Người vừa vào cửa là ai, thế nhưng lại có thể làm cho Tiểu Tứ Tử tức giận như thế? Kì thật không chỉ Tiểu Tứ Tử, mà những người khác cũng đều kinh ngạc. Bởi vì người vừa đi vào, chính là người không lâu trước đã từng bị bọn họ bắt giữ, sau đó lại để cho Liêu vương dùng một số tiền lớn đến chuộc người, Liêu quốc tiểu vương gia, Da Luật Chấn.
Da Luật Chấn vừa vào cửa, liền thấy được Tiểu Tứ Tử, thấy hắn mặc một cái áo màu trắng tinh xảo, bên ngoài khoác thêm một trường sa vàng nhạt, làn da trắng tuyết, khuôn mặt tròn tròn, phấn nộn nộn, còn có một đôi mắt thật to. Da Luật Chấn có chút ngơ ngẩn, này Tiểu Tứ Tử, như thế nào càng lớn càng đáng yêu vậy chứ!
Da Luật Chấn đối Tiểu Tứ Tử chắp tay, cười nói, “U…… Này không phải là tiểu vương gia sao…… Thật sự là xảo ngộ.”
Da Luật Chấn vừa dứt lời, Tiêu Lương liền chau mày, Da Luật Chấn này, lai giả bất thiện a, liền như vậy đã đem thân phận Tiểu Tứ Tử nói ra.
Đường môn ba huynh đệ nhìn nhau, lại không hẹn mà cùng quay lại nhìn Da Luật Chấn, “Tiểu vương gia?”
“Các ngươi không biết sao?” Da Luật Chấn giả vờ vô tội, bưng kín miệng, “Ai nha, thật có lỗi, ta không biết là không thể nói, tiểu vương gia chớ trách.”
Tiểu Tứ Tử làm sao thèm để ý tới hắn, kéo Tiêu Lương một phen, “Tiểu Lương Tử, chúng ta không cần cùng bọn họ ăn cơm, Đường môn bọn họ thông đồng với ngoại nhân! Chúng ta đi tìm Gia Cát tri phủ đi!”
“Ai…” Đường Diệu Sơn sợ tới mức run run, tội danh thông đồng với ngoại nhân này cũng không phải ai cũng có thể đảm đương a, liền vội vàng xua tay, “Chờ đã…… Này đến tột cùng là xảy ra chuyện gì a?” Vừa nói, vừa xoay mặt hỏi Da Luật Chấn, “Lữ huynh? Chuyện này rốt cuộc là sao?”
Hoa Phi Phi một bên cười ha ha nói, “Hắn cũng không phải họ Lư, họ là con la*.”
Da Luật là quốc họ của Liêu quốc, mọi người đương nhiên đều biết, Đường gia huynh đệ ba mặt nhìn nhau. Đường Diệu Đình nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Da Luật Chấn, chỉ thấy Da Luật Chấn tựa hồ có chuẩn bị mà đến, không nặng không nhẹ cười hai tiếng, “Chư vị, đừng nóng vội, ta tuy rằng là Liêu quốc vương thị, nhưng là cùng Đại Tống có minh thư giải hòa, hoàng đế Đại Tống coi ta là khách, những khúc mắc trước kia, liền xóa bỏ đi.”
“Cái gì?” Tiểu Tứ Tử kinh hãi, Da Luật Chấn hướng hắn đi tới, từ trong người lấy ra một phong thư, đưa cho Tiểu Tứ Tử, nói, “Muốn xem thử không?”
Nhưng hắn còn chưa tới gần Tiểu Tứ Tử, chợt nghe Thạch Đầu phát ra mấy tiếng thở phì phì cảnh cáo, Da Luật Chấn sửng sốt. Tiễn Tử tuy rằng không biết người này là ai, nhưng lại hiểu được Thạch Đầu không thích hắn, không muốn cho hắn đến gần Tiểu Tứ Tử, vì thế nó bước từng bước ra trước, như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm Da Luật Chấn, tâm nói, ngươi cả gan dám bước lại đây? Thử bước tới coi, ta liền cắn ngươi!
Nếu nói người bình thường bị Thạch Đầu nhìn chằm chằm thì sẽ hoảng sợ trong lòng, như vậy nếu bị Tiễn Tử nhìn chằm chằm thì hẳn sẽ đứng không vững, dù sao thì thân hình của Tiễn Tử cũng lớn gần gấp đôi Thạch Đầu, hơn nữa trông còn rất hung dữ nha. Da Luật Chấn quả nhiên lùi bước, đứng tại chỗ có chút giật mình nhìn chăm chú hai con đại trảo li như hổ rình mồi đang quan sát hắn.
