“Huyết thư?” Tiêu Lương giật mình, bước lại gần nhìn thoáng qua, mà mấy ảnh vệ cũng vây lại xem.
“Hồi Long quan?” Tiêu Lương quay đầu nhìn mấy vị đại hán, mà mấy vị đại hán kia, vừa nghe tới ba chữ “Hồi Long quan”, đều đổ một ngụm khí lạnh, hai mặt nhìn nhau, sau liền ai cũng không nói, chạy nhanh đánh xe.
Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương liếc nhìn nhau một cái, đều cảm thấy có chút không thích hợp, mấy vị đại hán này bộ dáng giống như là đang sợ hãi.
Tiêu Lương cười cười, đi đến lão nhân gia ban nãy, hỏi, “Lão nhân gia, Hồi Long quan lúc này có vấn đề gì sao?”
Lão hán nhìn nhìn xung quanh, hạ giọng nói, “Mấy vị, là người xứ khác đến sao?”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, hỏi, “Hồi Long quan nghe giống như là đạo quan của hòa thượng, có cái gì mà phải sợ hãi?”
“Ai…… “ Lão hán thở dài, đối mọi người nói, “Các ngươi, là mới tới nên không biết a…… Lúc này, tuy Hồi Long quan là một tòa hòa thượng miếu, nhưng bên trong không phải là hòa thượng bình thường.”
“Không phải hòa thượng bình thường?” Tiểu Tứ Tử ôm oa nhi, càng thêm khó hiểu, “Hòa thượng còn có cái gì bình thường với không bình thường sao?”
“Hồi Long quan a, có một ác tăng.” Một đại hán đẩy xe nói, “Rất bí ẩn, hòa thượng kia rất lợi hại, giết người không chớp mắt, dân bản xứ cũng không dám đụng tới hắn.”
“Pháp Huyền?” Tiểu Tứ Tử có chút tò mò, “Nơi đây không có huyện quan sao? Như thế nào không có người quản giáo chúng?”
“Ai, huyện quan thì có ích lợi gì a, Pháp Huyền kia thật quá lợi hại, hơn nữa còn có nhiều thuộc hạ, mấy ác tăng đều tụ tập một chỗ, uống rượu ăn thịt không nói, còn xuống núi bắt mấy cô nương hay tức phụ về làm áp trại phu nhân, chuyện xấu gì cũng làm. Người cùng này a, đều phải đi đường vòng để khỏi qua Hồi Long quan.”
“Cái kia, Hồi Long quan ở nơi nào?” Tiểu Tứ Tử hỏi.
Lão nhân gia chỉ chỉ ngọn núi nhỏ cách đó không xa, nói, “Ở ngay tại ngọn núi trước mặt.”
Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương dựa theo ngón tay của lão nhân gia mà nhìn lên, ngay trước mắt là một ngọn núi, mơ hồ có thể thấy được một ngôi chùa.
“Ngẫm lại cũng đúng a.” Một vị đại hán đang đẩy xe nói, “Oa nhi này là bị bao trong một cái mộc dũng (thùng tắm bằng gỗ) trên núi lăn xuống…… Xác thực giống như từ trên Hồi Long quan lăn xuống.”
“Vừa rồi biết vậy sẽ không kiểm tra.” Một đại hán khác cũng nói, “Không biết có thể hay không đưa tới họa sát thân a.”
“Bằng không chúng ta cứ bỏ lại đi thôi?” Một người trong đó đề nghị.
“Như vậy sao được?!” Tiểu Tứ Tử liền ôm chặt oa nhi mà bảo vệ, nói, “Oa nhi này thật vất vả mới thoát ra được, các ngươi như thế nào muốn đem nó trở về a?”
“Nhưng là…… Người của Hồi Long quan, chúng ta không dám lưu lại a.” Lão hán lắc đầu, “Thật sự nói không chừng, chúng ta cả nhà đều gặp họa.”
“Các ngươi không dám thu lưu, vậy cứ để cho ta giữ lại!” Tiểu Tứ Tử nhăn mặt, cúi đầu nhìn oa nhi trong lòng, tâm nói, bảo bối đáng yêu như vậy, tuyệt đối không thể rơi vào tay ác nhân.
“Tiểu Lương Tử.” Tiểu Tứ Tử vươn tay kéo kéo góc áo Tiêu Lương, “Chúng ta đi Hồi Long quan, tìm thân nhân oa nhi này đi?”
