Nhưng như vậy thì như thế nào? Anh phải lợi dụng cô mới có thể tìm lại được thứ anh muốn. Cho nên, khi trước khi kế hoạch của anh chưa bắt đầu tiến hành, cô tuyệt đối không thể rời khỏi tầm mắt của anh!
Tống Linh ngẫm nghĩ, hai con ngươi đang trong trạng thái vô thần ngay lập tức liền trở lại có tiêu cự. Anh bình tĩnh nhìn sang Nhiếp Tử Vũ, cánh môi hơi nhếch lên: "Em không phải đi." Mấy chữ tràn ra khỏi miệng anh, trong từng lời từng chữ đều mang theo sự khẩn cầu tha thiết của anh."Là anh đã sai rồi, em không cần phải rời khỏi Đường Đường, không cần phải rời khỏi cái nhà này đi đâu hết, cũng không nên rời bỏ anh mà đi."
Không ngờ rằng anh sẽ nói ra lời nói này, trong khoảng thời gian ngắn, Nhiếp Tử Vũ bị sững sờ ở tại chỗ. Cô kinh ngạc nhìn vào anh, thẳng đến nhìn thấy ở trong đáy mắt của anh tràn đầy sự cầu khẩn lẫn chờ mong, thì lúc này cô mới bỗng chợt phục hồi lại tinh thần lại.
Đúng lúc cô định cự tuyệt anh thì Tống Linh lại lên tiếng nói lần nữa: "Em đi rồi thì Đường Đường phải làm sao bây giờ? Em là mẹ ruột của con bé, em mà đi lấy ai để chăm sóc cho con đây."
Nghe vậy, quả nhiên Tống Linh nhìn thấy miệng của cô đang mở ra liền từ từ khép lại, ngay sau đó đôi con ngươi của anh liền buông rủ xuống liếc nhìn về phía Đường Đường còn đang mờ mịt không biết hai người trước mặt đang nói chuyện gì, sau đó Tống Linh lại tiếp tục nói.
"Đường Đường không có em thì không được, em cam lòng cho làm cho con bé mỗi ngày đều phải khóc mệt vì nhớ em rồi mới có thể chìm vào trong giấc ngủ hay sao? dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Em đi rồi, ai biết được con bé bất kể sẽ còn ăn chocolate nữa hay không, nếu như thật sự hàm răng của Đường Đường bị rơi sạch thì phải làm sao bây giờ?"
Tống Linh nói xong câu này, Nhiếp Tử Vũ liền khẽ giật mình, đáy mắt lập tức nhiễm lên một tầng đau thương.
Cô chỉ lo nghĩ đến nỗi thống khổ của mình, nhưng lại không hề nghĩ đến Đường Đường. Con bé còn nhỏ như vậy, nó cần mẹ như vậy... Có thể nói rằng, nếu như cô cứ một mực bỏ đi như thế, chắc chắn sẽ tạo nên một dấu vết hằn sâu ở trong lòng con bé, như vậy sẽ rất bất lợi cho sự phát triển khỏe mạnh sau này của Đường Đường.
Nghĩ tới đây, sự kiên quyết trong mắt của Nhiếp Tử Vũ đã tiêu tán đi một nửa, cô chậm rãi ngồi xổm người xuống kéo Đường Đường vào trong ngực của mình, nói với con gái đầy vẻ áy náy: "Thực xin lỗi, Đường Đường thực xin lỗi."
Tha thứ, cô thật là một người mẹ ích kỷ, đã không nghĩ ngợi gì đến con gái của mình.
Rèn sắt khi còn nóng, đương nhiên Tống Linh sẽ không bỏ qua bất luận một cơ hội nào để có thể yêu cầu cô ở lại: "Cho anh một cơ hội được không? Cho dù lúc này em không thèm để ý gì đến mặt mũi của anh cũng được, nhưng vì tương lai của Đường Đường, anh cầu xin em hãy cho anh thêm một cơ hội nữa."
Lời cầu khẩn liên tục của anh làm cho Nhiếp Tử Vũ không sao chống đỡ nổi. Một mặt cô cảm thấy áy náy với Đường Đường, mặt khác lại thấy Tống Linh đã thừa nhận lỗi lầm của chính mình, quyết tâm rời đi khỏi nơi này của Nhiếp Tử Vũ liền bị dao động Sau một hồi lâu, cô ngẩng đầu nhìn về phía Tống Linh, từ miệng trong thốt ra một câu nói sâu kín.
