Cầm theo tên của những đạo tặc, Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương rời khỏi Linh Sơn Nham, đi thuyền hướng về phía nam Thái Hồ đến Hồ Châu phủ. Tới khi chạng vạng, hai người rốt cuộc cũng tới được Hồ Châu phủ. Đi lên bến đò, Tiểu Tứ Tử nhìn trái nhìn phải một lượt, nắm lấy Thạch Đầu cùng Tiêu Lương cùng nhau đi đến cửa thành.
Đi tới phía bắc ngoại thành, hai người bước vào một trà lâu, Tiểu Tứ Tử thấy tiểu nhị bưng trà lên liền hỏi, “Tiểu nhị ca, nha môn tri phủ Hồ Châu phủ ở nơi nào a?”
“Nga……” Tiểu nhị thấy Tiểu Tứ Tử trắng nộn nộn, đáng yêu đến mức không chịu được, lại còn thêm giọng nói thanh thoát dễ nghe, lại cảm thấy xương cốt mềm rũn, nhanh nhẹn nói, “Tiểu công tử a, đi vào cửa thành hướng bắc, ở trên phố, cứ đi thẳng thì rốt cuộc sẽ thấy.”
“Nga, cảm ơn ngươi.” Tiểu Tứ Tử nhìn tiểu nhị cười một cái thật tươi, làm cho tiểu nhị ngẩn người, lúc đi trở về lại vấp phải Thạch Đầu một chút, liền té lăn quay, lại thêm “rầm rầm” mấy cái bàn bị đỗ.
Tiểu Tứ Tử bưng chén trà nhìn, nói, “Như thế nào lại không cẩn thận như vậy nha.”
Tiêu Lương bất đắc dĩ lắc đầu nhìn Tiểu Tứ Tử, vươn tay xoa bóp cánh tay mềm mềm của hắn, hỏi, “Có mệt hay không? Giờ vào thành trước tìm một chỗ ở, hay là đi nha môn trước?”
“Đi nha môn!” Tiểu Tứ Tử còn thành thành thật thật nói, “Công việc đại sự quan trọng hơn!”
Tiêu Lương gật gật đầu, cầm lấy tay nải, nắm tay Tiểu Tứ Tử rời khỏi quán trà, đi đến cửa thành phía bắc.
Bốn ảnh vệ ở trong rừng kích động cắn khăn tay. Thanh Ảnh cảm động nói, “Công việc đại sự quan trọng hơn, Tiểu Vương gia thât sự là người biết làm đại sự a!”
“Đúng vậy đúng vậy.” Lại thêm ba ảnh vệ khác cùng nhau gật đầu, “Năm đó, nếu Vương gia khi còn nhỏ mà được như hắn thì tốt rồi.”
“…… Hắt xì.” Vừa mới từ thuyền đi lên bến đò, Triệu Phổ đã hắt xì một cái thật lớn, Công Tôn liếc mắt nhìn hắn, “Bị cảm a? Cho dù ngã bệnh cũng phải đi theo Tiểu Tứ Tử!”
Triệu Phổ dở khóc dở cười, ôm Công Tôn cọ đi cọ lại, “Thân ái, như tại sao lại bất công như vậy a, ân…… Người ta không chịu đâu……”
Công Tôn cảm thấy toàn thân run rẩy, liền giơ chân cho Triệu Phổ một cái, Triệu Phổ hạnh phúc bị đánh trúng.
Lại nói Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ Tử đi vào bắc thành Hồ Châu phủ, lúc này đã là giờ cơm chiều, trên đường người đi đường vội vội vàng vàng, những người buôn bán cũng dọn đòn gánh về nhà, những quán rượu quán cơm đều có người ra đón khách, âm thanh kêu tên món ăn vang lên liên tiếp, rất náo nhiệt, ngày xưa còn có cách nói “Tô Hồ Thục thiên hạ chừng” (đại khái là khen Tô Châu, Hồ Châu, Thục Châu:d), Hồ Châu phủ quả nhiên là rất giàu có và đông đúc.
