Nghe quản gia kể lại, lúc cô còn rất nhỏ đã cực kỳ yêu mến anh, theo thời gian, khi cô lớn lên sự yêu mến ki liền biến thành tình yêu. Nhìn thấy anh và những người phụ nữ khác cùng một chỗ, cô liền không nhịn được chỉ muốn phá hư. Vì thế cho nên, anh đã hai mươi lăm tuổi rồi mà vẫn còn một mình cô đơn lẻ bóng... Bỗng dưng, trong đầu cô hiện lên những hình ảnh mà Tống Linh đã cho cô xem trước đây thật lâu, cặp môi đỏ mọng của Nhiếp Tử Vũ liền nhếch lên, đáy mắt có chút không vui.
"Thì ra ngày trước anh lại là một người đàn ông hoa tâm như vậy!" Ít nhất thì trong chuyện này, Tống Linh đã không lừa gạt cô! Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Vũ không khỏi nổi lên oán hận, cô cắn một miếng vào môi của anh. Nhiếp Tử Phong thật sự đã ngủ rất say, ngay cả một sợi lông mi cũng không hề động đậy.
Nhiếp Tử Vũ nằm sấp người lại nhìn về phía anh, càng nhìn anh cô càng thấy mê mẩn, mãi cho đến lúc cô nghe thấy một tiếng gõ cửa rất nhỏ vang lên.
"Cốc cốc cốc, tiểu thư, lúc này cô có ở bên trong không vậy?"
Nghe thấy giọng nói của quản gia, Nhiếp Tử Vũ vội vàng một lồm cồm từ trên giường bò dậy. Cô tiện tay nhặt chiếc áo ngủ ở trên mặt đất lên, ba chân bốn cẳng nhanh chóng mặc vào, sau đó loẹt quẹt chạy đến cửa phòng, mở cửa, thò cái đầu nhỏ ra, hỏi lại.
"Có chuyện gì vậy?"
"Thiếu gia có ở bên trong không ạ?" Nhìn cánh môi của cô có vẻ sưng đỏ hơn bình thường, quản gia cười cười vẻ trêu chọc. Khi nhìn thấy trên gương mặt của Nhiếp Tử Vũ lộ ra vẻ xấu hổ, thì lúc này ông ta mới nói rõ nguyên nhân vì sao mình tới đây: "Ở đây có một phong thư chuyển phát cho cô." Nói xong, ông nhét chiếc phong bì qua khe cửa, đưa tới cho cô. Sau đó nói tiếp một câu: "Cơm tối tôi sẽ bảo người giúp việc bưng lên đây." Cười khà khà một lúc rồi mới rời đi.
Đợi đến quản gia sau khi rời khỏi Nhiếp Tử Vũ lúc này mới thẹn thùng đóng cửa lại, "Đây là cái gì nhỉ?" Cô vừa xé bỏ chiếc phong bì bên ngoài, vừa lẩm bẩm nói: "Không biết từ đâu gửi đến nhỉ, mà cũng không có tên người gửi ghi ở bên ngoài nữa, liệu có phải là gửi sai địa chỉ rồi không?" Hơn nữa, làm gì có ai biết cô ở chỗ này đâu?
Nhiếp Tử Vũ nghĩ nghĩ, nhưng tay đã nhanh chóng mở chiếc phong bì đó ra. Không ngờ, ở bên trong đó lại là một tập giấy. Cô tò mò lôi tập giấy kia ra để xem xét, phía trên cùng là một hàng chữ thu hút sự chú ý của cô " Hợp đồng thỏa thuận chuyển nhượng tài sản".
Nhìn thấy dòng chữ này, trong lòng của cô chợt thấy cả kinh, đang lúc cô vội vàng dời ánh mắt nhìn xuống bên dưới, tiếp tục nhìn về phía góc bên phải trang giấy, liền nhìn thấy một cái tên được ghi ở gần giáp mép tờ giấy, thân thể của cô liền run lên, mắt cũng không thể nhìn thấy gì được nữa rồi. Trước mắt cô hiển hiện buổi nói chuyện của cô và Tống Linh ngày ấy ở trong quán cà phê, trái tim của cô lập tức lạnh đi một lúc.
