiền để lại một tờ tiền mặt xuống dưới hóa đơn rồi đuổi theo.
Tống Hi đã gọi được xe, chỉ là đúng vào lúc cô muốn lên xe thì trong tích tắc, có một cánh tay với sức lực mạnh mẽ đã tóm được cổ tay của cô, ngăn cản cô rời đi.
"Cô ấy không lên xe." Nhiếp Tử Phong bình tĩnh ghé khuôn mặt tuấn tú, rút một tờ tiền từ trong ví tiền ra ném lại cho người lái xe, ngay sau đó liền kéo Tống Hi còn đang thất kinh kia đi về hướng xe của mình đang đỗ.
"Thả tôi ra!" Sắc mặt của Tống Hi sớm đã trắng bệch, cho dù ánh mặt trời đang nóng bỏng cũng không thể làm cho gương mặt trắng bệch kia trở nên ấm áp nổi. Cô liều mạng giãy dụa lấy, nhưng cũng không làm thế nào mà giãy thoát khỏi sự kiềm chế của anh được, cuối cùng cô vẫn bị anh hung hăng túm lên xe.
"Rốt cuộc anh muốn tôi ngồi lên xe để làm gì! Tôi đã nói tất cả với anh rồi, tôi đã nói tôi không phải là người phụ nữ mà anh đã yêu thương kia, vì sao anh vẫn còn muốn dây dưa, không chịu buông tha cho tôi vậy chứ?!" Nhiếp Tử Phong vừa mới ngồi vào ở trên ghế lái, Tống Hi liền không nhịn được nữa, cô nghẹn ngào hướng về phía anh mà gầm hét lên.
Nhiếp Tử Phong không buồn nhìn lại cô, chỉ dứt khoát khởi động xe, sau đó cho xe quay đầu, chạy đi.
"Này, anh định đưa tôi chạy đi đâu thế?! Hãy mau chóng thả tôi xuống xe ngay!" Tống Hi kích động hướng về anh hô lớn: "Tôi đã nói là anh thả tôi xuống xe, anh có nghe thấy hay không, hả?!"
Trả lời cô là cú dẫm lên chân ga mạnh đến cực điểm...
※
Thiên Mẫu.
"Xuống xe!" Nhiếp Tử Phong cho xe dừng lại vững vàng ở bên ngoài chiếc sân nhỏ, xuống xe,nhìn sang Tống Hi ngồi đối diện ở trên ghế lái phụ, dứt khoát lạnh nhạt nóimột câu. Vừa mới lúc trước cô đã thét lên không ngừng, nhưng khi tốc độ của xe càng lúc càng nhanh hơn, sau đó cô sợ hãi đến mức không thể thốt ra nổi một câu. Vì thế cho nên, về sau cô chỉ còn cách là nhắm nghiền hai mắt, bậm chặt môi lại.
Tống Hi mở hai mắt ra, liếc nhìn vẻ mặt của anh đang biểu lộ sự lãnh khốc, từ miệng trong miệng của cô thoát ra hai chữ chất chứ vẻ oán hận: "Không xuống!" Dựa vào cái gì mà người đàn ông này muốn làm cái gì thì cô phải làm cái đó chứ!
Nhiếp Tử Phong không giận, nhưng gượng mặt vẫn lạnh lùng, nặng nề hỏi lại một lần nữa: "Một lần cuối cùng, em có đi xuống xe hay không?"
Nghe thấy ngữ điêu nói của anh càng phát ra đầy sự lạnh lùng, trong nội tâm Tống Hi đột nhiên bốc lên ngọn lửa giận, bao nhiêu tính tình tốt đẹp hòa nhã của cô lúc này đã bị cô vứt đi hết thảy. Cô cất cao giọng lên, trả lời anh cũng rất kiên quyết: "Tôi cũng vậy, tôi nói một lần cuối cùng, tôi không xuống xe là không xuống xe... A!" Một câu nói của cô còn chưa kịp nói xong, cô đã bị Nhiếp Tử Phong chặn ngang người ôm đi ra ngoài, hai chân treo ngược lên trên bầu trời.
"Anh thả tôi ra, anh là tên khốn kiếp!" Tống Hi hướng về anh quát lớn, rống hét lên nhưng vẫn không hề có tác dụng. Cô đành phải vung nắm tay hung hăng đẫm vào trên bộ ngực của anh. Tống Hi tự nhận là mình đã rất dùng hết sức rồi, nhưng mà Nhiếp Tử Phong ngay cả chuyện nhíu lông mày một cái thôi, anh cũng không hề nhíu mày lại.