Thanh ảnh tiếp nhận phong thư trong tay, mở ra nhìn, đưa cho Tiêu Lương, Tiêu Lương cũng nhìn vào. Tiểu Tứ Tử bước lại gần, cơ hồ đều ghé vào người Tiêu Lương, mặt đối mặt Tiêu Lương rất gần rất gần, có vẻ thực thân mật. Da Luật Chấn thấy vậy, có chút không được tự nhiên.
Trên minh thư đại khái chính là ký kết của hai nước Liêu Tống, không xâm phạm lẫn nhau gì đó.
Tiểu Tứ Tử vẻ mặt hồ nghi xem xong, xoay mặt nhìn Tiêu Lương một cái. Tiêu Lương tại mu bàn tay hắn mà vỗ nhẹ hai cái, đảo mắt, liếc liếc phía Mãng Lạc một bên. Tiểu Tứ Tử hiểu được, ý tứ của Tiêu Lương là, vì Mãng Lạc, cứ nhẫn nãi chút đi.
Tiểu Tứ Tử nhăn mũi, đối Da Luật Chấn liếc trắng mắt, ngồi xuống.
Da Luật Chấn thấy sự tình đã ổn, liền đối Đường Diệu Đình ôm quyền, “Thật có lỗi với Đường huynh, tiểu đệ bởi vì thân phận đặc thù, nên ban đầu không tiện nói rõ, Đường huynh không phiền chứ?”
“Ai…… Không sao không sao, chỉ là hiểu lầm thôi mà, ha ha ha…” Đường Diệu Đình tâm nói, nguyên lai người này gia thế lớn như vậy a, tiểu vương gia của liêu quốc. Cái này phải nắm cho chắc, cũng đâu phải người nào cũng có thể kết giao được bằng hữu tốt như vậy a, vì thế liền mời hắn ngồi.
Sau khi mọi người đều an tọa, Đường Diệu Sơn hỏi Tiểu Tứ Tử, “Ách…… Công Tôn công tử… cũng là tiểu vương gia?”
Tiểu Tứ Tử không nói lời nào, Mục Phương cùng Tiêu Lương liếc mắt nhìn nhau một cái. Thấy Tiêu Lương gật gật đầu, Mục Phương liền nói, “Tiểu Tứ Tử là Cửu vương gia công tử.”
“A……” Đường gia tam huynh đệ cùng hít một ngụm lãnh khí, tâm nói ông trời a, nguyên lai vị tiểu công tử nộn nộn đáng yêu này, lại là con của Cửu vương gia nổi tiếng khắp thiên hạ a…
Đường Diệu Đình ngẫm lại mà có chút sợ, chính hắn lúc đầu còn có ý ngắm trúng Tiểu Tứ Tử, hiện tại nghĩ lại, nếu thực đắc tội với vị tiểu vương gia này, thì cái cửa Cửu vương gia kia, chính hắn cũng qua không được a!
Sau đó, vì muốn làm dịu không khí, Đường Diệu Sơn liền hạ lệnh mang rượu cùng thức ăn lên. Một bàn ăn này toàn là những món cay chính tông của Tứ Xuyên, ở giữa là một nồi lẩu lớn, hai bên trái phải gồm hai đĩa gà xào cay, gà xào ớt, cá nướng sốt cay, thịt xào cay, đậu hũ sốt cay, cá hấp, và thêm những món cay khác…… Mỗi món ăn đều là một tầng sa tế thật dày, còn có rất nhiều hạt tiêu, ngay cả khí tỏa ra cũng mang theo một cỗ nồng mùi ớt.
“Hắt xì…” Tiểu Tứ Tử nhịn không được hắt xì vài cái. Tiêu Lương xoay mặt nhìn hắn, thấy hắn mặt đỏ hồng, đưa tay xoa xoa cái mũi, liền hỏi, “Cẩn nhi, không ăn cay được sao? Không ăn được thì kêu nhà bếp làm cái gì cho ngươi ăn lót dạ một chút?”
“Đúng đúng!” Đường Diệu Sơn vội vã nói, “Trước đó không hỏi đến khẩu vị của tiểu vương gia, nếu không thích, liền đổi lại vậy.”
Tiểu Tứ Tử còn chưa nói gì, Đường Diệu Khuê đã cầm đôi đũa, gắp một miếng cá hấp cho vào miệng, đối Tiểu Tứ Tử nói, “Ai…… Khó có được một lần đến Thục Trung, đương nhiên là phải ăn món cay Tứ Xuyên, hương vị rất ngon a, không ăn thì thật đáng tiếc!”
Tiểu Tứ Tử nghe hắn nói được sảng khoái như vậy, liền hướng hắn cười cười, “Đúng. Ta cho tới bây giờ cũng chưa từng ăn qua món Tứ Xuyên! Sớm nghe nói nó rất cay, bất quá thực sảng khoái!”
