Nhiếp Tử Vũ đưa cái hộp trong tay cho Đường Đường cầm, sau đó cô bế Đường Đường lên, dặn dò với cô bé: “Đường Đường, con hãy vốc lấy một nắm tro bụi ở trong hộp, sau đó con vãi ra trên mặt biển.” Con hãy tự tay tiễn bước cho cha của con nhé!
“Mẹ, đây là bùn đất sao?” Đường Đường nhìn nhìn tro bụi gì đó ở trong chiếc hộp, sự hiếu kỳ tràn ngập trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: “Tại sao lại phải ném bùn đất này vào trong nước biển hả mẹ?”
Nhiếp Tử Vũ khẽ cười một tiếng, lắc đầu nói: “Con cứ làm đúng theo lời mẹ đã nói là được rồi!”
“Vâng ạ!” Đường Đường hếch lên cái miệng nhỏ nhắn, vốc lấy một nắm tro từ trong chiếc hộp đang cầm trên tay ra, đang lúc Đường Đường định ném ra nắm tro ra xa, thì từ phía sau lưng chợt truyền đến giọng nói của Nhiếp Tử Phong, từ trong giọng nói của anh, Nhiếp Tử Vũ không thể nhận ra được cảm xúc lúc này của Nhiếp Tử Phong như thế nào.
“Em để anh ôm Đường Đường giúp cho!” Nhiếp Tử Vũ còn chưa kịp phản ứng lại, đã cảm thấy trong ngực mình chợt nhẹ bỗng. Cô hướng ánh mắt sang bên cạnh, đã nhìn thấy Đường Đường đang ngồi vững vàng ở trên cánh tay của Nhiếp Tử Phong rồi.
Phía dưới cặp mày rậm khí phách của Nhiếp Tử Phong, là một đôi con ngươi đen bóng, không hề gợn sóng. Nhiếp Tử Phong chỉ thoáng nhìn sang Nhiếp Tử Vũ, nhàn nhạt nói: “Em và Đường Đường cùng ném tro tiễn bước cho chú ấy đi!” Trên gương mặt khôi ngô tuấn tú của anh không biểu lộ cảm xúc gì làm cho người ta không thể đoán ra được tâm tình thực sự trong lòng của anh.
Nhìn bộ dáng bình thản của Nhiếp Tử Phong, Nhiếp Tử Vũ ngẫm nghĩ, chắc hẳn anh cũng đang rất bi thương đau khổ. Tuy rằng hồi ức giữa Nhiếp Tử Phong và Tống Linh chỉ có cừu hận, nhưng dù sao hai người cũng là anh em, là người thân của nhau. Khi người thân của mình qua đời, trong lòng anh làm sao lại không cảm thấy khó chịu được chứ.
“Vâng!” Nhiếp Tử Vũ gật gật đầu, cô cố gắng gượng thoáng nở nụ cười, sau đó cô cũng đưa tay bốc một nắm tro cốt, giang hai tay ra cho gió biển tùy ý thổi bay cho đến cuối cùng hết sạch.
Mỗi khi bốc một nắm tro lên, cô lại lặng lẽ thầm cầu nguyện ở trong lòng, cầu mong cho Tống Linh trên đường đi tới thiên đàng sẽ luôn được mạnh khỏe bình an; anh sẽ không gặp phải bất kỳ một sự thù hận nào, anh sẽ không còn phải chịu bất kỳ một chút cô độc nào, cũng sẽ không còn phải quá chật vật nữa...
Cứ như vậy, ba người đều trầm tư, không ai nói năng gì, cho đến khi chiếc hộp gỗ đàn hương kia đã rỗng không.
“Ai dà, rốt cục đã ném xong hết rồi, bả vai của Đường Đường đã bị mỏi nhừ chết mất.” Vẻ mặt của Đường Đường làm ra vẻ bộ dạng của một người lớn, giơ tay vỗ vỗ vào bờ vai của mình.
Nghe thấy những lời than thở kia của Đường Đường, Nhiếp Tử Phong như bị làm cho tức cười, anh không nhịn được liền đưa tay chọc chọc vào cái đầu nhỏ của cô bé: “Cô nhóc láu lỉnh này, người bị mỏi nhừ chết mất phải là chú mới đúng chứ.” Thoáng nhìn Đường Đường cứ nghĩ là cô bé sẽ rất nhẹ, không nghĩ tới Đường Đường lại nặng như vậy, đã làm cho anh bật lên ý nghĩ thiếu chút nữa thì cánh tay của mình đã bị gãy rời ra rồi.
“Hắc hắc, Đường Đường và cha, hai người cùng bị mỏi nhừ rồi.” Đường Đường tiếp tục cười vẻ rất ngây thơ. Cô bé vòng tay ôm lấy cổ Nhiếp Tử Phong.
“Con thật láu lỉnh!.” Nhiếp Tử Phong bất đắc dĩ chỉ biết lắc đầu, khóe miệng cong lên lộ ra một ý cười thật vui vẻ và hạnh phúc. Nhắc tới chuyện này cũng cảm thấy thật kỳ quái. Việc anh thân thiết với Đường Đường thực sự là ngoài ý muốn. Qua năm ngày sống cùng với Đường Đường, tuy rằng anh thường xuyên bị một số những chuyện nho nhỏ, vụn vặt của cô bé làm cho bản thân anh cảm thấy con người mình như bị Đường Đường bức đến sắp phát điên lên mất. Nhưng sau đó, không hiểu sao với cô bé này, anh tuyệt đối không hề có cảm giác phiền chán. Về sau Đường Đường lại bị Vũ Vũ ra mệnh lệnh, yêu cầu cô bé phải sửa đổi lại cách xưng hô trong gia đình đối với Nhiếp Tử Phong. Từ sau khi Đường Đường thay đổi cách xưng hô, gọi anh là “cha”, thì anh lại càng không khỏi cảm thấy tự hào và kiêu ngạo, cực kỳ yêu thích cô con gái này.
