Nạp Dương một mặt lạnh lùng, chỉ là hành động hiện tại thành công bán đứng tâm tình hắn. Phùng Phùng lần trước hình như rất thích ăn thứ kẹo này, hắn hiện lại lâu ngày mới trở về phủ, người đầu tiên muốn gặp nhất đương nhiên là nàng.
Chỉ là trước đó còn đặc biệt mua rất nhiều kẹo hồ lô cho nàng. Kẹo hồ lô bọc trong giấy, hắn cẩn thận bảo vệ, nhớ tới dáng vẻ nàng vui vẻ ăn kẹo trong lòng theo đó cũng chảy ra một chút ấm áp.
"Phùng Phùng!" Đem cửa mở ra, hắn cất giọng lớn tiếng gọi, đáp lại hắn chỉ có một mảng tĩnh mịch.
Nạp Dương có chút mất kiên nhẫn lục tìm từng góc trong Nạp phủ, bất luận là những nơi Phùng Phùng hay tới đều cẩn thân tìm qua, tất cả nô gia trong phủ đều trăm miệng một lời, căn bản không biết Phùng cô nương đi đâu.
Hắn nhíu mày, gương mặt ẩn hiện lo lắng, Nạp gia hắn đã chỉ thị qua chính là Chúc Phùng Phùng tuyệt đối không thể ra ngoài, vật nhỏ căn bản ngốc nghếch đương nhiên không có khả năng bỏ trốn.
Qua mấy canh giờ, gia nô trong phủ bị thái độ Nạp bảo chủ dọa sợ tới lấm tấm mổ hôi, trời về khuya mà vẫn điên cuồng thắp đuốc tìm người, chỉ là không biết hiện tại Phùng Phùng không còn trong Nạp gia nữa.
"Nạp huynh, Tiểu Phùng không thấy đâu?" Nạp Y Uy nghe một trận ầm ĩ bên ngoài có túm lấy một nô gia hỏi chuyện, ngoài ý muốn lại nghe được tin tức không tốt.
Hắn đăm chiêu, bàn tay lớn vẫn như cũ giữ chặt kẹo hồ lô, nàng thân thể không tốt có thể đi tới đâu?
Hơn nữa nàng không thông thuộc đường xá, đối với bên ngoài còn ẩn hiện sợ hãi, tất cả đồ đạc tùy thân hiện tại y nguyên trong phòng, vậy chỉ còn một loại phán đoán có người lừa nàng đi?
Nhưng là ai lừa nàng đi? Vật nhỏ căn bản chưa từng gây gổ với ai.
Trong lúc ấy không ngờ từ trong đêm tối một trận sột soạt, ngay sau đó một cái bóng trắng lao tới bên cạnh Nạp Dương điên cuồng sủa lớn, nó nhả ra trước mặt Nạp Dương một vật, còn không ngừng cắn gặm ống quần hắn.
Nàng hiện tại gặp nguy hiểm hay sao? Hắn nhớ cái trâm này nàng vẫn luôn rất giữ gìn, tính nàng vốn cẩn thận như vậy, đương nhiên không có khả năng vứt bừa bãi, trừ phi nàng không thể nhặt lại.
Nạp Dương nhíu mi tâm, không phải tiểu tử luon bên cạnh Phùng Phùng sao? Rõ ràng thường ngày vẫn luôn bám sát nàng không rời?
Hắn cúi người xách cổ tên tiểu tử đang điên cuồng kêu lớn lên, dưới ánh đuốc thấy thân hình trắng trẻo mập mạp của nó hiện giờ dính bám đầy bùn đất bẩn thỉu không chịu được, thậm chí trên lông còn dính một cái lá trúc.
Tại sao lại là lá trúc?
Nạp gia không trồng trúc? Vậy vật này ở đâu mà có? Mắt thấy tên tiểu tử này càng cuồng nộ kêu ầm ĩ, tứ chi ngắn ngủn dãy dụa tuyệt vọng.
"Quanh đây rơi nào có trúc?" Hắn cất giọng lạnh lùng hỏi.
"Đệ nhớ ngay sau Nạp phủ có một đồi tre trúc, chỉ là nơi ấy ít người lui tới, hơn nữa địa hình khá hiểm trở, đường đi lên không sao nhưng lúc đi xuống khá dốc" Nạp Y Uy ngưng một lát rồi giống như bừng tỉnh ra điều gì "Huynh nghi ngờ Tiểu Phùng đi lên đồi trúc!"
"Đi"
.......
Tên tiểu tử trắng vươn bốn cái mẩu chân ngắn cũn, đem hết tốc lực mà phi lên phía trước, còn không ngừng sủa lớn giống như điểm chỉ.