"Anh có biết là trên đời này điều tôi hận nhất là bị người khác lừa gạt, hay không?" Khi nói những lời này, hai con ngươi của Nhiếp Tử Vũ không hề nháy mắt một giây, cứ nhìn chằm chằm vào Tống Linh. Ánh mắt kia tựa như đang nói: “Nếu như tôi biết anh vẫn lừa gạt tôi một lần nữa, thì lần này tôi sẽ nhất định rời đi khỏi nơi này.
Ánh mắt kiên định của cô làm cho Tống Linh thấy chột dạ, nhưng nghĩ đến nếu như mình đáp ứng lời cô đã nói thì có thể cô sẽ lưu lại, vì vậy anh bất chấp mọi việc, nhẹ nhàng gật đầu khẳng định.
“... Anh biết rồi."
...
Đây là sự vướng mắc đầu tiên giữa Tống Linh và Nhiếp Tử Vũ, nhưng cũng là lần mà vướng mắc được giải quyết nhanh nhất.
Vì muốn biểu đạt sự áy náy của mình, Tống Linh quyết định đưa cả hai mẹ con Nhiếp Tử Vũ đi nhà hàng ăn cơm. Lúc đầu Nhiếp Tử Vũ cũng muốn cự tuyệt, nhưng do không lay chuyển được Đường Đường, nên đành phải kiên trì đáp ứng.
※
Nhưng bọn họ cũng chỉ đi đến một nhà hàng nhỏ chuyên đồ ăn của Pháp ở Trung tâm thương mại.
Khắp nơi trong nhà hàng đều là nam thanh nữ tú, trang phục trên người đều thuộc hàng hiệu đắt tiền, bọn họ cùng nhau lướt qua thực đơn hoặc nhẹ giọng nói chuyện với nhau, cộng với tiếng đàn dương cầm du dương bên tai không dứt, đã tạo nên một bầu không khí rất hài hòa.
Vì bữa ăn này mà Nhiếp Tử Vũ còn đặc biệt thay đổi cách ăn mặc của mình một phen. Mái tóc đen nhánh xinh đẹp của cô được cuốn gọn lại búi cao lên ở sau ót, dùng chiếc trâm khảm kim cương hoa hồng làm vật trang sức, đâm xuyên qua búi tóc để làm đẹp, ở hai bên mang tai cô để vài sợi tóc buông rủ xuống, tạo cho cô có chút trễ nải nhưng lại càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ. Ngũ quan của cô vốn dĩ đã xinh xắn cho nên chỉ cần trang điểm qua một chút phấn, cũng đã làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thêm nổi bật lên một cách rõ ràng. Nhiếp Tử Vũ mặc một bộ váy áo màu trắng ngắn đến đầu gối, dưới chân đi một đôi giày cao gót năm tấc, thoạt nhìn cảm thấy nó làm cho cô càng cao gầy thêm. Cô giống như một người mẫu chói sáng nhất đang sải những bước đi ở trên sân khấu, vừa mới xuất hiện ở trong nhà hàng, đã thu hút được vô số ánh mắt của đàn ông ở đây.
Cô thực sự rất không quen với việc khoác tay Tống Linh đi theo sự dẫn dắt của bồi bàn đi tới vị trí ngồi của mình, bên cạnh là cô bé Đường Đường mũm mĩm với cách ăn mặc rất đáng yêu.
"Em muốn gọi món gì?" Tống Linh mỉm cười nhìn Nhiếp Tử Vũ đang có vẻ căng thẳng và bất an, đáy mắt hàm chứa tình yêu không rõ ràng.
Đêm nay Nhiếp Tử Vũ thật sự cực kỳ xinh đẹp, đẹp hơn so với bất kể tất cả những ngày xinh đẹp. Cô đẹp đến mức làm cho Tống Linh cảm thấy hận không thể chiếm cô thành của riêng mình.
"Không quan trọng, anh giúp em gọi là được rồi!" Nhiếp Tử Vũ cười cười. Cô vẫn cảm thấy chưa quen với sự thay đổi rất nhanh giữa hai người như vậy.
"Con muốn ăn chocolate." Đường Đường giơ bàn tay nhỏ bé lên, lập tức gọi một đống lớn bánh ngọt.
Nhiếp Tử Vũ vừa nghe thấy ba chữ “chocolate” kia lập tức cảm thấy quá mực phản cảm rồi. Đợi cho con gái gọi hết tất cả những đồ ngọt theo sở thích của chính mình xong, sau đó Nhiếp Tử Vũ thình lình vứt xuống dưới một câu: "Tất cả những thứ bánh ngọt mà con g tôi vừa mới gọi kia đều không cần, trước hết hãy mang giúp một ly nước chanh ép lên cho cô bé đã."
