Đêm đến, Tiễn Tử từ trong động chui ra, vẫy vẫy bùn trên người, ‘chi chi’ kêu 2 tiếng, Tiêu Lương cũng từ địa đạo đi ra, vỗ vỗ bụi đất trên người, đối Công Tôn nói, “Tiên sinh, dựa theo phân phó của người, lối ra của địa đạo đã gần đến mặt đất, hẳn là vài tấc, đều dùng thanh gỗ chống được, tránh để động khẩu bị hõm xuống.”
Công Tôn gật đầu nói, “Mọi người về trước đi, đêm nay chúng ta chuẩn bị hành động.”
Tất cả mọi người theo Công Tôn, về tới đại doanh của Triệu Phổ, mà đạn bùn trong doanh trại Triệu Phổ cũng đã gần hoàn thành.
“Cửu Cửu, nhìn xem!” Tiểu Tứ Tử đem Tiểu Bố Bố ôm qua, Triệu Phổ sửng sốt, cười nói, “Nhanh như vậy đã sinh hạ rồi?”
“Đáng yêu chứ?” Tiểu Tứ Tử ngưỡng mặt nhìn Triệu Phổ.
Triệu Phổ bật cười, vươn tay nhéo nhéo quai hàm Tiểu Tứ Tử, tâm nói, không đáng yêu bằng ngươi.
“Đã chuẩn bị tốt.” Công Tôn nói, “Khi nào thì hành động?”
“Việc này không nên chậm trễ.” Triệu Phổ nói, “Sau khi cơm nước xong, đêm đến bắt đầu tiến hành bước đầu tiên, sau đó sẽ tiến hành bước thứ hai.”
Công Tôn gật đầu, mọi người đều đi xuống chuẩn bị, Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương trở về phòng mình, Tiêu Lương một thân bùn đất, tìm một mộc dũng lớn tắm rửa, Tiễn Tử cũng tìm một mộc dũng lớn hơn để tắm, Thạch Đầu nằm úp sấp trên tấm đệm lông dê mềm mại, Tiểu Tứ Tử ngồi bên cạnh nó, đem Tiểu Bố Bố đặt vào bên bụng Thạch Đầu để nó bú sữa mẹ.
Tiểu Bố Bố sức ăn vô cùng tốt, miệng ngậm một đầu nhũ gắng sức mút, một chân khác còn bắt lấy cái còn lại, giống như sợ ai đoạt của nó, một mặt lại hướng bụng Thạch Đầu mà chui chui, Tiểu Tứ Tử cuối cùng cũng minh bạch cái gì gọi là dùng mọi nỗ lực để bú sữa mẹ.
Tiêu Lương tựa vào vách mộc dũng nhìn thấy nói, “Cẩn nhi, Bố Bố đang bú sữa mẹ sao?”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, ngoảnh lại nhìn thấy Tiêu Lương đang tắm, bờ vai rộng lộ ở bên ngoài, mặt hơi hơi đỏ lên, cúi đầu tiếp tục nhìn Bố Bố.
“Cẩn nhi.” Tiêu Lương đối Tiểu Tứ Tử cười cười, “Giúp ta đem khăn đến được không? Ta quên cầm theo mất rồi.”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử chạy tới, cầm lấy khăn mặt đến, đi tới bên cạnh Tiêu Lương, đưa cho hắn.
“Với không tới.” Tiêu Lương thấy Tiểu Tứ Tử đứng rất xa, liền cười nói, “Lại gần chút.”
Tiểu Tứ Tử cầm khăn mặt xoay đầu đi, lại đến gần vài bước.
“Gần thêm chút.” Tiêu Lương nằm úp trên vách dục dũng cười meo meo. (mèo sắp ăn trộm cá thành công =]])
Tiểu Tứ Tử lại tiến gần thêm vài bước.
Tay đã muốn đụng đến bả vai của Tiêu Lương, Tiêu Lương liền vươn tay ôm thắt lưng Tiểu Tứ Tử, kéo hắn đến trước mặt.
Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái nhìn Tiêu Lương, nói “Ngươi không phải muốn khăn sao, nắm ta làm cái gì?”
Tiêu Lương cười nhẹ, “Cẩn nhi, lau cho ta đi a.”
Tiểu Tứ Tử mếu máo, đưa tay cầm lấy khăn, cẩn thận xoa xoa vai cho Tiêu Lương.
“Chỉ có thế?” Tiêu Lương đứng lên, để Tiểu Tứ Tử sát bên người, Tiểu Tứ Tử liếc một cái, nhỏ giọng nói thầm một câu, “Đáng ghét.”
Tiêu Lương nở nụ cười hỏi, “Cẩn nhi, ngươi cũng tắm rửa đi?”
“Ta mới không cần.” Tiểu Tứ Tử ném khăn lại cho Tiêu Lương, bước nhanh về bên cạnh Thạch Đầu, mặt đỏ bừng.
Tiêu Lương dùng khăn đem chính mình lau khô sạch sẽ, phủ thêm áo khoác đi tới, lúc này Tiễn Tử cũng tắm rửa xong, nhảy ra khỏi bồn, đi vào phòng, ‘xoát xoát’ vẫy lông một cái, Tiêu Lương đem nó kéo lại dùng một tấm thảm to lau cho nó một lần, Tiễn Tử cơ bản đã khô ráo, vội vàng chạy tới bên cạnh Thạch Đầu, vươn lưỡi liếm mũi Thạch Đầu – Thạch Đầu, mới sinh xong tốt không a?
Thạch Đầu vẫy vẫy cái đuôi – Hoàn hảo.
