Lâm Như từ từ mở mắt ra,toàn thân mệt mỏi, yếu ớt.
Cô mơ hồ nhìn xung quanh một lượt,cảm giác nơi đây dường như xa lạ mà cũng thân quen.
Cô vắt tay lên trán,ngẫm nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra.
Đang suy nghĩ thì tiếng nói của Chu Hạ Vy bỗng cất lên:-"Chị Lâm Như,cuối cùng chị cũng tỉnh rồi! Chị làm em và mọi người lo lắng chết đi được!"Cô nhìn chằm chằm vào Chu Hạ Vy một lúc rồi hỏi: -"Em là ai vậy nhỉ và tại sao chị lại ở đây?"Chu Hạ Vy hoảng hốt.
-"Chị Lâm Như,chị không nhận ra em sao? Em là Chu Hạ Vy đây.
Chị do thể lực yếu nên đột nhiên ngất đi!"Cô ánh mắt vô hồn,đầu tự dưng lại đau lên khiến cô không chịu nổi hai tay ôm đầu trông rất đau khổ.Thấy cô hai tay ôm đầu,sắc mặt cũng dần trở nên nhợt nhạt hơn,Chu Hạ Vy vội vàng chạy ra ngoài báo cho mọi người biết.Cô ngồi trong phòng một mình hứng chịu cơn đau tột độ,hết như hàn vạn cây kim đâm vào đầu cô vậy,cái cảm giác chết tiệt này chắc không đời nào quên được.
Sắc mặt Lâm Như tái nhợt,cô dần dần mất đi ý thức,ngã phịch xuống giường,nằm bất động.Lúc này Chu Hạ Vy đã quay về,bên cạnh cô còn có Đại tướng Ngô Lý Sang và một y bác sĩ.
Bác sĩ vội vàng lại khám bệnh cho cô.
Chu Hạ Vy đứng cạnh đó đầy lo lắng.Bác sĩ khám xong liền quay qua nói với ông Đại tướng.-"Tình hình của Lâm tiểu thư đã ổn hơn rồi.
Có lẽ là cô ấy bị say nắng kèm theo thể lực rất yếu nên tránh những việc làm quá sức với mình thì sẽ tốt hơn.
Tôi cũng xin phép đi trước!"-"Vậy cảm ơn bác sĩ!"Dặn dò xong bác sĩ liền ra về.
Đại tướng tiến đến chỗ cô lắc đầu nói: -"Haizz,sớm biết thể lực con bé này yếu như thế ta đã không cho nó ở đây rồi! Chuyện như thế này thì ta biết làm sao nói với ba mẹ con đây!"Chu Hạ Vy nghe thế,nhỏ giọng nói: -"Chắc chị ấy sẽ sớm khoẻ lại thôi ạ,ngài đừng lo lắng quá!"-"Ừ! Nhờ cháu chăm sóc Lâm Như giúp ta nhé giờ ta phải đi giải quyết tên Âu Diệc Phong cái đã!"-"Vâng,ngài đi đi ạ,cháu sẽ chăm sóc cho chị ấy ạ!"Đại tướng nói xong cũng quay lưng rời đi.
Ông đi về phòng làm việc của mình.
Mở cửa ra đã thấy Âu Diệc Phong đang ngồi trong,tay cầm chén trà thưởng thức.
Ông hung hăng đi đến chỗ của hắn,ngồi phịch xuống,chất vấn:-"Âu Diệc Phong,cậu có biết vì việc làm và hành động thiếu suy nghĩ của cậu đã gây hậu quả nghiêm trọng như thế nào đối với Lâm Như không?"Âu Diệc Phong đặt nhẹ chén trà xuống bàn,giọng vẫn trầm trầm như thế,vẻ mặt luôn mang một sắc thái nghiêm nghị,con người luôn chứa đầy hàn khí.
bg-ssp-{height:px}
Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì vẻ mặt hắn vẫn như vậy.-"Tôi thành thật xin lỗi vì hành động thiếu suy nghĩ của mình.
Tôi cũng không biết rằng cô ấy lại có thể lực yếu như thế."Ngô Lý Sang uống một chút trà.
Vẻ mặt trở nên nghiêm nghị nhưng rồi lại thở dài.-"Haizz! Con bé hồi nãy mới tỉnh được một lúc thì lại ngất tiếp.
Thể lực cũng yếu ớt không thể làm những việc gì quá sức mình.
Ta không biết giữa hai đứa có hiểu lầm chuyện gì với nhau hay không nhưng cậu cũng đường là một đấng nam nhi khoẻ mạnh còn Lâm Như chỉ là một cô gái mong manh, yếu đuối nên dù cậu có làm việc gì đi nữa thì cũng phải suy nghĩ một chút chứ!"Ngô Lý Sang nhức đầu,hai tay xoa xoa thái dương,vẻ mặt đầy mệt mỏi.
Hắn trầm lặng suy nghĩ về chuyện sáng náy, cũng cảm thấy mình hơi có lỗi,có chút áy náy trong lòng.Nói chuyện xong hắn đi ra khỏi phòng,lẳng lặng trở về làm việc.
Suốt cả quá trình làm việc hắn chẳng hề tập trung được chút nào.
Hắn cứ mãi suy nghĩ về chuyện của cô,ai mà biết được cô thể lực lại yếu thế chứ,cãi nhau cũng mạnh miệng thế cơ mà.
Hắn cũng chỉ muốn trả thù cô vì cái tội luôn gọi hắn bằng cái tên là Tiểu thụ thụ thôi!_____ giờ tối______Giờ thì cô đã tỉnh lại,cơ thể cũng đã khỏe hơn nhiều nhờ sự chăm sóc nhiệt tình của các cô gái.
Cô được họ nấu món cháo để ăn mà dưỡng bệnh.
Giờ nghĩ lại cô vẫn còn thấy tức tên kia quá.
Nếu như không phải lúc sáng ngất xỉu thì cô đã in dấu bàn tay lên mặt Âu Diệc Phong rồi.
Đúng là uổng công mua đồ để tặng cho hắn ta thế mà hắn lại đáp lễ bằng cách cho cô chạy vòng quanh sân.-"Âu Diệc Phong,tôi nguyền rủa anh mãi mãi chỉ nằm dưới thân người khác thôi!"HẾT CHƯƠNG .