Cô định đi về nhà thì mấy đứa bạn của cô hẹn đi chơi.
Cô hỏi địa điểm rõ ràng rồi bắt xe đi đến đó.
Địa điểm chính là quán bar Đông Xuyên.
Được khoảng phút sau thì chiếc xe dừng lại trước quán bar với ánh đèn,âm nhạc xập xình ấy.
Cô cứ như vậy mà kiêu hãnh bước vào trong.
Tất cả ánh mắt đều hướng về cô, những lũ đàn ông kia nhìn cô với ánh mắt thèm thuồng,háo sắc, muốn chiếm đoạt cô.
Cô nhìn xung quanh một lượt rồi nhìn thấy đám bạn liền vội đi tới.
Đám bạn thấy cô thì vui mừng.-"Lâm Như,cuối cùng cậu cũng đến rồi,tớ nhớ cậu chết đi được!"-"Haha.
Tớ cũng rất nhớ các cậu đó!"Sau đó các cô gái cùng nhau nói chuyện, uống rượu bia.
Từ xa xa cô đã thấy bóng dáng ai đó vô cùng quen thuộc, nhìn kĩ lại thì đí chẳng phải là Tiểu thụ thụ hôm trước hay sao.
Cô có nhận thấy rằng chẳng có điều gì tốt đẹp khi chạm mặt hắn cả nên tốt hơn hết là không nên quan tâm.Tố Doanh - một người bạn thân của cô bỗng lên tiếng:-"Này các cậu, chúng ta cùng chơi trò đi.
Bây giờ chúng ta quay cái chai này,quay trúng ai thì người đó phải thực hiện một mệnh lệnh đó những người thắng giao, được không?"Những người còn lại cũng đang cảm thấy chán nên cũng muốn chơi trò gì đó để lấy lại không khí vui vẻ liền gật đầu đồng ý.Tố Doanh bắt đầu quay cái chai,ai nấy đều hồi hộp kèm theo một chút lo sợ, chăm chú nhìn vào cái chai.
Xui thấy cái chai lại dừng, quay trúng cô.
Lần này coi như tiêu đời rồi.
Cô lẳng lặng cúi xuống,đám bạn lại cười hả hê.
-"Hahaha.
bg-ssp-{height:px}
Lâm Như cậu tới số rồi! Giờ thì cậu nghe cho rõ đây cậu đi lại chỗ của người mặc đồ quân nhân kia mời người đó một lý, được chứ?"Cô nghe thế thì đơ người,mời rượu tên Tiểu thụ thụ đó ư? Điên rồi chắc.-"Các...các cậu có thể ra cái khác được không...!điều đó...tớ...tớ không làm được..."Đám bạn dùng ánh mắt đầy sát khí về phía cô,gằn giọng:-"Cậu nói gì cơ? Ý cậu là cậu không muốn tuân thủ luật chơi à? Này Lâm Như có chơi thì phải có chịu chứ,cậu làm thế chẳng giống cậu ngày thường tí bào cả."-"Tớ...tớ không có ý đó...!nhưng...!nhưng..."-"Không nhưng nhị gì cả,ngay lập tức thực hiện mệnh lệnh của bọn tớ đi!"Cô trong lòng rõ là không muốn nhưng vì sự thúc giục của đám bạn nên đành miễn cưỡng làm theo.
Cô cầm trên tay ly rượu vang đỏ, từng bước từng bước đi về phía hắn.
Hắn giờ đang ngồi uống rượu cùng những tên đàn ông kia.
Cô đến gần hắn hơn,hắn cũng đã cảm nhận được có người đang đi về phía mình liền vội ngoảnh đầu lại.
Hắn cau mày nhìn chằm chằm về phía cô,bốn mắt chạm nhau khiến cho cô bối rối.
Nhưng liền trấn tĩnh lại hiên ngang đến chỗ hắn,đưa trước mặt hắn lý rượu vang đỏ, nói:-"Chào anh ,anh có thể uống với tôi một lý chứ?"Hắn không nói gì, chỉ nhìn cô.
Đám người ngồi cùng hắn thấy thế nói:-"Ây yô! Thượng tướng à anh không cần phải tỏ ra cái vẻ mặt chán ghét lạnh lùng đó đâu,mỹ nữ đã đến tận nơi mời rượu mà anh lại từ chối à? Anh làm tôi cảm thấy tiếc đó nhà."Cái giọng này là của Triệu Bạc Đinh,anh ta là chủ tịch của tập đoàn Triệu Thị, một kẻ đào hoa giàu có,hắn là người bạn của Âu Diệc Phong.Cô thấy hắn cứ nhìn chằm chằm vào mình mà không nói gì khiến cô tức giận, hét:-"Tôi đã có lòng mời mà anh dám không uống à? Anh có phải là con người không vậy, chảnh vừa thôi chứ.
Anh mà không uống thì để tôi uống,đồ Tiểu thụ thụ nhà anh tưởng tôi sợ anh chắc?"Hắn nghe cô nhắc đến từ Tiểu thụ thụ thì mặt bỗng tối sầm lại,hắn tức giận nắm lấy tay cô, chiếc ly trên tay cô cũng đồng thời rơi xuống.
Hắn mặt nhăn nhó nhìn cô:-"Cô chán sống à?"Cô bị hắn làm cho đau mà giận dữ là hét:-"Anh bị điên à, bỏ tay ra mau!"-"Cô đừng tưởng muốn làm gì thì làm,tốt nhất là nên cút xã khỏi tầm mắt của tôi bằng không tôi sẽ không để cho cô sống yên ổn đâu."-"Anh đang đe doạ tôi đấy à? Này tên Tiểu thụ thụ kia tôi đây không cần anh phải chỉ dạy những cái thứ không đâu như thế, bỏ tay tôi ra!"Hắn dường như không có phản ứng gì,càng lúc càng mạnh tay hơn.
Cô không chịu nổi cơn đau liền vung chân đá vào chỗ hiểm của hắn.
Hắn đau đớn liền buông tay cô ra, ngồi gục xuống.
Cô thấy thế thì bật cười thành tiếng.-"Hahaha, cười chết mất.
Tôi đã nói rồi mà không nghe lần này thì cho chừa cái tội hay làm tôi đau nhé.
Bảo trọng nhé Tiểu thụ thụ."Nói xong cô liền quay người rời đi, hắn bực tức đau đớn,mấy tên đó vội vàng đỡ hắn dậy.
Họ cũng ngỡ ngàng vì đây là người đầu tiên dám trêu chọc Thượng tá như thế.HẾT CHƯƠNG .