Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Trong văn phòng rộng lớn, người đàn ông tựa lưng vào ghế, dáng ngồi lười biếng, gương mặt đầy mỏi mệt. Anh đưa tay xoa huyệt Thái Dương, tối hôm qua cả đêm không ngủ, cô nhóc Tô Nịnh Nịnh kia thì mới nói được vài câu đã thiếp đi, ở chỗ như phòng bệnh, thật ra ngủ cũng không yên ổn.
Bùi Cận muốn cô về ngủ, dù sao thì ở lại cũng không có tác dụng. Nhưng cô nhiệt tình như vậy, không ngăn cản thì hơn, hiếm khi cô nổi lên lòng tốt, muốn làm tiểu thiên sứ đáng yêu.
Đúng là Tô Nịnh Nịnh của anh…
Bùi Cận nghĩ, khóe môi nhếch lên một nụ cười, gương mặt luôn lạnh băng ôn hòa đi không ít, đáy mắt cũng nhẹ nhàng hơn.
Lúc này màn hình điện thoại sáng lên, Bùi Cận đưa tay nhận máy, cầm điện thoại đến bên tai, đứng lên.
“Bùi Cận, đêm qua chú làm gì đấy? Anh gọi video đến mấy lần, chú thì như chết rồi vậy!” Bên kia điện thoại vang lên một giọng nam, giận dữ chất vấn.
“Có việc.” Bùi Cận bình thản thốt ra hai chữ.
“Việc gì mà có thể…”
Người đàn ông muốn nói, hợp đồng mấy trăm triệu, thế mà người lại mất tăm mất tích.
“Chuyện cô gái nhà em.” Bùi Cận lạnh lùng chen ngang.
“…”
Người đàn ông bên kia nghẹn họng, trái tim như phải chịu một kích thật mạnh. Sững người một lát, anh ta mới nói tiếp: “Không phải cô bé đó ở nhà cậu à? Có chút tiến triển nào không?” Anh ta cười hỏi.
“Không có.” Bùi Cận phủ định rất dứt khoát.
“Vẫn không có?” Âm lượng đầu kia tăng cao, thể hiện sự kinh ngạc, nhưng đồng thời cũng chê cười: “Vậy chú quá vô dụng rồi…”
“Quá nhanh, sợ làm cô ấy sợ.”
Bùi Cận nhớ đến dáng vẻ hoảng hốt như một con thỏ bị dọa sợ của Tô Nịnh Nịnh… Nhưng bàn tay luôn vươn móng vuốt, xù hết cả lông, ra vẻ hung tợn, giống như một con nhím.
Gương mặt anh dần ấm áp.
“Ít nhất thì, chờ đến khi cô ấy cũng thích em đã.” Giọng anh nhẹ nhàng, mang theo chút ý cười, càng như đang nói cho mình nghe.
Người đàn ông kia hừ một tiếng, “Anh cảm thấy, chú có thể chờ đến khi con bé thích người khác.”
Thủ đoạn trên thương trường như sấm rền gió cuốn, ở trước mặt con gái thì cứ chần chừ lùi bước.
“Chú làm mấy cái chuyện khốn nạn đó, con gái nhà người ta sao mà thích chú được.”
Là bạn tốt, những gì cần biết đều biết hết, vì để con gái nhà người ta đến chỗ mình ở, Bùi Cận đã sử dụng hết mánh khóe, quả thực là không từ thủ đoạn.
“Để cô bé đó biết, chỉ có chú đẹp mặt.”
Bùi Cận im lặng một lúc.
“Nếu bây giờ mà em nói thích… Cô ấy sẽ cảm thấy em điên rồi.”
Bùi Cận đặt tay lên một chồng tư liệu trên bàn, ngón tay gõ gõ, trong phòng vang lên tiếng “cạch cạch”.
“Hai năm trước, lúc chú nói chú thích một nữ sinh cao trung (cấp 3) với anh, anh cũng cảm thấy chú điên rồi.” Người đàn ông kia trào phúng.
Hai năm trước, con gái người ta còn nhỏ, anh bất động thì có thể hiểu được, nhưng giờ người ta đã vào đại học rồi, bên ngoài là nơi chốn phồn hoa, rất dễ chạy đi theo người khác.
“Chờ lần sau anh về nước, nhất định sẽ đến gặp cô gái mà chú mong nhớ bao nhiêu năm, xem xem là dáng vẻ tiên nữ gì.”
“Đúng thật là tiên nữ.” Giọng Bùi Cận vẫn hờ hững, khóe mắt lại có ý cười, “Một tiên nữ thuộc về em.”