Tiễn Tử tiến qua ngửi ngửi Tiểu Bố Bố, Tiểu Bố Bố có lẽ cũng ngửi được vị đạo của Tiễn Tử, quay đầu ngửi ngửi, Tiễn Tử mừng rỡ, vươn lưỡi liếm than mình của nó, Bố Bố quay mặt một bên, trốn xuống bụng Thạch Đầu.
Tiểu Tứ Tử ngồi ở bên giường xem, liền cảm giác Tiêu Lương ngồi xuống bên cạnh hắn, đưa tay xoa bóp cổ hắn, “Cẩn nhi, cao hứng?”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Cao hứng a, nếu có thể cứu ra quân binh của Đại Tống ta đây càng cao hứng, sau đó đánh thắng trận, mọi người cùng nhau hoan hỉ về nhà, chúng ta lại trở ra làm Thần bộ.”
Tiêu Lương nở nụ cười, tiến qua hôn hắn một cái, nói “Cẩn nhi, người trong thiên hạ nếu đều nghĩ giống ngươi, sẽ không có nhiều chiến loạn như vậy…”
“Ân… Chúng ta phải tìm được Uông Huyễn, chứng minh cho hắn xem, Cửu Cửu không phải là loại người như trong suy nghĩ của hắn!” Tiểu Tứ Tử vén tay áo lên, lộ ra cánh tay tròn tròn trắng nõn, còn nghiêm túc nói, “Ta muốn minh oan cho Cửu Cửu!”
Tiêu Lương cười to, ôm chầm Tiểu Tứ Tử vào lòng, hôn cổ hắn.
“Ai nha.” Tiểu Tứ Tử đẩy miệng Tiêu Lương, “Không được nháo.”
Tiêu Lương thiêu mi, “Nháo thì sao? Hai ta cũng đã thành thân, còn sợ không được nháo?” Nói xong, đã đem Tiểu Tứ Tử ấn trên giường, cởi bỏ áo hôn lên.
Hai người đang nháo loạn, đột nhiên nghe bên ngoài truyền đến âm thanh ‘oành oành’ trầm đục.
“Đây là thanh âm gì?” Tiểu Tứ Tử tò mò hỏi.
Tiêu Lương cũng ngồi dậy, cùng Tiểu Tứ Tử ra bên ngoài nhìn, chỉ thấy phía trước đại doanh Triệu Phổ náo nhiệt dị thường, có mấy nghìn quân binh vây thành vòng lớn quanh Thạch thành, đang dùng xe công thành hướng về phía bốn vách tường Thạch thành bắn ra đạn bùn… Loại đạn bùn này cực dính, sau khi bắn lên tường thành, liền trở thành một cái bánh bùn thật to, dính trên mặt thành.
Chỉ chốc lát sau, toàn bộ bốn vách thành đều dính đầy bùn, phía dưới cũng càng tích càng nhiều, thoạt nhìn tựa như một phần mộ lớn.
Bên ngoài động tĩnh lớn như vậy, ở đầu thành Da Luật Chân cũng phát hiện điều không thích hợp, đi ra vừa nhìn, chỉ thấy cái gì đen tuyền đang từng đoàn bắn lên. Da Luật Chân hỏi quan binh thủ thành, “Bọn họ bắn cái gì vậy?”
“Dạ không biết.” Quan binh thủ thành cũng lắc đầu, “Hình như là bùn.”
“Bùn?” Da Luật Chân càng thêm khó hiểu, đứng lên đi tới hỏi Uông Huyễn, “Sao lại thế này?”
Uông Huyễn lại càng khó hiểu lắc đầu, hoàn toàn không hiểu được Tống quân đến tột cùng là đang nghĩ cái gì.
Chỉ chốc lát sau, toàn bộ Thạch thành của Liêu binh, cơ hồ đều bị bùn đất lắp đầy, bùn bắn lên rất cao, Da Luật Chân cùng Uông Huyễn càng xem càng thấy không thích hợp, nhưng là tuyệt không hiểu được đến tột cùng vì sao lại làm như thế.
Lúc này, Công Tôn đã mang người tới bờ sông, địa đạo đã hoàn toàn đả thông, chỉ cách cửa sông một chút, Công Tôn lệnh mấy chục binh sĩ, dùng búa lớn đem cửa sông khai phá … Trong chốc lát, ‘Xoát’ một tiếng, nước sông tràn vào bên trong địa đạo, bởi vì địa thế là từ cao tới thấp, bởi vậy dòng nước đặc biệt chảy xiết… Lượng lớn nước sông chảy vào địa đạo, đổ xô về phía cửa.
Địa đạo này dẫn đến trung tâm Thạch thành, mà lối ra địa đaọ gần đào thong đến bên trong thành, chỉ để lại vài tấc dày trên mặt đất, dùng rất nhiều thanh gỗ chống đỡ, như vậy người phía trên sẽ không rơi xuống, nhưng mà nước sông như thế, thanh gỗ lập tức bị đập đứt gãy, mặt đá nơi đó yếu ớt như thế, chỗ nào so được với nước sông mãnh liệt kia. Khoảnh khắc trong lúc đó, mặt đất bên trong thành bị dòng nước trùng kích hở ra một lỗ hổng lớn với chiều rộng mấy trượng hiếm thấy, lượng nước so với một cái suối phun không khác là mấy, đang bắn lên, chỉ chốc lát đã quá mặt bàn chân.
“Ai nha, nước vào rồi!” Bọn quan binh người Liêu hoảng loạn cả lên, nhao nhao muốn đi ngăn chặn lỗ hổng nước chảy, nhưng là bất đắc dĩ, nước quá lớn quá nhanh, hơn nữa trong cảnh tối như bưng, cái gì cũng không thấy, chỉ chốc lát sau, nước đã muốn dâng tới đầu gối. Mặt khác, Tiễn Tử cũng đã đào thêm nhiều hố, không bao lâu trên mặt đất nơi nước chảy vào không chỉ một cái, mà là rất nhiều, nước càng lúc càng lớn.
