Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Thành phố bước vào cuối thu. Hôm nay đã là tháng mười, không khí vẫn chưa lạnh cho lắm, nếu ở thành phố Từ, lúc này đã mặc áo khoác gió từ lâu.
Hiện tại là tám giờ tối.
Buổi tối ở khu biệt thự luôn lạnh lẽo, sau khi trời tối còn thường nổi gió, từng cơn từng cơn, vậy nên giữ ấm là quan trọng nhất.
Tô Nịnh Nịnh ngồi trước bàn trang điểm, vốn chỉ định thử hộp kem nền vừa mua, ai ngờ thử rồi lại thử, trang điểm luôn cả khuôn mặt.
Cô nghĩ đến lời Sơ Lục nói, nếu làm nũng với chú Bùi, nói vài lời hay, có thể anh sẽ giúp cô kiếm vé, hiển nhiên đây là một vụ trao đổi không thể tốt hơn.
Nói dăm ba câu, cũng không mất miếng thịt nào, nếu anh không đồng ý thì thôi.
Vì thế cô tìm kiếm trong tủ quần áo, muốn tìm một chiếc váy xinh đẹp. Nhưng số váy đẹp của cô quá nhiều, cô không biết nên chọn cái nào.
Đàn ông thường thích kiểu váy gì nhỉ?
Nghĩ đến tình cảnh ngày đó Bùi Cận mang cô đi dạo trung tâm thương mại… Hình như anh không đặc biệt thích thú với kiểu nào.
Ngay lúc này, chiếc váy đỏ lọt vào mắt cô.
Chiếc váy này là Bùi Cận một hai phải mua cho cô, hơn nữa cô mặc nó, anh còn khen cô, nói rất đẹp.
Vậy thì cái này.
Tô Nịnh Nịnh nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa là đến chín giờ. Đến lúc đó, chú Bùi sẽ về.
Cô mau chóng thay váy. Sau khi thay, Tô Nịnh Nịnh ngồi trong phòng, chờ Bùi Cận về.
Cô chống cằm, càng nghĩ càng cảm thấy không thể thực hiện được. Bùi Cận quá khó đoán, nếu xin vé từ anh, anh không vui, mắng cô thì phải làm sao.
Tô Nịnh Nịnh vừa nghĩ, vừa lấy điện thoại ra.
Trang Weibo cô theo dõi lại đăng lên một thực đơn mới. Bởi vì tuần nào cũng phải nấu cơm, Tô Nịnh Nịnh theo dõi trang Weibo này, thực đơn thay đổi mỗi tuần, Tô Nịnh Nịnh cứ theo đó mà làm.
Vừa hay không khác khẩu vị của cô và chú Bùi lắm.
Tô Nịnh Nịnh phát hiện, rõ ràng chú Bùi thích ăn đồ cô làm, lần nào cũng ăn hết, tâm tình không tồi.
Trong đầu cô liền có chủ ý.
Tô Nịnh Nịnh vui vẻ bật dậy, cầm điện thoại xuống dưới lầu. Đi được một nửa, cô cúi đầu, đột nhiên phát hiện mình còn đang mặc váy.
Mặc một cái váy đắt tiền thế này vào phòng bếp nấu cơm, có phải là không hay lắm không?
Nhưng phải mặc đẹp thì mới trông đẹp hơn!
Thôi kệ, ai quan tâm, dù sao cũng là chú Bùi bỏ tiền, cô không đau lòng.
Lúc Bùi Cận về nhà, đã hơn chín giờ. Vừa vào cửa liền nghe thấy trong phòng bếp có tiếng động, hình như là có người đang để chén đĩa vào bồn. Giờ này chắc cô giúp việc đã về rồi. Còn việc Tô Nịnh Nịnh chủ động vào phòng bếp, Bùi Cận không tin lắm.
Anh đi qua phía bên đó.
Mới đi tới cửa, Tô Nịnh Nịnh lập tức đóng cửa lại, nói vọng ra ngoài: “Chú Bùi, chú ngồi ở bàn ăn trước đã.” Phải một lát nữa cô mới có thể chuẩn bị đồ ăn xong.
