"Giờ tý tối nay, chính là lúc Đế Vương tinh của Vương thượng lên cao nhất, tối nay chính là thời cơ tốt nhất mở Nhân thư, Vương thượng ngài phải bảo Vũ phi lấy được Nhân thư, bởi vì kiếp trước Vũ phi là Thánh nữ Tuyết Diêu của Thánh Nguyệt giáo, chỉ cần ý niệm của nàng kiên định, thêm một giọt máu, tin tưởng Nhân thư nhất định sẽ mở ra vì nàng!" Mộ Nguyệt đên đến trước mặt hắn, nói rõ nguyên do.
Hai người cẩn thận nói cho hắn biết hành động tối nay. Sắc trời dần tối đi, Kha Sắt liền lập tức làm phép để hắn tiến vào trong mộng của Hân Vũ, để nầng nắm chắc thời gian chuẩn bị.
Chỗ Hân Vũ lúc này mới là xế chiều, đang cùng bạn học tựa vào cây ăn đồ ăn vặt, mới vừa thả hộp xuống, một cảm giác choáng váng đột nhiên ập tới, khiến Hân Vũ hỗn lọa tựa vào vai bạn tốt ngủ.
"Hân Vũ... Hân Vũ... là ta, nàng có khỏe không?" Hình Ngạo thiên ôm Hân Vũ, trong mắt tràn ngập lo lắng.
"Ngạo Thiên, bây giờ là giữa ban ngày ban mặt, làm sao chàng lại tiến vào trong mộng của ta chứ? Chẳng trách đầu ta cảm thấy nặng như vậy, thì ra là chàng dùng Vu Thuật gọi ta?Có chuyện gì mà vội vã như vậy? Ta còn phải đi học mà" Hân Vũ không rõ bọn họ đang làm gì.
Hình Ngạo Thiên không muốn kéo dài thời gian, trực tiếp nói chuyện chính với nàng: "Kha Sắt đại phu cùng Mộ Nguyệt trưởng lão đều cho rằng giờ tý tối nay là thời gian tốt nhất, tối nay nàng phải có được Nhân thư, nhỏ một giọt huyết lệ lên trên sách, nhất định phải nhớ dùng ý chí kiên định nghĩ đến ta."
Hân Vũ nghe không hiểu gì, đây là chuyện gì? Vì sao phải nhỏ một gọt huyết lệ, huyết lệ là cái gì?
"Hân Vũ, thời gian không còn nhiều, nàng nhất định phải nắm chắc thời gian, biết không?" Hình Ngạo Thiên vừa dứt lời, Hân Vũ đột nhiên giật mình tỉnh dậy.
Sau khi Hân Vũ tan học về nhà, liền ở lỳ trong phòng nghĩ cách, muốn vào trong phòng nghiên cứu, nhất định phải có được thẻ điện từ ông nội giữa, nhưng thẻ điện từ ông nội trước giờ đều để bên cạnh người, làm sao bây giờ?
Nhớ tới lần trước nàng từng trộm vào phòng nghiên cứu, xem ra lần này cũng chỉ có thể dùng chiêu này, nhìn xuống phòng khách dưới lầu, ông nội hình như đang nói chuyện với bố, không biết thẻ ông mang trên người hay ở trong phòng đây?
Hân Vũ lén đi vào phòng ông nội, nhìn thấy quần áo ông nội đã thay ra, thẻ điện từ rất có thể ở đây, quả nhiên,tính cảnh giác của ông nội vẫn tương đối thấp, khinh định như vậy để cho nàng lấy được thẻ điện từ, mà mật mã lại chính là sinh nhật của nàng, đem một cái thẻ ngụy tạo thành thẻ từ trên quần áo của ông nội xong rồi lập tức chạy về phòng mình.
Đêm nay là đêm cuối cùng nàng ở nhà, Hân Vũ đem tiếng cười của mình lưu lại trên bàn cơm, khắc sâu từng khuôn mặt tươi cười của người thân vào trong lòng,thời gian đã hơn chín giờ, ông nội vốn nghỉ tương đối sớm, xem ra đã nằm ngủ rồi, ba mẹ hình như đang xem TV trong phòng ngủ, nàng phải làm thế nào để ra ngoài đây?
Đem đồ đạc cất vào ba lô, nàng để thư viết tay đặt trên mặt bàn, cuối cùng nhìn thoáng qua căn phòng quen thuộc này liền quay đầu cận thận đẩy cửa rời đi.
