Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Hôm nay Sơ Lục không đi học.
Tô Nịnh Nịnh gửi WeChat cho cô ấy, cô ấy cũng không trả lời.
Hỏi bạn cùng phòng cô ấy thì mới biết, từ hôm qua cô ấy bắt đầu nằm trên giường không nhúc nhích, hôm nay lúc mấy người bạn ra khỏi cửa, cô ấy vẫn đang nằm yên, chắc là khó chịu trong người.
Tô Nịnh Nịnh rất lo cho Sơ Lục, muốn đến ký túc xá xem cô ấy, chỉ là buổi sáng có tiết, không dám trốn. Vì thế vừa tan học, cô lập tức chạy đến ký túc xá.
Nghe nói Sơ Lục nằm mãi không dậy, vậy chắc chắn là chưa ăn gì. Vì thế Tô Nịnh Nịnh đi qua nhà ăn, gọi một phần đồ ăn mang về, lúc này mới đến ký túc xá.
Cửa ký túc xá không khóa, Tô Nịnh Nịnh gõ cửa, không ai đáp, vì thế cô trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Lần trước lúc Sơ Lục chuyển vào ở, Tô Nịnh Nịnh có giúp cô ấy sửa soạn đồ đạc, biết giường của cô ấy là chiếc bên cạnh cửa sổ, vì thế lập tức qua bên kia.
Cả người Sơ Lục chôn trong chăn, chỉ lộ ra đỉnh đầu, không nhúc nhích, không biết là ngủ rồi hay đang làm gì.
Tô Nịnh Nịnh đặt đồ ăn lên bàn, sau đó leo hai bậc cầu thang lên giường, vỗ nhẹ chăn cô ấy, giọng cũng thật nhẹ.
“Sơ Lục?”
Sau khi cô gọi một tiếng, người trong chăn nghe thấy, có phản ứng.
Cô ấy cử động, “ừ” nhẹ một tiếng.
Sơ Lục nghe ra là giọng Tô Nịnh Nịnh.
“Cậu làm sao thế? Có chỗ nào không thoải mái à?” Tô Nịnh Nịnh nhìn cô ấy suy yếu như vậy, lo lắng vô cùng. Dù sao thì trước đây từng phải đến bệnh viện, Tô Nịnh Nịnh lo cô ấy lại xảy ra vấn đề gì đó.
“Đau bụng.” Sơ Lục cắn môi dưới, rất nỗ lực mới phát ra tiếng, nói được mấy chữ.
Tô Nịnh Nịnh thấy gương mặt cô ấy trắng bệch, trán rịn mồ hôi lạnh, thân thể thì không ngừng run rẩy.
“Đau bụng kinh.” Sợ Tô Nịnh Nịnh lo lắng, Sơ Lục giải thích thêm một câu.
Từ lần mang thai ngoài tử cung trước đây, những lúc này sức khỏe Sơ Lục luôn suy yếu, dùng thuốc để phá thai, đối với cơ thể vẫn bị tổn hại ít nhiều.
Trước đây kỳ kinh nguyệt của cô ấy luôn rất chuẩn, nhưng bây giờ hoàn toàn hỗn loạn.
Hôm qua bắt đầu có, bụng cũng theo đó mà quặn đau. Bụng vô cùng đau, cảm giác như ruột gan đều xoắn lại, đau đến mức không cách nào ngồi dậy khỏi giường.
“Không cần đi bệnh viện xem sao à?” Tô Nịnh Nịnh thấy cô ấy như vậy, chỉ nhìn cũng cảm thấy đáng sợ, trong lòng lo lắng, không dám chạm vào cô ấy.
“Không sao.” Sơ Lục lắc đầu, giọng yếu ớt đến mức thều thào, “Trong ngăn kéo phía dưới có đường đỏ, pha cho mình ly nước đường đỏ.”
“Được.” Tô Nịnh Nịnh gật đầu, lập tức xuống dưới bàn tìm đường đỏ.
Bên trong ký túc xá, chỉ cần bật công tắc là có nước ấm, Tô Nịnh Nịnh pha cho cô ấy một ly nước đường đỏ, sau đó chạy xuống dưới lầu chỗ quản lý ký túc, mua vài miếng chườm nóng.
