Sự đáp lại lạnh lùng của nàng thật sự là khiến Độc Cô Thác cuối cùng cũng không bình tĩnh nổi, trực tiếp rống to một tiếng: "Nàng rốt cuộc muốn thế nào? Chẳng lẽ ta đối với nàng còn chưa đủ tốt sao? Chỉ cần mỗi một việc nàng nói, ta có lần nào không thuận theo ý nàng mà làm, nhưng tại sao trong lòng nàng vẫn nhớ hắn, vì sao phải kiên trì trở lại Phong Thành, chẳng lẽ nàng không bận tâm tới cảm nhận của ta và con cái sao?"
Hắn đem những lời trong bạo phát ra, sau đó đổi lấy chỉ có bóng lưng càng thêm lạnh lẽo, trừ lần đó ra, không còn chuyện gì nữa!
Nghe thấy hắn nghi ngờ như vậy, Vũ Hàm vô cùng đau đớn, chẳng lẽ hắn nghĩ trong lòng nàng chứa đựng Hình đại ca sao?
Cố nén xuống tâm tư đau đớn, không ngờ được ba năm qua ngày đêm đối mặt, đổi lấy vẫn là sự thiếu tin tưởng của hắn, Vũ Hàm ngồi dậy, vòng qua người hắn muốn xuống giường, tối nay nàng không muốn tranh luận mấy việc này, thân thể thật sự cảm thấy quá mệt mỏi.
"Nàng muốn làm gì? Thật sự muốn chọc giận ta sao? Chẳng lẽ hiện tại ngay cả liếc mắt nhìn ta một cái nàng cũng cảm thấy dư thừa sao? Ta thật sự khiến nàng chán ghét sao?" Độc Cô Thác giữ chặt cánh tay của Vũ Hàm, nổi giận hỏi nàng từng tiếng.
Tâm thật đau, bị chính ngươi mình yêu nhất nghi ngờ, thì ra là đau lòng như vậy, nước mắt cuối cùng ngăn không được chảy xuống, nghẹn ngào khàn khàn than nói: "Thiếp không muốn giải thích cái gì, tối nay cho chúng ta tạm thời tách ra, hai người tự bình tĩnh một chút đi!"
"Không —-! Vũ Hàm, nàng nhìn ta, nàng nhìn ta đây, nói cho ta biết trong lòng nàng nghĩ thế nào, nói cho biết người nàng yêu nhất là ta, ta không muốn tạm thời tách ra, một khắc cũng không tách ra!" Độc Cô Thác một tay kéo nàng ôm chặt trước ngực, không để một khe hở nào giữa hai người.
"Ô ô ô... Đủ rồi, nếu chàng nghi ngờ ta, ta cũng không muốn nói gì hết, ta mệt mỏi quá rồi, cầu chàng để ta yên được không?" Vũ Hàm ra sức thoát khỏi trói buộc của hắn, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn nói.
"Ta..." Độc Cô Thác thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của nàng, trong lòng lại cực kỳ khó chịu, giống như có một thanh đao trước ngực hắn, dùng sức đâm vào một đao!
Hai người yên lặng nhìn nhau, rất lâu cũng không nói gì, Vũ Hàm kéo bàn tay hắn nắm chặt cánh tay mình ra, từ từ xuống giường, nói: "Đêm nay thiếp đến Thiên điện nghỉ ngơi, chàng cũng ngủ sớm đi."
Mới vừa đi chưa được hai bước, thân mình đã bị một cánh tay rắn chắc siết chặt. Độc Cô Thác vừa nhìn thấy bóng lưng nàng rời đi, lập tức tiến lên bao bọc nàng từ phía sau, thân ảnh của nàng nhìn thống khổ như thế, giống như bóng lưng đêm hôm đó khi nàng rời khỏi mật thất.
