Cô đã theo anh tròn năm năm rồi. Nguyên nhân cô ở lại bên cạnh anh không đơn giản chỉ là vì tiền, mà quan trọng hơn là vì cô yêu anh! Từ lần đầu tiên khi cô nhìn thấy anh, cô đã yêu anh thật sâu đậm, không cách nào tự thoát ra được! Vì thế, cho dù anh có đối xử với chính bản thân cô tàn nhẫn thế nào đi nữa, thậm chí anh còn vô tình chiếm đoạt mất đứa con gái của cô, thì trong cổ họng của Lý Duyệt cô cũng không dám kêu rên một tiếng, cũng chỉ bởi vì, cô sợ anh sẽ đuổi mình đi, nhưng mà hôm nay...
"Cô là một người phụ nữ rất tốt, chỉ là giờ đây tôi đã chán ngấy cô rồi!" Tuy Tống Linh không phải là người bản tính trời sinh lãnh huyết vô tình, nhưng nhìn thấy Lý Duyệt rơi lệ như thế, trong thâm tâm anh ta cũng cảm thấy có chút không đành lòng.
Chán ngấy...
Chỉ có hai chữ ngắn ngủn như vậy thôi sao?
Hai mắt Lý Duyệt đẫm lệ, cô thống khổ kéo miệng ra, trên đôi môi của cô thoáng hiện một nụ cười tràn đầy sự đau khổ, nhìn nụ cười này của cô còn khó coi hơn là nhìn cô khóc, nói: "Anh đã nhìn trúng một cô gái khác rồi, có đúng hay không? Bởi vì các cô ấy trẻ đẹp hơn em, vì thế anh mới chán ngấy em, có phải không?" Cô cắn chặt đôi môi, vẻ đầy tủi thân, trong lòng đau như bị dao cắt.
Tống Linh nhìn Lý Duyệt đầy vẻ bất đắc dĩ, lắc lắc đầu, đưa tay ra cầm lấy bàn tay của cô đang bám ở trên cánh tay của mình, cứng rắn lôi tuột xuống, tiếp tục nói: "Tôi đã chán ngấy tất cả mọi trò chơi trên cuộc đời này rồi, từ nay về sau, tôi chỉ muốn làm một người cha xứng đáng." Làm một người chồng nữa...
Đúng vậy, giờ đây Tống Linh cực kỳ mong muốn mình có được một cuộc sống thật tốt đẹp. Đợi đến khi anh ta giải quyết xong chuyện với Nhiếp Tử Phong, thì sau đó anh sẽ mang theo Hi nhi và Đường Đường xa chạy cao bay, từ đó cả nhà bọn họ dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com sẽ sống một cuộc sống gia đình hạnh phúc. Nghĩ đến điều này, cánh môi mỏng của Tống Linh không kiềm chế được mà thoáng nhếch lên, hé nở một nụ cười yếu ớt.
Nụ cười này của Tống Linh, Lý Duyệt cô chưa từng bao giờ nhìn thấy!
Trong nháy mắt, trái tim của Lý Duyệt như bị chìm sâu vào trong đáy cốc. Cô đã sống chung với anh suốt năm năm qua, nhưng anh keo kiệt đến mức chưa từng bao giờ tặng cho cô một nụ cười tươi tắn và vui vẻ. Hai người vừa thấy mặt nhau là đã vội và kéo nhau lên trên giường, sau đó anh lạnh lùng vứt bỏ lại ở trên chiếc giường lớn cho cô một tờ chi phiếu... Thế nhưng, hiện tại anh lại có thể nở một nụ cười dịu dàng đến như thế. ۣ dám khẳng định, nhất định bên trong nụ cười này của anh phải có nguyên nhân của nó.
Bất ngờ, trong đầu Lý Duyệt chợt nhớ lại cảnh tượng khác biệt của ngày hôm đó, Lý Duyệt chợt sửng sốt, sắc mặt thần ra ngơ ngẩn.
Cô nhìn vào Tống Linh thật sâu, từ trong khóe mắt nước mắt của cô như chuỗi hạt bị đứt dây, cuộn trào ra mãnh liệt, không ngừng tuôn rơi xuống gương mặt đã tái nhợt của cô. Thật lâu sau, từ giữa đôi môi run rẩy của cô, một câu nói mới bật thốt ra được khỏi miệng cô, Lý Duyệt hỏi lại anh một câu: "Anh đã thực sự yêu người phụ nữ kia rồi phải không?"