Để Bùi Cận xem thành quả là được, bởi vì trong phòng bếp hỗn độn, anh mà thấy thì chắc chắn không muốn ăn.
Bùi Cận bị nhốt ở ngoài cửa, nhất thời không phản ứng kịp. Anh khó hiểu, ngồi xuống bàn ăn. Anh đang chờ xem, xem Tô Nịnh Nịnh định bày trò gì.
Qua khoảng năm phút đồng hồ, Tô Nịnh Nịnh mở cửa.
Cô vẫn mặc cái váy đỏ kia, chỉ là vì thời tiết hơi lạnh, cô khoác thêm một cái áo bên ngoài, đủ để bọc cô lại kín mít.
Thật ra mặc vậy cũng rất ổn, còn nếu chỉ mặc một cái váy, vào mùa này sẽ có vẻ hơi kỳ quặc.
Hai tay cô bưng một cái đĩa, đặt trên bàn cơm.
Trên bàn cơm còn có dao nĩa cô chuẩn bị từ trước, cùng một chai rượu vang đỏ.
Tô Nịnh Nịnh ngồi xuống đối diện anh, đẩy cái đĩa sang. Cô chống cằm, gương mặt nở nụ cười tươi.
“Chú Bùi, cháu làm bánh cuốn phô mai [1], chú nếm thử đi.”
Tô Nịnh Nịnh ân cần bất thường.
Bùi Cận cúi đầu nhìn bánh cuốn trên bàn, rồi lại ngẩng đầu nhìn Tô Nịnh Nịnh, có hơi nghi ngờ, không dám cho vào miệng, vì thế anh không nhúc nhích.
“Cháu làm?” Bùi Cận xác nhận lại lần nữa.
“Vâng.” Tô Nịnh Nịnh gật đầu.
“Chú Bùi là người tốt như thế, cũng tốt với cháu, cháu nên tri ân báo đáp mới đúng.”
Bản lĩnh trợn mắt nói dối của Tô Nịnh Nịnh không tồi. Cô cầm lấy ly rượu, rót rượu vang đỏ ra, đưa cho Bùi Cận.
“Buổi tối đừng nên uống cà phê, không tốt cho giấc ngủ.”
Hôm nay Tô Nịnh Nịnh nói chuyện, trên mặt luôn duy trì nụ cười, rất ngọt ngào.
“Uống thử một ly xem, có phải rất hợp khẩu vị không?”
“Tô Nịnh Nịnh, có chuyện thì mau nói.” Bùi Cận liếc mắt một cái là có thể nhìn ra tâm tư của cô.
Giọng anh lành lạnh, khiến người ta cảm giác quanh thân lạnh hơn không ít, liếc qua Tô Nịnh Nịnh một cái, ánh mắt rất có lực xuyên thấu, nhìn rõ ràng tâm tư cô.
“Đừng dùng mấy chiêu này, nếu cháu muốn bỏ độc chết chú, cũng đừng lãng phí đồ ăn.”
Tô Nịnh Nịnh âm thầm bĩu môi.
Biết ngay chú Bùi là người máu lạnh ác độc mà. Nhìn xem, lúc nào cũng nghĩ người ta là đồ xấu xa.
Tuy Tô Nịnh Nịnh bực bội, nhưng cô không ngừng an ủi chính mình. Không sao, không sao, mày còn có việc xin người ta, đừng so đo với chú ấy. Nhịn rồi lại nhịn, tất cả chờ sau rồi lại nói.
Ai mà không có lúc xoay người.
Vì thế cô tiếp tục nở nụ cười.
“Chú Bùi, cháu không có.” Cô mím môi, giọng mềm nhũn, rồi lại mang theo chút tủi thân, đúng là một tiếng đã có thể khiến người ta đồng lòng.
“Nhìn chú làm việc mệt mỏi như vậy, cháu thật sự muốn làm cho chú ăn mà.”
Nói đến làm nũng, không ai rành hơn Tô Nịnh Nịnh. Từ nhỏ đến lớn, cô luôn làm nũng với người nhà, chỉ cần cô buồn rầu, cả nhà không ai không tuân theo cô.