Nhiếp Tử Vũ đứng ở một bên nhìn ở hai cha con chung sống hòa hợp như thế, trong đáy mắt của cô mang theo sự vui mừng khôn xiết. Từ nay về sau bọn họ chính là người trong một nhà, đương nhiên cách xưng hô ở trong nhà sẽ phải sửa đổi lại rồi. Cô cười yếu ớt, quay đầu hướng về phía không trung vô hạn, trái tim cô rộng mở trong sáng.
“Mẹ, cha, Đường Đường đói bụng.” Tiểu láu lỉnh từ trong lồng ngực vững chãi của Nhiếp Tử Phong ngẩng đầu lên nói, tay vuốt cái bụng xẹp lép nói vẻ rất đáng thương: “Người ta vẫn chưa được ăn một chút gì cả mà!”
“Đường Đường, con muốn ăn cái gì?” Nhiếp Tử Phong hỏi, tâm trạng cực kỳ tốt. Nói xong, anh liền nhìn sang Đường Đường, cong môi lên nở một nụ cười sáng lạn, trong lúc Đường Đường còn chưa kịp mở miệng đáp lại, thì anh đã nói cảnh cáo trước: “Con không được nói là muốn ăn chocolate đâu nhé!.”
Nghe thấy lời cảnh cáo này của anh, thoáng cái vẻ mặt của Đường Đường liền xịu xuống: “Vâng...”
Đang lúc cô bé còn cắn môi, chớp chớp hai mắt nhìn Nhiếp Tử Phong vẻ đầy vô tội, làm tư thế chuẩn bị tấn công đối với anh, thì từ phía sau lưng truyền đến một giọng nói rất quen thuộc.
“Anh làm bánh sandwich đây này, em có muốn ăn hay không?” Quả thực,, không còn phải nghi ngờ gì nữa đó chính là Nhiếp Tử Ngôn, cậu bé đã bị mọi người ở đây quên lãng, vừa bước ra đến nơi.
“Có ạ, em muốn, em muốn.” Vừa nhìn thấy Nhiếp Tử Ngôn xuất hiện, đừng nói là bánh sandwich rồi, mà ngay cả đưa cho Đường Đường một ly nước chanh, thứ đồ uống mà cô bé ghét nhất, thì cô bé cũng vẫn có thể uống hết sạch. Đường Đường gật đầu như điên. Cô bé cũng không chịu an phận ở trong ngực Nhiếp Tử Phong nữa, mà người bắt đầu uốn éo muốn tụt xuống dưới. Một giây sau liền nghe thấy “bịch” một tiếng, lập tức Đường Đường từ trong ngực của anh rơi xuống đất, sau đó nhanh như chớp, cô bé chạy đến trước mặt Nhiếp Tử Ngôn.
“Cẩn thận một chút.” Nhìn thấy Đường Đường lảo đảo, bước chân thất tha thất thểu chạy đến, thần kinh Nhiếp Tử Ngôn cũng căng thẳng.
“Không có việc gì hết, người ta sẽ không bị ngã đâu.” Đường Đường cười đến ngây ngốc, nhìn rất khờ dại.
*******************************
Nhìn Đường Đường một bên vừa ăn vừa lắc lư, lại nhìn Nhiếp Tử Ngôn một bên vừa đi theo vừa thu dọn, Nhiếp Tử Vũ và Nhiếp Tử Phong không khỏi nhìn nhau bật cười. Nhiếp Tử Phong chậm rãi tiến đến bên cạnh Nhiếp Tử Vũ, ôm lấy bờ vai của cô, mà Nhiếp Tử Vũ liền thuận thế tựa vào trên ngực của anh. Nhìn đôi tuấn nam mỹ nữ kia tựa như bức họa cực kỳ đẹp mắt.
“Tử Ngôn sẽ là một người anh trai tốt phải không anh?” Nhiếp Tử Vũ hỏi.
“Đúng thế!” Nhiếp Tử Phong trả lời không chút do dự, anh bổ sung thêm một câu: “Nhất định Tử Ngôn sẽ trở thành một anh trai tốt cũng giống như anh vậy, đồng thời rất có thể thằng bé cũng sẽ trở thành một người yêu rất tốt và một người chồng cực kỳ tốt.”
Nghe thấy vậy, Nhiếp Tử Vũ liền co rụt đầu lại một cái. Cô ngẩng đầu lên nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của anh mà cười đến vô sỉ: “Làm gì có người nào lại tự mình khoa trương như vậy chứ.” Tuy rằng cô đã nói như vậy, nhưng ở trong lòng cô lại cảm thấy cực kỳ ấm áp, bởi vì Nhiếp Tử Phong đã nói rất đúng sự thật.
Nhiếp Tử Phong ôm lấy hai bả vai rồi tiếp đó, trượt xuống đến cái hông của cô. Khóe miệng của anh như mê muội với cái lúm đồng tiền của cô, ngưng mắt ngắm nhìn cô hồi lâu, anh nói: “Anh yêu em.” Bọn họ sống với nhau thì ít mà xa cách thì quá nhiều, bọn họ cũng từng phải trải qua biết bao biến động gập ghềnh như vậy, mà tình yêu của anh đối với cô càng ngày càng thêm chắc canh rồi.
Nghe vậy, nụ cười tươi của Nhiếp Tử Vũ như cứng lại ở trên khóe môi, thân thể lại thoáng rùng mình một cái.