Lời này, nghe không nổi nữa.
“Mấy trăm triệu mà chú cũng để sang một bên được, đáng lý ra anh không nên vì chú nhọc lòng.”
Để lại những lời này, bên kia cúp điện thoại.
Bùi Cận thả tay xuống, bàn tay vẫn còn nắm điện thoại, trước mắt hiện ra khuôn mặt dịu dàng điềm đạm của Tô Nịnh Nịnh khi ngủ.
Tối hôm qua ở nơi xa lạ, anh không có cách nào để Tô Nịnh Nịnh bên cạnh có thể an tâm ngủ, cho nên luôn giữ đầu óc tỉnh táo, canh cho cô.
Ắt hẳn là do có lòng riêng, thế nên cả một đêm nhìn cô say ngủ, không cách nào dời mắt.
Nếu có thể, anh hy vọng thời gian tạm dừng ở khoảnh khắc đó, mãi mãi như vậy.
Bùi Cận đứng bần thần một lát, sau đó cầm điện thoại gọi cho trợ lý Vu.
Xử lý chuyện công ty xong, buổi chiều Bùi Cận đến bệnh viện.
Trợ lý Vu đã báo cáo lại với anh, buổi sáng, khoảng mười giờ Tô Nịnh Nịnh ăn sáng, mười một giờ đưa cô về tắm rửa thay quần áo. Cô ở nhà một lát, nói là chuẩn bị chút đồ dùng của con gái, khoảng ba giờ chiều lại đến bệnh viện.
Bây giờ là sáu giờ chiều, anh bước tới cửa, chợt nghe thấy tiếng cười trong phòng bệnh, hình như là Tô Nịnh Nịnh đang nói cười vui vẻ.
Bùi Cận dừng chân theo bản năng.
“Cậu nói xem, hai cái này màu nào đẹp hơn?” Tô Nịnh Nịnh lấy ghế nhỏ ngồi ở mép giường, cầm hai cây son môi trên tay. Cả hai đều đã mở ra, vặn lên, mỗi tay một cái, cầm hỏi Sơ Lục.
Sắc mặt Sơ Lục đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất là so với tối hôm qua thì hồng hào hơn không ít.
Cô ấy nhìn hai cây son môi trong tay Tô Nịnh Nịnh, ánh mắt dừng ở cái bên tay phải.
“Màu này đẹp hơn.” Giọng Sơ Lục hơi khàn.
“Mình cũng thích màu này.” Đôi mắt Tô Nịnh Nịnh sáng lên, bừng bừng hứng thú vặn xuống, đóng nắp lại, chỉ mới tiếp xúc gần một ngày, cụ thể hơn là vài tiếng… Tô Nịnh Nịnh đã đặc biệt thích Sơ Lục.
Gu thẩm mĩ của hai cô thật sự quá giống nhau. Hơn nữa một người với một người có hợp nhau hay không, tiếp xúc một lúc là có thể cảm nhận được rõ ràng.
Điều này, hàn huyên với cô ấy trong chốc lát, Tô Nịnh Nịnh lập tức phát hiện. Mười tám năm qua, đây là lần đầu tiên cô gặp được một người hợp ý với mình như vậy.
Cái gì cô thích cô ấy cũng thích, cô không thích cô ấy cũng không thích! Hơn nữa ngay cả cô thích ăn sầu riêng, táo, thịt gà, ghét chuối, rau thơm, củ cải, khẩu vị cũng giống hệt nhau!
Cô và cô ấy có vài bộ quần áo, vài chiếc túi xách giống nhau, thậm chí là một cái vòng cổ số lượng giới hạn, cũng giống nhau.
Các cô đều thuộc Chòm sao Cung Thủ [1].
[1] Chòm sao Cung Thủ (hay Xạ Thủ), tên Latinh: Sagittarius, biểu tượng là hình một mũi tên, là một trong mười hai chòm sao hoàng đạo, nằm giữa chòm về phía tây và chòm về phía đông. Đây là một chòm sao hoàng đạo nên có thể quan sát các và trong chòm sao này.
Chẳng qua Sơ Lục lớn hơn Tô Nịnh Nịnh một tuổi, nghe nói là vì cao trung cô ấy tạm nghỉ học một năm.
“Người hôm qua là bạn trai cậu à?” Tô Nịnh Nịnh chống cằm, tò mò hỏi: “Người khởi xướng?”
Cô không dám trực tiếp hỏi, sợ Sơ Lục đau lòng.