Tiêu Lương gật gật đầu, hỏi vị đại hán kia, “Theo con đường này quay lại, vòng lên phía tây, có phải hay không có thể đến?”
“Ai nha!” Lão hán nóng nảy, “Mấy vị, các ngươi không thể xằng bậy a, Hồi Long quan kia là nói không thể đi a!”
“Không cần lo lắng.” Tiêu Lương đối vài vị cười cười, liền quay mặt nhìn mấy ảnh vệ kia một cái.
Hắc Ảnh cùng Bạch Ảnh hiểu ý, dựa theo địa điểm Tiêu Lương vừa mới hỏi mà đi trước dò đường. Theo sau, Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ Tử quay đầu lại, hướng Hồi Long quan mà đi.
“Thật sự là nực cười!” Đi được một đoạn đường, Tiểu Tứ Tử bất mãn nói, “Người của Phật môn không phải là cứu khổ tế thế, phổ độ chúng sinh sao? Không lo niệm kinh tụng phật, cũng dám đi ra mưu hại người, sát hại tính mệnh, thật là vô lý!”
Tiêu Lương gật gật đầu, nói, “Đúng rồi Cẩn nhi, ngươi muốn mang oa nhi này theo sao?”
“Ân?” Tiểu Tứ Tử xoay mặt nhìn Tiêu Lương, lại cúi đầu nhìn oa nhi trong lòng, nghĩ nghĩ, quay mặt nhìn Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh bên người, hai ảnh vệ vội vàng xua tay, nói, “Tiểu vương gia, chúng ta cũng không thể mang nó a!”
Tiểu Tứ Tử có chút khó xử, sờ sờ đầu, tâm nói, nếu có phụ thân ở đây thì tốt rồi, phụ thân mang theo mình từ nhỏ, nhất định có thể mang tiểu oa nhi. Nghĩ tới đây, Tiểu Tứ Tử lại có chút buồn buồn, mấy ngày nay tuy là chơi vui vẻ như vậy, bất quá hắn lại bắt đầu thấy nhớ Công Tôn.
“Bá bá……” Oa nhi trong tay Tiểu Tứ Tử đột nhiên cười rộn lên, một tay cầm lấy cổ áo Tiểu Tứ Tử, một tay cầm lấy tay Tiểu Tứ Tử, kêu to lên.
Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, “Bá bá?”
“Bá ngô bá ngô…” Oa nhi y y nha nha nói mấy tiếng.
“Oa nhi này còn nhỏ.” Thanh Ảnh tiến lại gần, nhìn nhìn búi tóc nó, nói, “Bất quá cũng có thể hơn hai tuổi đi? Đại khái sẽ nói được ít từ.” (Gì? Hơn hai tuổi mà nói đc ít từ??? ><“) Tiểu Tứ Tử sờ sờ cánh tay mập mạp nhỏ bé của oa nhi, đối hắn cười, “Ngươi xem ngươi nha, mập mạp, phụ thân cùng mẫu thân ngươi nhất định sẽ rất đau ngươi.” “Bá lạp bá lạp…” Oa nhi này tựa hồ như rất có ý tứ, cho đến bây giờ nó vẫn không khóc, ngây ngốc cười. Tiểu Tứ Tử đột nhiên nở nụ cười, đối oa nhi nói, “Phụ thân nói, ta trước đây cũng không khóc đâu.” Hai ảnh vệ cùng Tiêu Lương bắt đầu tưởng tượng đến bộ dáng Tiểu Tứ Tử trước đây, tròn vo bụ bẫm, răng còn mọc chưa đủ…… Tập thể nuốt nước miếng a…… “Ngươi còn không thể nói nha?” Tiểu Tứ Tử ôm oa nhi mà nhẹ nhàng vỗ, “Đừng lo nha, ca ca đến năm tuổi vẫn còn chưa nói chuyện được, bây giờ không phải đã nói tốt lắm rồi sao, hắc hắc.” Tiêu Lương cùng nhóm ảnh vệ lại tiếp tục tưởng tượng…… Tiểu Tứ Tử năm tuổi mà vẫn chưa nói chuyện được…… Tiếp tục nuốt nước miếng…… Thanh Ảnh vỗ vỗ ngực, như thế nào cảm thấy khó chịu, ngứa muốn chết. “Ân?” Cái mũi Tiểu Tứ Tử đột nhiên hít hít, nhìn trái nhìn phải, hỏi, “Tiểu Lương Tử, có hay không ngửi được mùi gì thối thối?” “Thối?” Tiêu Lương cùng bốn ảnh vệ đều ngửi thấy, hình như là có chút…… “Di?” Tiểu Tứ Tử khó hiểu nhìn oa nhi trong tay, chỉ thấy hắn khẽ nhíu mày, quệt miệng, trong lỗ mũi phát ra tiếng “ừ”, giống như đang cố gắng làm gì. “Thiên Thiên, ngươi đang làm cái gì nha?” Tiểu Tứ Tử khó hiểu hỏi. “Thiên Thiên?” Tiêu Lương nhìn Tiểu Tứ Tử, “Tên của hắn?” “Ân.