Đây là lần đầu tiên từ sau khi cô trở về anh đã mở miệng nói ra ba chữ kia. Thật kỳ lạ làm sao, trái tim của Nhiếp Tử Vũ bỗng đập dồn nhịp. Trống ngực bắt đầu gia tăng tốc độ, mặt cũng đỏ hồng lên. Trong nội tâm của cô lại càng cảm thấy dường như giữa hai người đang có một dòng điện sinh học vừa dâng lên, một cảm giác tê tê, dại dại vừa mới xuyên qua kẽ hở giữa hai người, cái loại cảm giác này... Thật giống như leo lên tận mây xanh...
Nhìn bộ dáng xuất thần của cô, Nhiếp Tử Phong không sao nhịn không được lại nói một lần: “Vũ vũ, anh yêu em!” Nói xong, theo thói quen, anh liền vén những sợi tóc đã bị làn gió cực kỳ nghịch ngợm thổi tung lên vào sau tai.
Nhiếp Tử Vũ xấu hổ nhìn anh. Cô há to miệng, nghĩ muốn nói cô cũng rất thương anh. Chỉ là, khi lời nói đến bên miệng lại chỉ vì thấy ngượng ngùng mà nói không được. Vì vậy, trong đầu cô lập tức nẩy ra một ý niệm cực kỳ to gan lớn mật. Ánh mắt Nhiếp Tử Vũ nhìn anh đầy vẻ kiên định, đột nhiên cô nhón chân lên ôm lấy bờ vai của anh, sau đó cặp môi đỏ mọng của cô liền chạm lên đôi môi của anh, dùng hành động thực tế để nói cho anh biết, cô cũng rất yêu anh.
Lúc này đến lượt Nhiếp Tử Phong khẽ giật nảy mình, nhưng khi anh kịp phản ứng lại, chú ý tới vẻ xấu hổ thoáng hiện ở trong đáy mắt của cô, đáy mắt của anh liền lộ ra một nụ cười, ngay sau đó, anh hôn trả lại cô thật sâu...
“Lạch cạch” một tiếng, một tiếng động rất không hài hòa truyền ra.
Bởi vì mải nhìn xem một màn vừa rồi, miếng bánh sandwich mà Đường Đường đang cầm trong tay mới ăn hết được một nửa thì bị rơi xuống đất. Cô bé nhìn cha mẹ ôm hôn nhau thật mãnh liệt, sau khi chần chờ độ mười giây, Đường Đường quay khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn về phía Nhiếp Tử Ngôn, lúc này mặt mũi cậu cũng đang đỏ rực cả lên. Nhìn cha mẹ, đột nhiên cô bé liền vươn hai tay, chu cái miệng nhỏ nhắn ra: “Anh Tử Ngôn, Đường Đường cũng muốn được hôn thân ái như vậy!” Nói xong, cô bé giơ cái miệng dính đầy salad kia đến gần Tử Ngôn.
Nhiếp Tử Ngôn cảm thấy bản thân mình như sắp bị nôn mửa ra một hồi, đến mức da gà nổi lên hết trên người cậu.
“Em đi ra chỗ khác đi, chán ghét chết đi được, đừng có dùng cái miệng bẩn của em mà nói chuyện với anh.” Nhiếp Tử Ngôn ra sức bỏ qua Đường Đường, sau đó liền đi theo hướng vào trong khoang thuyền.
Đường Đường lập tức đuổi theo: “Anh Tử Ngôn, anh chờ em một chút có được không? Đường Đường cũng muốn được hôn thân ái như cha mẹ!”
Gió biển phơ phất làm tung bay làn váy dài cùng với mái tóc dài xinh đẹp, đen nhánh của Nhiếp Tử Vũ. Phong cảnh xung quanh thật đẹp đẽ và động lòng người, cảnh tượng như vậy thật thật tuyệt vời thật hài hòa.
Giữa bầu trời, những đám mây lúc trước đã che kín mặt trời, hiện giờ dần dần tản ra, để lộ ánh mặt trời cực kỳ rực rỡ sáng lạn...
Câu chuyện tình yêu năm xưa của bọn họ, giờ đây lại đang bắt đầu tiếp tục đâm chồi nảy lộc...
***** Toàn văn hoàn******
"Tử Ngôn, con quen biết cô bé này sao?" Nhiếp Tử Phong trầm giọng hỏi. Vừa rồi thì dây dưa, bây giờ lại có cuộc tao ngộ gặp gỡ này, làm cho anh bắt đầu cảm thấy mình thật may mắn, may mắn năm đó Vũ Vũ sinh con không phải là nữ hài, nếu không anh liền thật sự muốn đau đầu chết!
Nhiếp Tử Ngôn quay đầu liếc nhìn Đường Đường vẻ chán ngán. Lúc cậu đang định mở to miệng nói cái gì đó thì lại nghe thấy một câu nói mang đậm vị ngọt ngán đến chết người vừa vặn truyền tới.
"Đúng vậy, đúng vậy, cháu và anh Tử Ngôn quá quen biết nhau là khác, cháu là bạn gái nhỏ của anh Tử Ngôn đấy!” Đường Đường không chút e lệ hét tướng lên vừa dính chặt lấy Tử Ngôn, như một cái kẹo da trâu.
Bạn gái nhỏ! Đổ mồ hôi!
Nghe câu nói này, hai cha con nhà họ Nhiếp lập tức có phản ứng giống nhau như đúc.
