Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Chớp mắt đã đến Nguyên Đán.
Bùi Cận nói có bạn sắp về nhà ở, kêu cô giúp việc dọn dẹp phòng cho khách.
“Chú Bùi, hôm nay cháu muốn ăn tôm hùm đất.” Tô Nịnh Nịnh mặc đồ ngủ ra khỏi phòng, nói với Bùi Cận dưới lầu: “Muốn nấu thật là cay ấy.”
Mấy ngày gần đây gió càng lúc càng lớn, xem dự báo thời tiết thì thấy thông báo sẽ có tuyết. Mà Tô Nịnh Nịnh ngủ một giấc dậy, nhạt miệng nên muốn ăn cay.
Bình thường cô thích ăn đồ ngọt, khẩu vị ăn uống cũng thiên ngọt, giờ lại nói muốn ăn cay, đây là lần đầu tiên.
Bùi Cận gật đầu, đồng ý, “Được”.
Mấy ngày nay, đều là Tô Nịnh Nịnh chọn món, cô nói muốn ăn gì, Bùi Cận sẽ làm món đó. Rất nhiều món không biết làm, anh cũng sẽ học.
Ngắn ngủn một tháng thời, người không mấy khi xuống bếp như Bùi Cận, tay nghề nấu ăn đã trở nên hết sức thuần thục linh hoạt.
Bùi Cận nhìn đồng hồ, cầm áo khoác lên, vừa mặc vừa nói: “Em đi thay đồ ngủ đi.”
“Làm gì? Cháu không thích.” Tô Nịnh Nịnh lắc đầu, nói: “Ở nhà mặc đồ ngủ thoải mái.”
Dù sao cô cũng không ra khỏi cửa, bên ngoài lạnh như vậy, cô không muốn ra đâu, mặc đồ ngủ ở nhà chơi mới là sự lựa chọn chính xác.
“Lát nữa bạn chú sẽ đến đây.” Bùi Cận nói, nhìn cô, nhắc nhở: “Tôi không hy vọng anh ấy cảm thấy, người tôi thích… Rất lôi thôi.”
“Chú mới…” Tô Nịnh Nịnh liếc anh một cái: “Lôi thôi ấy.”
Dù mặc đồ ngủ, cô vẫn mặc gọn gàng ngay ngắn được không.
Mấy ngày nay, Tô Nịnh Nịnh đã biến chuyện Bùi Cận thích cô, từ kỳ quặc trở thành lẽ đương nhiên.
Ngoại trừ đôi khi anh sẽ nói một hai câu khiến người nghe không thoải mái, những lúc còn lại kêu làm gì sẽ làm cái đó, đặc biệt nghe lời.
Loại cảm giác này, rất sảng khoái.
“Cháu không thay.” Tô Nịnh Nịnh nhăn mũi với anh, nói: “Mặc đồ ngủ thì cháu vẫn là tiểu tiên nữ.”
Tô Nịnh Nịnh hừ một tiếng, xoay người về phòng. Ngồi trong phòng một lát, Tô Nịnh Nịnh đến cửa sổ xem, Bùi Cận đã lái xe ra khỏi gara.
Cô quay trở vào, kéo rèm lên, đứng trước gương, nhìn mình từ trên xuống dưới, mím môi, cầm đồ ngủ trên người.
Tô Nịnh Nịnh chống cằm tự hỏi.
Giờ chắc anh đang đến sân bay đón bạn, thuận tiện mua tôm hùm đất về.
Nghe nói người bạn kia của anh tự mình gây dựng sự nghiệp ở Mỹ, còn là người Tô Tranh sùng bái.
Có thể là cũng giống như anh, một người đàn ông già đời nghiêm túc.
Vậy… Mặc đồ ngủ không ổn lắm.
Vì thế Tô Nịnh Nịnh mở tủ đồ ra, chọn một chiếc áo len màu lam, váy suông, nhân tiện còn đeo hoa tai.
Trang điểm, tô son môi, nhìn có vẻ tươi tắn hơn một chút.
Cô đứng trước gương, dạo qua một vòng, cảm thấy trang điểm thế này có vẻ tương đối trưởng thành chín chắn.
Không giống nữ sinh trẻ tuổi.
Tô Nịnh Nịnh nghĩ, không phải cô muốn cho Bùi Cận mặt mũi đâu, tuyệt đối không phải.