Chiêu này luôn có tác dụng. Bùi Cận thì nhẹ nhàng bật cười, nhưng không hề vui vẻ.
“Nói thật.”
Bàn tay bên người Tô Nịnh Nịnh đã nắm chặt váy. Cô cắn răng, nhưng khóe môi không thể không nhếch lên, mi mắt cong cong nhìn Bùi Cận.
“Chú Bùi ăn trước đi. Ăn xong rồi cháu nói.”
Ánh mắt Bùi Cận chuyển sang đồ ăn.
“Nếu cháu có thành ý như vậy…” Bùi Cận nói chậm, ngữ điệu chậm rãi, không gấp gáp, “Ngồi lại đây.” Bùi Cận chỉ vị trí bên cạnh mình.
“Làm gì?” Tô Nịnh Nịnh hỏi theo bản năng.
“Bánh quá lớn, cháu lại đây cắt nhỏ cho chú.”
Bùi Cận chờ một lúc, rồi lại thúc giục: “Nhanh lên.”
Tô Nịnh Nịnh không tình nguyện lắm, nhưng vẫn ngồi xuống.
Bùi Cận cũng thật nhiều chuyện, ăn có miếng bánh, còn phải cắt nhỏ ra, cũng đâu phải trẻ con.
Tô Nịnh Nịnh cầm dao nĩa. Trên tay vừa cầm đồ sắc, cô liền có xúc động muốn đâm nó vào người Bùi Cận.
Tô Nịnh Nịnh hít sâu, mặc niệm: Tôn trọng người già, yêu thương trẻ em, tôn trọng người già, yêu thương trẻ em.
Sau đó cô cúi đầu, nhìn như nghiêm túc bắt đầu cắt bánh.
Ánh mắt Bùi Cận dừng trên người Tô Nịnh Nịnh.
Gương mặt cô trang điểm nhẹ, làm cho ngũ quan càng thêm sắc xảo, cánh môi tô màu dâu tây nhạt, căng mọng, ướt át.
Bùi Cận lại dời sự chú ý lên chiếc váy trên người cô.
Dĩ nhiên anh nhận ra đó là cái váy anh mua cho cô. Bởi vì thấy cô xem chiếc váy này trên official website, cũng biết cô thích, nên mới đưa cô đi mua.
Lúc này rõ ràng đã qua mùa để mặc váy này, nhưng cô vẫn mặc vào.
…Hôm nay Tô Nịnh Nịnh cố ý ăn diện xinh đẹp như thế.
Đáy mắt Bùi Cận lộ ý cười, nhưng trong nháy mắt khi Tô Nịnh Nịnh ngẩng đầu, vẫn im hơi lặng tiếng thu lại.
Cô đã cắt bánh ra xong, dao nĩa đặt sang một bên, sau đó ngẩng đầu ngoan ngoãn nhìn Bùi Cận.
Bùi Cận cầm đũa gắp một miếng nhỏ.
Anh nhai hai cái rồi nuốt xuống, ngừng động tác, nhìn Tô Nịnh Nịnh: “Được rồi, cháu nói đi.”
Chỉ ăn qua loa một miếng. Anh muốn nghe xem, rốt cuộc cô muốn nói gì.
Tô Nịnh Nịnh còn không kịp chuẩn bị tâm lý. Dù trước khi anh về cô đã nói trong lòng rất nhiều lần, nhưng giờ muốn nói ra thành lời, vẫn không thông thuận lắm.
Cô hít sâu một hơi, “Chú Bùi, trường học tổ chức một trận bóng rổ, cháu muốn đi xem, nhưng không có vé.” Giọng Tô Nịnh Nịnh nhẹ nhàng, ngước mắt nhìn Bùi Cận, cẩn thận hỏi: “Chú có thể giúp cháu chút không, lấy vé cho cháu?”
“Bóng rổ?” Bùi Cận nhíu mày. Anh không biết Tô Nịnh Nịnh còn có sở thích này.
