Tiểu Tứ Tử cùng mọi người theo sau Thạch Đầu đi đến cửa sổ, Thạch Đầu quỳ rạp trên mặt đất ngửi ngửi, chậm chậm đi về phía trước, nó vừa đi vừa ngửi, ra ngoài viện, nó đi vòng vòng phía tây viện. “Đó là nơi nào?”
Tiêu Lương hỏi Vương Hổ. “Nga, tây viện là phòng bếp, đều là nơi ở của hạ nhân.”
Quản gia thay Vương Hổ trả lời. Thạch Đầu ngửi a ngửi, đi vòng vòng quanh nhà, tại một chỗ vòng vo qua lại, đứng vào trong viện. “Thạch Đầu nha?”
Tiểu Tứ Tử khó hiểu hỏi nó, “Ngươi tới nơi này làm cái gì a?”
Thạch Đầu “chi chi”
kêu lên, nhìn chằm chằm gian phòng thứ nhất đang đóng chặt cửa sổ. “Đó là phòng ai?”
Long Thiên Lý hỏi Vương Hổ. Vương Hổ xoay mặt nhìn quản gia. “Nga, đó là phòng của một hộ viện (người bảo vệ), tên là Tô An.”
Quản gia nói xong, liền kêu, “Tô An, Tô An? Ngủ hay chưa a, mau ra đây.”
Theo sau, chợt nghe bên trong có âm thanh truyền ra, ngọn đèn cũng sáng, cửa mở ra, một nam tử khoảng hai mươi tuổi vừa thắt đai lưng vừa chạy ra cấp Vương Hổ hành lễ, “Viên ngoại gia… Ách.”
Hắn còn chưa kịp nói xong, chợt nghe thấy tiếng “vù vù”
, cúi đầu nhìn, hoảng sợ, chỉ thấy một con nhìn như tiểu hùng nhưng lại không biết là động vật gì, chính là đang ngẩng đầu, đối hắn trừng mắt. Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương nhìn nhau, Tiêu Lương hỏi Tô An, “Trước canh ba ngươi đã làm gì, ở nơi nào?”
Tô An sắc mặt hơi trắng bệch, nói, “Ách, ta, làm xong việc rồi đi ngủ a.”
Hắn vừa dứt lời, Thạch Đầu liền hướng hắn mà bước lại từng bước, theo sau lập tức nhảy lên, hạ gục Tô An, đặt tại dưới thân. “Ai nha…… Má ơi, cái gì nha!”
Tô An sợ hãi, còn tưởng những người kia muốn ăn thịt hắn, Tiểu Tứ Tử kêu lên một tiếng, “Thạch Đầu.”
Thạch Đầu quay đầu lại liếc nhìn Tiểu Tứ Tử một cái, “chi chi”
hai tiếng, Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, hỏi, “Vừa nãy hắn khi dễ tiểu thiếu gia?”
Thạch Đầu lại “chi chi”
vài tiếng, nâng móng vuốt, một trảo đặt tại áo của Tô An, toàn bộ tay áo đều bị xé xuống. Mọi người tập trung nhìn vào, liền thấy trên cánh tay Tô An có mấy còn lưu lại mấy vết cào, vết máu cũng có, hẳn là lúc Vương Nhất Miêu phản kháng đã lưu lại. Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, “Tốt lắm! Nguyên lai là ngươi nha!”
“Không… Không phải a, các ngươi, các ngươi không có chứng cớ, không được ngậm máu phun người a!”
Tô An phản kháng, vừa nghĩ giãy dụa đứng lên, nhưng là bị móng vuốt của Thạch Đầu đè lại, hắn vừa động, Thạch Đầu liền dùng một chút lực, làm Tô An đau lên mà kêu oai oái. “Nói!”
Long Thiên Lý trừng mắt nhìn hắn, “Có phải hay không là ngươi làm?”
“Không… Không phải a.”
Tô An vẫn chống chế. “Ngươi sống chết không nhận cũng không sao!”
Tiêu Lương thấp giọng nói, “Ngươi vừa mới dùng đai lưng để buộc tiểu thiếu gia, chắc chắn còn để lại trong phòng!”
“Không có khả năng!”
Tô An tranh cãi, “Ta không phải dùng dây lưng buộc…”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, có muốn thu về cũng khó khăn, Tiểu Tứ Tử nhướng mày, cả giận nói, “Quả nhiên là ngươi!”
Long Thiên Lý phân phó nha dịch, “Đến a, bắt hắn lại cho ta!”
“Ai nha, ngươi cái tên vô sĩ này, ta có điểm nào bạc đãi ngươi, ngươi sao lại đối với con ta như vậy!”
Vương Hổ ngàn vạn lần không thể ngờ chuyện này là do hạ nhân trong nhà mình làm, tức giận đến nỗi xông lên muốn cùng Tô An liều mạng. Mấy nha dịch cũng cầm gông đi lên muốn bắt người, Tiểu Tứ Tử đối Thạch Đầu vẫy vẫy tay, “Thạch Đầu, trở về, để cho nha dịch bắt hắn!”
Thạch Đầu nghe lời lắc lắc cái đuôi, tí ta tí tửng trở về, thần khí đứng bên người Tiểu Tứ Tử. Tiểu Tứ Tử đưa tay sờ sờ đầu nó, lại nhéo nhéo tai nó vài cái, “Thực ngoan, hôm nay lập công lớn, như thế này lúc trở về, sẽ lấy gì ngon ngon cho ngươi ăn.”