Vừa nghe thấy hai chữ “nước chanh” này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Đường lập tức xịu hẳn xuống. Cô bé dùng ánh mắt chờ đợi nhìn sang Tống Linh, vốn cho là ba sẽ giúp mình, nhưng không ngờ lại nghe thấy ba mình nói phụ họa theo một câu.
"Trẻ con ăn nhiều đồ ngọt không tốt, sẽ bị sâu răng, cho nên con phải ngoan ngoãn nghe lời của mẹ, không nên ăn bánh ngọt có được không?"
"Á!" Ngay cả người cha vẫn luôn luôn yêu thương cưng chiều mình nhất cũng lên tiếng không cho phép được ăn đồ ngọt, đến nước này thì Đường Đường đành chỉ có thể bỏ cuộc thôi.
Sau đó Tống Linh liền chọn vài món ăn, lúc này người bồi bàn mới rời đi.
Đang lúc Tống Linh vừa định nói câu gì đó, thì một hồi chuông dễ nghe truyền đến, cắt ngang lời anh sắp sửa nói ra. Vẻ không vui thoáng hiện ra trong mắt của Tống Linh, anh cười khan một tiếng, sau đó lấy từ chiếc điện thoại di động ra xem, khi anh nhìn thấy rõ tên người gọi hiện lên trên màn hình điện thoại di động thì xoạt một cái, gương mặt anh liền trầm xuống.
"Thật xin lỗi, để anh đi ra ngoài nhận điện thoại một chút." Nói xong Tống Linh liền đứng dậy.
"Ừ." Nhiếp Tử Vũ gật gật đầu, không có bất kỳ sự hoài nghi nào.
Sau khi Tống Linh rời khỏi, Nhiếp Tử Vũ liền ngồi ngẩn người đến chán chết. Nhìn Đường Đường vẫn đang cầm con búp bê Baby hăng hái chơi đùa, nơi đáy mắt của cô chợt hiển hiện rõ lên một mối sầu lo.
Cô và Tống Linh vốn không có tình cảm với nhau, chuyện cô phải rời đi khỏi nhà họ Tống chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Cho nên có lẽ cô cũng đành phải chờ Đường Đường lớn hơn thêm một chút nữa rồi sẽ rời đi thì tốt hơn.
Nghĩ đến đó, bỗng dưng trước mắt Nhiếp Tử Vũ chợt hiện ra hai gương mặt tương tự nhau, chỉ khác là một gương mặt của người lớn, còn gương mặt kia là của một đứa trẻ, trong trái tim của cô lập tức không khỏi cảm thấy một hồi co rút cực kỳ đau đớn.
Đường Đường còn nhỏ như vậy, nhưng Tử Ngôn cũng bất quá chỉ lớn hơn Đường Đường có một tuổi mà thôi, nhưng mà ngay từ nhỏ thằng bé đã không được mẹ chăm sóc. Hiện tại cô đã biết rõ Tử Ngôn là đứa con trai của mình, như vậy cô có lẽ hẳn là cô cũng nên tìm một cơ hội để nói chuyện với Tống Linh, xem xem liệu có thể lấy được quyền nuôi dưỡng Tử Ngôn hay không.
Còn về phần người đàn ông có tên gọi là Nhiếp Tử Phong kia, thì cứ như vậy đi. Dù sao quá khứ cũng đã trôi qua khá lâu, hơn nữa cô cũng không nhớ rõ được chuyện lúc trước anh đã làm tổn thương tới mình như thế nào, cho nên cô dự định cứ để như vậy thôi.
Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Vũ không khỏi hít một hơi thật sâu, gật gật đầu một cách kiên định,.
Món ăn đã được mang lên, đúng lúc Nhiếp Tử Vũ cầm lấy dao nĩa lên định cắt tảng thịt bò của Đường Đường, một giọng nói quen thuộc cũng liền vang lên trên đỉnh đầu của cô.
"Rốt cuộc anh cũng đã tìm được em rồi!" Trong giọng nói hàm chứa đầy sự kinh ngạc xen lẫn niềm vui, nhưng còn sự kích động lại còn lớn hơn nữa.
Theo bản năng Nhiếp Tử Vũ ngẩng đầu lên. Khi thấy người đàn ông đứng ở trước mặt mình, trên mặt biểu lộ sự đau lòng đến cùng cực, nụ cười tươi như cứng lại ở trên khóe môi, dao dĩa trong tay liền rớt xuống bàn kêu "Lạch cạch" lên một tiếng.