Nụ cười vui vẻ hồn nhiên kia đã chạm vào tiếng lòng của Nhiếp Tử Vũ, hạ quyết tâm rất lớn, cô mới nhịn được cảm giác chua xót nơi chóp mũi. Cô cong cong khóe môi nở ra một nụ cười, đưa hai tay ra cẩn thận từng chút từng chút một bế bé ra khỏi chiếc giường. Mà cu cậu cũng không hề giãy giụa, ngoan ngoãn ghé vào lòng của cô, cười với cô, chớp mắt rồi lại chớp mắt với cô, đôi mắt kia to sáng như giọt nước, sáng chói long lanh như viên ngọc nhìn lóa cả mắt.
Nhìn thấy bảo bối không hề sợ mình, Nhiếp Tử Vũ không khỏi cảm thán ở trong lòng, cái này gọi là máu mủ tình thâm đúng không! Cho dù trước đó chưa từng nhìn thấy mặt của cô, nhưng mà bé cũng biết cô là mẹ của bé.
Bé vẫn còn nhỏ như vậy, nhỏ giống như một con thỏ, cả người mềm mại, giống như là chỉ cần sờ vào thì sẽ bị tan ra vậy, Nhiếp Tử Vũ cảm thấy hai tay của mình cũng đang run rẩy, một cảm giác ấm áp đang lơ lửng ở trong lòng của cô.
Cứ như vậy cô ôm bé một lúc lâu, lúc này cu cậu mới chớp mắt hai cái rồi nhắm mắt lại, dựa vào ngực của Nhiếp Tử Vũ ngủ thật say.
Nhìn bộ dạng ngủ say rất đáng yêu của bé, Nhiếp Tử Vũ lại đỏ vành mắt lên, nước mắt trong suốt cũng vòng quanh, chỉ một lát sau liền lã chã rơi xuống khỏi vành mắt của cô. Di ien nd ang lle eq quiq on.
Làm sao bây giờ? Mới ôm bé có một chút, mà cô đã lưu luyến không nỡ rời rồi.
Nhiếp Tử Vũ cắn răng, hai mắt đẫm lệ, mông lung nhìn đứa nhỏ trong lòng mình, trong lòng rối rắm không biết làm sao.
Bé sinh ra đã trái với lẽ thường, đã vi phạm luân lý đạo đức, ngay từ đầu đã không giống với những đứa trẻ khác. Nhưng nếu như cô rời khỏi đây, có thể mẹ Nhiếp sẽ nhìn nhận bé là con của anh, là cháu của mình mà tiếp nhận bé. Nếu cô ra đi, thì bí mật này sẽ được giấu kín, bọn họ mới có thể sống tốt được.
Nghĩ như vậy, Nhiếp Tử Vũ mím môi mím lợi khẽ thả đứa bé xuống giường, rồi dịu dàng đắp cái chăn mỏng lên cho bé, rồi dứt khoát quyết định rời đi. Nhưng mà cô vừa mới xoay người, thì một bóng dáng cao lớn rơi vào trong tầm mắt của cô, nhất thời khiến cho cô cứng ngắc tại chỗ.
Gương mặt quen thuộc mang theo chút mệt mỏi rã rời xuất hiện trước mặt của cô, lúc cô tiếp xúc với ánh mắt thâm thúy sâu như đáy hồ của cô, đầu óc cũng trở nên trống rỗng, bất cứ suy nghĩ gì cũng tan biến mất.
Cô ngây ngốc nhìn anh, anh nhàn nhạt nhìn lại cô, không mở miệng, cứ lặng lẽ đứng cách mấy bước chân nhìn cô, bầu không khí trầm mặc.
Nhìn bộ dạng của Nhiếp Tử Phong lười nhác dựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, tư thế hờ hững nhìn mình, lúc này Nhiếp Tử Vũ hồi phục lại tinh thầm mới nhớ tới phải lau đi vết tích nước mắt loang lổ trên khuôn mặt của mình.
“Anh... Anh đã đứng ở đây bao lâu rồi?” Cô chớp chớp mắt, có chút chột dạ né tránh ánh mắt của anh.