“Đúng vậy!” Đường Diệu Khuê gặp bộ dáng đáng yêu của Tiểu Tứ Tử, liền đổi tính tình, giới thiệu cho hắn món cay Tứ Xuyên nào ngon.
Vừa nói chuyện, không khí trong phòng cũng không còn khẩn trương như khi nãy, mọi người cũng thoải mái bắt đầu ăn uống.
Tiêu Lương gắp cho Tiểu Tứ Tử một miếng gà xào cay, để vào trong chén hắn, đối hắn nói, “Cẩn nhi, cay như vậy chắc là được.”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, gắp lên thổi thổi, sau mới cho vào miệng.
“Hô……” Tiểu Tứ Tử vừa cho miếng đầu tiên vào, đôi môi vì cay mà lập tức đỏ lên, mở miệng thè lưỡi ra, lấy tay quạt quạt, “Tiểu Lương Tử cay muốn chết!”
Tiêu Lương dở khóc dở cười, vội vàng đưa trà cho hắn uống, nói, “Tiểu Lương Tử mới không phải cay chết đâu.”
Tiểu Tứ Tử dùng cánh tay cọ cọ hắn, uống miếng nước, đó là trà hoa cúc hảo hạng, Tiêu Lương sợ hắn cay, còn hâm nóng lại giúp. Tiểu Tứ Tử cắn đũa nhìn đĩa gà xào cay, Tiêu Lương cười nói, “Còn muốn?”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, Tiêu Lương lại gắp cho hắn một miếng. Thanh ảnh một bên vừa ăn vừa bóc cho Tiểu Tứ Tử một con tôm hùm nhỏ, Xích ảnh cũng gắp cho hắn một miếng thịt dê trong nồi lẩu ra.
Đường gia tam huynh đệ ba mặt nhìn nhau, nhìn tư thái ăn cơm, thật đúng là một tiểu vương gia a.
Bất quá Tiểu Tứ Tử cũng bận rộn, ăn một miếng, vì cay quá mà nhe răng thè lưỡi, còn không thì hướng Tiêu Lương đưa qua một miếng, “Tiểu Lương Tử, ngươi ăn cái này, này ăn ngon.”
Hoa Phi Phi cùng Mục Phương ngồi bên cũng thấy được, trên mặt mang ý cười. Hoa Phi Phi lắc lắc đầu, thở dài, liếc mắt nhìn Mục Phương một cái. Mục Phương đang gắp thử một miếng đậu hũ sốt cay, thấy Hoa Phi Phi đột nhiên hung hăng liếc mình một cái, có chút khó hiểu, nghĩ nghĩ, liền đem chén nhỏ đựng đậu hũ sốt cay của hắn qua cho Hoa Phi Phi, nói, “Bằng không ngươi ăn đi.”
Hoa Phi Phi miệng nở nụ cười, cầm thìa bắt đầu ăn đậu hũ. Mà Đường Diệu Đình một bên cũng ân cần gắp thức ăn cho Hoa Phi Phi, nhưng Hoa Phi Phi chính là cứ cúi đầu ăn. Nhìn thấy hành động này của hắn, Mục Phương không hiểu sao liền thấy trong lòng thư sướng, ngay cả thức ăn cũng giống như ngon hơn.
“Tiểu Tứ Tử?” Da Luật Chấn bắt chuyện với Tiểu Tứ Tử, “Như thế nào lại đến Thục Trung?”
Tiểu Tứ Tử lườm hắn, “Ngươi quen mới được gọi ta là Tiểu Tứ Tử.”
“Ách…” Da Luật Chấn mất mặt, cứ như người ta đóng sập cửa trước mặt hắn vậy. Thấy Tiêu Lương gọi Tiểu Tứ Tử là Cẩn nhi, cũng liền mở miệng, “Cẩn……”
Tiểu Tứ Tử hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, “Chỉ có Tiểu Lương Tử mới được gọi ta là Cẩn nhi!”
Nói xong, còn hướng Tiêu Lương cọ cọ, rồi lại nhìn chăm chăm Da Luật Chấn, tâm nói, ta ngồi gần Tiểu Lương Tử như vậy, ngươi nếu dám ăn đậu hủ của Tiểu Lương Tử, ta cùng Thạch Đầu, Tiễn Tử sẽ cắn ngươi!
Đường Diệu Sơn thấy không khí tựa hồ lại khẩn trương lên, liền vội nói lãng qua chuyện khác, “Đúng rồi tiểu vương gia, nghe nói ngài có biện pháp chữa khỏi bệnh cho Tiểu Muội?”
Tiểu Tứ Tử sửng sốt, tâm nói, đều là con la kia không tốt, đột nhiên đến đây, thiếu chút nữa liền đem chính sự quên mất. Tiểu Tứ Tử nhìn Tiêu Lương, thấy Tiêu Lương đối hắn nháy mắt mấy cái, liền nói, “Ân, đúng vậy, Đường Tiểu Muội có thể trị được.”