Cô chỉ thích mình xinh đẹp, mặc đồ ngủ cũng đẹp, nhưng thay quần áo, sẽ phô bày đầy đủ vẻ đẹp của cô.
Bùi Cận đến sân bay đón Lương Sâm, lúc về đi ngang qua siêu thị, anh dừng xe lại, chuẩn bị đi vào.
“Sao tổng giám đốc Bùi phải tự mình đi mua sắm thế này?” Lương Sâm theo phía sau anh, thấy anh thật sự vào siêu thị thì cười trêu chọc, “Trợ lý và giúp việc bãi công hết rồi à?”
“Nịnh Nịnh muốn ăn tôm hùm đất, trong nhà không có, em phải đi mua.”
Bùi Cận vào siêu thị, lập tức đi qua khu hải sản. Anh dừng một lúc rồi nói tiếp: “Thuận đường đón anh.”
Lương Sâm hừ lạnh một tiếng, “Biết ngay mà, đón anh chỉ do ‘thuận đường’ mà thôi.”
“Chú nuôi như nuôi con gái thế này, thảo nào không có chút tiến triển.” Lương Sâm thích nói móc anh, bạn tốt nhiều năm, nói gì cũng không kiêng dè.
“‘Con gái’ anh nuôi có thể lớn lên trong ba tháng sao?” Bùi Cận lạnh nhạt đáp lại.
“Trùng hợp quá, anh không có con gái.” Lương Sâm vỗ vai anh, cười không đứng đắn.
“Đúng rồi, anh vợ em muốn gặp anh, anh sắp xếp thời gian, xem lúc nào rảnh.” Bùi Cận cầm tôm hùm ra khỏi siêu thị, đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
“Anh vợ chú?” Lương Sâm kinh ngạc, đôi mắt trừng lớn.
“Chú đây là dùng anh để lấy lòng người nhà cô bé ấy?” Lương Sâm phản ứng lại, hừ lạnh một tiếng: “Anh đâu có được lợi gì, sao phải đi.”
Lại còn anh vợ.
Cũng không biết anh vợ có biết giờ mình đã trở thành anh vợ người ta rồi không.
“Vậy anh đừng ở nhà em.” Bùi Cận dừng chân, lạnh nhạt nói: “Ra ngoài tìm khách sạn đi.”
Bây giờ Lương Sâm mới biết, nhiều năm làm bạn, anh ấy thật sự không thể hiểu nổi Bùi Cận.
Trọng sắc khinh bạn.
“Anh gặp, được chưa?” Lương Sâm lười nhác đáp một câu, “Chú nói xem, anh vợ chú có yêu cầu gì, anh sẽ tận lực thỏa mãn.”
“Cũng học máy tính, giờ đang gây dựng sự nghiệp, anh truyền thụ chút kinh nghiệm, thuận tiện khích lệ là được.” Bùi Cận dừng một chút, nhấn mạnh: “Nhưng đừng khiến người ta huênh hoang tự mãn, phải thấy được mình đang đứng chỗ nào.”
“Với lại, nếu được, anh nói chuyện gì đó, tốt nhất là sai bảo anh vợ em nhiều vào.” Bùi Cận nhấn mạnh hai chữ “sai bảo”.
“Đừng xem anh vợ em như người xa lạ.”
Lương Sâm càng nghe càng nghi hoặc, hỏi: “Sao nghe như chú muốn chỉnh anh vợ vậy?”
“Không có, vì tốt cho anh vợ em thôi.” Bùi Cận thản nhiên trả lời.
Lương Sâm đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhướng mày hỏi: “Anh vợ chú bao nhiêu tuổi rồi?”
Bùi Cận suy nghĩ một chút, trả lời: “Chắc là hai mươi tư.”
Hình như không đúng…
“Cũng có thể là hai mươi ba.”
“Chú một đống tuổi, gọi một thằng nhóc như vậy, không xấu hổ à?” Lương Sâm cảm thấy rất thú vị, anh gọi người ta rất thuận miệng, giống như thật sự là người nhà.
“Em bao nhiêu tuổi?” Bùi Cận nhìn Lương Sâm, hỏi lại: “Dù sao cũng chưa tới ba lăm.”
