Tay Hình Ngạo Thiên bắt đầu run rảy, đưa nhanh vào trong lồng ngực, vẫn còn, Dạ Minh Châu luôn để bên người vẫn còn, vốn định đưa viên Dạ Minh Châu này tặng cho nàng, nhưng lại chậm chạp không tìm được cớ nào, dự định hôm nay tặng nàng khi ở biển hoa, thế nào nàng lại muốn đi đến Ôn Tuyền, làm cho hắn vẫn mang ở trên người.
Lấy Dạ Minh Châu ra. Sơn động tối tăm trong nháy mắt mơ màng, từ từ, bị quầng sáng trắng ngà chiếu sáng, dõi mắt nhìn xhung quanh, đây là một sơn động trống trải, nơi nơi tràn ngập đủ loại hương vị tanh hôi ghê tởm.
Hắn hiểu, nơi này nhất định là chỗ Nhện đen ở, một trận gió to kéo hắn vào trong, nhưng trong sợ động không thấy bóng dáng Hân Vũ, đám nhện con cũng chưa trở về, chỉ có thể nói rõ một việc, Hân Vũ vẫn còn ở cùng một chỗ với đám Nhện đen.
Toàn thân run rảy, Hân Vũ một mình đối mặt với đám nhện đông như vậy, chẳng phải là lành ít dữ nhiều sao? Không kịp suy nghĩ, hắn nhặt chủy thủ rơi trên mặt đất, cất Dạ Minh Châu vào trong lòng, chịu đựng đau nhức mệt mỏi khắp người, chạy nhanh về phía hầm băng.
Sơn động nối liền với hầm băng, đứng ở cửa động, toàn bộ hầm băng đều thu vào trong mắt, Hình Ngạo Thiên nhìn thấy rõ, Nhện đen lớn nằm rạp ở đáy động, bên người vô số nhện con xung quanh, trước sau thân thể của bọn chúng, nơi nơi đều là máu tươi, như cây anh túc nỏ rộ, kích thích ánh mắt người khác.
Nhện đen lớn giờ phút này đang nằm rạp trong đống máu, say sưa liếm láp máu loãng, nhện đen nhỏ cũng bắt chước dáng vẻ của nó, ăn những chất lỏng đỏ tươi, ngắm nhìn bốn phía, đâu có thân ảnh Hân Vũ? Chẳng lẽ Hân Vũ thật sự...?
"Hân Vũ —" Gào lên một tiếng tê tâm liệt phế, nam nhân tàn nhẫn mất đi bình tĩnh, hắn gào lên như nổi điên: "Vì sao? Vì sao lại như vậy? Hân Vũ, thực xin lỗi, là ta không bảo vệ nàng tốt, ta nhất định sẽ báo thù cho nàng!"
Gào xong, nắm chặt chủy thủ trong tay, sắc mặt Hình Ngạo Thiên xanh mét, đôi mắt sắc bén giống như muốn phun ra lửa cừu hận, nhìn thẩy đám nhện đen vẫn còn mải miết liếm, Hình Ngạo Thiên liều lĩnh xông tới.
Toàn thân tản ra hơi thở cừu hận, ánh mắt phun lửa mang theo phẫn nộ, tóc xõa che mất một nửa khuôn mặt của hắn,người nam nhân này, đã không phải kẻ ăn trên ngồi trước, Vương tôn quý xa hoa, hiện tại hắn tưởng như là ác hồn đến từ địa ngục,mang theo hơi thở khát máu, dường như muốn tiêu diệt tất cả ở nơi này.
"Ngươi, ngươi, còn các ngươi nữa, các ngươi ăn Hân Vũ của ta! Ngày hôm nay ta muốn tuẫn táng toàn bộ các ngươi!" Nâng tay phải lên, Hình Ngạo Thiên hung tợn chỉ vào một đám nhện đen phía trước, hắn quên mất lúc này đối tượng mình gặp phải, chỉ là một đám động vật cấp thấp thời Thượng cổ.
"Ngày hôm nay ta nhất định phải cho các ngươi tuẫn táng theo Hân Vũ của ta!" sau khi gầm rú lần nữa, hắn cắn răng một cái, cả người đã dừng trước đám nhện đen.
Nhện đen lớn cảnh giác đứng lên, ánh mắt của Hình Ngạo Thiên nhìn chằm chằm vào cái bụng căng phồng của con nhện, đau đớn tràn ngập trong tim Hình Ngạo Thiên: ‘Hân Vũ —– Hân Vũ của ta!!!"
Hình Ngạo Thiên phát ra tiếng than khóc thống khổ, sau đó, giống như nổi điên nhằm về đám nhện đen, dùng thanh âm tức giận máng bọn chúng: "Các ngươi ăn Hân Vũ của ta, ta cùng các ngươi không đội trời chung!"
