Nhiếp Tử Vũ đưa cái hộp trong tay cho Đường Đường cầm, sau đó cô bế Đường Đường lên, dặn dò với cô bé: "Đường Đường, con hãy vốc lấy một nắm tro bụi ở trong hộp, sau đó con vãi ra trên mặt biển." Con hãy tự tay tiễn bước cho cha của con nhé!
"Mẹ, đây là bùn đất sao?" Đường Đường nhìn nhìn tro bụi gì đó ở trong chiếc hộp, sự hiếu kỳ tràn ngập trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: "Tại sao lại phải ném bùn đất này vào trong nước biển hả mẹ?"
Nhiếp Tử Vũ khẽ cười một tiếng, lắc đầu nói: "Con cứ làm đúng theo lời mẹ đã nói là được rồi!"
"Vâng ạ!" Đường Đường hếch lên cái miệng nhỏ nhắn, vốc lấy một nắm tro từ trong chiếc hộp đang cầm trên tay ra, đang lúc Đường Đường định ném ra nắm tro ra xa, thì từ phía sau lưng chợt truyền đến giọng nói của Nhiếp Tử Phong, từ trong giọng nói của anh, Nhiếp Tử Vũ không thể nhận ra được cảm xúc lúc này của Nhiếp Tử Phong như thế nào.
"Em để anh ôm Đường Đường giúp cho!" Nhiếp Tử Vũ còn chưa kịp phản ứng lại, đã cảm thấy trong ngực mình chợt nhẹ bỗng. Cô hướng ánh mắt sang bên cạnh, đã nhìn thấy Đường Đường đang ngồi vững vàng ở trên cánh tay của Nhiếp Tử Phong rồi.
Phía dưới cặp mày rậm khí phách của Nhiếp Tử Phong, là một đôi con ngươi đen bóng, không hề gợn sóng. Nhiếp Tử Phong chỉ thoáng nhìn sang Nhiếp Tử Vũ, nhàn nhạt nói: "Em và Đường Đường cùng ném tro tiễn bước cho chú ấy đi!" Trên gương mặt khôi ngô tuấn tú của anh không biểu lộ cảm xúc gì làm cho người ta không thể đoán ra được tâm tình thực sự trong lòng của anh.
Nhìn bộ dáng bình thản của Nhiếp Tử Phong, Nhiếp Tử Vũ ngẫm nghĩ, chắc hẳn anh cũng đang rất bi thương đau khổ. Tuy rằng hồi ức giữa Nhiếp Tử Phong và Tống Linh chỉ có cừu hận, nhưng dù sao hai người cũng là anh em, là người thân của nhau. Khi người thân của mình qua đời, trong lòng anh làm sao lại không cảm thấy khó chịu được chứ.
"Vâng!" Nhiếp Tử Vũ gật gật đầu, cô cố gắng gượng thoáng nở nụ cười, sau đó cô cũng đưa tay bốc một nắm tro cốt, giang hai tay ra cho gió biển tùy ý thổi bay cho đến cuối cùng hết sạch.
Mỗi khi bốc một nắm tro lên, cô lại lặng lẽ thầm cầu nguyện ở trong lòng, cầu mong cho Tống Linh trên đường đi tới thiên đàng sẽ luôn được mạnh khỏe bình an; anh sẽ không gặp phải bất kỳ một sự thù hận nào, anh sẽ không còn phải chịu bất kỳ một chút cô độc nào, cũng sẽ không còn phải quá chật vật nữa...
Cứ như vậy, ba người đều trầm tư, không ai nói năng gì, cho đến khi chiếc hộp gỗ đàn hương kia đã rỗng không.
"Ai dà, rốt cục đã ném xong hết rồi, bả vai của Đường Đường đã bị mỏi nhừ chết mất." Vẻ mặt của Đường Đường làm ra vẻ bộ dạng của một người lớn, giơ tay vỗ vỗ vào bờ vai của mình.