"Thực xin lỗi... Thực xin lỗi... Ngoài lời xin lỗi nói với nàng ra, ta không biết nên nói gì với nàng nữa, Vũ Hàm, đừng đi, đừng rời khỏi ta, nếu không có nàng, ta tình nguyện chịu nguyền rủa ngàn năm, cũng muốn nàng ở bên cạnh ta đời này, Vũ Hàm... Thực xin lỗi!!" Độc Cô Thác đem khuôn mặt vùi vào tóc nàng, giải thích từng tiếng đối với nàng.
Uông Hân Vũ đứng yên một chỗ rất lâu, sau đó mới thản nhiên nói ba chữ: "Thiếp mệt rồi..."
Độc Cô Thác trong lòng vu vẻ, ngồi xuống ôm lấy nàng quay lại giường, đem nàng đặt vào lòng, ôm chặt lấy nàng, nhìn nàng đi vào giấc ngủ.
Chân trời lộ ra một tia sáng, Độc Cô Thác một đêm không ngủ, nhìn Vũ Hàm vẫn còn ngủ say trong lòng, tối hôm qua đích thật là hắn nói chuyện thái quá, nhìn thấy gương mặt Vũ Hàm say ngủ còn mang theo nước mắt, đau lòng cúi đầu hôn lên mặt nàng, trong lòng lại thầm nói... Vũ Hàm, thực xin lỗi...!
Có lẽ hôm qua quá mệt mỏi, Độc Coo Thác rời giường khi nào nàng cũng không biết, chỉ cảm thấy bên cạnh trống rỗng, mở hai mắt đã thấy hắn không còn bên mình.
Độc Cô Thác hôm nay liên tục không yên lòng, ở trong lòng hắn, Vũ Hàm thậm chí còn quan trọng hơn cả giang sơn ngày nay, hắn không dám tưởng tượng, nếu Vũ Hàm có một ngày không ở bên cạnh hắn, hắn sẽ vượt qua như thế nào.
Lâm triều xong, hắn thậm chí còn không tới ngự thư phòng xử lý triều chính, trực tiếp đem mọi chuyện cần thiết ném cho Nam Cung Mặc, nhìn bộ dạng vội vã này của hắn, Nam Cung Mặc cũng đã đoán được tâm sự của hắn, nhất định là mâu thuẫn với Vương hậu, nhưng chắc chắn sẽ không vượt quá ba ngày, bọn họ sẽ lại như keo sơn vài ngày không ra khỏi tẩm cung.
"Vũ Hàm... Vũ Hàm..." Độc Cô Thác một bước đến Phượng Loan cung, hô tên của nàng, hắn nhớ nàng quá, muốn đem nàng ôm vào trong ngực, muốn hung hăng hôn nàng!
"Vương thượng, Vương hậu không ở trong cung, nói là xuất cung đến quý phủ của Lãnh tướng quân!" Tâm Độc Cô Thác cả kinh, xong rồi, Vũ Hàm xuất cung, Vũ Hàm có phải sẽ rời đi không quay lại đây nữa hay không?
Thúc roi thúc ngựa đuổi theo, nhìn thần sắc Vũ Hàm đêm qua, hắn cũng đã cảm thấy không ổn, hôm nay nàng lại xuất cung tìm Hình Giai Lạc, chẳng lẽ nàng thực sự dự định không nói một tiếng liền rời khỏi hắn sao?
"Tham kiến Vương thượng —–!" Thị vệ trước đại môn nhìn thấy sự xuất hiện của hắn, lập tức quỳ xuống hành lễ, không ngờ Vương thượng lại đột nhiên xuất hiện ở phủ tướng quân.
"Vương hậu ở đâu? Có phải ở bên trong hay không?" Trang mắt hắn chỉ có Vũ Hàm hắn yêu nhất, những người khác hắn căn bản là không để vào mắt.
"Hồi bẩm Vương thượng, Vương hậu từ sớm đã tới, vẫn ở trong phủ Tướng quân, chưa từng rời khỏi!" Được đáp án hắn muốn, đi như gió vào trong.