Thạch Đầu thoải mái mà hừ hừ vài tiếng, dựa vào chân Tiểu Tứ Tử cọ a cọ. Mà ngay tại phía sau, Tô An kia đứng vụt lên, vọt tới chỗ Vương Hổ đang muốn đánh hắn, đưa tay, từ sau lưng rút ra một cây chủy thủ đặt ngay cổ Vương Hổ, hô to một tiếng, “Đều lui ra phía sau! Đừng tới đây!”
“Lão gia!”
Quản gia nóng nảy muốn tiến lên, bị Tiêu Lương cùng Mục Phương ngăn cản. “Hừ.”
Tô An nộ khí đằng đằng nói, “Ta mới không sợ chết đâu, ta muốn Vương gia bọn họ sống không bằng chết!”
Tiểu Tứ Tử cùng Long Thiên Lý liếc mắt nhìn nhau, khó hiểu hỏi hắn, “Ngươi cùng Vương gia có cừu hận gì sao?”
“Nếu không phải tại lão già này, ta như thế nào lại khốn cùng đến nỗi phải làm hạ nhân cho người khác?”
Tô An nhìn chằm chằm Vương Hổ, nói, “Ngươi còn nhớ rõ, ngươi cùng huynh đệ ngươi là Tô Phúc cùng đi Sơn Đông bàn việc buôn bán, sau ngươi lại phát tài, hắn lại chết một cách kì lạ, lưu lại cô nhi quả phụ ở Huy Châu không người chiếu cố… Ta chính là con của Tô Phúc! Ta trăm phương nghìn kế mới tìm được ngươi, nhất định phải cho ngươi nợ máu trả bằng máu. Hôm nay ta giết ngươi rồi sẽ tự sát, cũng coi như là thay phụ thân ta báo thù!”
“Ngươi… Ngươi là con của Tô Phúc?”
Vương Hổ cũng lắp bắp kinh hãi. “Như thế nào, không nghĩ tới?”
Tô An cười lạnh, “Ngươi sợ rồi sao!”
Vương Hổ thở dài lắc đầu, “Ai nha, phụ thân ngươi khi đó là bệnh mà chết, cũng không phải là ta hại chết nha! Ta đem tiền của mình chữa bệnh cho hắn…… Hắn sắp chết còn để lại phong thư cho ta nhờ ta chiếu cố mẫu tử các ngươi, nhưng là khi ta trở về, sau mọi cách tìm kiếm, cũng không tìm được tung tích các ngươi a!”
“Ngươi nói bậy!”
Tô An nổi giận, như thế nào cũng không chịu tin chính mình nhiều năm cừu hận như vậy lại hóa ra là hiểu lầm, vẫn kề giao định giết Vương Hổ. chính lúc này, chỉ thấy Tiêu Lương cổ tay run lên, một đạo hàn quang bay ra, trực tiếp bắn vào cổ tay Tô An. “A!”
Cổ tay Tô An bị phi tiêu bắn trúng, đau quá mà hét to một tiếng, chủy thủ trong tay rơi xuống đất, mấy nha dịch liền tiến lên cứu lão viên ngoại, mà Tô An cũng xoay người bỏ chạy, nha dịch lập tức đuổi theo bắt hắn. Mục Phương vừa định tiến lên bắt Tô An, đã thấy Tiểu Tứ Tử khoát tay, nói, “Chậm đã, không vội không vội!”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều nhìn về phía Tiểu Tứ Tử, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử nhìn trái nhìn phải, đối quản gia nói, “Ngươi đi nhà bếp, lấy chài cán bột cho ta.”
Quản gia bước nhanh vào nhà bếp, lấy ra một cái chài cán bột đưa cho Tiểu Tứ Tử. Lúc này, trong viện loạn thành một đoàn, Vương Hổ tâm tình cũng vô cùng phức tạp. Cùng lúc nghĩ, đây là con cố nhân, thân thế bi thương, hôm nay hắn gây ra sai lầm lớn, thật sự không đành lòng nhìn hắn phải chịu cảnh tù lao, đang muốn tha hắn. Mặt khác, nghĩ đến con của mình thực sự vô tội, nếu tha cho hắn, đến lúc đó như thế nào đòi lại công đạo cho con a, thật sự là thiên ý trêu người! Tiểu Tứ Tử cầm chài cán bột nhìn nhìn, xoay người, đưa tay vẫy vẫy Thạch Đầu. Thạch Đầu bước tới gần, Tiểu Tứ Tử vén lỗ tai tròn tròn mập mập của nó nhỏ giọng nói hai câu, Thạch Đầu kêu “chi chi”
hai tiếng. Tiểu Tứ Tử đem chài cán bột đưa cho Thạch Đầu, Thạch Đầu ngậm vào miệng, cắn chặt, cúi đầu, nhìn chằm chằm phía trước. Lúc này, nha dịch đã bắt được Tô An, Tô An kia cũng thật hung dữ, nhưng tay chân cũng bị mấy nha dịch trói lại, còn tại chỗ giãy dụa, đưa lưng hướng về phía Tiểu Tứ Tử bọn họ. Tiểu Tứ Tử đột nhiên giơ tay chỉ vào mông Tô An, đối Thạch Đầu nói, “Thạch Đầu, thượng!”