Nghe thấy những lời than thở kia của Đường Đường, Nhiếp Tử Phong như bị làm cho tức cười, anh không nhịn được liền đưa tay chọc chọc vào cái đầu nhỏ của cô bé: "Cô nhóc láu lỉnh này, người bị mỏi nhừ chết mất phải là chú mới đúng chứ." Thoáng nhìn Đường Đường cứ nghĩ là cô bé sẽ rất nhẹ, không nghĩ tới Đường Đường lại nặng như vậy, đã làm cho anh bật lên ý nghĩ thiếu chút nữa thì cánh tay của mình đã bị gãy rời ra rồi.
"Hắc hắc, Đường Đường và cha, hai người cùng bị mỏi nhừ rồi." Đường Đường tiếp tục cười vẻ rất ngây thơ. Cô bé vòng tay ôm lấy cổ Nhiếp Tử Phong.
"Con thật láu lỉnh!." Nhiếp Tử Phong bất đắc dĩ chỉ biết lắc đầu, khóe miệng cong lên lộ ra một ý cười thật vui vẻ và hạnh phúc. Nhắc tới chuyện này cũng cảm thấy thật kỳ quái. Việc anh thân thiết với Đường Đường thực sự là ngoài ý muốn. Qua năm ngày sống cùng với Đường Đường, tuy rằng anh thường xuyên bị một số những chuyện nho nhỏ, vụn vặt của cô bé làm cho bản thân anh cảm thấy con người mình như bị Đường Đường bức đến sắp phát điên lên mất. Nhưng sau đó, không hiểu sao với cô bé này, anh tuyệt đối không hề có cảm giác phiền chán. Về sau Đường Đường lại bị Vũ Vũ ra mệnh lệnh, yêu cầu cô bé phải sửa đổi lại cách xưng hô trong gia đình đối với Nhiếp Tử Phong. Từ sau khi Đường Đường thay đổi cách xưng hô, gọi anh là “cha”, thì anh lại càng không khỏi cảm thấy tự hào và kiêu ngạo, cực kỳ yêu thích cô con gái này.
Nhiếp Tử Vũ đứng ở một bên nhìn ở hai cha con chung sống hòa hợp như thế, trong đáy mắt của cô mang theo sự vui mừng khôn xiết. Từ nay về sau bọn họ chính là người trong một nhà, đương nhiên cách xưng hô ở trong nhà sẽ phải sửa đổi lại rồi. Cô cười yếu ớt, quay đầu hướng về phía không trung vô hạn, trái tim cô rộng mở trong sáng.
"Mẹ, cha, Đường Đường đói bụng." Tiểu láu lỉnh từ trong lồng ngực vững chãi của Nhiếp Tử Phong ngẩng đầu lên nói, tay vuốt cái bụng xẹp lép nói vẻ rất đáng thương: "Người ta vẫn chưa được ăn một chút gì cả mà!"
"Đường Đường, con muốn ăn cái gì?" Nhiếp Tử Phong hỏi, tâm trạng cực kỳ tốt. Nói xong, anh liền nhìn sang Đường Đường, cong môi lên nở một nụ cười sáng lạn, trong lúc Đường Đường còn chưa kịp mở miệng đáp lại, thì anh đã nói cảnh cáo trước: "Con không được nói là muốn ăn chocolate đâu nhé!."
Nghe thấy lời cảnh cáo này của anh, thoáng cái vẻ mặt của Đường Đường liền xịu xuống: "Vâng..."
Đang lúc cô bé còn cắn môi, chớp chớp hai mắt nhìn Nhiếp Tử Phong vẻ đầy vô tội, làm tư thế chuẩn bị tấn công đối với anh, thì từ phía sau lưng truyền đến một giọng nói rất quen thuộc.
"Anh làm bánh sandwich đây này, em có muốn ăn hay không?" Quả thực,, không còn phải nghi ngờ gì nữa đó chính là Nhiếp Tử Ngôn, cậu bé đã bị mọi người ở đây quên lãng, vừa bước ra đến nơi.