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, cười hì hì, “Ta nhìn thấy nó, đột nhiên nghĩ tới Thiên Thiên, sau đó lại nghĩ, Thiên Thiên là từ trên trời rơi xuống, đúng không? Hắc hắc, vậy kêu là Thiên Thiên đi!” Nói xong, lại nhìn khuôn mặt Tiểu Thiên Thiên, “Tiểu Lương Tử nha, ngươi nhìn xem hắn như thế nào?” Vừa dứt lời, Tiểu Tứ Tử liền cảm thấy trên quần có chút gì đó ướt ướt, cúi đầu vừa thấy…… “Ai nha!” Tiểu Tứ Tử kinh hãi, “Nước tiểu nước tiểu!” “A?” Tiêu Lương nhanh nhẹn đưa tay ra tiếp nhận, nhưng là Thiên Thiên toàn nước tiểu là nước tiểu, dính ướt hết quần Tiểu Tứ Tử. Chờ ra hết nước tiểu rồi, mày Tiểu Thiên Thiên mới giãn ra, cuối cùng thấy quần Tiểu Tứ Tử đều ướt, oa nhi giơ tay chỉ vào Tiểu Tứ Tử, khanh khách nở nụ cười. Tiểu Tứ Tử vẻ mặt nhăn lại nhìn xuống quần, lại thấy tiểu oa nhi còn cười, liền chỉ tay vào hắn, “Tiểu bại hoại, ta không cần gọi ngươi là Thiên Thiên nữa, về sau gọi ngươi là Đản Đản!” Oa nhi nghe được lời nói của Tiểu Tứ Tử, đột nhiên mếu máo, sau đó chân mày cau lại, ngưỡng mặt…… “Oa a……” một tiếng, tiếng khóc vang dội dị thường. “A……” Tiểu Tứ Tử đổ một ngụm khí lạnh, khóc thiệt sao? Tiêu Lương cũng ôm oa nhi, hai tay giơ lên không trung, “Cẩn nhi…… Làm sao bây giờ a?” Tiểu Tứ Tử cũng ngồi trên Thạch Đầu mà ngây ngẩn cả người, cúi đầu hỏi, “Thạch Đầu, là sao bây giờ nha?” Thạch Đầu lắc lắc cái đuôi, có chút vô lực liếc nhìn Tiểu Tứ Tử một cái. Mấy ảnh vệ cũng hai mặt nhìn nhau, cũng không biết làm sao. “Trước tìm một chỗ ngồi xuống rồi nói sau.” Tiêu Lương bế oa nhi chạy đến nơi cách đó không xa, chuẩn bị thay cái quần dính nước tiểu cho nó, Tiểu Tứ Tử cũng nhảy khỏi Thạch Đầu, chạy lại chỗ đó, “Ta cũng muốn thay quần áo!” Mọi người luống cuống tay chân, mà cách đó không xa, Công Tôn cùng Triệu Phổ đang theo dõi bọn họ cũng dở khóc dở cười, vốn là một đám hài tử, giờ lại thêm một oa nhi nữa, cái này thật náo nhiệt a. Công Tôn ngồi xổm trong lùm cây, hai tay nâng cằm nói thầm, “Đứa con này thật không lương tâm, cũng không biết nhớ tới ta, ta trước đây dưỡng ngươi có phải mấy tháng mà lớn đâu, cũng không phải dễ dàng nuôi ngươi lớn như vậy.” Triệu Phổ xoay mặt nhìn Công Tôn, nói, “Thân ái, kia phải làm sao bây giờ?” Công Tôn liếc mắt xem thường hắn, “Oa nhi khóc, ôm ôm vỗ vỗ là tốt rồi, còn có a, oa nhi này như thế nào cả một khối tả cũng không mang theo, này nếu may mắn là nước tiểu thôi thì không sao, nếu như là đi ị thì……” Vừa dứt lời, chợt nghe Tiểu Tứ Tử hô to một tiếng, “Nha! Nó ị rồi!” Bờ sông, mọi người lại ồn ào. Công Tôn cùng Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau một cái, bất đắc dĩ lắc đầu. Lại qua một nén nhang, Tiêu Lương bế oa nhi đứng ở nơi đó, Tiểu Tứ Tử đã muốn phá hư quần áo, cùng Thanh Ảnh Xích Ảnh ba người ngồi vây quanh núi đá, một tay nâng cằm đối tiểu oa nhi kia mà ngẩn người. Thanh Ảnh đưa tay xoa bóp cánh tay oa nhi, chỉ chỉ quần yếm mà oa nhi mặc, “Là một nam hài nha.” Xích Ảnh trắng mắt liếc hắn, “Còn cần ngươi nói a, ai cũng đều nhìn ra rồi.” Tiểu Tứ Tử hai tay nâng cằm, “Ai đem bảo bối đáng yêu như vậy đánh mất a?” Tiêu Lương còn lại hai tay đang nâng oa nhi mà buồn bực lắm, dùng sức thì sợ hắn đau, không dùng sức thì lại sợ nó tuột…… Cứ phải giữ thân thể oa nhi giữa không trung, nửa vời, so với luyện công còn mệt hơn. Chính lúc này, Hắc Ảnh cùng Bạch Ảnh trở lại. “Ai nha……” Bạch Ảnh nhanh đem tiểu bảo bối tiếp qua, nói, “Như thế nào không mang cho hắn một cái tã? Cứ để ngoài như vậy là không được a!” Mọi người cùng nhau nhìn hắn, chỉ thấy hắn lấy ra từ bao quần áo một kiện vải bông mềm mềm, quấn tới quấn lui, dùng dây lưng thắt lại, nói, “Ân, trước cứ tạm dùng cái này đi, đợi vào trong thị trấn, lại cho hắn một cái tã đệm.” “Bạch Ảnh!” Tiểu Tứ Tử vẻ mặt khâm phục nhìn hắn, “Ngươi biết giữ oa nhi nha?” Bạch Ảnh nhún vai, “Ta cũng chưa nói là không giữ được, trước đây trong nhà, ta là lão đại, ta mười tuổi thì muội muội mới sinh, cho nên vẫn phải chiếu cố nàng vài năm, không phải là thay tã cùng uy ăn thôi sao? Giữ oa nhi tốt lắm.” “Nga……” Mọi người đều khâm phục mà gật gật đầu – thật là giỏi nha! Ôm oa nhi vỗ vỗ một hồi, oa nhi rốt cuộc cũng ngừng khóc, Bạch Ảnh đem oa nhi trả lại cho Tiểu Tứ Tử, nói, “Tiểu vương gia, bảo bối này giống như có chút ngơ ngác, ngươi ôm hắn, nếu biểu tình của hắn đang ngốc hồ hồ biến thành có chút sinh khí…… Như vậy nghĩa là muốn đi tiểu.” “Nga……” Tiểu Tứ Tử bừng tỉnh địa ngộ gật đầu lia lịa, “Khó trách vừa rồi nó lại có vẻ mặt này.” Oa nhi được Tiểu Tứ Tử ôm trong lòng, ngẩng đầu chớp mắt mấy cái nhìn Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử cùng nó nhìn nhau chốc lát, cúi đầu hôn nhẹ, nói, “Ngoan, ta không gọi ngươi Đản Đản, vẫn kêu là Thiên Thiên, ngươi nói được không?” Oa nhi lại khanh khách nở nụ cười. ————- Từ “đản” (trứng) là một từ thường thấy trong việc mắng chửi, vì vậy mà nó trở thành từ ngữ mà ai cũng tránh né. VD: hỗn đản (đồ cà chớn), đảo đảng (khốn khiếp)… Người TQ hay tránh gọi thẳng từ “đản”, trứng gà còn gọi là “kê tử nhi — con của gà”, trứng ốp la còn gọi là “tùng hoa”, trứng chiên gọi là “thanh hoàng thái”,… Từ “Đản Đản” ở đây, ý chỉ Tiểu Tứ Tử mắng Tiểu Thiên Thiên. Còn nghĩa là gì, xin thứ lỗi, ta không biết T^T Nhưng ta nghĩ nghĩa chung chung của nó là hư thân… ————–
“Hồi Long quan?” Tiêu Lương quay đầu nhìn mấy vị đại hán, mà mấy vị đại hán kia, vừa nghe tới ba chữ “Hồi Long quan”, đều đổ một ngụm khí lạnh, hai mặt nhìn nhau, sau liền ai cũng không nói, chạy nhanh đánh xe.
Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương liếc nhìn nhau một cái, đều cảm thấy có chút không thích hợp, mấy vị đại hán này bộ dáng giống như là đang sợ hãi.
Tiêu Lương cười cười, đi đến lão nhân gia ban nãy, hỏi, “Lão nhân gia, Hồi Long quan lúc này có vấn đề gì sao?”
Lão hán nhìn nhìn xung quanh, hạ giọng nói, “Mấy vị, là người xứ khác đến sao?”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, hỏi, “Hồi Long quan nghe giống như là đạo quan của hòa thượng, có cái gì mà phải sợ hãi?”
“Ai…… “ Lão hán thở dài, đối mọi người nói, “Các ngươi, là mới tới nên không biết a…… Lúc này, tuy Hồi Long quan là một tòa hòa thượng miếu, nhưng bên trong không phải là hòa thượng bình thường.”
“Không phải hòa thượng bình thường?” Tiểu Tứ Tử ôm oa nhi, càng thêm khó hiểu, “Hòa thượng còn có cái gì bình thường với không bình thường sao?”
“Hồi Long quan a, có một ác tăng.” Một đại hán đẩy xe nói, “Rất bí ẩn, hòa thượng kia rất lợi hại, giết người không chớp mắt, dân bản xứ cũng không dám đụng tới hắn.”
“Pháp Huyền?” Tiểu Tứ Tử có chút tò mò, “Nơi đây không có huyện quan sao? Như thế nào không có người quản giáo chúng?”
“Ai, huyện quan thì có ích lợi gì a, Pháp Huyền kia thật quá lợi hại, hơn nữa còn có nhiều thuộc hạ, mấy ác tăng đều tụ tập một chỗ, uống rượu ăn thịt không nói, còn xuống núi bắt mấy cô nương hay tức phụ về làm áp trại phu nhân, chuyện xấu gì cũng làm. Người cùng này a, đều phải đi đường vòng để khỏi qua Hồi Long quan.”
“Cái kia, Hồi Long quan ở nơi nào?” Tiểu Tứ Tử hỏi.
Lão nhân gia chỉ chỉ ngọn núi nhỏ cách đó không xa, nói, “Ở ngay tại ngọn núi trước mặt.”
Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương dựa theo ngón tay của lão nhân gia mà nhìn lên, ngay trước mắt là một ngọn núi, mơ hồ có thể thấy được một ngôi chùa.
“Ngẫm lại cũng đúng a.” Một vị đại hán đang đẩy xe nói, “Oa nhi này là bị bao trong một cái mộc dũng (thùng tắm bằng gỗ) trên núi lăn xuống…… Xác thực giống như từ trên Hồi Long quan lăn xuống.”
“Vừa rồi biết vậy sẽ không kiểm tra.” Một đại hán khác cũng nói, “Không biết có thể hay không đưa tới họa sát thân a.”
“Bằng không chúng ta cứ bỏ lại đi thôi?” Một người trong đó đề nghị.
“Như vậy sao được?!” Tiểu Tứ Tử liền ôm chặt oa nhi mà bảo vệ, nói, “Oa nhi này thật vất vả mới thoát ra được, các ngươi như thế nào muốn đem nó trở về a?”
“Nhưng là…… Người của Hồi Long quan, chúng ta không dám lưu lại a.” Lão hán lắc đầu, “Thật sự nói không chừng, chúng ta cả nhà đều gặp họa.”
“Các ngươi không dám thu lưu, vậy cứ để cho ta giữ lại!” Tiểu Tứ Tử nhăn mặt, cúi đầu nhìn oa nhi trong lòng, tâm nói, bảo bối đáng yêu như vậy, tuyệt đối không thể rơi vào tay ác nhân.
“Tiểu Lương Tử.” Tiểu Tứ Tử vươn tay kéo kéo góc áo Tiêu Lương, “Chúng ta đi Hồi Long quan, tìm thân nhân oa nhi này đi?”