Năm nay Lương Sâm ba mươi lăm tuổi, Bùi Cận nói như vậy chính là cố ý chọc ngoáy anh ấy.
“Ba lăm tuổi thì sao, anh cũng đâu tìm bạn gái mười tám tuổi.” Lương Sâm từ tốn trả lời.
Bùi Cận: “Vậy cũng tốt hơn là không có bạn gái.”
Lương Sâm: “…”
“Chú đừng có mà khoe khoang, chú có hay không, vẫn chưa chắc đâu.”
Tô Nịnh Nịnh nghe thấy âm thanh bên ngoài, kéo rèm nhìn thoáng qua, thấy Bùi Cận cùng một người đàn ông khác đang đi vào nhà. Vì thế cô chỉnh lại quần áo, sửa soạn gọn gàng, lúc này mới mở cửa xuống lầu.
Mới vừa đi xuống, Bùi Cận cùng Lương Sâm cũng vào nhà.
Tô Nịnh Nịnh đặc biệt ngoan ngoãn, đứng ở phòng khách, gật đầu với Lương Sâm, cười nói: “Chào chú Lương.”
Bùi Cận nghe thấy Tô Nịnh Nịnh ngoan ngoãn gọi như vậy, lập tức sửng sốt, sau đó anh nói: “Anh ấy từng này tuổi rồi, nên gọi là bác.”
Lương Sâm còn chưa kịp nói chuyện, Tô Nịnh Nịnh đã lên tiếng, chào lại lần nữa, nói: “Chào bác Lương.”
Ngực Lương Sâm lại thêm một mũi tên nhọn.
Nhưng anh ấy vẫn giữ nụ cười, ánh mắt nhanh chóng nhìn cô một lượt, cố ý dùng miệng lưỡi trưởng bối để nói: “Đúng là đứa bé ngoan.”
Lương Sâm nhìn Tô Nịnh Nịnh xong, nghĩ thầm trong đầu, Bùi Cận này thích người ta, không phải đơn thuần là thấy sắc nảy lòng tham chứ?
Một cô gái trẻ trung xinh đẹp mơn mởn, đứng yên một chỗ, ai nhìn mà không thích.
Bùi Cận thấy Lương Sâm nhìn chằm chằm Tô Nịnh Nịnh vài giây, thế là nhét tôm hùm vào tay anh ấy.
“Vào bếp xử lý tôm hùm đi.”
“Anh là khách.” Lương Sâm cúi đầu, thấy trên tay mình có thêm một túi tôm hùm, ném không được, không ném cũng không xong.
“Khách tới nhà mà chú kêu đi làm việc à? Chú làm chủ nhà coi vậy mà được sao?”
“Dù sao khách cùng người hầu, cũng chỉ kém nhau một chữ [1], không khác nhau lắm.”
[1] Trong Hán Việt, khách là khách nhân, người hầu là phó nhân, chỉ giống nhau chữ nhân
Bùi Cận chỉ phòng bếp, nói: “Phòng bếp ở bên kia.”
“Khách và người hầu…” Lương Sâm lạnh lùng liếc anh một cái, nhỏ giọng nói: “Với câu giải thích gượng ép này của chú, đi ra ngoài đừng có nói tốt nghiệp cùng trường với anh, thật sự quá mất mặt.”
Bùi Cận không để ý đến anh ấy, quay đầu nhìn Tô Nịnh Nịnh, đôi mày dần nhăn lại, đảo qua một vòng, ánh mắt ngừng trên môi cô.
“Lên đây với tôi.” Giọng Bùi Cận đột nhiên trở nên nghiêm túc, giữ chặt tay Tô Nịnh Nịnh, đi lên trên lầu.
Anh kéo Tô Nịnh Nịnh vào phòng cô, ép cô ngồi xuống bàn trang điểm.
Tô Nịnh Nịnh không hiểu anh muốn làm gì.
“Cái này là nước tẩy trang à?” Bùi Cận nhìn chai lọ trên bàn, tìm một chai đựng chất lỏng trong suốt
Tô Nịnh Nịnh gật đầu.
Vì thế Bùi Cận cầm bông tẩy trang, cho nước tẩy trang ra, cúi người, lau son môi cho Tô Nịnh Nịnh.
Tô Nịnh Nịnh bặm môi, không chịu cho anh chùi, ú ớ hỏi: “Chú muốn làm gì?”