"Có ạ, em muốn, em muốn." Vừa nhìn thấy Nhiếp Tử Ngôn xuất hiện, đừng nói là bánh sandwich rồi, mà ngay cả đưa cho Đường Đường một ly nước chanh, thứ đồ uống mà cô bé ghét nhất, thì cô bé cũng vẫn có thể uống hết sạch. Đường Đường gật đầu như điên. Cô bé cũng không chịu an phận ở trong ngực Nhiếp Tử Phong nữa, mà người bắt đầu uốn éo muốn tụt xuống dưới. Một giây sau liền nghe thấy “bịch” một tiếng, lập tức Đường Đường từ trong ngực của anh rơi xuống đất, sau đó nhanh như chớp, cô bé chạy đến trước mặt Nhiếp Tử Ngôn.
"Cẩn thận một chút." Nhìn thấy Đường Đường lảo đảo, bước chân thất tha thất thểu chạy đến, thần kinh Nhiếp Tử Ngôn cũng căng thẳng.
"Không có việc gì hết, người ta sẽ không bị ngã đâu." Đường Đường cười đến ngây ngốc, nhìn rất khờ dại.
*******************************
Nhìn Đường Đường một bên vừa ăn vừa lắc lư, lại nhìn Nhiếp Tử Ngôn một bên vừa đi theo vừa thu dọn, Nhiếp Tử Vũ và Nhiếp Tử Phong không khỏi nhìn nhau bật cười. Nhiếp Tử Phong chậm rãi tiến đến bên cạnh Nhiếp Tử Vũ, ôm lấy bờ vai của cô, mà Nhiếp Tử Vũ liền thuận thế tựa vào trên ngực của anh. Nhìn đôi tuấn nam mỹ nữ kia tựa như bức họa cực kỳ đẹp mắt.
"Tử Ngôn sẽ là một người anh trai tốt phải không anh?" Nhiếp Tử Vũ hỏi.
"Đúng thế!" Nhiếp Tử Phong trả lời không chút do dự, anh bổ sung thêm một câu: "Nhất định Tử Ngôn sẽ trở thành một anh trai tốt cũng giống như anh vậy, đồng thời rất có thể thằng bé cũng sẽ trở thành một người yêu rất tốt và một người chồng cực kỳ tốt."
Nghe thấy vậy, Nhiếp Tử Vũ liền co rụt đầu lại một cái. Cô ngẩng đầu lên nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của anh mà cười đến vô sỉ: “Làm gì có người nào lại tự mình khoa trương như vậy chứ." Tuy rằng cô đã nói như vậy, nhưng ở trong lòng cô lại cảm thấy cực kỳ ấm áp, bởi vì Nhiếp Tử Phong đã nói rất đúng sự thật.
Nhiếp Tử Phong ôm lấy hai bả vai rồi tiếp đó, trượt xuống đến cái hông của cô. Khóe miệng của anh như mê muội với cái lúm đồng tiền của cô, ngưng mắt ngắm nhìn cô hồi lâu, anh nói: "Anh yêu em." Bọn họ sống với nhau thì ít mà xa cách thì quá nhiều, bọn họ cũng từng phải trải qua biết bao biến động gập ghềnh như vậy, mà tình yêu của anh đối với cô càng ngày càng thêm chắc canh rồi.
Nghe vậy, nụ cười tươi của Nhiếp Tử Vũ như cứng lại ở trên khóe môi, thân thể lại thoáng rùng mình một cái.
Đây là lần đầu tiên từ sau khi cô trở về anh đã mở miệng nói ra ba chữ kia. Thật kỳ lạ làm sao, trái tim của Nhiếp Tử Vũ bỗng đập dồn nhịp. Trống ngực bắt đầu gia tăng tốc độ, mặt cũng đỏ hồng lên. Trong nội tâm của cô lại càng cảm thấy dường như giữa hai người đang có một dòng điện sinh học vừa dâng lên, một cảm giác tê tê, dại dại vừa mới xuyên qua kẽ hở giữa hai người, cái loại cảm giác này... Thật giống như leo lên tận mây xanh...