Sơ Lục phải có cô đỡ mới ngồi dậy được.
Uống chút nước đường đỏ nóng, rồi lại lấy túi chườm nóng chườm bụng, lúc này Sơ Lục mới đỡ hơn, sắc mặt có vẻ tốt hơn một chút.
“Cái tên Lục Viễn Gia là đồ khốn kiếp.” Tô Nịnh Nịnh thấy cô ấy như vậy, không nhịn được liền mắng một câu.
Nếu không phải do anh ta, sao Sơ Lục lại đến nước này. Ở bệnh viện không nói, cơ thể còn để lại di chứng.
Cơ thể con gái, nếu có những di chứng lưu lại, sau này dù có điều trị cũng rất khó mà tốt hơn, luôn rất khó chịu.
Tô Nịnh Nịnh nói như vậy, trong lòng lại nghĩ, sau này mình tìm bạn trai, nhất định phải nhìn cho thật kỹ, không thể bị bắt nạt, còn rơi vào tình cảnh đáng thương như vậy.
Loại người tệ bạc như Lục Viễn Gia phải cách thật xa.
Tô Nịnh Nịnh ở phòng ngủ trò chuyện với Sơ Lục một lát. Không lâu sau, ba người bạn cùng phòng quay về, tắt đèn nói muốn ngủ trưa, ngữ điệu lạnh băng, hiển nhiên là dáng vẻ không chào đón Tô Nịnh Nịnh.
Ở ký túc xá đại học, mọi người thường tụ tập làm bạn với nhau, ba nữ sinh kia ở ký túc xá ngay từ đầu, quan hệ đương nhiên là tốt. Sau đó thêm vào một Sơ Lục, tính tình lạnh nhạt, không thích nói chuyện với người khác, hơn nữa rất xinh đẹp, mấy nữ sinh kia, ít nhiều cũng có chút ý kiến với cô ấy.
Dần đà, quan hệ ở ký túc xá hình thành ranh giới. Ba cô gái kia một bên, Sơ Lục một mình một bên.
Ví dụ như chuyện hôm nay, nếu Sơ Lục thật sự không còn thở trên giường, chắc mấy cô gái kia cũng không phát hiện.
Ngoại trừ Tô Nịnh Nịnh, thật sự không có một ai quan tâm đến Sơ Lục.
Sơ Lục cũng tự hiểu. Tính cách của mình chính là như vậy, không khiến người ta thích, càng không thể dung nhập vào.
Mà Tô Nịnh Nịnh, tuy là đại tiểu thư được nuông chiều, nhưng tính cách cô thật sự lương thiện, lại rất ôn hòa, tốt với người ta không có mục đích.
May là Sơ Lục cô có thể làm bạn với Tô Nịnh Nịnh.
Cô gái như Tô Nịnh Nịnh, chỉ cần có tâm tìm hiểu, ai cũng sẽ thích.
Sơ Lục cũng không ngoại lệ.
“Vậy cậu nghỉ ngơi đi.” Tô Nịnh Nịnh đè thấp giọng, nhỏ giọng hỏi: “Chiều cậu có đi học không?”
“Để xem đã, nếu đỡ hơn chút thì mình đi.” Sơ Lục đặt tay lên bụng, vẫn cảm nhận được sự đau đớn như cũ.
“Không sao, mình giấu giúp cậu.” Tô Nịnh Nịnh chớp mắt, cười nói: “Nếu điểm danh, mình sẽ giúp cậu.”
Sơ Lục gật đầu, nói được.
Thật ra cô ấy cũng biết, giảng viên nào trong học viện cũng xem như là biết mặt Tô Nịnh Nịnh, giúp Sơ Lục điểm danh thì không thiết thực lắm.
Sau khi Tô Nịnh Nịnh ra ngoài, trong phòng ngủ chỉ còn tiếng ba cô gái đang nói chuyện phiếm.
Bạn cùng phòng số một: [Có thể chơi cùng loại nữ sinh sinh non như Sơ Lục, chắc cũng không phải dạng người gì tốt.]
Bạn cùng phòng số hai: [Mình nghe bạn học Trần khoa Kiến trúc nói, Tô Nịnh Nịnh này nhận bố nuôi.]