Nhện đen to sau khi ăn xong vô cùng chậm, muốn bay lên, nhưng không thể bay nổi, vì thế xuất ra vô số nhện con, ra sức vọt về phía Hình Ngạo Thiên.
"Đem Hân Vũ trả lại cho ta —-!" Hình Ngạo Thiên quát to một tiếng, mang theo ngữ khí rét lạnh cùng khí phách không gì có thể sánh được, nghênh đón con nhện đen lớn, giơ chủy thủ lên đi nhanh lên, dùng sức cắt xuống phía bụng nó.
Máu tươi màu tím đen ào đến, úp về phía hắn, một cái lắc mình mạnh mẽ né tránh, hương vị tanh hôi đập vào lỗ mũi, Hình Ngạo Thiên ra sức trừng to mắt, tầng tầng lớp lớp nội tạng tuôn ra, nội tạng bên trong bị vỡ nát, vô số nhện chết ngã nhào ra, không có thân ảnh Hân Vũ sao?
Hình Ngạo Thiên ngây ngẩn cả người, hắn nhìn chung quang, miệng nỉ non liên tục tìm kiếm: "Hân Vũ, Hân Vũ, nàng ở đâu?"
Ánh mắt dừng ở trên con nhện nhỏ trước mắt, lửa giận lại vọt lên cao, nộ hỏa trong mắt càng nồng, hắn từng bước từng bước chỉ vào đám nhện nhỏ: "Ngươi... ngươi... còn ngươi nữa, nhất định là các ngươi xé xác ăn nàng, các người đều đi chết đi, tất cả đi chết đi!"
Nói xong, hắn vào trong đàn nhện nhỏ, chủy thủ liên tiếp rơi xuống, đáng thương đám cho đám nhện nhỏ, chỉ chốc lát toàn bị chết bởi chủy thủ của hứn.
Mãi cho đến con nhện nhỏ cuối cùng chết đi, cả hầm băng máu chảy thành sông, mùi máu tanh che phủ mùi tanh hôi ban đầu, nhìn lại đám động vật kia, không... không còn một con nào... không còn một con nào còn sống.
Chủy thủy trong tay keng một tiếng rơi trên mặt đất, Hình Ngạo Thiên nhưlá cây rơi rung, rầm một tiếng ngã trên mặt đất, thanh âm yếu ớt kêu gào cái tên nhớ nhưng trong lòng: "... Hân Vũ... Hân Vũ..."
Hắn bỗng nhiên mất đi tri giác, khí lạnh đánh vào hầm băng, Hình Ngạo Thiên ngã xuống đám xác khắp đất trong hầm băng, máu tươi nhuộm đỏ khắp người hắn, tóc dài hỗn độn rủ xuống, che lấp khuôn mặt của hắn.
"Hân Vũ..." Một tiếng gọi dài từ trong miệng hắn bay ra, tựa hồ như gặp lại thân ảnh nhỏ gầy của nàng, hắn vươn tay đi bắt, nhưng thân ảnh của nàng như mờ ảo, giống như bay vào trong mây mù.
Hắn mù mờ nhìn quanh, lọt vào trong mắt hắn chính là thi nhện đầy đất, đám nhận kia đã chết đi, một đống nội tạng khiến người khác phát nôn chồng chất bên cạnh nó, nhưng vẫn không thấy thân ảnh Hân Vũ, bị ăn, Hân Vũ nhất định đã bị ăn, bị đám nhện đáng giận đó xé nát ăn vụn!
Lo lắng đau đớn xoáy chặt vào trái tim, Hình Ngạo Thiên mù mờ ngồi, miệng nhắc đi nhắc lại: "Hân Vũ... Hân Vũ... Ta không bảo vệ tốt cho nàng, Hân Vũ, đều tại ta, đều tại ta đưa nàng tới Ôn Tuyền, đều tại ta!"
Khí lạnh đánh úp lên người, chúng quanh yên tĩnh, không có một chút âm thanh, một lát sau, một tiếng gọi yếu ớt truyền vào bên tai, tiếng chủy thủ trong tay rơi trên mặt băng: "Ngạo Thiên... Ngạo Thiên..."
Hình Ngạo Thiên nhìn xung quanh mong đợi: "Hân Vũ, là nàng sao? Là nàng sao?"
Tâm đã đè chặt cổ họng, hắn một câu một câu gào lên tìm kiếm: "Hân Vũ.. Nàng còn sống không? Nàng còn sống đúng hay không?"
"Ngạo Thiên... Ta còn còn sống, ta còn sống...’ Thanh âm suy yếu vô lực truyền vào bên tai, hắn xác định, đây là thanh âm của Hân Vũ!