Hôm nay bác sĩ đưa thuốc cho cô ấy, nói tình trạng vẫn ổn, nhưng tiếp theo phải chú ý nồng độ HCG [2] chặt chẽ, trị số giảm, nói lên phôi thai đang dần chết đi.
[2] HCG: một trong những hormone điều hòa quá trình mang thai, có vai trò kích hoạt các tế bào mầm của bào thai phát triển và trưởng thành. Đồng thời, HCG còn giúp kích thích tiết ra hormone sinh dục, hình thành giới tính của thai nhi.
Sơ Lục gật đầu: “Ừ.”
Vì nguyên nhân tính cách, thoạt nhìn Sơ Lục tương đối lạnh nhạt, không dễ thân thiết với người ta, cũng không biết cách nói chuyện, nhưng Tô Nịnh Nịnh lại biết chủ động tiếp cận.
Cô chủ động, có thể dễ dàng đánh mất tầng lá chắn của người khác, khiến người ta bất giác sinh ra hảo cảm.
“Vậy… Anh ta không tốt với cậu à?” Ngày hôm qua cô thấy họ chia tay.
Tô Nịnh Nịnh không cố ý xem, cô đã giải thích với Sơ Lục.
“Không, khá tốt.” Sơ Lục nở nụ cười tái nhợt.
Anh ta rất tốt với cô.
Đêm qua, lúc bác sĩ nói cô mang thai ngoài tử cung, cô nghĩ, anh ta có tốt với cô hơn nữa cũng không có tác dụng. Ở bên cạnh anh ta, cô luôn phải thấp thỏm lo sợ, không hề có cảm giác an toàn, cô đã chịu đủ rồi.
Lại còn đứa bé không kịp thành hình này…
“Vậy chú Bùi gì đó là bạn trai cậu à?” Sơ Lục không muốn nhắc đến Lục Viễn Gia, hỏi Tô Nịnh Nịnh.
Tô Nịnh Nịnh nhíu mày: “Đùa gì thế. Mình và chú ấy là người cùng một thế hệ sao?” Tô Nịnh Nịnh thấy Sơ Lục hỏi chuyện này, lại bắt đầu dè bỉu, “Muốn nói đến quan hệ… Vậy nhiều lắm là trưởng bối của mình.”
Vừa dứt lời, Bùi Cận đưa tay gõ cửa.
Tô Nịnh Nịnh thấy anh, ánh mắt hoảng loạn, nhanh chóng ngậm miệng lại, dáng vẻ làm chuyện xấu bị bắt tại trận, dù sao cũng là cô nói bậy về anh, có hơi chột dạ.
Lần trước nói anh già, anh đã giận luôn một ngày, Tô Nịnh Nịnh rút ra bài học, không nên nói chuyện tuổi tác trước mặt anh.
Cô nghĩ, có lẽ là người lớn tuổi, tương đối mẫn cảm với chuyện tuổi tác. Tôn trọng người già, yêu thương trẻ nhỏ là đức tính tốt đẹp của người Trung Quốc, cô không nên rải muối vào vết thương của người già.
“Chú Bùi.” Tô Nịnh Nịnh làm như không có chuyện gì, ngẩng đầu nhìn anh cười, nụ cười rất phúc hậu, vô hại.
“Giữa trưa ăn gì rồi?” Vừa nãy Bùi Cận đã nghe thấy hết, nhưng anh không nói gì, chỉ hỏi Tô Nịnh Nịnh một câu.
“Không ăn gì, lúc mới dậy ăn chút cháo thôi.” Tô Nịnh Nịnh trả lời đúng sự thật.
“Chú vừa hỏi bác sĩ, tình huống của bạn cháu ổn định, hai ngày nữa có thể xuất viện.” Giọng Bùi Cận trầm thấp, bình thản thuật lại, anh chỉ cần đứng một chỗ, lại có thể khiến người ta an tâm.
Tô Nịnh Nịnh luôn là bảo bối được người nhà nâng niu trong lòng bàn tay, chưa từng tự mình trải qua mấy chuyện này. Nếu chỉ một mình cô, chắc chắn là không chăm sóc được Sơ Lục, cho nên ở điểm này, chú Bùi vẫn có chỗ hữu ích.
Buổi tối, Tô Nịnh Nịnh bị Bùi Cận mang về.
Tình trạng của Sơ Lục đã ổn định, Tô Nịnh Nịnh không cần thiết phải ở lại. Hơn nữa, buổi tối ở phòng bệnh, cô cũng ngủ không ngon.
Tô Nịnh Nịnh ngồi trên xe, khẩy móng tay của mình. Cô do dự nhìn Bùi Cận bên cạnh rất nhiều lần, có chuyện muốn nói, rồi lại không biết nên mở miệng thế nào.