“Trị như thế nào?” Tất cả mọi người tò mò nhìn Tiểu Tứ Tử.
“Ai, ta nói chứ.” Đường Diệu Khuê tò mò hỏi, “Tiểu Tứ Tử ngươi bao nhiêu tuổi a? Mới lớn như vậy đã có năng lực, là học y thuật với ai a?”
“Học với phụ thân ta.” Tiểu Tứ Tử có chút đắc ý, “Phụ thân ta là thần y nổi danh đương thời a.”
Đường tam huynh đệ nhìn nhau, liền có chút khó hiểu, bọn họ có nghe qua võ công cái thế lại thiện chiến của Cửu vương gia Triệu Phổ, nhưng lại chưa từng nghe qua hắn còn biết y thuật đâu.
Tại nhã gian cách vách, Triệu Phổ đem cái bàn ăn đặt chuyển qua đặt cạnh tường, Triệu Phổ dùng nội lực chọt hai lỗ nhỏ trên tường, hai người cùng nhìn. Công Tôn đã ngửi thấy mùi cay bên kia, Triệu Phổ liền sai người mang một nồi lẩu cay tới, hai người cùng ăn, vừa ăn vừa hít hà, vừa cách vách xem náo nhiệt.
“Da Luật Chấn như thế nào lại tới đây?” Công Tôn giật mình nhìn Triệu Phổ, “Chuyện này cùng người Liêu có quan hệ sao?”
Triệu Phổ lắc lắc đầu, “Nhìn không giống a…… Ta lại cảm thấy, hắn là vì Tiểu Tứ Tử mà đến.”
“Cái gì?” Nghe vậy, lông mày Công Tôn dựng thẳng lên, mắng to, “Tiểu tử này cũng dám chú ý đến Tiểu Tứ Tử? Lão tử giết hắn!” Nói xong, liền đưa tay đào đào độc dược, muốn đối Da Luật Chấn hạ thủ.
Triệu Phổ vội ngăn hắn lại, “Ngươi yên tâm đi, nhiều người như vậy quan sát hắn, Da Luật Chấn hắn cũng không dám xằng bậy, trước cứ để vậy, cứ nhìn xem tình hình rồi tính sau.”
Công Tôn cắn răng thu lại độc dược, miệng lẩm bẩm, “Dám đụng đến con ta, ta liền hoạn ngươi!”
Lúc này, chợt nghe cách vách có tiếng Đường Diệu Đình hỏi, “Tiểu vương gia, thế nào lại có cách làm Tiểu Muội hồi sinh vậy?”
Tiểu Tứ Tử nhìn nhìn mọi người, giảng giải, “Ân, có thể trộn chung một thứ có thành phần giống với hãi long nhãn, chế tạo thành một loại dược, loại dược này hiệu quả giống như hải long nhãn.”
“Thật sự?” Đường Diệu Sơn tựa hồ có chút vui sướng, “Nói như vậy, Tiểu Muội coi như được cứu rồi?!”
“Đâu, vẫn là có một chút khó khăn.” Tiểu Tứ Tử nói, “Vẫn phải cần mấy vị thuốc đặc thù, đến lúc đó không biết mấy hiệu thuốc ở Thục Trung này có bán hay không. Nếu không có, chỉ còn cách lên núi hái mà thôi.”
Đường Diệu Đình vội vỗ ngực nói, “Sự tình liên quan tới Tiểu Muội, tiểu vương gia, ngươi viết phương thuốc ấy ra, ta sẽ sai người dốc sức đi tìm.”
Tiểu Tứ Tử khoát tay, cười tủm tỉm nói, “Thuốc này là phương thuốc bí truyền, không thể để cho người khác biết, phụ thân ta đã phân phó rồi.”
Ở cách vách, Công Tôn bĩu môi, tử tiểu hài tử, dám lấy phụ thân ra làm bia chắn!
Triệu Phổ nhìn nhìn đôi môi Công Tôn bởi vì ăn cay mà đỏ au, không biết đang suy nghĩ gì, chỉ cúi đầu uống trà.
Tiểu Tứ Tử vừa nói xong, Đường gia huynh đệ lại nhìn nhau. Đường Diệu Sơn cũng không truy vấn nhiều, chính là đối Tiểu Tứ Tử chắp tay, “Vậy làm phiền tiểu vương gia.”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, “Yên tâm.”
Sau, mọi người tiếp tục dùng cơm, Hoa Phi Phi cùng Mục Phương liếc mắt nhìn nhau một cái, Đường Diệu Đình cùng Đường Diệu Sơn, cảm giác là lạ.