“Đủ lâu.” Hai tay của anh thả xuống, Nhiếp Tử Phong nhấc đôi chân thon dài đi về phía của cô: “Lâu tới mức anh nhìn thấy em ôm đứa nhỏ, khóc với nó, sau đó thả đứa nhỏ xuống, định rời khỏi đây lần thứ hai... Phải không?” Anh nhíu đôi mày rậm rạp lại, ánh mắt tràn đầy vẻ không vui.
Anh luôn ngủ không sâu, nhất là trong khoảng thời gian này đã xảy ra nhiều việc như vậy, vì thế trong nháy mắt cô đẩy cánh cửa kia ra, anh đã tỉnh lại. Một đường đi theo đuôi cô đi tới đây, khi thấy cô rơi lệ với đứa nhỏ, anh đã đoán được cô định làm gì. điễnnsf tdànt nên quýndon.
“Em lại định bỏ lại anh và đứa nhỏ sao?” Nhiếp Tử Phong khẽ hỏi, khuôn mặt mặt không có chút biểu tình nào, khiến cho người ta không đoán ra được nỗi lòng thật sự của anh. Ánh mắt của anh lạnh lùng đảo qua nhìn con trai của cô và anh đang nằm trên giường, anh nhấc môi lên nói: “Đứa nhỏ vừa mới chào đời hai ngày, một ngụm sữa em cũng chưa từng cho con uống mà lại nhẫn tâm bỏ thằng bé lại để ra đi như vậy sao?”
Một lời nói trúng chỗ thương tâm của cô, vừa rồi mới cố gắng ngưng khóc lại, bây giờ trong nháy mắt nước mắt của cô lại tràn mi, làm thế nào cũng không ngừng được.
Đương nhiên không muốn! Nhưng mà cô lại không có cách nào khác.
Nhiếp Tử Vũ quay đầu lại dùng ánh mắt khổ sở nhìn đứa nhỏ đang ngủ say, trong lòng đau như có người đang xé rách ra. Đợi tới lúc nhìn đủ rồi, cô mới nhanh chóng thu lại vẻ mặt đau khổ của mình, nuốt nước mắt vào trong, ánh mắt sáng quắc nhíu mày nhìn Nhiếp Tử Phong, nói: “Anh đã biết suy nghĩ của em, vậy em cũng không nói nhiều nữa. Thằng bé xin anh hãy chăm sóc cho nó thật tốt.” Nói xong, liền muốn vòng qua người của anh để đi.
Nhưng mà còn chưa đi được hai bước, cô cảm thấy cổ tay của mình căng thẳng, một cảm giác nóng bỏng truyền tới, một giây sau, Nhiếp Tử Phong đã đứng trước mặt cô, chặn đường đi của cô.
“Buông em ra.” Cho là anh muốn hỏi vì sao rời đi, Nhiếp Tử Vũ vừa giãy giụa vừa nói: “Anh cũng biết chúng ta là... Vậy anh hẳn là phải để cho em rời đi mới đúng... Ưm...” Sau đó không nói được lời nào nữa, bởi vì môi của cô đã bị anh chặn lại. điễnn dàn nên quýndon.
Môi của cô vẫn như trước đây, mềm mại và ngọt ngào, một tay của Nhiếp Tử Phong giữ chặt cổ tay kéo chặt cô vào lòng của mình, mặt khác tay còn lại thì đặt ở sau gáy của cô áp vào chính mình, khiến cho nụ hôn càng thêm sâu.
Nhiếp Tử Vũ ban đầu còn giãy giụa, cuối cùng cũng biến thành một vũng nước tan trong lòng của anh, hưởng ứng nụ hôn của anh, không hề phản kháng nữa.
Nụ hôn này không triền miên giống như trước kia, mà lại giống như mang theo ý vị an ủi.
Không biết hôn bao lâu, khi thấy đáy mắt của cô đã bỏ đi sự lạnh lùng ngụy trang rồi, lúc này Nhiếp Tử Phong mới chậm rãi thả môi của cô ra. Hai tay của anh đặt lên bả vai đỡ lấy cơ thể mềm nhũn của cô, anh dùng ánh mắt thâm tình nhìn cô, chậm rãi nở một nụ cười.
“Chúng ta không phải anh em ruột.”
Bảy chữ ngắn ngủi được thốt ra khỏi miệng của anh, kèm theo ánh mắt sáng long lanh, Nhiếp Tử Vũ mê mang. Diễng đáng ele quiý don.