Hóa ra, những lời mà Tống Linh đã nói với cô không phải là nói để mà nói! Nhưng nếu như những lời mà anh ta đã nói với cô ngày ấy đều là đều là sự thật... thì như vậy anh... như vậy chẳng nhẽ bệnh của anh ta...
"Soạt" một tiếng, tất cả tập giấy ở trong tay của Nhiếp Tử Vũ liền rơi xuống đất. Thân thể cô chợt mềm nhũn ra, ngã ngồi xuống trên mặt đất, hốc mắt phiếm hồng, không hiểu sao trong nội tâm cảm thấy bất an, hơn nữa, cảm giác bất an này càng ngày càng mãnh liệt hơn.
Tống Linh bị bệnh thật sao? Thật sự... anh ta đã bi mắc bệnh gì? Cô nuốt mạnh một ngụm nước miếng, lắc đầu, nét mặt lộ rõ vẻ kiên định.
Không, nhất định không phải như vậy, có lẽ đây cũng chỉ là một trong những thủ đoạn mà anh ta muốn lừa gạt cô mà thôi! Nhiếp Tử Vũ cố nén giữ lại sự hoảng sợ, từ trên mặt đất bò dậy, chạy đến bàn trang điểm ở đối diện, cầm lấy chiếc điện thoại di động của mình, lập tức bấm một chuỗi dãy số quen thuộc.
Điện thoại cố định được nối thông, là người quản gia của nhà họ Tống...
"Là tôi đây!" Nhiếp Tử Vũ nhanh chóng nói tên của mình, sau đó cô vội vàng nói tiếp: "Hiện tại tôi có một vấn đề muốn hỏi ông, ông phải trả lời thật chi tiết cho tôi biết..."
****************************
Nhiếp Tử Phong bị tiếng động nặng nề vang lên "phịch" một tiếng, làm cho giật mình tỉnh lại. Khi anh tỉnh lại, phản ứng đầu tiên của anh chính là cảm thấy trên cánh tay của mình không bị đè nặng. Anh phóng mắt nhìn quanh căn phòng ngủ to như vậy, liền nhìn thấy Nhiếp Tử Vũ bị ngã ngồi ở trên mặt đất, thân thể đang run lên từng đợt.
"Vũ Vũ." Nhiếp Tử Phong tiện tay vớ lấy một chiếc áo ngủ vội vã chạy lên trước phủ lên trên người cô. Anh ngồi xổm người xuống, lúc này mới phát hiện ra cô đang khóc, hơn nữa là khóc đến cực kỳ lợi hại."Em làm sao vậy? Tại sao em lại khóc thế này? Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Anh đau lòng vội vàng lau đi những giọt nước mắt của cô, quan tâm lo lắng hỏi.
Nhiếp Tử Vũ hít hít cái mũi một lúc, sau đó cô chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ nhìn Nhiếp Tử Phong, nức nở nói: "Là sự thật... Hóa ra, những lời mà anh ấy nói ra trong ngày hôm đó đều là sự thật... Anh ấy bị bệnh thật sự... Anh ấy vậy mà lại có thể bỏ qua đợt trị liệu dùng, muốn dùng một chút thời gian cuối cùng của đời mình để đưa Đường Đường ra khỏi Trung Quốc... Anh ấy..." Nói đến đây, Nhiếp Tử Vũ lại khóc không thành tiếng.
Cô đã hỏi quản gia, bệnh tình của Tống Linh có phải là thật hay không. Quản gia đã trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới dùng giọng nói đầy sự run rẩy nói cho cô biết, đó là sự thật... Cô không biết mình đã làm thế nào để có thể nghe được hết cả câu nói kia của người quản gia kia, cô chỉ biết trong trái tim thiện lương của mình đau nhức, đau quá...