Gần đến nhà, Bùi Cận đột nhiên mở miệng: “Đẹp à?” Anh nghiêng đầu, đối mắt với Tô Nịnh Nịnh.
Ánh mắt đại tiểu thư khựng lại, trong chớp mắt đột nhiên quên né tránh.
Đôi mắt anh lạnh lẽo, dường như có thể lan tỏa đến xương cốt cô.
Tô Nịnh Nịnh mím môi, đắn đó mở miệng: “Chú Bùi, cháu và chú thương lượng chuyện này.”
“Nói đi.”
“Sau khi Sơ Lục xuất viện, có thể đến nhà chú ở một thời gian không?” Tô Nịnh Nịnh nói xong, nhanh chóng bổ sung: “Sẽ không lâu lắm đâu, chỉ mấy ngày nghỉ Quốc Khánh thôi, sau đó cô ấy sẽ dọn về ký túc xá trường học.”
Hôm nay lúc nói chuyện với Sơ Lục, biết được cô ấy muốn dọn về ký túc xá, có điều bây giờ trường học đang nghỉ, cô ấy phải chờ đến khi ban quản lý làm việc lại mới có thể đi làm thủ tục, vì thế Tô Nịnh Nịnh trực tiếp kêu cô ấy đến nhà mình ở.
Khi đó trong đầu cô là nhà của mình, quên mất bây giờ mình đang ở nhờ nhà người khác.
Bùi Cận nắm chặt tay, ánh mặt càng lạnh lẽo hơn.
“Tô Nịnh Nịnh, nhà chú là chỗ thu nhận người không nơi nương tựa sao?” Bùi Cận không bị lay chuyển, nói chậm: “Ai cũng có thể tới ở?”
Nghe như vậy, chính là không đồng ý.
Đại tiểu thư lập tức nhíu mày.
“Chú Bùi.” Cô mềm giọng: “Chú không có lòng thương người sao, chẳng lẽ chú định để một cô gái ăn ngủ đầu đường?”
“Bạn cháu có thể ở khách sạn.” Bùi Cận nói tiếp.
“Nhưng người ta là bệnh nhân!” Tô Nịnh Nịnh phải vì người chị em mới nhận của mình tranh thủ quyền lợi, rất bất mãn với hành vi máu lạnh của Bùi Cận.
“Cho nên cháu cho rằng, cô bạn cháu ở đây là cháu có thể chăm sóc được sao?”
Tô Nịnh Nịnh: “…”
“Cháu mặc kệ, dù sao cháu cũng sẽ đưa cô ấy về.” Tô Nịnh Nịnh nói không lại Bùi Cận, bắt đầu cáu kỉnh.
Nhưng cô cáu kỉnh, hình như Bùi Cận cũng không thèm để ý, vì thế lại phải đổi chiêu.
“Không phải chú thích ăn đồ cháu làm sao?” Tô Nịnh Nịnh thương lượng với anh: “Sau này một tuần cháu làm cho chú hai lần, được chưa?”
Hai tuần trước, mỗi tuần Tô Nịnh Nịnh làm đồ ăn cho anh một lần, lần nào anh cũng ăn hết. Tuy Tô Nịnh Nịnh cảm thấy khó ăn, nhưng cô nghĩ, khả năng là khẩu vị Bùi Cận độc đáo, anh thích hương vị này.
Bùi Cận không nói gì, anh dừng xe, mở cửa đi ra ngoài.
Tô Nịnh Nịnh cũng nhanh chóng mở cửa, đuổi theo bước chân anh.
“Chú Bùi, được không?” Tô Nịnh Nịnh hết cách, đành phải làm nũng, giọng mềm nhũn.
Yết hầu Bùi Cận động đậy.
“Tô Nịnh Nịnh.” Anh dừng chân, quay đầu nhìn cô.
Tô Nịnh Nịnh hồi hộp, đoán là có cơ hội, tập trung tinh thần chờ câu nói tiếp theo của anh.
“Chắc là cháu cũng tự hiểu được.”
Tô Nịnh Nịnh nhíu mày, không hiểu ý anh lắm.
“Đồ ăn cháu làm…” Bùi Cận dừng lại, nhấn mạnh: “Rất khó ăn.”
Tuy Tô Nịnh Nịnh biết đồ mình làm khó ăn, nhưng cô cũng rất sĩ diện!
Cô trừng mắt với Bùi Cận, “Chú Bùi, chú xong đời rồi.”