Nhiếp Tử Phong dở khóc dở cười nhìn bộ dáng Đường Đường mới chỉ có ba bốn tuổi, bắt đầu cảm thấy cô bé này rất thú vị. Mà sao Nhiếp Tử Ngôn hình như lại không thấy vui mừng? Không phải! Là phẫn nộ mới đúng! Gương mặt vừa lạnh lùng vừa đẹp trai kia nhìn thế nào cũng như đang trương ra cái vẻ mặt thối tới cực điểm, tựa như có ai đó thiếu nợ của cậu đến trăm vạn đồng bạc vậy! Nhưng Đường Đường lại không hề có chút nào là đã phát hiện ra vẻ khác thường của Tử Ngôn, cô bé vẫn tiếp tục kề cận với Tử Ngôn, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com khuôn mặt nhỏ nhắn cứ cọ cọ vào trên cánh tay của tử Ngôn, quẹt sạch sẽ toàn bộ bơ ở trên miệng mình lên trên bộ tây trang nhỏ của Tử Ngôn.
"Ba đi toilet xử lý một chút, Tử Ngôn, con ở nơi này nhé, trước mắt tiếp tục chú ý trông nom cô bé này một chút, một lát nữa đến khi ba trở về sẽ nói chuyện sau." Nhiếp Tử Phong nói xong cũng nhằm về phía hướng phòng toilet đi tới.
※
Mà chờ tới khi bóng dáng của Nhiếp Tử Phong rời đi, gương mặt cứng ngắc của Nhiếp Tử Ngôn vừa biểu lộ vẻ hiểu rõ rồi liền lập tức tan biến đi bởi sự phẫn nộ trong lòng.
Nhiếp Tử Ngôn gắt gao trừng mắt đối với Đường Đường vẫn đang nhìn mình cười tươi như hoa đến mức giống như bị si ngốc vậy. Cậu ra sức muốn gạt bỏ sự dây dưa của Đường Đường, nhưng mà dù có làm như thế nào cô bé cũng không chịu bỏ tay ra!
"Em không cần phải cứ đi theo anh như vậy đâu, em thấy như vậy có phải là rất phiền toái hay không?" Chẳng qua là vào một ngày nào đó cậu đã tiện tay ném cho cô nữ sinh họ Tống này một thanh chocolate, mà khi đó trong hoa viên chỉ có mỗi một mình Đường Đường mà thôi. Nếu sớm biết việc mình đã ném thanh chocolate cho Đường Đường rồi sẽ bị cô bé cuốn lấy mình gắt gao như vậy, thì lúc trước cậu đã không tình nguyện cho cô kẹo như thế!
"Không thấy phiềnchút nào hết! Đường Đường không thấy phiền chút nào cả." Đường Đường tít mắt cười đến si ngốc, trong đáy mắt tất cả đều chỉ có hình bóng của Tử Ngôn mà thôi."Anh Tử Ngôn, anh có đói bụng không? Đường Đường mang bánh ngọt đến cho anh ăn nhé, được không?" Nói xong, cô bé buông tay Tử Ngôn ra chạy tới nơi vừa rồi mình vừa ngồi, nhặt chiếc khay nhỏ đựng bánh để trên mặt đất cầm lên, bưng đến cho cậu. Đường Đường đưa tay cầm một miếng bánh Đề Lạp Mễ Tô lên: "Anh há miệng to ra nào, ăn bánh này ngon lắm đó!" Nói xong cô bé liền cầm miếng bánh đưa lên miệng của Tử Ngôn.
"Anh không ăn." Nhiếp Tử Ngôn sau khi quay đầu đi cũng không muốn quay lại nhìn đến Đường Đường thêm một liếc mắt gây tổn thương nữa!
"Ừm… Anh Tử Ngôn, anh ăn một miếng nhé, thật sự ăn rất ngon đấy." Đường Đường không chịu chấp nhận, nhất định không buông tha cho Tử Ngôn.
Trước sau như một vẫn luôn tỉnh táo, nhưng chỉ vì sự dây dưa của Đường Đường mà sự tỉnh táo của Tử Ngôn đã bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, chỉ một lát sau Nhiếp Tử Ngôn đã phát hỏa. Cậu khẽ đưa tay lên gạt bàn tay của Đường Đường ra, lạnh lùng quát lên một câu: "Anh đã nói rồi, anh không muốn ăn bánh ngọt, có phải là em nghe mà không hiểu tiếng người không vậy?!"
Nói xong, chỉ nghe thấy “cạch”’ một tiếng, chiếc đĩa mà Đường Đường đang cầm trong tay rơi xuống đất, vỡ thành hai nửa, mà những kia miếng bánh điểm tâm ngọt chỉ trong chốc lát cũng đã bị hủy hoại.
Bởi vì một tiếng động đột ngột kia vang lên, mọi ánh mắt ở xung quanh hai đứa trẻ đều nhất loạt dồn về nơi vừa phát ra tiếng đổ vỡ đó, kể cả Tống Hi cùng Tống Linh đang ở cách đó không xa, sau khi nhìn thấy một màn này cả hai người đều xanh mặt.
"Ai bảo em không nghe lời của anh chứ, anh đã nói là không muốn ăn bánh rồi, thì em cũng đừng có bắt anh ăn! Em thật sự rất chán ghét!" Không để ý tới khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Đường đang nhăn lại, lã chã chực khóc, Nhiếp Tử Ngôn nhìn lại Đường Đường lúc này cũng không hiểu là mình đã làm sai điều gì, vẻ mặt cậu lộ rõ vẻ chán ghét,. Đang lúc cậu xoay người định rời khỏi nơi này thì có một giọng nói dịu dàng ở phía sau lưng cậu vang lên.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?." Vội vội vàng vàng chạy tới, vẻ mặt Tống Hi đầy lo lắng nhìn cái đầu nhỏ xinh xinh của Đường Đường đang rũ cụp xuống nhìn bánh ngọt bị rơi nát vụn ở dưới chân. Một giây sau, sắc mặt Tống Hi trầm xuống: "Con là một đứa trẻ không ngoan ngoãn, con lại vừa ăn vụng bánh rồi!" Nói xong cô liền vượt qua Nhiếp Tử Ngôn đang trố mắt nhìn mình, đi đến bên cạnh Đường Đường.