Tiêu Lương liền nheo mắt, chỉ thấy Thạch Đầu lùi lại, hai chân trước lấy đà chạy, theo sau liền “sưu”
một tiếng vọt mạnh ra ngoài, cắn chài cán bột, nhắm ngay mông Tô An…… Tiểu Tứ Tử vội vã lấy tay che mắt lại, cùng lúc đó…… “A a a a……”
Tất cả mọi người đều nhắm mắt, chợt nghe Tô An hét thảm một tiếng…… Chài cán bột vung lên, vừa lúc cắm vào mông của hắn…(Má ơi >”
<) Khuôn mặt Tô An vặn vẹo, vươn tay ôm lấy mông, ai ai kêu lên, mà mấy nha dịch cũng choáng váng, tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người. Thạch Đầu lui ra phía sau vài bước, giơ chân gãi gãi cái cổ ngứa, quay thân mình lại lắc lắc đuôi trở về. Tiểu Tứ Tử vỗ vỗ đầu Thạch Đầu, mấy nha dịch đem chài cán bột cắm ở mông Tô An rút ra, nhìn thoáng qua, đều khẽ nhíu mày. Tình hình này so với tiểu thiếu gia, chỉ có hơn chứ không kém a! Trên mái nhà, Triệu Phổ che miệng cười đến rung người, Công Tôn cũng dở khóc dở cười, nói, “Kia, tiểu bại hoại suy nghĩ cái gì đâu, như thế nào lại ép buộc người như vậy a.”
Tiêu Lương cũng không giải thích được, xoay mặt hỏi Tiểu Tứ Tử, “Cẩn nhi, làm cái gì vậy?”
Tiểu Tứ Tử nói, “Cái này gọi là ăn miếng trả miếng, cấp tiểu thiếu gia hết giận. Mặt khác, người đó cùng Vương viên ngoại quan hệ phức tạp như vậy, Vương viên ngoại là muốn đối xử tử tế với hắn, nhưng là sợ Vương Nhất Miêu trong lòng có khúc mắc, hiện tại đem hắn bị như vậy đến cho Vương Nhất Miêu nhìn xem, hai người cùng nhau trị thương. Thuận tiện nói ra sự tình năm đó, mọi chuyện đều nói rõ ràng, không phải tốt nhất sao? Đương nhiên, trừng phạt nhất định phải có. Bất quá, về phần này có thể tha thứ cho hắn hay không, còn phải xem Vương Nhất Miêu tiểu thiếu gia.”
Tiêu Lương há to miệng mà nhìn Tiểu Tứ Tử, ai nói vật nhỏ này ngốc a, phương pháp này không phải vẹn cả đôi đường sao, mọi người ở đây không ai nghĩ được nhưng Tiểu Tứ Tử lại có thể dễ dàng nghĩ ra. Triệu Phổ trên mái nhà nhướn nhướn mi nhìn Công Tôn, “Thân ái, Tiểu Tứ Tử là ngốc thực hay bình thường vẫn giả ngốc, nguyên lai là thông minh như vậy a.”
Công Tôn cũng vô lực, tâm nói, này tiểu ngốc tử là muốn sự tình đơn giản, chỉ biết ăn miếng trả miếng mới có thể nghĩ ra phương án giải quyết tốt như vậy. Long Thiên Lý liên tục vỗ tay, “Tiểu Tứ Tử, ngươi thực sự là hảo thông minh, hảo thông minh a!”
Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm, có chút xấu hổ, Vương Hổ cũng cùng mọi người nói lời cảm tạ, chỉ biết lắc đầu, nhìn Tô An, Tiểu Tứ Tử nói với hạ nhân, “Nâng hắn đến phòng thiếu gia đi, mặt khác cũng chuẩn bị giường.”
Theo sau, mọi người mang Tô An theo, đi vào trong phòng Vương Nhất Miêu. Vương Nhất Miêu liếc mắt một cái đã nhận ra ánh mắt của Tô An, lúc đầu còn bị dọa cho ngây người, nhưng sau nhìn đến tình hình của Tô An, cũng trợn tròn mắt. Vương Hổ tìm một lang trung đến xem vết thương cho Tô An, lão lang trung đầu lắc như trống bỏi, nói, “Ai nha, người trẻ tuổi hiện tại như thế nào cũng không biết tiết chế a, này còn biến thành bộ dạng gì nữa? Cúc hoa đều bạo!”
Tiểu Tứ Tử bừng tỉnh đại ngộ, nhìn Tiêu Lương, “Nga, Tiểu Lương Tử, nguyên lai nơi đó là cúc hoa nha, cho nên mới kêu hái hoa…… Ngô.”
Miệng bị Tiêu Lương che lại. Tô An mặt đỏ bừng, nghĩ đến nơi kia vừa giận vừa đau, chỉ thấy Thạch Đầu ngồi gãi ngữa một bên, liền hung hăng trừng mắt liếc Thạch Đầu một cái. Đại phu thượng dược cho Tô An, lại phân phó vài câu rồi rời đi. Vương Hổ đến thư phòng, từ ngăn tủ lấy ra một cái hộp gỗ lim, rồi quay lại. Đem hộp gỗ lim đặt trước mặt Tô An, Vương Hổ thật cẩn thận mở nó ra, nói, “Hộp này, là năm đó phụ thân ngươi lưu lại, ta vẫn bảo quản. Năm đó ta thỉnh đại phu xem bệnh cho hắn, ta dùng đều là bạc của chính mình, Vương Hổ ta cho dù là một tên quê mùa, nhưng vẫn hiểu được đạo nghĩa.”
Vừa nói, vừa lấy ra một túi bạc, đưa cho Tô An, “Đây là tiền vốn của phụ thân ngươi, trên đó còn có ấn, ngươi có thể nhìn xem, còn cái này, là phong thư mà phụ thân ngươi viết cho ngươi.”
