Đầu tiên hắn vẫn còn khá nhẹ nhàng, chỉ là mỗi lần xâm nhập đầu lưỡi nho nhỏ của cô như có như không đụng chạm tiểu huynh đệ của hắn làm Nạp Dương không kiềm chế được tăng cường dục vọng.
Mỗi lần đều là cực kỳ cường hãn đâm mạnh vào, dường như chạm cả tới cổ họng cô.
Phùng Phùng khó thở tới sắp phát nghẹn, tay run lẩy bẩy chắp lại cầu xin, nước mắt thi nhau chảy xuống. Miệng vô lực ô ô phát ra, bên môi còn chảy dài vài đường nước bọt nhoe nhoét.
Nạp Dương vốn dĩ định trong miệng cô mà xuất ra, chỉ là nhìn bộ dạng thảm thương của cô mà có chút không đành lòng, đem nam căn bành trướng rút khỏi miệng nhỏ.
Nhanh chóng đè cô nằng ngửa ra thành, tay hung hăng mở lớn hai chân, tiểu hạch nhỏ run rẩy khít khao mút chặt cự long thô to vừa bị nhét vào, hắn lần nữa điên cuồng luật động, giống như cuồng phong, đem toàn bộ tinh dịch phun vào cơ thể Phùng Phùng.
Nạp Dương thỏa mãn nằm đè lên người cô, mặt vùi vào giữa hai bầu ngực nhỏ ra sức nhào nặn cắn mút.
Một bên tay không ngại ngần xâm nhập tiều hạch, moi ra tinh dịch trắng bôi đầy lên lớp lông mềm mại.
“Đã thông xuốt chưa? Có muốn quay lại bên ta?”
Phùng Phùng hiện tại vốn đĩ đã không còn chút nào sức lực, cơ thể gày gò sớm xụi lơ dựa vào góc bồn tắm, thân thể ướt hết, mắt lờ đờ, gương mặt tái nhợt.
Nghe Nạp Dương hỏi cũng chỉ yếu ớt lắc lắc đầu. Cô không muốn sống trên danh nghĩa Lục tiểu thư, càng không mong mình chỉ là người thay thế, hơn nữa cô có tự trọng.
Hành động của Phùng Phùng khiến Nạp Dương cực kỳ tức giận, tại sao nữ nhân này lại như vậy cực kỳ ngang bướng, phụ nữ nào chẳng hận không được bò lên giường hắn, không ngờ vật nhỏ này còn tỏ vẻ chán ghét. Cô thành công chọc giận hắn.
Giấy trước còn có vài phần ôn nhu hiện tại toàn bộ đều bắn ra tia hung hăng. Đem thân thể co quắp kia xách ra khỏi bồn tắm, một cái mạnh bạo ném cô lên giường.
Phùng Phùng cảm nhận như lục phủ ngũ tạng đảo lộn, ăn uống thiếu thốn còn phải lao động cực nhọc hơn nữa ngày ngày đều chịu bảo chủ tra tấn, cô sắp chống không nổi. Đầu óc quay cuồng, vật thể trước mắt nhìn cũng không rõ ràng thứ gì.
Nạp Dương lao lên giường, tay bóp xuống cần cổ mảnh khảnh, cô dám chống đối hắn, việc này lần đầu Nạp Dương hắn trải qua, trong lòng cực kỳ phẫn nộ.
Phùng Phùng bị thiếu dưỡng khí, mặt đỏ ửng, tay nhỏ gầy gò vô lực nắm lấy bàn tay lớn đang bóp chẹt cổ mình, càng lúc càng mông lung, chỉ là trước khi Phùng Phùng ngưng trệ thở, hắn đã kéo về vài phần bình tĩnh.
Bất ngờ buông ra cổ họng trắng xanh, nhanh chóng khoác lên y kiện, điên cuồng lao ra ngoài, chỉ chút nữa hắn đem cô... hại chết rồi.
Phùng Phùng ho đến sặc sụa, cổ họng bị Nạp Dương hồi nãy xâm nhập đã muôn phần đau rát, hiện tại còn bị bóp mạnh, đau giống như muốn bức hồn ra.
.....
Dung bà bên ngoài nghe lén, đối với mọi việc bên trong đều là hoàn toàn thấu rõ.
Lòng tràn lên ghét bỏ, lúc sau thấy bảo chủ một thân tuấn tú tức giận bỏ ra ngoài.
Mà mụ lại không được phép tùy tiện xâm nhập phòng của bảo chủ, chỉ còn cách ôm một bụng tức đứng bên ngoài chờ đợi.
Qua một đoạn thời gian lâu mới thấy đứa câm bên trong nhếch nhác chạy ra, quần áo cùng đầu tóc ướt sũng cùng rách nát, trên cổ còn in đậm dấu ấn năm ngón tay.
Mụ cực kỳ tức giận vung tay, đem một bên mặt của cô tát mạnh xuống, Phùng Phùng mất đà ngã nhào qua một bên, thân thể lợi hại run run, chậm rãi bò dậy khỏi đất.