Nhìn bộ dáng xuất thần của cô, Nhiếp Tử Phong không sao nhịn không được lại nói một lần: "Vũ vũ, anh yêu em!" Nói xong, theo thói quen, anh liền vén những sợi tóc đã bị làn gió cực kỳ nghịch ngợm thổi tung lên vào sau tai.
Nhiếp Tử Vũ xấu hổ nhìn anh. Cô há to miệng, nghĩ muốn nói cô cũng rất thương anh. Chỉ là, khi lời nói đến bên miệng lại chỉ vì thấy ngượng ngùng mà nói không được. Vì vậy, trong đầu cô lập tức nẩy ra một ý niệm cực kỳ to gan lớn mật. Ánh mắt Nhiếp Tử Vũ nhìn anh đầy vẻ kiên định, đột nhiên cô nhón chân lên ôm lấy bờ vai của anh, sau đó cặp môi đỏ mọng của cô liền chạm lên đôi môi của anh, dùng hành động thực tế để nói cho anh biết, cô cũng rất yêu anh.
Lúc này đến lượt Nhiếp Tử Phong khẽ giật nảy mình, nhưng khi anh kịp phản ứng lại, chú ý tới vẻ xấu hổ thoáng hiện ở trong đáy mắt của cô, đáy mắt của anh liền lộ ra một nụ cười, ngay sau đó, anh hôn trả lại cô thật sâu...
"Lạch cạch" một tiếng, một tiếng động rất không hài hòa truyền ra.
Bởi vì mải nhìn xem một màn vừa rồi, miếng bánh sandwich mà Đường Đường đang cầm trong tay mới ăn hết được một nửa thì bị rơi xuống đất. Cô bé nhìn cha mẹ ôm hôn nhau thật mãnh liệt, sau khi chần chờ độ mười giây, Đường Đường quay khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn về phía Nhiếp Tử Ngôn, lúc này mặt mũi cậu cũng đang đỏ rực cả lên. Nhìn cha mẹ, đột nhiên cô bé liền vươn hai tay, chu cái miệng nhỏ nhắn ra: “Anh Tử Ngôn, Đường Đường cũng muốn được hôn thân ái như vậy!" Nói xong, cô bé giơ cái miệng dính đầy salad kia đến gần Tử Ngôn.
Nhiếp Tử Ngôn cảm thấy bản thân mình như sắp bị nôn mửa ra một hồi, đến mức da gà nổi lên hết trên người cậu.
"Em đi ra chỗ khác đi, chán ghét chết đi được, đừng có dùng cái miệng bẩn của em mà nói chuyện với anh." Nhiếp Tử Ngôn ra sức bỏ qua Đường Đường, sau đó liền đi theo hướng vào trong khoang thuyền.
Đường Đường lập tức đuổi theo: "Anh Tử Ngôn, anh chờ em một chút có được không? Đường Đường cũng muốn được hôn thân ái như cha mẹ!"
Gió biển phơ phất làm tung bay làn váy dài cùng với mái tóc dài xinh đẹp, đen nhánh của Nhiếp Tử Vũ. Phong cảnh xung quanh thật đẹp đẽ và động lòng người, cảnh tượng như vậy thật thật tuyệt vời thật hài hòa.
Giữa bầu trời, những đám mây lúc trước đã che kín mặt trời, hiện giờ dần dần tản ra, để lộ ánh mặt trời cực kỳ rực rỡ sáng lạn...
Câu chuyện tình yêu năm xưa của bọn họ, giờ đây lại đang bắt đầu tiếp tục đâm chồi nảy lộc...
***** Toàn văn hoàn******
Nhưng có điều không khéo chính là, khi ba người nhà họ Tống vừa đi đến cửa ra vào thì ngay lúc đó Nhiếp Tử Phong cũng đi toilet trở về, bọn họ đụng phải nhau đúng ngay tại cửa chính. Nhiếp Tử Phong đang cúi đầu, anh còn mải nghĩ ngợi trong chốc lát nên xử lý chuyện cô nhóc kia như thế nào cho ổn thỏa, cho nên chưa phát giác ra cô nhóc kia đang được Tống Linh ở ôm trong lòng.
