Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Cả một tiết, Tô Nịnh Nịnh nôn nóng không yên.
Buổi chiều Sơ Lục đi làm thêm, thời gian đụng phải tiết học, chỉ học nửa tiết là cô ấy trốn đi, vì thế còn mỗi mình Tô Nịnh Nịnh ngồi thất thần trong lớp.
Hình như tiết này rất thú vị, giảng viên kia tính tình hài hước, thường trêu sinh viên cười.
Tan học rồi cô cũng không biết, cho đến khi có bạn học khác vào lớp để học, cô mới phản ứng lại, nhanh tay thu dọn đồ đạc đứng dậy.
Tô Nịnh Nịnh mới ra khỏi phòng học, lập tức có người lôi đi.
Phòng vệ bằng không.
“Tối qua đi đâu đấy?” Tô Tranh kéo cô sang bên cạnh, lạnh giọng nhìn chằm chằm cô.
“Không đi đâu cả.” Tô Nịnh Nịnh vừa nghe thấy, trong lòng lập tức lộp bộp. Cảm giác không thích hợp, có vẻ thật sự tức giận, vì thế cô không dám nhìn anh ấy, nhỏ giọng trả lời.
Cô không muốn để Tô Tranh biết chuyện xảy ra hôm qua, Thiệu Tần đã xin lỗi, cô sợ Tô Tranh đi đánh anh ta, gây chuyện nhiều lần, Tô Nịnh Nịnh cô sẽ nổi danh trong trường học.
Người sợ nổi danh heo sợ mập, vẫn nên từ bỏ thôi.
“Không đi đâu thì sao lại mất tích suốt ba tiếng?” Tô Tranh hừ lạnh một tiếng.
Hôm qua Tô Tranh mệt vô cùng, chạy vội ra ngoài tìm cô, chỉ dựa vào hai chân, chạy mấy chục km.
“Đầu óc không tốt, ra cửa không biết phân biệt đông tây nam bắc, người như em còn chơi mất tích.” Tô Tranh tức giận vò tóc, đè lên đầu cô mà mắng.
Lục Viễn Gia ở phía sau nghe thì cười lạnh một tiếng.
Hôm qua, khả năng gì Tô Tranh cũng nghĩ tới, thậm chí là bắt cóc đòi tiền. Dù sao cũng là đại tiểu thư nhà họ Tô, nếu ai muốn lợi dụng kiếm tiền, trói cô đi, cũng không phải chuyện không có khả năng.
Nghĩ đến khả năng này, Tô Tranh sợ cô là con tin bị giết, nước mắt lập tức chực trào. Khi đó đã chuẩn bị gọi điện thoại cho bố, nói trong nhà có bao nhiêu tài sản, tất cả đều lấy ra, đưa cho bọn bắt cóc, không thể giết con tin, cả nhà chỉ có một cô con gái, bao nhiêu tiền cũng không đổi được.
May là điện thoại còn chưa kịp bấm, Bùi Cận đã gọi báo tin. Nếu không sẽ khiến Tô Trường Bách đi bán của cải lấy tiền mặt.
“Cũng không có gì.” Bình thường Tô Nịnh Nịnh ngang ngược trước mặt Tô Tranh, ỷ vào anh ấy nuông chiều mình, nhưng dù sao cũng là anh trai, lớn hơn tận năm tuổi, vẫn có chút uy nghiêm, đến khi nóng giận thì phải nghe anh ấy.
Đây là vấn đề nguyên tắc.
“Em không cẩn thận… Lạc đường. Trời mưa, không mang ô, điện thoại cũng hết pin.”
Tô Tranh nắm chặt tay, khớp hàm bạnh ra, từ từ bình ổn lửa giận trong người, nói mình phải bình tĩnh, đừng tức giận, không thể đánh em gái. Có đánh thì đánh xong mình cũng phải dỗ.
“Anh, anh đừng giận.” Tô Nịnh Nịnh kéo tay anh, cẩn thận nói: “Em không sao.”
Tô Tranh không nhúc nhích.
“Em sai rồi, thật sự sai rồi.” Tô Nịnh Nịnh làm nũng, “Sau này sẽ không thế nữa. Anh đừng giận được không? Hoặc là chỉ giận một xíu xíu thôi?”