Bạn cùng phòng số ba: [Bố nuôi! Là cái kiểu bố nuôi mà mình đang nghĩ đến sao?]
Bạn cùng phòng số hai: [Mình cũng chỉ nghe nói thôi, bạn học kia muốn làm quen với cô ta, kết quả bị bố nuôi cô ta ngăn lại, hình như là nhân vật nào đó rất lợi hại.]
Bạn cùng phòng số một: [Chính là kim chủ đi bao dưỡng nữ sinh chứ gì nữa, nếu không thì cậu nhìn quần áo mà cô ta mặc đi, còn có túi xách, đều là nhãn hiệu lớn, chẳng lẽ là tự mình mua?]
Bạn cùng phòng số ba: [Nhìn có vẻ đơn thuần mà, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong.]
Qua một phen thảo luận, ba cô gái kia thành công nhận định Tô Nịnh Nịnh và Sơ Lục đều không phải loại người gì tốt.
...
Buổi chiều Tô Nịnh Nịnh còn có tiết.
Tiết buổi chiều là ở trong khoa, tại phòng máy tính, người nào cũng có một bàn riêng thuộc về mình, vị trí cố định không thay đổi.
Cô ngồi xuống vị trí của mình, đột nhiên phát hiện phía dưới bàn đặt thứ gì đó.
Tô Nịnh Nịnh cúi đầu xem.
Dưới bàn là một cái hộp nhỏ, màu hồng, bên trên có hình vẽ, là thiếu nữ với trái tim trên đầu.
Tô Nịnh Nịnh không hiểu chuyện gì, đang nghĩ có phải người khác đặt sai chỗ rồi không, nhưng ngay sau đó, cô thấy bên trên dán một tờ giấy nhớ, viết “To Tô Nịnh Nịnh.”
Vì thế cô ngập ngừng mở ra.
Một nửa hộp thả hoa khô, là hoa Baby [1], trong đống hoa khô đặt một cây son môi.
Tô Nịnh Nịnh mở ra nhìn thoáng qua.
Thật là đáng sợ, thế nhưng lại là màu hồng Baby thảm họa. Son môi là nhãn hiệu lớn, nhưng cái màu này thì cũng quá sến sẩm rồi.
Tô Nịnh Nịnh không thích. Vì thế cô không nhìn kỹ, cho vào lại rồi để sang một bên, không để ý nữa. Dù sao thì số lượng người tặng quà cho cô quá nhiều.
Cô không chú ý trong hộp còn có một tấm card, trên tấm card có ký tên: Thiệu Tần.
Sau khi tan học, Tô Nịnh Nịnh đứng dậy, lập tức rời khỏi phòng.
Thiệu Tần đứng chờ sau cửa, cô đi quá nhanh, không thấy được.
Thiệu Tần đắn đo, đi vào phòng học, qua bên chỗ Tô Nịnh Nịnh. Thấy cái hộp của mình đã được lấy ra, nhưng chỉ đặt ở một bên. Ánh mắt anh ta lập tức tối lại.
“Người anh em, tốt nhất anh đừng tốn tâm tư với vị đại tiểu thư này.” Từ Hàng đứng dậy, vỗ vai Thiệu Tần, lắc đầu nói.
Từ Hàng là bạn đánh bóng rổ với Thiệu Tần, cũng là sinh viên lớp ba Tài chính, cùng lớp với Tô Nịnh Nịnh.
“Vừa rồi em thấy, cô ta chỉ nhìn thoáng qua rồi để chiếc hộp sang một bên, trông ghét bỏ lắm.”
Từ Hàng giúp Thiệu Tần bỏ cái hộp vào, lúc Tô Nịnh Nịnh mở hộp, anh ta vẫn luôn chú ý.
“Đại tiểu thư được nuông chiều như vậy, không thích hợp với anh.”
Từ hôm gặp Tô Nịnh Nịnh ở sân bóng rổ, Thiệu Tần bắt đầu để ý đến cô. Sau đó đến trận chung kết, anh ta lại thấy cô ngồi ở hàng đầu tiên.