Nô gia trong phủ theo chân con chó nhỏ, hết sức đuổi kịp tốc độ của nó, từ hành động của Nạp bảo chủ kẻ ngu cũng phán đoán ra hắn đối với nữ nô này có mờ ám, hơn nữa chính là có tình cảm sâu đậm đối với nữ nô này đi.
Hắn khó hiểu, con chó nhỏ này chạy xa như vậy, chẳng lẽ... Sau đó chính là quả thực chứng minh cho suy nghĩ của hắn, tiểu tử trắng muốt đừng trên nơi cao nhất điên cuồng sủa hướng bên dưới vực.
"Đuốc! Mau mang đốc ra đây!!"
Xế chiều muộn mà nhá nhém tối gần như không thấy đường, nhưng là hắn vẫn tinh mắt nhận ra vết xô sát rõ ràng, hơn nữa nơi ấy còn vài điểm đất cát bị cày lên cùng vài ngọn cỏ bị dẫm nát.
Không... nàng không có khả năng hiện tại ở dưới kia đi... Vật nhỏ của hắn, Nạp Dương đờ đẫn, gói kẹo hồ lô sớm bị hắn đánh rơi xuống đất.
Tên tiểu tử trắng ngốc nghếch điên cuồng hướng vách vực mấy ngàn trượng mà sủa lớn, chiều nay nó chính là nhìn thấy chủ nhân từ trên này mà ngã xuống, đáng tiếc nó thân hình nhỏ bé cùng ngắn ngủn, đợi tới lúc nó kịp chạy ra thì hai người đi cùng sớm đã đi mất, mà chủ nhân không thấy đâu.
Cả chiều nay tìm kiếm đánh hơi chủ nhân ngoài ý muốn lại đi lên tận nơi xa như vậy, nó cư nhiên phải rình lúc phu gác cổng không để ý mà chuồn êm qua.
Thấy Nạp Dương hình như không có để ý lời tố cáo của mình liền đem hết sức lực cắn xé ống quần của hắn rồi lại hướng xuống vực mà sủa lớn. Nó hiện tại chỉ hận bản thân không biết nói tiếng người, mau cứu chủ nhân, nó nghe dưới kia sâu như vậy mà vẫn mồn một rõ ràng tiếng thác nước chảy ầm ầm như muốn nuốt chửng tất thảy.
Nạp Dương cười mỉm một cái căn bản không chấp nhận sự thật là Phùng Phùng hiện tại đang dưới vực sâu.
"Chúng ta mau trở về! Phùng Phùng chắc hẳn rong chơi đâu đó, ngày mai nàng tự khắc trở về" hắn đem thân thể cúi xuống nhặt lên gói kẹo hồ lô " Nàng còn chưa ăn kẹo hồ lô ta mang về"
"Huynh trưởng, có máu, Nạp huynh! Khốn Kiếp, Tiểu Phùng bị huynh hại chết rồi!!" Nạp Y Uy nãy giờ đứng một bên chết lặng hiện tại lao tới cạnh Nạp Dương một cước mạnh mẽ giáng một đấm điên cuồng lên một bên mặt hắn.
"Mẹ kiếp, huynh không bảo vệ tốt nàng ấy! Mẹ kiếp!Huynh bỏ rơi nàng ấy!"
Nạp Y Uy một cái nữa đem một đấm nhằm vào nơi cũ mà đánh xuống, lần này Nạp Dương lãnh trọn đấm này, đầu nghiêng về một bên, thân thể chao đảo, miệng phun ra một ngụm máu. Nhưng đối với quyền cước này của Nạp Y Uy cũng không có tránh né hay chống trả.
Nô gia xung quanh hốt hoảng không biết làm gì, nhưng ngay sau đó từ trong tối bất ngờ nhào ra mấy hắc y phục nam nhân, mỗi một kẻ tóm lấy thân thể cường tráng điên cuồng của Nạp y Uy, chỉ là cố sức mà giữ lấy cậu mà không dám đả thương thân thể.
Nạp Dương gạt tay hai kẻ tiến tới bên mình ra, tự bản thân đem máu bên khóe miệng lau đi, đem kẹo hồ lô bảo vệ thật tốt. Một tay lớn tóm lấy con chó nhỏ vẫn không ngừng hướng vách vực gầm gừ kia lên.
Tứ chi nó không chạm đất nên càng điên cuồng giãy đạp. Người nay làm gì vậy! Sao không có cứu chủ nhân lên!!?
"Mau về thôi, hiện tại muộn rồi, nàng ngày mai sẽ trở về"
Chỉ là giọng hắn không lạnh nhạt như thường ngày, bất cứ ai cũng phát hiện ra nó đang run rẩy.
