Kì thật, tuy nói cứng, nhưng Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử cũng đã tách ra một thời gian, lại thấy Tiểu Tứ Tử nhớ hắn đến lợi hại, ôm ôm, cọ cọ, “Phụ thân, ta rất nhớ ngươi nha.” Công Tôn cũng hôn Tiểu Tứ Tử đầy mặt nước miếng, “Bảo bối, phụ thân cũng nhớ ngươi.”
Triệu Phổ cùng Tiêu Lương ở một bên nhìn mà tâm ngứa, Long Thiên Lý cùng Mục Phương còn lại liếc nhìn nhau một cái, cửu vương gia trong truyền thuyết là một người đáng sợ… Nhưng là hôm nay nhìn thấy, thì lại là một người rất dễ ở chung a.
Tiểu Tứ Tử cùng Công Tôn vô cùng thân thiết xong rồi, Thạch Đầu cũng đi qua cọ cọ Công Tôn, Công Tôn còn nhớ lúc nãy Thạch Đầu ngoạm quần hắn, cười tủm tỉm bước qua, ở bụng Thạch Đầu hung hăng nhéo một phen, sau đó lại niết lỗ tai nó, “Bổn Thạch Đầu.”
“Chi chi……” Thạch Đầu đau quá kêu to, cuối cùng ủy khuất trốn đằng sau Tiểu Tứ Tử, bất mãn nhìn Công Tôn.
Tiểu Tứ Tử cũng khó hiểu, “Phụ thân, để làm chi khi dễ Thạch Đầu?”
Công Tôn chọn mi, “Ta chỗ nào khi dễ nó nha? Thạch Đầu gần đây lại béo lên, một tiểu cô nương, thế nhưng lại béo như vậy, về sau nhất định không gã đi được.”
“Chi chi chi!” Thạch Đầu bất mãn hướng Công Tôn kêu to, tâm nói, Công Tôn phụ thân hảo đáng ghét nha! Khi dễ người…… À, ngươi là, khi dễ trảo li!
Tiểu Tứ Tử thấy Thạch Đầu ủy khuất, liền đưa tay sờ sờ đầu nó, đối Công Tôn nói, “Phụ thân, không cần khi dễ Thạch Đầu, Thạch Đầu dễ nhìn như vậy, về sau nhất định tìm được một trảo li đại béo, ân, cùng đại béo trảo li đứng chung một chỗ, Thạch Đầu sẽ không có vẻ béo, đúng không!” (=)) giết người ko cần dao a, nhầm, trảo li chứ)
Thạch Đầu nheo mắt lại, có chút vô lực mà liếc nhìn Tiểu Tứ Tử một cái…… Uy!
Mọi người náo nhiệt một trận, rồi cùng nhau đi tới tiểu quan quán. Tiểu Tứ Tử cùng Công Tôn ngồi trên lưng Thạch Đầu, Thạch Đầu lửng thửng đi về phía trước, Công Tôn đưa tay niết cái đuôi của nó, Thạch Đầu bị nhéo hai cái, quay đầu nhìn Công Tôn, trong mắt tràn đầy bất mãn. Tiểu Tứ Tử cũng nói, “Phụ thân, ngươi không cần khi dễ Thạch Đầu đi, Thạch Đầu gần đây rất ngoan.”
Công Tôn giận cũng đã nguôi, ngay tại mông Thạch Đầu vỗ hai cái, “Thạch Đầu gần đây màu lông rất đẹp nha, càng ngày càng đáng yêu.”
Thạch Đầu nghe thấy Công Tôn rốt cuộc cũng khen nó, lập tức thỏa mãn, phấn chấn tinh thần, tiếp tục thong thả đi về trước. Công Tôn không niết Thạch Đầu, liền quay qua niết Tiểu Tứ Tử, hắn đem Tiểu Tứ Tử ôm vào trong ngực, sau đó niết cái bụng nhỏ của Tiểu Tứ Tử, hai người tựa vào nhau, lặng lẽ trò chuyện.
Rất nhanh, mọi người đã tới trước cửa tiểu quan quán. Tiểu quan quán này không thể so với kĩ viện, ở cửa không có nhiều mỹ nhân béo gầy đủ loại cầm khăn tay mời gọi khách nhân, nói tóm lại là thoạt nhìn rất tao nhã.
Tiểu quan quán này là nơi lớn nhất của thành Huy Châu, gọi là Yên Vũ lâu. Tiểu Tứ Tử nhìn nhìn bảng hiệu, lắc đầu, nhỏ giọng nói với Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử nha, nơi này gọi là Yên Vũ lâu, người ta nhìn không ra là bán cúc hoa nha, hẳn phải kêu là cúc hoa lâu đi!”
Tiêu Lương dở khóc dở cười, Công Tôn đang ngồi phía sau Tiểu Tứ Tử, liền nâng tay hung hăng vỗ mông hắn, “Ngươi nói hươu nói vượn gì vậy?”
Tiểu Tứ Tử xoa mông, ủy khuất quay đầu nhìn Công Tôn, Công Tôn hung hăng trừng mắt, “Về sau không cho nói hai chữ kia!”
Tiểu Tứ Tử chớp mắt mấy cái, “Cúc hoa nha?”
