Lời nói vô cùng lạnh lùng không thể lay động, ám thị sự bá đạo.
Giọng nói quen thuộc làm cho Nhiếp Tử Vũ sửng sốt, tiếp đó thì lòng cô lại mềm nhũn. Cô quay đầu lại, đôi môi nhỏ bé nở ra một nụ cười, hướng về người kia, nói:
- Em còn tưởng cả tuần này sẽ không được gặp anh chứ!
Mấy ngày trước anh ta nói với cô là đi công tác, không ngờ hôm nay lại xuất hiện ở đây, điều này thực sự làm cho Nhiếp Tử Vũ vui mừng.
Ánh nắng buổi chiều rọi vào cơ thể thon dài của Lãnh Duy Biệt, gương mặt tuấn mỹ cứ như hoàng tử đi ra từ trong đồng thoại, lúc cử động lại tỏa ra sự tao nhã vốn có.
- Không rảnh cũng phải tới thăm tiểu công chúa của anh chứ!
Lãnh Duy Biệt cưng chìu sờ sờ đầu cô, tình cảm dịu dàng hiện rõ trong đáy mắt.
- Lãnh tiên sinh!
Hứa Á lễ phép chào hỏi, bởi vì Lãnh Duy Biệt xuất hiện quá bất ngờ, hơn nữa khi cậu ta thấy Nhiếp Tử Vũ và hắn vô cùng thân mặt thì nụ cười trên mặt lập tức tối sầm xuống.
Nhu tình trong đôi mắt chợt lóe lên làm người khác không phát hiện được sự lạnh lùng, Lãnh Duy Biệt thích thú ôm Nhiếp Tử Vũ vào lòng, nhìn Hứa Á, nói:
- Rất xin lỗi bạn học Hứa, Vũ Vũ là bạn gái tôi, cho nên ...
Hắn vừa nói như vậy, Hứa Á thật sự rất biết điều, sờ sờ mũi, nói:
- Em biết rồi, vậy em đi trước đây. Tạm biệt Vũ Vũ, tạm biệt Lãnh tiên sinh.
- Tạm biệt!
Nhiếp Tử Vũ mỉm cười nhìn theo bóng lưng cậu ta nhanh chóng biến mất, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Duy Biệt đang cười đến mức kỳ quái, nghi hoặc hỏi:
- Em trở thành bạn gái của anh từ lúc nào mà em không biết vậy?
- Em muốn thành lúc nào thì thành lúc đó.
Lãnh Duy Biệt cười nói, khóe miệng kéo tới tận chân mày. Hắn không giống Nhiếp Tử Phong vì chênh chệch tuổi tác mà rút lui, chỉ cần hắn thích thứ gì thì hắn nhất định không chần chừ một chút nào cả.
Bộ dáng nghiêm túc của hắn làm cho Nhiếp Tử Vũ lúng túng, giống như đang lo sợ điều hắn nói là thật vậy, Nhiếp Tử Vũ vội vàng thay đổi chủ đề cuộc nói chuyện:
- Đúng rồi, hôm nay tìm em có gì không?
Biết rõ cô cố ý đánh trống lãng nhưng Lãnh Duy Biệt vẫn thuận theo ý cô.
Hắn hắng giọng một cái, dùng giọng nói sâu lắng hiếm thấy, nói:
- Anh cần phải tham gia một bữa tiệc nhưng mà lại thiếu một người bạn gái. Xin hỏi Nhiếp Tử Vũ tiểu thư có đồng ý giúp anh một chút không?
Tiệc?
Nhiếp Tử Vũ ngẩn người, nhíu mày làm ra vẻ khó xử:
- Em cũng rất bằng lòng nhưng mà chỉ sợ anh ấy không đồng ý.
Cô có chút khó xử. Từ lúc quen biết nhau đến giờ anh đã giúp cô rất nhiều, cô cũng muốn trả ơn anh, nhưng người kia đã nói sẽ không để cho cô làm bừa nữa.
- Không sao, anh sẽ khiến cho cậu ta đồng ý.