Tiểu Tứ Tử bọn họ đi trên đường khiến cho không ít người chú ý đến, nguyên nhân đầu tiên nhất chính là đi theo sau Tiểu Tứ Tử là một con trảo ly lớn Thạch Đầu [ xen mồm, về diện mạo của Thạch Đầu, có thể tưởng tượng thành con mèo lớn đáng yêu hoặc là một con lang bự bự, Tiểu Tứ Tử cưỡi trên lưng nó, ôm cổ nó……]
Thứ hai, sau trảo li, chính là hai người đi trước cũng rất được nhiều người chú ý, Tiêu Lương là một thanh niên tiêu sái, tuấn mĩ. Mà Tiểu Tứ Tử lại là một thiếu niên trắng nộn nộn, đáng yêu đến cực điểm, thoạt nhìn chỉ mới khoảng mười lăm mười sáu, lại nắm tay Tiêu Lương, vội vội vàng vàng chạy đi.
Bốn ảnh vệ theo ở phía sau, cảnh giác nhìn người xung quanh, thấy những người này nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử, tức giận đến ngứa miệng, “Nhìn cái gì? Ai cho ngươi nhìn mà nhìn?”
Tiểu Tứ Tử thấy vậy cũng mặc kệ, hắn đã thấy phía trước không xa có một cánh cửa lớn của nha môn, liền chạy nhanh đến, lại bị nha dịch ở cửa ngăn cản.
Hai nha dịch nhìn nhìn Tiểu Tứ Tử, một người tuổi khá lớn cười ha ha hỏi hắn, “Tiểu hài nhi? Có chuyện gì? Cổng nha môn không phải nơi tùy tiện để đến a.”
Tiểu Tứ Tử nghe hắn gọi mình là tiểu hài nhi, cảm thấy có chút khó chịu, nhưng lại không so đo, nói, “Ta muốn làm bộ khoái!”
Hai nha dịch quay mặt nhìn nhau, đều nở nụ cười, gật gật đầu, “Kia cũng có thể được, ngươi trước hết về lo mà học công phu cho tốt, chờ đến khi trưởng thành thì đến làm bộ khoái.”
Tiểu Tứ Tử nhăn nhăn cái mũi, “Ta mười sáu tuổi rồi!”
“Thật không?” hai nha dịch đều cảm thấy thú vị, “Nhìn không ra đấy nha, mười sáu tuổi sao lại đáng yêu như vậy a…” Nói còn chưa dứt lời, liền cảm giác sau lưng lạnh cả người, vừa quay đầu, chỉ thấy Tiêu Lương lạnh lùng nhìn hai người bọn họ, lập tức thu hồi ý cười, “Hai vị, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Tiểu Tứ Tử nhìn hai người, nói, “Ta muốn đến nha môn các ngươi làm bộ khoái!”
=口= Hai nha dịch đều choáng váng, nghĩ trong chốc lát, đột nhiên liền ôm bụng cười ha ha. Tiểu Tứ Tử khó hiểu nhìn hai người cười đến nỗi ngã tới ngã lui, mặt cũng hơi hơi đỏ lên, Tiêu Lương đau lòng ngìn khuôn mặt trắng noãn của Tiểu Tứ Tử biến thành màu đỏ…… Giống như cây đào mật, nhìn thật đáng yêu a.
“Tiểu oa nhi.” Một nha dịch khác nhịn cười, nhìn Tiểu Tứ Tử nói, “Ngươi làm sao có thể làm bộ khoái a? Vừa nhìn là biết người là con nhà phú qúy, làm nha dịch vừa khổ lại mệt, chỗ nào lại có người muốn con nhà mình làm những việc nặng nhọc này a, vẫn là về nhà đi.”
“Ta… Ta thật sự muốn làm bộ khoái.” Tiểu Tứ Tử hưng phấn bừng bừng mà đến, không nghĩ tới lại bị người ta tạt cho một chậu nước lạnh, gấp đến độ đôi mắt đều đỏ.
“Ồn ào cái gì vậy?” Lúc này, trong nha môn có một thân hình khôi ngô mặc đồ màu đen đi ra. Hai nha dịch kia nhanh chóng thu hồi nụ cười chạy lại, cung kính nhìn người nọ hành lễ, miệng nói, “Lưu tổng Bộ đầu.”
Người nọ gật gật đầu, xoay mặt nhìn Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương.
Tiểu Tứ Tử cũng ngẩng mặt nhìn người nọ, trong lòng âm thầm lấy làm kì lạ, người này giống như so với Cửu Cửu còn cao hơn a… Vóc dáng tốt nha, mặt vuông vuông, còn có râu quai nón, rất có khí khái nam tửu nha, Tiểu Tứ Tử trong lòng hâm mộ theo dõi hắn, nghĩ rằng, nếu có một ngày, Tiểu Tứ Tử cũng có thể vừa cao như vậy, vừa cường tráng như vậy thì tốt rồi.