Tống Linh liếc mắt nhìn lại Lý Duyệt một cái, nhưng anh cũng không trả lời câu hỏi kia của cô, mà chỉ cấp tốc thu lại nụ cười yếu ớt vừa mới thoáng hiện ra trên khóe môi kia, nhàn nhạt nói lại với Lý Duyệt một câu: "Hãy chú ý bảo trọng bản thân mình!" Sau đó dưới ánh mắt còn chứa đầy bao nỗi mông lung của cô, cứ như vậy, Tống Linh thản nhiên bước đi ra khỏi gian phòng.
"Rầm!" Tiếng đóng cửa mạnh mẽ truyền đến, lúc này Lý Duyệt tựa như một con rối bị chặt đứt dây, nặng nề ngã ngồi trở lại trên giường. Một giây sau, nước mắt cô càng cuộn trào tuôn ra mãnh liệt hơn. Thân thể của cô cũng run lên bần bật không ngừng theo tiếng khóc bi thương, tựa như những chiếc lá khô run rẩy đang rụng trong ngày mùa thu.
Cô cứ lặng lẽ khóc như thế, cắn môi nhìn xuống trên mặt đất, nơi Tống Linh vừa mới rời đi, trong đáy mắt tràn đầy nước mắt của cô, giờ đây lại tràn ngập sự đố kị cùng hận ý nồng đậm.
Tống Hi!
Cô đã đoạt đi đứa con gái của tôi rồi mà còn cảm thấy chưa đủ hay sao? Vì sao cô còn muốn cướp đi người yêu duy nhất của tôi nữa! Dựa vào cái gì mà cô thì có được tất cả, mà tôi lại không thể có một thứ gì hết! Chuyện này thật không công bằng!
Lý Duyệt cắn chặt răng lại. Cô cầm lấy cái gối đầu trên giường hung hăng ném mạnh về hướng cửa ra vào. Lửa giận trong lòng cô khó dẹp lại nổi, một cơn giận dữ tựa như ngọn lửa phẫn nộ bốc lên ngùn ngụt, thiêu đốt trong ngực cô đến bỏng rát. Một ý niệm ác độc nảy sinh, dần dần thành hình ở trong lòng của cô.
Nếu như Tống Hi kia mà chết đi, vậy thì Đường Đường sẽ có thể tiếp tục trở lại để sống bên cạnh cô một lần nữa!
Đúng vậy! Chỉ cần là Nhiếp Tử Vũ kia chết đi mà thôi!
********************************
Vào khoảng chiều tối hai ngày sau.
Tống Linh đi ra ngoài cửa trước tiên, anh đi đến bãi đỗ xe ở phía đằng trước cửa nhà hàng. Tiếp ngay sau đó, Nhiếp Tử Vũ nắm tay Đường Đường cùng nhau bước từ trong nhà hàng đó ra ngoài cửa.
Đường Đường nho nhỏ vuốt vuốt vào cái bụng đã ăn đến tròn vo của mình, nhưng hình như cô bé vẫn cảm thấy chưa được thỏa mãn, nên cứ thè cái đầu lưỡi của mình ra để liếm liếm quanh cái miệng của mình. Bộ dáng liếm môi đó của cô bé chứa đựng đầy vẻ mê say, ai nhìn thấy đáng có bao nhiêu sự đáng yêu thì có bấy nhiêu vẻ đáng yêu.
Nhiếp Tử Vũ cười yếu ớt nhìn cô bé, đột nhiên cô phát hiện ra nơi khóe miệng của con gái còn lưu lại chút thức ăn, liền vội vã mở túi xách ra định lấy ra chiếc khăn tay để lau cho con gái. Nhưng mà chiếc khăn tay bằng tơ lụa quá trơn, Nhiếp Tử Vũ lại không giữ chặt, cho nên khi một luồng gió thổi tới đã cuốn luôn chiếc khăn tay kia đi, thổi bay ra tới ven đường.
"Mẹ, khăn khăn..." Đường Đường chỉ vào khăn tay vừa bị gió lại thổi bay tiếp ra tới giữa đường kêu ầm lên: "Để Đường Đường đi nhặt khăn lại cho mẹ!" Nói xong, cái chân nhỏ đã liền dạt ra định chạy đi, hướng về phía bên cạnh đường cái. Nhưng Đường Đường còn chưa kịp bước đi được một bước thì đã bị Nhiếp Tử Vũ vội vã kéo ngược trở lại về phía sau.
"Mẹ chưa bao giờ nói với con là chạy ra đường cái sẽ rất nguy hiểm, cho nên một đứa trẻ không thể tùy tiện đi một mình hay sao?" Sắc mặt của Nhiếp Tử Vũ đầy nghiêm túc, cô cất tiếng nói nghe rất nghiêm khắc, hỏi lại Đường Đường.