Lẽ ra có thể hướng ra ngoài thành khơi thông, nhưng chiêu kia của Triệu Phổ quá ác, đem toàn bộ Thạch thành biến thành một cái đại dục trì, khe hở trên tường đều bị bùn lấp lại, nước căn bản ra không được.
Đại thủy đem đá và đất lúc đầu dùng để bày trận đem tất cả mọi thứ làm rối loạn hết lên, mà thạch trận Uông Huyễn tân tân khổ khổ bố trí, cũng không cần phá mà tự sụp đổ.
“Cao minh!” Uông Huyễn đứng ở đầu tường, nhìn xuống một mảnh rối loạn bên dưới, không kềm được âm thầm khen ngợi, “Triệu Phổ thật cao minh!”
“Cao minh cái gì?” Da Luật Chân khẩn trương quát, “Mở cửa thành ra cho ta, để nước chảy ra bên ngoài.”
Mà lúc này, hai mươi vạn đại quân bị nhốt trong Thạch thành cũng đều được giải trừ nhiếp hồn thuật.
Lưu Thành vừa nhìn thấy tình hình này, vui vẻ vỗ bắp đùi môt cái, khen, “Diệu kế, Nguyên soái diệu kế a!” Nói xong, nhìn đến cánh cửa đem lại tự do thật vất vả đoạt được phía sau, quát “Các huynh đệ, chúng ta cùng Liêu binh liều mạng!”
Trong lúc nhất thời, bên trong thành bị hỏng, càng không xong chính là, lúc này đại thủy không sai biệt lắm đã muốn dâng đến ngực, Tống binh nhiều người ở phía nam phần lớn đều là vùng sông nước, khác với người Liêu, mười người đã có chín người là vịt lên cạn, cũng không bơi được, đành phải đạp lên nước gian nan mà đi, muốn mở cửa thành.
Mấy nghìn Liêu binh ở cửa thành đẩy, mà Lưu Thành thì lại mang huynh đệ đến chém giết…
Dùng hết tất cả sức lực, rốt cục cửa thành cũng bị đẩy ra, mà theo lượng nước lớn kia, Liêu binh Tống binh đều bị cuốn ra…
Liêu binh còn thất linh bát lạc chưa kịp đứng lên, liền bị quân Triệu Phổ xông lên chế trụ.
Quân Triệu Phổ chuẩn bị rất nhiều dây thừng và thòng lọng (Ta nghĩ là dùng dây và cây dài có thắt nút thòng lọng ở đầu,tròng vào đầu người rồi lôi lên á…..cứ như bắt heo ý =]]), tóm hết người đến giữa, đem hết thảy người Liêu kia bắt sạch.
Công Tôn bọn họ ở bờ sông chờ, vừa nhìn thấy không trung bắn lên tín hiệu.
“Đắc thủ!” Công Tôn phân phó binh tướng, “Đem cửa vào bịt lại.”
Mấy trăm binh sĩ đồng thời cầm trong tay các bao cát đã được chuẩn bị tốt ném vào cửa địa dạo, đem nước ngăn chặn… Trong Thạch thành nước cuối cùng cũng ngừng chảy.
Binh tướng Triệu Phổ một phần phụ trách bắt Liêu binh, một phần cầm chăn trên tay, nhìn thấy Tống quân đi ra, liền đưa họ một cái quấn lại, này đại mạc đêm khuya rét lạnh, toàn thân ướt sung là rét chết người a.
Mắt thấy quân Liêu bên kia toàn thân lạnh run cầm cập, bị trói cùng một chỗ, bên này được khoác chăn lông ăn bánh bao nóng Triệu Phổ chuẩn bị cho bọn họ (cái này có lẽ ý nói quân Tống được khoác chăn lông, nhìn đám Liêu binh bị lạnh run ấy) một đám Tống quân uống rượu nóng đập chân la to – Quá thích.
Lưu Thành lúc nãy cũng bị cuốn ra, cảm giác có người kéo hắn một cái, ngẩng đầu nhìn, đúng là Triệu Phổ, “Không có việc gì đi?” – Triệu Phổ hỏi
Lưu Thành xúc động đến nỗi lệ cũng ứa ra, “Nguyên soái, trận này đánh quá đẹp, dĩ nhiên là quá mưu trí đi!”
Triệu Phổ khoát khoát tay, chỉ chỉ Công Tôn đang nhìn quanh phía sau, “Là Công Tôn nghĩ ra.”
Lưu Thành nhìn Công Tôn một cái, khẩn trương nói, “Nguyên lai là Công Tôn tiên sinh! Hảo kế a!”
Tiểu Tứ Tử cầm chăn lông ở một bên chờ, gặp một quân Tống thì phát một cái, nhiều người buồn bực, như thế nào một thiếu niên phấn điêu ngọc mài đến đây, sau mới nghe được, nguyên lai là Tiểu Vương gia có kim bài Thần bộ.
Triệu Phổ phân phó, “Đem Da Luật Chân cùng Uông Huyễn bắt sống!”
Nhóm quân Tống dưới sự hướng dẫn của ảnh vệ vào thành, tìm tung tích Da Luật Chân và Uông Huyễn.
Tiểu Tứ Tử tiếp tục phân phát chăn, có một Tống binh ướt sũng đi ngang qua hắn, Tiểu Tứ Tử kêu một tiếng, “Ai, đại ca cầm tấm chăn a.”