Tiêu Lương ở phía sau, thấy Tiểu Tứ Tử nhìn chằm chằm bộ khoái kia đến ngẩn người, khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng mà ho khan một tiếng.
Mà bộ khoái kia cũng là nhìn chằm chằm vào Tiểu Tứ Tử, trong lòng hắn nghĩ, đó là một nam oa nhi hay là một nữ oa nhi đây? Như thế nào lại dễ nhìn như vậy a? Nghe được Tiêu Lương ho khan một tiếng, bộ khoái kia nhanh chóng thu hồi thần trí, nhìn hai nha dịch nói, “Buổi tối nhớ thức để canh đêm.”
“Dạ!” Hai nha dịch cùng nhanh chóng gật đầu, Lưu tổng Bộ đầu xoay người muốn đi vào, lại nghe Tiểu Tứ Tử kêu, “Chờ một chút!”
Lưu tổng Bộ quay đầu, khó hiểu nhìn Tiểu Tứ Tử, “Chuyện gì?”
“Ngươi là tổng Bộ đầu sao? Ta muốn làm bộ khoái trong nha môn này.” Tiểu Tứ Tử mói.
Lưu tổng Bộ sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu nói, “Tiểu hài tử buổi tối đừng chạy lung tung, nhanh nhanh về nhà đi.” Nói xong, xoay người rời đi.
Tiểu Tứ Tử hai lần đều bị đã kích, mày nhăn lại, mặt buồn buồn, vẻ mặt mất hứng.
Hai nha dịch kia nhìn bộ dáng của hắn thì thấy đau lòng, liền bước qua, “Tiểu oa nhi, hắn tên là Lưu Nghị, là tổng Bộ đầu của chúng ta, cũng là một trong số những danh bộ của vùng Chiết Giang này! Nhân nghĩa thiết quyền thần bộ.”
Tiểu Tứ Tử càng thêm càng thêm hâm mộ, tâm nói, “Thiết quyền thần bộ a…… Hảo khí phách nha.”
“Vì cái gì lại không cho ta làm bộ khoái?” Tiểu Tứ Tử nhìn hai nha dịch, “Ta có thể không cần tiền công.”
Hai nha dịch lắc đầu cười, nhìn Tiểu Tứ Tử nói, “Ngươi tốt nhất vẫn là hảo hảo luyện công trước, chờ trưởng thành giống như Lưu tổng bộ, thì lại đến đây làm bộ khoái.”
Cách đó không xa, ba ảnh vệ sống chết giữ chặt Thanh Ảnh.
Thanh Ảnh giãy giụa, “Đừng ngăn cản ta, lão tử muốn đi làm thịt cái đám nha sai kia! Dám khi dễ Tiểu Vương gia chúng ta như vậy, ăn gan hùm mật gấu hay sao!”
“Ngươi như vậy mà đi ra ngoài thì khẳng định là Tiểu Vương gia sẽ rất tức giận a.”
“Hơn nữa a, chính là, làm cái gì mà bộ khoái, còn bị người coi thường.”
“Đúng vậy!”
Ở xa xa, Công Tôn sắn tay áo hùng hổ xông lên, bị Triệu Phổ ôm lấy, “Thân ái, ngươi không phải muốn Tiểu Tứ Tử đừng làm bộ khoái nhất sao, lúc này người ta cự tuyệt hắn, ngươi còn muốn đánh người?”
Công Tôn ngứa miệng mắng, “Không biết, ngươi nhìn coi biểu tình của Tiểu Tứ Tử kìa, dám như vậy mà khi dễ bảo bối nhà ta, lão tử cùng hắn đánh một trận!”
“Đến đây đến đây!” Triệu Phổ thấy Tiêu Lương kéo Tiểu Tứ Tử ủ rũ trở về, liền mang Công Tôn nhanh trốn vào cái hẻm nhỏ bên cạnh.
Tìm một nhà nghỉ, đặt một gian phòng tốt, Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ Tử mang hành lí đặt xuống, cùng nhau bước lên lầu hai, bên cạnh cái cửa sổ đang mở là một bộ bàn ghế sạch sẽ, Tiêu Lương gọi đồ ăn cùng một ấm trà. Đồ ăn đưa lên, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử buồn bã ỉu xìu, Tiêu Lương có chút đau lòng, gắp vào chén hắn một miếng rau, khuyên nhủ, “Cẩn nhi, ăn một chút gì đi.”