"Có ạ." Đường Đường yếu ớt gật gật đầu.
"Tốt lắm, vậy con hãy ngoan ngoãn ở lại chỗ này chờ mẹ nghe chưa, mẹ đi ra đó nhặt khăn trở về." Nhiếp Tử Vũ nói rất nghiêm túc, sau khi nhìn Đường Đường gật gật đầu trả lời, lúc này cô mới xoay người chậm rãi đi về phía ven đường cái.
"Hừ! Lần nào cũng vậy, chẳng bao giờ hỏi qua xem mình có bằng lòng không nữa..." Người đàn ông chết tiệt này, trên người thì ăn mặc lịch sự như vậy, mà hạ thân lại làm cái chuyện... làm cái chuyện khiến người ta phải đỏ mặt. Mấy ngày hôm trước rõ ràng vừa mới nói rằng không muốn mình tiếp tục sinh con nữa. Vậy mà mấy ngày nay lại “trồng trọt” kịch liệt như vậy, phỏng chừng đứa trẻ thứ hai của bọn họ sẽ đến thế giới này rất nhanh.
Bởi vì sự nghịch ngợm kia của cô, Nhiếp Tử Phong bật cười to thành tiếng. Thực sự anh cũng đã thực hiện đúng như lời đã hứa hẹn khi làm chuyện kia, anh không hề cởi bộ lễ phục của cô ra, chỉ có điều anh lại bao lấy bộ ngực cô, kéo nó từ dưới lên trên cổ áo, tiếp đó chiếm đoạt ngay thứ mà anh vẫn luôn mong nhớ.
Thoáng cái, lại một thứ khác mạnh mẽ xông tới va chạm vào bên dưới của Nhiếp Tử Vũ, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com khiến cô không thể nào nghĩ tiếp thêm được bất cứ chuyện gì nữa. Chỉ chốc lát sau hai mắt cô đã trở nên mê ly, đôi cánh tay như ngó sen khoác lên trên bờ vai vững chãi của anh. Cô cắn môi đầy vẻ vô tội, thuận theo những luật động (sự chuyển động có quy luật) vừa nhanh lại vừa có lực của anh. Từ miệng của cô, từng tiếng ngâm nga cứ thế bật ra: "Ừm... Nhẹ một chút... Đừng nên lại tiến vào thêm nữa..."
"Được, sẽ đúng như mong muốn của em!" Nhiếp Tử Phong cắn răng một cái, động tác chậm lại. Nhưng anh vừa mới trì hoãn được một lúc, cô gái nhỏ ở trong ngực anh lại nhíu mày không vui, vì vậy động tác của anh lại tiếp tục trở nên nhanh hơn.
Nhìn thấy anh chỉ chốc lát sau đầu đã đầy mồ hôi, trong lòng Nhiếp Tử Vũ cảm thấy mềm nhũn, liền rướn lên phía trước, dâng hiến cặp môi đỏ mọng.
Cô hôn anh tỉ mỉ, bỗng dưng, diễn☽đàn☽lê☽quý☽đôn dường như Nhiếp Tử Vũ vừa sực nghĩ đến chuyện gì đó, liền rút môi trở lại.
"Ừm, làm sao vậy?" Sau khi mở mắt ra, Nhiếp Tử Phong nhìn sang cô vẻ khó hiểu, sau một tiếng gào rú khàn khàn, anh rút mình ra khỏi thân thể của cô. Nhưng anh không hề ngừng nghỉ, một lát sau anh lại té nhào vào cô ở trên giường, gác cặp chân thon dài của cô lên trên vai của mình, tiếp tục một chu trình chạy nước rút mới.
"Ừm... Em muốn hỏi anh một vấn đề...”
"Cái gì vậy?"
Do dự mất một lúc cô mới dám hỏi: "Ừm... Trong khỏng thời gian tám tháng không có em ở đây... diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn Anh... anh đã giải quyết như thế nào vậy... Ừm... Chậm một chút đi, em sắp không thở nổi nữa rồi..."
Nếu so sánh cô lúc này đang thở gấp liên tục, thì hô hấp của người nào đó lại vững vàng hơn: "Cái gì mà phải làm thế nào chứ?" Lại tiến vào một cái mạnh mẽ, khiến cho người đang ở dưới thân anh phải dục tiên dục tử.
"À... Chính là giống như hiện tại đây này... anh giải quyết như thế nào..."