Tiêu Lương còn lại thì chú ý tới Đường Diệu Khuê đang ngồi ăn, bình thường cho dù hắn là mãng hán thô lỗ đi chăng nữa, thì chuyện liên quan tới thân muội muội của mình, cũng sẽ không thờ ơ như thế……
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều hiểu mà không nói — Xem ra, Đường gia tam huynh đệ này, đều có chút vấn đề.
Da Luật Chấn vừa vào cửa, liền thấy được Tiểu Tứ Tử, thấy hắn mặc một cái áo màu trắng tinh xảo, bên ngoài khoác thêm một trường sa vàng nhạt, làn da trắng tuyết, khuôn mặt tròn tròn, phấn nộn nộn, còn có một đôi mắt thật to. Da Luật Chấn có chút ngơ ngẩn, này Tiểu Tứ Tử, như thế nào càng lớn càng đáng yêu vậy chứ!
Da Luật Chấn đối Tiểu Tứ Tử chắp tay, cười nói, “U…… Này không phải là tiểu vương gia sao…… Thật sự là xảo ngộ.”
Da Luật Chấn vừa dứt lời, Tiêu Lương liền chau mày, Da Luật Chấn này, lai giả bất thiện a, liền như vậy đã đem thân phận Tiểu Tứ Tử nói ra.
Đường môn ba huynh đệ nhìn nhau, lại không hẹn mà cùng quay lại nhìn Da Luật Chấn, “Tiểu vương gia?”
“Các ngươi không biết sao?” Da Luật Chấn giả vờ vô tội, bưng kín miệng, “Ai nha, thật có lỗi, ta không biết là không thể nói, tiểu vương gia chớ trách.”
Tiểu Tứ Tử làm sao thèm để ý tới hắn, kéo Tiêu Lương một phen, “Tiểu Lương Tử, chúng ta không cần cùng bọn họ ăn cơm, Đường môn bọn họ thông đồng với ngoại nhân! Chúng ta đi tìm Gia Cát tri phủ đi!”
“Ai…” Đường Diệu Sơn sợ tới mức run run, tội danh thông đồng với ngoại nhân này cũng không phải ai cũng có thể đảm đương a, liền vội vàng xua tay, “Chờ đã…… Này đến tột cùng là xảy ra chuyện gì a?” Vừa nói, vừa xoay mặt hỏi Da Luật Chấn, “Lữ huynh? Chuyện này rốt cuộc là sao?”
Hoa Phi Phi một bên cười ha ha nói, “Hắn cũng không phải họ Lư, họ là con la*.”
Da Luật là quốc họ của Liêu quốc, mọi người đương nhiên đều biết, Đường gia huynh đệ ba mặt nhìn nhau. Đường Diệu Đình nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Da Luật Chấn, chỉ thấy Da Luật Chấn tựa hồ có chuẩn bị mà đến, không nặng không nhẹ cười hai tiếng, “Chư vị, đừng nóng vội, ta tuy rằng là Liêu quốc vương thị, nhưng là cùng Đại Tống có minh thư giải hòa, hoàng đế Đại Tống coi ta là khách, những khúc mắc trước kia, liền xóa bỏ đi.”
“Cái gì?” Tiểu Tứ Tử kinh hãi, Da Luật Chấn hướng hắn đi tới, từ trong người lấy ra một phong thư, đưa cho Tiểu Tứ Tử, nói, “Muốn xem thử không?”
Nhưng hắn còn chưa tới gần Tiểu Tứ Tử, chợt nghe Thạch Đầu phát ra mấy tiếng thở phì phì cảnh cáo, Da Luật Chấn sửng sốt. Tiễn Tử tuy rằng không biết người này là ai, nhưng lại hiểu được Thạch Đầu không thích hắn, không muốn cho hắn đến gần Tiểu Tứ Tử, vì thế nó bước từng bước ra trước, như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm Da Luật Chấn, tâm nói, ngươi cả gan dám bước lại đây? Thử bước tới coi, ta liền cắn ngươi!
Nếu nói người bình thường bị Thạch Đầu nhìn chằm chằm thì sẽ hoảng sợ trong lòng, như vậy nếu bị Tiễn Tử nhìn chằm chằm thì hẳn sẽ đứng không vững, dù sao thì thân hình của Tiễn Tử cũng lớn gần gấp đôi Thạch Đầu, hơn nữa trông còn rất hung dữ nha. Da Luật Chấn quả nhiên lùi bước, đứng tại chỗ có chút giật mình nhìn chăm chú hai con đại trảo li như hổ rình mồi đang quan sát hắn.
Thanh ảnh tiếp nhận phong thư trong tay, mở ra nhìn, đưa cho Tiêu Lương, Tiêu Lương cũng nhìn vào. Tiểu Tứ Tử bước lại gần, cơ hồ đều ghé vào người Tiêu Lương, mặt đối mặt Tiêu Lương rất gần rất gần, có vẻ thực thân mật. Da Luật Chấn thấy vậy, có chút không được tự nhiên.