"A!" Tống Hi bị va vào người Nhiếp Tử Phong một cái, chiếc ví đầm nhỏ cô cầm trong tay đi dự buổi dạ tiệc tối nay, nhanh chóng liền bị rơi xuống đất, lập tức vật phẩm bên trong ào một cái liền rơi ra rào rào, lả tả ra đầy trên mặt đất.
"Thật xin lỗi." Nhiếp Tử Phong lúc này mới tỉnh táo lại, vội vã nói lời xin lỗi, cúi người xuống nhặt đồ giúp cô. Khi tất cả đồ đã được thu thập xong, anh vừa định đưa cho cô thì lúc ngẩng đầu lên, anh lập tức nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, tiếp đó, cả khuôn mặt anh liền cứng đờ lại luôn.
"Không sao đâu ạ, tôi cũng là người có lỗi." Tống Hi nhận lại chiếc ví đầm dùng đi dự buổi dạ tiệc từ trong tay Nhiếp Tử Phong, ánh mắt nhìn anh cũng mang đầy sự áy náy. "Hẹn gặp lại." Nói xong cô nhìn về phía anh khẽ gật đầu rồi tiếp tục đi lên phía trước, hoàn toàn không hề chú ý tới Tống Linh ở bên cạnh, lúc này đang dùng ánh mắt thâm trầm nhìn Nhiếp Tử Phong.
Gương mặt quen thuộc kia cũng không thay đổi bao nhiêu lắm, vẫn giống như trong trí nhớ ngày xưa, chỉ có điều đã bớt đi sự trẻ trung, nhưng cùng với tinh thần phấn chấn giờ đây đã làm cho cô càng thêm trở nên thành thục và trở nên quyến rũ hơn.
Vũ Vũ…
Vũ Vũ của anh… diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn Có phải là anh đang nằm mơ không vậy…
Nhiếp Tử Phong nơm nớp lo sợ quay đầu đi, khi anh nhìn bóng hình xinh đẹp kia đã đi cách mình chừng được vài thước, lúc này khóe miệng của anh liền cong lên, gợi lên một nụ cười mừng rỡ! Đây không phải là anh đang nằm mơ! Mà chính xác là Vũ Vũ của anh đã xuất hiện ở trước mặt anh rồi! Đột nhiên, ánh mắt của Nhiếp Tử Phong đột nhiên rơi vào trên người người đàn ông đang ở bên cạnh cô, đáy mắt lập tức bị nhuộm kín bởi một ngọn lửa giận dữ.
Khí thế rào rạt, anh cất bước tiến lên, vào lúc cô sắp rảo bước tiến vào trong thang máy thì chỉ trong tích tắc, Nhiếp Tử Phong vươn tay ra ngăn cản cô, sau đó anh dùng sức kéo cô một cái vào trong ngực của mình, hung hăng ôm lấy cô, siết chặt lại.
"Vũ Vũ… Em quả thật là Vũ Vũ của anh rồi…" Lúc bắt đầu anh còn có chút hoài nghi không biết đây có phải là Lạc Thuần không, nhưng khi ôm cô vào trong lòng thì trong nội tâm của anh liền cảm thấy nổi lên một luồng cảm xúc mạnh mẽ, ngay sau đó anh đã không còn có bất cứ một sự hoài nghi gì nữa.
Tống Linh đang ôm Đường Đường ở trong tay cũng không đến ngăn lại, mà cứ đứng tại chỗ đó lạnh lùng nhìn hai người ôm nhau như vậy, nơi đáy mắt đen kịt bỗng nhiên hiện lên một vẻ âm u lạnh lẽo, khóe miệng hé mở một ý cười nhưng lại không để cho người khác phát hiện ra được cái cười ấy.