Cô cho là anh vì một kế hoạch nào đó mới vung những lời nói dối kia đối với chính mình, nhưng cô lại không nghĩ rằng anh lại có thể bị bệnh thật sự, mà cô thì ngày hôm đó lại vẫn hung hăng từ chối lời cầu xin muốn nhờ cô nuôi dưỡng Đường Đường giúp anh, lại còn nhục mạ anh như vậy...
"Ngày hôm đó là ngày nào? Anh ta là ai? Ai bị bệnh?" Nhiếp Tử Phong không chút hoang mang hỏi lại cô. Anh đỡ Nhiếp Tử Vũ từ trên mặt đất đứng lên, dìu cô đi đến bên chiếc ghế sa lon, đỡ cô ngồi xuống đó, vội vàng rút khăn giấy đưa cho cô.
Tiếp nhận chiếc khăn giấy Nhiếp Tử Phong đưa tới, Nhiếp Tử Vũ lau chùi nước mắt, nhưng như thế nào mà càng lau nước mắt cô lại càng rơi ra nhanh hơn nữa, vì thế cho nên càng về sau cô chẳng muốn lau đi nữa. Thật vất vả lắm cô mới dẹp yên lại được những cơn sóng nổi trong lòng mình. Nhiếp Tử Vũ vừa khóc thút thít vừa nói: "Ngày đó sau khi anh đi công tác, em liền đi gặp Tống Linh... Anh ấy nói cho em biết...”
Chỉ cần nghe thấy hai chữ “Tống Linh” kia, trên mặt Nhiếp Tử Phong liền biểu lộ vẻ khó coi tới cực điểm. Anh nhìn bộ dáng Nhiếp Tử Vũ hiện tại đang khóc đến mức thở không ra hơi thế kia, không ngờ rằng, bây giờ cô lại có thể ở đó mà rơi lệ vì Tống Linh như thế! Ha ha! Trong khoảng thời gian ngắn, cơn tức giận của Nhiếp Tử Phong liền dâng lên.
"Em lại dám gạt anh vụng trộm đi đến đó để gặp hắn sao?" Anh lạnh giọng chất vấn, trong lời nói quở trách hàm chứa nỗi đau lòng cực kỳ."Sau khi hắn đã hung hăng làm tổn thương chúng ta như vậy rồi, làm sao em vẫn còn có thể đi gặp hắn được chứ!"
"Em...Không phải... Đó là bởi vì... A..." Nhiếp Tử Vũ hấp tấp vội vã, trong đầu cô nghĩ muốn giải thích rõ ngọn ngành cho Nhiếp Tử Phong những gì đó, nhưng mà cô lại không thế nào thốt ra được thành lời, đến một câu cũng không thể nói ra nổi, chỉ có thể khóc không ngừng:"Anh ấy...Em... Em nghĩ khi trở về nhà thì sẽ nói lại cho anh biết." Nói xong Nhiếp Tử Vũ liền đứng dậy, lấy ra một bộ quần áo dùng tốc độ nhanh nhất để thay đổi, sau đó cầm lấy chiêc túi của mình, định đi ra ngoài.
"Nhảy núi tự vẫn ngay trong ngày tổ chức hôn lễ, nguyên nhân do đâu?"
Mặc dù nhà họ Nhiếp đã cố gắng giấu kín tin tức này, nhưng không biết từ đâu mà các phóng viên vẫn biết được chút tin tức này, suốt một tuần lễ liền,khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Đài Bắc chuyện này không khỏi bị mọi người mang ra thảo luận. Bên Đài Truyền Hình lại khoa trương hơn nữa, còn tiến hành làm một phóng sự thăm dò chuyên đề “Gả vào nhà quyền thế là vui hay buồn”.
Lễ tang của Nhiếp Tử Vũ được tiến hành ba ngày sau đó, cho đến khi đưa đi hỏa táng, thi thể của Nhiếp Tử Vũ cũng không được giao lại cho cảnh sát, bởi vì Niếp lão phu nhân thuộc thế hệ trước cũng chỉ coi đây như chuyện cũ đã qua, nên tất yếu cũng không cần phải truy cứu thêm nữa. Mà Nhiếp Tử Phong, ngay cả cho đến khi hạ táng Nhiếp Tử Vũ, anh đều ngâm mình ở trong pub.