Trên minh thư đại khái chính là ký kết của hai nước Liêu Tống, không xâm phạm lẫn nhau gì đó.
Tiểu Tứ Tử vẻ mặt hồ nghi xem xong, xoay mặt nhìn Tiêu Lương một cái. Tiêu Lương tại mu bàn tay hắn mà vỗ nhẹ hai cái, đảo mắt, liếc liếc phía Mãng Lạc một bên. Tiểu Tứ Tử hiểu được, ý tứ của Tiêu Lương là, vì Mãng Lạc, cứ nhẫn nãi chút đi.
Tiểu Tứ Tử nhăn mũi, đối Da Luật Chấn liếc trắng mắt, ngồi xuống.
Da Luật Chấn thấy sự tình đã ổn, liền đối Đường Diệu Đình ôm quyền, “Thật có lỗi với Đường huynh, tiểu đệ bởi vì thân phận đặc thù, nên ban đầu không tiện nói rõ, Đường huynh không phiền chứ?”
“Ai…… Không sao không sao, chỉ là hiểu lầm thôi mà, ha ha ha…” Đường Diệu Đình tâm nói, nguyên lai người này gia thế lớn như vậy a, tiểu vương gia của liêu quốc. Cái này phải nắm cho chắc, cũng đâu phải người nào cũng có thể kết giao được bằng hữu tốt như vậy a, vì thế liền mời hắn ngồi.
Sau khi mọi người đều an tọa, Đường Diệu Sơn hỏi Tiểu Tứ Tử, “Ách…… Công Tôn công tử… cũng là tiểu vương gia?”
Tiểu Tứ Tử không nói lời nào, Mục Phương cùng Tiêu Lương liếc mắt nhìn nhau một cái. Thấy Tiêu Lương gật gật đầu, Mục Phương liền nói, “Tiểu Tứ Tử là Cửu vương gia công tử.”
“A……” Đường gia tam huynh đệ cùng hít một ngụm lãnh khí, tâm nói ông trời a, nguyên lai vị tiểu công tử nộn nộn đáng yêu này, lại là con của Cửu vương gia nổi tiếng khắp thiên hạ a…
Đường Diệu Đình ngẫm lại mà có chút sợ, chính hắn lúc đầu còn có ý ngắm trúng Tiểu Tứ Tử, hiện tại nghĩ lại, nếu thực đắc tội với vị tiểu vương gia này, thì cái cửa Cửu vương gia kia, chính hắn cũng qua không được a!
Sau đó, vì muốn làm dịu không khí, Đường Diệu Sơn liền hạ lệnh mang rượu cùng thức ăn lên. Một bàn ăn này toàn là những món cay chính tông của Tứ Xuyên, ở giữa là một nồi lẩu lớn, hai bên trái phải gồm hai đĩa gà xào cay, gà xào ớt, cá nướng sốt cay, thịt xào cay, đậu hũ sốt cay, cá hấp, và thêm những món cay khác…… Mỗi món ăn đều là một tầng sa tế thật dày, còn có rất nhiều hạt tiêu, ngay cả khí tỏa ra cũng mang theo một cỗ nồng mùi ớt.
“Hắt xì…” Tiểu Tứ Tử nhịn không được hắt xì vài cái. Tiêu Lương xoay mặt nhìn hắn, thấy hắn mặt đỏ hồng, đưa tay xoa xoa cái mũi, liền hỏi, “Cẩn nhi, không ăn cay được sao? Không ăn được thì kêu nhà bếp làm cái gì cho ngươi ăn lót dạ một chút?”
“Đúng đúng!” Đường Diệu Sơn vội vã nói, “Trước đó không hỏi đến khẩu vị của tiểu vương gia, nếu không thích, liền đổi lại vậy.”
Tiểu Tứ Tử còn chưa nói gì, Đường Diệu Khuê đã cầm đôi đũa, gắp một miếng cá hấp cho vào miệng, đối Tiểu Tứ Tử nói, “Ai…… Khó có được một lần đến Thục Trung, đương nhiên là phải ăn món cay Tứ Xuyên, hương vị rất ngon a, không ăn thì thật đáng tiếc!”
Tiểu Tứ Tử nghe hắn nói được sảng khoái như vậy, liền hướng hắn cười cười, “Đúng. Ta cho tới bây giờ cũng chưa từng ăn qua món Tứ Xuyên! Sớm nghe nói nó rất cay, bất quá thực sảng khoái!”
“Đúng vậy!” Đường Diệu Khuê gặp bộ dáng đáng yêu của Tiểu Tứ Tử, liền đổi tính tình, giới thiệu cho hắn món cay Tứ Xuyên nào ngon.
Vừa nói chuyện, không khí trong phòng cũng không còn khẩn trương như khi nãy, mọi người cũng thoải mái bắt đầu ăn uống.