"Tiên sinh… anh hãy buông tôi ra… buông tôi ra." Tống Hi dùng sức đẩy anh ra. Cô nhìn lại anh với ánh mắt đầy kinh ngạc, liên tục lùi về phía sau vài bước chân. Gương mặt xinh đẹp lập tức trở nên lạnh lùng nhìn Nhiếp Tử Phong vẫn còn đang đắm chìm ở trong sự vui sướng, nói một câu với vẻ không vui: "Tại sao anh lại có thể tùy tiện ôm tôi như vậy chứ?!"
Nhiếp Tử Phong vẫn còn một lòng đắm chìm trong nỗi vui sướng khi phát hiện ra cô, vì vậy nên Nhiếp Tử Phong đã hoàn toàn không hề phát hiện ra trong đáy mắt của cô đang ánh lên cái nhìn mình có phần lạ lẫm đối với anh. Anh không chết tâm, vẫn tiếp tục tiến lên nắm lấy cổ tay của cô, kích động nói: "Năm năm rồi, suốt năm năm qua… Hóa ra em thực sự không bị chết…" Giấc mộng của anh đã trở thành sự thật rồi, Vũ Vũ của anh thật sự không hề rời khỏi anh! Nhiếp Tử Phong kích động đến mức không nói được ra lời.
"Tiên sinh, anh là ai vậy?" Tống Hi khó hiểu, nhìn bàn tay to của người đàn ông đang cầm lấy cổ tay mình, cố gắng rút bàn tay của mình từ trong lòng bàn tay của anh ra, nhưng vẫn không thể làm gì được, cô dùng hết sức lực toàn thân, nhưng cũng không thể nhúc nhích hay cử động nổi: "Vị tiên sinh này, xin mời anh hãy buông tay của tôi ra." Cô nói vẻ rất khó chịu.
Chính vì lời nói này của cô nên Nhiếp Tử Phong hơi trố mắt ra nhìn lại. Khi anh ngẩng đầu lên, chạm phải đôi mắt lóng lánh trong veo như nước kia của cô, ngay sau đó nụ cười tươi của anh liền đông cứng lại ở trên khóe môi. Bởi vì, cho đến giờ phút này, anh mới nhìn thấy sự hờ hững ở trong đáy mắt của cô…
"Tiên sinh?" Tống Hi nhẹ giọng kêu.
Nhiếp Tử Phong vẫn đứng sững sờ ở tại chỗ đó, anh dường như đang cười mà cũng không phải là đang cười. Hai con mắt cứ nhìn chằm chằm vào cô, đôi môi cứ mấp máy tựa như đang muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào nói ra được.
Đứng ở một bên, từ nãy đến giờ, Tống Linh vẫn chỉ đưa mắt nhìn người đàn ông kia ngây ngẩn, lúc này mới mở miệng nói: "Hi nhi, chúng ta đi thôi." Nói xong anh đưa tay ôm lấy bờ eo của cô.
"Ừ, mình đi thôi." Tống Hi nhẹ nhàng gạt bỏ bàn tay của Nhiếp Tử Phong đang giam cấm bàn tay của mình sang một bên, sau đó cũng không quay đầu lại liền đi thẳng vào trong thang máy.
Mãi đến khi cửa thang máy chậm rãi khép lại, lúc này Nhiếp Tử Phong mới phản ứng được.
Hi nhi…
Người đàn ông kia gọi cô là Hi nhi...
Đôi mắt của anh nhìn dè chừng cửa thang máy kia đang từ từ khép lại, bắt đầu đi xuống với vẻ luống cuống. Sự mừng rỡ lúc trước đã không còn nữa, trái tim của anh lúc này cũng đang tràn ngập sự rối rắm. Cặp lông mày rậm khí khái của anh liền chau lại thật sâu, hàng mi dài rũ xuống nhìn vào hai bàn tay đang buông thõng xuống hai bên quần, anh có cảm giác trong lòng bàn tay mình vẫn còn lưu lại hơi ấm của bàn tay cô.