Editor: Táo đỏ phố núi
Nhiếp Tử Vũ từ trong phòng thử đồ đi ra, lúc cầm lấy bộ nội y đang định đi tính tiền, bất ngờ tầm mắt lướt qua chỗ hàng ghế dài, thì nhìn thấy hai người đang nói chuyện thân thiết, không hiểu sao cô ngẩn người ra.
Người phụ nữ kia là ai...
Cô nhìn người phụ nữ động thủ với Tiểu Tử Ngôn ở trong lòng của Nhiếp Tử Phong, ngũ quan nhăn nhó lại, vì vậy đã không nghe thấy tiếng của người bán hàng đang hỏi.
“Tiểu thư, cô có gói lại không ạ?” Người bán hàng hỏi lại một lần nữa, mãi một lúc sau, Nhiếp Tử Vũ mới hồi phục tinh thần lại.
“Vâng.” Cô gật gật đầu dặn dò: “Gói lại những thứ mà tôi vừa mới mặc thử đi.” Nói xong lấy chiếc thẻ tín dụng mà Nhiếp Tử Phong mới đưa cô rồi cho người bán hàng, sau đó đi lại hàng ghế dài.
Đi tới trước mặt bọn họ, Nhiếp Tử Vũ hít một hơi thật sâu, đang muốn hỏi người phụ nữ kia là ai, thì tầm mắt lại lơ đãng liếc nhìn đứa nhỏ ở trong lòng của Nhiếp Tử Phong, hai mắt liền trợn to lên. “Ôi, mặt của cục cưng sao lại đỏ thế này.” Một bên má của bé vốn trắng nõn bây giờ đỏ ửng lên, nhìn rất chói mắt.
Nghe thấy tiếng nói kinh ngạc của cô, Nhiếp Tử Phong và người phụ nữ kia vô thức nhìn về phía Nhiếp Tử Vũ. dienndnle,qu.y don
Khi nhìn thấy khuôn mặt của Nhiếp Tử Vũ tái mét vì lo lắng xong, mạch suy nghĩ bay xa của Nhiếp Tử Phong lúc này mới tìm về, gạt cánh tay của người phụ nữ đang quấn lấy cánh tay của mình ra, sau đó đứng dậy đi lại bên cạnh của Nhiếp Tử Vũ, đem đứa nhỏ đang ngủ say ở trong tay mình thả vào trong lòng cô.
Thái độ xa lánh và lạnh lùng của anh khiến cho người phụ nữ kia ngẩn ra, lập tức đứng dậy theo, cô ta cũng chưa từ bỏ ý định đi lại bên cạnh của Nhiếp Tử Phong, hai cánh tay của cô ta lại khoác vào tay của Nhiếp Tử Phong.
Chiều cao một mét bảy, Nhiếp Tử Vũ tự nhận là mình cũng không phải là thấp, nhưng mà không hiểu sao đứng ở trước mặt người phụ nữ này, cô lại thấp hơn cô ta nửa cái đầu. Nhiếp Tử Vũ bình tĩnh nhìn nụ cười nhợt nhạt trên khuôn mặt thanh tú của người phụ nữ kia, không hiểu sao có cảm giác quen thuộc, nhưng mà nhất thời không nhớ nổi là đã gặp cô ta ở chỗ nào.
“Tử Phong, cô ấy là ai vậy?” Người phụ nữ sờ cằm tò mò đánh giá Nhiếp Tử Vũ từ trên xuống dưới một lượt, mặc dù trên mặt nở một nụ cười dịu dàng, nhưng mà đáy mắt lại mang theo cảm giác xem thường.
Tầm mắt của Nhiếp Tử Vũ cố định trên cánh tay của cô ta đang khoác vào cánh tay của Nhiếp Tử Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng trở nên tái nhợt. Cô không vui nhăn mày lại, lúc đang muốn giải thích thân phận của mình, thì Nhiếp Tử Phong từ đầu tới giờ luôn im lặng lại mở miệng trước.
“Cô ấy là Nhiếp Tử Vũ.” Nhiếp Tử Phong giải thích, đáy mắt khẽ gợn lên những làn sóng khiến cho người ta không phân biệt được. dienndnle,qu.y don Anh lặng lẽ rút bàn tay của mình ra khỏi vòng tay của người phụ nữ kia không chút lưu tình nào, đi tới phía sau quầy thanh toán ký giấy tờ cho cô.