Tên quân Tống kia cúi đầu, đưa tay cầm một tấm chăn, Tiểu Tứ Tử cảm thấy có chút buồn bực, người này thế nào vẫn cúi đầu… Lại nhìn tiếp, chỉ thấy giày của hắn… Là giày ống đầu nạm vàng.
“A!” Tiểu Tứ Tử hô một tiếng, “Ngươi là người Liêu!”
Tiểu Tứ Tử vừa nói xong, mọi người nháy mắt nhìn qua, người Liêu kia bất thình lình xoay người một cái đến phía sau Tiểu Tứ Tử, móc ra chủy thủ đặt trên cổ Tiểu Tứ Tử, “Đừng nhúc nhích!”
Tiểu Tứ Tử xoay mặt nhìn, mới phát hiện, chính là Da Luật Chân giả quân Tống muốn chạy trốn.
“Cẩn nhi!” Tiêu Lương cách đó không xa, ban đầu hắn đáng lẽ cùng Tiểu Tứ Tử một chỗ phân phát chăn, nhưng Tiểu Tứ Tử càng chạy càng xa, hắn trong lúc nhất thời cũng không chú ý.
“Tiểu Tứ Tử!” Công Tôn cũng nóng nảy chạy tới, chỉ vào Da Luật Chân nói, “Da Luật Chân, ngươi đừng làm chuyện ngu xuẩn, mau thả Tiểu Tứ Tử ra!”
“Các ngươi nghĩ hay đấy.” Da Luật Chân một mặt giữ Tiểu Tứ Tử, một mặt lui về phía sau nói, “Thả thuộc hạ của ta, sau đó cho chúng ta ngựa.”
“Ngươi nghĩ hay nhỉ?” TiểuTứ Tử trừng mắt nhìn Da Luật Chân bên cạnh một cái, “Cửu Cửu mới sẽ không vì một mình ta mà để cho nhiều người Liêu các ngươi như vậy chạy thoát đâu, ngươi muốn giết cứ giết, ta mới không sợ.”
“Nói hay lắm!” Triệu Phổ gật đầu cười to, “Không hổ là con ta.”
Công Tôn gấp đến độ nghĩ muốn đạp hắn, Tiểu Tứ Tử điên, Triệu Phổ cũng điên theo.
Tiêu Lương và Triệu Phổ cầm đao đứng hai bên Da Luật Chân, Da Luật Chân nói, “Các ngươi đừng làm càn, ta… A!” hắn bất thình lình kêu đau đớn một tiếng.
Nhìn lại, chỉ thấy Thạch Đầu không biết khi nào từ bên trong lều chạy ra phía sau Da Luật Chân, một hơi cắn vào cánh tay hắn.
‘Xoảng’ một tiếng đao trên tay hắn liền rơi xuống đất.
“Chi chi!” Lúc này, Tiễn Tử cũng đánh tới, thoáng cái đem Da Luật Chân đè gục xuống, Tiểu Tứ Tử được Tiêu Lương bế trở về.
“Cẩn nhi, không có việc gì chứ?” Tiêu Lương xem xét Tiểu Tứ Tử.
“Không sao.” Tiểu Tứ Tử rất có thần sắc, “Ta chỉ biết Thạch Đầu sẽ đến!”
Lại nhìn Da Luật Chân,hắn tay không chỗ nào địch nổi công kích của hai đại trảo ly.
Thạch Đầu đối Tiễn Tử ‘chi chi’ hai tiếng – Tiễn Tử, đè chết hắn!
Tiễn Tử cũng ‘chi chi’ hai tiếng – Hảo! Thạch Đầu, thưởng hắn hai móng vuốt, dám bắt Tiểu Tứ Tử.
Triệu Phổ thấy Da Luật Chân trên mặt đất sợ tới mức kêu thảm thiết, đối Thạch Đầu và Tiễn Tử nói, “Hai ngươi đừng giết hắn, ta giữ lại còn cần sử dụng.”
……
“Vương gia.” Lúc này, Thanh Ảnh và Xích Ảnh áp giải một người đến, đè hắn xuống, quỳ xuống trước mặt Triệu Phổ nói, “Đã bắt được Uông Huyễn.”
Triệu Phổ cúi đầu nhìn hắn một chút, chỉ thấy Uông Huyễn nâng mặt nhìn hắn một cái, vẻ mặt không cam lòng, cười lạnh, “Triệu Phổ, hôm nay ta gặp hạn, ngươi muốn giết cứ giết.”
Triệu Phổ mỉm cười nói, “Ta phải giết ngươi.”
“Uông Huyễn!” Lưu Thành đi tới, nhấc chân đá hắn, “Ngươi thiếu chút nữa rước lấy chiến tranh khiến cho sinh linh đồ thán, ta hôm nay hảo hảo thay cha ngươi giáo huấn ngươi.”
“Ai.” Triệu Phổ nâng tay ngăn lưu Thành, rút đao trên tay Thanh Ảnh, cởi bỏ dây thừng buộc trên người Uông Huyễn.
“Nguyên soái?” Nhiều tướng lĩnh cũng nhìn Triệu Phổ.
“Ta không phải muốn thả ngươi, ngươi không cần cao hứng.” Triệu Phổ đối Uông Huyễn nói, “Ta là muốn ngươi đi tra án, để cho ngươi biết, ta không phải hung thủ hại chết cha ngươi.”
Uông Huyễn vừa nhấc mắt, Triệu Phổ chỉ Tiểu Tứ Tử và Mục Phương nói, “Hai người này đều là kim bài Thần bộ của Đại Tống, ngươi nếu hoài nghi ta, liền đi theo hai người này, đem sự tình chân tướng điều tra rõ. Nếu chứng minh không phải ta hại chết cha ngươi, ngươi liền ngoan ngoãn chịu phạt, nếu chứng minh là ta làm, ta đền mạng cho cha ngươi, ngươi nghĩ sao?”