Không! Cô không phải là Hi nhi! Cô là Vũ Vũ của anh!
Nhiếp Tử Phong lắc đầu đầy kích động, lộ ra ánh mắt kiên định. Đang lúc anh muốn xoay người chạy về hướng lối thoát hiểm kia, thì ánh mắt của anh chợt nhìn thấy có một bóng đen đang đứng cách đó không xa. Người đó chính là Nhiếp Tử Ngôn, chẳng biết cậu đã đi ra đây từ lúc nào, nhưng cậu cứ đứng lặng ngắt ở nơi đó, cho đến khi ba của cậu nhìn thấy...
Hai người cùng không nói năng gì, chỉ đối mắt nhìn nhau không biết bao lâu. Đột nhiên trong hốc mắt của Nhiếp Tử Ngôn đỏ ửng, giọng nói cũng có chút run rẩy: "Cô ấy…là mẹ phải không ạ?" Cậu hỏi dò, bởi vì cậu nhớ rõ ba đã từng nói, cậu có một người dì song sinh, lớn lên giống hệt như mẹ vậy.
"Đúng thế!" Không có bất kỳ sự chần chờ hoặc chút do dự nào, Nhiếp Tử Phong khẳng định một câu, biểu lộ hết sức kiên định: "Cô ấy là mẹ của con, cũng là vợ của ba..."
...
Nhiếp Tử Phong chạy một hơi xuống mười tầng lầu, nhưng cuối cùng anh vẫn không đuổi kịp cô. Anh đã bỏ lỡ cô, bỏ lỡ mất người phụ nữ đã làm anh “hồn khiên mộng nhiễu” kia, cũng không biết bao đêm ban đêm anh đã từng cầm tấm ảnh của cô mà khóc thầm… Nhưng anh vẫn không nản chí, suốt cả đêm, anh liền điều tra danh sách toàn bộ tất cả những tân khách được mời đến đây dự họp buổi dạ tiệc đêm nay… Nhưng mà trong danh sách khách mời đó lại không hề có tên của cô.
Hi nhi… Trong biển người mênh mông này, muốn tìm kiếm một con người như vậy, thật sự không thể nghi ngờ tựa như tìm kim trong biển rộng. Nhưng Nhiếp Tử Phong cũng nhất định không chịu buông tay. Anh tin tưởng vững chắc, chỉ cần cô còn sống, sớm muộn thế nào cũng có một ngày bọn họ sẽ lại gặp lại nhau, hơn nữa còn sẽ rất nhanh!
Về phương diện khác, Nhiếp Tử Ngôn, người biết rõ thân phận của Hi Nhi cũng không có chịu nói tin tức này ra cho Nhiếp Tử Phong biết. Bởi vì cậu sợ rằng, nếu cậu nói ra chân tướng này thì sau đó sẽ gây đả kích cho ba mình, cho nên… Có lẽ nên chờ đến khi cậu đã biết rõ ràng hết thảy mọi việc đã, sau đó sẽ nói lại cho ba mình được biết sẽ tốt hơn.
※
Hôm sau, hoàng hôn. Mặt trời chiều ngã về phía tây, không trung giống như mảnh gấm sặc sỡ, rực rỡ đa sức màu, chỉ chốc lát sau, liền bị nhuộm thành màu vàng cam.
Tại nhà họ Tống ở bên bờ biển.
"Anh Tử Ngôn, ăn chocolate."
Tống Hi từ trên bậc cầu thang xoay tròn chậm rãi bước xuống, nghe được trước hết đúng một câu nói ngán người chết không đền mạng kia. Vừa nghe đến ba chữ chocolate kia, theo bản năng sắc mặt cô liền lạnh xuống, hai tay chống nạnh hướng đi vào trong phòng khách.