"Vũ Hàm, không sao, kỳ thật ta đã sớm nghĩ Vương thượng sẽ không để ngươi đi, tình cảm của Vương thượng đối với ngươi như thế nào, mọi người chúng ta đều nhìn thấy ở trong mắt hắn, muốn cho hắn an tâm đáp ứng ngươi đến Phong thành gặp hoàng huynh, sợ rằng trời sập xuống hắn mới có thể đáp ứng!" Giai Lạc hiện giờ đã là vợ Lãnh Liệt, là Lãnh phu nhân, cũng là tướng quân phu nhân.
"Ai... Chúng ta cãi nhau, hắn còn luôn miệng nói trong lòng ta còn nhớ Hình đại ca, điều này ta làm sao chịu nổi chứ?" Uông Vũ Hàm sau khi cùng Độc Cô Triệt và Độc Cô Tuyết dùng xong bữa sáng liền sửa sang lại hành trang tới chỗ Giai Lạc, kể rõ ủy khuất của mình với nàng.
‘Vũ Hàm.. Vũ Hàm... Nàng ở đâu?" Hình Giai Lạc vừa định đáp lời, đã bị tiếng gọi ầm ĩ hấp dẫn ánh mắt, ngay sau đó, Độc Cô Thác liền xuất hiện trước mắt hai nàng.
"Vũ Hàm —-!" Nhìn thấy nữ nhân yêu thương, Độc Cô Thác không chút e dè ánh mắt người ngoài, xông lên trước ôm chặt Uông Vũ Hàm vào lòng, Giai Lạc vừa rồi nghe Vũ Hàm kể, biến bọn họ hôm qua nảy sinh hiểu lầm, dẫn theo hạ nhân xung quanh thức thời lui ra, còn đóng cửa lại, đem trọn cái sảnh để lại cho bọn họ.
"Chàng làm cái gì vậy? Tại sao đột nhiên lại chạy đến đây, chẳng lẽ hôm nay không cần xử lý triều chính sao?" Ngực của hắn thật ấm áp, gần gũi như thế, nàng đều ngh được tiếng thờ dốc dồn dập, liền biết hắn vừa ở trong cung đuổi đến.
"Nàng chưa đi, thật may ta đến kịp, nàng còn chưa đi...?" Độc Cô Thác ôm chặt nàng trong lòng, hi vọng có thể nhét nàng vào trong ngực, như vậy, hắn mới có thể che chở cho Vũ Hàm cả đời.
Hắn đem những lời trong bạo phát ra, sau đó đổi lấy chỉ có bóng lưng càng thêm lạnh lẽo, trừ lần đó ra, không còn chuyện gì nữa!
Nghe thấy hắn nghi ngờ như vậy, Vũ Hàm vô cùng đau đớn, chẳng lẽ hắn nghĩ trong lòng nàng chứa đựng Hình đại ca sao?
Cố nén xuống tâm tư đau đớn, không ngờ được ba năm qua ngày đêm đối mặt, đổi lấy vẫn là sự thiếu tin tưởng của hắn, Vũ Hàm ngồi dậy, vòng qua người hắn muốn xuống giường, tối nay nàng không muốn tranh luận mấy việc này, thân thể thật sự cảm thấy quá mệt mỏi.
"Nàng muốn làm gì? Thật sự muốn chọc giận ta sao? Chẳng lẽ hiện tại ngay cả liếc mắt nhìn ta một cái nàng cũng cảm thấy dư thừa sao? Ta thật sự khiến nàng chán ghét sao?" Độc Cô Thác giữ chặt cánh tay của Vũ Hàm, nổi giận hỏi nàng từng tiếng.
Tâm thật đau, bị chính ngươi mình yêu nhất nghi ngờ, thì ra là đau lòng như vậy, nước mắt cuối cùng ngăn không được chảy xuống, nghẹn ngào khàn khàn than nói: "Thiếp không muốn giải thích cái gì, tối nay cho chúng ta tạm thời tách ra, hai người tự bình tĩnh một chút đi!"