Beta: Quanh
Trong văn phòng rộng lớn, người đàn ông tựa lưng vào ghế, dáng ngồi lười biếng, gương mặt đầy mỏi mệt. Anh đưa tay xoa huyệt Thái Dương, tối hôm qua cả đêm không ngủ, cô nhóc Tô Nịnh Nịnh kia thì mới nói được vài câu đã thiếp đi, ở chỗ như phòng bệnh, thật ra ngủ cũng không yên ổn.
Bùi Cận muốn cô về ngủ, dù sao thì ở lại cũng không có tác dụng. Nhưng cô nhiệt tình như vậy, không ngăn cản thì hơn, hiếm khi cô nổi lên lòng tốt, muốn làm tiểu thiên sứ đáng yêu.
Đúng là Tô Nịnh Nịnh của anh…
Bùi Cận nghĩ, khóe môi nhếch lên một nụ cười, gương mặt luôn lạnh băng ôn hòa đi không ít, đáy mắt cũng nhẹ nhàng hơn.
Lúc này màn hình điện thoại sáng lên, Bùi Cận đưa tay nhận máy, cầm điện thoại đến bên tai, đứng lên.
“Bùi Cận, đêm qua chú làm gì đấy? Anh gọi video đến mấy lần, chú thì như chết rồi vậy!” Bên kia điện thoại vang lên một giọng nam, giận dữ chất vấn.
“Có việc.” Bùi Cận bình thản thốt ra hai chữ.
“Việc gì mà có thể…”
Người đàn ông muốn nói, hợp đồng mấy trăm triệu, thế mà người lại mất tăm mất tích.
“Chuyện cô gái nhà em.” Bùi Cận lạnh lùng chen ngang.
“…”
Người đàn ông bên kia nghẹn họng, trái tim như phải chịu một kích thật mạnh. Sững người một lát, anh ta mới nói tiếp: “Không phải cô bé đó ở nhà cậu à? Có chút tiến triển nào không?” Anh ta cười hỏi.
“Không có.” Bùi Cận phủ định rất dứt khoát.
“Vẫn không có?” Âm lượng đầu kia tăng cao, thể hiện sự kinh ngạc, nhưng đồng thời cũng chê cười: “Vậy chú quá vô dụng rồi…”
“Quá nhanh, sợ làm cô ấy sợ.”
Bùi Cận nhớ đến dáng vẻ hoảng hốt như một con thỏ bị dọa sợ của Tô Nịnh Nịnh… Nhưng bàn tay luôn vươn móng vuốt, xù hết cả lông, ra vẻ hung tợn, giống như một con nhím.
Gương mặt anh dần ấm áp.
“Ít nhất thì, chờ đến khi cô ấy cũng thích em đã.” Giọng anh nhẹ nhàng, mang theo chút ý cười, càng như đang nói cho mình nghe.
Người đàn ông kia hừ một tiếng, “Anh cảm thấy, chú có thể chờ đến khi con bé thích người khác.”
Thủ đoạn trên thương trường như sấm rền gió cuốn, ở trước mặt con gái thì cứ chần chừ lùi bước.
“Chú làm mấy cái chuyện khốn nạn đó, con gái nhà người ta sao mà thích chú được.”
Là bạn tốt, những gì cần biết đều biết hết, vì để con gái nhà người ta đến chỗ mình ở, Bùi Cận đã sử dụng hết mánh khóe, quả thực là không từ thủ đoạn.
“Để cô bé đó biết, chỉ có chú đẹp mặt.”
Bùi Cận im lặng một lúc.
“Nếu bây giờ mà em nói thích… Cô ấy sẽ cảm thấy em điên rồi.”
Bùi Cận đặt tay lên một chồng tư liệu trên bàn, ngón tay gõ gõ, trong phòng vang lên tiếng “cạch cạch”.
“Hai năm trước, lúc chú nói chú thích một nữ sinh cao trung (cấp 3) với anh, anh cũng cảm thấy chú điên rồi.” Người đàn ông kia trào phúng.
Hai năm trước, con gái người ta còn nhỏ, anh bất động thì có thể hiểu được, nhưng giờ người ta đã vào đại học rồi, bên ngoài là nơi chốn phồn hoa, rất dễ chạy đi theo người khác.
“Chờ lần sau anh về nước, nhất định sẽ đến gặp cô gái mà chú mong nhớ bao nhiêu năm, xem xem là dáng vẻ tiên nữ gì.”
“Đúng thật là tiên nữ.” Giọng Bùi Cận vẫn hờ hững, khóe mắt lại có ý cười, “Một tiên nữ thuộc về em.”