Uông Huyễn mở to hai mắt nhìn Triệu Phổ, nửa ngày sau mới nghiến răng gật đầu, “Hảo!”
Công Tôn gật đầu nói, “Mọi người về trước đi, đêm nay chúng ta chuẩn bị hành động.”
Tất cả mọi người theo Công Tôn, về tới đại doanh của Triệu Phổ, mà đạn bùn trong doanh trại Triệu Phổ cũng đã gần hoàn thành.
“Cửu Cửu, nhìn xem!” Tiểu Tứ Tử đem Tiểu Bố Bố ôm qua, Triệu Phổ sửng sốt, cười nói, “Nhanh như vậy đã sinh hạ rồi?”
“Đáng yêu chứ?” Tiểu Tứ Tử ngưỡng mặt nhìn Triệu Phổ.
Triệu Phổ bật cười, vươn tay nhéo nhéo quai hàm Tiểu Tứ Tử, tâm nói, không đáng yêu bằng ngươi.
“Đã chuẩn bị tốt.” Công Tôn nói, “Khi nào thì hành động?”
“Việc này không nên chậm trễ.” Triệu Phổ nói, “Sau khi cơm nước xong, đêm đến bắt đầu tiến hành bước đầu tiên, sau đó sẽ tiến hành bước thứ hai.”
Công Tôn gật đầu, mọi người đều đi xuống chuẩn bị, Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương trở về phòng mình, Tiêu Lương một thân bùn đất, tìm một mộc dũng lớn tắm rửa, Tiễn Tử cũng tìm một mộc dũng lớn hơn để tắm, Thạch Đầu nằm úp sấp trên tấm đệm lông dê mềm mại, Tiểu Tứ Tử ngồi bên cạnh nó, đem Tiểu Bố Bố đặt vào bên bụng Thạch Đầu để nó bú sữa mẹ.
Tiểu Bố Bố sức ăn vô cùng tốt, miệng ngậm một đầu nhũ gắng sức mút, một chân khác còn bắt lấy cái còn lại, giống như sợ ai đoạt của nó, một mặt lại hướng bụng Thạch Đầu mà chui chui, Tiểu Tứ Tử cuối cùng cũng minh bạch cái gì gọi là dùng mọi nỗ lực để bú sữa mẹ.
Tiêu Lương tựa vào vách mộc dũng nhìn thấy nói, “Cẩn nhi, Bố Bố đang bú sữa mẹ sao?”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, ngoảnh lại nhìn thấy Tiêu Lương đang tắm, bờ vai rộng lộ ở bên ngoài, mặt hơi hơi đỏ lên, cúi đầu tiếp tục nhìn Bố Bố.
“Cẩn nhi.” Tiêu Lương đối Tiểu Tứ Tử cười cười, “Giúp ta đem khăn đến được không? Ta quên cầm theo mất rồi.”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử chạy tới, cầm lấy khăn mặt đến, đi tới bên cạnh Tiêu Lương, đưa cho hắn.
“Với không tới.” Tiêu Lương thấy Tiểu Tứ Tử đứng rất xa, liền cười nói, “Lại gần chút.”
Tiểu Tứ Tử cầm khăn mặt xoay đầu đi, lại đến gần vài bước.
“Gần thêm chút.” Tiêu Lương nằm úp trên vách dục dũng cười meo meo. (mèo sắp ăn trộm cá thành công =]])
Tiểu Tứ Tử lại tiến gần thêm vài bước.
Tay đã muốn đụng đến bả vai của Tiêu Lương, Tiêu Lương liền vươn tay ôm thắt lưng Tiểu Tứ Tử, kéo hắn đến trước mặt.
Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái nhìn Tiêu Lương, nói “Ngươi không phải muốn khăn sao, nắm ta làm cái gì?”
Tiêu Lương cười nhẹ, “Cẩn nhi, lau cho ta đi a.”
Tiểu Tứ Tử mếu máo, đưa tay cầm lấy khăn, cẩn thận xoa xoa vai cho Tiêu Lương.
“Chỉ có thế?” Tiêu Lương đứng lên, để Tiểu Tứ Tử sát bên người, Tiểu Tứ Tử liếc một cái, nhỏ giọng nói thầm một câu, “Đáng ghét.”
Tiêu Lương nở nụ cười hỏi, “Cẩn nhi, ngươi cũng tắm rửa đi?”
“Ta mới không cần.” Tiểu Tứ Tử ném khăn lại cho Tiêu Lương, bước nhanh về bên cạnh Thạch Đầu, mặt đỏ bừng.
Tiêu Lương dùng khăn đem chính mình lau khô sạch sẽ, phủ thêm áo khoác đi tới, lúc này Tiễn Tử cũng tắm rửa xong, nhảy ra khỏi bồn, đi vào phòng, ‘xoát xoát’ vẫy lông một cái, Tiêu Lương đem nó kéo lại dùng một tấm thảm to lau cho nó một lần, Tiễn Tử cơ bản đã khô ráo, vội vàng chạy tới bên cạnh Thạch Đầu, vươn lưỡi liếm mũi Thạch Đầu – Thạch Đầu, mới sinh xong tốt không a?
Thạch Đầu vẫy vẫy cái đuôi – Hoàn hảo.
Tiễn Tử tiến qua ngửi ngửi Tiểu Bố Bố, Tiểu Bố Bố có lẽ cũng ngửi được vị đạo của Tiễn Tử, quay đầu ngửi ngửi, Tiễn Tử mừng rỡ, vươn lưỡi liếm than mình của nó, Bố Bố quay mặt một bên, trốn xuống bụng Thạch Đầu.