Bởi vì từ đầu đến cuối, anh vẫn nhất định không chịu tin vào sự thật rằng, người mà anh yêu thương đã thật sự rời khỏi anh rồi.
...
Trong pub tràn ngập những tiếng động huyên náo. Âm nhạc Hip-Hop chát chúa, tiếng hát bốc lửa mạnh mẽ, vũ đạo nhiệt tình, tưởng chừng như sắp sửa làm bật tung cả trần nhà lên, trong sàn nhảy cả trai lẫn gái đều sớm đã tận tình lắc lư “high” đến lật trời. Lúc mà Lâm Nhĩ Kỳ và Lãnh Duy Biệt tìm được Nhiếp Tử Phong thì anh đã uống đến say khướt. Cũng không biết Nhiếp Tử Phong đã chọc chuyện gì mà anh bị một đại hán vạm vỡ đang dùng quyền cước đấm đá, nhưng anh cũng không đánh trả lại, cứ như vậy, tùy ý để cho người khác dùng bạo lực đối với bản thân.
Nhìn không chịu được, Lâm Nhĩ Kỳ tiến lên, chỉ hai ba lần anh đã giải quyết xong Đại Hãn kia, tiếp đó nâng Nhiếp Tử Phong đã say như chết từ trên mặt đất dậy. Anh còn chưa kịp phủi giúp những dấu chân trên người Nhiếp Tử Phong đi, không đến một giây sau, một nắm đấm đã hiện lên ở trước mắt anh, nặng nề chụp xuống trên gương mặt, diễn☽đàn☽lê☽quý☽đôn lúc này chỉ thấy trương ra vẻ gầy gò và tràn ngập chán chường, đến không thành hình người của Nhiếp Tử Phong, tiếp đó Nhiếp Tử Phong cứ như thế lại té ngã xuống đất.
"Đừng thế nữa! Cậu đang định làm cái gì vậy?!"
Lâm Nhĩ Kỳ trừng mắt lạnh lùng nhìn vào Lãnh Duy Biệt vừa ra tay với Nhiếp Tử Phong. Anh còn đang định nói tiếp thêm nữa, thì lại nhìn thấy Lãnh Duy Biệt đột nhiên ngồi xổm người xuống, sau đó lại túm lấy Nhiếp Tử Phong, anh cũng chưa kịp phản ứng, đã lại thấy một quyền nặng nề nữa lại vung lên tiếp.
Trong sàn nhảy, cả trai lẫn gái đang say sưa cuồng hoan cũng lập tức dừng lại tất cả sự vui vẻ, các nhân viên phục vụ đang đi đi lại lại cũng dừng ngay việc đi đi lại lại của mình. Đến cả bartender ở sau quầy bar cũng đều dừng tay pha chế rượu, tất cả mọi người trong pub đều ngừng hết động tác của mình lại, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía mấy người bọn họ.
Không một chút để ý đến những ánh mắt kinh ngạc của người bên ngoài, Lãnh Duy Biệt lại vừa cho Nhiếp Tử Phong thêm một quyền nữa, chỉ có điều, lúc này anh không đánh Nhiếp Tử Phong không có lý do nữa.
"Tôi đã tặng Vũ Vũ cho cậu, rốt cuộc cậu đối xử với cô ấy như thế nào vậy, hả? Cậu đã làm hại cô ấy đến mức nào để khiến cô ấy không thềm để ý đến con trai của mình nữa, nhất định phải nhảy núi tự sát như vậy hả?" Anh thình lình nhìn vào Nhiếp Tử Phong quát um lên, trên gương mặt tuấn mỹ không chút tì vết lúc này nổi đầy gân xanh, bộ dáng của anh nhìn rất đáng sợ.
Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong chỉ cười hề hề ngây ngô. Anh ngẩng đầu lên, trên gương mặt ngũ quan tuấn lãng kia tràn đầy những vết thương tím bầm, khóe miệng vỡ ra, da tróc thịt bong, trên người mặc tây trang bần thỉu, nhiều ngày chưa tắm rửa thay giặt, nhìn anh tựa như kẻ lang thang ở bên đường, so với con người nội tâm đầy khí chất, phong thái ung dung tự tại của anh ngày xưa, giờ đây hoàn toàn khác biệt, tưởng như hai người khác nhau vậy.
"Cô ấy không chết, chẳng phải cô ấy đang ở trong nhà chờ tôi đó sao? Chúng ta hãy uống một chén nào, chúc phúc cho hôn lễ của tôi với người phụ nữ tôi yêu mến." Anh cười như si ngốc, cầm lấy hai chai rượu ở trên bàn, nhét một chai vào trong lòng bàn tay của Lãnh Duy Biệt, chai kia anh ngẩng đầu lên mình đổ ào ào vào trong miệng mình, nuốt ừng ực từng ngụm lớn.
Nhìn bộ dáng của Nhiếp Tử Phong như thế, Lãnh Duy Biệt tức giận đến mức chỉ muốn tiếp tục đánh cho anh thêm một quyền nữa. Nhưng Lâm Nhĩ Kỳ vội ngăn lại, nhìn Lãnh Duy Biệt lắc đầu: "Vũ Vũ không còn nữa, ai cũng khổ sở, nhưng cậu có nghĩ rằng người cảm thấy khó có thể quên được nhất là ai hay không?" Nói xong, anh lại thương cảm thoáng nhìn sang Nhiếp Tử Phong đang nốc từng ngụm từng ngụm rượu một. Thế sự vô thường (chuyện trên đời có nhiều thay đổi không ai biết trước được), anh còn vẫn còn nhớ rõ ngày đó Nhiếp Tử Phong luôn là một người đàn ông có khí thế rất hăng hái và tác phong ôn hòa.
Nghe được những lời này của Lâm Nhĩ Kỳ, Lãnh Duy Biệt khẽ giật mình, anh quay đầu nhìn về phía Nhiếp Tử Phong đang cười ngây ngô như một kẻ loạn trí kia, cuối cùng anh thả lỏng bàn tay đang nắm chặt thành quyền ra.
Thấy Lãnh Duy Biệt đã chịu nghe theo lời của mình, Lâm Nhĩ Kỳ không khỏi thở ra nhẹ nhõm. Lại nhìn liếc nhìn sang Nhiếp Tử Phong, anh liền đưa tay đoạt lại bình rượu trong tay của Nhiếp Tử Phong ném sang một bên cạnh, nói: "Đừng uống nữa, để tôi đưa cậu trở về nhà."
"Không muốn trở về nhà! Trở về nhà để làm gì!" Nhiếp Tử Phong như một đứa trẻ chỉ thích đùa giỡn, lại bắt đầu giở trò vô lại, đẩy bàn tay của Lâm Nhĩ Kỳ đang vỗ về mình ra, anh xoay người lại, định giơ tay cầm lấy bình rượu ở trên mặt bàn, nhưng lúc này anh vẫn bị ngăn lại như trước, chẳng qua lần này lại là Lãnh Duy Biệt.
"Cậu còn tiếp tục tình trạng như vậy nưa, thằng bé Tử Ngôn kia bây giờ biết làm sao đây?!" Anh cố đè lại giọng nói cố hết sức để cho giọng điệu của mình được ôn hòa, hỏi lại Nhiếp Tử Phong một câu: "Thằng bé đã không có mẹ rồi, chẳng lẽ cậu còn muốn Tử Ngôn lại mất luôn cả người cha nữa hay sao?"
Nghe vậy, nụ cười như điên khùng lập tức cứng lại ở trên khóe môi của Nhiếp Tử Phong. Một giây sau, anh ngẩng đầu lên nhìn về phía Lãnh Duy Biệt. Năm giây qua đi, anh lại tiếp tục cười ha hả, rồi lại vớ lấy bình rượu trên bàn, ngửa cổ lên, tiếp tục uống rượu như một kẻ điên cuồng rót một lần nữa, chỉ có điều, lúc này nơi đáy mắt lờ mờ kia đã tràn đầy hơi nước ẩm ướt sáng long lanh.