Vì thế Thiệu Tần nghĩ, có lẽ mình có thể thử tiếp cận xem. Một cô gái xinh đẹp chỉ đứng yên cũng khiến người ta chú ý, hình như cũng để ý đến mình, Thiệu Tần không cách nào không thích.
Vì thế anh ta cố ý đi mua quà cho cô. Loại hoa kia, anh ta cảm thấy rất đẹp nên đi mua, son môi mua tại quầy chuyên doanh [2], người bán hàng đề cử màu đó.
[2] Quầy chuyên doanh: trong cửa hàng chỉ bán một loại hàng hóa
Chính anh ta nhìn son môi, cảm thấy cũng được. Nhưng… Tô Nịnh Nịnh lại chướng mắt.
“Hơn nữa em còn nghe nói…”
Từ Hàng hạ giọng, tiến đến bên tai Thiệu Tần, nói rất nhỏ: “Cô ta có bố nuôi, cái loại bị bao dưỡng ấy.”
Ngày đó bạn học Trần khoa Kiến trúc bị Tô Nịnh Nịnh từ chối, sau khi trở về, càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp. Người đàn ông kia nhìn trẻ như vậy, bề ngoài cũng không có nét giống Tô Nịnh Nịnh, sao lại là bố được?
Vì thế anh ta nghĩ, không phải hai người kia là cái loại quan hệ đó chứ…
Biết được cô là Tô Nịnh Nịnh học viện Kinh tế, bạn học Trần liền bày tỏ sự bất mãn với bạn cùng học viện cô, nói Tô Nịnh Nịnh kia nhận bố nuôi, ham hư vinh.
Truyền đến truyền đi, cũng dần lan rộng. Hơn nữa càng lan truyền càng thái quá.
Thiệu Tần nghe xong thì không nói gì, chỉ nhìn cái hộp bị bỏ lại, trong lòng càng lúc càng nặng nề. Tay phải anh ta nắm chặt thành quyền.
Anh ta cảm thấy, một mảnh tâm tư của mình, lại bị người ta rẻ rúng.
...
Tô Nịnh Nịnh thêm WeChat Tô Tranh lần nữa.
Hôm qua anh ấy nói đến nhà bạn ở, Tô Nịnh Nịnh nghĩ, sao mình không biết anh ấy còn có bạn ở thành phố Lịch. Vì thế cô nhắn tin cho Tô Tranh.
[Tô Manh Manh, còn sống không?]
[Chết rồi.]
Tô Tranh nhắn lại ngắn gọn, sau đó thì không thấy gì nữa.
Tô Nịnh Nịnh vừa đi vừa nhìn điện thoại, đã gần đến trung tâm mua sắm, cô suy nghĩ, đi vào.
Ở tầng một xoay vòng, cuối cùng quyết định mua một cái bàn phím, tốn của cô một ngàn rưỡi (~5M VNĐ), còn cố ý dùng hộp gói lại.
Sau đó cô nhắn tin cho Tô Tranh: [Em mua quà cho anh, có lấy không?]
Hai anh em họ thường xuyên cãi nhau, mà cách thức hòa hảo với nhau, thường thường là không chính thức “xin lỗi”. Có đôi khi chỉ là mềm giọng đi chút, hay lui về sau một bước.
[Không cần.] Tô Tranh rất kiêu ngạo trả lời.
Tô Nịnh Nịnh bĩu môi với màn hình điện thoại. Tiếp theo cô tắt màn hình, không để ý nữa, cô chủ động tìm bậc thang đi xuống, anh ấy còn cố chấp như vậy, thật sự đáng giận.
Thật là, không cần thì thôi.
Qua khoảng mười phút, điện thoại cô rung lên.
Tô Tranh: [Mua cái gì đấy? Mấy thứ kỳ quặc là không nhận đâu.]
Vì thế Tô Nịnh Nịnh chụp ảnh gửi qua.
Tô Tranh: [Cái này miễn cưỡng tạm được, anh không đi lấy, em mang sang cho anh đi.]
Tô Tranh vốn đang muốn ngạo mạn hơn nữa, nhưng nghĩ lại, Tô Nịnh Nịnh đã đưa bậc thang, mình vẫn nên đi theo thì hơn.
Tính tình Tô Nịnh Nịnh không tốt, không nên quá ngang bướng với cô.