Vì một tấm vé xem bóng rổ, cô cố ý làm cơm, còn ôn tồn xin anh, việc này không khỏi khiến Bùi Cận nghi ngờ, rốt cuộc là trận đấu như thế nào, có thể có lực hấp dẫn như vậy.
“Tô Nịnh Nịnh, xin người ta thì nên có dáng vẻ cúi đầu.” Tuy Bùi Cận nghi ngờ nhưng không hỏi, trái lại làm như không để ý mà mở miệng.
Anh lấy ly rượu, nhấp một ngụm rượu vang đỏ, sau đó cầm trong tay, nhẹ nhàng đong đưa.
“Vậy, chú Bùi…” Tô Nịnh Nịnh ấp úng, mềm giọng làm nũng, ra vẻ đáng thương, “Xin chú đấy.” Ngừng lại một lúc, cô tiếp tục, giọng càng nhỏ nhẹ, “Được không ạ?”
Áo khoác trên người cô vô tình trượt xuống, lộ ra một phần vai và cổ. Chiếc váy đỏ tinh tế choàng lấy vai cô.
Bùi Cận cúi đầu, thu hình ảnh này vào mắt, con ngươi anh hơi co lại, yết hầu chuyển động lên xuống, trong nháy mắt đó, có thể cảm giác được rõ ràng trái tim đập nhanh hơn.
Nhìn lên, đập vào mắt là Tô Nịnh Nịnh ra vẻ đáng thương, ánh mắt lại vô cùng khát vọng.
Anh mở miệng, giọng hơi khàn: “Tô Nịnh Nịnh, cháu muốn quyến rũ à?”
Tô Nịnh Nịnh sửng sốt, không phản ứng lại.
Bùi Cận nghiêng người sang gần cô hơn, trên người anh có mùi thuốc lá nhàn nhạt, cùng mùi hương riêng biệt của đàn ông, tiến đến gần như vậy, đặc biệt dễ ngửi. Mà giọng Bùi Cận lại khàn khàn, đang cực lực kìm chế.
“Cháu hôn chú một cái, chú sẽ đồng ý.”
____________
Beta: Quanh
Thành phố bước vào cuối thu. Hôm nay đã là tháng mười, không khí vẫn chưa lạnh cho lắm, nếu ở thành phố Từ, lúc này đã mặc áo khoác gió từ lâu.
Hiện tại là tám giờ tối.
Buổi tối ở khu biệt thự luôn lạnh lẽo, sau khi trời tối còn thường nổi gió, từng cơn từng cơn, vậy nên giữ ấm là quan trọng nhất.
Tô Nịnh Nịnh ngồi trước bàn trang điểm, vốn chỉ định thử hộp kem nền vừa mua, ai ngờ thử rồi lại thử, trang điểm luôn cả khuôn mặt.
Cô nghĩ đến lời Sơ Lục nói, nếu làm nũng với chú Bùi, nói vài lời hay, có thể anh sẽ giúp cô kiếm vé, hiển nhiên đây là một vụ trao đổi không thể tốt hơn.
Nói dăm ba câu, cũng không mất miếng thịt nào, nếu anh không đồng ý thì thôi.
Vì thế cô tìm kiếm trong tủ quần áo, muốn tìm một chiếc váy xinh đẹp. Nhưng số váy đẹp của cô quá nhiều, cô không biết nên chọn cái nào.
Đàn ông thường thích kiểu váy gì nhỉ?
Nghĩ đến tình cảnh ngày đó Bùi Cận mang cô đi dạo trung tâm thương mại… Hình như anh không đặc biệt thích thú với kiểu nào.
Ngay lúc này, chiếc váy đỏ lọt vào mắt cô.
Chiếc váy này là Bùi Cận một hai phải mua cho cô, hơn nữa cô mặc nó, anh còn khen cô, nói rất đẹp.
Vậy thì cái này.
Tô Nịnh Nịnh nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa là đến chín giờ. Đến lúc đó, chú Bùi sẽ về.
Cô mau chóng thay váy. Sau khi thay, Tô Nịnh Nịnh ngồi trong phòng, chờ Bùi Cận về.