“Ngươi còn nói!” Công Tôn đưa tay nhéo lỗ tai Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử vội vàng che lại, mếu miệng nhìn Công Tôn, tâm nói phụ thân hảo hung nha, vốn mỗi người đều có cúc hoa, để làm chi không cho người ta nói.
Công Tôn không nỡ đánh Tiểu Tứ Tử, ngẩng đầu, hung bạo trừng mắt liếc Tiêu Lương một cái, Tiêu Lương vội vã dời mắt nhìn nơi khác, trong lòng sợ hãi, lần này Công Tôn bạo phát thật a.
Đang nói chuyện, chưởng quầy của Yên Vũ lâu đi tới, đó là một nam tử gầy khoảng ba mươi tuổi, da mặt trắng nõn, thoạt nhìn nhã nhặn thanh tú, bất quá đôi môi so với nam tử bình thường thì hồng nhuận hơn chút, tóc cũng dài, mặc một thân sa y lục sắc, trên mặt mang ý cười, tràn đầy phong trần chi vị.
Công Tôn vội vàng che mắt Tiểu Tứ Tử lại.
“Ân… Phụ thân, làm cái gì nha, nhìn không thấy.” Tiểu Tứ Tử liền đem tay Công Tôn kéo xuống, trong lòng buồn bực sao hôm nay phụ thân lại khác thường như vậy a.
Lão bản kia lúc nhìn thấy Tiêu Lương bọn họ, cũng đã lắp bắp kinh hãi. Hắn đã gặp qua bọn họ một chút ở chợ, mấy người này sẽ không phải là khách làng chơi này nọ, vừa nhìn đã thấy là đã biết thân phận cao quý, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, phỏng chừng là có chuyện gì muốn làm. Tầm mắt lại rơi xuống Tiểu Tứ Tử và Công Tôn trên lưng Thạch Đầu, lão bản sửng sốt, thiếu niên hảo đáng yêu a, phía sau còn là một thư sinh một trang thanh nhã, cho dù nói là tiên phong đạo cốt (khí chất thần tiên), cũng không đủ. Lại nhìn bọn người Triệu Phổ phía sau, lão bản đổ một ngụm lãnh khí…… Này là một phái đoàn khí độ, tuyệt đối lai lịch không nhỏ! Lão bản ở lâu cũng có tâm nhãn, cẩn thận ứng đối.
“Mấy vị đều là gương mặt mới a.” Lão bản cười tiến lên, “Là lần đầu đến đây đi?”
Long Thiên Lý là một con mọt sách, chỗ nào gặp qua nơi này a, đã sớm mặt đỏ hồng lui về phía sau. Tiêu Lương cũng là lần đầu đến địa phương này, có chút không biết nói sao cho phải. Tiểu Tứ Tử còn lại thì tò mò, hết nhìn đông lại ngó tây, muốn hiểu thế nào là mua cúc hoa. Lực chú ý của Công Tôn cũng tập trung trên người Tiểu Tứ Tử, tận lực không cho hắn nhìn đến cái gì không nên nhìn, Triệu Phổ còn lại thì nặng tâm nhìn chằm chằm Công Tôn…… Quán này có không ít người, vô luận là khách chơi hay tiểu quan, mỗi người đều giống nhau nhìn chằm chằm Công Tôn, nương, dám nhìn nữa, ta hủy đi lâu của ngươi!
Tất cả mọi người tâm trạng không giống nhau, Mục Phương đành phải xuất đầu lộ diện, hắn đối lão bản cười cười, hỏi, “Lão bản, xưng hô như thế nào a?”
“Nga, tại hạ họ Tiêu, tên một chữ Y.” Lão bản nhanh nở nụ cười trả lời.
“Tiêu lão bản.” Mục Phương cười, nói, “Chúng ta đến tìm người.”
“Ha ha……” Tiêu Y vội vàng gật đầu, “Vị công tử này, người đến chỗ chúng ta, đều là đến tìm người.”
“Không phải là mua hoa nha…… Ngô.” Tiểu Tứ Tử còn chưa nói dứt lời, đã bị Công Tôn che miệng lại, đem tay Công Tôn kéo xuống dưới, Tiểu Tứ Tử quệt miệng, phụ thân hôm nay đến tột cùng là làm sao nha! Công Tôn tại lỗ tai hắn nhỏ giọng nói, “Ngươi còn dám nói hươu nói vượn, trở về đánh mông!”
Tiểu Tứ Tử khẩn trương, che miệng mình lại, không nói nữa.
“Ta tìm Hoa Phi Phi.” Mục Phương không nhanh không chậm nói.
Tất cả mọi người nhìn thấy trong mắt lão bản hiện lên một tia kinh hãi, nhưng rất nhanh liền giấu đi, nháy mắt thay vào đó bộ dáng mờ mịt, hỏi, “Đó là người nào a? Chúng ta trong *** không có người này.”
Ở đây trừ bỏ Tiểu Tứ Tử cùng Thạch Đầu ra, những người khác đều nhìn ra được lão bản này tựa hồ biết chút manh mối, ít nhất lúc hắn nghe được tên Hoa Phi Phi, hắn đã chần chờ một lúc.