Em gái làm nũng, sai cũng thành đúng, Tô Tranh không chống đỡ được.
“Được rồi, anh chưa nói với bố.” Tô Tranh xụ mặt, ra vẻ không kiên nhẫn đáp lại một câu.
“Tô Manh Manh, biết anh chưa nói mà.” Tô Nịnh Nịnh đột nhiên ngẩng đầu, nở nụ cười, nhảy lên vỗ vai anh.
“Em còn có việc, đi trước.”
“Em…” Tô Tranh nắm chặt tay, anh thật sự là không có cách nào với con bé này, không ai quản được.
Bên này Lục Viễn Gia đang nhìn trong phòng học, nghi hoặc bồn chồn, nghĩ thầm không phải Sơ Lục học cùng lớp với Tô Nịnh Nịnh à, sao không thấy cô ấy ra…
“Nhìn cái gì đấy?” Tô Tranh lắc tay trước mặt Lục Viễn Gia, cũng nhìn vào phòng theo anh ấy, “Bên trong có mỹ nữ?”
Hôm nay Tô Tranh tới trường học tìm Tô Nịnh Nịnh, Lục Viễn Gia cũng muốn đi theo. Tô Tranh cảnh giác, xác định anh ta không mơ ước em gái mình mới đồng ý.
“Đúng rồi, sao em cậu gọi cậu là Tô Manh Manh?” Lục Viễn Gia nói lảng sang chuyện khác, thuận miệng hỏi.
“Không phải Tô Manh Manh, là Tô Mông Mông [1].” Tô Tranh giải thích từng câu từng chữ.
[1] Manh và Mông đồng âm [Méng]
“Hả?” Lục Viễn Gia nghe không hiểu lắm.
“Mẹ mình thích ăn chanh, cho nên bà ấy nói, sau này sinh con gái sẽ đặt tên là Nịnh Nịnh [2], sinh con trai sẽ đặt tên là Mông Mông [2].”
[2] Nịnh Nịnh và Mông Mông đều có nghĩa là trái chanh
Tô Tranh nói đến đây, còn hơi bực bội: “Cho nên mãi cho đến năm tám tuổi, mình luôn bị gọi là Tô Mông Mông. Con trai sao lại tên này được! Trọng điểm là mẹ mình còn cảm thấy dễ nghe!” Tô Tranh buông tay: “Cho nên mình ầm ĩ kêu bố mẹ đổi tên.”
Sau đó bổ sung: “Tranh trong Thiết cốt tranh tranh [3].”
[3] Thiết cốt: chỉ người có chí khí; Tranh tranh: từ tượng thanh “Boong boong”, âm thanh khi kim loại va chạm vào nhau; Thiết cốt tranh tranh chỉ người có chí khí, nhân tài xuất chúng, ý chí cứng như sắt thép, ngay thẳng kiên trung
“Thiết cốt tranh tranh.” Lục Viễn Gia gật đầu, cười nhạt một tiếng: “Cô em Thiết cốt tranh tranh, đêm qua khóc được đấy.”
Tô Tranh: “…”
...
Bùi Cận ở phòng bếp nấu cơm. Động tác của anh thành thạo trôi chảy, áp chảo hai miếng bò bít tết, bưng ra ngoài phòng ăn.
Anh vừa mới mang lên, Tô Nịnh Nịnh đã về.
Cô thấy Bùi Cận đeo tạp dề, vẻ mặt lập tức nghi ngờ, rồi lại thấy anh rời mắt, ngừng trên người mình.
“Chú, làm gì đấy?” Tô Nịnh Nịnh dừng chân, cảnh giác nhìn anh.
“Giúp em chuẩn bị bữa tối.” Bùi Cận nói, cởi tạp dề trên người, để sang một bên.
“Đến ăn đi.”
“Hôm nay cô giúp việc không nấu cơm à?” Ngoại trừ lần nấu mì sợi cho cô, Tô Nịnh Nịnh chưa từng thấy Bùi Cận xuống bếp.
Trông anh không giống sẽ biết làm, nhưng loại chuyện này, nói thật, cũng không cần anh phải làm.
“Không, hôm nay tôi rảnh.” Bùi Cận gật đầu với cô: “Mau đến đây ngồi.”