Tiểu Tứ Tử cầm chiếc đũa, chọt chọt viên thịt xá xíu trong chén, đẩy qua đẩy lại, Tiêu Lương nhìn thấy thì cảm thấy thương cảm nhìn viên thịt, nói, “Cẩn nhi, ngươi đùng khổ sở, ăn cơm xong rồi chúng ta sẽ từ từ nghĩ cách.”
Tiểu Tứ Tử dẫu miệng nhìn Tiêu Lương, nói, “Tiểu Lương Tử, bọn họ vì cái gì lại không cần ta làm bộ khoái? Ta đã nói là không cần tiền.”
Tiêu Lương bất đắc dĩ thở dài, tâm nói, sao có thể nói ngươi quá đáng yêu, không có dáng làm bộ khoái đây. Đưa tay nắm lấy tay Tiểu Tứ Tử, Tiêu Lương nói, “Kỳ thật cũng không nhất định phải đến nha môn mới có thể làm, có rất nhiều phương pháp có thể giúp ngươi làm thần bộ.”
Tiểu Tứ Tử nghe xong sửng sốt, đáng thương hề hề ngẩng mặt nhìn Tiêu Lương, hỏi, “Biện pháp gì nha?”
Tiêu Lương mỉm cười, chỉ chỉ vào cái hoàng bảng nằm trong lòng Tiểu Tứ Tử đã lộ ra, nói, “Ngươi nghĩ lại xem, nếu ngươi bắt được một đạo tặc danh chấn thiên hạ, không phải tự nhiên sẽ thành danh bộ sao?”
Tiểu Tứ Tử hai mắt sáng ngời, “Đúng vậy…… Nhưng là, ngươi đã nói, đạo tặc không phải tùy tiện là có thể gặp được.”
Tiêu Lương gật đầu, “Bắt không được đạo tặc, thì trước cứ bắt tiểu tặc, ngươi nghĩ coi, nếu bắt được hơn mười, hai mươi tên tiểu tặc, cũng có thể danh chấn một phương a? Đến lúc đó cũng còn sợ quan phủ không cần ngươi sao?”
Tiểu Tứ Tử càng nghe càng cao hứng, gật đầu, “Đúng vậy đúng vậy, Tiểu Lương Tử, ngươi thật là lợi hại nha!”
Tiêu Lương lại gắp cho Tiểu Tứ Tử món mà hắn thích, đưa tới trước mặt hắn, đem viên thịt bị Tiểu Tứ Tử chọt tới chọt lui bỏ qua một bên, “Ăn một chút gì đi, buổi tối hảo hảo mà ngủ một giấc, mấy ngày này chúng ta ở lại Hồ Châu phủ, ta không tin trong phủ Hồ Châu này đến một tên trộm cũng không có. Nếu có một chúng ta sẽ bắt một, làm cho bọn nha dịch nhìn thấy sự lợi hại của ngươi.”
Tiểu Tứ Tử gật đầu lia lịa, nói, “Tiểu Lương Tử, ngươi thật là tốt nha!”
Tiêu Lương vươn người qua, nói, “Vậy hôn một cái đi?”
“Ân!” Tiểu Tứ Tử từ nhỏ được giáo dục rằng không được để cho người khác hôn, nhưng Công Tôn lại không dạy hắn là không được hôn người khác, liền vươn người qua, ở trên mặt Tiêu Lương “Thu” một cái.
Xa xa, trên nóc nhà, bốn ảnh vệ ngồi mắng thầm — bị lừa, Tiểu Vương gia của bọn họ bị lừa a.
Lại trên một nóc nhà khác, Triệu Phổ giật mình nhìn Công Tôn, cứ nghĩ rằng hắn thấy bảo bối nhà mình bị Tiêu Lương lừa đi hôn một cái thì sẽ nổi trận lôi đình, không nghĩ tới rằng biểu tình của Công Tôn vẫn còn bình tĩnh như vậy a.
“Thân ái.” Triệu Phổ khều khều tay áo Công Tôn, “Ngươi như thế nào lại không tức giận a?”
Công Tôn liếc hắn một cái, nháy mắt mấy cái, “Cần gì phải tức giận a, là Tiểu Tứ Tử ăn đậu hũ của Tiêu Lương, cũng không phải là Tiêu Lương ăn đậu hũ của Tiểu Tứ Tử.”