Nhìn thấy Nhiếp Tử Phong vẫn không chịu nghe lời khuyên bảo, vẫn uống không ngừng như trước, Lãnh Duy Biệt cũng nổi giận, tức giận đến mức gạt toàn bộ đủ loại bình bình lọ lọ ở trên mặt bàn rơi xuống trên mặt đất. Một hồi những tiếng “rào rào choang choang” vang vọng đến, lại một lần nữa thu hút ánh mắt của đám đông nơi đó.
"Được thôi, cậu cứ uống đi! Uống nhiều thêm một chút! Tốt nhất là cậu hãy uống cho chết luôn đi, như vậy cậu cũng có thể đi cùng với Vũ Vũ rồi!" Anh nổi giận, gầm nhẹ một tiếng, nơi khóe mắt cũng run rẩy: "Thằng bé Tử Ngôn thì hãy giao lại cho tôi nuôi dưỡng! Tôi sẽ nuôi dưỡng nó trưởng thành thật tốt, sau đó, tôi sẽ nói cho nó biết, cha ruột của nó là một kẻ hèn nhát, khiếp nhược đến cỡ nào!" Nói xong, anh tức giận đến mức liền xoay người đi luôn ra bên ngoài pub.
Mà Lâm Nhĩ Kỳ ở lại nhìn Nhiếp Tử Phong mặt mũi không biến sắc vẫn đang điềm nhiên uống rượu như trước cũng không biết phải làm sao. Anh thở dài, cũng rời khỏi pub, đi theo Lãnh Duy Biệt. Sau khi hai người rời đi, trong pub lại tiếp tục khôi phục không khí cuồng nhiệt như trước, nhưng mà, Nhiếp Tử Phong đã không còn là một con người như trước kia nữa...
...
Đêm khuya, ở nhà họ Nhiếp...
Nhiếp Tử Phong áo quần xộc xệch, không chỉnh tề, thất tha thất thểu vịn tay vào vách tường, lặng lẽ lần mò trong đêm tối để đi đến gian phòng của Nhiếp Tử Vũ ở ngày trước. Anh đẩy vào cánh cửa mở cửa ra, nghênh đón anh chỉ có một bầu không khí âm u lạnh lẽo ở trong căn phòng. Tiếp theo đó là một chiếc giường lớn bày đặt ở trong đó. Anh bắt nghiêng ngả, lảo đảo đi lại về phía nơi có hai bóng dáng người đang nằm ở trên giường kia, không cẩn thận liền bị đập vào nơi mép giường.
Tiếng động lớn làm cho người lớn đang nằm ở trên giường nghe thấy, mở hai mắt ra, khi bà nhìn thấy rõ bóng đen đang đứng ở trước mặt mình lúc này là Nhiếp Tử Phong, người mà mấy ngày qua không nhìn thấy bóng dáng đâu, lập tức mở trừng hai mắt.
"Tử Phong con..."
"Có thể làm phiền mẹ đi pha giúp con một ly trà được không?" Không quan tâm đến biểu lộ đầy khiếp sợ của mẹ Nhiế, Nhiếp Tử Phong nhìn cậu nhóc Tử Ngôn đang nằm ở bên cạnh mẹ mình, mở miệng nói vẻ yếu ớt, trên mặt vẫn không có một chút biểu lộ nào như trước.
"... Đương nhiên là có thể rồi." Mẹ Nhiếp từ trên giường nhẹ nhàng ngồi dậy, đi xuống giường. Bà dùng ánh mắt phức tạp thoáng nhìn qua Nhiếp Tử Phong đang ngồi chồm hỗm bên cạnh cậu nhóc Tử Ngôn kia, hạ giọng dặn dò lại một câu: "Phải vất vả lắm thằng bé mới ngủ được đấy, con đừng có làm ồn áo náo động khiến nó tỉnh lại đấy nhé." Nói xong, bà mới xoay người rời đi.