“Trước đây chú có rảnh cũng đâu thấy nấu cơm.” Tô Nịnh Nịnh nói thầm một câu, bỏ túi xách trên sô pha, bước từng bước nhỏ sang.
Nhìn bề ngoài bò bít tết cũng không tệ lắm, chắc là sẽ ngon, vì thế Tô Nịnh Nịnh ngồi xuống.
Bùi Cận ngồi bên cạnh cô, không nhanh không chậm, cắt bò bít tết trên tay mình thành miếng nhỏ, sau đó đẩy cái đĩa sang cho Tô Nịnh Nịnh.
“Em ăn cái này đi.” Nói xong, không chờ Tô Nịnh Nịnh kịp phản ứng, anh kéo cái đĩa trước mặt cô sang.
“Cái này cháu ăn rồi.” Tô Nịnh Nịnh thấy anh định ăn, lập tức ngăn cản.
“Không sao.” Bùi Cận cúi đầu ăn đồ trên đĩa của cô, sắc mặt không thay đổi, một chút cũng không ngại.
Tô Nịnh Nịnh nhíu mày, cúi đầu tiếp tục ăn.
Ăn xong, Bùi Cận bắt đầu thu dọn chén đũa, trước khi Tô Nịnh Nịnh hành động, đã cầm chén đũa bỏ vào máy rửa chén.
Công việc này, trước đây là do Tô Nịnh Nịnh làm. Ít chén bát thì để cô giúp việc rửa, còn nhiều thì bỏ vào máy rửa chén.
Tô Nịnh Nịnh phụ trách công đoạn… Bỏ vào máy rửa chén này.
“Tôi mua hai tấm vé xem phim, tối cùng đi xem.” Bùi Cận rửa tay, quay đầu lại nói với Tô Nịnh Nịnh.
Tô Nịnh Nịnh: “Cháu không thích xem phim.”
Bùi Cận: “Vậy có thể ra ngoài tản bộ.”
Tô Nịnh Nịnh lắc đầu: “Cháu cũng không thích tản bộ.”
“Chúng ta còn có thể đi…”
“Rốt cuộc chú muốn làm gì?” Tô Nịnh Nịnh chen ngang, mím môi nói: “Cháu mệt rồi, muốn đi ngủ.”
Bùi Cận gật đầu, nói rất bình tĩnh: “Cũng có thể ngủ chung.”
“Không thể.” Tô Nịnh Nịnh lập tức lùi về sau một bước, hai tay ôm lấy bả vai mình, “Bùi Cận, chú điên rồi à?” Tô Nịnh Nịnh cảm thấy quá mức kì lạ.
Bùi Cận tiến lên một bước.
Anh tiến thêm một bước, Tô Nịnh Nịnh lùi lại một bước, người tiến người lùi, cho đến khi chạm vào bức tường, không còn chỗ để đi.
“Không phải em nói có rất nhiều người theo đuổi em sao?” Mũi chân Bùi Cận đã đụng phải mũi chân Tô Nịnh Nịnh, anh chỉ cần cúi đầu là có thể thu toàn bộ khuôn mặt cô vào mắt, “Tôi có thể trở thành một người trong số họ không?”
“Cháu…” Tô Nịnh Nịnh sửng sốt, đột nhiên hiểu ra nguyên nhân những chuyện Bùi Cận vừa làm.
Hai má cô lập tức đỏ lên, sự kiêu ngạo bay biến đi đâu, trước ngực phập phồng, căng thẳng túm chặt góc áo.
Ngón tay cô cuốn góc áo vòng này đến vòng khác, đại não trống rỗng, ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt nơi chóp mũi.
Đang cuốn, ngón tay đột nhiên đụng phải thứ gì đó mềm mềm xa lạ, cô kinh ngạc, cúi đầu thì phát hiện mình cuốn sai rồi.
Là áo Bùi Cận.
“Em thích tôi không mặc quần áo?” Bùi Cận cúi đầu, nhìn áo của mình bị Tô Nịnh Nịnh cuốn lên, để lộ ra một phần eo.
Anh cười khẽ một tiếng, “Nếu em thích, bây giờ tôi có thể cởi.”