Lãnh Duy Biệt nhìn Nhiếp Tử Vũ cười cười, khoác vai cô đi về phía cổng trường.
Đến cổng trường, Nhiếp Tử Vũ bất ngờ không nhìn thấy bóng dáng Nhiếp Tử Phong.
- Anh ấy đâu?
Nhiếp Tử Vũ đi tới trước mặt người tài xế, hỏi.
- Tối nay tổng tài có việc quan trọng cho nên dặn tôi đến đón cô về, tiểu thư, mời cô lên xe.
Người tài xế tuân thủ nghiêm ngặt theo lời dặn, mở cửa xe.
Chuyện quan trọng! Vậy thì tốt rồi!
Đáy mắt Nhiếp Tử Vũ chợt sáng lên, không đợi Lãnh Duy Biệt nói gì thì đã nói ngay với tài xế:
- Tôi và Lãnh ca ca có chút việc, anh về trước đi.
- Nhưng mà ...
- Tôi sẽ về rất nhanh, anh không cần nói với anh trai là được rồi.
Nhiếp Tử Vũ nói xong, không đợi tài xế có đồng ý hay không thì đã kéo Lãnh Duy Biệt đi về phía chiếc BMW cách đó không xa.
Trước khi tham gia buổi tiệc, Lãnh Duy Biệt đưa Nhiếp Tử Vũ đến một thẩm mỹ viện cao cấp. Trải qua nửa giờ trang điểm, Nhiếp Tử Vũ được trang điểm rất lộng lẫy, bộ lễ phục hở vai màu trắng tuyền tuyệt mỹ được khoác lên người cô, nhìn cô cứ như một nàng công chúa.
Nhìn cô thanh thuần trong suốt như một viên pha lê, Lãnh Duy Biệt có chút kích động muốn xé nát lễ phục trên người cô. Nhưng vì không muốn hù dọa cô nên hắn buộc lòng đè nén dục vọng mãnh liệt trong lòng, lần lượt hít thở thật sâu.
Lời nói vô cùng lạnh lùng không thể lay động, ám thị sự bá đạo.
Giọng nói quen thuộc làm cho Nhiếp Tử Vũ sửng sốt, tiếp đó thì lòng cô lại mềm nhũn. Cô quay đầu lại, đôi môi nhỏ bé nở ra một nụ cười, hướng về người kia, nói:
- Em còn tưởng cả tuần này sẽ không được gặp anh chứ!
Mấy ngày trước anh ta nói với cô là đi công tác, không ngờ hôm nay lại xuất hiện ở đây, điều này thực sự làm cho Nhiếp Tử Vũ vui mừng.
Ánh nắng buổi chiều rọi vào cơ thể thon dài của Lãnh Duy Biệt, gương mặt tuấn mỹ cứ như hoàng tử đi ra từ trong đồng thoại, lúc cử động lại tỏa ra sự tao nhã vốn có.
- Không rảnh cũng phải tới thăm tiểu công chúa của anh chứ!
Lãnh Duy Biệt cưng chìu sờ sờ đầu cô, tình cảm dịu dàng hiện rõ trong đáy mắt.
- Lãnh tiên sinh!
Hứa Á lễ phép chào hỏi, bởi vì Lãnh Duy Biệt xuất hiện quá bất ngờ, hơn nữa khi cậu ta thấy Nhiếp Tử Vũ và hắn vô cùng thân mặt thì nụ cười trên mặt lập tức tối sầm xuống.
Nhu tình trong đôi mắt chợt lóe lên làm người khác không phát hiện được sự lạnh lùng, Lãnh Duy Biệt thích thú ôm Nhiếp Tử Vũ vào lòng, nhìn Hứa Á, nói:
- Rất xin lỗi bạn học Hứa, Vũ Vũ là bạn gái tôi, cho nên ...
Hắn vừa nói như vậy, Hứa Á thật sự rất biết điều, sờ sờ mũi, nói:
- Em biết rồi, vậy em đi trước đây. Tạm biệt Vũ Vũ, tạm biệt Lãnh tiên sinh.