Lời này, nghe không nổi nữa.
“Mấy trăm triệu mà chú cũng để sang một bên được, đáng lý ra anh không nên vì chú nhọc lòng.”
Để lại những lời này, bên kia cúp điện thoại.
Bùi Cận thả tay xuống, bàn tay vẫn còn nắm điện thoại, trước mắt hiện ra khuôn mặt dịu dàng điềm đạm của Tô Nịnh Nịnh khi ngủ.
Tối hôm qua ở nơi xa lạ, anh không có cách nào để Tô Nịnh Nịnh bên cạnh có thể an tâm ngủ, cho nên luôn giữ đầu óc tỉnh táo, canh cho cô.
Ắt hẳn là do có lòng riêng, thế nên cả một đêm nhìn cô say ngủ, không cách nào dời mắt.
Nếu có thể, anh hy vọng thời gian tạm dừng ở khoảnh khắc đó, mãi mãi như vậy.
Bùi Cận đứng bần thần một lát, sau đó cầm điện thoại gọi cho trợ lý Vu.
Xử lý chuyện công ty xong, buổi chiều Bùi Cận đến bệnh viện.
Trợ lý Vu đã báo cáo lại với anh, buổi sáng, khoảng mười giờ Tô Nịnh Nịnh ăn sáng, mười một giờ đưa cô về tắm rửa thay quần áo. Cô ở nhà một lát, nói là chuẩn bị chút đồ dùng của con gái, khoảng ba giờ chiều lại đến bệnh viện.
Bây giờ là sáu giờ chiều, anh bước tới cửa, chợt nghe thấy tiếng cười trong phòng bệnh, hình như là Tô Nịnh Nịnh đang nói cười vui vẻ.
Bùi Cận dừng chân theo bản năng.
“Cậu nói xem, hai cái này màu nào đẹp hơn?” Tô Nịnh Nịnh lấy ghế nhỏ ngồi ở mép giường, cầm hai cây son môi trên tay. Cả hai đều đã mở ra, vặn lên, mỗi tay một cái, cầm hỏi Sơ Lục.
Sắc mặt Sơ Lục đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất là so với tối hôm qua thì hồng hào hơn không ít.
Cô ấy nhìn hai cây son môi trong tay Tô Nịnh Nịnh, ánh mắt dừng ở cái bên tay phải.
“Màu này đẹp hơn.” Giọng Sơ Lục hơi khàn.
“Mình cũng thích màu này.” Đôi mắt Tô Nịnh Nịnh sáng lên, bừng bừng hứng thú vặn xuống, đóng nắp lại, chỉ mới tiếp xúc gần một ngày, cụ thể hơn là vài tiếng… Tô Nịnh Nịnh đã đặc biệt thích Sơ Lục.
Gu thẩm mĩ của hai cô thật sự quá giống nhau. Hơn nữa một người với một người có hợp nhau hay không, tiếp xúc một lúc là có thể cảm nhận được rõ ràng.
Điều này, hàn huyên với cô ấy trong chốc lát, Tô Nịnh Nịnh lập tức phát hiện. Mười tám năm qua, đây là lần đầu tiên cô gặp được một người hợp ý với mình như vậy.
Cái gì cô thích cô ấy cũng thích, cô không thích cô ấy cũng không thích! Hơn nữa ngay cả cô thích ăn sầu riêng, táo, thịt gà, ghét chuối, rau thơm, củ cải, khẩu vị cũng giống hệt nhau!
Cô và cô ấy có vài bộ quần áo, vài chiếc túi xách giống nhau, thậm chí là một cái vòng cổ số lượng giới hạn, cũng giống nhau.
Các cô đều thuộc Chòm sao Cung Thủ [1].
[1] Chòm sao Cung Thủ (hay Xạ Thủ), tên Latinh: Sagittarius, biểu tượng là hình một mũi tên, là một trong mười hai chòm sao hoàng đạo, nằm giữa chòm về phía tây và chòm về phía đông. Đây là một chòm sao hoàng đạo nên có thể quan sát các và trong chòm sao này.
Chẳng qua Sơ Lục lớn hơn Tô Nịnh Nịnh một tuổi, nghe nói là vì cao trung cô ấy tạm nghỉ học một năm.
“Người hôm qua là bạn trai cậu à?” Tô Nịnh Nịnh chống cằm, tò mò hỏi: “Người khởi xướng?”
Cô không dám trực tiếp hỏi, sợ Sơ Lục đau lòng.