Tô An nhìn bạc, bạc này đúng thật là bạc mà lúc phụ thân hắn mang đi, lại duỗi tay tiếp nhận thư, mở ra nhìn thật lâu sau, nước mắt liền chảy xuống, vừa thẹn vừa xấu hổ lại khổ sở. Vương Nhất Miêu có chút không rõ tình hình trước mắt, liền hỏi phụ thân đây là có chuyện gì. Vương Hổ đại khái nói qua chuyện tình năm đó cho con, lúc này Vương Nhất Miêu mới hiểu được, nguyên lai là con của cố nhân. Tô An kia thật đáng giận, đối với chính mình làm ra loại chuyện này, nhưng là nghĩ lại, hắn cũng thực là một người đáng thương a…… Long Thiên Lý một bên nói với Tô An, “Tô An, tuy răng ngươi về tình có thể tha, nhưng là phạm sai lầm chính là phạm sai lầm, sẽ không thể dễ dàng tha ngươi như vậy, ngươi có nhận phạt hay không?”
Tô An áy náy gật đầu, nói, “Ta nhận, đều là ta không tốt, vô tâm nên mới thương tổn tiểu thiếu gia……”
“Tốt lắm, ta phạt ngươi chờ vết thương lành lại, liền chịu bốn mươi trượng, sau đó giam ngắn hạn ba năm.”
Long Thiên Lý nói. “Đại nhân……”
Vương Nhất Miêu đột nhiên mở miệng, “Cái kia…… Bốn mươi trượng là được rồi, giam ngắn hạn… Coi như không có.”
Tát cả mọi người giật mình nhìn Vương Nhất Miêu, không nghĩ tới người đi cầu xin lại là hắn. Vương Nhất Miêu đỏ mặt, nói, “Nếu như ta là hắn, phụ thân không minh bạch chết ở ngoài, hảo huynh đệ lại thăng chức rất nhanh, cũng sẽ hoài nghĩ mà báo thù…… Hắn về tình có thể tha thứ.”
Long Thiên Lý gật đầu, “Nói là nói như vậy, nhưng là luật pháp không dung!”
Vương Nhất Miêu lắc đầu, nói, “Phụ thân ta mỗi khi nói đến huynh đệ tô phúc năm đó, đều thổn thức không thôi, còn luôn tự trách mình không tìm được thê tử hắn, thẹn với huynh đệ. Nếu hiện tại phụ thân ta đưa con của huynh đệ ngồi tù ba năm, phụ thân nhất định rất khổ sở!”
Long Thiên Lý sửng sốt, quay mặt nhìn Vương Hổ, Vương Hổ liên tục gật đầu, thở dài không thôi. “Nhưng là…… Luật pháp……”
Long Thiên Lý tựa hồ có chút khó xử, lại thấy tất cả mọi người nhìn hắn, thật không biết làm sao mới tốt, đột nhiên Tiểu Tứ Tử lại vỗ vỗ lưng hắn, “Tiểu am thuần, ngươi như thế nào lại hết hy vọng như vậy nha.”
Long Thiên Lý sửng sờ, quay mặt nhìn Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, ngươi có biện pháp gì sao?”
Tiểu Tứ Tử nói, “Giam ngắn hạn ba năm không phải là làm trâu làm ngựa sao? Cùng với ở trong lao làm trâu làm ngựa, không bằng cấp cho Vương công tử làm trâu làm ngựa đi?”
“A?”
Long Thiên Lý khó hiểu. “Tô An làm hại là Vương thiếu gia, mà hiện tại muốn tha cho hắn cũng là Vương thiếu gia, không bằng chúng ta liền đồng ý đi.”
Tiểu Tứ Tửn nói, “Để cho Tô An ở lại Vương phủ làm hạ nhân cho Vương công tử, qua ba năm sau sẽ tính tiếp, nếu vương thiếu gia về sau vì chuyện này mà thành thân không được, thì để cho Tô An cùng hắn thành thân…… Ngô.”
Tiểu Tứ Tử chưa nói xong đã bị Tiêu Lương chặn miệng lại, cười cười với mọi người, “Ách, phía trước là có thể nghe, phần sau là Cẩn nhi tùy tiện nói thôi.”
Tiểu Tứ Tử hơi dẩu miệng, bất mãn nhìn Tiêu Lương, tâm nói, ta là thật tình nói, sao lại nói ta tùy tiện nói nha, hừ. Long Thiên Lý hỏi ý kiến Vương Hổ cùng Vương Nhất Miêu, hai người lúc này gật đầu đồng ý cách của Tiểu Tứ Tử, Long Thiên Lý cứ như vậy mà phán. Tô An cũng là cảm động đến rơi nước mắt, giương mắt lén lút nhìn Vương Nhất Miêu đang nằm úp sấp trên giường đối diện, trong lòng cảm khái, thiếu gia là tâm Bồ Tát, chính mình đối với hắn ác như vậy mà hắn vẫn tha thứ cho mình, lấy ơn báo oán. Hắn thầm hạ quyết tâm, từ nay về sau nhất định luôn chăm sóc chu đáo cho Vương Nhất Miêu, để trả ân ngày hôm nay của y. Lại nói vài năm sau, Vương Nhất Miêu được bảng vàng, làm đại quan, mà Tô An ở bên cạnh cũng chăm lo chu toàn cho hắn, một tấc cũng không rời, còn nhiều lần cứu được tính mạng của Vương Nhất Miêu. Sau lại vương lão gia cùng vương thái thái mất, Vương Nhất Miêu cùng hắn ở chung chiếu cố lẫn nhau. Tiểu Tứ Tử bọn họ viên mãn giải quyết vụ án ở Vương phủ, hoan hoan hỉ hỉ hồi nha môn, phá án thật là cao hứng, còn về phần Hoa Phi Phi kia, vẫn là như trước không có manh mối. —
Tiêu Lương hỏi Vương Hổ. “Nga, tây viện là phòng bếp, đều là nơi ở của hạ nhân.”