Lúc này, Công Tôn cũng từ lưng Thạch Đầu nhảy xuống, đem Tiểu Tứ Tử kéo xuống, hắn cảm thấy đứng ở chỗ này cũng không phải là biện pháp, bằng không tìm một chỗ ẩn nấp rồi để Tiểu Tứ Tử ngồi chờ?
Đang lúc này, đột nhiên có một gã mập mạp say khướt, tay cầm bình rượu, mắt say lờ mờ, lảo đảo hướng Công Tôn đi tới, vừa đi vừa cười, “U…… Đây là mới tới sao? Thật là mỹ nhân a! Mỹ nhân, đại gia ta muốn!” Vừa nói, vừa đưa tay muốn sờ cằm Công Tôn…… Còn chưa đụng tới Công Tôn, đột nhiên cảm giác cổ tay tê rần, lại nhìn xuống tay mình, toàn bộ bàn tay đều bị vặn ngược, lòng bàn tay ngửa lên trên, mu bàn tay hướng mạnh xuống. (Thèng này chán sống rồi nha Dám đụng vào người của chú Phổ a)
“A……” Người nọ đau quá mà la lên, Triệu Phổ thiếu chút nữa là bùng nổ, nhấc chân đạp hắn bay ra ngoài, “Ngươi muốn chết!”
Triệu Phổ một cước này cũng không thu lại nội lực, hắn muốn đá chết người kia, ai dám động tới Công Tôn, hắn sẽ giết người đó, Tiêu Lương cùng hai ảnh vệ đồng loạt nhắm mắt, tâm nói, cái tên mập kia chết chắc rồi a.
“Ai nha!” Quả nhiên, tên mập mạp kia bay đi thật xa, may mắn đụng vào thang lầu phía sau mà không phải là mặt tường cứng rắn. Hắn trực tiếp từ thang lầu lăn xuống dưới, rơi đến thất điên bát đảo, mãn nhãn kim tinh (mắt nhìn toàn thấy sao, nổ đom đóm mắt), một đầu gặp hạn chúi xuống dưới.
“Ai nha, nương a, ngã chết bổn thiếu gia.” May mắn tên mập mạp này thịt nhiều, rơi nhiều như vậy, nhưng vẫn không chết, bất quá xương sườn phỏng chừng cũng gãy rồi, hắn lăn lộn đầy đất, không đứng dậy được.
“Thiếu gia!”
Tên mập tựa hồ có chút thân phận, còn mang theo cả gia đinh, bọn gia đinh đều chạy ra đỡ tên mập mạp đứng dậy, Tiêu Y cũng sợ hãi, lập tức chạy tới nói, “Quan thiếu gia! Không có việc gì chứ? Ai nha, ngài uống hồ đồ rồi, vị công tử kia là khách nhân không phải tiểu quan a, ngày nhanh đi tạ lỗi với người ta đi.”
“Phi……” Quan mập mạp lảo đảo được thuộc hạ nâng dậy, run rẩy chỉ vào Công Tôn nói, “Ai nhìn ra được hắn là khách a, nam nhân dễ nhìn như vậy cũng đừng đến tiểu quan quán chứ…… Bổn đại gia có tiền, thế nào? Bán hay không?”
Hắn hồ ngôn loạn ngữ, Triệu Phổ sắc mặt càng lạnh, tiến lên định làm thịt tên tiểu tử không vừa mắt này.
“Ai.” Công Tôn vội ngăn Triệu Phổ lại, “Đừng tùy tiện giết người.”
Nhưng là Hắc Ảnh Bạch Ảnh bọn họ đều bị chọc tức, chỉ chờ Triệu Phổ nói một câu, thầm nghĩ sẽ rút dao xử tên mập kia, dám bất kính với vương phi của bọn họ, muốn chết sao! Đang lúc mọi người nâng tay chuẩn bị giáo huấn tên mập kia, không nghĩ tới chuyện tình đã xảy ra……
“Bại hoại!” Mọi người đột nhiên nghe được Tiểu Tứ Tử hô lên, “Ngươi dám nói như vậy với phụ thân ta, đi chết đi!” Nói xong, giơ tay nắm lấy bình rượu đặt trên bàn, đối tên mập mạp kia ném qua.
Bình rượu công bằng, vừa lúc “xoảng” một tiếng, nên ngay vào ót tên mập, rơi xuống đất, “rầm” một tiếng, bình rượu vỡ thành từng mảnh nhỏ văng đầy đất.
“Ai nha……” Tên mập cố lắm mới đứng lên được, nhưng lần này lại hoa hết cả mắt, suýt nữa ngã úp sấp xuống, may mà mấy gia đinh kia dìu hắn. Lại thấy Tiểu Tứ Tử đưa tay chỉ, “Thạch Đầu, thượng!”
Thạch Đầu lập tức vọt lên, mấy hộ viện hoảng sợ, nhưng là tốc độ của Thạch Đầu cực kì mau lẹ, đảo mắt đã đứng trước mặt người, dừng lại một chút, đứng lên loạn chưởng, làm cho mấy gia đinh đều choáng váng. Mấy hộ vệ suýt nữa bị Thạch Đầu vồ lấy, đều nhanh nhanh chạy trốn qua một bên. Tiêu Y chỗ nào gặp qua chuyện này a, Thạch Đầu đứng lên cùng tiểu hùng không sai biệt lắm, rất dọa người, hắn cũng hối hả thối lui vài bước.