_________
Beta: Quanh
Hôm nay Sơ Lục không đi học.
Tô Nịnh Nịnh gửi WeChat cho cô ấy, cô ấy cũng không trả lời.
Hỏi bạn cùng phòng cô ấy thì mới biết, từ hôm qua cô ấy bắt đầu nằm trên giường không nhúc nhích, hôm nay lúc mấy người bạn ra khỏi cửa, cô ấy vẫn đang nằm yên, chắc là khó chịu trong người.
Tô Nịnh Nịnh rất lo cho Sơ Lục, muốn đến ký túc xá xem cô ấy, chỉ là buổi sáng có tiết, không dám trốn. Vì thế vừa tan học, cô lập tức chạy đến ký túc xá.
Nghe nói Sơ Lục nằm mãi không dậy, vậy chắc chắn là chưa ăn gì. Vì thế Tô Nịnh Nịnh đi qua nhà ăn, gọi một phần đồ ăn mang về, lúc này mới đến ký túc xá.
Cửa ký túc xá không khóa, Tô Nịnh Nịnh gõ cửa, không ai đáp, vì thế cô trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Lần trước lúc Sơ Lục chuyển vào ở, Tô Nịnh Nịnh có giúp cô ấy sửa soạn đồ đạc, biết giường của cô ấy là chiếc bên cạnh cửa sổ, vì thế lập tức qua bên kia.
Cả người Sơ Lục chôn trong chăn, chỉ lộ ra đỉnh đầu, không nhúc nhích, không biết là ngủ rồi hay đang làm gì.
Tô Nịnh Nịnh đặt đồ ăn lên bàn, sau đó leo hai bậc cầu thang lên giường, vỗ nhẹ chăn cô ấy, giọng cũng thật nhẹ.
“Sơ Lục?”
Sau khi cô gọi một tiếng, người trong chăn nghe thấy, có phản ứng.
Cô ấy cử động, “ừ” nhẹ một tiếng.
Sơ Lục nghe ra là giọng Tô Nịnh Nịnh.
“Cậu làm sao thế? Có chỗ nào không thoải mái à?” Tô Nịnh Nịnh nhìn cô ấy suy yếu như vậy, lo lắng vô cùng. Dù sao thì trước đây từng phải đến bệnh viện, Tô Nịnh Nịnh lo cô ấy lại xảy ra vấn đề gì đó.
“Đau bụng.” Sơ Lục cắn môi dưới, rất nỗ lực mới phát ra tiếng, nói được mấy chữ.
Tô Nịnh Nịnh thấy gương mặt cô ấy trắng bệch, trán rịn mồ hôi lạnh, thân thể thì không ngừng run rẩy.
“Đau bụng kinh.” Sợ Tô Nịnh Nịnh lo lắng, Sơ Lục giải thích thêm một câu.
Từ lần mang thai ngoài tử cung trước đây, những lúc này sức khỏe Sơ Lục luôn suy yếu, dùng thuốc để phá thai, đối với cơ thể vẫn bị tổn hại ít nhiều.
Trước đây kỳ kinh nguyệt của cô ấy luôn rất chuẩn, nhưng bây giờ hoàn toàn hỗn loạn.
Hôm qua bắt đầu có, bụng cũng theo đó mà quặn đau. Bụng vô cùng đau, cảm giác như ruột gan đều xoắn lại, đau đến mức không cách nào ngồi dậy khỏi giường.
“Không cần đi bệnh viện xem sao à?” Tô Nịnh Nịnh thấy cô ấy như vậy, chỉ nhìn cũng cảm thấy đáng sợ, trong lòng lo lắng, không dám chạm vào cô ấy.
“Không sao.” Sơ Lục lắc đầu, giọng yếu ớt đến mức thều thào, “Trong ngăn kéo phía dưới có đường đỏ, pha cho mình ly nước đường đỏ.”
“Được.” Tô Nịnh Nịnh gật đầu, lập tức xuống dưới bàn tìm đường đỏ.
Bên trong ký túc xá, chỉ cần bật công tắc là có nước ấm, Tô Nịnh Nịnh pha cho cô ấy một ly nước đường đỏ, sau đó chạy xuống dưới lầu chỗ quản lý ký túc, mua vài miếng chườm nóng.