Tiêu Lương gật gật đầu, hỏi vị đại hán kia, “Theo con đường này quay lại, vòng lên phía tây, có phải hay không có thể đến?”
“Ai nha!” Lão hán nóng nảy, “Mấy vị, các ngươi không thể xằng bậy a, Hồi Long quan kia là nói không thể đi a!”
“Không cần lo lắng.” Tiêu Lương đối vài vị cười cười, liền quay mặt nhìn mấy ảnh vệ kia một cái.
Hắc Ảnh cùng Bạch Ảnh hiểu ý, dựa theo địa điểm Tiêu Lương vừa mới hỏi mà đi trước dò đường. Theo sau, Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ Tử quay đầu lại, hướng Hồi Long quan mà đi.
“Thật sự là nực cười!” Đi được một đoạn đường, Tiểu Tứ Tử bất mãn nói, “Người của Phật môn không phải là cứu khổ tế thế, phổ độ chúng sinh sao? Không lo niệm kinh tụng phật, cũng dám đi ra mưu hại người, sát hại tính mệnh, thật là vô lý!”
Tiêu Lương gật gật đầu, nói, “Đúng rồi Cẩn nhi, ngươi muốn mang oa nhi này theo sao?”
“Ân?” Tiểu Tứ Tử xoay mặt nhìn Tiêu Lương, lại cúi đầu nhìn oa nhi trong lòng, nghĩ nghĩ, quay mặt nhìn Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh bên người, hai ảnh vệ vội vàng xua tay, nói, “Tiểu vương gia, chúng ta cũng không thể mang nó a!”
Tiểu Tứ Tử có chút khó xử, sờ sờ đầu, tâm nói, nếu có phụ thân ở đây thì tốt rồi, phụ thân mang theo mình từ nhỏ, nhất định có thể mang tiểu oa nhi. Nghĩ tới đây, Tiểu Tứ Tử lại có chút buồn buồn, mấy ngày nay tuy là chơi vui vẻ như vậy, bất quá hắn lại bắt đầu thấy nhớ Công Tôn.
“Bá bá……” Oa nhi trong tay Tiểu Tứ Tử đột nhiên cười rộn lên, một tay cầm lấy cổ áo Tiểu Tứ Tử, một tay cầm lấy tay Tiểu Tứ Tử, kêu to lên.
Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, “Bá bá?”
“Bá ngô bá ngô…” Oa nhi y y nha nha nói mấy tiếng.
“Oa nhi này còn nhỏ.” Thanh Ảnh tiến lại gần, nhìn nhìn búi tóc nó, nói, “Bất quá cũng có thể hơn hai tuổi đi? Đại khái sẽ nói được ít từ.” (Gì? Hơn hai tuổi mà nói đc ít từ??? ><“) Tiểu Tứ Tử sờ sờ cánh tay mập mạp nhỏ bé của oa nhi, đối hắn cười, “Ngươi xem ngươi nha, mập mạp, phụ thân cùng mẫu thân ngươi nhất định sẽ rất đau ngươi.” “Bá lạp bá lạp…” Oa nhi này tựa hồ như rất có ý tứ, cho đến bây giờ nó vẫn không khóc, ngây ngốc cười. Tiểu Tứ Tử đột nhiên nở nụ cười, đối oa nhi nói, “Phụ thân nói, ta trước đây cũng không khóc đâu.” Hai ảnh vệ cùng Tiêu Lương bắt đầu tưởng tượng đến bộ dáng Tiểu Tứ Tử trước đây, tròn vo bụ bẫm, răng còn mọc chưa đủ…… Tập thể nuốt nước miếng a…… “Ngươi còn không thể nói nha?” Tiểu Tứ Tử ôm oa nhi mà nhẹ nhàng vỗ, “Đừng lo nha, ca ca đến năm tuổi vẫn còn chưa nói chuyện được, bây giờ không phải đã nói tốt lắm rồi sao, hắc hắc.” Tiêu Lương cùng nhóm ảnh vệ lại tiếp tục tưởng tượng…… Tiểu Tứ Tử năm tuổi mà vẫn chưa nói chuyện được…… Tiếp tục nuốt nước miếng…… Thanh Ảnh vỗ vỗ ngực, như thế nào cảm thấy khó chịu, ngứa muốn chết. “Ân?” Cái mũi Tiểu Tứ Tử đột nhiên hít hít, nhìn trái nhìn phải, hỏi, “Tiểu Lương Tử, có hay không ngửi được mùi gì thối thối?” “Thối?” Tiêu Lương cùng bốn ảnh vệ đều ngửi thấy, hình như là có chút…… “Di?” Tiểu Tứ Tử khó hiểu nhìn oa nhi trong tay, chỉ thấy hắn khẽ nhíu mày, quệt miệng, trong lỗ mũi phát ra tiếng “ừ”, giống như đang cố gắng làm gì. “Thiên Thiên, ngươi đang làm cái gì nha?” Tiểu Tứ Tử khó hiểu hỏi. “Thiên Thiên?” Tiêu Lương nhìn Tiểu Tứ Tử, “Tên của hắn?” “Ân.