"Hu hu... Mẹ..." Vừa nhìn thấy Tống Hi đang đi tới, bao nhiêu sự uất ức trong lòng của Đường Đường ngay lập tức liền mạnh mẽ bộc phát ra bằng hết. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé nhìn vốn rất xinh đẹp đã nhăn nhúm lại khóc nức nở: "Anh Tử Ngôn... Anh Tử Ngôn... anh ấy bảo chán ghét con rồi..." Nói xong, những giọt nước mắt trong suốt từ trên khóe mắt liền rơi xuống như mưa. Cả khuôn mặt lúc này trở nên mờ mịt bởi những giọt nước mắt to thi nhau lăn xuống, làm cho người ta nhìn mà sinh lòng thương tiếc.
Nhìn thấy con gái có bộ dạng như vậy, cho dù Tống Hi có giận dữ đến đâu đi nữa cũng không còn chỗ để mà phát ra nữa.
"Đừng khóc con, nhìn xem, khuôn mặt tươi cười của con bây giờ đã thành ra cái hình dạng gì rồi này." Tống Hi ngồi xổm người xuống, lấy từ trong chiếc túi xách đi dự dạ tiệc cầm trên tay ra một chiếc khăn tay, lau sạch vết nước mắt lẫn những vệt bơ ở trên khuôn mặt tươi cười của con gái, ôn nhu dò hỏi: "Ai là anh Tử Ngôn vậy? Tại sao anh Tử Ngôn đó lại phải chán ghét con? Con đáng yêu như thế này, ai nỡ lòng nào chán ghét con chứ!"
Được mẹ nói lời an ủi, Đường Đường lập tức cảm thấy tốt hơn nhiều. Cô bé chỉ còn thút tha thút thít chỉ tay về phía Nhiếp Tử Ngôn đang ở cách đó mấy bước chân, đứng ở nguyên tại chỗ tựa như đã bị hóa đá, đang nhìn về phía hai mẹ con cô bé, nói: "Ô ô... Kia chính là anh Tử Ngôn đấy."
Tống Hi theo hướng tay của con gái cô đang chỉ nhìn sang bên đó, ánh mắt của Nhiếp Tử Ngôn đang nhìn đến xuất thần, bỗng nhiên lại thấy có người đang nhìn sang mình thì trong lòng cậu bỗng dưng như bị đập mạnh một cái, trong đầu cậu bé trở nên trống rỗng.
"Cháu..." Tống Hi cố gắng mở miệng như muốn nói điều gì, nhưng mà lại không thể nói nên lời.
Cặp mắt cực kỳ trong trẻo của Tống Hi cứ nhìn chằm chằm vào Nhiếp Tử Ngôn cũng đang nhìn vào cô suốt giây phút qua vẫn không hề nháy mắt. Bằng trực giác cô đã cảm nhận thấy cậu bé trai kia nhìn rất quen thuộc với mình, nhưng khi cô cố gắng hồi tưởng lại xem cô đã từng gặp ở đâu, thì thấy đầu óc cô lại đau đớn vô cùng, chỉ chốc lát sau đã đau đến mức gương mặt của cô đã trắng bệch ra. Cô bụm lấy trái tim của mình đang đập “thình thịch”, như chỉ trực nhảy vọt lên, cố gắng kiềm chế lại tình cảm trong lòng đang cực kỳ phức tạp.
"Cháu có quen biết với Đường Đường nhà cô sao?" Cô mở miệng hỏi.
Lời nói ôn hòa, dịu dàng khiến Nhiếp Tử Ngôn đang xuất thần liền thoáng giật mình một cái, rất nhanh chóng, suy nghĩ của cậu như bị kéo lại. Cậu nghênh đón cái nhìn mà chỉ nhìn qua thôi cậu thấy giống như đúc ở trên tấm ảnh mà cậu đã nhìn từ nhỏ đến khi lớn lên. Thậm chí nhắm mắt lại cậu cũng có thể miêu tả được tỉ mỉ được dung nhan đó, đột nhiên cậu thấy trong mũi mình cực kỳ đau xót, đôi con người đen láy kia trong nháy mắt, nơi đáy mắt đã thấy một lớp sương mờ phủ kín.
Mẹ...
Sau một hồi lâu, cánh môi của cậu mới khẽ mấp máy, còn đang định gọi ra cái chữ này, thì bỗng nhiên có một giọng nói của đàn ông đột nhiên cắm vào cắt đứt anh.
"Hi nhi, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Chào tạm biệt với một người quen cũ trên thương trường xong, Tống Linh quay hỏi Tống Linh một câu, hai con ngươi âm u lạnh lẽo đang nhìn thấy đôi mắt của Đường Đường hơi bị đỏ một chút, gương mặt lập tức trầm xuống: "Đâu nào, đâu nào cái tên dám bắt nạt Đường Đường đâu rồi."
"Không có gì đâu, em đoán chừng là Đường Đường quấn quít lấy người ta." Tống Hi từ trạng thái sững sờ chìm đắm trong suy nghĩ của mình trở lại thực tế, cô gượng gạo cố nở một nụ cười hòa nhã vui vẻ, tiến lên vuốt ve lên đầu của Nhiếp Tử Ngôn nói: "Thật lòng xin lỗi cháu sâu sắc, cháu bé. Cô thay mặt cho Đường Đường của nhà cô chân thành xin lỗi cháu!"
