CHƯƠNG 5
Nhìn Hướng Thiên cúi đầu ăn say sưa tâm trạng Lăng Chính Trung đột nhiên trở nên vui vẻ, hắn bắt đầu than vãn.
-Kỳ thật trước đây khá lâu cũng có nhân viên bán bảo hiểm đến tư vấn tôi mua bảo hiểm, mỗi người đều nói lưu loát ngọt xớt làm tôi nghe rất phiền, lần trước cũng bởi Trầm Mĩ Mĩ nhì nhèo nhiều quá nên mới mua bảo hiểm cho cô ta, ai ngờ còn chưa đến ba tháng cô ta đã bị như vậy, sớm biết thế tôi sẽ không viết tên mình vào chỗ người nhận, nếu không có anh thì quả thật tôi vào nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không hết tội.
-Mõi người có tâm lý đối kháng, có đôi khi thấy nhân viên chào hàng nói càng tốt thì khách hàng lại càng nghi ngờ linh tinh không muốn mua bảo hiểm, Chính Trung anh cũng như vậy đúng không?
-Cũng không hoàn toàn như thế, cha mẹ tôi đều đã qua đời, bản thân tôi lại chưa có gia đình, bên cạnh cũng chỉ có mấy thằng bạn cùng một giuộc, anh nói mua bảo hiểm làm gì? Chỉ cần cái phần người nhận đã không biết nên viết tên ai rồi.
-Vậy ư Chính Trung, tôi còn nghĩ bạn bè thân thích của anh rất nhiều đấy.
-Nào có, cho dù hai bên thân thích cũng cách rất xa, bình thường cũng không có liên hệ gì.
-Thế này đi Chính Trung, dù sao bây giờ anh cũng không nghĩ ra nên viết tên người nhận là ai, không bằng cứ bỏ đấy đã, chờ anh nghĩ xong rồi…
-Sao phải phiền toái như vậy.
Lăng Chính Trung lập tức phủ định hoàn toàn:
-Cứ điền tên anh là được rồi.
Dù sao mua một loại bảo hiểm cũng không phải trả nhiều tiền, coi như giúp đỡ bạn bè cũng được, mà nói thế nào hamster cũng đã giúp mình vài lần, nếu không lấy được hợp đồng không chừng ngay cả bát cơm cũng không có.
-A…
Ngoài từ cảm thán này trong một thoáng Hướng Thiên chẳng biết nên nói gì mới tốt.
Thật không biết trong đầu ông Lăng này nghĩ cái gì, họ quen nhau còn chưa đến một tuần sao ký một hợp đồng bảo hiểm lại đơn giản như ký một tờ giấy vậy?
-Chính Trung, chúng ta vừa mới quen nhau thôi.
-Vậy thì sao? Có quy định người nhận không thể viết tên người mới quen ư?
Lăng Chính Trung ăn xong miếng cuối cùng, nhấp một ngụm nước trái cây hỏi ngược lại.
-Điều này không có…
Đúng lúc này di động Hướng Thiên vang lên, anh nói xin lỗi sau đó ấn nghe điện thoại.
-Em đây anh họ, anh tra được cái gì? Anh muốn đến đây nói chuyện? Được…
Ngẩng đầu nhìn Lăng Chính Trung, thấy đối phương gật đầu mới nói:
-Bọn em vẫn đang ở nhà hàng ăn cơm, vâng, vừa mới ăn xong, được rồi, anh đến đây đi.
Chỉ lát sau Sở Phong đã dùng tốc độ như gió bước vào nhà hàng, anh ta lập tức ngông nghênh ngồi xuống giữa hai người Lăng Chính Trung và Hướng Thiên hình thành cục diện tam giác, viên cảnh sát tiểu Thường như hình với bóng kia lại không đi theo.
-Đói quá, vì điều tra cho hai người mà tôi còn chưa được ăn cơm trưa đâu.
Sở Phong than phiền, anh ta nhận thực đơn nhìn đi nhìn lại mấy lần mới bật cười.
-Đồ ăn nơi này thật đúng là… Ha, ha ha…
Hướng Thiên thở dài.
-Anh họ, bữa này em mời, anh cứ việc gọi đi.