Hơi thở của Bùi Cận phả vào trán cô, gương mặt bình tĩnh, ngữ điệu lại vô cùng mờ ám.
“Chú… chú… chú dám.” Tô Nịnh Nịnh líu lưỡi, giọng càng lúc càng nhỏ. Cô vừa nói, vừa lặng lẽ giương mắt nhìn xem, sợ Bùi Cận thật sự cởi áo ra.
“Nịnh Nịnh, để tôi làm bạn trai em, có rất nhiều chỗ tốt.”
Sau một hồi lâu im lặng, không khí gượng gạo vô cùng, Tô Nịnh Nịnh sắp chịu không nổi, lúc này, Bùi Cận mới mở miệng.
Tô Nịnh Nịnh nhỏ giọng hỏi: “Ví dụ như…”
Bùi Cận: “Ví dụ như, em có thể “đi ngang” ở thành phố Lịch.”
Tô Nịnh Nịnh: “Cháu đâu phải cua, làm gì mà phải đi ngang.”
Bùi Cận: “Ví dụ như, tôi có thể nấu cơm, quét tước vệ sinh.”
Tô Nịnh Nịnh: “Không phải có cô giúp việc sao?”
“Vậy… tôi có thể che chở cho em.”
Tô Nịnh Nịnh sửng sốt, giương mắt nhìn anh.
“Bố em nói, ở chỗ này của tôi, kêu tôi quản lý em, nhưng nếu tôi trở thành bạn trai em, có thể cho em quản lý tôi.”
Quản lý Bùi Cận?
Nghe có vẻ không tồi.
Trước nay Tô Nịnh Nịnh luôn bị anh áp bách, nếu là nông nô xoay người chèn ép lãnh chúa, chắc chắn là rất tuyệt.
“Vậy sau này, cứ hai ngày chú quét tước phòng cháu một lần?” Tô Nịnh Nịnh thử thăm dò.
“Có thể.” Bùi Cận gật đầu.
“Sau này cuối tuần nào cũng nấu cơm?” Tô Nịnh Nịnh lại nói.
“Có thể.” Bùi Cận vẫn gật đầu.
Thấy anh nghe lời như vậy, Tô Nịnh Nịnh bắt đầu có hứng thú, chỉ quần áo trên người anh, nói: “Sau này không cho mặc bộ quần áo này.”
“Ừ.” Bùi Cận vẫn đồng ý không chút do dự.
“Cho nên… Em đồng ý rồi?” Khóe môi Bùi Cận nhếch lên, dò hỏi.
“Đâu có.” Tô Nịnh Nịnh phủ định.
Dù có theo đuổi, người ta cũng phải theo đuổi một thời gian, đồng ý hay không thì còn phải xem biểu hiện đã. Hơn nữa, ở bên Bùi Cận… Điều này khiến Tô Nịnh Nịnh cảm thấy, tương đối kỳ lạ.
Nhận thức cố định lâu nay bị phá vỡ, toàn thế giới thay đổi long trời lở đất, dù thế nào, Tô Nịnh Nịnh cũng không có khả năng tiếp nhận ngay.
Quan trọng nhất là, cô cũng không biết, mình có thích anh không.
“Quen rồi sẽ không thấy lạ nữa.” Từ vẻ mặt của cô, Bùi Cận có thể đoán ra cô đang nghĩ gì.
Tô Nịnh Nịnh nghĩ gì, lo lắng điều gì, anh chỉ nhìn là biết.
“Nịnh Nịnh, sớm hay muộn cũng sẽ quen thôi.”
Bùi Cận nhẹ giọng nói, lại đến gần cô thêm một chút, cúi người, đôi môi như sắp chạm vào môi cô.
Trước mắt là gương mặt phóng đại của anh, Tô Nịnh Nịnh cứng đờ, muốn tránh ra lại không dám cử động, sợ mình hôn phải anh.
Chỉ còn cách một chút nữa, Bùi Cận dừng lại.
“Tôi đi xả nước tắm cho em.” Anh đứng dậy, xoay người lên lầu hai, vào phòng Tô Nịnh Nịnh.
Tô Nịnh Nịnh một mình đứng tựa vào tường, ngây ra một lúc lâu, sau đó ngơ ngác sờ mặt mình.
Đỏ như sắp nổ tung.