"Thật tốt quá, Hân Vũ, nàng ở đâu? Sao ta không thấy nàng?" Hình Ngạo Thiên chống người đứng lên, thân thể lạnh cóng mất đi tri giác, bùm một tiếng lại té ngã trên đất.
Lấy Dạ Minh Châu ra. Sơn động tối tăm trong nháy mắt mơ màng, từ từ, bị quầng sáng trắng ngà chiếu sáng, dõi mắt nhìn xhung quanh, đây là một sơn động trống trải, nơi nơi tràn ngập đủ loại hương vị tanh hôi ghê tởm.
Hắn hiểu, nơi này nhất định là chỗ Nhện đen ở, một trận gió to kéo hắn vào trong, nhưng trong sợ động không thấy bóng dáng Hân Vũ, đám nhện con cũng chưa trở về, chỉ có thể nói rõ một việc, Hân Vũ vẫn còn ở cùng một chỗ với đám Nhện đen.
Toàn thân run rảy, Hân Vũ một mình đối mặt với đám nhện đông như vậy, chẳng phải là lành ít dữ nhiều sao? Không kịp suy nghĩ, hắn nhặt chủy thủ rơi trên mặt đất, cất Dạ Minh Châu vào trong lòng, chịu đựng đau nhức mệt mỏi khắp người, chạy nhanh về phía hầm băng.
Sơn động nối liền với hầm băng, đứng ở cửa động, toàn bộ hầm băng đều thu vào trong mắt, Hình Ngạo Thiên nhìn thấy rõ, Nhện đen lớn nằm rạp ở đáy động, bên người vô số nhện con xung quanh, trước sau thân thể của bọn chúng, nơi nơi đều là máu tươi, như cây anh túc nỏ rộ, kích thích ánh mắt người khác.
Nhện đen lớn giờ phút này đang nằm rạp trong đống máu, say sưa liếm láp máu loãng, nhện đen nhỏ cũng bắt chước dáng vẻ của nó, ăn những chất lỏng đỏ tươi, ngắm nhìn bốn phía, đâu có thân ảnh Hân Vũ? Chẳng lẽ Hân Vũ thật sự...?
"Hân Vũ —" Gào lên một tiếng tê tâm liệt phế, nam nhân tàn nhẫn mất đi bình tĩnh, hắn gào lên như nổi điên: "Vì sao? Vì sao lại như vậy? Hân Vũ, thực xin lỗi, là ta không bảo vệ nàng tốt, ta nhất định sẽ báo thù cho nàng!"
Gào xong, nắm chặt chủy thủ trong tay, sắc mặt Hình Ngạo Thiên xanh mét, đôi mắt sắc bén giống như muốn phun ra lửa cừu hận, nhìn thẩy đám nhện đen vẫn còn mải miết liếm, Hình Ngạo Thiên liều lĩnh xông tới.
Toàn thân tản ra hơi thở cừu hận, ánh mắt phun lửa mang theo phẫn nộ, tóc xõa che mất một nửa khuôn mặt của hắn,người nam nhân này, đã không phải kẻ ăn trên ngồi trước, Vương tôn quý xa hoa, hiện tại hắn tưởng như là ác hồn đến từ địa ngục,mang theo hơi thở khát máu, dường như muốn tiêu diệt tất cả ở nơi này.
"Ngươi, ngươi, còn các ngươi nữa, các ngươi ăn Hân Vũ của ta! Ngày hôm nay ta muốn tuẫn táng toàn bộ các ngươi!" Nâng tay phải lên, Hình Ngạo Thiên hung tợn chỉ vào một đám nhện đen phía trước, hắn quên mất lúc này đối tượng mình gặp phải, chỉ là một đám động vật cấp thấp thời Thượng cổ.
"Ngày hôm nay ta nhất định phải cho các ngươi tuẫn táng theo Hân Vũ của ta!" sau khi gầm rú lần nữa, hắn cắn răng một cái, cả người đã dừng trước đám nhện đen.
Nhện đen lớn cảnh giác đứng lên, ánh mắt của Hình Ngạo Thiên nhìn chằm chằm vào cái bụng căng phồng của con nhện, đau đớn tràn ngập trong tim Hình Ngạo Thiên: ‘Hân Vũ —– Hân Vũ của ta!!!"
Hình Ngạo Thiên phát ra tiếng than khóc thống khổ, sau đó, giống như nổi điên nhằm về đám nhện đen, dùng thanh âm tức giận máng bọn chúng: "Các ngươi ăn Hân Vũ của ta, ta cùng các ngươi không đội trời chung!"
Nhện đen to sau khi ăn xong vô cùng chậm, muốn bay lên, nhưng không thể bay nổi, vì thế xuất ra vô số nhện con, ra sức vọt về phía Hình Ngạo Thiên.