Hôm nay bác sĩ đưa thuốc cho cô ấy, nói tình trạng vẫn ổn, nhưng tiếp theo phải chú ý nồng độ HCG [2] chặt chẽ, trị số giảm, nói lên phôi thai đang dần chết đi.
[2] HCG: một trong những hormone điều hòa quá trình mang thai, có vai trò kích hoạt các tế bào mầm của bào thai phát triển và trưởng thành. Đồng thời, HCG còn giúp kích thích tiết ra hormone sinh dục, hình thành giới tính của thai nhi.
Sơ Lục gật đầu: “Ừ.”
Vì nguyên nhân tính cách, thoạt nhìn Sơ Lục tương đối lạnh nhạt, không dễ thân thiết với người ta, cũng không biết cách nói chuyện, nhưng Tô Nịnh Nịnh lại biết chủ động tiếp cận.
Cô chủ động, có thể dễ dàng đánh mất tầng lá chắn của người khác, khiến người ta bất giác sinh ra hảo cảm.
“Vậy… Anh ta không tốt với cậu à?” Ngày hôm qua cô thấy họ chia tay.
Tô Nịnh Nịnh không cố ý xem, cô đã giải thích với Sơ Lục.
“Không, khá tốt.” Sơ Lục nở nụ cười tái nhợt.
Anh ta rất tốt với cô.
Đêm qua, lúc bác sĩ nói cô mang thai ngoài tử cung, cô nghĩ, anh ta có tốt với cô hơn nữa cũng không có tác dụng. Ở bên cạnh anh ta, cô luôn phải thấp thỏm lo sợ, không hề có cảm giác an toàn, cô đã chịu đủ rồi.
Lại còn đứa bé không kịp thành hình này…
“Vậy chú Bùi gì đó là bạn trai cậu à?” Sơ Lục không muốn nhắc đến Lục Viễn Gia, hỏi Tô Nịnh Nịnh.
Tô Nịnh Nịnh nhíu mày: “Đùa gì thế. Mình và chú ấy là người cùng một thế hệ sao?” Tô Nịnh Nịnh thấy Sơ Lục hỏi chuyện này, lại bắt đầu dè bỉu, “Muốn nói đến quan hệ… Vậy nhiều lắm là trưởng bối của mình.”
Vừa dứt lời, Bùi Cận đưa tay gõ cửa.
Tô Nịnh Nịnh thấy anh, ánh mắt hoảng loạn, nhanh chóng ngậm miệng lại, dáng vẻ làm chuyện xấu bị bắt tại trận, dù sao cũng là cô nói bậy về anh, có hơi chột dạ.
Lần trước nói anh già, anh đã giận luôn một ngày, Tô Nịnh Nịnh rút ra bài học, không nên nói chuyện tuổi tác trước mặt anh.
Cô nghĩ, có lẽ là người lớn tuổi, tương đối mẫn cảm với chuyện tuổi tác. Tôn trọng người già, yêu thương trẻ nhỏ là đức tính tốt đẹp của người Trung Quốc, cô không nên rải muối vào vết thương của người già.
“Chú Bùi.” Tô Nịnh Nịnh làm như không có chuyện gì, ngẩng đầu nhìn anh cười, nụ cười rất phúc hậu, vô hại.
“Giữa trưa ăn gì rồi?” Vừa nãy Bùi Cận đã nghe thấy hết, nhưng anh không nói gì, chỉ hỏi Tô Nịnh Nịnh một câu.
“Không ăn gì, lúc mới dậy ăn chút cháo thôi.” Tô Nịnh Nịnh trả lời đúng sự thật.
“Chú vừa hỏi bác sĩ, tình huống của bạn cháu ổn định, hai ngày nữa có thể xuất viện.” Giọng Bùi Cận trầm thấp, bình thản thuật lại, anh chỉ cần đứng một chỗ, lại có thể khiến người ta an tâm.
Tô Nịnh Nịnh luôn là bảo bối được người nhà nâng niu trong lòng bàn tay, chưa từng tự mình trải qua mấy chuyện này. Nếu chỉ một mình cô, chắc chắn là không chăm sóc được Sơ Lục, cho nên ở điểm này, chú Bùi vẫn có chỗ hữu ích.
Buổi tối, Tô Nịnh Nịnh bị Bùi Cận mang về.
Tình trạng của Sơ Lục đã ổn định, Tô Nịnh Nịnh không cần thiết phải ở lại. Hơn nữa, buổi tối ở phòng bệnh, cô cũng ngủ không ngon.