Quản gia thay Vương Hổ trả lời. Thạch Đầu ngửi a ngửi, đi vòng vòng quanh nhà, tại một chỗ vòng vo qua lại, đứng vào trong viện. “Thạch Đầu nha?”
Tiểu Tứ Tử khó hiểu hỏi nó, “Ngươi tới nơi này làm cái gì a?”
Thạch Đầu “chi chi”
kêu lên, nhìn chằm chằm gian phòng thứ nhất đang đóng chặt cửa sổ. “Đó là phòng ai?”
Long Thiên Lý hỏi Vương Hổ. Vương Hổ xoay mặt nhìn quản gia. “Nga, đó là phòng của một hộ viện (người bảo vệ), tên là Tô An.”
Quản gia nói xong, liền kêu, “Tô An, Tô An? Ngủ hay chưa a, mau ra đây.”
Theo sau, chợt nghe bên trong có âm thanh truyền ra, ngọn đèn cũng sáng, cửa mở ra, một nam tử khoảng hai mươi tuổi vừa thắt đai lưng vừa chạy ra cấp Vương Hổ hành lễ, “Viên ngoại gia… Ách.”
Hắn còn chưa kịp nói xong, chợt nghe thấy tiếng “vù vù”
, cúi đầu nhìn, hoảng sợ, chỉ thấy một con nhìn như tiểu hùng nhưng lại không biết là động vật gì, chính là đang ngẩng đầu, đối hắn trừng mắt. Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương nhìn nhau, Tiêu Lương hỏi Tô An, “Trước canh ba ngươi đã làm gì, ở nơi nào?”
Tô An sắc mặt hơi trắng bệch, nói, “Ách, ta, làm xong việc rồi đi ngủ a.”
Hắn vừa dứt lời, Thạch Đầu liền hướng hắn mà bước lại từng bước, theo sau lập tức nhảy lên, hạ gục Tô An, đặt tại dưới thân. “Ai nha…… Má ơi, cái gì nha!”
Tô An sợ hãi, còn tưởng những người kia muốn ăn thịt hắn, Tiểu Tứ Tử kêu lên một tiếng, “Thạch Đầu.”
Thạch Đầu quay đầu lại liếc nhìn Tiểu Tứ Tử một cái, “chi chi”
hai tiếng, Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, hỏi, “Vừa nãy hắn khi dễ tiểu thiếu gia?”
Thạch Đầu lại “chi chi”
vài tiếng, nâng móng vuốt, một trảo đặt tại áo của Tô An, toàn bộ tay áo đều bị xé xuống. Mọi người tập trung nhìn vào, liền thấy trên cánh tay Tô An có mấy còn lưu lại mấy vết cào, vết máu cũng có, hẳn là lúc Vương Nhất Miêu phản kháng đã lưu lại. Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, “Tốt lắm! Nguyên lai là ngươi nha!”
“Không… Không phải a, các ngươi, các ngươi không có chứng cớ, không được ngậm máu phun người a!”
Tô An phản kháng, vừa nghĩ giãy dụa đứng lên, nhưng là bị móng vuốt của Thạch Đầu đè lại, hắn vừa động, Thạch Đầu liền dùng một chút lực, làm Tô An đau lên mà kêu oai oái. “Nói!”
Long Thiên Lý trừng mắt nhìn hắn, “Có phải hay không là ngươi làm?”
“Không… Không phải a.”
Tô An vẫn chống chế. “Ngươi sống chết không nhận cũng không sao!”
Tiêu Lương thấp giọng nói, “Ngươi vừa mới dùng đai lưng để buộc tiểu thiếu gia, chắc chắn còn để lại trong phòng!”
“Không có khả năng!”
Tô An tranh cãi, “Ta không phải dùng dây lưng buộc…”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, có muốn thu về cũng khó khăn, Tiểu Tứ Tử nhướng mày, cả giận nói, “Quả nhiên là ngươi!”
Long Thiên Lý phân phó nha dịch, “Đến a, bắt hắn lại cho ta!”
“Ai nha, ngươi cái tên vô sĩ này, ta có điểm nào bạc đãi ngươi, ngươi sao lại đối với con ta như vậy!”
Vương Hổ ngàn vạn lần không thể ngờ chuyện này là do hạ nhân trong nhà mình làm, tức giận đến nỗi xông lên muốn cùng Tô An liều mạng. Mấy nha dịch cũng cầm gông đi lên muốn bắt người, Tiểu Tứ Tử đối Thạch Đầu vẫy vẫy tay, “Thạch Đầu, trở về, để cho nha dịch bắt hắn!”
Thạch Đầu nghe lời lắc lắc cái đuôi, tí ta tí tửng trở về, thần khí đứng bên người Tiểu Tứ Tử. Tiểu Tứ Tử đưa tay sờ sờ đầu nó, lại nhéo nhéo tai nó vài cái, “Thực ngoan, hôm nay lập công lớn, như thế này lúc trở về, sẽ lấy gì ngon ngon cho ngươi ăn.”
Thạch Đầu thoải mái mà hừ hừ vài tiếng, dựa vào chân Tiểu Tứ Tử cọ a cọ. Mà ngay tại phía sau, Tô An kia đứng vụt lên, vọt tới chỗ Vương Hổ đang muốn đánh hắn, đưa tay, từ sau lưng rút ra một cây chủy thủ đặt ngay cổ Vương Hổ, hô to một tiếng, “Đều lui ra phía sau! Đừng tới đây!”