"Không —-! Vũ Hàm, nàng nhìn ta, nàng nhìn ta đây, nói cho ta biết trong lòng nàng nghĩ thế nào, nói cho biết người nàng yêu nhất là ta, ta không muốn tạm thời tách ra, một khắc cũng không tách ra!" Độc Cô Thác một tay kéo nàng ôm chặt trước ngực, không để một khe hở nào giữa hai người.
"Ô ô ô... Đủ rồi, nếu chàng nghi ngờ ta, ta cũng không muốn nói gì hết, ta mệt mỏi quá rồi, cầu chàng để ta yên được không?" Vũ Hàm ra sức thoát khỏi trói buộc của hắn, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn nói.
"Ta..." Độc Cô Thác thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của nàng, trong lòng lại cực kỳ khó chịu, giống như có một thanh đao trước ngực hắn, dùng sức đâm vào một đao!
Hai người yên lặng nhìn nhau, rất lâu cũng không nói gì, Vũ Hàm kéo bàn tay hắn nắm chặt cánh tay mình ra, từ từ xuống giường, nói: "Đêm nay thiếp đến Thiên điện nghỉ ngơi, chàng cũng ngủ sớm đi."
Mới vừa đi chưa được hai bước, thân mình đã bị một cánh tay rắn chắc siết chặt. Độc Cô Thác vừa nhìn thấy bóng lưng nàng rời đi, lập tức tiến lên bao bọc nàng từ phía sau, thân ảnh của nàng nhìn thống khổ như thế, giống như bóng lưng đêm hôm đó khi nàng rời khỏi mật thất.
"Thực xin lỗi... Thực xin lỗi... Ngoài lời xin lỗi nói với nàng ra, ta không biết nên nói gì với nàng nữa, Vũ Hàm, đừng đi, đừng rời khỏi ta, nếu không có nàng, ta tình nguyện chịu nguyền rủa ngàn năm, cũng muốn nàng ở bên cạnh ta đời này, Vũ Hàm... Thực xin lỗi!!" Độc Cô Thác đem khuôn mặt vùi vào tóc nàng, giải thích từng tiếng đối với nàng.
Uông Hân Vũ đứng yên một chỗ rất lâu, sau đó mới thản nhiên nói ba chữ: "Thiếp mệt rồi..."
Độc Cô Thác trong lòng vu vẻ, ngồi xuống ôm lấy nàng quay lại giường, đem nàng đặt vào lòng, ôm chặt lấy nàng, nhìn nàng đi vào giấc ngủ.
Chân trời lộ ra một tia sáng, Độc Cô Thác một đêm không ngủ, nhìn Vũ Hàm vẫn còn ngủ say trong lòng, tối hôm qua đích thật là hắn nói chuyện thái quá, nhìn thấy gương mặt Vũ Hàm say ngủ còn mang theo nước mắt, đau lòng cúi đầu hôn lên mặt nàng, trong lòng lại thầm nói... Vũ Hàm, thực xin lỗi...!
Có lẽ hôm qua quá mệt mỏi, Độc Coo Thác rời giường khi nào nàng cũng không biết, chỉ cảm thấy bên cạnh trống rỗng, mở hai mắt đã thấy hắn không còn bên mình.
Độc Cô Thác hôm nay liên tục không yên lòng, ở trong lòng hắn, Vũ Hàm thậm chí còn quan trọng hơn cả giang sơn ngày nay, hắn không dám tưởng tượng, nếu Vũ Hàm có một ngày không ở bên cạnh hắn, hắn sẽ vượt qua như thế nào.
Lâm triều xong, hắn thậm chí còn không tới ngự thư phòng xử lý triều chính, trực tiếp đem mọi chuyện cần thiết ném cho Nam Cung Mặc, nhìn bộ dạng vội vã này của hắn, Nam Cung Mặc cũng đã đoán được tâm sự của hắn, nhất định là mâu thuẫn với Vương hậu, nhưng chắc chắn sẽ không vượt quá ba ngày, bọn họ sẽ lại như keo sơn vài ngày không ra khỏi tẩm cung.