“Thạch Đầu còn có thể đứng lên a?” Long Thiên Lý giật mình hỏi Tiêu Lương.
Tiêu Lương cười, “Ân, nó thường xuyên đứng bằng hai chân, như vậy cũng có thể đi, chạy thì mới dùng bốn chân.”
Chờ gia đinh của tên mập mạp bị đuổi đi rồi, Tiểu Tứ Tử hầm hừ chạy đến, nhấc chân, đá vào chỗ yếu hại của hắn, Công Tôn chân truyền, vô địch đoạt mệnh chân. (==” thảm rùi)
“Ai nha……” Mập mạp tru lên một tiếng, ôm lấy chỗ đó, Tiểu Tứ Tử nhấc chân, hung hăng đá hắn một cái, “Ngươi dám trêu ghẹo phụ thân ta, cho ngươi kiến thức tuyệt chiêu của ta một chút!”
Tất cả mọi người buồn bực, Triệu Phổ hỏi Tiêu Lương, “Tiểu Tứ Tử khi nào thì học được tuyệt chiêu a?”
Tiêu Lương nhún vai, “Ách, này sao…… Ta cũng không nghe nói qua.”
Nói xong rồi, Tiểu Tứ Tử thối lui vài bước, thấy tên mập kia đã bị ném ra, liền đối Thạch Đầu nhất chỉ, “Thạch Đầu, thượng tuyệt chiêu!”
Thạch Đầu vui mừng kêu lên một tiếng, chạy nhanh xông lên, nhảy lên không, sau đó vững vàng rơi xuống đất, cái mông thật to, thật rắn chắc của nó ngồi ngay trên mặt của tên mập mạp, theo sau, chợt nghe Tiểu Tứ Tử đối mọi người hô, “Mau bịt mũi lại!”
Bốn phía đang xem náo nhiệt theo bản năng bịt mũi lại, nhìn Thạch Đầu, chỉ thấy nó dùng một chút lực, “Phốc…” một tiếng, đối với mặt tên mập mạp, thả một cái thí thối thật to…
Quan mập mạp kia không chuẩn bị, vẫn còn đang há miệng thở, nên tất cả hơi thí của Thạch Đầu đều vào miệng…… Vì thế, mọi người liền thấy, sắc mặt tên mập kia từ bình thường chuyển qua màu vàng như nến, sau lại xanh mét, cuối cùng thì tái ngắt…… (>”< Má ui) “Ngô, hảo thối a!” Mấy khách nhân bàn bên cạnh đều ôm mũi chạy đi, Tiêu Y muốn ngăn nhưng không được. Mà đám tiểu quan cũng bị dọa chạy, không biết rõ Thạch Đầu tột cùng là động vật gì, trốn ở trên lầu không chịu xuống. Còn Thạch Đầu thần khí đứng lên, xoay người, dùng chân sau đạp sàn mà nhảy lên, giống như muốn dùng đất đè lên Quan mập mạp, xong xuôi hết thảy, liền trở về bên cạnh Tiểu Tứ Tử. Tiểu Tứ Tử cảm thấy cơn giận của mình cuối cùng cũng tan hết, liền kêu Thạch Đầu trở lại chỗ của mọi người đứng, còn hắn thì hướng đến chỗ bên cạnh Công Tôn, nói, “Phụ thân, về sau ai dám đụng tới ngươi, ngươi liền nói cho ta biết, ta liền thay ngươi thu thập hắn.” Công Tôn vừa mừng vừa sợ, liền ôm Tiểu Tứ Tử hung hăng hôn một cái, tâm nói, ta quả thực không nhìn sai nó, Tiểu Tứ Tử còn biết hiếu thuận, bảo hộ hắn a. Lúc này, Yên Vũ lâu đã là một trận đại loạn, Triệu Phổ vẫn còn nhíu mày nhìn Quan mập mạp, bình thản nói, “Này vẫn còn tiện nghi cho hắn, cứ để ta làm thịt hắn, cho ngũ mã phanh thây, hủy thi diệt tích đi!” Công Tôn một bên bất đắc dĩ, cầm lấy cánh tay Triệu Phổ nhỏ giọng nói, “Tiểu Tứ Tử đã thay ta trả thù rồi, ngươi đừng làm loạn them nữa a.” Triệu Phổ buồn bực, Tiểu Tứ Tử nổi bật hơn ta, còn dám ở trước ta bảo hộ thân ái, Tiểu Tứ Tử chết tiệt! “Ai, mau đưa thiếu gia nhà ngươi trở về trị liệu a!” Lão bản phân phó mấy gia đinh, “Mau!” Mấy gia đinh liền vội vội vàng vàng nâng Quan mập mạp đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài, lại nghe Công Tôn đột nhiên hô, “Chậm đã.” Tiêu Y chau mày, cười lạnh quay đầu, nói, “Vị tiên sinh này, Quan thiếu gia vừa rồi lỗ mãng, đúng là nên đánh, nhưng cũng bị mọi người đánh thành ra như vậy rồi. nếu còn không buông tha y, hình như là có điều quá đáng đi?!” Công Tôn mỉm cười, đối hắn nói, “Ta cũng không phải muốn giữ tên mập mạp kia lại, mà là hắn……” Nói xong, đưa tay chỉ về phía Quan mập mạp đang đứng giữa năm gia đinh, nói, “Nếu như ta đoán không sai, thì hắn chính là người chúng ta muốn tìm, Hoa Phi Phi!” —————-
Triệu Phổ cùng Tiêu Lương ở một bên nhìn mà tâm ngứa, Long Thiên Lý cùng Mục Phương còn lại liếc nhìn nhau một cái, cửu vương gia trong truyền thuyết là một người đáng sợ… Nhưng là hôm nay nhìn thấy, thì lại là một người rất dễ ở chung a.