Lúc đi qua trước cửa phòng ông nội cùng bố thì nàng đứng yên một hồi, hi vọng bọn họ đừng vì sự ra đi của nàng mà thương tâm quá mức, khẽ mở cửa ra, hít sâu một hơi không quay đầu lại rời khỏi ngôi nhà đã nuôi nấng nàng mười mấy năm qua, không phải nàng không muốn quay đầu lại mà bởi vì nàng căn bản là không dám quay đầu lại.
Hân Vũ thường xuyên đến sở nghiên cứu, cho nên người gác cổng cũng tập thành thói quen, nàng lại càng thuận lợi tiến vào trước cửa phòng nghiên cứu, lấy ra thẻ từ của ông nội, liên tực đi qua hai của liền tới thẳng trung tâm phòng nghiên cứu, nhìn thấy Nhân thư quen thuộc gần ngay trước mắt, cuối cùng có thể thành công hay không thì phải trông vào nó thôi.
Nhìn đồng hồ đeo tay một chút, lúc này vừa đúng là mười một giờ, đem Nhân thư cầm trong tay, nghĩ đến những lời Ngạo Thiên nói với nàng hôm nay, cái gì là huyết lệ chứ? Nghĩ về những gì mình biết, quyết tâm lấy từ trong ba lô ra một con dao nhỏ, rạch một vết trên ngón tay mình, đem giọt máu đến trên sách, hai mắt nhắm nghiền, trong lòng luôn nghĩ tới Ngạo Thiên...
Qua một thời gian, Nhân thư phát ra một lồng sáng vàng, ôm trọn lấy cả người Hân Vũ, trong nháy mắt, Hân Vũ mới vừa rồi còn đang đứng ở trong phòng nghiên cứu hiện tại đã biến mất không thấy bóng dáng.
—–
Phong Thành quốc.
Tâm Hình Ngạo Thiên liên tục bất an không yên, hắn một mình đi vào bên cạnh Ôn Tuyền trì mà lần đầu tiên hắn cùng Hân Vũ gặp nhau, nhìn trăng tròn treo cao trên bầu trời đêm, lúc này đã quá giờ tý rồi, chẳng lẽ Hân Vũ thất bại sao?
Đúng lúc này, Ôn Tuyền trì đột nhiên bốc lên bọt khí, Hình Ngạo Thiên tò mò đi tới nhìn, một khuôn mặt quen thuộc bất ngờ ngoi lên từ Ôn Tuyền, khi bốn mắt nhìn nhau thì Hình Ngạo Thiên hô lớn một tiếng —- Hân Vũ!!!
HẾT
Hai người cẩn thận nói cho hắn biết hành động tối nay. Sắc trời dần tối đi, Kha Sắt liền lập tức làm phép để hắn tiến vào trong mộng của Hân Vũ, để nầng nắm chắc thời gian chuẩn bị.
Chỗ Hân Vũ lúc này mới là xế chiều, đang cùng bạn học tựa vào cây ăn đồ ăn vặt, mới vừa thả hộp xuống, một cảm giác choáng váng đột nhiên ập tới, khiến Hân Vũ hỗn lọa tựa vào vai bạn tốt ngủ.
"Hân Vũ... Hân Vũ... là ta, nàng có khỏe không?" Hình Ngạo thiên ôm Hân Vũ, trong mắt tràn ngập lo lắng.
"Ngạo Thiên, bây giờ là giữa ban ngày ban mặt, làm sao chàng lại tiến vào trong mộng của ta chứ? Chẳng trách đầu ta cảm thấy nặng như vậy, thì ra là chàng dùng Vu Thuật gọi ta?Có chuyện gì mà vội vã như vậy? Ta còn phải đi học mà" Hân Vũ không rõ bọn họ đang làm gì.
Hình Ngạo Thiên không muốn kéo dài thời gian, trực tiếp nói chuyện chính với nàng: "Kha Sắt đại phu cùng Mộ Nguyệt trưởng lão đều cho rằng giờ tý tối nay là thời gian tốt nhất, tối nay nàng phải có được Nhân thư, nhỏ một giọt huyết lệ lên trên sách, nhất định phải nhớ dùng ý chí kiên định nghĩ đến ta."
Hân Vũ nghe không hiểu gì, đây là chuyện gì? Vì sao phải nhỏ một gọt huyết lệ, huyết lệ là cái gì?
"Hân Vũ, thời gian không còn nhiều, nàng nhất định phải nắm chắc thời gian, biết không?" Hình Ngạo Thiên vừa dứt lời, Hân Vũ đột nhiên giật mình tỉnh dậy.