Sơ Lục phải có cô đỡ mới ngồi dậy được.
Uống chút nước đường đỏ nóng, rồi lại lấy túi chườm nóng chườm bụng, lúc này Sơ Lục mới đỡ hơn, sắc mặt có vẻ tốt hơn một chút.
“Cái tên Lục Viễn Gia là đồ khốn kiếp.” Tô Nịnh Nịnh thấy cô ấy như vậy, không nhịn được liền mắng một câu.
Nếu không phải do anh ta, sao Sơ Lục lại đến nước này. Ở bệnh viện không nói, cơ thể còn để lại di chứng.
Cơ thể con gái, nếu có những di chứng lưu lại, sau này dù có điều trị cũng rất khó mà tốt hơn, luôn rất khó chịu.
Tô Nịnh Nịnh nói như vậy, trong lòng lại nghĩ, sau này mình tìm bạn trai, nhất định phải nhìn cho thật kỹ, không thể bị bắt nạt, còn rơi vào tình cảnh đáng thương như vậy.
Loại người tệ bạc như Lục Viễn Gia phải cách thật xa.
Tô Nịnh Nịnh ở phòng ngủ trò chuyện với Sơ Lục một lát. Không lâu sau, ba người bạn cùng phòng quay về, tắt đèn nói muốn ngủ trưa, ngữ điệu lạnh băng, hiển nhiên là dáng vẻ không chào đón Tô Nịnh Nịnh.
Ở ký túc xá đại học, mọi người thường tụ tập làm bạn với nhau, ba nữ sinh kia ở ký túc xá ngay từ đầu, quan hệ đương nhiên là tốt. Sau đó thêm vào một Sơ Lục, tính tình lạnh nhạt, không thích nói chuyện với người khác, hơn nữa rất xinh đẹp, mấy nữ sinh kia, ít nhiều cũng có chút ý kiến với cô ấy.
Dần đà, quan hệ ở ký túc xá hình thành ranh giới. Ba cô gái kia một bên, Sơ Lục một mình một bên.
Ví dụ như chuyện hôm nay, nếu Sơ Lục thật sự không còn thở trên giường, chắc mấy cô gái kia cũng không phát hiện.
Ngoại trừ Tô Nịnh Nịnh, thật sự không có một ai quan tâm đến Sơ Lục.
Sơ Lục cũng tự hiểu. Tính cách của mình chính là như vậy, không khiến người ta thích, càng không thể dung nhập vào.
Mà Tô Nịnh Nịnh, tuy là đại tiểu thư được nuông chiều, nhưng tính cách cô thật sự lương thiện, lại rất ôn hòa, tốt với người ta không có mục đích.
May là Sơ Lục cô có thể làm bạn với Tô Nịnh Nịnh.
Cô gái như Tô Nịnh Nịnh, chỉ cần có tâm tìm hiểu, ai cũng sẽ thích.
Sơ Lục cũng không ngoại lệ.
“Vậy cậu nghỉ ngơi đi.” Tô Nịnh Nịnh đè thấp giọng, nhỏ giọng hỏi: “Chiều cậu có đi học không?”
“Để xem đã, nếu đỡ hơn chút thì mình đi.” Sơ Lục đặt tay lên bụng, vẫn cảm nhận được sự đau đớn như cũ.
“Không sao, mình giấu giúp cậu.” Tô Nịnh Nịnh chớp mắt, cười nói: “Nếu điểm danh, mình sẽ giúp cậu.”
Sơ Lục gật đầu, nói được.
Thật ra cô ấy cũng biết, giảng viên nào trong học viện cũng xem như là biết mặt Tô Nịnh Nịnh, giúp Sơ Lục điểm danh thì không thiết thực lắm.
Sau khi Tô Nịnh Nịnh ra ngoài, trong phòng ngủ chỉ còn tiếng ba cô gái đang nói chuyện phiếm.
Bạn cùng phòng số một: [Có thể chơi cùng loại nữ sinh sinh non như Sơ Lục, chắc cũng không phải dạng người gì tốt.]
Bạn cùng phòng số hai: [Mình nghe bạn học Trần khoa Kiến trúc nói, Tô Nịnh Nịnh này nhận bố nuôi.]