Cửa đã đóng lại, thoáng cái cả gian phòng lại chìm trong sự yên tĩnh.
Nương theo ánh sáng nhu hòa của chiếc đèn ngủ, Nhiếp Tử Phong nhìn về phía cậu nhóc Tử Ngôn đang chìm trong giấc ngủ, chỉ thấy trên gương mặt phấn nộn kia vẫn còn loang lổ vệt nước mắt chưa kịp lau đi, trong bàn tay nho nhỏ còn đang nắm lấy tấm ảnh chụp mẹ của mình. Xem ra, chắc là mẹ Nhiếp đã cho cu cậu xem ảnh chụp của mẹ, thằng bé vừa nhìn mẹ vừa khóc đến mệt lả người mới ngủ thiếp đi...
Nghe quản gia nói, bọn họ đã tìm rất nhiều vú em, nhưng bất kể có dỗ dành, dọa nạt thằng bé thế nào đi nữa, cậu nhóc Tử Ngôn cũng không chịu bú sữa của người khác. Rơi vào đường cùng mẹ Nhiếp chỉ đành phải pha sữa bột cho vào bình sữa để cu cậu ăn.
Nhiếp Tử Phong nhìn con trai đang ngủ đến mê mẩn cả người. Anh run rẩy vươn bàn tay của mình. Đầu ngón tay thô ráp rất nhẹ nhàngkhẽ xẹt qua lớp da thịt non nớt của con trai, cảm giác như đang sờ vào lớp tơ lụa mịn màng vậy. Dùng ánh mắt lướt qua ngũ quan nho nhỏ của con trai, anh phảng phất như nhìn thấy gương mặt của cô...
Chẳng biết từ lúc nào, trong hốc mắt của anh đã nhuốm một màu hồng hồng, một tầng hơi nước tràn ngập làm ướt đẫm mắt cả khóe mắt của anh. Khi anh chậm rãi ôm cậu nhóc Tử Ngôn vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ vào trong ngực của mình, thì ngay lúc ấy, đáy lòng anh chợt nóng rực lên. Rốt cuộc, anh không sao nén nổi nước mắt của mình nữa, từ trong hốc mắt những giọt nước mắt thi nhau lăn xuống bên dưới, rơi vào trên gương mặt của cậu nhóc Tử Ngôn, làm cậu nhóc đang ngủ say lập tức thức trong lúc dậy.
Nhóc Tử Ngôn hé mở mí mắt, để lộ ra một đôi mắt với cặp mắt to trắng đen rõ ràng. Khi nhìn thấy Nhiếp Tử Phong cu cậu cũng không hề khóc, mà chỉ nhìn vào anh toét miệng ra cười, miệng cứ u ơ u ơ không biết đang nói cái gì.
Thấy thế, Nhiếp Tử Phong cũng mỉm cười, lấy tay quẹt nước mắt đang rơi trên mặt mình rất nhanh, rồi tiếp tục toét miệng nhe răng ra cười hỏi con trai: "Bảo bối, con đói bụng phải không?" Anh bắt chước Nhiếp Tử Vũ, dùng ngữ điệu êm dịu nhẹ nhàng hỏi con, với tay cầm chiếc bình sữa đặt ở trên tủ đầu giường ngay bên cạnh, trong bình vẫn còn lại khá nhiều sữa còn ấm, nhét vào trong miệng của cu cậu.
Chắc chắn là cậu nhóc Tử Ngôn này đói bụng thật sự, khi anh chăm chú theo dõi cho cu cậu ăn, có thể nhìn thấy rất rõ ràng, nhóc con đang hút mạnh từng ngụm từng ngụm sữa lớn.
Cứ như vậy, sau khi được cho ăn no, cậu nhóc Tử Ngôn lại nặng nề ngủ thiếp đi ở trong lòng ngực của anh, chỉ là sau đã ngủ một tay cu cậu vẫn cầm chặt lấy ảnh chụp của Nhiếp Tử Vũ, mặt khác một tay kia cứ cầm lấy ngón tay cái của Nhiếp Tử Phong, khóe môi nhếch lên một nụ cười rất an tâm.