Tiểu Tứ Tử cùng Công Tôn vô cùng thân thiết xong rồi, Thạch Đầu cũng đi qua cọ cọ Công Tôn, Công Tôn còn nhớ lúc nãy Thạch Đầu ngoạm quần hắn, cười tủm tỉm bước qua, ở bụng Thạch Đầu hung hăng nhéo một phen, sau đó lại niết lỗ tai nó, “Bổn Thạch Đầu.”
“Chi chi……” Thạch Đầu đau quá kêu to, cuối cùng ủy khuất trốn đằng sau Tiểu Tứ Tử, bất mãn nhìn Công Tôn.
Tiểu Tứ Tử cũng khó hiểu, “Phụ thân, để làm chi khi dễ Thạch Đầu?”
Công Tôn chọn mi, “Ta chỗ nào khi dễ nó nha? Thạch Đầu gần đây lại béo lên, một tiểu cô nương, thế nhưng lại béo như vậy, về sau nhất định không gã đi được.”
“Chi chi chi!” Thạch Đầu bất mãn hướng Công Tôn kêu to, tâm nói, Công Tôn phụ thân hảo đáng ghét nha! Khi dễ người…… À, ngươi là, khi dễ trảo li!
Tiểu Tứ Tử thấy Thạch Đầu ủy khuất, liền đưa tay sờ sờ đầu nó, đối Công Tôn nói, “Phụ thân, không cần khi dễ Thạch Đầu, Thạch Đầu dễ nhìn như vậy, về sau nhất định tìm được một trảo li đại béo, ân, cùng đại béo trảo li đứng chung một chỗ, Thạch Đầu sẽ không có vẻ béo, đúng không!” (=)) giết người ko cần dao a, nhầm, trảo li chứ)
Thạch Đầu nheo mắt lại, có chút vô lực mà liếc nhìn Tiểu Tứ Tử một cái…… Uy!
Mọi người náo nhiệt một trận, rồi cùng nhau đi tới tiểu quan quán. Tiểu Tứ Tử cùng Công Tôn ngồi trên lưng Thạch Đầu, Thạch Đầu lửng thửng đi về phía trước, Công Tôn đưa tay niết cái đuôi của nó, Thạch Đầu bị nhéo hai cái, quay đầu nhìn Công Tôn, trong mắt tràn đầy bất mãn. Tiểu Tứ Tử cũng nói, “Phụ thân, ngươi không cần khi dễ Thạch Đầu đi, Thạch Đầu gần đây rất ngoan.”
Công Tôn giận cũng đã nguôi, ngay tại mông Thạch Đầu vỗ hai cái, “Thạch Đầu gần đây màu lông rất đẹp nha, càng ngày càng đáng yêu.”
Thạch Đầu nghe thấy Công Tôn rốt cuộc cũng khen nó, lập tức thỏa mãn, phấn chấn tinh thần, tiếp tục thong thả đi về trước. Công Tôn không niết Thạch Đầu, liền quay qua niết Tiểu Tứ Tử, hắn đem Tiểu Tứ Tử ôm vào trong ngực, sau đó niết cái bụng nhỏ của Tiểu Tứ Tử, hai người tựa vào nhau, lặng lẽ trò chuyện.
Rất nhanh, mọi người đã tới trước cửa tiểu quan quán. Tiểu quan quán này không thể so với kĩ viện, ở cửa không có nhiều mỹ nhân béo gầy đủ loại cầm khăn tay mời gọi khách nhân, nói tóm lại là thoạt nhìn rất tao nhã.
Tiểu quan quán này là nơi lớn nhất của thành Huy Châu, gọi là Yên Vũ lâu. Tiểu Tứ Tử nhìn nhìn bảng hiệu, lắc đầu, nhỏ giọng nói với Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử nha, nơi này gọi là Yên Vũ lâu, người ta nhìn không ra là bán cúc hoa nha, hẳn phải kêu là cúc hoa lâu đi!”
Tiêu Lương dở khóc dở cười, Công Tôn đang ngồi phía sau Tiểu Tứ Tử, liền nâng tay hung hăng vỗ mông hắn, “Ngươi nói hươu nói vượn gì vậy?”
Tiểu Tứ Tử xoa mông, ủy khuất quay đầu nhìn Công Tôn, Công Tôn hung hăng trừng mắt, “Về sau không cho nói hai chữ kia!”
Tiểu Tứ Tử chớp mắt mấy cái, “Cúc hoa nha?”
“Ngươi còn nói!” Công Tôn đưa tay nhéo lỗ tai Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử vội vàng che lại, mếu miệng nhìn Công Tôn, tâm nói phụ thân hảo hung nha, vốn mỗi người đều có cúc hoa, để làm chi không cho người ta nói.