"Đem Hân Vũ trả lại cho ta —-!" Hình Ngạo Thiên quát to một tiếng, mang theo ngữ khí rét lạnh cùng khí phách không gì có thể sánh được, nghênh đón con nhện đen lớn, giơ chủy thủ lên đi nhanh lên, dùng sức cắt xuống phía bụng nó.
Máu tươi màu tím đen ào đến, úp về phía hắn, một cái lắc mình mạnh mẽ né tránh, hương vị tanh hôi đập vào lỗ mũi, Hình Ngạo Thiên ra sức trừng to mắt, tầng tầng lớp lớp nội tạng tuôn ra, nội tạng bên trong bị vỡ nát, vô số nhện chết ngã nhào ra, không có thân ảnh Hân Vũ sao?
Hình Ngạo Thiên ngây ngẩn cả người, hắn nhìn chung quang, miệng nỉ non liên tục tìm kiếm: "Hân Vũ, Hân Vũ, nàng ở đâu?"
Ánh mắt dừng ở trên con nhện nhỏ trước mắt, lửa giận lại vọt lên cao, nộ hỏa trong mắt càng nồng, hắn từng bước từng bước chỉ vào đám nhện nhỏ: "Ngươi... ngươi... còn ngươi nữa, nhất định là các ngươi xé xác ăn nàng, các người đều đi chết đi, tất cả đi chết đi!"
Nói xong, hắn vào trong đàn nhện nhỏ, chủy thủ liên tiếp rơi xuống, đáng thương đám cho đám nhện nhỏ, chỉ chốc lát toàn bị chết bởi chủy thủ của hứn.
Mãi cho đến con nhện nhỏ cuối cùng chết đi, cả hầm băng máu chảy thành sông, mùi máu tanh che phủ mùi tanh hôi ban đầu, nhìn lại đám động vật kia, không... không còn một con nào... không còn một con nào còn sống.
Chủy thủy trong tay keng một tiếng rơi trên mặt đất, Hình Ngạo Thiên nhưlá cây rơi rung, rầm một tiếng ngã trên mặt đất, thanh âm yếu ớt kêu gào cái tên nhớ nhưng trong lòng: "... Hân Vũ... Hân Vũ..."
Hắn bỗng nhiên mất đi tri giác, khí lạnh đánh vào hầm băng, Hình Ngạo Thiên ngã xuống đám xác khắp đất trong hầm băng, máu tươi nhuộm đỏ khắp người hắn, tóc dài hỗn độn rủ xuống, che lấp khuôn mặt của hắn.
"Hân Vũ..." Một tiếng gọi dài từ trong miệng hắn bay ra, tựa hồ như gặp lại thân ảnh nhỏ gầy của nàng, hắn vươn tay đi bắt, nhưng thân ảnh của nàng như mờ ảo, giống như bay vào trong mây mù.
Hắn mù mờ nhìn quanh, lọt vào trong mắt hắn chính là thi nhện đầy đất, đám nhận kia đã chết đi, một đống nội tạng khiến người khác phát nôn chồng chất bên cạnh nó, nhưng vẫn không thấy thân ảnh Hân Vũ, bị ăn, Hân Vũ nhất định đã bị ăn, bị đám nhện đáng giận đó xé nát ăn vụn!
Lo lắng đau đớn xoáy chặt vào trái tim, Hình Ngạo Thiên mù mờ ngồi, miệng nhắc đi nhắc lại: "Hân Vũ... Hân Vũ... Ta không bảo vệ tốt cho nàng, Hân Vũ, đều tại ta, đều tại ta đưa nàng tới Ôn Tuyền, đều tại ta!"
Khí lạnh đánh úp lên người, chúng quanh yên tĩnh, không có một chút âm thanh, một lát sau, một tiếng gọi yếu ớt truyền vào bên tai, tiếng chủy thủ trong tay rơi trên mặt băng: "Ngạo Thiên... Ngạo Thiên..."
Hình Ngạo Thiên nhìn xung quanh mong đợi: "Hân Vũ, là nàng sao? Là nàng sao?"
Tâm đã đè chặt cổ họng, hắn một câu một câu gào lên tìm kiếm: "Hân Vũ.. Nàng còn sống không? Nàng còn sống đúng hay không?"
"Ngạo Thiên... Ta còn còn sống, ta còn sống...’ Thanh âm suy yếu vô lực truyền vào bên tai, hắn xác định, đây là thanh âm của Hân Vũ!
"Thật tốt quá, Hân Vũ, nàng ở đâu? Sao ta không thấy nàng?" Hình Ngạo Thiên chống người đứng lên, thân thể lạnh cóng mất đi tri giác, bùm một tiếng lại té ngã trên đất.