Nạp Dương một mặt lạnh lùng, chỉ là hành động hiện tại thành công bán đứng tâm tình hắn. Phùng Phùng lần trước hình như rất thích ăn thứ kẹo này, hắn hiện lại lâu ngày mới trở về phủ, người đầu tiên muốn gặp nhất đương nhiên là nàng.
Chỉ là trước đó còn đặc biệt mua rất nhiều kẹo hồ lô cho nàng. Kẹo hồ lô bọc trong giấy, hắn cẩn thận bảo vệ, nhớ tới dáng vẻ nàng vui vẻ ăn kẹo trong lòng theo đó cũng chảy ra một chút ấm áp.
"Phùng Phùng!" Đem cửa mở ra, hắn cất giọng lớn tiếng gọi, đáp lại hắn chỉ có một mảng tĩnh mịch.
Nạp Dương có chút mất kiên nhẫn lục tìm từng góc trong Nạp phủ, bất luận là những nơi Phùng Phùng hay tới đều cẩn thân tìm qua, tất cả nô gia trong phủ đều trăm miệng một lời, căn bản không biết Phùng cô nương đi đâu.
Hắn nhíu mày, gương mặt ẩn hiện lo lắng, Nạp gia hắn đã chỉ thị qua chính là Chúc Phùng Phùng tuyệt đối không thể ra ngoài, vật nhỏ căn bản ngốc nghếch đương nhiên không có khả năng bỏ trốn.
Qua mấy canh giờ, gia nô trong phủ bị thái độ Nạp bảo chủ dọa sợ tới lấm tấm mổ hôi, trời về khuya mà vẫn điên cuồng thắp đuốc tìm người, chỉ là không biết hiện tại Phùng Phùng không còn trong Nạp gia nữa.
"Nạp huynh, Tiểu Phùng không thấy đâu?" Nạp Y Uy nghe một trận ầm ĩ bên ngoài có túm lấy một nô gia hỏi chuyện, ngoài ý muốn lại nghe được tin tức không tốt.
Hắn đăm chiêu, bàn tay lớn vẫn như cũ giữ chặt kẹo hồ lô, nàng thân thể không tốt có thể đi tới đâu?
Hơn nữa nàng không thông thuộc đường xá, đối với bên ngoài còn ẩn hiện sợ hãi, tất cả đồ đạc tùy thân hiện tại y nguyên trong phòng, vậy chỉ còn một loại phán đoán có người lừa nàng đi?
Nhưng là ai lừa nàng đi? Vật nhỏ căn bản chưa từng gây gổ với ai.
Trong lúc ấy không ngờ từ trong đêm tối một trận sột soạt, ngay sau đó một cái bóng trắng lao tới bên cạnh Nạp Dương điên cuồng sủa lớn, nó nhả ra trước mặt Nạp Dương một vật, còn không ngừng cắn gặm ống quần hắn.
Nàng hiện tại gặp nguy hiểm hay sao? Hắn nhớ cái trâm này nàng vẫn luôn rất giữ gìn, tính nàng vốn cẩn thận như vậy, đương nhiên không có khả năng vứt bừa bãi, trừ phi nàng không thể nhặt lại.
Nạp Dương nhíu mi tâm, không phải tiểu tử luon bên cạnh Phùng Phùng sao? Rõ ràng thường ngày vẫn luôn bám sát nàng không rời?
Hắn cúi người xách cổ tên tiểu tử đang điên cuồng kêu lớn lên, dưới ánh đuốc thấy thân hình trắng trẻo mập mạp của nó hiện giờ dính bám đầy bùn đất bẩn thỉu không chịu được, thậm chí trên lông còn dính một cái lá trúc.
Tại sao lại là lá trúc?
Nạp gia không trồng trúc? Vậy vật này ở đâu mà có? Mắt thấy tên tiểu tử này càng cuồng nộ kêu ầm ĩ, tứ chi ngắn ngủn dãy dụa tuyệt vọng.
"Quanh đây rơi nào có trúc?" Hắn cất giọng lạnh lùng hỏi.
"Đệ nhớ ngay sau Nạp phủ có một đồi tre trúc, chỉ là nơi ấy ít người lui tới, hơn nữa địa hình khá hiểm trở, đường đi lên không sao nhưng lúc đi xuống khá dốc" Nạp Y Uy ngưng một lát rồi giống như bừng tỉnh ra điều gì "Huynh nghi ngờ Tiểu Phùng đi lên đồi trúc!"
"Đi"
.......
Tên tiểu tử trắng vươn bốn cái mẩu chân ngắn cũn, đem hết tốc lực mà phi lên phía trước, còn không ngừng sủa lớn giống như điểm chỉ.