Beta: Quanh
Cả một tiết, Tô Nịnh Nịnh nôn nóng không yên.
Buổi chiều Sơ Lục đi làm thêm, thời gian đụng phải tiết học, chỉ học nửa tiết là cô ấy trốn đi, vì thế còn mỗi mình Tô Nịnh Nịnh ngồi thất thần trong lớp.
Hình như tiết này rất thú vị, giảng viên kia tính tình hài hước, thường trêu sinh viên cười.
Tan học rồi cô cũng không biết, cho đến khi có bạn học khác vào lớp để học, cô mới phản ứng lại, nhanh tay thu dọn đồ đạc đứng dậy.
Tô Nịnh Nịnh mới ra khỏi phòng học, lập tức có người lôi đi.
Phòng vệ bằng không.
“Tối qua đi đâu đấy?” Tô Tranh kéo cô sang bên cạnh, lạnh giọng nhìn chằm chằm cô.
“Không đi đâu cả.” Tô Nịnh Nịnh vừa nghe thấy, trong lòng lập tức lộp bộp. Cảm giác không thích hợp, có vẻ thật sự tức giận, vì thế cô không dám nhìn anh ấy, nhỏ giọng trả lời.
Cô không muốn để Tô Tranh biết chuyện xảy ra hôm qua, Thiệu Tần đã xin lỗi, cô sợ Tô Tranh đi đánh anh ta, gây chuyện nhiều lần, Tô Nịnh Nịnh cô sẽ nổi danh trong trường học.
Người sợ nổi danh heo sợ mập, vẫn nên từ bỏ thôi.
“Không đi đâu thì sao lại mất tích suốt ba tiếng?” Tô Tranh hừ lạnh một tiếng.
Hôm qua Tô Tranh mệt vô cùng, chạy vội ra ngoài tìm cô, chỉ dựa vào hai chân, chạy mấy chục km.
“Đầu óc không tốt, ra cửa không biết phân biệt đông tây nam bắc, người như em còn chơi mất tích.” Tô Tranh tức giận vò tóc, đè lên đầu cô mà mắng.
Lục Viễn Gia ở phía sau nghe thì cười lạnh một tiếng.
Hôm qua, khả năng gì Tô Tranh cũng nghĩ tới, thậm chí là bắt cóc đòi tiền. Dù sao cũng là đại tiểu thư nhà họ Tô, nếu ai muốn lợi dụng kiếm tiền, trói cô đi, cũng không phải chuyện không có khả năng.
Nghĩ đến khả năng này, Tô Tranh sợ cô là con tin bị giết, nước mắt lập tức chực trào. Khi đó đã chuẩn bị gọi điện thoại cho bố, nói trong nhà có bao nhiêu tài sản, tất cả đều lấy ra, đưa cho bọn bắt cóc, không thể giết con tin, cả nhà chỉ có một cô con gái, bao nhiêu tiền cũng không đổi được.
May là điện thoại còn chưa kịp bấm, Bùi Cận đã gọi báo tin. Nếu không sẽ khiến Tô Trường Bách đi bán của cải lấy tiền mặt.
“Cũng không có gì.” Bình thường Tô Nịnh Nịnh ngang ngược trước mặt Tô Tranh, ỷ vào anh ấy nuông chiều mình, nhưng dù sao cũng là anh trai, lớn hơn tận năm tuổi, vẫn có chút uy nghiêm, đến khi nóng giận thì phải nghe anh ấy.
Đây là vấn đề nguyên tắc.
“Em không cẩn thận… Lạc đường. Trời mưa, không mang ô, điện thoại cũng hết pin.”
Tô Tranh nắm chặt tay, khớp hàm bạnh ra, từ từ bình ổn lửa giận trong người, nói mình phải bình tĩnh, đừng tức giận, không thể đánh em gái. Có đánh thì đánh xong mình cũng phải dỗ.
“Anh, anh đừng giận.” Tô Nịnh Nịnh kéo tay anh, cẩn thận nói: “Em không sao.”
Tô Tranh không nhúc nhích.
“Em sai rồi, thật sự sai rồi.” Tô Nịnh Nịnh làm nũng, “Sau này sẽ không thế nữa. Anh đừng giận được không? Hoặc là chỉ giận một xíu xíu thôi?”