Bạn cùng phòng số ba: [Bố nuôi! Là cái kiểu bố nuôi mà mình đang nghĩ đến sao?]
Bạn cùng phòng số hai: [Mình cũng chỉ nghe nói thôi, bạn học kia muốn làm quen với cô ta, kết quả bị bố nuôi cô ta ngăn lại, hình như là nhân vật nào đó rất lợi hại.]
Bạn cùng phòng số một: [Chính là kim chủ đi bao dưỡng nữ sinh chứ gì nữa, nếu không thì cậu nhìn quần áo mà cô ta mặc đi, còn có túi xách, đều là nhãn hiệu lớn, chẳng lẽ là tự mình mua?]
Bạn cùng phòng số ba: [Nhìn có vẻ đơn thuần mà, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong.]
Qua một phen thảo luận, ba cô gái kia thành công nhận định Tô Nịnh Nịnh và Sơ Lục đều không phải loại người gì tốt.
...
Buổi chiều Tô Nịnh Nịnh còn có tiết.
Tiết buổi chiều là ở trong khoa, tại phòng máy tính, người nào cũng có một bàn riêng thuộc về mình, vị trí cố định không thay đổi.
Cô ngồi xuống vị trí của mình, đột nhiên phát hiện phía dưới bàn đặt thứ gì đó.
Tô Nịnh Nịnh cúi đầu xem.
Dưới bàn là một cái hộp nhỏ, màu hồng, bên trên có hình vẽ, là thiếu nữ với trái tim trên đầu.
Tô Nịnh Nịnh không hiểu chuyện gì, đang nghĩ có phải người khác đặt sai chỗ rồi không, nhưng ngay sau đó, cô thấy bên trên dán một tờ giấy nhớ, viết “To Tô Nịnh Nịnh.”
Vì thế cô ngập ngừng mở ra.
Một nửa hộp thả hoa khô, là hoa Baby [1], trong đống hoa khô đặt một cây son môi.
Tô Nịnh Nịnh mở ra nhìn thoáng qua.
Thật là đáng sợ, thế nhưng lại là màu hồng Baby thảm họa. Son môi là nhãn hiệu lớn, nhưng cái màu này thì cũng quá sến sẩm rồi.
Tô Nịnh Nịnh không thích. Vì thế cô không nhìn kỹ, cho vào lại rồi để sang một bên, không để ý nữa. Dù sao thì số lượng người tặng quà cho cô quá nhiều.
Cô không chú ý trong hộp còn có một tấm card, trên tấm card có ký tên: Thiệu Tần.
Sau khi tan học, Tô Nịnh Nịnh đứng dậy, lập tức rời khỏi phòng.
Thiệu Tần đứng chờ sau cửa, cô đi quá nhanh, không thấy được.
Thiệu Tần đắn đo, đi vào phòng học, qua bên chỗ Tô Nịnh Nịnh. Thấy cái hộp của mình đã được lấy ra, nhưng chỉ đặt ở một bên. Ánh mắt anh ta lập tức tối lại.
“Người anh em, tốt nhất anh đừng tốn tâm tư với vị đại tiểu thư này.” Từ Hàng đứng dậy, vỗ vai Thiệu Tần, lắc đầu nói.
Từ Hàng là bạn đánh bóng rổ với Thiệu Tần, cũng là sinh viên lớp ba Tài chính, cùng lớp với Tô Nịnh Nịnh.
“Vừa rồi em thấy, cô ta chỉ nhìn thoáng qua rồi để chiếc hộp sang một bên, trông ghét bỏ lắm.”
Từ Hàng giúp Thiệu Tần bỏ cái hộp vào, lúc Tô Nịnh Nịnh mở hộp, anh ta vẫn luôn chú ý.
“Đại tiểu thư được nuông chiều như vậy, không thích hợp với anh.”
Từ hôm gặp Tô Nịnh Nịnh ở sân bóng rổ, Thiệu Tần bắt đầu để ý đến cô. Sau đó đến trận chung kết, anh ta lại thấy cô ngồi ở hàng đầu tiên.