“Lão gia!”
Quản gia nóng nảy muốn tiến lên, bị Tiêu Lương cùng Mục Phương ngăn cản. “Hừ.”
Tô An nộ khí đằng đằng nói, “Ta mới không sợ chết đâu, ta muốn Vương gia bọn họ sống không bằng chết!”
Tiểu Tứ Tử cùng Long Thiên Lý liếc mắt nhìn nhau, khó hiểu hỏi hắn, “Ngươi cùng Vương gia có cừu hận gì sao?”
“Nếu không phải tại lão già này, ta như thế nào lại khốn cùng đến nỗi phải làm hạ nhân cho người khác?”
Tô An nhìn chằm chằm Vương Hổ, nói, “Ngươi còn nhớ rõ, ngươi cùng huynh đệ ngươi là Tô Phúc cùng đi Sơn Đông bàn việc buôn bán, sau ngươi lại phát tài, hắn lại chết một cách kì lạ, lưu lại cô nhi quả phụ ở Huy Châu không người chiếu cố… Ta chính là con của Tô Phúc! Ta trăm phương nghìn kế mới tìm được ngươi, nhất định phải cho ngươi nợ máu trả bằng máu. Hôm nay ta giết ngươi rồi sẽ tự sát, cũng coi như là thay phụ thân ta báo thù!”
“Ngươi… Ngươi là con của Tô Phúc?”
Vương Hổ cũng lắp bắp kinh hãi. “Như thế nào, không nghĩ tới?”
Tô An cười lạnh, “Ngươi sợ rồi sao!”
Vương Hổ thở dài lắc đầu, “Ai nha, phụ thân ngươi khi đó là bệnh mà chết, cũng không phải là ta hại chết nha! Ta đem tiền của mình chữa bệnh cho hắn…… Hắn sắp chết còn để lại phong thư cho ta nhờ ta chiếu cố mẫu tử các ngươi, nhưng là khi ta trở về, sau mọi cách tìm kiếm, cũng không tìm được tung tích các ngươi a!”
“Ngươi nói bậy!”
Tô An nổi giận, như thế nào cũng không chịu tin chính mình nhiều năm cừu hận như vậy lại hóa ra là hiểu lầm, vẫn kề giao định giết Vương Hổ. chính lúc này, chỉ thấy Tiêu Lương cổ tay run lên, một đạo hàn quang bay ra, trực tiếp bắn vào cổ tay Tô An. “A!”
Cổ tay Tô An bị phi tiêu bắn trúng, đau quá mà hét to một tiếng, chủy thủ trong tay rơi xuống đất, mấy nha dịch liền tiến lên cứu lão viên ngoại, mà Tô An cũng xoay người bỏ chạy, nha dịch lập tức đuổi theo bắt hắn. Mục Phương vừa định tiến lên bắt Tô An, đã thấy Tiểu Tứ Tử khoát tay, nói, “Chậm đã, không vội không vội!”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều nhìn về phía Tiểu Tứ Tử, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử nhìn trái nhìn phải, đối quản gia nói, “Ngươi đi nhà bếp, lấy chài cán bột cho ta.”
Quản gia bước nhanh vào nhà bếp, lấy ra một cái chài cán bột đưa cho Tiểu Tứ Tử. Lúc này, trong viện loạn thành một đoàn, Vương Hổ tâm tình cũng vô cùng phức tạp. Cùng lúc nghĩ, đây là con cố nhân, thân thế bi thương, hôm nay hắn gây ra sai lầm lớn, thật sự không đành lòng nhìn hắn phải chịu cảnh tù lao, đang muốn tha hắn. Mặt khác, nghĩ đến con của mình thực sự vô tội, nếu tha cho hắn, đến lúc đó như thế nào đòi lại công đạo cho con a, thật sự là thiên ý trêu người! Tiểu Tứ Tử cầm chài cán bột nhìn nhìn, xoay người, đưa tay vẫy vẫy Thạch Đầu. Thạch Đầu bước tới gần, Tiểu Tứ Tử vén lỗ tai tròn tròn mập mập của nó nhỏ giọng nói hai câu, Thạch Đầu kêu “chi chi”
hai tiếng. Tiểu Tứ Tử đem chài cán bột đưa cho Thạch Đầu, Thạch Đầu ngậm vào miệng, cắn chặt, cúi đầu, nhìn chằm chằm phía trước. Lúc này, nha dịch đã bắt được Tô An, Tô An kia cũng thật hung dữ, nhưng tay chân cũng bị mấy nha dịch trói lại, còn tại chỗ giãy dụa, đưa lưng hướng về phía Tiểu Tứ Tử bọn họ. Tiểu Tứ Tử đột nhiên giơ tay chỉ vào mông Tô An, đối Thạch Đầu nói, “Thạch Đầu, thượng!”