Em gái làm nũng, sai cũng thành đúng, Tô Tranh không chống đỡ được.
“Được rồi, anh chưa nói với bố.” Tô Tranh xụ mặt, ra vẻ không kiên nhẫn đáp lại một câu.
“Tô Manh Manh, biết anh chưa nói mà.” Tô Nịnh Nịnh đột nhiên ngẩng đầu, nở nụ cười, nhảy lên vỗ vai anh.
“Em còn có việc, đi trước.”
“Em…” Tô Tranh nắm chặt tay, anh thật sự là không có cách nào với con bé này, không ai quản được.
Bên này Lục Viễn Gia đang nhìn trong phòng học, nghi hoặc bồn chồn, nghĩ thầm không phải Sơ Lục học cùng lớp với Tô Nịnh Nịnh à, sao không thấy cô ấy ra…
“Nhìn cái gì đấy?” Tô Tranh lắc tay trước mặt Lục Viễn Gia, cũng nhìn vào phòng theo anh ấy, “Bên trong có mỹ nữ?”
Hôm nay Tô Tranh tới trường học tìm Tô Nịnh Nịnh, Lục Viễn Gia cũng muốn đi theo. Tô Tranh cảnh giác, xác định anh ta không mơ ước em gái mình mới đồng ý.
“Đúng rồi, sao em cậu gọi cậu là Tô Manh Manh?” Lục Viễn Gia nói lảng sang chuyện khác, thuận miệng hỏi.
“Không phải Tô Manh Manh, là Tô Mông Mông [1].” Tô Tranh giải thích từng câu từng chữ.
[1] Manh và Mông đồng âm [Méng]
“Hả?” Lục Viễn Gia nghe không hiểu lắm.
“Mẹ mình thích ăn chanh, cho nên bà ấy nói, sau này sinh con gái sẽ đặt tên là Nịnh Nịnh [2], sinh con trai sẽ đặt tên là Mông Mông [2].”
[2] Nịnh Nịnh và Mông Mông đều có nghĩa là trái chanh
Tô Tranh nói đến đây, còn hơi bực bội: “Cho nên mãi cho đến năm tám tuổi, mình luôn bị gọi là Tô Mông Mông. Con trai sao lại tên này được! Trọng điểm là mẹ mình còn cảm thấy dễ nghe!” Tô Tranh buông tay: “Cho nên mình ầm ĩ kêu bố mẹ đổi tên.”
Sau đó bổ sung: “Tranh trong Thiết cốt tranh tranh [3].”
[3] Thiết cốt: chỉ người có chí khí; Tranh tranh: từ tượng thanh “Boong boong”, âm thanh khi kim loại va chạm vào nhau; Thiết cốt tranh tranh chỉ người có chí khí, nhân tài xuất chúng, ý chí cứng như sắt thép, ngay thẳng kiên trung
“Thiết cốt tranh tranh.” Lục Viễn Gia gật đầu, cười nhạt một tiếng: “Cô em Thiết cốt tranh tranh, đêm qua khóc được đấy.”
Tô Tranh: “…”
...
Bùi Cận ở phòng bếp nấu cơm. Động tác của anh thành thạo trôi chảy, áp chảo hai miếng bò bít tết, bưng ra ngoài phòng ăn.
Anh vừa mới mang lên, Tô Nịnh Nịnh đã về.
Cô thấy Bùi Cận đeo tạp dề, vẻ mặt lập tức nghi ngờ, rồi lại thấy anh rời mắt, ngừng trên người mình.
“Chú, làm gì đấy?” Tô Nịnh Nịnh dừng chân, cảnh giác nhìn anh.
“Giúp em chuẩn bị bữa tối.” Bùi Cận nói, cởi tạp dề trên người, để sang một bên.
“Đến ăn đi.”
“Hôm nay cô giúp việc không nấu cơm à?” Ngoại trừ lần nấu mì sợi cho cô, Tô Nịnh Nịnh chưa từng thấy Bùi Cận xuống bếp.
Trông anh không giống sẽ biết làm, nhưng loại chuyện này, nói thật, cũng không cần anh phải làm.
“Không, hôm nay tôi rảnh.” Bùi Cận gật đầu với cô: “Mau đến đây ngồi.”