Dung bà cao ngạo đứng lên trên khinh bỉ nhìn xuống, tay mập mạp ném xuống một gói giấy bé.
“Toàn bộ Tịnh Thủy hôm nay người quét rọn cho ta, nội trong hôm nay không hoàn thành thì đừng mong có đồ ăn”
Nói xong liền đem cặp môi vừa dày vừa xấu bĩu lên một cái rồi bỏ đi.
Chúc Phùng Phùng ngồi dưới đất ôm một bên má bỏng rát, nước mắt nặng nề tuôn rơi, yếu ớt đem tà áo rách nát bên người vuốt lại, miệng nhỏ lẩm bẩm, cô vốn dĩ câm nên chỉ có thể làm ra khẩu hình mà không phát ra tiếng.
Cố gắng ngồi dậy, tay cầm lên gói giấy đựng bánh bao mà Dung bà vừa ném xuống.
Lê thân thể đi, Tịnh Thủy là hồ nước cực kỳ xinh đẹp, cũng là hồ mà Nạp Dương bảo chủ rất thích tới đó ngắm cảnh, quét rọn hết nơi ấy không phải nói làm là làm xong được, diện tích rất lớn.
Dung bà chính là làm khó cô rồi.
Phùng Phùng ngốc nghếch không để ý thân người bên trên nóc nhà nãy giờ vẫn quan sát cô.
Gương mặt tuấn tú có vài đường nét giống như Nạp Dương nhưng không phải Nạp Dương, cậu là Nạp Y Uy, em trai hắn.
Nạp Dương tất nhiên chỉ muốn một chút chỉnh Phùng Phùng, ném cô cho Dung bà chính là không an tâm, liền giao phó cho em trai hắn để ý tới cô.
Mọi hành động công việc của cô đều phải tới hắn báo cáo, hắn hiện tại đợi cô tìm hắn cầu xin.
Nạp Y Uy thú vị quan sát Phùng Phùng, bé nhỏ này cực kỳ thú vị nha, không trách anh trai lại như vậy thích thú. Cậu quan sát cô mấy ngày nay, quả là bé nhỏ cứng đầu, bị hành hạ tới như vậy cũng không có nửa lời cầu xin, không sao, cậu thích.
Hồi nãy chính là hắn theo dõi khẩu âm của cô, “không sao, cố lên” đứa nhỏ này, cậu muốn giành lại nha. Bất quá đã kìm nén bản thân, không thể một chưởng đạp lại vào mặt Dung bà một phát, cậu muốn từ từ quyến rũ chị dâu về tay mình a!
-Tử dục-
Đầu tiên hắn vẫn còn khá nhẹ nhàng, chỉ là mỗi lần xâm nhập đầu lưỡi nho nhỏ của cô như có như không đụng chạm tiểu huynh đệ của hắn làm Nạp Dương không kiềm chế được tăng cường dục vọng.
Mỗi lần đều là cực kỳ cường hãn đâm mạnh vào, dường như chạm cả tới cổ họng cô.
Phùng Phùng khó thở tới sắp phát nghẹn, tay run lẩy bẩy chắp lại cầu xin, nước mắt thi nhau chảy xuống. Miệng vô lực ô ô phát ra, bên môi còn chảy dài vài đường nước bọt nhoe nhoét.
Nạp Dương vốn dĩ định trong miệng cô mà xuất ra, chỉ là nhìn bộ dạng thảm thương của cô mà có chút không đành lòng, đem nam căn bành trướng rút khỏi miệng nhỏ.
Nhanh chóng đè cô nằng ngửa ra thành, tay hung hăng mở lớn hai chân, tiểu hạch nhỏ run rẩy khít khao mút chặt cự long thô to vừa bị nhét vào, hắn lần nữa điên cuồng luật động, giống như cuồng phong, đem toàn bộ tinh dịch phun vào cơ thể Phùng Phùng.
Nạp Dương thỏa mãn nằm đè lên người cô, mặt vùi vào giữa hai bầu ngực nhỏ ra sức nhào nặn cắn mút.
Một bên tay không ngại ngần xâm nhập tiều hạch, moi ra tinh dịch trắng bôi đầy lên lớp lông mềm mại.
“Đã thông xuốt chưa? Có muốn quay lại bên ta?”
Phùng Phùng hiện tại vốn đĩ đã không còn chút nào sức lực, cơ thể gày gò sớm xụi lơ dựa vào góc bồn tắm, thân thể ướt hết, mắt lờ đờ, gương mặt tái nhợt.
Nghe Nạp Dương hỏi cũng chỉ yếu ớt lắc lắc đầu. Cô không muốn sống trên danh nghĩa Lục tiểu thư, càng không mong mình chỉ là người thay thế, hơn nữa cô có tự trọng.
Hành động của Phùng Phùng khiến Nạp Dương cực kỳ tức giận, tại sao nữ nhân này lại như vậy cực kỳ ngang bướng, phụ nữ nào chẳng hận không được bò lên giường hắn, không ngờ vật nhỏ này còn tỏ vẻ chán ghét. Cô thành công chọc giận hắn.