Triệu Phổ nhìn chằm chằm Công Tôn trong chốc lát, vươn nửa người qua, “Thân ái, đến đây, ngươi cứ tùy tiện ăn a.”
Công Tôn giơ chân đạp qua một quyền.
Đi tới phía bắc ngoại thành, hai người bước vào một trà lâu, Tiểu Tứ Tử thấy tiểu nhị bưng trà lên liền hỏi, “Tiểu nhị ca, nha môn tri phủ Hồ Châu phủ ở nơi nào a?”
“Nga……” Tiểu nhị thấy Tiểu Tứ Tử trắng nộn nộn, đáng yêu đến mức không chịu được, lại còn thêm giọng nói thanh thoát dễ nghe, lại cảm thấy xương cốt mềm rũn, nhanh nhẹn nói, “Tiểu công tử a, đi vào cửa thành hướng bắc, ở trên phố, cứ đi thẳng thì rốt cuộc sẽ thấy.”
“Nga, cảm ơn ngươi.” Tiểu Tứ Tử nhìn tiểu nhị cười một cái thật tươi, làm cho tiểu nhị ngẩn người, lúc đi trở về lại vấp phải Thạch Đầu một chút, liền té lăn quay, lại thêm “rầm rầm” mấy cái bàn bị đỗ.
Tiểu Tứ Tử bưng chén trà nhìn, nói, “Như thế nào lại không cẩn thận như vậy nha.”
Tiêu Lương bất đắc dĩ lắc đầu nhìn Tiểu Tứ Tử, vươn tay xoa bóp cánh tay mềm mềm của hắn, hỏi, “Có mệt hay không? Giờ vào thành trước tìm một chỗ ở, hay là đi nha môn trước?”
“Đi nha môn!” Tiểu Tứ Tử còn thành thành thật thật nói, “Công việc đại sự quan trọng hơn!”
Tiêu Lương gật gật đầu, cầm lấy tay nải, nắm tay Tiểu Tứ Tử rời khỏi quán trà, đi đến cửa thành phía bắc.
Bốn ảnh vệ ở trong rừng kích động cắn khăn tay. Thanh Ảnh cảm động nói, “Công việc đại sự quan trọng hơn, Tiểu Vương gia thât sự là người biết làm đại sự a!”
“Đúng vậy đúng vậy.” Lại thêm ba ảnh vệ khác cùng nhau gật đầu, “Năm đó, nếu Vương gia khi còn nhỏ mà được như hắn thì tốt rồi.”
“…… Hắt xì.” Vừa mới từ thuyền đi lên bến đò, Triệu Phổ đã hắt xì một cái thật lớn, Công Tôn liếc mắt nhìn hắn, “Bị cảm a? Cho dù ngã bệnh cũng phải đi theo Tiểu Tứ Tử!”
Triệu Phổ dở khóc dở cười, ôm Công Tôn cọ đi cọ lại, “Thân ái, như tại sao lại bất công như vậy a, ân…… Người ta không chịu đâu……”
Công Tôn cảm thấy toàn thân run rẩy, liền giơ chân cho Triệu Phổ một cái, Triệu Phổ hạnh phúc bị đánh trúng.
Lại nói Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ Tử đi vào bắc thành Hồ Châu phủ, lúc này đã là giờ cơm chiều, trên đường người đi đường vội vội vàng vàng, những người buôn bán cũng dọn đòn gánh về nhà, những quán rượu quán cơm đều có người ra đón khách, âm thanh kêu tên món ăn vang lên liên tiếp, rất náo nhiệt, ngày xưa còn có cách nói “Tô Hồ Thục thiên hạ chừng” (đại khái là khen Tô Châu, Hồ Châu, Thục Châu:d), Hồ Châu phủ quả nhiên là rất giàu có và đông đúc.
Tiểu Tứ Tử bọn họ đi trên đường khiến cho không ít người chú ý đến, nguyên nhân đầu tiên nhất chính là đi theo sau Tiểu Tứ Tử là một con trảo ly lớn Thạch Đầu [ xen mồm, về diện mạo của Thạch Đầu, có thể tưởng tượng thành con mèo lớn đáng yêu hoặc là một con lang bự bự, Tiểu Tứ Tử cưỡi trên lưng nó, ôm cổ nó……]
Thứ hai, sau trảo li, chính là hai người đi trước cũng rất được nhiều người chú ý, Tiêu Lương là một thanh niên tiêu sái, tuấn mĩ. Mà Tiểu Tứ Tử lại là một thiếu niên trắng nộn nộn, đáng yêu đến cực điểm, thoạt nhìn chỉ mới khoảng mười lăm mười sáu, lại nắm tay Tiêu Lương, vội vội vàng vàng chạy đi.