Tiêu Lương liền nheo mắt, chỉ thấy Thạch Đầu lùi lại, hai chân trước lấy đà chạy, theo sau liền “sưu”
một tiếng vọt mạnh ra ngoài, cắn chài cán bột, nhắm ngay mông Tô An…… Tiểu Tứ Tử vội vã lấy tay che mắt lại, cùng lúc đó…… “A a a a……”
Tất cả mọi người đều nhắm mắt, chợt nghe Tô An hét thảm một tiếng…… Chài cán bột vung lên, vừa lúc cắm vào mông của hắn…(Má ơi >”
<) Khuôn mặt Tô An vặn vẹo, vươn tay ôm lấy mông, ai ai kêu lên, mà mấy nha dịch cũng choáng váng, tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người. Thạch Đầu lui ra phía sau vài bước, giơ chân gãi gãi cái cổ ngứa, quay thân mình lại lắc lắc đuôi trở về. Tiểu Tứ Tử vỗ vỗ đầu Thạch Đầu, mấy nha dịch đem chài cán bột cắm ở mông Tô An rút ra, nhìn thoáng qua, đều khẽ nhíu mày. Tình hình này so với tiểu thiếu gia, chỉ có hơn chứ không kém a! Trên mái nhà, Triệu Phổ che miệng cười đến rung người, Công Tôn cũng dở khóc dở cười, nói, “Kia, tiểu bại hoại suy nghĩ cái gì đâu, như thế nào lại ép buộc người như vậy a.”
Tiêu Lương cũng không giải thích được, xoay mặt hỏi Tiểu Tứ Tử, “Cẩn nhi, làm cái gì vậy?”
Tiểu Tứ Tử nói, “Cái này gọi là ăn miếng trả miếng, cấp tiểu thiếu gia hết giận. Mặt khác, người đó cùng Vương viên ngoại quan hệ phức tạp như vậy, Vương viên ngoại là muốn đối xử tử tế với hắn, nhưng là sợ Vương Nhất Miêu trong lòng có khúc mắc, hiện tại đem hắn bị như vậy đến cho Vương Nhất Miêu nhìn xem, hai người cùng nhau trị thương. Thuận tiện nói ra sự tình năm đó, mọi chuyện đều nói rõ ràng, không phải tốt nhất sao? Đương nhiên, trừng phạt nhất định phải có. Bất quá, về phần này có thể tha thứ cho hắn hay không, còn phải xem Vương Nhất Miêu tiểu thiếu gia.”
Tiêu Lương há to miệng mà nhìn Tiểu Tứ Tử, ai nói vật nhỏ này ngốc a, phương pháp này không phải vẹn cả đôi đường sao, mọi người ở đây không ai nghĩ được nhưng Tiểu Tứ Tử lại có thể dễ dàng nghĩ ra. Triệu Phổ trên mái nhà nhướn nhướn mi nhìn Công Tôn, “Thân ái, Tiểu Tứ Tử là ngốc thực hay bình thường vẫn giả ngốc, nguyên lai là thông minh như vậy a.”
Công Tôn cũng vô lực, tâm nói, này tiểu ngốc tử là muốn sự tình đơn giản, chỉ biết ăn miếng trả miếng mới có thể nghĩ ra phương án giải quyết tốt như vậy. Long Thiên Lý liên tục vỗ tay, “Tiểu Tứ Tử, ngươi thực sự là hảo thông minh, hảo thông minh a!”
Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm, có chút xấu hổ, Vương Hổ cũng cùng mọi người nói lời cảm tạ, chỉ biết lắc đầu, nhìn Tô An, Tiểu Tứ Tử nói với hạ nhân, “Nâng hắn đến phòng thiếu gia đi, mặt khác cũng chuẩn bị giường.”
Theo sau, mọi người mang Tô An theo, đi vào trong phòng Vương Nhất Miêu. Vương Nhất Miêu liếc mắt một cái đã nhận ra ánh mắt của Tô An, lúc đầu còn bị dọa cho ngây người, nhưng sau nhìn đến tình hình của Tô An, cũng trợn tròn mắt. Vương Hổ tìm một lang trung đến xem vết thương cho Tô An, lão lang trung đầu lắc như trống bỏi, nói, “Ai nha, người trẻ tuổi hiện tại như thế nào cũng không biết tiết chế a, này còn biến thành bộ dạng gì nữa? Cúc hoa đều bạo!”
Tiểu Tứ Tử bừng tỉnh đại ngộ, nhìn Tiêu Lương, “Nga, Tiểu Lương Tử, nguyên lai nơi đó là cúc hoa nha, cho nên mới kêu hái hoa…… Ngô.”
Miệng bị Tiêu Lương che lại. Tô An mặt đỏ bừng, nghĩ đến nơi kia vừa giận vừa đau, chỉ thấy Thạch Đầu ngồi gãi ngữa một bên, liền hung hăng trừng mắt liếc Thạch Đầu một cái. Đại phu thượng dược cho Tô An, lại phân phó vài câu rồi rời đi. Vương Hổ đến thư phòng, từ ngăn tủ lấy ra một cái hộp gỗ lim, rồi quay lại. Đem hộp gỗ lim đặt trước mặt Tô An, Vương Hổ thật cẩn thận mở nó ra, nói, “Hộp này, là năm đó phụ thân ngươi lưu lại, ta vẫn bảo quản. Năm đó ta thỉnh đại phu xem bệnh cho hắn, ta dùng đều là bạc của chính mình, Vương Hổ ta cho dù là một tên quê mùa, nhưng vẫn hiểu được đạo nghĩa.”
Vừa nói, vừa lấy ra một túi bạc, đưa cho Tô An, “Đây là tiền vốn của phụ thân ngươi, trên đó còn có ấn, ngươi có thể nhìn xem, còn cái này, là phong thư mà phụ thân ngươi viết cho ngươi.”