Một nụ cười như muốn ăn thịt người khác hiện ra."Đường Đường, con lại vừa không nghe lời rồi! Mẹ đã cảnh cáo con nhiều lần như vậy rồi, tại sao con vẫn còn muốn ăn chocolate như vậy chứ?! Xem ra mẹ cần phải ném con tới một hoang đảo, có như vậy con mới bằng lòng…" Tống Hi nói thao thao bất tuyệt một hơi, nói xong hết một câu, nhưng ngay lúc đó cô nhìn đến trong phòng khách có tnhiều hơn một bóng dáng khác nữa, thì tất cả lời nói liền lập tức bị cắm lại ở chính giữa yết hầu.
"Mẹ, người ta không hề ăn mà! Người ta chỉ lấy chocolate cho anh Tử Ngôn ăn thôi." Đường Đường mặc bộ quần áo đồng phục của vườn trẻ, trên đầu còn đội cái mũ màu vàng nho nhỏ. Cô bé ngồi chồm hỗm trên mặt đất cầm lấy một khối chocolate, mở ra sau đó tựa như hiến vật quý vậy, đưa tới bên miệng Nhiếp Tử Ngôn: "Anh Tử Ngôn nếm thử đi, đây là loại chocolate mà Đường Đường thích ăn nhất đấy."
"… Cám ơn." Hương vị ngòn ngọt nhơn nhớt bay vào trong mũi, lập tức trong dạ dày của Nhiếp Tử Ngôn liền bị đảo lộn một hồi. Cậu rất muốn nói không muốn phải ăn thứ này, nhưng khi chuyển mắt sang thấy cái nhìn đầy mong chờ của Tống Hi thì cậu đành phải cố nhẫn nhịn, mở to miệng nói: "Cám ơn." Khi thanh chocolate vào đến trong miệng thì cậu liền nhai cũng không dám nhai, cứ như vậy nuốt xuống dưới.
Tống Hi, đây là cái tên mà cậu nghe được từ trong miệng của Đường Đường. Vì muốn giải quyết mối nghi ngờ trong lòng, cho nên hôm nay cậu mới cùng Đường Đường trở về nhà.
Nhìn thấy bộ dáng của cậu bé vạn phần không tình nguyện, Tống Hi chỉ khe khẽ cười, lập tức tiến lên thu hết số chocolate ở trên bàn trà lại, không quên nói lại một câu: "Chuyện ngày hôm qua thật sự cô rất xin lỗi, Đường Đường nhà cô đã gây cho cháu thêm nhiều phiền toái thế này."
"Không sao đâu ạ." Nhiếp Tử Ngôn cười nói, khoát khoát tay áo. Ánh mắt của cậu hướng về phía Đường Đường đang mừng rỡ hoa chân múa tay vì vui sướng, nhảy nhót không ngừng bởi vì cậu đã ăn chocolate, cậu đành nói ra một câu trái với lương tâm: "Đường Đường rất đáng yêu ạ."
"Thật không?" Tống Hi thoáng nhíu mày, thoáng nhìn qua Đường Đường đang bụm mặt mừng rỡ như điên, cúi người nói vào bên tai Nhiếp Tử Ngôn một câu: "Suốt ngày chỉ thích ầm ỹ, mệt chết đi được, cô lại cảm thấy Đường Đường tuyệt đối không có một chút nào đáng yêu cả." Nói xong, cô thu hồi đầu lại dấu diếm dấu vết, cười híp mắt vuốt vuốt mái tóc của Nhiếp Tử Ngôn, nói: "Hoan nghênh cháu tới làm khách ở nhà cô, phải biết rằng cháu chính là người bạn thứ nhất mà lần đầu tiên Đường Đường nhà cô đưa về nhà chơi đấy."
Nụ cười ngọt ngào của Tống Hi tan mất trong đáy mắt của Nhiếp Tử Ngôn, giống y như nụ cười ngọt ngào của mẹ ở trên tấm ảnh vậy, lập tức nó tựa như một luồng cảm xúc ấm áp nồng cháy từ trong trái tim của cậu chảy xuôi theo mạch máu, lan ra khắp cơ thể của cậu, Nhiếp Tử Ngôn lập tức nói ra một lời đáp câu nệ: "Cháu cám ơn cô!"