Chuyện này... Đây là có ý gì... Cô thất thần nhìn ánh mắt đầy ẩn tình của Nhiếp Tử Phong, không tự chủ được mà chớp mắt.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không có biểu tình nào, Nhiếp Tử Phong thả cô ra lấy một tờ giấy từ trong túi quần ra: “Nếu như em không tin lời nói của anh, thì em có thể xem cái này.” Nói xong, đưa tờ giấy tới trước mặt của cô.
Nhiếp Tử Vũ vẫn không hiểu gì như cũ, chần chừ cầm lấy tờ giấy anh đưa rồi liếc mắt nhìn. Đầu tiên ánh mắt của cô không có chút phản ứng nào, nhưng càng lúc càng tập trung, đáy mắt cô dần dần có chút dao động, cho đến khi xem hết tờ giấy rồi thì vẻ mặt của cô là không thể tin được, trừng mắt lên nhìn, không kiềm chế được sự vui mừng và ngạc nhiên.
“Chuyện này... “ Cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, vẫn có chút không thể tin được những gì mắt mình đã nhìn thấy.
“Tờ giấy xét nghiệm DNA này nói là DNA của hai chúng ta hoàn toàn không trùng khớp, lần này em nên tin lời nói của anh rồi.” Nhiếp Tử Phong dịu dàng vuốt ve mái tóc của cô, trong ánh mắt là sự thâm tình vô hạn.
Anh cho cô xem tờ báo cáo giám định. Tờ giám định báo cáo này lúc nào anh cũng mang theo bên người, chính là vì sợ sau khi tỉnh lại cô sẽ chạy trốn, muốn trước tiên phải giải trừ đi sự hiểu lầm. Nhìn theo bộ dạng vừa rồi, nếu lúc đó anh chậm một bước, anh thật sự không biết lại bỏ qua cô mất bao nhiêu thời gian.
“Chuyện đó... Nói như vậy là chúng ta thật sự không phải là...” Nhiếp Tử Vũ kích động bịt miệng của mình lại, đôi mắt mở to cũng tràn ngập hơi nước, nhưng không phải là nước mắt đau khổ nữa, mà là nước mắt của sự vui sướng. Sự vui mừng qua đi tiếp theo chỉ còn lại sự hoang mang: “Nhưng mà mẹ nói chúng ta là... Hơn nữa bà ấy còn đưa cho em xem chứng cứ, và cả mẹ em cũng thừa nhận... Nếu như chúng ta thật sự không phải là anh em, tại sao bọn họ lại nói...” Lại nói ba Nhiếp là ba ruột của cô.
Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong khổ não nhìn cô, nói: “Việc này có chút dài dòng và phức tạp. Bởi vì có liên lụy tới đời trước, cho nên anh chỉ nói đơn giản với em thôi.” Vào lúc Nhiếp Tử Vũ không hiểu, ánh mắt chờ đợi, anh mới chậm rãi nói tiếp: “Lúc trước ba mẹ anh và chú Dịch cùng nhau đi du lịch, trên đường đi du lịch gặp phải mẹ em. Sau này mẹ em sinh lòng cảm mến ba anh, mà ba anh thì vì có tình đồng hương với mẹ em nên cũng cũng có chút chăm sóc cho mẹ em hơn, nhưng mà mẹ anh lại cho rằng ba của anh đã yêu mẹ của em, và còn chú Dịch mới là người yêu mẹ em. Đêm cuối cùng của chuyến du lịch, mẹ em nhận được một bức thư tình, là do chú Dịch viết, nhưng mà bà ấy lại tưởng là do ba anh viết, cho nên chạy tới chỗ hẹn trong bức thư, sau đó thì có em...”
Diễng đáng ele quiý don. “Nghe mẹ em nói, ngày đó mưa to gió lớn, toàn bộ làng du lịch đều bị cúp điện. Hơn nữa đêm đó lại có sấm sét, lại thêm có chút ngượng ngùng nên cũng không dám mở miệng nói chuyện, cứ như vậy... Sau đó, bởi vì lúc đó mọi người đều tương đối bảo thủ, huống chi ba anh đã có vợ, bà ấy sợ bị mẹ anh phát hiện, nên nửa đêm liền bỏ trốn...”
Đây là phiên bản tóm tắt mà anh được nghe, mặc dù đơn giản, nhưng ý chính cũng đủ rồi.