Cô chống cằm, càng nghĩ càng cảm thấy không thể thực hiện được. Bùi Cận quá khó đoán, nếu xin vé từ anh, anh không vui, mắng cô thì phải làm sao.
Tô Nịnh Nịnh vừa nghĩ, vừa lấy điện thoại ra.
Trang Weibo cô theo dõi lại đăng lên một thực đơn mới. Bởi vì tuần nào cũng phải nấu cơm, Tô Nịnh Nịnh theo dõi trang Weibo này, thực đơn thay đổi mỗi tuần, Tô Nịnh Nịnh cứ theo đó mà làm.
Vừa hay không khác khẩu vị của cô và chú Bùi lắm.
Tô Nịnh Nịnh phát hiện, rõ ràng chú Bùi thích ăn đồ cô làm, lần nào cũng ăn hết, tâm tình không tồi.
Trong đầu cô liền có chủ ý.
Tô Nịnh Nịnh vui vẻ bật dậy, cầm điện thoại xuống dưới lầu. Đi được một nửa, cô cúi đầu, đột nhiên phát hiện mình còn đang mặc váy.
Mặc một cái váy đắt tiền thế này vào phòng bếp nấu cơm, có phải là không hay lắm không?
Nhưng phải mặc đẹp thì mới trông đẹp hơn!
Thôi kệ, ai quan tâm, dù sao cũng là chú Bùi bỏ tiền, cô không đau lòng.
Lúc Bùi Cận về nhà, đã hơn chín giờ. Vừa vào cửa liền nghe thấy trong phòng bếp có tiếng động, hình như là có người đang để chén đĩa vào bồn. Giờ này chắc cô giúp việc đã về rồi. Còn việc Tô Nịnh Nịnh chủ động vào phòng bếp, Bùi Cận không tin lắm.
Anh đi qua phía bên đó.
Mới đi tới cửa, Tô Nịnh Nịnh lập tức đóng cửa lại, nói vọng ra ngoài: “Chú Bùi, chú ngồi ở bàn ăn trước đã.” Phải một lát nữa cô mới có thể chuẩn bị đồ ăn xong.
Để Bùi Cận xem thành quả là được, bởi vì trong phòng bếp hỗn độn, anh mà thấy thì chắc chắn không muốn ăn.
Bùi Cận bị nhốt ở ngoài cửa, nhất thời không phản ứng kịp. Anh khó hiểu, ngồi xuống bàn ăn. Anh đang chờ xem, xem Tô Nịnh Nịnh định bày trò gì.
Qua khoảng năm phút đồng hồ, Tô Nịnh Nịnh mở cửa.
Cô vẫn mặc cái váy đỏ kia, chỉ là vì thời tiết hơi lạnh, cô khoác thêm một cái áo bên ngoài, đủ để bọc cô lại kín mít.
Thật ra mặc vậy cũng rất ổn, còn nếu chỉ mặc một cái váy, vào mùa này sẽ có vẻ hơi kỳ quặc.
Hai tay cô bưng một cái đĩa, đặt trên bàn cơm.
Trên bàn cơm còn có dao nĩa cô chuẩn bị từ trước, cùng một chai rượu vang đỏ.
Tô Nịnh Nịnh ngồi xuống đối diện anh, đẩy cái đĩa sang. Cô chống cằm, gương mặt nở nụ cười tươi.
“Chú Bùi, cháu làm bánh cuốn phô mai [1], chú nếm thử đi.”
Tô Nịnh Nịnh ân cần bất thường.
Bùi Cận cúi đầu nhìn bánh cuốn trên bàn, rồi lại ngẩng đầu nhìn Tô Nịnh Nịnh, có hơi nghi ngờ, không dám cho vào miệng, vì thế anh không nhúc nhích.
“Cháu làm?” Bùi Cận xác nhận lại lần nữa.
“Vâng.” Tô Nịnh Nịnh gật đầu.
“Chú Bùi là người tốt như thế, cũng tốt với cháu, cháu nên tri ân báo đáp mới đúng.”