Sau khi Hân Vũ tan học về nhà, liền ở lỳ trong phòng nghĩ cách, muốn vào trong phòng nghiên cứu, nhất định phải có được thẻ điện từ ông nội giữa, nhưng thẻ điện từ ông nội trước giờ đều để bên cạnh người, làm sao bây giờ?
Nhớ tới lần trước nàng từng trộm vào phòng nghiên cứu, xem ra lần này cũng chỉ có thể dùng chiêu này, nhìn xuống phòng khách dưới lầu, ông nội hình như đang nói chuyện với bố, không biết thẻ ông mang trên người hay ở trong phòng đây?
Hân Vũ lén đi vào phòng ông nội, nhìn thấy quần áo ông nội đã thay ra, thẻ điện từ rất có thể ở đây, quả nhiên,tính cảnh giác của ông nội vẫn tương đối thấp, khinh định như vậy để cho nàng lấy được thẻ điện từ, mà mật mã lại chính là sinh nhật của nàng, đem một cái thẻ ngụy tạo thành thẻ từ trên quần áo của ông nội xong rồi lập tức chạy về phòng mình.
Đêm nay là đêm cuối cùng nàng ở nhà, Hân Vũ đem tiếng cười của mình lưu lại trên bàn cơm, khắc sâu từng khuôn mặt tươi cười của người thân vào trong lòng,thời gian đã hơn chín giờ, ông nội vốn nghỉ tương đối sớm, xem ra đã nằm ngủ rồi, ba mẹ hình như đang xem TV trong phòng ngủ, nàng phải làm thế nào để ra ngoài đây?
Đem đồ đạc cất vào ba lô, nàng để thư viết tay đặt trên mặt bàn, cuối cùng nhìn thoáng qua căn phòng quen thuộc này liền quay đầu cận thận đẩy cửa rời đi.
Lúc đi qua trước cửa phòng ông nội cùng bố thì nàng đứng yên một hồi, hi vọng bọn họ đừng vì sự ra đi của nàng mà thương tâm quá mức, khẽ mở cửa ra, hít sâu một hơi không quay đầu lại rời khỏi ngôi nhà đã nuôi nấng nàng mười mấy năm qua, không phải nàng không muốn quay đầu lại mà bởi vì nàng căn bản là không dám quay đầu lại.
Hân Vũ thường xuyên đến sở nghiên cứu, cho nên người gác cổng cũng tập thành thói quen, nàng lại càng thuận lợi tiến vào trước cửa phòng nghiên cứu, lấy ra thẻ từ của ông nội, liên tực đi qua hai của liền tới thẳng trung tâm phòng nghiên cứu, nhìn thấy Nhân thư quen thuộc gần ngay trước mắt, cuối cùng có thể thành công hay không thì phải trông vào nó thôi.
Nhìn đồng hồ đeo tay một chút, lúc này vừa đúng là mười một giờ, đem Nhân thư cầm trong tay, nghĩ đến những lời Ngạo Thiên nói với nàng hôm nay, cái gì là huyết lệ chứ? Nghĩ về những gì mình biết, quyết tâm lấy từ trong ba lô ra một con dao nhỏ, rạch một vết trên ngón tay mình, đem giọt máu đến trên sách, hai mắt nhắm nghiền, trong lòng luôn nghĩ tới Ngạo Thiên...
Qua một thời gian, Nhân thư phát ra một lồng sáng vàng, ôm trọn lấy cả người Hân Vũ, trong nháy mắt, Hân Vũ mới vừa rồi còn đang đứng ở trong phòng nghiên cứu hiện tại đã biến mất không thấy bóng dáng.
—–
Phong Thành quốc.
Tâm Hình Ngạo Thiên liên tục bất an không yên, hắn một mình đi vào bên cạnh Ôn Tuyền trì mà lần đầu tiên hắn cùng Hân Vũ gặp nhau, nhìn trăng tròn treo cao trên bầu trời đêm, lúc này đã quá giờ tý rồi, chẳng lẽ Hân Vũ thất bại sao?
Đúng lúc này, Ôn Tuyền trì đột nhiên bốc lên bọt khí, Hình Ngạo Thiên tò mò đi tới nhìn, một khuôn mặt quen thuộc bất ngờ ngoi lên từ Ôn Tuyền, khi bốn mắt nhìn nhau thì Hình Ngạo Thiên hô lớn một tiếng —- Hân Vũ!!!
HẾT