Nhiếp Tử Vũ? Anh lại chỉ giới thiệu về mình như vậy thôi!
Nhiếp Tử Vũ ngây ngẩn cả người, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì...
“Em họ Nhiếp sao?” Đáy mắt của người phụ nữ này vốn đang u ám đột nhiên dấy lên một tia hy vọng, cô ta hứng thú nhìn sắc mặt không được tốt của Nhiếp Tử Vũ, nở một nụ cười xán lạn: “Nói như vậy có nghĩa em là em gái của Tử Phong? Đứa bé em đang ôm trong lòng, là con trai của em sao?” Cô vốn cho cô ấy là vợ của Tử Phong, không ngờ lại là em gái!
“Tôi...” Cùng là thân phận phụ nữ, Nhiếp Tử Vũ sao không hiểu nét mặt vui mừng trên khuôn mặt của cô ta có ý nghĩa như thế nào được. Cô há miệng ra đang định nói ra thân phận của đứa bé, thì người phụ nữ kia đã mở miệng cắt ngang lời của cô.
“Chị là Sở Nhan, thật hân hạnh được biết em, em gái Tử Phong.” Nói xong cô ta giơ tay ra.
Nhiếp Tử Vũ lạnh lùng trừng mắt nhìn bàn tay đang giơ ra của cô ta không có chút phản ứng. Người phụ nữ kia lại không hề nhụt chí vì sự từ chối của cô, trái lại còn không cảm thấy có gì không ổn khi cầm lấy tay của cô nắm một chút, lúc thả tay ra còn nhỏ giọng nói một câu: “Em đúng là không lễ phép!”
“Ồ...” Thế giới rộng lớn này đúng là thứ gì cũng có thể gặp được, người phụ nữ cực phẩm như thế mà cô cũng gặp phải! Nhiếp Tử Vũ quả thực không có gì để nói trợn mắt lên để tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Giữa lúc này, Nhiếp Tử Phong ký xong giấy tờ cầm túi đồ đã được đóng gói đi tới, anh nhìn cũng không nhìn người phụ nữ tên là Sở Nhan đó một cái, mà ôm lấy vai của Nhiếp Tử Vũ, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đi thôi.” Nói xong thì ôm cô đi ra ngoài.
Bị anh lơ đi Sở Nhan cũng không hề buồn bã, mà nhấc đôi chân thon dài chạy tới trước mặt của bọn họ, ngăn cản bước đi của bọn họ.
Đôi mắt xinh đẹp của cô ta gắt gao trừng cánh tay của Nhiếp Tử Phong đang ôm lấy vai của Nhiếp Tử Vũ, đột nhiên cô ta cười dịu dàng một tiếng, sau đó lấy tấm danh thiếp nhét vào trong túi áo trong của Nhiếp Tử Phong, sau đó kiễng chân lên khẽ nói vào tai của Nhiếp Tử Phong một câu: d,dylq.d. “Em vẫn chưa kết hôn đâu.” Nói xong, còn hôn một cái lên khuôn mặt không chút biểu cảm nào của anh, rồi mới cười cười rời đi.
Một câu nói kia không lớn không nhỏ, vừa hay bị Nhiếp Tử Vũ nghe được, Nhiếp Tử Vũ liếc mắt nhìn Nhiếp Tử Phong, trên gương mặt của anh không có bất kỳ biểu cảm gì, nhưng mà lông mi của anh hơi run rẩy, xem ra anh có phản ứng đối với người phụ nữ kia...
Dần dần một cảm giác bất an nảy sinh trong lòng cô.
※
Trong xe bầu không khí rất yên tĩnh.
Nhiếp Tử Vũ ôm đứa nhỏ ngồi bên ghế phụ, cô thường ngẩng đầu lên nhìn Nhiếp Tử Phong đang chuyên tâm lái xe, mấy lần do dự muốn hỏi về người phụ nữ kia, nhưng mà cuối cùng lại không nói ra khỏi miệng được, cũng bởi vì sự lạnh lùng và nghiêm nghị này của cô mà năm lần bảy lượt nuốt lời nói của mình trở lại trong bụng.
“Muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.” Nhìn bộ dạng mấy lần muốn nói lại thôi của cô, Nhiếp Tử Phong khẽ liếc mắt nhìn cô một cái, trên gương mặt tuấn lãng không có bất kỳ biểu cảm gì, khiến cho người ta không thể biết được anh đang vui hay buồn.