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, cười hì hì, “Ta nhìn thấy nó, đột nhiên nghĩ tới Thiên Thiên, sau đó lại nghĩ, Thiên Thiên là từ trên trời rơi xuống, đúng không? Hắc hắc, vậy kêu là Thiên Thiên đi!” Nói xong, lại nhìn khuôn mặt Tiểu Thiên Thiên, “Tiểu Lương Tử nha, ngươi nhìn xem hắn như thế nào?” Vừa dứt lời, Tiểu Tứ Tử liền cảm thấy trên quần có chút gì đó ướt ướt, cúi đầu vừa thấy…… “Ai nha!” Tiểu Tứ Tử kinh hãi, “Nước tiểu nước tiểu!” “A?” Tiêu Lương nhanh nhẹn đưa tay ra tiếp nhận, nhưng là Thiên Thiên toàn nước tiểu là nước tiểu, dính ướt hết quần Tiểu Tứ Tử. Chờ ra hết nước tiểu rồi, mày Tiểu Thiên Thiên mới giãn ra, cuối cùng thấy quần Tiểu Tứ Tử đều ướt, oa nhi giơ tay chỉ vào Tiểu Tứ Tử, khanh khách nở nụ cười. Tiểu Tứ Tử vẻ mặt nhăn lại nhìn xuống quần, lại thấy tiểu oa nhi còn cười, liền chỉ tay vào hắn, “Tiểu bại hoại, ta không cần gọi ngươi là Thiên Thiên nữa, về sau gọi ngươi là Đản Đản!” Oa nhi nghe được lời nói của Tiểu Tứ Tử, đột nhiên mếu máo, sau đó chân mày cau lại, ngưỡng mặt…… “Oa a……” một tiếng, tiếng khóc vang dội dị thường. “A……” Tiểu Tứ Tử đổ một ngụm khí lạnh, khóc thiệt sao? Tiêu Lương cũng ôm oa nhi, hai tay giơ lên không trung, “Cẩn nhi…… Làm sao bây giờ a?” Tiểu Tứ Tử cũng ngồi trên Thạch Đầu mà ngây ngẩn cả người, cúi đầu hỏi, “Thạch Đầu, là sao bây giờ nha?” Thạch Đầu lắc lắc cái đuôi, có chút vô lực liếc nhìn Tiểu Tứ Tử một cái. Mấy ảnh vệ cũng hai mặt nhìn nhau, cũng không biết làm sao. “Trước tìm một chỗ ngồi xuống rồi nói sau.” Tiêu Lương bế oa nhi chạy đến nơi cách đó không xa, chuẩn bị thay cái quần dính nước tiểu cho nó, Tiểu Tứ Tử cũng nhảy khỏi Thạch Đầu, chạy lại chỗ đó, “Ta cũng muốn thay quần áo!” Mọi người luống cuống tay chân, mà cách đó không xa, Công Tôn cùng Triệu Phổ đang theo dõi bọn họ cũng dở khóc dở cười, vốn là một đám hài tử, giờ lại thêm một oa nhi nữa, cái này thật náo nhiệt a. Công Tôn ngồi xổm trong lùm cây, hai tay nâng cằm nói thầm, “Đứa con này thật không lương tâm, cũng không biết nhớ tới ta, ta trước đây dưỡng ngươi có phải mấy tháng mà lớn đâu, cũng không phải dễ dàng nuôi ngươi lớn như vậy.” Triệu Phổ xoay mặt nhìn Công Tôn, nói, “Thân ái, kia phải làm sao bây giờ?” Công Tôn liếc mắt xem thường hắn, “Oa nhi khóc, ôm ôm vỗ vỗ là tốt rồi, còn có a, oa nhi này như thế nào cả một khối tả cũng không mang theo, này nếu may mắn là nước tiểu thôi thì không sao, nếu như là đi ị thì……” Vừa