“Tôi chỉ tùy tiện nói một câu mà thôi, em không cần thật sự trang điểm đẹp thế này.”
Gương mặt Bùi Cận âm u, như là tiết trời tháng sáu, nói thay đổi là thay đổi.
“Ở nhà đừng tô son môi.”
Lúc đi ra ngoài, cô còn mặc đồ ngủ, không thèm sửa soạn, hiện giờ về nhà, không chỉ thay quần áo, cô còn đeo hoa tai, tô son.
Mấy thứ này, Bùi Cận đều chú ý.
Cứ giống như… Tô Nịnh Nịnh cố ý trang điểm là vì vị khách này. Tuy anh biết là không có gì, nhưng trong lòng nghĩ như vậy, lập tức không mấy vui vẻ.
“Nào, Nịnh Nịnh ngoan, chúng ta tẩy trang trước.” Bùi Cận như đang dỗ cô, giọng mềm nhẹ, giúp cô chùi son môi.
Ngón tay anh lạnh lẽo, chạm vào môi Tô Nịnh Nịnh, tạm dừng một lát.
Tô Nịnh Nịnh sửng sốt, nhịp tim bất giác nhanh hơn nửa nhịp.
Bùi Cận chùi xong, lại cầm son dưỡng, cẩn thận tô cho Tô Nịnh Nịnh.
Lúc này Tô Nịnh Nịnh mới hồi hồn, hỏi: “Chú còn biết cái này?”
“Lúc chọn quà cho em, có tìm hiểu một chút.” Bùi Cận trả lời.
Từ khi Tô Nịnh Nịnh còn chưa vào ở, Bùi Cận đã suy nghĩ nên mua quà gì cho cô, hỏi thăm sở thích của cô qua Tô Trường Bách.
“Chú ghen à?” Tô Nịnh Nịnh nhìn anh xụ mặt, cẩn thận hỏi một câu.
“Không ngửi thấy sao?” Bùi Cận ngẩng đầu nhìn cô.
“Cái gì?”
Bùi Cận: “Mùi dấm nồng thế mà.”
Tô Nịnh Nịnh: “…”
Beta: Quanh
Chớp mắt đã đến Nguyên Đán.
Bùi Cận nói có bạn sắp về nhà ở, kêu cô giúp việc dọn dẹp phòng cho khách.
“Chú Bùi, hôm nay cháu muốn ăn tôm hùm đất.” Tô Nịnh Nịnh mặc đồ ngủ ra khỏi phòng, nói với Bùi Cận dưới lầu: “Muốn nấu thật là cay ấy.”
Mấy ngày gần đây gió càng lúc càng lớn, xem dự báo thời tiết thì thấy thông báo sẽ có tuyết. Mà Tô Nịnh Nịnh ngủ một giấc dậy, nhạt miệng nên muốn ăn cay.
Bình thường cô thích ăn đồ ngọt, khẩu vị ăn uống cũng thiên ngọt, giờ lại nói muốn ăn cay, đây là lần đầu tiên.
Bùi Cận gật đầu, đồng ý, “Được”.
Mấy ngày nay, đều là Tô Nịnh Nịnh chọn món, cô nói muốn ăn gì, Bùi Cận sẽ làm món đó. Rất nhiều món không biết làm, anh cũng sẽ học.
Ngắn ngủn một tháng thời, người không mấy khi xuống bếp như Bùi Cận, tay nghề nấu ăn đã trở nên hết sức thuần thục linh hoạt.
Bùi Cận nhìn đồng hồ, cầm áo khoác lên, vừa mặc vừa nói: “Em đi thay đồ ngủ đi.”
“Làm gì? Cháu không thích.” Tô Nịnh Nịnh lắc đầu, nói: “Ở nhà mặc đồ ngủ thoải mái.”
Dù sao cô cũng không ra khỏi cửa, bên ngoài lạnh như vậy, cô không muốn ra đâu, mặc đồ ngủ ở nhà chơi mới là sự lựa chọn chính xác.
“Lát nữa bạn chú sẽ đến đây.” Bùi Cận nói, nhìn cô, nhắc nhở: “Tôi không hy vọng anh ấy cảm thấy, người tôi thích… Rất lôi thôi.”
“Chú mới…” Tô Nịnh Nịnh liếc anh một cái: “Lôi thôi ấy.”