"Vũ Hàm... Vũ Hàm..." Độc Cô Thác một bước đến Phượng Loan cung, hô tên của nàng, hắn nhớ nàng quá, muốn đem nàng ôm vào trong ngực, muốn hung hăng hôn nàng!
"Vương thượng, Vương hậu không ở trong cung, nói là xuất cung đến quý phủ của Lãnh tướng quân!" Tâm Độc Cô Thác cả kinh, xong rồi, Vũ Hàm xuất cung, Vũ Hàm có phải sẽ rời đi không quay lại đây nữa hay không?
Thúc roi thúc ngựa đuổi theo, nhìn thần sắc Vũ Hàm đêm qua, hắn cũng đã cảm thấy không ổn, hôm nay nàng lại xuất cung tìm Hình Giai Lạc, chẳng lẽ nàng thực sự dự định không nói một tiếng liền rời khỏi hắn sao?
"Tham kiến Vương thượng —–!" Thị vệ trước đại môn nhìn thấy sự xuất hiện của hắn, lập tức quỳ xuống hành lễ, không ngờ Vương thượng lại đột nhiên xuất hiện ở phủ tướng quân.
"Vương hậu ở đâu? Có phải ở bên trong hay không?" Trang mắt hắn chỉ có Vũ Hàm hắn yêu nhất, những người khác hắn căn bản là không để vào mắt.
"Hồi bẩm Vương thượng, Vương hậu từ sớm đã tới, vẫn ở trong phủ Tướng quân, chưa từng rời khỏi!" Được đáp án hắn muốn, đi như gió vào trong.
"Vũ Hàm, không sao, kỳ thật ta đã sớm nghĩ Vương thượng sẽ không để ngươi đi, tình cảm của Vương thượng đối với ngươi như thế nào, mọi người chúng ta đều nhìn thấy ở trong mắt hắn, muốn cho hắn an tâm đáp ứng ngươi đến Phong thành gặp hoàng huynh, sợ rằng trời sập xuống hắn mới có thể đáp ứng!" Giai Lạc hiện giờ đã là vợ Lãnh Liệt, là Lãnh phu nhân, cũng là tướng quân phu nhân.
"Ai... Chúng ta cãi nhau, hắn còn luôn miệng nói trong lòng ta còn nhớ Hình đại ca, điều này ta làm sao chịu nổi chứ?" Uông Vũ Hàm sau khi cùng Độc Cô Triệt và Độc Cô Tuyết dùng xong bữa sáng liền sửa sang lại hành trang tới chỗ Giai Lạc, kể rõ ủy khuất của mình với nàng.
‘Vũ Hàm.. Vũ Hàm... Nàng ở đâu?" Hình Giai Lạc vừa định đáp lời, đã bị tiếng gọi ầm ĩ hấp dẫn ánh mắt, ngay sau đó, Độc Cô Thác liền xuất hiện trước mắt hai nàng.
"Vũ Hàm —-!" Nhìn thấy nữ nhân yêu thương, Độc Cô Thác không chút e dè ánh mắt người ngoài, xông lên trước ôm chặt Uông Vũ Hàm vào lòng, Giai Lạc vừa rồi nghe Vũ Hàm kể, biến bọn họ hôm qua nảy sinh hiểu lầm, dẫn theo hạ nhân xung quanh thức thời lui ra, còn đóng cửa lại, đem trọn cái sảnh để lại cho bọn họ.
"Chàng làm cái gì vậy? Tại sao đột nhiên lại chạy đến đây, chẳng lẽ hôm nay không cần xử lý triều chính sao?" Ngực của hắn thật ấm áp, gần gũi như thế, nàng đều ngh được tiếng thờ dốc dồn dập, liền biết hắn vừa ở trong cung đuổi đến.
"Nàng chưa đi, thật may ta đến kịp, nàng còn chưa đi...?" Độc Cô Thác ôm chặt nàng trong lòng, hi vọng có thể nhét nàng vào trong ngực, như vậy, hắn mới có thể che chở cho Vũ Hàm cả đời.