Giấy trước còn có vài phần ôn nhu hiện tại toàn bộ đều bắn ra tia hung hăng. Đem thân thể co quắp kia xách ra khỏi bồn tắm, một cái mạnh bạo ném cô lên giường.
Phùng Phùng cảm nhận như lục phủ ngũ tạng đảo lộn, ăn uống thiếu thốn còn phải lao động cực nhọc hơn nữa ngày ngày đều chịu bảo chủ tra tấn, cô sắp chống không nổi. Đầu óc quay cuồng, vật thể trước mắt nhìn cũng không rõ ràng thứ gì.
Nạp Dương lao lên giường, tay bóp xuống cần cổ mảnh khảnh, cô dám chống đối hắn, việc này lần đầu Nạp Dương hắn trải qua, trong lòng cực kỳ phẫn nộ.
Phùng Phùng bị thiếu dưỡng khí, mặt đỏ ửng, tay nhỏ gầy gò vô lực nắm lấy bàn tay lớn đang bóp chẹt cổ mình, càng lúc càng mông lung, chỉ là trước khi Phùng Phùng ngưng trệ thở, hắn đã kéo về vài phần bình tĩnh.
Bất ngờ buông ra cổ họng trắng xanh, nhanh chóng khoác lên y kiện, điên cuồng lao ra ngoài, chỉ chút nữa hắn đem cô... hại chết rồi.
Phùng Phùng ho đến sặc sụa, cổ họng bị Nạp Dương hồi nãy xâm nhập đã muôn phần đau rát, hiện tại còn bị bóp mạnh, đau giống như muốn bức hồn ra.
.....
Dung bà bên ngoài nghe lén, đối với mọi việc bên trong đều là hoàn toàn thấu rõ.
Lòng tràn lên ghét bỏ, lúc sau thấy bảo chủ một thân tuấn tú tức giận bỏ ra ngoài.
Mà mụ lại không được phép tùy tiện xâm nhập phòng của bảo chủ, chỉ còn cách ôm một bụng tức đứng bên ngoài chờ đợi.
Qua một đoạn thời gian lâu mới thấy đứa câm bên trong nhếch nhác chạy ra, quần áo cùng đầu tóc ướt sũng cùng rách nát, trên cổ còn in đậm dấu ấn năm ngón tay.
Mụ cực kỳ tức giận vung tay, đem một bên mặt của cô tát mạnh xuống, Phùng Phùng mất đà ngã nhào qua một bên, thân thể lợi hại run run, chậm rãi bò dậy khỏi đất.
Dung bà cao ngạo đứng lên trên khinh bỉ nhìn xuống, tay mập mạp ném xuống một gói giấy bé.
“Toàn bộ Tịnh Thủy hôm nay người quét rọn cho ta, nội trong hôm nay không hoàn thành thì đừng mong có đồ ăn”
Nói xong liền đem cặp môi vừa dày vừa xấu bĩu lên một cái rồi bỏ đi.
Chúc Phùng Phùng ngồi dưới đất ôm một bên má bỏng rát, nước mắt nặng nề tuôn rơi, yếu ớt đem tà áo rách nát bên người vuốt lại, miệng nhỏ lẩm bẩm, cô vốn dĩ câm nên chỉ có thể làm ra khẩu hình mà không phát ra tiếng.
Cố gắng ngồi dậy, tay cầm lên gói giấy đựng bánh bao mà Dung bà vừa ném xuống.
Lê thân thể đi, Tịnh Thủy là hồ nước cực kỳ xinh đẹp, cũng là hồ mà Nạp Dương bảo chủ rất thích tới đó ngắm cảnh, quét rọn hết nơi ấy không phải nói làm là làm xong được, diện tích rất lớn.
Dung bà chính là làm khó cô rồi.
Phùng Phùng ngốc nghếch không để ý thân người bên trên nóc nhà nãy giờ vẫn quan sát cô.
Gương mặt tuấn tú có vài đường nét giống như Nạp Dương nhưng không phải Nạp Dương, cậu là Nạp Y Uy, em trai hắn.
Nạp Dương tất nhiên chỉ muốn một chút chỉnh Phùng Phùng, ném cô cho Dung bà chính là không an tâm, liền giao phó cho em trai hắn để ý tới cô.
Mọi hành động công việc của cô đều phải tới hắn báo cáo, hắn hiện tại đợi cô tìm hắn cầu xin.
Nạp Y Uy thú vị quan sát Phùng Phùng, bé nhỏ này cực kỳ thú vị nha, không trách anh trai lại như vậy thích thú. Cậu quan sát cô mấy ngày nay, quả là bé nhỏ cứng đầu, bị hành hạ tới như vậy cũng không có nửa lời cầu xin, không sao, cậu thích.
Hồi nãy chính là hắn theo dõi khẩu âm của cô, “không sao, cố lên” đứa nhỏ này, cậu muốn giành lại nha. Bất quá đã kìm nén bản thân, không thể một chưởng đạp lại vào mặt Dung bà một phát, cậu muốn từ từ quyến rũ chị dâu về tay mình a!
-Tử dục-