Dù mặc đồ ngủ, cô vẫn mặc gọn gàng ngay ngắn được không.
Mấy ngày nay, Tô Nịnh Nịnh đã biến chuyện Bùi Cận thích cô, từ kỳ quặc trở thành lẽ đương nhiên.
Ngoại trừ đôi khi anh sẽ nói một hai câu khiến người nghe không thoải mái, những lúc còn lại kêu làm gì sẽ làm cái đó, đặc biệt nghe lời.
Loại cảm giác này, rất sảng khoái.
“Cháu không thay.” Tô Nịnh Nịnh nhăn mũi với anh, nói: “Mặc đồ ngủ thì cháu vẫn là tiểu tiên nữ.”
Tô Nịnh Nịnh hừ một tiếng, xoay người về phòng. Ngồi trong phòng một lát, Tô Nịnh Nịnh đến cửa sổ xem, Bùi Cận đã lái xe ra khỏi gara.
Cô quay trở vào, kéo rèm lên, đứng trước gương, nhìn mình từ trên xuống dưới, mím môi, cầm đồ ngủ trên người.
Tô Nịnh Nịnh chống cằm tự hỏi.
Giờ chắc anh đang đến sân bay đón bạn, thuận tiện mua tôm hùm đất về.
Nghe nói người bạn kia của anh tự mình gây dựng sự nghiệp ở Mỹ, còn là người Tô Tranh sùng bái.
Có thể là cũng giống như anh, một người đàn ông già đời nghiêm túc.
Vậy… Mặc đồ ngủ không ổn lắm.
Vì thế Tô Nịnh Nịnh mở tủ đồ ra, chọn một chiếc áo len màu lam, váy suông, nhân tiện còn đeo hoa tai.
Trang điểm, tô son môi, nhìn có vẻ tươi tắn hơn một chút.
Cô đứng trước gương, dạo qua một vòng, cảm thấy trang điểm thế này có vẻ tương đối trưởng thành chín chắn.
Không giống nữ sinh trẻ tuổi.
Tô Nịnh Nịnh nghĩ, không phải cô muốn cho Bùi Cận mặt mũi đâu, tuyệt đối không phải.
Cô chỉ thích mình xinh đẹp, mặc đồ ngủ cũng đẹp, nhưng thay quần áo, sẽ phô bày đầy đủ vẻ đẹp của cô.
Bùi Cận đến sân bay đón Lương Sâm, lúc về đi ngang qua siêu thị, anh dừng xe lại, chuẩn bị đi vào.
“Sao tổng giám đốc Bùi phải tự mình đi mua sắm thế này?” Lương Sâm theo phía sau anh, thấy anh thật sự vào siêu thị thì cười trêu chọc, “Trợ lý và giúp việc bãi công hết rồi à?”
“Nịnh Nịnh muốn ăn tôm hùm đất, trong nhà không có, em phải đi mua.”
Bùi Cận vào siêu thị, lập tức đi qua khu hải sản. Anh dừng một lúc rồi nói tiếp: “Thuận đường đón anh.”
Lương Sâm hừ lạnh một tiếng, “Biết ngay mà, đón anh chỉ do ‘thuận đường’ mà thôi.”
“Chú nuôi như nuôi con gái thế này, thảo nào không có chút tiến triển.” Lương Sâm thích nói móc anh, bạn tốt nhiều năm, nói gì cũng không kiêng dè.
“‘Con gái’ anh nuôi có thể lớn lên trong ba tháng sao?” Bùi Cận lạnh nhạt đáp lại.
“Trùng hợp quá, anh không có con gái.” Lương Sâm vỗ vai anh, cười không đứng đắn.
“Đúng rồi, anh vợ em muốn gặp anh, anh sắp xếp thời gian, xem lúc nào rảnh.” Bùi Cận cầm tôm hùm ra khỏi siêu thị, đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
“Anh vợ chú?” Lương Sâm kinh ngạc, đôi mắt trừng lớn.
“Chú đây là dùng anh để lấy lòng người nhà cô bé ấy?” Lương Sâm phản ứng lại, hừ lạnh một tiếng: “Anh đâu có được lợi gì, sao phải đi.”
Lại còn anh vợ.