Bốn ảnh vệ theo ở phía sau, cảnh giác nhìn người xung quanh, thấy những người này nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử, tức giận đến ngứa miệng, “Nhìn cái gì? Ai cho ngươi nhìn mà nhìn?”
Tiểu Tứ Tử thấy vậy cũng mặc kệ, hắn đã thấy phía trước không xa có một cánh cửa lớn của nha môn, liền chạy nhanh đến, lại bị nha dịch ở cửa ngăn cản.
Hai nha dịch nhìn nhìn Tiểu Tứ Tử, một người tuổi khá lớn cười ha ha hỏi hắn, “Tiểu hài nhi? Có chuyện gì? Cổng nha môn không phải nơi tùy tiện để đến a.”
Tiểu Tứ Tử nghe hắn gọi mình là tiểu hài nhi, cảm thấy có chút khó chịu, nhưng lại không so đo, nói, “Ta muốn làm bộ khoái!”
Hai nha dịch quay mặt nhìn nhau, đều nở nụ cười, gật gật đầu, “Kia cũng có thể được, ngươi trước hết về lo mà học công phu cho tốt, chờ đến khi trưởng thành thì đến làm bộ khoái.”
Tiểu Tứ Tử nhăn nhăn cái mũi, “Ta mười sáu tuổi rồi!”
“Thật không?” hai nha dịch đều cảm thấy thú vị, “Nhìn không ra đấy nha, mười sáu tuổi sao lại đáng yêu như vậy a…” Nói còn chưa dứt lời, liền cảm giác sau lưng lạnh cả người, vừa quay đầu, chỉ thấy Tiêu Lương lạnh lùng nhìn hai người bọn họ, lập tức thu hồi ý cười, “Hai vị, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Tiểu Tứ Tử nhìn hai người, nói, “Ta muốn đến nha môn các ngươi làm bộ khoái!”
=口= Hai nha dịch đều choáng váng, nghĩ trong chốc lát, đột nhiên liền ôm bụng cười ha ha. Tiểu Tứ Tử khó hiểu nhìn hai người cười đến nỗi ngã tới ngã lui, mặt cũng hơi hơi đỏ lên, Tiêu Lương đau lòng ngìn khuôn mặt trắng noãn của Tiểu Tứ Tử biến thành màu đỏ…… Giống như cây đào mật, nhìn thật đáng yêu a.
“Tiểu oa nhi.” Một nha dịch khác nhịn cười, nhìn Tiểu Tứ Tử nói, “Ngươi làm sao có thể làm bộ khoái a? Vừa nhìn là biết người là con nhà phú qúy, làm nha dịch vừa khổ lại mệt, chỗ nào lại có người muốn con nhà mình làm những việc nặng nhọc này a, vẫn là về nhà đi.”
“Ta… Ta thật sự muốn làm bộ khoái.” Tiểu Tứ Tử hưng phấn bừng bừng mà đến, không nghĩ tới lại bị người ta tạt cho một chậu nước lạnh, gấp đến độ đôi mắt đều đỏ.
“Ồn ào cái gì vậy?” Lúc này, trong nha môn có một thân hình khôi ngô mặc đồ màu đen đi ra. Hai nha dịch kia nhanh chóng thu hồi nụ cười chạy lại, cung kính nhìn người nọ hành lễ, miệng nói, “Lưu tổng Bộ đầu.”
Người nọ gật gật đầu, xoay mặt nhìn Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương.
Tiểu Tứ Tử cũng ngẩng mặt nhìn người nọ, trong lòng âm thầm lấy làm kì lạ, người này giống như so với Cửu Cửu còn cao hơn a… Vóc dáng tốt nha, mặt vuông vuông, còn có râu quai nón, rất có khí khái nam tửu nha, Tiểu Tứ Tử trong lòng hâm mộ theo dõi hắn, nghĩ rằng, nếu có một ngày, Tiểu Tứ Tử cũng có thể vừa cao như vậy, vừa cường tráng như vậy thì tốt rồi.
Tiêu Lương ở phía sau, thấy Tiểu Tứ Tử nhìn chằm chằm bộ khoái kia đến ngẩn người, khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng mà ho khan một tiếng.