Tiểu Tứ Tử ngồi ở bên giường xem, liền cảm giác Tiêu Lương ngồi xuống bên cạnh hắn, đưa tay xoa bóp cổ hắn, “Cẩn nhi, cao hứng?”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Cao hứng a, nếu có thể cứu ra quân binh của Đại Tống ta đây càng cao hứng, sau đó đánh thắng trận, mọi người cùng nhau hoan hỉ về nhà, chúng ta lại trở ra làm Thần bộ.”
Tiêu Lương nở nụ cười, tiến qua hôn hắn một cái, nói “Cẩn nhi, người trong thiên hạ nếu đều nghĩ giống ngươi, sẽ không có nhiều chiến loạn như vậy…”
“Ân… Chúng ta phải tìm được Uông Huyễn, chứng minh cho hắn xem, Cửu Cửu không phải là loại người như trong suy nghĩ của hắn!” Tiểu Tứ Tử vén tay áo lên, lộ ra cánh tay tròn tròn trắng nõn, còn nghiêm túc nói, “Ta muốn minh oan cho Cửu Cửu!”
Tiêu Lương cười to, ôm chầm Tiểu Tứ Tử vào lòng, hôn cổ hắn.
“Ai nha.” Tiểu Tứ Tử đẩy miệng Tiêu Lương, “Không được nháo.”
Tiêu Lương thiêu mi, “Nháo thì sao? Hai ta cũng đã thành thân, còn sợ không được nháo?” Nói xong, đã đem Tiểu Tứ Tử ấn trên giường, cởi bỏ áo hôn lên.
Hai người đang nháo loạn, đột nhiên nghe bên ngoài truyền đến âm thanh ‘oành oành’ trầm đục.
“Đây là thanh âm gì?” Tiểu Tứ Tử tò mò hỏi.
Tiêu Lương cũng ngồi dậy, cùng Tiểu Tứ Tử ra bên ngoài nhìn, chỉ thấy phía trước đại doanh Triệu Phổ náo nhiệt dị thường, có mấy nghìn quân binh vây thành vòng lớn quanh Thạch thành, đang dùng xe công thành hướng về phía bốn vách tường Thạch thành bắn ra đạn bùn… Loại đạn bùn này cực dính, sau khi bắn lên tường thành, liền trở thành một cái bánh bùn thật to, dính trên mặt thành.
Chỉ chốc lát sau, toàn bộ bốn vách thành đều dính đầy bùn, phía dưới cũng càng tích càng nhiều, thoạt nhìn tựa như một phần mộ lớn.
Bên ngoài động tĩnh lớn như vậy, ở đầu thành Da Luật Chân cũng phát hiện điều không thích hợp, đi ra vừa nhìn, chỉ thấy cái gì đen tuyền đang từng đoàn bắn lên. Da Luật Chân hỏi quan binh thủ thành, “Bọn họ bắn cái gì vậy?”
“Dạ không biết.” Quan binh thủ thành cũng lắc đầu, “Hình như là bùn.”
“Bùn?” Da Luật Chân càng thêm khó hiểu, đứng lên đi tới hỏi Uông Huyễn, “Sao lại thế này?”
Uông Huyễn lại càng khó hiểu lắc đầu, hoàn toàn không hiểu được Tống quân đến tột cùng là đang nghĩ cái gì.
Chỉ chốc lát sau, toàn bộ Thạch thành của Liêu binh, cơ hồ đều bị bùn đất lắp đầy, bùn bắn lên rất cao, Da Luật Chân cùng Uông Huyễn càng xem càng thấy không thích hợp, nhưng là tuyệt không hiểu được đến tột cùng vì sao lại làm như thế.
Lúc này, Công Tôn đã mang người tới bờ sông, địa đạo đã hoàn toàn đả thông, chỉ cách cửa sông một chút, Công Tôn lệnh mấy chục binh sĩ, dùng búa lớn đem cửa sông khai phá … Trong chốc lát, ‘Xoát’ một tiếng, nước sông tràn vào bên trong địa đạo, bởi vì địa thế là từ cao tới thấp, bởi vậy dòng nước đặc biệt chảy xiết… Lượng lớn nước sông chảy vào địa đạo, đổ xô về phía cửa.
Địa đạo này dẫn đến trung tâm Thạch thành, mà lối ra địa đaọ gần đào thong đến bên trong thành, chỉ để lại vài tấc dày trên mặt đất, dùng rất nhiều thanh gỗ chống đỡ, như vậy người phía trên sẽ không rơi xuống, nhưng mà nước sông như thế, thanh gỗ lập tức bị đập đứt gãy, mặt đá nơi đó yếu ớt như thế, chỗ nào so được với nước sông mãnh liệt kia. Khoảnh khắc trong lúc đó, mặt đất bên trong thành bị dòng nước trùng kích hở ra một lỗ hổng lớn với chiều rộng mấy trượng hiếm thấy, lượng nước so với một cái suối phun không khác là mấy, đang bắn lên, chỉ chốc lát đã quá mặt bàn chân.
“Ai nha, nước vào rồi!” Bọn quan binh người Liêu hoảng loạn cả lên, nhao nhao muốn đi ngăn chặn lỗ hổng nước chảy, nhưng là bất đắc dĩ, nước quá lớn quá nhanh, hơn nữa trong cảnh tối như bưng, cái gì cũng không thấy, chỉ chốc lát sau, nước đã muốn dâng tới đầu gối. Mặt khác, Tiễn Tử cũng đã đào thêm nhiều hố, không bao lâu trên mặt đất nơi nước chảy vào không chỉ một cái, mà là rất nhiều, nước càng lúc càng lớn.