Anh đã lên tiếng rồi, vậy thì cô cũng không cần phải do dự nữa.
Nhiếp Tử Vũ hạ quyết tâm ở trong lòng, bỗng nhiên cô ngẩng đầu lên hỏi: “Người phụ nữ vừa rồi là ai?” Sở Nhan, cái tên này hình như cô đã nghe được ở đâu đó. Nhưng mà nhất thời lại không nghĩ ra được.
“Bạn thôi.” Hai chữ khẽ thốt ra từ trong miệng của Nhiếp Tử Phong, không hề có một chút sao động nào. d,dylq.d.
Bạn thôi? Chỉ như vậy thôi sao? Nhiếp Tử Vũ không tin.
Cô mấp máy môi, vẻ mặt xụ xuống. “Nếu như chỉ là bạn thôi, vậy thì câu nói ‘Em vẫn chưa kết hôn đâu’ mới vừa rồi của cô ta là có ý gì.” Cô chớp mắt muốn nghe anh giải thích một chút.
Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong chớp mắt không nói gì, trên khuôn mặt tuấn tú của anh hiện lên chút phức tạp.
Thấy thế Nhiếp Tử Vũ nhăn mày lại, phỏng đoán: “Bọn anh đã từng hẹn hò à?” Trước đây anh lăng nhăng như vậy, chắc chắn người phụ nữ kia đã từng là hồng nhan tri kỷ của anh.
Nhiếp Tử Phong vẫn không trả lời như trước, nhưng mà sắc mặt càng trở nên khó coi hơn trước đó.
Nhiếp Tử Vũ tức giận, ánh mắt lạnh đi, cô lạnh lùng nhìn anh, bất giác nhấn mạnh: “Chính anh muốn em hỏi anh mà, sao bây giờ lại không trả lời? Cho dù anh thừa nhận như lời em nói, em cũng không có ý kiến gì mà.” Mặc dù như vậy cô có ghen một chút, nhưng mà đó là khi bọn họ vẫn chưa ở cùng một chỗ, vì thế về tình có thể tha thứ.
Nhiếp Tử Vũ vốn tưởng rằng sau khi mình nói những lời này, thì Nhiếp Tử Phong sẽ có chút phản ứng, nhưng mà vẻ mặt của anh vẫn cứ lạnh lùng như cũ, không chút phản ứng nào, giống như không hề nghe thấy vậy.
Nhiếp Tử Vũ tức giận tới mức khó thở, quay đầu đi không thèm nhìn anh nữa.
Im lặng, không biết đã im lặng bao lâu.
Nhiếp Tử Vũ đang hờn dỗi bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, quay đầu nhìn về phía anh: “Đem điện thoại di động của anh em mượn dùng một chút, em muốn báo tin cho mẹ.” Dienx dandf Kê quyu dong. Lúc đi ra khỏi nhà đã nói qua giờ cơm trưa sẽ trở về, nhưng mà lại đi tới bây giờ, mà cô vì đi vội quá nên cũng quên mang theo điện thoại di động, bây giờ chỉ sợ mẹ cô đang rất lo lắng rồi.
Nhiếp Tử Phong chậm rãi lấy điện thoại từ trong túi ra đưa cho cô, không liếc nhìn cô lấy một cái.
Nhiếp Tử Vũ nhận lấy điện thoại, thầm làm mặt quỷ với anh, sau đó mới mở màn hình ra. Đang muốn nhắn cho bà Trần Phương một tin nhắn, thì đột nhiên màn hình lại hiện lên một tin nhắn. Nhiếp Tử Vũ muốn nhấn thoát, nhưng khi nhìn thấy trên màn hình hiện lên ba chữ “Lâm Nhĩ Kỳ’, thì vô thức đã bấm mở tin nhắn ra đọc.
Khi đọc tin nhắn mà Lâm Nhĩ Kỳ gửi tới, đôi mắt của Nhiếp Tử Vũ trợn lớn lên. Cô thấy trên màn hình viết dòng chữ —— "Tử Phong, Sở Nhan đã trở về."
Lại là Sở Nhan!
Vừa nhìn thấy hai chữ này, Nhiếp Tử Vũ liền không tự chủ mà nhíu mày. Bất ngờ, một tia sáng lóe lên, một suy nghĩ lập tức hiện lên trong đầu của cô. Xem ra anh Nhĩ Kỳ cũng biết Sở Nhan, nếu như vậy thì cô có thể hỏi anh ấy một chút! Nghĩ vậy, cô liếc mắt nhìn Nhiếp Tử Phong một cái, sau đó nhanh chóng nhắn một dòng chữ —— "Sở Nhan là ai?"