Mà bộ khoái kia cũng là nhìn chằm chằm vào Tiểu Tứ Tử, trong lòng hắn nghĩ, đó là một nam oa nhi hay là một nữ oa nhi đây? Như thế nào lại dễ nhìn như vậy a? Nghe được Tiêu Lương ho khan một tiếng, bộ khoái kia nhanh chóng thu hồi thần trí, nhìn hai nha dịch nói, “Buổi tối nhớ thức để canh đêm.”
“Dạ!” Hai nha dịch cùng nhanh chóng gật đầu, Lưu tổng Bộ đầu xoay người muốn đi vào, lại nghe Tiểu Tứ Tử kêu, “Chờ một chút!”
Lưu tổng Bộ quay đầu, khó hiểu nhìn Tiểu Tứ Tử, “Chuyện gì?”
“Ngươi là tổng Bộ đầu sao? Ta muốn làm bộ khoái trong nha môn này.” Tiểu Tứ Tử mói.
Lưu tổng Bộ sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu nói, “Tiểu hài tử buổi tối đừng chạy lung tung, nhanh nhanh về nhà đi.” Nói xong, xoay người rời đi.
Tiểu Tứ Tử hai lần đều bị đã kích, mày nhăn lại, mặt buồn buồn, vẻ mặt mất hứng.
Hai nha dịch kia nhìn bộ dáng của hắn thì thấy đau lòng, liền bước qua, “Tiểu oa nhi, hắn tên là Lưu Nghị, là tổng Bộ đầu của chúng ta, cũng là một trong số những danh bộ của vùng Chiết Giang này! Nhân nghĩa thiết quyền thần bộ.”
Tiểu Tứ Tử càng thêm càng thêm hâm mộ, tâm nói, “Thiết quyền thần bộ a…… Hảo khí phách nha.”
“Vì cái gì lại không cho ta làm bộ khoái?” Tiểu Tứ Tử nhìn hai nha dịch, “Ta có thể không cần tiền công.”
Hai nha dịch lắc đầu cười, nhìn Tiểu Tứ Tử nói, “Ngươi tốt nhất vẫn là hảo hảo luyện công trước, chờ trưởng thành giống như Lưu tổng bộ, thì lại đến đây làm bộ khoái.”
Cách đó không xa, ba ảnh vệ sống chết giữ chặt Thanh Ảnh.
Thanh Ảnh giãy giụa, “Đừng ngăn cản ta, lão tử muốn đi làm thịt cái đám nha sai kia! Dám khi dễ Tiểu Vương gia chúng ta như vậy, ăn gan hùm mật gấu hay sao!”
“Ngươi như vậy mà đi ra ngoài thì khẳng định là Tiểu Vương gia sẽ rất tức giận a.”
“Hơn nữa a, chính là, làm cái gì mà bộ khoái, còn bị người coi thường.”
“Đúng vậy!”
Ở xa xa, Công Tôn sắn tay áo hùng hổ xông lên, bị Triệu Phổ ôm lấy, “Thân ái, ngươi không phải muốn Tiểu Tứ Tử đừng làm bộ khoái nhất sao, lúc này người ta cự tuyệt hắn, ngươi còn muốn đánh người?”
Công Tôn ngứa miệng mắng, “Không biết, ngươi nhìn coi biểu tình của Tiểu Tứ Tử kìa, dám như vậy mà khi dễ bảo bối nhà ta, lão tử cùng hắn đánh một trận!”
“Đến đây đến đây!” Triệu Phổ thấy Tiêu Lương kéo Tiểu Tứ Tử ủ rũ trở về, liền mang Công Tôn nhanh trốn vào cái hẻm nhỏ bên cạnh.
Tìm một nhà nghỉ, đặt một gian phòng tốt, Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ Tử mang hành lí đặt xuống, cùng nhau bước lên lầu hai, bên cạnh cái cửa sổ đang mở là một bộ bàn ghế sạch sẽ, Tiêu Lương gọi đồ ăn cùng một ấm trà. Đồ ăn đưa lên, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử buồn bã ỉu xìu, Tiêu Lương có chút đau lòng, gắp vào chén hắn một miếng rau, khuyên nhủ, “Cẩn nhi, ăn một chút gì đi.”