Cũng không biết anh vợ có biết giờ mình đã trở thành anh vợ người ta rồi không.
“Vậy anh đừng ở nhà em.” Bùi Cận dừng chân, lạnh nhạt nói: “Ra ngoài tìm khách sạn đi.”
Bây giờ Lương Sâm mới biết, nhiều năm làm bạn, anh ấy thật sự không thể hiểu nổi Bùi Cận.
Trọng sắc khinh bạn.
“Anh gặp, được chưa?” Lương Sâm lười nhác đáp một câu, “Chú nói xem, anh vợ chú có yêu cầu gì, anh sẽ tận lực thỏa mãn.”
“Cũng học máy tính, giờ đang gây dựng sự nghiệp, anh truyền thụ chút kinh nghiệm, thuận tiện khích lệ là được.” Bùi Cận dừng một chút, nhấn mạnh: “Nhưng đừng khiến người ta huênh hoang tự mãn, phải thấy được mình đang đứng chỗ nào.”
“Với lại, nếu được, anh nói chuyện gì đó, tốt nhất là sai bảo anh vợ em nhiều vào.” Bùi Cận nhấn mạnh hai chữ “sai bảo”.
“Đừng xem anh vợ em như người xa lạ.”
Lương Sâm càng nghe càng nghi hoặc, hỏi: “Sao nghe như chú muốn chỉnh anh vợ vậy?”
“Không có, vì tốt cho anh vợ em thôi.” Bùi Cận thản nhiên trả lời.
Lương Sâm đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhướng mày hỏi: “Anh vợ chú bao nhiêu tuổi rồi?”
Bùi Cận suy nghĩ một chút, trả lời: “Chắc là hai mươi tư.”
Hình như không đúng…
“Cũng có thể là hai mươi ba.”
“Chú một đống tuổi, gọi một thằng nhóc như vậy, không xấu hổ à?” Lương Sâm cảm thấy rất thú vị, anh gọi người ta rất thuận miệng, giống như thật sự là người nhà.
“Em bao nhiêu tuổi?” Bùi Cận nhìn Lương Sâm, hỏi lại: “Dù sao cũng chưa tới ba lăm.”
Năm nay Lương Sâm ba mươi lăm tuổi, Bùi Cận nói như vậy chính là cố ý chọc ngoáy anh ấy.
“Ba lăm tuổi thì sao, anh cũng đâu tìm bạn gái mười tám tuổi.” Lương Sâm từ tốn trả lời.
Bùi Cận: “Vậy cũng tốt hơn là không có bạn gái.”
Lương Sâm: “…”
“Chú đừng có mà khoe khoang, chú có hay không, vẫn chưa chắc đâu.”
Tô Nịnh Nịnh nghe thấy âm thanh bên ngoài, kéo rèm nhìn thoáng qua, thấy Bùi Cận cùng một người đàn ông khác đang đi vào nhà. Vì thế cô chỉnh lại quần áo, sửa soạn gọn gàng, lúc này mới mở cửa xuống lầu.
Mới vừa đi xuống, Bùi Cận cùng Lương Sâm cũng vào nhà.
Tô Nịnh Nịnh đặc biệt ngoan ngoãn, đứng ở phòng khách, gật đầu với Lương Sâm, cười nói: “Chào chú Lương.”
Bùi Cận nghe thấy Tô Nịnh Nịnh ngoan ngoãn gọi như vậy, lập tức sửng sốt, sau đó anh nói: “Anh ấy từng này tuổi rồi, nên gọi là bác.”
Lương Sâm còn chưa kịp nói chuyện, Tô Nịnh Nịnh đã lên tiếng, chào lại lần nữa, nói: “Chào bác Lương.”
Ngực Lương Sâm lại thêm một mũi tên nhọn.
Nhưng anh ấy vẫn giữ nụ cười, ánh mắt nhanh chóng nhìn cô một lượt, cố ý dùng miệng lưỡi trưởng bối để nói: “Đúng là đứa bé ngoan.”
Lương Sâm nhìn Tô Nịnh Nịnh xong, nghĩ thầm trong đầu, Bùi Cận này thích người ta, không phải đơn thuần là thấy sắc nảy lòng tham chứ?
Một cô gái trẻ trung xinh đẹp mơn mởn, đứng yên một chỗ, ai nhìn mà không thích.