Lẽ ra có thể hướng ra ngoài thành khơi thông, nhưng chiêu kia của Triệu Phổ quá ác, đem toàn bộ Thạch thành biến thành một cái đại dục trì, khe hở trên tường đều bị bùn lấp lại, nước căn bản ra không được.
Đại thủy đem đá và đất lúc đầu dùng để bày trận đem tất cả mọi thứ làm rối loạn hết lên, mà thạch trận Uông Huyễn tân tân khổ khổ bố trí, cũng không cần phá mà tự sụp đổ.
“Cao minh!” Uông Huyễn đứng ở đầu tường, nhìn xuống một mảnh rối loạn bên dưới, không kềm được âm thầm khen ngợi, “Triệu Phổ thật cao minh!”
“Cao minh cái gì?” Da Luật Chân khẩn trương quát, “Mở cửa thành ra cho ta, để nước chảy ra bên ngoài.”
Mà lúc này, hai mươi vạn đại quân bị nhốt trong Thạch thành cũng đều được giải trừ nhiếp hồn thuật.
Lưu Thành vừa nhìn thấy tình hình này, vui vẻ vỗ bắp đùi môt cái, khen, “Diệu kế, Nguyên soái diệu kế a!” Nói xong, nhìn đến cánh cửa đem lại tự do thật vất vả đoạt được phía sau, quát “Các huynh đệ, chúng ta cùng Liêu binh liều mạng!”
Trong lúc nhất thời, bên trong thành bị hỏng, càng không xong chính là, lúc này đại thủy không sai biệt lắm đã muốn dâng đến ngực, Tống binh nhiều người ở phía nam phần lớn đều là vùng sông nước, khác với người Liêu, mười người đã có chín người là vịt lên cạn, cũng không bơi được, đành phải đạp lên nước gian nan mà đi, muốn mở cửa thành.
Mấy nghìn Liêu binh ở cửa thành đẩy, mà Lưu Thành thì lại mang huynh đệ đến chém giết…
Dùng hết tất cả sức lực, rốt cục cửa thành cũng bị đẩy ra, mà theo lượng nước lớn kia, Liêu binh Tống binh đều bị cuốn ra…
Liêu binh còn thất linh bát lạc chưa kịp đứng lên, liền bị quân Triệu Phổ xông lên chế trụ.
Quân Triệu Phổ chuẩn bị rất nhiều dây thừng và thòng lọng (Ta nghĩ là dùng dây và cây dài có thắt nút thòng lọng ở đầu,tròng vào đầu người rồi lôi lên á…..cứ như bắt heo ý =]]), tóm hết người đến giữa, đem hết thảy người Liêu kia bắt sạch.
Công Tôn bọn họ ở bờ sông chờ, vừa nhìn thấy không trung bắn lên tín hiệu.
“Đắc thủ!” Công Tôn phân phó binh tướng, “Đem cửa vào bịt lại.”
Mấy trăm binh sĩ đồng thời cầm trong tay các bao cát đã được chuẩn bị tốt ném vào cửa địa dạo, đem nước ngăn chặn… Trong Thạch thành nước cuối cùng cũng ngừng chảy.
Binh tướng Triệu Phổ một phần phụ trách bắt Liêu binh, một phần cầm chăn trên tay, nhìn thấy Tống quân đi ra, liền đưa họ một cái quấn lại, này đại mạc đêm khuya rét lạnh, toàn thân ướt sung là rét chết người a.
Mắt thấy quân Liêu bên kia toàn thân lạnh run cầm cập, bị trói cùng một chỗ, bên này được khoác chăn lông ăn bánh bao nóng Triệu Phổ chuẩn bị cho bọn họ (cái này có lẽ ý nói quân Tống được khoác chăn lông, nhìn đám Liêu binh bị lạnh run ấy) một đám Tống quân uống rượu nóng đập chân la to – Quá thích.
Lưu Thành lúc nãy cũng bị cuốn ra, cảm giác có người kéo hắn một cái, ngẩng đầu nhìn, đúng là Triệu Phổ, “Không có việc gì đi?” – Triệu Phổ hỏi
Lưu Thành xúc động đến nỗi lệ cũng ứa ra, “Nguyên soái, trận này đánh quá đẹp, dĩ nhiên là quá mưu trí đi!”
Triệu Phổ khoát khoát tay, chỉ chỉ Công Tôn đang nhìn quanh phía sau, “Là Công Tôn nghĩ ra.”
Lưu Thành nhìn Công Tôn một cái, khẩn trương nói, “Nguyên lai là Công Tôn tiên sinh! Hảo kế a!”
Tiểu Tứ Tử cầm chăn lông ở một bên chờ, gặp một quân Tống thì phát một cái, nhiều người buồn bực, như thế nào một thiếu niên phấn điêu ngọc mài đến đây, sau mới nghe được, nguyên lai là Tiểu Vương gia có kim bài Thần bộ.
Triệu Phổ phân phó, “Đem Da Luật Chân cùng Uông Huyễn bắt sống!”
Nhóm quân Tống dưới sự hướng dẫn của ảnh vệ vào thành, tìm tung tích Da Luật Chân và Uông Huyễn.
Tiểu Tứ Tử tiếp tục phân phát chăn, có một Tống binh ướt sũng đi ngang qua hắn, Tiểu Tứ Tử kêu một tiếng, “Ai, đại ca cầm tấm chăn a.”
Tên quân Tống kia cúi đầu, đưa tay cầm một tấm chăn, Tiểu Tứ Tử cảm thấy có chút buồn bực, người này thế nào vẫn cúi đầu… Lại nhìn tiếp, chỉ thấy giày của hắn… Là giày ống đầu nạm vàng.
“A!” Tiểu Tứ Tử hô một tiếng, “Ngươi là người Liêu!”