Công Tôn không nỡ đánh Tiểu Tứ Tử, ngẩng đầu, hung bạo trừng mắt liếc Tiêu Lương một cái, Tiêu Lương vội vã dời mắt nhìn nơi khác, trong lòng sợ hãi, lần này Công Tôn bạo phát thật a.
Đang nói chuyện, chưởng quầy của Yên Vũ lâu đi tới, đó là một nam tử gầy khoảng ba mươi tuổi, da mặt trắng nõn, thoạt nhìn nhã nhặn thanh tú, bất quá đôi môi so với nam tử bình thường thì hồng nhuận hơn chút, tóc cũng dài, mặc một thân sa y lục sắc, trên mặt mang ý cười, tràn đầy phong trần chi vị.
Công Tôn vội vàng che mắt Tiểu Tứ Tử lại.
“Ân… Phụ thân, làm cái gì nha, nhìn không thấy.” Tiểu Tứ Tử liền đem tay Công Tôn kéo xuống, trong lòng buồn bực sao hôm nay phụ thân lại khác thường như vậy a.
Lão bản kia lúc nhìn thấy Tiêu Lương bọn họ, cũng đã lắp bắp kinh hãi. Hắn đã gặp qua bọn họ một chút ở chợ, mấy người này sẽ không phải là khách làng chơi này nọ, vừa nhìn đã thấy là đã biết thân phận cao quý, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, phỏng chừng là có chuyện gì muốn làm. Tầm mắt lại rơi xuống Tiểu Tứ Tử và Công Tôn trên lưng Thạch Đầu, lão bản sửng sốt, thiếu niên hảo đáng yêu a, phía sau còn là một thư sinh một trang thanh nhã, cho dù nói là tiên phong đạo cốt (khí chất thần tiên), cũng không đủ. Lại nhìn bọn người Triệu Phổ phía sau, lão bản đổ một ngụm lãnh khí…… Này là một phái đoàn khí độ, tuyệt đối lai lịch không nhỏ! Lão bản ở lâu cũng có tâm nhãn, cẩn thận ứng đối.
“Mấy vị đều là gương mặt mới a.” Lão bản cười tiến lên, “Là lần đầu đến đây đi?”
Long Thiên Lý là một con mọt sách, chỗ nào gặp qua nơi này a, đã sớm mặt đỏ hồng lui về phía sau. Tiêu Lương cũng là lần đầu đến địa phương này, có chút không biết nói sao cho phải. Tiểu Tứ Tử còn lại thì tò mò, hết nhìn đông lại ngó tây, muốn hiểu thế nào là mua cúc hoa. Lực chú ý của Công Tôn cũng tập trung trên người Tiểu Tứ Tử, tận lực không cho hắn nhìn đến cái gì không nên nhìn, Triệu Phổ còn lại thì nặng tâm nhìn chằm chằm Công Tôn…… Quán này có không ít người, vô luận là khách chơi hay tiểu quan, mỗi người đều giống nhau nhìn chằm chằm Công Tôn, nương, dám nhìn nữa, ta hủy đi lâu của ngươi!
Tất cả mọi người tâm trạng không giống nhau, Mục Phương đành phải xuất đầu lộ diện, hắn đối lão bản cười cười, hỏi, “Lão bản, xưng hô như thế nào a?”
“Nga, tại hạ họ Tiêu, tên một chữ Y.” Lão bản nhanh nở nụ cười trả lời.
“Tiêu lão bản.” Mục Phương cười, nói, “Chúng ta đến tìm người.”
“Ha ha……” Tiêu Y vội vàng gật đầu, “Vị công tử này, người đến chỗ chúng ta, đều là đến tìm người.”
“Không phải là mua hoa nha…… Ngô.” Tiểu Tứ Tử còn chưa nói dứt lời, đã bị Công Tôn che miệng lại, đem tay Công Tôn kéo xuống dưới, Tiểu Tứ Tử quệt miệng, phụ thân hôm nay đến tột cùng là làm sao nha! Công Tôn tại lỗ tai hắn nhỏ giọng nói, “Ngươi còn dám nói hươu nói vượn, trở về đánh mông!”
Tiểu Tứ Tử khẩn trương, che miệng mình lại, không nói nữa.
“Ta tìm Hoa Phi Phi.” Mục Phương không nhanh không chậm nói.
Tất cả mọi người nhìn thấy trong mắt lão bản hiện lên một tia kinh hãi, nhưng rất nhanh liền giấu đi, nháy mắt thay vào đó bộ dáng mờ mịt, hỏi, “Đó là người nào a? Chúng ta trong *** không có người này.”
Ở đây trừ bỏ Tiểu Tứ Tử cùng Thạch Đầu ra, những người khác đều nhìn ra được lão bản này tựa hồ biết chút manh mối, ít nhất lúc hắn nghe được tên Hoa Phi Phi, hắn đã chần chờ một lúc.
Lúc này, Công Tôn cũng từ lưng Thạch Đầu nhảy xuống, đem Tiểu Tứ Tử kéo xuống, hắn cảm thấy đứng ở chỗ này cũng không phải là biện pháp, bằng không tìm một chỗ ẩn nấp rồi để Tiểu Tứ Tử ngồi chờ?