Nghe phiên bản tóm tắt của anh xong, Nhiếp Tử Vũ kinh ngạc tới mức cằm cũng sắp rớt xuống dưới đất. Ánh mắt thần thần nhìn anh một lúc lâu, sau đó cô mới phản ứng lại được. “Ý của anh là, chú Dịch, chú ấy là... của em.”
“Đúng vậy.” Nhiếp Tử Phong gật gật đầu.
Cũng khó trách cô lại kinh ngạc như vậy, vì sự thật đúng là quá nhiều quanh co, giống y như nội dung trong tiểu thuyết viết ra. Diễng đáng ele quiý don.
“Nhưng cho dù ai là ba của em đi nữa, thì em chỉ cần biết một điều rằng chúng ta không phải là anh em là được rồi, không phải là quan hệ loạn luân gì gì như trong đầu em nghĩ nữa.” Nhiếp Tử Phong cười cười, nhịn không được nhéo mũi cô một cái, coi như là trừng phạt cô vì tội không nói chân tướng cho anh biết mà lại lặng lẽ ra đi, khiến cho anh phải chịu khổ tám tháng tương tư.
Nhiếp Tử Vũ vẫn chưa tỉnh táo tại, vẫn còn thất thần. Vì chân tướng sự thật quả thật rất khó tiếp thu, hơn nữa cô cũng cảm thấy không ngừng hối hận về cách làm của mình. Nhìn vẻ mặt chán chường của Nhiếp Tử Phong, lòng của cô lại không khỏi đau nhói lên. Nếu như lúc trước cô chịu nói ra chuyện này cho anh biết, thì hôm nay bọn họ đã không phải chịu khổ như thế này.
Dường như Nhiếp Tử Phong cũng nhìn thấu được suy nghĩ của cô, đột nhiên bàn tay của anh kéo cô vào lòng một lần nữa, ôm chặt lấy cô, cằm tì lên trên đỉnh đầu của cô.
“Anh không sao, chỉ cần sau này em nhớ bồi thường lại những đau khổ mấy ngày nay của anh là được rồi.” Chỉ cần có thể có được cô, tất cả anh đều không quan tâm nữa.
Nghe những lời nói đầy dịu dàng này của cô, nhất thời Nhiếp Tử Vũ lại cảm thấy uất ức, vòng tay qua ôm lấy người của anh.
...
※
Nhiếp Tử Vũ tỉnh lại, hiểu lầm đã được giải quyết, chân tướng sự thật cũng rõ ràng, sau đó liền tới những người có lỗi với cô ra sân. Ở lại bệnh viện thêm một ngày nữa, dưới sự cầu xin không ngừng của Nhiếp Tử Vũ, rốt cuộc cô cũng có thể được xuất viện.
Ngày xuất viện, trong phòng bệnh của Nhiếp Tử Vũ, chật kín người, vô cùng náo nhiệt. Taoo do leê quíy dđono.
Đến đây ngoài ba người nhà họ An gia, còn có những người mà tám tháng không gặp như bà Trần Phương, Lạc Thuần, mẹ Nhiếp, và còn có cả Dịch Thiên Minh...
“Vũ Vũ, con gái của mẹ.” Bà Trần Phương mới bước chân trước vào trong phòng bệnh, chân sao đã nhanh chóng ôm Nhiếp Tử Vũ vào trong lòng của mình. Tám tháng nhớ nhung, giờ phút này đều tuôn trào ra hết. Bà ôm chặt lấy cô, nước mắt nước mũi đều rơi xuống: “Rốt cuộc con cũng tỉnh lại rồi sao? Con còn bị cái gì nữa không? Có chỗ nào không thoải mái nữa không?” Nói xong buông cô ra, kiểm tra trên dưới của cô một lần.
“Mẹ.” Nhìn bộ dạng vô cùng thân thiết của bà, Nhiếp Tử Vũ cũng không nhịn được mà đỏ vành mắt: “Con không sao, con xin lỗi vì đã khiến mẹ phải lo lắng.” Nói xong thì nước mắt cũng thi nhau chảy xuống, thấy thế, Nhiếp Tử Phong ở bên cạnh liền đi lên lau nước mắt cho cô.
“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.” Bà Trần Phương nghẹn ngào xoa tay cô, nhưng mà vẫn không nhịn được mà khóc nấc lên.