Bản lĩnh trợn mắt nói dối của Tô Nịnh Nịnh không tồi. Cô cầm lấy ly rượu, rót rượu vang đỏ ra, đưa cho Bùi Cận.
“Buổi tối đừng nên uống cà phê, không tốt cho giấc ngủ.”
Hôm nay Tô Nịnh Nịnh nói chuyện, trên mặt luôn duy trì nụ cười, rất ngọt ngào.
“Uống thử một ly xem, có phải rất hợp khẩu vị không?”
“Tô Nịnh Nịnh, có chuyện thì mau nói.” Bùi Cận liếc mắt một cái là có thể nhìn ra tâm tư của cô.
Giọng anh lành lạnh, khiến người ta cảm giác quanh thân lạnh hơn không ít, liếc qua Tô Nịnh Nịnh một cái, ánh mắt rất có lực xuyên thấu, nhìn rõ ràng tâm tư cô.
“Đừng dùng mấy chiêu này, nếu cháu muốn bỏ độc chết chú, cũng đừng lãng phí đồ ăn.”
Tô Nịnh Nịnh âm thầm bĩu môi.
Biết ngay chú Bùi là người máu lạnh ác độc mà. Nhìn xem, lúc nào cũng nghĩ người ta là đồ xấu xa.
Tuy Tô Nịnh Nịnh bực bội, nhưng cô không ngừng an ủi chính mình. Không sao, không sao, mày còn có việc xin người ta, đừng so đo với chú ấy. Nhịn rồi lại nhịn, tất cả chờ sau rồi lại nói.
Ai mà không có lúc xoay người.
Vì thế cô tiếp tục nở nụ cười.
“Chú Bùi, cháu không có.” Cô mím môi, giọng mềm nhũn, rồi lại mang theo chút tủi thân, đúng là một tiếng đã có thể khiến người ta đồng lòng.
“Nhìn chú làm việc mệt mỏi như vậy, cháu thật sự muốn làm cho chú ăn mà.”
Nói đến làm nũng, không ai rành hơn Tô Nịnh Nịnh. Từ nhỏ đến lớn, cô luôn làm nũng với người nhà, chỉ cần cô buồn rầu, cả nhà không ai không tuân theo cô.
Chiêu này luôn có tác dụng. Bùi Cận thì nhẹ nhàng bật cười, nhưng không hề vui vẻ.
“Nói thật.”
Bàn tay bên người Tô Nịnh Nịnh đã nắm chặt váy. Cô cắn răng, nhưng khóe môi không thể không nhếch lên, mi mắt cong cong nhìn Bùi Cận.
“Chú Bùi ăn trước đi. Ăn xong rồi cháu nói.”
Ánh mắt Bùi Cận chuyển sang đồ ăn.
“Nếu cháu có thành ý như vậy…” Bùi Cận nói chậm, ngữ điệu chậm rãi, không gấp gáp, “Ngồi lại đây.” Bùi Cận chỉ vị trí bên cạnh mình.
“Làm gì?” Tô Nịnh Nịnh hỏi theo bản năng.
“Bánh quá lớn, cháu lại đây cắt nhỏ cho chú.”
Bùi Cận chờ một lúc, rồi lại thúc giục: “Nhanh lên.”
Tô Nịnh Nịnh không tình nguyện lắm, nhưng vẫn ngồi xuống.
Bùi Cận cũng thật nhiều chuyện, ăn có miếng bánh, còn phải cắt nhỏ ra, cũng đâu phải trẻ con.
Tô Nịnh Nịnh cầm dao nĩa. Trên tay vừa cầm đồ sắc, cô liền có xúc động muốn đâm nó vào người Bùi Cận.
Tô Nịnh Nịnh hít sâu, mặc niệm: Tôn trọng người già, yêu thương trẻ em, tôn trọng người già, yêu thương trẻ em.
Sau đó cô cúi đầu, nhìn như nghiêm túc bắt đầu cắt bánh.
Ánh mắt Bùi Cận dừng trên người Tô Nịnh Nịnh.
Gương mặt cô trang điểm nhẹ, làm cho ngũ quan càng thêm sắc xảo, cánh môi tô màu dâu tây nhạt, căng mọng, ướt át.