Đang lúc này, đột nhiên có một gã mập mạp say khướt, tay cầm bình rượu, mắt say lờ mờ, lảo đảo hướng Công Tôn đi tới, vừa đi vừa cười, “U…… Đây là mới tới sao? Thật là mỹ nhân a! Mỹ nhân, đại gia ta muốn!” Vừa nói, vừa đưa tay muốn sờ cằm Công Tôn…… Còn chưa đụng tới Công Tôn, đột nhiên cảm giác cổ tay tê rần, lại nhìn xuống tay mình, toàn bộ bàn tay đều bị vặn ngược, lòng bàn tay ngửa lên trên, mu bàn tay hướng mạnh xuống. (Thèng này chán sống rồi nha Dám đụng vào người của chú Phổ a)
“A……” Người nọ đau quá mà la lên, Triệu Phổ thiếu chút nữa là bùng nổ, nhấc chân đạp hắn bay ra ngoài, “Ngươi muốn chết!”
Triệu Phổ một cước này cũng không thu lại nội lực, hắn muốn đá chết người kia, ai dám động tới Công Tôn, hắn sẽ giết người đó, Tiêu Lương cùng hai ảnh vệ đồng loạt nhắm mắt, tâm nói, cái tên mập kia chết chắc rồi a.
“Ai nha!” Quả nhiên, tên mập mạp kia bay đi thật xa, may mắn đụng vào thang lầu phía sau mà không phải là mặt tường cứng rắn. Hắn trực tiếp từ thang lầu lăn xuống dưới, rơi đến thất điên bát đảo, mãn nhãn kim tinh (mắt nhìn toàn thấy sao, nổ đom đóm mắt), một đầu gặp hạn chúi xuống dưới.
“Ai nha, nương a, ngã chết bổn thiếu gia.” May mắn tên mập mạp này thịt nhiều, rơi nhiều như vậy, nhưng vẫn không chết, bất quá xương sườn phỏng chừng cũng gãy rồi, hắn lăn lộn đầy đất, không đứng dậy được.
“Thiếu gia!”
Tên mập tựa hồ có chút thân phận, còn mang theo cả gia đinh, bọn gia đinh đều chạy ra đỡ tên mập mạp đứng dậy, Tiêu Y cũng sợ hãi, lập tức chạy tới nói, “Quan thiếu gia! Không có việc gì chứ? Ai nha, ngài uống hồ đồ rồi, vị công tử kia là khách nhân không phải tiểu quan a, ngày nhanh đi tạ lỗi với người ta đi.”
“Phi……” Quan mập mạp lảo đảo được thuộc hạ nâng dậy, run rẩy chỉ vào Công Tôn nói, “Ai nhìn ra được hắn là khách a, nam nhân dễ nhìn như vậy cũng đừng đến tiểu quan quán chứ…… Bổn đại gia có tiền, thế nào? Bán hay không?”
Hắn hồ ngôn loạn ngữ, Triệu Phổ sắc mặt càng lạnh, tiến lên định làm thịt tên tiểu tử không vừa mắt này.
“Ai.” Công Tôn vội ngăn Triệu Phổ lại, “Đừng tùy tiện giết người.”
Nhưng là Hắc Ảnh Bạch Ảnh bọn họ đều bị chọc tức, chỉ chờ Triệu Phổ nói một câu, thầm nghĩ sẽ rút dao xử tên mập kia, dám bất kính với vương phi của bọn họ, muốn chết sao! Đang lúc mọi người nâng tay chuẩn bị giáo huấn tên mập kia, không nghĩ tới chuyện tình đã xảy ra……
“Bại hoại!” Mọi người đột nhiên nghe được Tiểu Tứ Tử hô lên, “Ngươi dám nói như vậy với phụ thân ta, đi chết đi!” Nói xong, giơ tay nắm lấy bình rượu đặt trên bàn, đối tên mập mạp kia ném qua.
Bình rượu công bằng, vừa lúc “xoảng” một tiếng, nên ngay vào ót tên mập, rơi xuống đất, “rầm” một tiếng, bình rượu vỡ thành từng mảnh nhỏ văng đầy đất.
“Ai nha……” Tên mập cố lắm mới đứng lên được, nhưng lần này lại hoa hết cả mắt, suýt nữa ngã úp sấp xuống, may mà mấy gia đinh kia dìu hắn. Lại thấy Tiểu Tứ Tử đưa tay chỉ, “Thạch Đầu, thượng!”
Thạch Đầu lập tức vọt lên, mấy hộ viện hoảng sợ, nhưng là tốc độ của Thạch Đầu cực kì mau lẹ, đảo mắt đã đứng trước mặt người, dừng lại một chút, đứng lên loạn chưởng, làm cho mấy gia đinh đều choáng váng. Mấy hộ vệ suýt nữa bị Thạch Đầu vồ lấy, đều nhanh nhanh chạy trốn qua một bên. Tiêu Y chỗ nào gặp qua chuyện này a, Thạch Đầu đứng lên cùng tiểu hùng không sai biệt lắm, rất dọa người, hắn cũng hối hả thối lui vài bước.
“Thạch Đầu còn có thể đứng lên a?” Long Thiên Lý giật mình hỏi Tiêu Lương.