Nghe cô nói vậy, ๖ۣۜdiendanlequydnc người nào đó sắc mặt liền trầm xuống, cũng không trả lời câu hỏi của cô, mà chỉ thấy động tác càng mạnh mẽ hơn lên.
"Tìm phụ nữ khác à?" Cô suy đoán, biểu lộ của anh cũng không hề biến đổi một chút.
"Chẳng lẽ anh lại dùng búp bê bơm hơi?" Cô tiếp tục hỏi...
Cô càng hỏi, sắc mặt của người nào đó càng đen hơn. Đôi con ngươi của Nhiếp Tử Phong như đang phóng hỏa, gắt gao trừng mắt nhìn cô, trả lời với vẻ mặt “tâm bất cam tình bất nguyện”: "Xông tắm nước lạnh, nếu không thì..."
"Nếu không thì làm sao?" Cặp mắt mê ly chợt lóe ra thứ ánh sáng rực rỡ.
“... Tự mình giải quyết."
Sau năm giây lặng ngắt như tờ, người nào đó si ngốc bộc phát ra tiếng cười. Mà thủ đoạn trả thù cái cười thật to của cô, chính là, đã triền miên với cô suốt một buổi trưa, giày vò cô đến mức cô phải liên tục cầu khẩn.
Trong phòng nghỉ nho nhỏ, tràn ngập mùi vị tình dục nồng đậm, hai người mải đắm chìm ở trong hoan ái, hoàn toàn không hề chú ý tới một đôi con ngươi đang chứa đầy sự oán hận đang ở phía sau cửa chăm chú theo dõi bọn họ.
※
Việc quay chụp hình lúc buổi chiều diễn ra thuận lợi khác thường. Nhiếp Tử Vũ giống như là đã thay da đổi thịt như vậy, đến ngay cả một cái pose () đơn giản nhất cũng có thể tỏa ra một ý vị đặc biệt. Sau khi quay chụp xong, đến ngay cả nhà nhiếp ảnh cũng phải chép miệng chậc chậc tán thưởng với cô, khen cô ý nhị thật mê người. Đối với lời tán dương này, Nhiếp Tử Vũ cũng chỉ gượng cười không đáp, bởi vì nguyên nhân cô tỏa ra được ý nhị kia chính là... chính là vì sự đau nhức giữa hai chân của cô.
() Pose: Nguyên bản tiếng Anh: Là danh từ: tư thế (chụp ảnh...), kiểu...
Là nội động từ: đứng ở tư thế, ngồi ở tư thế (chụp ảnh, làm mẫu vẽ...)...
Thu dọn qua quít một lúc cho xong, sau đó Nhiếp Tử Vũ liền vội vàng chạy vào trong phòng nghỉ tháo đồ trang sức ra, rồi nhanh chóng đi tắm rửa. Cô xối nước vào người để làm tan đi sự mệt mỏi. Xong việc, tiếp đó cô liền chuồn êm đến văn phòng làm việc của Nhiếp Tử Phong, chui vào trong căn phòng xinh đẹp kia nghỉ ngơi một chút. Đến khi cô tỉnh lại đã là cuối giờ chiều, vừa vặn đến giờ tan việc của Nhiếp Tử Phong.
Nhiếp Tử Vũ cuộn gọn mái tóc đã nhuộm thành màu vàng lên trên đầu, dùng một chiếc mũ lưỡi trai đội lên để che khuất mái tóc đi, sau đó cô mới từ trong phòng nghỉ đi ra ngoài: "Anh xong chưa?"
"Xong rồi đây!" Ký một chữ cuối cùng lên trên một phần tài liệu giao cho trợ lý xong xuôi, từ chiếc ghế da trâu Nhiếp Tử Phong đứng dậy, với tay cầm lấy tây trang, áo khoác, đi tới bên cạnh ôm lấy bờ vai của cô, thuận tiện trộm chút hương của cô.
"Có thể trở về được chưa? Em mệt mỏi quá rồi." Nhiếp Tử Vũ ngáp dài, bộ dáng mang đầy vẻ uể oải.
Biểu hiện vô ý thức lúc này của cô tựa như bộ dáng lười biếng của một chú mèo con vừa lộ ra đã lập tức kích thích ánh mắt của Nhiếp Tử Phong. Chỉ chốc lát sau, sự ham muốn cô lại đã nhuốm đầy trong tròng mắt của anh. Nhưng nghĩ đến buổi giữa trưa đã hành hạ cô lâu như vậy, anh đành nén nhịn dục vọng của mình xuống dưới.
"Ăn xong bữa tối ở bên ngoài đã rồi hãy trở về nhà nhé!" Anh ôm lấy cô rồi cùng đi ra ngoài.