Tin nhắn được gửi đi, khoảng mười lăm giây sau, lại có tin nhắn trả lời lại.
—— "Không thể nào, sao cậu có thể quên Sở Nhan là ai được chứ, cô ấy là mối tình đầu của cậu mà! Có lẽ vì cậu và Vũ Vũ có quan hệ mật thiết như vậy nên đã quên mất chuyện trước đây của cậu và cô ấy.” DienxdandfKê quyu dong.
Chợt nhìn thấy dòng chữ “Mối tình đầu” trong tin nhắn, Nhiếp Tử Vũ có chút đầu mối. Nhưng mà cô vẫn chưa hiểu rõ, thế là lại nhắn đi mấy câu.
Chỉ một lát sau, lại nhận được tin nhắn trả lời của Lâm Nhĩ Kỳ.
—— "Cậu từng yêu cô ấy đến chết đi sống lại, thậm chí vì cô ấy mà muốn buông xuống tập đoàn Nhiếp Phong, sau đó cô ấy vì sự nghiệp học hành mà buông tha cậu, bây giờ cậu đã nhớ ra rồi chứ!”
Nhìn những dòng chữ này xong, ký ức của cô đã hé mở ra, những đoạn ký ức vụn vặt trong nháy mắt đã xâu chuỗi thành một hình ảnh hoàn chỉnh, khiến trái tim đang bình tĩnh của cô cũng chấn động.
Cô đã nhớ ra, cuối cùng cũng đã nhớ ra cô ta là người nào rồi!
Bàn tay cầm điện thoại di động của Nhiếp Tử Vũ hơi run lên, “Lạch cạch” một tiếng, điện thoại ở trong tay cô rơi xuống đất.
“Làm sao thế?” Nghe thấy tiếng động Nhiếp Tử Phong hồi phục lại tinh thần nghi hoặc quay lại nhìn sắc mặt trắng bệch của Nhiếp Tử Vũ, quan tâm hỏi: “Sao sắc mặt của em lại tái nhợt như vậy, có phải có chỗ nào không khỏe không?”
Giọng nói thân thiết của anh vang lên, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ chỉ nhìn thấy khẩu hình miệng của anh mở ra rồi lại đóng lại, chứ không nghe thấy anh nói câu gì. Cô nhìn gương mặt anh không chớp mắt, cả người bỗng run lên, cảm giác bất an ở trong lòng lại càng mãnh liệt.
Sở Nhan, người mà khiến anh yêu tới mức mất hết cả lý trí, cũng từ đó trở về sau biến anh thành một công tử trăng hoa, lăng nhăng với rất nhiều phụ nữ.
Lần đầu tiên biết tới cái tên này, là vào lúc cô mới tám tuổi, cũng chính là lúc Nhiếp Tử Phong mười tám tuổi. Cô nhớ lúc đó Nhiếp Tử Phong vì Sở Nhan mà trở mặt với người nhà, bỏ nhà đi ra ngoài, mà cô thì mỗi ngày khóc hết nước mắt chờ anh, chờ hơn một tháng thì anh mới trở về. Dienx dandf Kê quyu dong.
Lần thứ hai cô nghe đến cái tên này chính là vào lúc cô sinh nhật chín tuổi, cả nhà họ Nhiếp tổ chức tiệc mừng sinh nhật cho cô, tất cả bạn bè và họ hàng đều tới tham gia, nhưng mà lại thiếu một mình anh, sau đó cô khóc hỏi anh vì sao không tham gia tiệc sinh nhật cô, anh chỉ nhàn nhạt nói một câu: Hôm nay cũng là sinh nhật bạn gái của anh. Kết quả là cô trốn ở trong phòng khóc tròn hai ngày.
Lần cuối cùng cô nghe thấy cái tên này là vào lúc mười tuổi, nghe nói là Sở Nhan đi Mỹ, cũng chính từ đó mà Nhiếp Tử Phong trở nên lăng nhăng phóng đãng, không đi học, cả ngày lêu lổng cùng với phụ nữ, trở thành đối tượng khiến cho mọi người đau đầu.
...
Một thời gian lâu như vậy, cái tên Sở Nhan ở trong lòng cô đã phai nhạt dần đi, cho tới ngày hôm nay, vừa rồi lúc Lâm Nhĩ Kỳ nhắc tới mới khiến cô tỉnh lại, cô mới nhớ ra là ai.