Tiêu Lương gắp cho Tiểu Tứ Tử một miếng gà xào cay, để vào trong chén hắn, đối hắn nói, “Cẩn nhi, cay như vậy chắc là được.”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, gắp lên thổi thổi, sau mới cho vào miệng.
“Hô……” Tiểu Tứ Tử vừa cho miếng đầu tiên vào, đôi môi vì cay mà lập tức đỏ lên, mở miệng thè lưỡi ra, lấy tay quạt quạt, “Tiểu Lương Tử cay muốn chết!”
Tiêu Lương dở khóc dở cười, vội vàng đưa trà cho hắn uống, nói, “Tiểu Lương Tử mới không phải cay chết đâu.”
Tiểu Tứ Tử dùng cánh tay cọ cọ hắn, uống miếng nước, đó là trà hoa cúc hảo hạng, Tiêu Lương sợ hắn cay, còn hâm nóng lại giúp. Tiểu Tứ Tử cắn đũa nhìn đĩa gà xào cay, Tiêu Lương cười nói, “Còn muốn?”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, Tiêu Lương lại gắp cho hắn một miếng. Thanh ảnh một bên vừa ăn vừa bóc cho Tiểu Tứ Tử một con tôm hùm nhỏ, Xích ảnh cũng gắp cho hắn một miếng thịt dê trong nồi lẩu ra.
Đường gia tam huynh đệ ba mặt nhìn nhau, nhìn tư thái ăn cơm, thật đúng là một tiểu vương gia a.
Bất quá Tiểu Tứ Tử cũng bận rộn, ăn một miếng, vì cay quá mà nhe răng thè lưỡi, còn không thì hướng Tiêu Lương đưa qua một miếng, “Tiểu Lương Tử, ngươi ăn cái này, này ăn ngon.”
Hoa Phi Phi cùng Mục Phương ngồi bên cũng thấy được, trên mặt mang ý cười. Hoa Phi Phi lắc lắc đầu, thở dài, liếc mắt nhìn Mục Phương một cái. Mục Phương đang gắp thử một miếng đậu hũ sốt cay, thấy Hoa Phi Phi đột nhiên hung hăng liếc mình một cái, có chút khó hiểu, nghĩ nghĩ, liền đem chén nhỏ đựng đậu hũ sốt cay của hắn qua cho Hoa Phi Phi, nói, “Bằng không ngươi ăn đi.”
Hoa Phi Phi miệng nở nụ cười, cầm thìa bắt đầu ăn đậu hũ. Mà Đường Diệu Đình một bên cũng ân cần gắp thức ăn cho Hoa Phi Phi, nhưng Hoa Phi Phi chính là cứ cúi đầu ăn. Nhìn thấy hành động này của hắn, Mục Phương không hiểu sao liền thấy trong lòng thư sướng, ngay cả thức ăn cũng giống như ngon hơn.
“Tiểu Tứ Tử?” Da Luật Chấn bắt chuyện với Tiểu Tứ Tử, “Như thế nào lại đến Thục Trung?”
Tiểu Tứ Tử lườm hắn, “Ngươi quen mới được gọi ta là Tiểu Tứ Tử.”
“Ách…” Da Luật Chấn mất mặt, cứ như người ta đóng sập cửa trước mặt hắn vậy. Thấy Tiêu Lương gọi Tiểu Tứ Tử là Cẩn nhi, cũng liền mở miệng, “Cẩn……”
Tiểu Tứ Tử hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, “Chỉ có Tiểu Lương Tử mới được gọi ta là Cẩn nhi!”
Nói xong, còn hướng Tiêu Lương cọ cọ, rồi lại nhìn chăm chăm Da Luật Chấn, tâm nói, ta ngồi gần Tiểu Lương Tử như vậy, ngươi nếu dám ăn đậu hủ của Tiểu Lương Tử, ta cùng Thạch Đầu, Tiễn Tử sẽ cắn ngươi!
Đường Diệu Sơn thấy không khí tựa hồ lại khẩn trương lên, liền vội nói lãng qua chuyện khác, “Đúng rồi tiểu vương gia, nghe nói ngài có biện pháp chữa khỏi bệnh cho Tiểu Muội?”
Tiểu Tứ Tử sửng sốt, tâm nói, đều là con la kia không tốt, đột nhiên đến đây, thiếu chút nữa liền đem chính sự quên mất. Tiểu Tứ Tử nhìn Tiêu Lương, thấy Tiêu Lương đối hắn nháy mắt mấy cái, liền nói, “Ân, đúng vậy, Đường Tiểu Muội có thể trị được.”
“Trị như thế nào?” Tất cả mọi người tò mò nhìn Tiểu Tứ Tử.