Tiểu Tứ Tử cầm chiếc đũa, chọt chọt viên thịt xá xíu trong chén, đẩy qua đẩy lại, Tiêu Lương nhìn thấy thì cảm thấy thương cảm nhìn viên thịt, nói, “Cẩn nhi, ngươi đùng khổ sở, ăn cơm xong rồi chúng ta sẽ từ từ nghĩ cách.”
Tiểu Tứ Tử dẫu miệng nhìn Tiêu Lương, nói, “Tiểu Lương Tử, bọn họ vì cái gì lại không cần ta làm bộ khoái? Ta đã nói là không cần tiền.”
Tiêu Lương bất đắc dĩ thở dài, tâm nói, sao có thể nói ngươi quá đáng yêu, không có dáng làm bộ khoái đây. Đưa tay nắm lấy tay Tiểu Tứ Tử, Tiêu Lương nói, “Kỳ thật cũng không nhất định phải đến nha môn mới có thể làm, có rất nhiều phương pháp có thể giúp ngươi làm thần bộ.”
Tiểu Tứ Tử nghe xong sửng sốt, đáng thương hề hề ngẩng mặt nhìn Tiêu Lương, hỏi, “Biện pháp gì nha?”
Tiêu Lương mỉm cười, chỉ chỉ vào cái hoàng bảng nằm trong lòng Tiểu Tứ Tử đã lộ ra, nói, “Ngươi nghĩ lại xem, nếu ngươi bắt được một đạo tặc danh chấn thiên hạ, không phải tự nhiên sẽ thành danh bộ sao?”
Tiểu Tứ Tử hai mắt sáng ngời, “Đúng vậy…… Nhưng là, ngươi đã nói, đạo tặc không phải tùy tiện là có thể gặp được.”
Tiêu Lương gật đầu, “Bắt không được đạo tặc, thì trước cứ bắt tiểu tặc, ngươi nghĩ coi, nếu bắt được hơn mười, hai mươi tên tiểu tặc, cũng có thể danh chấn một phương a? Đến lúc đó cũng còn sợ quan phủ không cần ngươi sao?”
Tiểu Tứ Tử càng nghe càng cao hứng, gật đầu, “Đúng vậy đúng vậy, Tiểu Lương Tử, ngươi thật là lợi hại nha!”
Tiêu Lương lại gắp cho Tiểu Tứ Tử món mà hắn thích, đưa tới trước mặt hắn, đem viên thịt bị Tiểu Tứ Tử chọt tới chọt lui bỏ qua một bên, “Ăn một chút gì đi, buổi tối hảo hảo mà ngủ một giấc, mấy ngày này chúng ta ở lại Hồ Châu phủ, ta không tin trong phủ Hồ Châu này đến một tên trộm cũng không có. Nếu có một chúng ta sẽ bắt một, làm cho bọn nha dịch nhìn thấy sự lợi hại của ngươi.”
Tiểu Tứ Tử gật đầu lia lịa, nói, “Tiểu Lương Tử, ngươi thật là tốt nha!”
Tiêu Lương vươn người qua, nói, “Vậy hôn một cái đi?”
“Ân!” Tiểu Tứ Tử từ nhỏ được giáo dục rằng không được để cho người khác hôn, nhưng Công Tôn lại không dạy hắn là không được hôn người khác, liền vươn người qua, ở trên mặt Tiêu Lương “Thu” một cái.
Xa xa, trên nóc nhà, bốn ảnh vệ ngồi mắng thầm — bị lừa, Tiểu Vương gia của bọn họ bị lừa a.
Lại trên một nóc nhà khác, Triệu Phổ giật mình nhìn Công Tôn, cứ nghĩ rằng hắn thấy bảo bối nhà mình bị Tiêu Lương lừa đi hôn một cái thì sẽ nổi trận lôi đình, không nghĩ tới rằng biểu tình của Công Tôn vẫn còn bình tĩnh như vậy a.
“Thân ái.” Triệu Phổ khều khều tay áo Công Tôn, “Ngươi như thế nào lại không tức giận a?”
Công Tôn liếc hắn một cái, nháy mắt mấy cái, “Cần gì phải tức giận a, là Tiểu Tứ Tử ăn đậu hũ của Tiêu Lương, cũng không phải là Tiêu Lương ăn đậu hũ của Tiểu Tứ Tử.”
Triệu Phổ nhìn chằm chằm Công Tôn trong chốc lát, vươn nửa người qua, “Thân ái, đến đây, ngươi cứ tùy tiện ăn a.”
Công Tôn giơ chân đạp qua một quyền.