Tô Nịnh Nịnh ngồi trên xe, khẩy móng tay của mình. Cô do dự nhìn Bùi Cận bên cạnh rất nhiều lần, có chuyện muốn nói, rồi lại không biết nên mở miệng thế nào.
Gần đến nhà, Bùi Cận đột nhiên mở miệng: “Đẹp à?” Anh nghiêng đầu, đối mắt với Tô Nịnh Nịnh.
Ánh mắt đại tiểu thư khựng lại, trong chớp mắt đột nhiên quên né tránh.
Đôi mắt anh lạnh lẽo, dường như có thể lan tỏa đến xương cốt cô.
Tô Nịnh Nịnh mím môi, đắn đó mở miệng: “Chú Bùi, cháu và chú thương lượng chuyện này.”
“Nói đi.”
“Sau khi Sơ Lục xuất viện, có thể đến nhà chú ở một thời gian không?” Tô Nịnh Nịnh nói xong, nhanh chóng bổ sung: “Sẽ không lâu lắm đâu, chỉ mấy ngày nghỉ Quốc Khánh thôi, sau đó cô ấy sẽ dọn về ký túc xá trường học.”
Hôm nay lúc nói chuyện với Sơ Lục, biết được cô ấy muốn dọn về ký túc xá, có điều bây giờ trường học đang nghỉ, cô ấy phải chờ đến khi ban quản lý làm việc lại mới có thể đi làm thủ tục, vì thế Tô Nịnh Nịnh trực tiếp kêu cô ấy đến nhà mình ở.
Khi đó trong đầu cô là nhà của mình, quên mất bây giờ mình đang ở nhờ nhà người khác.
Bùi Cận nắm chặt tay, ánh mặt càng lạnh lẽo hơn.
“Tô Nịnh Nịnh, nhà chú là chỗ thu nhận người không nơi nương tựa sao?” Bùi Cận không bị lay chuyển, nói chậm: “Ai cũng có thể tới ở?”
Nghe như vậy, chính là không đồng ý.
Đại tiểu thư lập tức nhíu mày.
“Chú Bùi.” Cô mềm giọng: “Chú không có lòng thương người sao, chẳng lẽ chú định để một cô gái ăn ngủ đầu đường?”
“Bạn cháu có thể ở khách sạn.” Bùi Cận nói tiếp.
“Nhưng người ta là bệnh nhân!” Tô Nịnh Nịnh phải vì người chị em mới nhận của mình tranh thủ quyền lợi, rất bất mãn với hành vi máu lạnh của Bùi Cận.
“Cho nên cháu cho rằng, cô bạn cháu ở đây là cháu có thể chăm sóc được sao?”
Tô Nịnh Nịnh: “…”
“Cháu mặc kệ, dù sao cháu cũng sẽ đưa cô ấy về.” Tô Nịnh Nịnh nói không lại Bùi Cận, bắt đầu cáu kỉnh.
Nhưng cô cáu kỉnh, hình như Bùi Cận cũng không thèm để ý, vì thế lại phải đổi chiêu.
“Không phải chú thích ăn đồ cháu làm sao?” Tô Nịnh Nịnh thương lượng với anh: “Sau này một tuần cháu làm cho chú hai lần, được chưa?”
Hai tuần trước, mỗi tuần Tô Nịnh Nịnh làm đồ ăn cho anh một lần, lần nào anh cũng ăn hết. Tuy Tô Nịnh Nịnh cảm thấy khó ăn, nhưng cô nghĩ, khả năng là khẩu vị Bùi Cận độc đáo, anh thích hương vị này.
Bùi Cận không nói gì, anh dừng xe, mở cửa đi ra ngoài.
Tô Nịnh Nịnh cũng nhanh chóng mở cửa, đuổi theo bước chân anh.
“Chú Bùi, được không?” Tô Nịnh Nịnh hết cách, đành phải làm nũng, giọng mềm nhũn.
Yết hầu Bùi Cận động đậy.
“Tô Nịnh Nịnh.” Anh dừng chân, quay đầu nhìn cô.
Tô Nịnh Nịnh hồi hộp, đoán là có cơ hội, tập trung tinh thần chờ câu nói tiếp theo của anh.
“Chắc là cháu cũng tự hiểu được.”
Tô Nịnh Nịnh nhíu mày, không hiểu ý anh lắm.
“Đồ ăn cháu làm…” Bùi Cận dừng lại, nhấn mạnh: “Rất khó ăn.”
Tuy Tô Nịnh Nịnh biết đồ mình làm khó ăn, nhưng cô cũng rất sĩ diện!
Cô trừng mắt với Bùi Cận, “Chú Bùi, chú xong đời rồi.”