“Trước đây chú có rảnh cũng đâu thấy nấu cơm.” Tô Nịnh Nịnh nói thầm một câu, bỏ túi xách trên sô pha, bước từng bước nhỏ sang.
Nhìn bề ngoài bò bít tết cũng không tệ lắm, chắc là sẽ ngon, vì thế Tô Nịnh Nịnh ngồi xuống.
Bùi Cận ngồi bên cạnh cô, không nhanh không chậm, cắt bò bít tết trên tay mình thành miếng nhỏ, sau đó đẩy cái đĩa sang cho Tô Nịnh Nịnh.
“Em ăn cái này đi.” Nói xong, không chờ Tô Nịnh Nịnh kịp phản ứng, anh kéo cái đĩa trước mặt cô sang.
“Cái này cháu ăn rồi.” Tô Nịnh Nịnh thấy anh định ăn, lập tức ngăn cản.
“Không sao.” Bùi Cận cúi đầu ăn đồ trên đĩa của cô, sắc mặt không thay đổi, một chút cũng không ngại.
Tô Nịnh Nịnh nhíu mày, cúi đầu tiếp tục ăn.
Ăn xong, Bùi Cận bắt đầu thu dọn chén đũa, trước khi Tô Nịnh Nịnh hành động, đã cầm chén đũa bỏ vào máy rửa chén.
Công việc này, trước đây là do Tô Nịnh Nịnh làm. Ít chén bát thì để cô giúp việc rửa, còn nhiều thì bỏ vào máy rửa chén.
Tô Nịnh Nịnh phụ trách công đoạn… Bỏ vào máy rửa chén này.
“Tôi mua hai tấm vé xem phim, tối cùng đi xem.” Bùi Cận rửa tay, quay đầu lại nói với Tô Nịnh Nịnh.
Tô Nịnh Nịnh: “Cháu không thích xem phim.”
Bùi Cận: “Vậy có thể ra ngoài tản bộ.”
Tô Nịnh Nịnh lắc đầu: “Cháu cũng không thích tản bộ.”
“Chúng ta còn có thể đi…”
“Rốt cuộc chú muốn làm gì?” Tô Nịnh Nịnh chen ngang, mím môi nói: “Cháu mệt rồi, muốn đi ngủ.”
Bùi Cận gật đầu, nói rất bình tĩnh: “Cũng có thể ngủ chung.”
“Không thể.” Tô Nịnh Nịnh lập tức lùi về sau một bước, hai tay ôm lấy bả vai mình, “Bùi Cận, chú điên rồi à?” Tô Nịnh Nịnh cảm thấy quá mức kì lạ.
Bùi Cận tiến lên một bước.
Anh tiến thêm một bước, Tô Nịnh Nịnh lùi lại một bước, người tiến người lùi, cho đến khi chạm vào bức tường, không còn chỗ để đi.
“Không phải em nói có rất nhiều người theo đuổi em sao?” Mũi chân Bùi Cận đã đụng phải mũi chân Tô Nịnh Nịnh, anh chỉ cần cúi đầu là có thể thu toàn bộ khuôn mặt cô vào mắt, “Tôi có thể trở thành một người trong số họ không?”
“Cháu…” Tô Nịnh Nịnh sửng sốt, đột nhiên hiểu ra nguyên nhân những chuyện Bùi Cận vừa làm.
Hai má cô lập tức đỏ lên, sự kiêu ngạo bay biến đi đâu, trước ngực phập phồng, căng thẳng túm chặt góc áo.
Ngón tay cô cuốn góc áo vòng này đến vòng khác, đại não trống rỗng, ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt nơi chóp mũi.
Đang cuốn, ngón tay đột nhiên đụng phải thứ gì đó mềm mềm xa lạ, cô kinh ngạc, cúi đầu thì phát hiện mình cuốn sai rồi.
Là áo Bùi Cận.
“Em thích tôi không mặc quần áo?” Bùi Cận cúi đầu, nhìn áo của mình bị Tô Nịnh Nịnh cuốn lên, để lộ ra một phần eo.
Anh cười khẽ một tiếng, “Nếu em thích, bây giờ tôi có thể cởi.”