Nô gia trong phủ theo chân con chó nhỏ, hết sức đuổi kịp tốc độ của nó, từ hành động của Nạp bảo chủ kẻ ngu cũng phán đoán ra hắn đối với nữ nô này có mờ ám, hơn nữa chính là có tình cảm sâu đậm đối với nữ nô này đi.
Hắn khó hiểu, con chó nhỏ này chạy xa như vậy, chẳng lẽ... Sau đó chính là quả thực chứng minh cho suy nghĩ của hắn, tiểu tử trắng muốt đừng trên nơi cao nhất điên cuồng sủa hướng bên dưới vực.
"Đuốc! Mau mang đốc ra đây!!"
Xế chiều muộn mà nhá nhém tối gần như không thấy đường, nhưng là hắn vẫn tinh mắt nhận ra vết xô sát rõ ràng, hơn nữa nơi ấy còn vài điểm đất cát bị cày lên cùng vài ngọn cỏ bị dẫm nát.
Không... nàng không có khả năng hiện tại ở dưới kia đi... Vật nhỏ của hắn, Nạp Dương đờ đẫn, gói kẹo hồ lô sớm bị hắn đánh rơi xuống đất.
Tên tiểu tử trắng ngốc nghếch điên cuồng hướng vách vực mấy ngàn trượng mà sủa lớn, chiều nay nó chính là nhìn thấy chủ nhân từ trên này mà ngã xuống, đáng tiếc nó thân hình nhỏ bé cùng ngắn ngủn, đợi tới lúc nó kịp chạy ra thì hai người đi cùng sớm đã đi mất, mà chủ nhân không thấy đâu.
Cả chiều nay tìm kiếm đánh hơi chủ nhân ngoài ý muốn lại đi lên tận nơi xa như vậy, nó cư nhiên phải rình lúc phu gác cổng không để ý mà chuồn êm qua.
Thấy Nạp Dương hình như không có để ý lời tố cáo của mình liền đem hết sức lực cắn xé ống quần của hắn rồi lại hướng xuống vực mà sủa lớn. Nó hiện tại chỉ hận bản thân không biết nói tiếng người, mau cứu chủ nhân, nó nghe dưới kia sâu như vậy mà vẫn mồn một rõ ràng tiếng thác nước chảy ầm ầm như muốn nuốt chửng tất thảy.
Nạp Dương cười mỉm một cái căn bản không chấp nhận sự thật là Phùng Phùng hiện tại đang dưới vực sâu.
"Chúng ta mau trở về! Phùng Phùng chắc hẳn rong chơi đâu đó, ngày mai nàng tự khắc trở về" hắn đem thân thể cúi xuống nhặt lên gói kẹo hồ lô " Nàng còn chưa ăn kẹo hồ lô ta mang về"
"Huynh trưởng, có máu, Nạp huynh! Khốn Kiếp, Tiểu Phùng bị huynh hại chết rồi!!" Nạp Y Uy nãy giờ đứng một bên chết lặng hiện tại lao tới cạnh Nạp Dương một cước mạnh mẽ giáng một đấm điên cuồng lên một bên mặt hắn.
"Mẹ kiếp, huynh không bảo vệ tốt nàng ấy! Mẹ kiếp!Huynh bỏ rơi nàng ấy!"
Nạp Y Uy một cái nữa đem một đấm nhằm vào nơi cũ mà đánh xuống, lần này Nạp Dương lãnh trọn đấm này, đầu nghiêng về một bên, thân thể chao đảo, miệng phun ra một ngụm máu. Nhưng đối với quyền cước này của Nạp Y Uy cũng không có tránh né hay chống trả.
Nô gia xung quanh hốt hoảng không biết làm gì, nhưng ngay sau đó từ trong tối bất ngờ nhào ra mấy hắc y phục nam nhân, mỗi một kẻ tóm lấy thân thể cường tráng điên cuồng của Nạp y Uy, chỉ là cố sức mà giữ lấy cậu mà không dám đả thương thân thể.
Nạp Dương gạt tay hai kẻ tiến tới bên mình ra, tự bản thân đem máu bên khóe miệng lau đi, đem kẹo hồ lô bảo vệ thật tốt. Một tay lớn tóm lấy con chó nhỏ vẫn không ngừng hướng vách vực gầm gừ kia lên.
Tứ chi nó không chạm đất nên càng điên cuồng giãy đạp. Người nay làm gì vậy! Sao không có cứu chủ nhân lên!!?
"Mau về thôi, hiện tại muộn rồi, nàng ngày mai sẽ trở về"
Chỉ là giọng hắn không lạnh nhạt như thường ngày, bất cứ ai cũng phát hiện ra nó đang run rẩy.