- Tạm biệt!
Nhiếp Tử Vũ mỉm cười nhìn theo bóng lưng cậu ta nhanh chóng biến mất, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Duy Biệt đang cười đến mức kỳ quái, nghi hoặc hỏi:
- Em trở thành bạn gái của anh từ lúc nào mà em không biết vậy?
- Em muốn thành lúc nào thì thành lúc đó.
Lãnh Duy Biệt cười nói, khóe miệng kéo tới tận chân mày. Hắn không giống Nhiếp Tử Phong vì chênh chệch tuổi tác mà rút lui, chỉ cần hắn thích thứ gì thì hắn nhất định không chần chừ một chút nào cả.
Bộ dáng nghiêm túc của hắn làm cho Nhiếp Tử Vũ lúng túng, giống như đang lo sợ điều hắn nói là thật vậy, Nhiếp Tử Vũ vội vàng thay đổi chủ đề cuộc nói chuyện:
- Đúng rồi, hôm nay tìm em có gì không?
Biết rõ cô cố ý đánh trống lãng nhưng Lãnh Duy Biệt vẫn thuận theo ý cô.
Hắn hắng giọng một cái, dùng giọng nói sâu lắng hiếm thấy, nói:
- Anh cần phải tham gia một bữa tiệc nhưng mà lại thiếu một người bạn gái. Xin hỏi Nhiếp Tử Vũ tiểu thư có đồng ý giúp anh một chút không?
Tiệc?
Nhiếp Tử Vũ ngẩn người, nhíu mày làm ra vẻ khó xử:
- Em cũng rất bằng lòng nhưng mà chỉ sợ anh ấy không đồng ý.
Cô có chút khó xử. Từ lúc quen biết nhau đến giờ anh đã giúp cô rất nhiều, cô cũng muốn trả ơn anh, nhưng người kia đã nói sẽ không để cho cô làm bừa nữa.
- Không sao, anh sẽ khiến cho cậu ta đồng ý.
Lãnh Duy Biệt nhìn Nhiếp Tử Vũ cười cười, khoác vai cô đi về phía cổng trường.
Đến cổng trường, Nhiếp Tử Vũ bất ngờ không nhìn thấy bóng dáng Nhiếp Tử Phong.
- Anh ấy đâu?
Nhiếp Tử Vũ đi tới trước mặt người tài xế, hỏi.
- Tối nay tổng tài có việc quan trọng cho nên dặn tôi đến đón cô về, tiểu thư, mời cô lên xe.
Người tài xế tuân thủ nghiêm ngặt theo lời dặn, mở cửa xe.
Chuyện quan trọng! Vậy thì tốt rồi!
Đáy mắt Nhiếp Tử Vũ chợt sáng lên, không đợi Lãnh Duy Biệt nói gì thì đã nói ngay với tài xế:
- Tôi và Lãnh ca ca có chút việc, anh về trước đi.
- Nhưng mà ...
- Tôi sẽ về rất nhanh, anh không cần nói với anh trai là được rồi.
Nhiếp Tử Vũ nói xong, không đợi tài xế có đồng ý hay không thì đã kéo Lãnh Duy Biệt đi về phía chiếc BMW cách đó không xa.
Trước khi tham gia buổi tiệc, Lãnh Duy Biệt đưa Nhiếp Tử Vũ đến một thẩm mỹ viện cao cấp. Trải qua nửa giờ trang điểm, Nhiếp Tử Vũ được trang điểm rất lộng lẫy, bộ lễ phục hở vai màu trắng tuyền tuyệt mỹ được khoác lên người cô, nhìn cô cứ như một nàng công chúa.
Nhìn cô thanh thuần trong suốt như một viên pha lê, Lãnh Duy Biệt có chút kích động muốn xé nát lễ phục trên người cô. Nhưng vì không muốn hù dọa cô nên hắn buộc lòng đè nén dục vọng mãnh liệt trong lòng, lần lượt hít thở thật sâu.