"Cháu...” Nhiếp Tử Ngôn còn đang định mở miệng, nhưng không đợi cậu nói hết câu ra miệng, Tống Hi lại đột nhiên xoay người bỏ đi.
"Mọi chuyện đều giải quyết xong rồi chứ?" Vẻ mặt của Tống Hi nhìn có vẻ rất vui vẻ, giơ tay ôm lấy Đường Đường từ trong ngực của Tống Linh, nói: "Nói chuyện xong rồi thì chúng ta có thể trở về nhà được không? Em thấy trong người mệt mỏi quá." Cô nhíu lại cặp lông mày thanh tú đẹp mắt nói như oán giận. Mang đôi giày cao gót thế này còn phải đi tới đi lui như vậy, thật muốn hành hạ cô chết mất thôi!
"Ừ, chúng ta đi thôi." Từ đầu đến cuối Tống Linh cũng không hề liếc nhìn Nhiếp Tử Ngôn đến một cái liếc một tay ôm Đường Đường, đôi mắt lúc này đang nhìn về phía Nhiếp Tử Ngôn đầy vẻ trông mong si ngốc, mặt khác một tay kia anh liền ôm lấy eo của Tống Hi bước ra khỏi buổi dạ tiệc đi ra ngoài.
Để lại Nhiếp Tử Ngôn còn đang đứng sững sờ ở đó...
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nhiếp Tử Vũ đưa cái hộp trong tay cho Đường Đường cầm, sau đó cô bế Đường Đường lên, dặn dò với cô bé: “Đường Đường, con hãy vốc lấy một nắm tro bụi ở trong hộp, sau đó con vãi ra trên mặt biển.” Con hãy tự tay tiễn bước cho cha của con nhé!
“Mẹ, đây là bùn đất sao?” Đường Đường nhìn nhìn tro bụi gì đó ở trong chiếc hộp, sự hiếu kỳ tràn ngập trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: “Tại sao lại phải ném bùn đất này vào trong nước biển hả mẹ?”
Nhiếp Tử Vũ khẽ cười một tiếng, lắc đầu nói: “Con cứ làm đúng theo lời mẹ đã nói là được rồi!”
“Vâng ạ!” Đường Đường hếch lên cái miệng nhỏ nhắn, vốc lấy một nắm tro từ trong chiếc hộp đang cầm trên tay ra, đang lúc Đường Đường định ném ra nắm tro ra xa, thì từ phía sau lưng chợt truyền đến giọng nói của Nhiếp Tử Phong, từ trong giọng nói của anh, Nhiếp Tử Vũ không thể nhận ra được cảm xúc lúc này của Nhiếp Tử Phong như thế nào.
“Em để anh ôm Đường Đường giúp cho!” Nhiếp Tử Vũ còn chưa kịp phản ứng lại, đã cảm thấy trong ngực mình chợt nhẹ bỗng. Cô hướng ánh mắt sang bên cạnh, đã nhìn thấy Đường Đường đang ngồi vững vàng ở trên cánh tay của Nhiếp Tử Phong rồi.
Phía dưới cặp mày rậm khí phách của Nhiếp Tử Phong, là một đôi con ngươi đen bóng, không hề gợn sóng. Nhiếp Tử Phong chỉ thoáng nhìn sang Nhiếp Tử Vũ, nhàn nhạt nói: “Em và Đường Đường cùng ném tro tiễn bước cho chú ấy đi!” Trên gương mặt khôi ngô tuấn tú của anh không biểu lộ cảm xúc gì làm cho người ta không thể đoán ra được tâm tình thực sự trong lòng của anh.
Nhìn bộ dáng bình thản của Nhiếp Tử Phong, Nhiếp Tử Vũ ngẫm nghĩ, chắc hẳn anh cũng đang rất bi thương đau khổ. Tuy rằng hồi ức giữa Nhiếp Tử Phong và Tống Linh chỉ có cừu hận, nhưng dù sao hai người cũng là anh em, là người thân của nhau. Khi người thân của mình qua đời, trong lòng anh làm sao lại không cảm thấy khó chịu được chứ.
“Vâng!” Nhiếp Tử Vũ gật gật đầu, cô cố gắng gượng thoáng nở nụ cười, sau đó cô cũng đưa tay bốc một nắm tro cốt, giang hai tay ra cho gió biển tùy ý thổi bay cho đến cuối cùng hết sạch.
Mỗi khi bốc một nắm tro lên, cô lại lặng lẽ thầm cầu nguyện ở trong lòng, cầu mong cho Tống Linh trên đường đi tới thiên đàng sẽ luôn được mạnh khỏe bình an; anh sẽ không gặp phải bất kỳ một sự thù hận nào, anh sẽ không còn phải chịu bất kỳ một chút cô độc nào, cũng sẽ không còn phải quá chật vật nữa...
Cứ như vậy, ba người đều trầm tư, không ai nói năng gì, cho đến khi chiếc hộp gỗ đàn hương kia đã rỗng không.
“Ai dà, rốt cục đã ném xong hết rồi, bả vai của Đường Đường đã bị mỏi nhừ chết mất.” Vẻ mặt của Đường Đường làm ra vẻ bộ dạng của một người lớn, giơ tay vỗ vỗ vào bờ vai của mình.