Bùi Cận thấy Lương Sâm nhìn chằm chằm Tô Nịnh Nịnh vài giây, thế là nhét tôm hùm vào tay anh ấy.
“Vào bếp xử lý tôm hùm đi.”
“Anh là khách.” Lương Sâm cúi đầu, thấy trên tay mình có thêm một túi tôm hùm, ném không được, không ném cũng không xong.
“Khách tới nhà mà chú kêu đi làm việc à? Chú làm chủ nhà coi vậy mà được sao?”
“Dù sao khách cùng người hầu, cũng chỉ kém nhau một chữ [1], không khác nhau lắm.”
[1] Trong Hán Việt, khách là khách nhân, người hầu là phó nhân, chỉ giống nhau chữ nhân
Bùi Cận chỉ phòng bếp, nói: “Phòng bếp ở bên kia.”
“Khách và người hầu…” Lương Sâm lạnh lùng liếc anh một cái, nhỏ giọng nói: “Với câu giải thích gượng ép này của chú, đi ra ngoài đừng có nói tốt nghiệp cùng trường với anh, thật sự quá mất mặt.”
Bùi Cận không để ý đến anh ấy, quay đầu nhìn Tô Nịnh Nịnh, đôi mày dần nhăn lại, đảo qua một vòng, ánh mắt ngừng trên môi cô.
“Lên đây với tôi.” Giọng Bùi Cận đột nhiên trở nên nghiêm túc, giữ chặt tay Tô Nịnh Nịnh, đi lên trên lầu.
Anh kéo Tô Nịnh Nịnh vào phòng cô, ép cô ngồi xuống bàn trang điểm.
Tô Nịnh Nịnh không hiểu anh muốn làm gì.
“Cái này là nước tẩy trang à?” Bùi Cận nhìn chai lọ trên bàn, tìm một chai đựng chất lỏng trong suốt
Tô Nịnh Nịnh gật đầu.
Vì thế Bùi Cận cầm bông tẩy trang, cho nước tẩy trang ra, cúi người, lau son môi cho Tô Nịnh Nịnh.
Tô Nịnh Nịnh bặm môi, không chịu cho anh chùi, ú ớ hỏi: “Chú muốn làm gì?”
“Tôi chỉ tùy tiện nói một câu mà thôi, em không cần thật sự trang điểm đẹp thế này.”
Gương mặt Bùi Cận âm u, như là tiết trời tháng sáu, nói thay đổi là thay đổi.
“Ở nhà đừng tô son môi.”
Lúc đi ra ngoài, cô còn mặc đồ ngủ, không thèm sửa soạn, hiện giờ về nhà, không chỉ thay quần áo, cô còn đeo hoa tai, tô son.
Mấy thứ này, Bùi Cận đều chú ý.
Cứ giống như… Tô Nịnh Nịnh cố ý trang điểm là vì vị khách này. Tuy anh biết là không có gì, nhưng trong lòng nghĩ như vậy, lập tức không mấy vui vẻ.
“Nào, Nịnh Nịnh ngoan, chúng ta tẩy trang trước.” Bùi Cận như đang dỗ cô, giọng mềm nhẹ, giúp cô chùi son môi.
Ngón tay anh lạnh lẽo, chạm vào môi Tô Nịnh Nịnh, tạm dừng một lát.
Tô Nịnh Nịnh sửng sốt, nhịp tim bất giác nhanh hơn nửa nhịp.
Bùi Cận chùi xong, lại cầm son dưỡng, cẩn thận tô cho Tô Nịnh Nịnh.
Lúc này Tô Nịnh Nịnh mới hồi hồn, hỏi: “Chú còn biết cái này?”
“Lúc chọn quà cho em, có tìm hiểu một chút.” Bùi Cận trả lời.
Từ khi Tô Nịnh Nịnh còn chưa vào ở, Bùi Cận đã suy nghĩ nên mua quà gì cho cô, hỏi thăm sở thích của cô qua Tô Trường Bách.
“Chú ghen à?” Tô Nịnh Nịnh nhìn anh xụ mặt, cẩn thận hỏi một câu.
“Không ngửi thấy sao?” Bùi Cận ngẩng đầu nhìn cô.
“Cái gì?”
Bùi Cận: “Mùi dấm nồng thế mà.”
Tô Nịnh Nịnh: “…”