“Vũ Vũ? Vũ Vũ?” Nhìn cô đang tròn mắt lên xuất thần, Nhiếp Tử Phong gọi lên từng tiếng.
Nghe vậy, một lúc lâu sau cô mới phản ứng lại. Nhưng mà ánh mắt của cô không còn trong suốt như trước nữa, mà đã nhiễm thêm một chút bi thương. Vẻ mặt cô có chút đấu tranh nhìn ánh mắt của Nhiếp Tử Phong đang lo lắng nhìn mình, chậm rãi mở miệng, câu nói đầu tiên là:
“Anh yêu em không?”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, không chỉ Nhiếp Tử Phong, mà ngay cả bản thân Nhiếp Tử Vũ cũng ngẩn người ra.
“Vũ Vũ, em...” Nhiếp Tử Phong không hiểu nhìn cô, không hiểu sao đột nhiên cô lại nói tới vấn đề này.
Nhiếp Tử Vũ cũng hối hận vì sao mình lại hỏi như vậy, nhưng mà lời nói đã nói ra khỏi miệng không có cách nào thu hồi lại được, thế là cô hít một hơi thật sâu, lại nói: “Anh có yêu em không?”
Đáy mắt lặng yên của Nhiếp Tử Phong hiện lên một chút rung động, anh nở một nụ cười cưng chiều, gật gật đầu: “Yêu.” Mặc dù không biết vì sao cô lại hỏi như vậy, nhưng mà bây giờ cô là người phụ nữ mà anh yêu nhất, còn về quá khứ... Chuyện quá khứ, tất cả đều đã qua rồi.
Nghe thấy câu trả lời của anh, tảng đá treo lơ lửng trong lòng của Nhiếp Tử Vũ mới được hạ xuống. “Anh sẽ yêu em bao lâu?” Cô lại hỏi, ánh mắt đầy mong chờ. “Nếu như... Em nói là nếu như, anh phát hiện ra người anh yêu nhất không phải là em, anh sẽ... Rời xa em sao?”
Nhiếp Tử Phong thật sự không biết vì sao cô lại hỏi như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt giãy giụa trong mắt cô, anh đã nhìn thấu sự bất an của cô. Bởi vì cô nói như vậy, trong đầu của anh lại hiện lên khuôn mặt trong sáng kia, trong lòng nhất thời xoắn lại.
“Anh yêu em, vĩnh viễn cũng sẽ không rời xa em, vì thế sẽ không có nếu như!” Trong giọng nói của anh toát lên sự chân thành khiến cho người ta tin tưởng tuyệt đối.
Nhìn gương mặt thâm tình của anh, chân mày đang nhíu chặt của Nhiếp Tử Vũ dần dần giãu ra, khóe miệng hiện lên một nụ cười.
Được rồi, như vậy là đủ rồi...
...
※
Sau khi Nhiếp Tử Vũ và Nhiếp Tử Phong hòa hợp lại, tình yêu giữa hai người cũng tăng lên. Nhiếp Tử Vũ đã sớm đồng ý với anh lúcở trong phòng làm việc của anh là không đi học nữa, vốn cho là cả đời này vô duyên với đại học, nhưng không ngờ anh chỉ vì trừng phạt cô nên mới nói như vậy, hơn nữa còn tận tình tới mức mời giáo viên tới nhà dạy thêm cho cô, giúp đỡ cô trong học tập.
Ban ngày, Nhiếp Tử Vũ ở nhà chăm đứa nhỏ, cũng may trẻ con vừa mới sinh ra thì mỗi ngày ngủ tới hai mươi tiếng, cho nên cô cũng không mệt lắm, ngoại trừ chuyện học tập, cô lại nghiên cứu thêm sách nấu ăn, học làm vợ hiền mẹ đảm. . Còn Nhiếp Tử Phong thì vẫn cần cù vất vả đi làm ở công ty, tan làm thì thỉnh thoảng sẽ đón hai mẹ con đi ăn, sau khi ăn xong thì hai người lại giống như hai vợ chồng mới cưới đi dạo ở công viên, đi vào rạp chiếu phim xem phim gì đó, nhưng mỗi khi như vậy lại có thêm một cái đuôi nhỏ.
Ngoại trừ chuyện không có đăng ký kết hôn và tổ chức một hôn lễ, thì cuộc sống của bọn họ vẫn luôn duy trì sự ngọt ngào và hạnh phúc, nhưng mà thực sự sẽ duy trì một cuộc sống ngọt ngào không chút gợn sóng nào như vậy sao?