Nghe thấy những lời than thở kia của Đường Đường, Nhiếp Tử Phong như bị làm cho tức cười, anh không nhịn được liền đưa tay chọc chọc vào cái đầu nhỏ của cô bé: “Cô nhóc láu lỉnh này, người bị mỏi nhừ chết mất phải là chú mới đúng chứ.” Thoáng nhìn Đường Đường cứ nghĩ là cô bé sẽ rất nhẹ, không nghĩ tới Đường Đường lại nặng như vậy, đã làm cho anh bật lên ý nghĩ thiếu chút nữa thì cánh tay của mình đã bị gãy rời ra rồi.
“Hắc hắc, Đường Đường và cha, hai người cùng bị mỏi nhừ rồi.” Đường Đường tiếp tục cười vẻ rất ngây thơ. Cô bé vòng tay ôm lấy cổ Nhiếp Tử Phong.
“Con thật láu lỉnh!.” Nhiếp Tử Phong bất đắc dĩ chỉ biết lắc đầu, khóe miệng cong lên lộ ra một ý cười thật vui vẻ và hạnh phúc. Nhắc tới chuyện này cũng cảm thấy thật kỳ quái. Việc anh thân thiết với Đường Đường thực sự là ngoài ý muốn. Qua năm ngày sống cùng với Đường Đường, tuy rằng anh thường xuyên bị một số những chuyện nho nhỏ, vụn vặt của cô bé làm cho bản thân anh cảm thấy con người mình như bị Đường Đường bức đến sắp phát điên lên mất. Nhưng sau đó, không hiểu sao với cô bé này, anh tuyệt đối không hề có cảm giác phiền chán. Về sau Đường Đường lại bị Vũ Vũ ra mệnh lệnh, yêu cầu cô bé phải sửa đổi lại cách xưng hô trong gia đình đối với Nhiếp Tử Phong. Từ sau khi Đường Đường thay đổi cách xưng hô, gọi anh là “cha”, thì anh lại càng không khỏi cảm thấy tự hào và kiêu ngạo, cực kỳ yêu thích cô con gái này.
Nhiếp Tử Vũ đứng ở một bên nhìn ở hai cha con chung sống hòa hợp như thế, trong đáy mắt của cô mang theo sự vui mừng khôn xiết. Từ nay về sau bọn họ chính là người trong một nhà, đương nhiên cách xưng hô ở trong nhà sẽ phải sửa đổi lại rồi. Cô cười yếu ớt, quay đầu hướng về phía không trung vô hạn, trái tim cô rộng mở trong sáng.
“Mẹ, cha, Đường Đường đói bụng.” Tiểu láu lỉnh từ trong lồng ngực vững chãi của Nhiếp Tử Phong ngẩng đầu lên nói, tay vuốt cái bụng xẹp lép nói vẻ rất đáng thương: “Người ta vẫn chưa được ăn một chút gì cả mà!”
“Đường Đường, con muốn ăn cái gì?” Nhiếp Tử Phong hỏi, tâm trạng cực kỳ tốt. Nói xong, anh liền nhìn sang Đường Đường, cong môi lên nở một nụ cười sáng lạn, trong lúc Đường Đường còn chưa kịp mở miệng đáp lại, thì anh đã nói cảnh cáo trước: “Con không được nói là muốn ăn chocolate đâu nhé!.”
Nghe thấy lời cảnh cáo này của anh, thoáng cái vẻ mặt của Đường Đường liền xịu xuống: “Vâng...”
Đang lúc cô bé còn cắn môi, chớp chớp hai mắt nhìn Nhiếp Tử Phong vẻ đầy vô tội, làm tư thế chuẩn bị tấn công đối với anh, thì từ phía sau lưng truyền đến một giọng nói rất quen thuộc.
“Anh làm bánh sandwich đây này, em có muốn ăn hay không?” Quả thực,, không còn phải nghi ngờ gì nữa đó chính là Nhiếp Tử Ngôn, cậu bé đã bị mọi người ở đây quên lãng, vừa bước ra đến nơi.
“Có ạ, em muốn, em muốn.” Vừa nhìn thấy Nhiếp Tử Ngôn xuất hiện, đừng nói là bánh sandwich rồi, mà ngay cả đưa cho Đường Đường một ly nước chanh, thứ đồ uống mà cô bé ghét nhất, thì cô bé cũng vẫn có thể uống hết sạch. Đường Đường gật đầu như điên. Cô bé cũng không chịu an phận ở trong ngực Nhiếp Tử Phong nữa, mà người bắt đầu uốn éo muốn tụt xuống dưới. Một giây sau liền nghe thấy “bịch” một tiếng, lập tức Đường Đường từ trong ngực của anh rơi xuống đất, sau đó nhanh như chớp, cô bé chạy đến trước mặt Nhiếp Tử Ngôn.
“Cẩn thận một chút.” Nhìn thấy Đường Đường lảo đảo, bước chân thất tha thất thểu chạy đến, thần kinh Nhiếp Tử Ngôn cũng căng thẳng.
“Không có việc gì hết, người ta sẽ không bị ngã đâu.” Đường Đường cười đến ngây ngốc, nhìn rất khờ dại.
*******************************
Nhìn Đường Đường một bên vừa ăn vừa lắc lư, lại nhìn Nhiếp Tử Ngôn một bên vừa đi theo vừa thu dọn, Nhiếp Tử Vũ và Nhiếp Tử Phong không khỏi nhìn nhau bật cười. Nhiếp Tử Phong chậm rãi tiến đến bên cạnh Nhiếp Tử Vũ, ôm lấy bờ vai của cô, mà Nhiếp Tử Vũ liền thuận thế tựa vào trên ngực của anh. Nhìn đôi tuấn nam mỹ nữ kia tựa như bức họa cực kỳ đẹp mắt.
“Tử Ngôn sẽ là một người anh trai tốt phải không anh?” Nhiếp Tử Vũ hỏi.