Nhiếp Tử Vũ ngẩng đầu liếc nhìn anh, miệng mím lại: "Không được đâu, cục cưng còn đang ở nhà chờ đấy!" Buổi sáng cô đã cho con ăn no xong rồi mới đi, lúc giữa trưa, vốn dĩ cô định gọi mẹ mang con trai tới công ty một chuyến, nhưng bởi vì cô quá mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi, quên mất chuyện này. Hiện tại đã là bốn giờ chiều, không biết cục cưng ở nhà thế nào. Nghĩ đến con, Nhiếp Tử Vũ không khỏi nhíu mày lại.
Nhiếp Tử Phong đang hoan hoan hỉ hỉ với ý định cùng với cô trong thế giới hai người, vừa mới nghe thấy những lời nói kia của cô, thoáng cái, vẻ tươi cười liền đông cứng lại ở trên khóe môi, xoạt một cái, vẻ mặt liền sa sầm xuống.
Cục cưng, cục cưng, lại là cục cưng! Thật không biết sinh con có cái gì tốt đẹp chứ! Suốt cả ngày chỉ biết tranh đoạt người phụ nữ với anh thôi! Anh bắt đầu hối hận vì sao lúc trước mình không ném thằng nhóc kia ra nước ngoài để cho bà nội nó chăm sóc.
"Không cần thiết phải như vậy! Đêm nay chúng ta sẽ ăn ở bên ngoài!" Hàng lông mày giống như ngọn núi của Nhiếp Tử Phong liền nhíu lại một cái, tuyên bố rất ngang ngược: "Hôm nay em chỉ có thể là của một mình anh thôi!"
Nhiếp Tử Vũ ngẩng đầu nhìn về phía anh, nhìn cái vẻ mặt như trẻ con của anh, cô không khỏi phì cười. Thương cảm trong khoảng thời gian này anh đã quá vất vả, thêm nữa cũng bởi vì cô mải chăm sóc con trai nên cũng không quan tâm gì tới anh, cuối cùng Nhiếp Tử Vũ nhẹ nhàng gật đầu một cái: "Thôi được rồi, chúng ta ăn cơm xong rồi sẽ trở về nhà sau."
Hai người song song đi vào thang lầu, đột nhiên một hồi chuông báo có tin nhắn từ trong túi của Nhiếp Tử Vũ truyền đến. Cô lấy điện thoại, mở khóa, mở trang tin nhắn ra, bỗng dưng ánh mắt cô đang nhìn những hình ảnh trên màn hình điện thoại thì thốt nhiên khẽ giật mình, một giây sau khuôn mặt nhỏ nhắn của cô liền đỏ rực lên.
"Làm sao vậy? Ai gởi tới đó?" Đứng ở bên cạn, nhìn thấy sắc mặt của cô trở nên đỏ ửng lên khác thường, Nhiếp Tử Phong không thể nhịn được sự hiếu kỳ, liền sáp lại gần cô. Khi anh nhìn thấy những hình ảnh ở trên màn hình điện thoại, cũng hơi giật mình, lập tức trong đáy mắt đen kịt nổi lên thứ ánh sáng âm u lạnh lẽo.
"Ai gởi tới vậy?" Anh nhanh chóng cầm lấy điện thoại từ trong tay cô gạt gạt dưới lên lật xem. Khi thình lình nhìn thấy mấy chữ viết ở phía bên dưới mấy chữ viết thuộc loại chữ in thể Tống, trong nháy mắt cặp mắt của anh liền trở nên sa sầm.
Theo ánh mắt của anh nhìn, chỉ thấy trên hàng chữ viết ở trên màn hình điện thoại - Cô còn cho là anh ấy chỉ có một mình cô là phụ nữ hay sao? Đừng có nằm mơ, chẳng qua cô cũng chỉ một trong số rất nhiều người phụ nữ khác của anh ấy mà thôi!
Mà này những hình ảnh kia, không cần đoán cũng nhận ra ngay, đây chính là những hình ảnh mà bọn họ đang triền miên ở trong phòng nghỉ ngơi.
Nhìn thấy một dãy số quen thuộc, Nhiếp Tử Phong liền có đáp án.
Sở Nhan!
Chết tiệt!
Nghĩ lại, một sự nghi hoặc chợt xuất hiện ở trong đầu của Nhiếp Tử Phong. Chần chờ hai giây, anh quay đầu nhìn về phía Nhiếp Tử Vũ vẫn còn đang sững sờ, môi mỏng giật giật, nhổ ra một câu: "Hai người đã quen biết nhau từ bao giờ vậy?”