“Ai, ta nói chứ.” Đường Diệu Khuê tò mò hỏi, “Tiểu Tứ Tử ngươi bao nhiêu tuổi a? Mới lớn như vậy đã có năng lực, là học y thuật với ai a?”
“Học với phụ thân ta.” Tiểu Tứ Tử có chút đắc ý, “Phụ thân ta là thần y nổi danh đương thời a.”
Đường tam huynh đệ nhìn nhau, liền có chút khó hiểu, bọn họ có nghe qua võ công cái thế lại thiện chiến của Cửu vương gia Triệu Phổ, nhưng lại chưa từng nghe qua hắn còn biết y thuật đâu.
Tại nhã gian cách vách, Triệu Phổ đem cái bàn ăn đặt chuyển qua đặt cạnh tường, Triệu Phổ dùng nội lực chọt hai lỗ nhỏ trên tường, hai người cùng nhìn. Công Tôn đã ngửi thấy mùi cay bên kia, Triệu Phổ liền sai người mang một nồi lẩu cay tới, hai người cùng ăn, vừa ăn vừa hít hà, vừa cách vách xem náo nhiệt.
“Da Luật Chấn như thế nào lại tới đây?” Công Tôn giật mình nhìn Triệu Phổ, “Chuyện này cùng người Liêu có quan hệ sao?”
Triệu Phổ lắc lắc đầu, “Nhìn không giống a…… Ta lại cảm thấy, hắn là vì Tiểu Tứ Tử mà đến.”
“Cái gì?” Nghe vậy, lông mày Công Tôn dựng thẳng lên, mắng to, “Tiểu tử này cũng dám chú ý đến Tiểu Tứ Tử? Lão tử giết hắn!” Nói xong, liền đưa tay đào đào độc dược, muốn đối Da Luật Chấn hạ thủ.
Triệu Phổ vội ngăn hắn lại, “Ngươi yên tâm đi, nhiều người như vậy quan sát hắn, Da Luật Chấn hắn cũng không dám xằng bậy, trước cứ để vậy, cứ nhìn xem tình hình rồi tính sau.”
Công Tôn cắn răng thu lại độc dược, miệng lẩm bẩm, “Dám đụng đến con ta, ta liền hoạn ngươi!”
Lúc này, chợt nghe cách vách có tiếng Đường Diệu Đình hỏi, “Tiểu vương gia, thế nào lại có cách làm Tiểu Muội hồi sinh vậy?”
Tiểu Tứ Tử nhìn nhìn mọi người, giảng giải, “Ân, có thể trộn chung một thứ có thành phần giống với hãi long nhãn, chế tạo thành một loại dược, loại dược này hiệu quả giống như hải long nhãn.”
“Thật sự?” Đường Diệu Sơn tựa hồ có chút vui sướng, “Nói như vậy, Tiểu Muội coi như được cứu rồi?!”
“Đâu, vẫn là có một chút khó khăn.” Tiểu Tứ Tử nói, “Vẫn phải cần mấy vị thuốc đặc thù, đến lúc đó không biết mấy hiệu thuốc ở Thục Trung này có bán hay không. Nếu không có, chỉ còn cách lên núi hái mà thôi.”
Đường Diệu Đình vội vỗ ngực nói, “Sự tình liên quan tới Tiểu Muội, tiểu vương gia, ngươi viết phương thuốc ấy ra, ta sẽ sai người dốc sức đi tìm.”
Tiểu Tứ Tử khoát tay, cười tủm tỉm nói, “Thuốc này là phương thuốc bí truyền, không thể để cho người khác biết, phụ thân ta đã phân phó rồi.”
Ở cách vách, Công Tôn bĩu môi, tử tiểu hài tử, dám lấy phụ thân ra làm bia chắn!
Triệu Phổ nhìn nhìn đôi môi Công Tôn bởi vì ăn cay mà đỏ au, không biết đang suy nghĩ gì, chỉ cúi đầu uống trà.
Tiểu Tứ Tử vừa nói xong, Đường gia huynh đệ lại nhìn nhau. Đường Diệu Sơn cũng không truy vấn nhiều, chính là đối Tiểu Tứ Tử chắp tay, “Vậy làm phiền tiểu vương gia.”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, “Yên tâm.”
Sau, mọi người tiếp tục dùng cơm, Hoa Phi Phi cùng Mục Phương liếc mắt nhìn nhau một cái, Đường Diệu Đình cùng Đường Diệu Sơn, cảm giác là lạ.
Tiêu Lương còn lại thì chú ý tới Đường Diệu Khuê đang ngồi ăn, bình thường cho dù hắn là mãng hán thô lỗ đi chăng nữa, thì chuyện liên quan tới thân muội muội của mình, cũng sẽ không thờ ơ như thế……
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều hiểu mà không nói — Xem ra, Đường gia tam huynh đệ này, đều có chút vấn đề.