Tô An nhìn bạc, bạc này đúng thật là bạc mà lúc phụ thân hắn mang đi, lại duỗi tay tiếp nhận thư, mở ra nhìn thật lâu sau, nước mắt liền chảy xuống, vừa thẹn vừa xấu hổ lại khổ sở. Vương Nhất Miêu có chút không rõ tình hình trước mắt, liền hỏi phụ thân đây là có chuyện gì. Vương Hổ đại khái nói qua chuyện tình năm đó cho con, lúc này Vương Nhất Miêu mới hiểu được, nguyên lai là con của cố nhân. Tô An kia thật đáng giận, đối với chính mình làm ra loại chuyện này, nhưng là nghĩ lại, hắn cũng thực là một người đáng thương a…… Long Thiên Lý một bên nói với Tô An, “Tô An, tuy răng ngươi về tình có thể tha, nhưng là phạm sai lầm chính là phạm sai lầm, sẽ không thể dễ dàng tha ngươi như vậy, ngươi có nhận phạt hay không?”
Tô An áy náy gật đầu, nói, “Ta nhận, đều là ta không tốt, vô tâm nên mới thương tổn tiểu thiếu gia……”
“Tốt lắm, ta phạt ngươi chờ vết thương lành lại, liền chịu bốn mươi trượng, sau đó giam ngắn hạn ba năm.”
Long Thiên Lý nói. “Đại nhân……”
Vương Nhất Miêu đột nhiên mở miệng, “Cái kia…… Bốn mươi trượng là được rồi, giam ngắn hạn… Coi như không có.”
Tát cả mọi người giật mình nhìn Vương Nhất Miêu, không nghĩ tới người đi cầu xin lại là hắn. Vương Nhất Miêu đỏ mặt, nói, “Nếu như ta là hắn, phụ thân không minh bạch chết ở ngoài, hảo huynh đệ lại thăng chức rất nhanh, cũng sẽ hoài nghĩ mà báo thù…… Hắn về tình có thể tha thứ.”
Long Thiên Lý gật đầu, “Nói là nói như vậy, nhưng là luật pháp không dung!”
Vương Nhất Miêu lắc đầu, nói, “Phụ thân ta mỗi khi nói đến huynh đệ tô phúc năm đó, đều thổn thức không thôi, còn luôn tự trách mình không tìm được thê tử hắn, thẹn với huynh đệ. Nếu hiện tại phụ thân ta đưa con của huynh đệ ngồi tù ba năm, phụ thân nhất định rất khổ sở!”
Long Thiên Lý sửng sốt, quay mặt nhìn Vương Hổ, Vương Hổ liên tục gật đầu, thở dài không thôi. “Nhưng là…… Luật pháp……”
Long Thiên Lý tựa hồ có chút khó xử, lại thấy tất cả mọi người nhìn hắn, thật không biết làm sao mới tốt, đột nhiên Tiểu Tứ Tử lại vỗ vỗ lưng hắn, “Tiểu am thuần, ngươi như thế nào lại hết hy vọng như vậy nha.”
Long Thiên Lý sửng sờ, quay mặt nhìn Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, ngươi có biện pháp gì sao?”
Tiểu Tứ Tử nói, “Giam ngắn hạn ba năm không phải là làm trâu làm ngựa sao? Cùng với ở trong lao làm trâu làm ngựa, không bằng cấp cho Vương công tử làm trâu làm ngựa đi?”
“A?”
Long Thiên Lý khó hiểu. “Tô An làm hại là Vương thiếu gia, mà hiện tại muốn tha cho hắn cũng là Vương thiếu gia, không bằng chúng ta liền đồng ý đi.”
Tiểu Tứ Tửn nói, “Để cho Tô An ở lại Vương phủ làm hạ nhân cho Vương công tử, qua ba năm sau sẽ tính tiếp, nếu vương thiếu gia về sau vì chuyện này mà thành thân không được, thì để cho Tô An cùng hắn thành thân…… Ngô.”
Tiểu Tứ Tử chưa nói xong đã bị Tiêu Lương chặn miệng lại, cười cười với mọi người, “Ách, phía trước là có thể nghe, phần sau là Cẩn nhi tùy tiện nói thôi.”
Tiểu Tứ Tử hơi dẩu miệng, bất mãn nhìn Tiêu Lương, tâm nói, ta là thật tình nói, sao lại nói ta tùy tiện nói nha, hừ. Long Thiên Lý hỏi ý kiến Vương Hổ cùng Vương Nhất Miêu, hai người lúc này gật đầu đồng ý cách của Tiểu Tứ Tử, Long Thiên Lý cứ như vậy mà phán. Tô An cũng là cảm động đến rơi nước mắt, giương mắt lén lút nhìn Vương Nhất Miêu đang nằm úp sấp trên giường đối diện, trong lòng cảm khái, thiếu gia là tâm Bồ Tát, chính mình đối với hắn ác như vậy mà hắn vẫn tha thứ cho mình, lấy ơn báo oán. Hắn thầm hạ quyết tâm, từ nay về sau nhất định luôn chăm sóc chu đáo cho Vương Nhất Miêu, để trả ân ngày hôm nay của y. Lại nói vài năm sau, Vương Nhất Miêu được bảng vàng, làm đại quan, mà Tô An ở bên cạnh cũng chăm lo chu toàn cho hắn, một tấc cũng không rời, còn nhiều lần cứu được tính mạng của Vương Nhất Miêu. Sau lại vương lão gia cùng vương thái thái mất, Vương Nhất Miêu cùng hắn ở chung chiếu cố lẫn nhau. Tiểu Tứ Tử bọn họ viên mãn giải quyết vụ án ở Vương phủ, hoan hoan hỉ hỉ hồi nha môn, phá án thật là cao hứng, còn về phần Hoa Phi Phi kia, vẫn là như trước không có manh mối. —