Giữa lúc Nhiếp Tử Vũ đang muốn an ủi nói bà đừng khóc nữa, thì một tiếng ầm ĩ ở ngoài cửa vang lên, tiếng ồn ào xôn xao ngoài đó, đã hấp dẫn sự chú ý của cô.
“Ôi trời, ông đẩy tôi làm cái gì? Ông già này! Nhẹ một chút thôi.” Tiếng oán giận là của mẹ An. Bà xách túi lớn túi nhỏ gì đó đi tới, còn không quên bất mãn với ba An ở phía sau: “Đều tại ông hế, đã nói là đi chậm một chút, Vũ Vũ cũng không nhanh chóng chạy mất mà, gấp như vậy làm cái gì.”
Nhìn bộ dạng vội vàng của ba người nhà họ An, Nhiếp Tử Vũ cũng nín khóc mà mỉm cười.
Đi vào trong phòng bệnh, mẹ An đi thẳng lại trước mặt của Nhiếp Tử Vũ, vẻ mặt hiền lành nhìn cô nói: Taoo do leê quíy dđono. “Vũ Vũ, chúc mừng con đã sinh cho ông chủ Nhiếp một cậu con trai mập mạp khỏe mạnh.”
“Cám ơn.” Nhiếp Tử Vũ cảm động nhìn mẹ An. Sau đó hướng về phía An Hỉ và ba An ở phía sau lên tiếng chào hỏi.
Sau một phen quan tâm thăm hỏi, rốt cuộc mẹ An cũng nhớ tới mục đích của lần này: “Bác thấy đứa nhỏ cũng đã sinh rồi, bác nghĩ chắc hẳn là con cũng muốn đi cùng với cậu ấy. Không có thứ gì tốt để cho con, nên sớm nay đã kêu ba An dậy đi hái cho con ít dâu tây và ít dưa gang nữa đưa cho con. Hy vọng con sẽ không chê.” Nói xong đưa thứ gì đó lên.
“Cháu cám ơn mọi người.” Nhiếp Tử Phong vội vàng tiếp nhận thay cô, sau đó lại nhận những món đồ mà ba An đưa tới, cũng không quên nói lời cám ơn.
“Vũ Vũ, chị đã nhìn thấy con của em và tổng giám đốc Nhiếp rồi, nhìn rất xinh xắn và đáng yêu! Rất giống tổng giám đốc Nhiếp, tương lai nhất định có thể trở thành soái ca khiến cho muôn vàn phụ nữ chết mê chết mệt!” An Hỉ cười hì hì khen ngợi, giơ ngón tay cái lên. “Sau khi trở về nhớ chăm sóc bản thân mình thật tốt, còn anh nữa tổng giám đốc Nhiếp, anh cần phải chăm sóc cho Vũ Vũ của chúng tôi thật tốt, nếu như anh dám bắt nạt Vũ Vũ, Vũ Vũ sẽ mang theo đứa nhỏ tới nhà chúng tôi ở!” Cô uy hiếp nhưng lại nồng đậm sự quan tâm.
“Vâng.” Nhiếp Tử Vũ gật gật đầu, khuôn mặt tràn đầy sự cảm kích.
Nói được phân nửa, có người đặt câu hỏi: “Vũ Vũ, bọn họ là...” Bà Trần Phương nhìn Nhiếp Tử Vũ trêu đùa với mẹ An và An Hỉ, không hiểu hỏi. SSdienng dànlew quyon.
Nghe vậy, mẹ An lúc này mới ý thức được sự tồn tại của bà Trần Phương. Bà chậm rãi quay đầu nhìn về phía bà Trần Phương, khi nhìn rõ khuôn mặt của bà thì mẹ An sửng sốt lên một chút, đáy mắt cũng trở nên sáng ngời, chỉ tay về phía bà hét to: “Phương Phương? Bà là Phương Phương đúng không?” Sau đó liền bỏ qua Nhiếp Tử Vũ, chạy lại nắm lấy cánh tay của bà Trần Phương.
Bà Trần Phương không hiểu nhìn về phía mẹ An, bà cau mày suy nghĩ năm giây, rồi đột nhiên cũng bắt đầu kích động: “Bà... Bà là... Bà là Thiến Nhi? Bà là Thiến Nhi có đúng không?”
Chuyển biến bất ngờ như vậy khiến cho mọi người ở đây không khỏi cảm thấy kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau xong, rồi dưới sự giải thích của bà Trần Phương, trong phòng bệnh ồ lên những tiếng cười vui vẻ không thể tin được.