Tiểu Tứ Tử vừa nói xong, mọi người nháy mắt nhìn qua, người Liêu kia bất thình lình xoay người một cái đến phía sau Tiểu Tứ Tử, móc ra chủy thủ đặt trên cổ Tiểu Tứ Tử, “Đừng nhúc nhích!”
Tiểu Tứ Tử xoay mặt nhìn, mới phát hiện, chính là Da Luật Chân giả quân Tống muốn chạy trốn.
“Cẩn nhi!” Tiêu Lương cách đó không xa, ban đầu hắn đáng lẽ cùng Tiểu Tứ Tử một chỗ phân phát chăn, nhưng Tiểu Tứ Tử càng chạy càng xa, hắn trong lúc nhất thời cũng không chú ý.
“Tiểu Tứ Tử!” Công Tôn cũng nóng nảy chạy tới, chỉ vào Da Luật Chân nói, “Da Luật Chân, ngươi đừng làm chuyện ngu xuẩn, mau thả Tiểu Tứ Tử ra!”
“Các ngươi nghĩ hay đấy.” Da Luật Chân một mặt giữ Tiểu Tứ Tử, một mặt lui về phía sau nói, “Thả thuộc hạ của ta, sau đó cho chúng ta ngựa.”
“Ngươi nghĩ hay nhỉ?” TiểuTứ Tử trừng mắt nhìn Da Luật Chân bên cạnh một cái, “Cửu Cửu mới sẽ không vì một mình ta mà để cho nhiều người Liêu các ngươi như vậy chạy thoát đâu, ngươi muốn giết cứ giết, ta mới không sợ.”
“Nói hay lắm!” Triệu Phổ gật đầu cười to, “Không hổ là con ta.”
Công Tôn gấp đến độ nghĩ muốn đạp hắn, Tiểu Tứ Tử điên, Triệu Phổ cũng điên theo.
Tiêu Lương và Triệu Phổ cầm đao đứng hai bên Da Luật Chân, Da Luật Chân nói, “Các ngươi đừng làm càn, ta… A!” hắn bất thình lình kêu đau đớn một tiếng.
Nhìn lại, chỉ thấy Thạch Đầu không biết khi nào từ bên trong lều chạy ra phía sau Da Luật Chân, một hơi cắn vào cánh tay hắn.
‘Xoảng’ một tiếng đao trên tay hắn liền rơi xuống đất.
“Chi chi!” Lúc này, Tiễn Tử cũng đánh tới, thoáng cái đem Da Luật Chân đè gục xuống, Tiểu Tứ Tử được Tiêu Lương bế trở về.
“Cẩn nhi, không có việc gì chứ?” Tiêu Lương xem xét Tiểu Tứ Tử.
“Không sao.” Tiểu Tứ Tử rất có thần sắc, “Ta chỉ biết Thạch Đầu sẽ đến!”
Lại nhìn Da Luật Chân,hắn tay không chỗ nào địch nổi công kích của hai đại trảo ly.
Thạch Đầu đối Tiễn Tử ‘chi chi’ hai tiếng – Tiễn Tử, đè chết hắn!
Tiễn Tử cũng ‘chi chi’ hai tiếng – Hảo! Thạch Đầu, thưởng hắn hai móng vuốt, dám bắt Tiểu Tứ Tử.
Triệu Phổ thấy Da Luật Chân trên mặt đất sợ tới mức kêu thảm thiết, đối Thạch Đầu và Tiễn Tử nói, “Hai ngươi đừng giết hắn, ta giữ lại còn cần sử dụng.”
……
“Vương gia.” Lúc này, Thanh Ảnh và Xích Ảnh áp giải một người đến, đè hắn xuống, quỳ xuống trước mặt Triệu Phổ nói, “Đã bắt được Uông Huyễn.”
Triệu Phổ cúi đầu nhìn hắn một chút, chỉ thấy Uông Huyễn nâng mặt nhìn hắn một cái, vẻ mặt không cam lòng, cười lạnh, “Triệu Phổ, hôm nay ta gặp hạn, ngươi muốn giết cứ giết.”
Triệu Phổ mỉm cười nói, “Ta phải giết ngươi.”
“Uông Huyễn!” Lưu Thành đi tới, nhấc chân đá hắn, “Ngươi thiếu chút nữa rước lấy chiến tranh khiến cho sinh linh đồ thán, ta hôm nay hảo hảo thay cha ngươi giáo huấn ngươi.”
“Ai.” Triệu Phổ nâng tay ngăn lưu Thành, rút đao trên tay Thanh Ảnh, cởi bỏ dây thừng buộc trên người Uông Huyễn.
“Nguyên soái?” Nhiều tướng lĩnh cũng nhìn Triệu Phổ.
“Ta không phải muốn thả ngươi, ngươi không cần cao hứng.” Triệu Phổ đối Uông Huyễn nói, “Ta là muốn ngươi đi tra án, để cho ngươi biết, ta không phải hung thủ hại chết cha ngươi.”
Uông Huyễn vừa nhấc mắt, Triệu Phổ chỉ Tiểu Tứ Tử và Mục Phương nói, “Hai người này đều là kim bài Thần bộ của Đại Tống, ngươi nếu hoài nghi ta, liền đi theo hai người này, đem sự tình chân tướng điều tra rõ. Nếu chứng minh không phải ta hại chết cha ngươi, ngươi liền ngoan ngoãn chịu phạt, nếu chứng minh là ta làm, ta đền mạng cho cha ngươi, ngươi nghĩ sao?”
Uông Huyễn mở to hai mắt nhìn Triệu Phổ, nửa ngày sau mới nghiến răng gật đầu, “Hảo!”