Nhiếp Tử Phong đặt con trai đã lúc này đã ngủ say trở lại trên giường, sau đó anh cẩn thận từng ly từng đắp chiếc chăn mỏng lên cho con trai xong xuôi, lúc này anh mới đứng dậy đi ra ngoài ban công ở bên cạnh.
Ánh trăng sáng đầy ma mị, ánh sao lộ ra chỉ lờ mờ và ảm đạm, luồng ánh sáng trắng như bạc khi rơi vào trên thân thể cao to của anh, có chút gì đó cực kỳ thê lương.
Nhiếp Tử Phong mở to đôi mắt chẳng biết đã trở nên tỉnh táo từ lúc nào, ngửa đầu nhìn về phía không trung bao la mênh mông, Nhiếp Tử Phong không sao nhịn được liền nhếch miệng lên nở một nụ đắng chát.
Vũ Vũ, có phải em đang ở trên bầu trời kia để nhìn anh hay không? Nếu như em còn sống, nhìn thấy bộ dáng như đang ép buộc người khác như thế này, liệu em có mắng anh hay không?
Anh phải làm sao bây giờ? Đây mới là ngày thứ tư em rời khỏi anh,anh đa cực kỳ nhớ đến em rồi, nhớ em đến mức hận không thể lập tức chết luôn để được đi gặp em. Nhiếp Tử Phong cười, hai hàng nước mắt trong veo lại từ trong khóe mắt của anh lăn xuống dưới. Anh hít vào một hơi, cố gắng nở một nụ cười.
Nhưng mà bây giờ thì không được! Bởi vì Tử Ngôn vẫn còn nhỏ như vậy! Nếu như anh cứ như vậy mà vứt bỏ con trai của chúng ta ở lại, anh nghĩ cho dù anh có chết đi theo em, chắc chắn em cũng sẽ không tha thứ cho anh...
Cho nên, xin em hãy đợi anh nhé...
Em cứ yên tâm, anh sẽ chăm sóc cho con trai của chúng ta cho thật tốt, đợi cho đến lúc con đã trưởng thành, có đầy đủ năng lực làm chủ được cuộc sống của mình, thì đến lúc đó anh sẽ đi tới để gặp em...
...
Từ sau đêm hôm đó, cuộc sống của Nhiếp Tử Phong đã có một sự biến hóa đến nghiêng trời lệch đất.
Vẫn như khoảng thời gian trước, anh vẫn luôn là một người nổi tiếng trên thương trường là người một tay che trời, tựa như từ trước đến nay, tất cả mọi công việc đều chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì. Người khác có lẽ không nhìn ra, nhưng chỉ cần là những người đã từng gần gũi với anh, không ai không nhận ra sự thay đổi của anh, bởi vì càng ngày anh trở nên lãnh khốc, trầm mặc ít nói.
Anh từ chối ý kiến của mẹ Nhiếp, không cho bà đưa Từ Ngôn đi theo bà cùng về ước Mĩ để tiện chăm sóc, đồng thời cũng bắt đầu đảm đương thêm nhiệm vụ của một vú em. Ban ngày anh sẽ mang theo cậu nhóc Tử Ngôn kia cùng đi làm với mình. Thừa dịp lúc con trai ngủ, anh sẽ giải quyết công việc. Khi con tỉnh giấc, anh sẽ bỏ lại công việc của công ty xuống để chăm sóc cho con trai. Cho dù anh phải ra nước ngoài đi công tác, anh cũng mang theo cậu nhóc Tử Ngôn. Anh không muốn nhờ người khác động tay để làm việc này, tự tay của anh làm taatcs rcar mọi công việc, bất kể là chuyện thay tã hay là pha sữa bột cho cậu nhóc Tử Ngôn.
Cuộc sống của hai cha còn cứ như vậy trôi đi, thoáng qua một cái, vậy mà đã được năm năm rồi...