Hơi thở của Bùi Cận phả vào trán cô, gương mặt bình tĩnh, ngữ điệu lại vô cùng mờ ám.
“Chú… chú… chú dám.” Tô Nịnh Nịnh líu lưỡi, giọng càng lúc càng nhỏ. Cô vừa nói, vừa lặng lẽ giương mắt nhìn xem, sợ Bùi Cận thật sự cởi áo ra.
“Nịnh Nịnh, để tôi làm bạn trai em, có rất nhiều chỗ tốt.”
Sau một hồi lâu im lặng, không khí gượng gạo vô cùng, Tô Nịnh Nịnh sắp chịu không nổi, lúc này, Bùi Cận mới mở miệng.
Tô Nịnh Nịnh nhỏ giọng hỏi: “Ví dụ như…”
Bùi Cận: “Ví dụ như, em có thể “đi ngang” ở thành phố Lịch.”
Tô Nịnh Nịnh: “Cháu đâu phải cua, làm gì mà phải đi ngang.”
Bùi Cận: “Ví dụ như, tôi có thể nấu cơm, quét tước vệ sinh.”
Tô Nịnh Nịnh: “Không phải có cô giúp việc sao?”
“Vậy… tôi có thể che chở cho em.”
Tô Nịnh Nịnh sửng sốt, giương mắt nhìn anh.
“Bố em nói, ở chỗ này của tôi, kêu tôi quản lý em, nhưng nếu tôi trở thành bạn trai em, có thể cho em quản lý tôi.”
Quản lý Bùi Cận?
Nghe có vẻ không tồi.
Trước nay Tô Nịnh Nịnh luôn bị anh áp bách, nếu là nông nô xoay người chèn ép lãnh chúa, chắc chắn là rất tuyệt.
“Vậy sau này, cứ hai ngày chú quét tước phòng cháu một lần?” Tô Nịnh Nịnh thử thăm dò.
“Có thể.” Bùi Cận gật đầu.
“Sau này cuối tuần nào cũng nấu cơm?” Tô Nịnh Nịnh lại nói.
“Có thể.” Bùi Cận vẫn gật đầu.
Thấy anh nghe lời như vậy, Tô Nịnh Nịnh bắt đầu có hứng thú, chỉ quần áo trên người anh, nói: “Sau này không cho mặc bộ quần áo này.”
“Ừ.” Bùi Cận vẫn đồng ý không chút do dự.
“Cho nên… Em đồng ý rồi?” Khóe môi Bùi Cận nhếch lên, dò hỏi.
“Đâu có.” Tô Nịnh Nịnh phủ định.
Dù có theo đuổi, người ta cũng phải theo đuổi một thời gian, đồng ý hay không thì còn phải xem biểu hiện đã. Hơn nữa, ở bên Bùi Cận… Điều này khiến Tô Nịnh Nịnh cảm thấy, tương đối kỳ lạ.
Nhận thức cố định lâu nay bị phá vỡ, toàn thế giới thay đổi long trời lở đất, dù thế nào, Tô Nịnh Nịnh cũng không có khả năng tiếp nhận ngay.
Quan trọng nhất là, cô cũng không biết, mình có thích anh không.
“Quen rồi sẽ không thấy lạ nữa.” Từ vẻ mặt của cô, Bùi Cận có thể đoán ra cô đang nghĩ gì.
Tô Nịnh Nịnh nghĩ gì, lo lắng điều gì, anh chỉ nhìn là biết.
“Nịnh Nịnh, sớm hay muộn cũng sẽ quen thôi.”
Bùi Cận nhẹ giọng nói, lại đến gần cô thêm một chút, cúi người, đôi môi như sắp chạm vào môi cô.
Trước mắt là gương mặt phóng đại của anh, Tô Nịnh Nịnh cứng đờ, muốn tránh ra lại không dám cử động, sợ mình hôn phải anh.
Chỉ còn cách một chút nữa, Bùi Cận dừng lại.
“Tôi đi xả nước tắm cho em.” Anh đứng dậy, xoay người lên lầu hai, vào phòng Tô Nịnh Nịnh.
Tô Nịnh Nịnh một mình đứng tựa vào tường, ngây ra một lúc lâu, sau đó ngơ ngác sờ mặt mình.
Đỏ như sắp nổ tung.