dứt lời, chợt nghe Tiểu Tứ Tử hô to một tiếng, “Nha! Nó ị rồi!” Bờ sông, mọi người lại ồn ào. Công Tôn cùng Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau một cái, bất đắc dĩ lắc đầu. Lại qua một nén nhang, Tiêu Lương bế oa nhi đứng ở nơi đó, Tiểu Tứ Tử đã muốn phá hư quần áo, cùng Thanh Ảnh Xích Ảnh ba người ngồi vây quanh núi đá, một tay nâng cằm đối tiểu oa nhi kia mà ngẩn người. Thanh Ảnh đưa tay xoa bóp cánh tay oa nhi, chỉ chỉ quần yếm mà oa nhi mặc, “Là một nam hài nha.” Xích Ảnh trắng mắt liếc hắn, “Còn cần ngươi nói a, ai cũng đều nhìn ra rồi.” Tiểu Tứ Tử hai tay nâng cằm, “Ai đem bảo bối đáng yêu như vậy đánh mất a?” Tiêu Lương còn lại hai tay đang nâng oa nhi mà buồn bực lắm, dùng sức thì sợ hắn đau, không dùng sức thì lại sợ nó tuột…… Cứ phải giữ thân thể oa nhi giữa không trung, nửa vời, so với luyện công còn mệt hơn. Chính lúc này, Hắc Ảnh cùng Bạch Ảnh trở lại. “Ai nha……” Bạch Ảnh nhanh đem tiểu bảo bối tiếp qua, nói, “Như thế nào không mang cho hắn một cái tã? Cứ để ngoài như vậy là không được a!” Mọi người cùng nhau nhìn hắn, chỉ thấy hắn lấy ra từ bao quần áo một kiện vải bông mềm mềm, quấn tới quấn lui, dùng dây lưng thắt lại, nói, “Ân, trước cứ tạm dùng cái này đi, đợi vào trong thị trấn, lại cho hắn một cái tã đệm.” “Bạch Ảnh!” Tiểu Tứ Tử vẻ mặt khâm phục nhìn hắn, “Ngươi biết giữ oa nhi nha?” Bạch Ảnh nhún vai, “Ta cũng chưa nói là không giữ được, trước đây trong nhà, ta là lão đại, ta mười tuổi thì muội muội mới sinh, cho nên vẫn phải chiếu cố nàng vài năm, không phải là thay tã cùng uy ăn thôi sao? Giữ oa nhi tốt lắm.” “Nga……” Mọi người đều khâm phục mà gật gật đầu – thật là giỏi nha! Ôm oa nhi vỗ vỗ một hồi, oa nhi rốt cuộc cũng ngừng khóc, Bạch Ảnh đem oa nhi trả lại cho Tiểu Tứ Tử, nói, “Tiểu vương gia, bảo bối này giống như có chút ngơ ngác, ngươi ôm hắn, nếu biểu tình của hắn đang ngốc hồ hồ biến thành có chút sinh khí…… Như vậy nghĩa là muốn đi tiểu.” “Nga……” Tiểu Tứ Tử bừng tỉnh địa ngộ gật đầu lia lịa, “Khó trách vừa rồi nó lại có vẻ mặt này.” Oa nhi được Tiểu Tứ Tử ôm trong lòng, ngẩng đầu chớp mắt mấy cái nhìn Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử cùng nó nhìn nhau chốc lát, cúi đầu hôn nhẹ, nói, “Ngoan, ta không gọi ngươi Đản Đản, vẫn kêu là Thiên Thiên, ngươi nói được không?” Oa nhi lại khanh khách nở nụ cười. ————- Từ “đản” (trứng) là một từ thường thấy trong việc mắng chửi, vì vậy mà nó trở thành từ ngữ mà ai cũng tránh né. VD: hỗn đản (đồ cà chớn), đảo đảng (khốn khiếp)… Người TQ hay tránh gọi thẳng từ “đản”, trứng gà còn gọi là “kê tử nhi — con của gà”, trứng ốp la còn gọi là “tùng hoa”, trứng chiên gọi là “thanh hoàng thái”,… Từ “Đản Đản” ở đây, ý chỉ Tiểu Tứ Tử mắng Tiểu Thiên Thiên. Còn nghĩa là gì, xin thứ lỗi, ta không biết T^T Nhưng ta nghĩ nghĩa chung chung của nó là hư thân… ————–