Bùi Cận lại dời sự chú ý lên chiếc váy trên người cô.
Dĩ nhiên anh nhận ra đó là cái váy anh mua cho cô. Bởi vì thấy cô xem chiếc váy này trên official website, cũng biết cô thích, nên mới đưa cô đi mua.
Lúc này rõ ràng đã qua mùa để mặc váy này, nhưng cô vẫn mặc vào.
…Hôm nay Tô Nịnh Nịnh cố ý ăn diện xinh đẹp như thế.
Đáy mắt Bùi Cận lộ ý cười, nhưng trong nháy mắt khi Tô Nịnh Nịnh ngẩng đầu, vẫn im hơi lặng tiếng thu lại.
Cô đã cắt bánh ra xong, dao nĩa đặt sang một bên, sau đó ngẩng đầu ngoan ngoãn nhìn Bùi Cận.
Bùi Cận cầm đũa gắp một miếng nhỏ.
Anh nhai hai cái rồi nuốt xuống, ngừng động tác, nhìn Tô Nịnh Nịnh: “Được rồi, cháu nói đi.”
Chỉ ăn qua loa một miếng. Anh muốn nghe xem, rốt cuộc cô muốn nói gì.
Tô Nịnh Nịnh còn không kịp chuẩn bị tâm lý. Dù trước khi anh về cô đã nói trong lòng rất nhiều lần, nhưng giờ muốn nói ra thành lời, vẫn không thông thuận lắm.
Cô hít sâu một hơi, “Chú Bùi, trường học tổ chức một trận bóng rổ, cháu muốn đi xem, nhưng không có vé.” Giọng Tô Nịnh Nịnh nhẹ nhàng, ngước mắt nhìn Bùi Cận, cẩn thận hỏi: “Chú có thể giúp cháu chút không, lấy vé cho cháu?”
“Bóng rổ?” Bùi Cận nhíu mày. Anh không biết Tô Nịnh Nịnh còn có sở thích này.
Vì một tấm vé xem bóng rổ, cô cố ý làm cơm, còn ôn tồn xin anh, việc này không khỏi khiến Bùi Cận nghi ngờ, rốt cuộc là trận đấu như thế nào, có thể có lực hấp dẫn như vậy.
“Tô Nịnh Nịnh, xin người ta thì nên có dáng vẻ cúi đầu.” Tuy Bùi Cận nghi ngờ nhưng không hỏi, trái lại làm như không để ý mà mở miệng.
Anh lấy ly rượu, nhấp một ngụm rượu vang đỏ, sau đó cầm trong tay, nhẹ nhàng đong đưa.
“Vậy, chú Bùi…” Tô Nịnh Nịnh ấp úng, mềm giọng làm nũng, ra vẻ đáng thương, “Xin chú đấy.” Ngừng lại một lúc, cô tiếp tục, giọng càng nhỏ nhẹ, “Được không ạ?”
Áo khoác trên người cô vô tình trượt xuống, lộ ra một phần vai và cổ. Chiếc váy đỏ tinh tế choàng lấy vai cô.
Bùi Cận cúi đầu, thu hình ảnh này vào mắt, con ngươi anh hơi co lại, yết hầu chuyển động lên xuống, trong nháy mắt đó, có thể cảm giác được rõ ràng trái tim đập nhanh hơn.
Nhìn lên, đập vào mắt là Tô Nịnh Nịnh ra vẻ đáng thương, ánh mắt lại vô cùng khát vọng.
Anh mở miệng, giọng hơi khàn: “Tô Nịnh Nịnh, cháu muốn quyến rũ à?”
Tô Nịnh Nịnh sửng sốt, không phản ứng lại.
Bùi Cận nghiêng người sang gần cô hơn, trên người anh có mùi thuốc lá nhàn nhạt, cùng mùi hương riêng biệt của đàn ông, tiến đến gần như vậy, đặc biệt dễ ngửi. Mà giọng Bùi Cận lại khàn khàn, đang cực lực kìm chế.
“Cháu hôn chú một cái, chú sẽ đồng ý.”
____________