“Đúng thế!” Nhiếp Tử Phong trả lời không chút do dự, anh bổ sung thêm một câu: “Nhất định Tử Ngôn sẽ trở thành một anh trai tốt cũng giống như anh vậy, đồng thời rất có thể thằng bé cũng sẽ trở thành một người yêu rất tốt và một người chồng cực kỳ tốt.”
Nghe thấy vậy, Nhiếp Tử Vũ liền co rụt đầu lại một cái. Cô ngẩng đầu lên nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của anh mà cười đến vô sỉ: “Làm gì có người nào lại tự mình khoa trương như vậy chứ.” Tuy rằng cô đã nói như vậy, nhưng ở trong lòng cô lại cảm thấy cực kỳ ấm áp, bởi vì Nhiếp Tử Phong đã nói rất đúng sự thật.
Nhiếp Tử Phong ôm lấy hai bả vai rồi tiếp đó, trượt xuống đến cái hông của cô. Khóe miệng của anh như mê muội với cái lúm đồng tiền của cô, ngưng mắt ngắm nhìn cô hồi lâu, anh nói: “Anh yêu em.” Bọn họ sống với nhau thì ít mà xa cách thì quá nhiều, bọn họ cũng từng phải trải qua biết bao biến động gập ghềnh như vậy, mà tình yêu của anh đối với cô càng ngày càng thêm chắc canh rồi.
Nghe vậy, nụ cười tươi của Nhiếp Tử Vũ như cứng lại ở trên khóe môi, thân thể lại thoáng rùng mình một cái.
Đây là lần đầu tiên từ sau khi cô trở về anh đã mở miệng nói ra ba chữ kia. Thật kỳ lạ làm sao, trái tim của Nhiếp Tử Vũ bỗng đập dồn nhịp. Trống ngực bắt đầu gia tăng tốc độ, mặt cũng đỏ hồng lên. Trong nội tâm của cô lại càng cảm thấy dường như giữa hai người đang có một dòng điện sinh học vừa dâng lên, một cảm giác tê tê, dại dại vừa mới xuyên qua kẽ hở giữa hai người, cái loại cảm giác này... Thật giống như leo lên tận mây xanh...
Nhìn bộ dáng xuất thần của cô, Nhiếp Tử Phong không sao nhịn không được lại nói một lần: “Vũ vũ, anh yêu em!” Nói xong, theo thói quen, anh liền vén những sợi tóc đã bị làn gió cực kỳ nghịch ngợm thổi tung lên vào sau tai.
Nhiếp Tử Vũ xấu hổ nhìn anh. Cô há to miệng, nghĩ muốn nói cô cũng rất thương anh. Chỉ là, khi lời nói đến bên miệng lại chỉ vì thấy ngượng ngùng mà nói không được. Vì vậy, trong đầu cô lập tức nẩy ra một ý niệm cực kỳ to gan lớn mật. Ánh mắt Nhiếp Tử Vũ nhìn anh đầy vẻ kiên định, đột nhiên cô nhón chân lên ôm lấy bờ vai của anh, sau đó cặp môi đỏ mọng của cô liền chạm lên đôi môi của anh, dùng hành động thực tế để nói cho anh biết, cô cũng rất yêu anh.
Lúc này đến lượt Nhiếp Tử Phong khẽ giật nảy mình, nhưng khi anh kịp phản ứng lại, chú ý tới vẻ xấu hổ thoáng hiện ở trong đáy mắt của cô, đáy mắt của anh liền lộ ra một nụ cười, ngay sau đó, anh hôn trả lại cô thật sâu...
“Lạch cạch” một tiếng, một tiếng động rất không hài hòa truyền ra.
Bởi vì mải nhìn xem một màn vừa rồi, miếng bánh sandwich mà Đường Đường đang cầm trong tay mới ăn hết được một nửa thì bị rơi xuống đất. Cô bé nhìn cha mẹ ôm hôn nhau thật mãnh liệt, sau khi chần chờ độ mười giây, Đường Đường quay khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn về phía Nhiếp Tử Ngôn, lúc này mặt mũi cậu cũng đang đỏ rực cả lên. Nhìn cha mẹ, đột nhiên cô bé liền vươn hai tay, chu cái miệng nhỏ nhắn ra: “Anh Tử Ngôn, Đường Đường cũng muốn được hôn thân ái như vậy!” Nói xong, cô bé giơ cái miệng dính đầy salad kia đến gần Tử Ngôn.
Nhiếp Tử Ngôn cảm thấy bản thân mình như sắp bị nôn mửa ra một hồi, đến mức da gà nổi lên hết trên người cậu.
“Em đi ra chỗ khác đi, chán ghét chết đi được, đừng có dùng cái miệng bẩn của em mà nói chuyện với anh.” Nhiếp Tử Ngôn ra sức bỏ qua Đường Đường, sau đó liền đi theo hướng vào trong khoang thuyền.
Đường Đường lập tức đuổi theo: “Anh Tử Ngôn, anh chờ em một chút có được không? Đường Đường cũng muốn được hôn thân ái như cha mẹ!”
Gió biển phơ phất làm tung bay làn váy dài cùng với mái tóc dài xinh đẹp, đen nhánh của Nhiếp Tử Vũ. Phong cảnh xung quanh thật đẹp đẽ và động lòng người, cảnh tượng như vậy thật thật tuyệt vời thật hài hòa.
Giữa bầu trời, những đám mây lúc trước đã che kín mặt trời, hiện giờ dần dần tản ra, để lộ ánh mặt trời cực kỳ rực rỡ sáng lạn...
Câu chuyện tình yêu năm xưa của bọn họ, giờ đây lại đang bắt đầu tiếp tục đâm chồi nảy lộc...