Vì thế Thiệu Tần nghĩ, có lẽ mình có thể thử tiếp cận xem. Một cô gái xinh đẹp chỉ đứng yên cũng khiến người ta chú ý, hình như cũng để ý đến mình, Thiệu Tần không cách nào không thích.
Vì thế anh ta cố ý đi mua quà cho cô. Loại hoa kia, anh ta cảm thấy rất đẹp nên đi mua, son môi mua tại quầy chuyên doanh [2], người bán hàng đề cử màu đó.
[2] Quầy chuyên doanh: trong cửa hàng chỉ bán một loại hàng hóa
Chính anh ta nhìn son môi, cảm thấy cũng được. Nhưng… Tô Nịnh Nịnh lại chướng mắt.
“Hơn nữa em còn nghe nói…”
Từ Hàng hạ giọng, tiến đến bên tai Thiệu Tần, nói rất nhỏ: “Cô ta có bố nuôi, cái loại bị bao dưỡng ấy.”
Ngày đó bạn học Trần khoa Kiến trúc bị Tô Nịnh Nịnh từ chối, sau khi trở về, càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp. Người đàn ông kia nhìn trẻ như vậy, bề ngoài cũng không có nét giống Tô Nịnh Nịnh, sao lại là bố được?
Vì thế anh ta nghĩ, không phải hai người kia là cái loại quan hệ đó chứ…
Biết được cô là Tô Nịnh Nịnh học viện Kinh tế, bạn học Trần liền bày tỏ sự bất mãn với bạn cùng học viện cô, nói Tô Nịnh Nịnh kia nhận bố nuôi, ham hư vinh.
Truyền đến truyền đi, cũng dần lan rộng. Hơn nữa càng lan truyền càng thái quá.
Thiệu Tần nghe xong thì không nói gì, chỉ nhìn cái hộp bị bỏ lại, trong lòng càng lúc càng nặng nề. Tay phải anh ta nắm chặt thành quyền.
Anh ta cảm thấy, một mảnh tâm tư của mình, lại bị người ta rẻ rúng.
...
Tô Nịnh Nịnh thêm WeChat Tô Tranh lần nữa.
Hôm qua anh ấy nói đến nhà bạn ở, Tô Nịnh Nịnh nghĩ, sao mình không biết anh ấy còn có bạn ở thành phố Lịch. Vì thế cô nhắn tin cho Tô Tranh.
[Tô Manh Manh, còn sống không?]
[Chết rồi.]
Tô Tranh nhắn lại ngắn gọn, sau đó thì không thấy gì nữa.
Tô Nịnh Nịnh vừa đi vừa nhìn điện thoại, đã gần đến trung tâm mua sắm, cô suy nghĩ, đi vào.
Ở tầng một xoay vòng, cuối cùng quyết định mua một cái bàn phím, tốn của cô một ngàn rưỡi (~5M VNĐ), còn cố ý dùng hộp gói lại.
Sau đó cô nhắn tin cho Tô Tranh: [Em mua quà cho anh, có lấy không?]
Hai anh em họ thường xuyên cãi nhau, mà cách thức hòa hảo với nhau, thường thường là không chính thức “xin lỗi”. Có đôi khi chỉ là mềm giọng đi chút, hay lui về sau một bước.
[Không cần.] Tô Tranh rất kiêu ngạo trả lời.
Tô Nịnh Nịnh bĩu môi với màn hình điện thoại. Tiếp theo cô tắt màn hình, không để ý nữa, cô chủ động tìm bậc thang đi xuống, anh ấy còn cố chấp như vậy, thật sự đáng giận.
Thật là, không cần thì thôi.
Qua khoảng mười phút, điện thoại cô rung lên.
Tô Tranh: [Mua cái gì đấy? Mấy thứ kỳ quặc là không nhận đâu.]
Vì thế Tô Nịnh Nịnh chụp ảnh gửi qua.
Tô Tranh: [Cái này miễn cưỡng tạm được, anh không đi lấy, em mang sang cho anh đi.]
Tô Tranh vốn đang muốn ngạo mạn hơn nữa, nhưng nghĩ lại, Tô Nịnh Nịnh đã đưa bậc thang, mình vẫn nên đi theo thì hơn.
Tính tình Tô Nịnh Nịnh không tốt, không nên quá ngang bướng với cô.
_________