Tiêu Lương cười, “Ân, nó thường xuyên đứng bằng hai chân, như vậy cũng có thể đi, chạy thì mới dùng bốn chân.”
Chờ gia đinh của tên mập mạp bị đuổi đi rồi, Tiểu Tứ Tử hầm hừ chạy đến, nhấc chân, đá vào chỗ yếu hại của hắn, Công Tôn chân truyền, vô địch đoạt mệnh chân. (==” thảm rùi)
“Ai nha……” Mập mạp tru lên một tiếng, ôm lấy chỗ đó, Tiểu Tứ Tử nhấc chân, hung hăng đá hắn một cái, “Ngươi dám trêu ghẹo phụ thân ta, cho ngươi kiến thức tuyệt chiêu của ta một chút!”
Tất cả mọi người buồn bực, Triệu Phổ hỏi Tiêu Lương, “Tiểu Tứ Tử khi nào thì học được tuyệt chiêu a?”
Tiêu Lương nhún vai, “Ách, này sao…… Ta cũng không nghe nói qua.”
Nói xong rồi, Tiểu Tứ Tử thối lui vài bước, thấy tên mập kia đã bị ném ra, liền đối Thạch Đầu nhất chỉ, “Thạch Đầu, thượng tuyệt chiêu!”
Thạch Đầu vui mừng kêu lên một tiếng, chạy nhanh xông lên, nhảy lên không, sau đó vững vàng rơi xuống đất, cái mông thật to, thật rắn chắc của nó ngồi ngay trên mặt của tên mập mạp, theo sau, chợt nghe Tiểu Tứ Tử đối mọi người hô, “Mau bịt mũi lại!”
Bốn phía đang xem náo nhiệt theo bản năng bịt mũi lại, nhìn Thạch Đầu, chỉ thấy nó dùng một chút lực, “Phốc…” một tiếng, đối với mặt tên mập mạp, thả một cái thí thối thật to…
Quan mập mạp kia không chuẩn bị, vẫn còn đang há miệng thở, nên tất cả hơi thí của Thạch Đầu đều vào miệng…… Vì thế, mọi người liền thấy, sắc mặt tên mập kia từ bình thường chuyển qua màu vàng như nến, sau lại xanh mét, cuối cùng thì tái ngắt…… (>”< Má ui) “Ngô, hảo thối a!” Mấy khách nhân bàn bên cạnh đều ôm mũi chạy đi, Tiêu Y muốn ngăn nhưng không được. Mà đám tiểu quan cũng bị dọa chạy, không biết rõ Thạch Đầu tột cùng là động vật gì, trốn ở trên lầu không chịu xuống. Còn Thạch Đầu thần khí đứng lên, xoay người, dùng chân sau đạp sàn mà nhảy lên, giống như muốn dùng đất đè lên Quan mập mạp, xong xuôi hết thảy, liền trở về bên cạnh Tiểu Tứ Tử. Tiểu Tứ Tử cảm thấy cơn giận của mình cuối cùng cũng tan hết, liền kêu Thạch Đầu trở lại chỗ của mọi người đứng, còn hắn thì hướng đến chỗ bên cạnh Công Tôn, nói, “Phụ thân, về sau ai dám đụng tới ngươi, ngươi liền nói cho ta biết, ta liền thay ngươi thu thập hắn.” Công Tôn vừa mừng vừa sợ, liền ôm Tiểu Tứ Tử hung hăng hôn một cái, tâm nói, ta quả thực không nhìn sai nó, Tiểu Tứ Tử còn biết hiếu thuận, bảo hộ hắn a. Lúc này, Yên Vũ lâu đã là một trận đại loạn, Triệu Phổ vẫn còn nhíu mày nhìn Quan mập mạp, bình thản nói, “Này vẫn còn tiện nghi cho hắn, cứ để ta làm thịt hắn, cho ngũ mã phanh thây, hủy thi diệt tích đi!” Công Tôn một bên bất đắc dĩ, cầm lấy cánh tay Triệu Phổ nhỏ giọng nói, “Tiểu Tứ Tử đã thay ta trả thù rồi, ngươi đừng làm loạn them nữa a.” Triệu Phổ buồn bực, Tiểu Tứ Tử nổi bật hơn ta, còn dám ở trước ta bảo hộ thân ái, Tiểu Tứ Tử chết tiệt! “Ai, mau đưa thiếu gia nhà ngươi trở về trị liệu a!” Lão bản phân phó mấy gia đinh, “Mau!” Mấy gia đinh liền vội vội vàng vàng nâng Quan mập mạp đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài, lại nghe Công Tôn đột nhiên hô, “Chậm đã.” Tiêu Y chau mày, cười lạnh quay đầu, nói, “Vị tiên sinh này, Quan thiếu gia vừa rồi lỗ mãng, đúng là nên đánh, nhưng cũng bị mọi người đánh thành ra như vậy rồi. nếu còn không buông tha y, hình như là có điều quá đáng đi?!” Công Tôn mỉm cười, đối hắn nói, “Ta cũng không phải muốn giữ tên mập mạp kia lại, mà là hắn……” Nói xong, đưa tay chỉ về phía Quan mập mạp đang đứng giữa năm gia đinh, nói, “Nếu như ta đoán không sai, thì hắn chính là người chúng ta muốn tìm, Hoa Phi Phi!” —————-