Anh họ anh đến bây giờ đều tiêu tiền kiểu đầu tháng đại gia cuối tháng ăn mày, ngẫm lại bây giờ cũng đã cuối tháng, tiền trong cái ví đáng thương kia chỉ sợ cũng còn tiền xu thôi.
Lăng Chính Trung ngồi bên cạnh nhìn vào mắt lại tức không xả được, chỗ này đắt như vậy còn muốn hamster bỏ tiền mời hắn ăn, hắn làm anh họ cái kiểu gì thế?
-Cảnh sát Sở, nói thế nào cũng là anh đang bận rộn vì tôi, bữa này để tôi mời là được.
-Oa, hóa ra thần tài ở đây, vậy tôi đây sẽ không khách sáo.
Vừa nghe thấy vậy Sở Phong lập tức cười nói cảm ơn Lăng Chính Trung, anh ta cũng thật sự không khách sáo gọi mấy món ăn chính, hơn nữa đều là mấy món đắt nhất làm Hướng Thiên tức giận đạp vài cái vào chân anh ta.
Sở Phong đưa kẹp tài liệu trong tay cho Hướng Thiên, sau đó bắt đầu ăn ngấu nghiến đồ ăn vừa bưng lên, anh ta vừa ăn vừa nói:
-Nhà hàng cao cấp có khác, tuy còn không bằng tay nghề của Hướng Thiên nhưng cũng đã coi như không tồi, anh Lăng, tay nghề của em họ tôi là số một đấy, nếu anh thử đồ ăn nó làm thì tôi dám cam đoan anh sẽ không muốn đi ăn ở bất cứ nhà hàng nào.
Hả, hamster biết nấu ăn ư, nhìn không ra đấy, nhưng Lăng Chính Trung càng nhìn không ra đây là hình tượng bên ngoài của viên cảnh sát động kinh này, thật đúng là vượt xa tưởng tượng của hắn, vừa nhỏ nhen lại vừa tham ăn, còn nói nhiều như vậy, có thể nhìn ra dáng vẻ nghiêm trang kia của hắn là giả bộ, may là bây giờ hắn không mặc đồng phục cảnh sát, nếu không quả thật sẽ làm mất hình tượng cảnh sát.
-Vậy lần sau đến nhà tôi làm khách đi, phòng bếp nhà tôi rất lớn, đồ nấu ăn cũng đầy đủ mọi thứ, đáng tiếc đều là đồ trang trí, đến bây giờ tôi cũng chưa từng chạm vào, bây giờ nghe anh nói như vậy tôi cũng muốn nếm thử tay nghề của Hướng Thiên.
Lăng Chính Trung bỗng nói vậy trong lúc chuyện trò.
Sở Phong cười nói:
-Vậy anh đã tìm đúng người rồi đấy, gia đình em họ tôi mở nhà hàng, nó lớn lên trong nhà bếp từ nhỏ đấy.
Ồ, hóa ra là thế, khó trách hamster dùng cơm tây không hề gượng gạo, hóa ra là được huấn luyện từ nhỏ, hắn quả là đã xem thường người ta rồi.
Lăng Chính Trung nhìn Hướng Thiên lại phát hiện anh đang tập trung đọc tài liệu trong tay không để ý cuộc nói chuyện của họ.
Một lát sau Hướng Thiên mới buông tài liệu xuống ngẩng đầu nói với Sở Phong:
-Chiếc xe kia nhất định sẽ không được trả lại, anh gọi Thường Thanh về đi, mặt khác bảo bọn họ kiểm tra quanh phụ cận nhà hàng đi, không chừng sẽ có tung tích của chiếc xe kia.
Sở Phong nói:
-Anh cũng nghĩ tới rồi nhưng vẫn nuôi chút hy vọng, bây giờ chú đã nói như vậy thì hẳn không còn gì nữa.
Này, anh em họ rốt cuộc đang dùng ngôn ngữ câm gì vậy? Sao hắn nghe chẳng hiểu câu nào vậy?
Lăng Chính Trung mất hứng nhìn Hướng Thiên, hỏi:
-Sao lại thế này?
Sở Phong bỏ đi cợt nhả nghiêm túc giải thích với Lăng Chính Trung:
-Tôi theo lời Hướng Thiên đi điều tra biển số xe, chiếc xe suýt nữa đâm vào xe anh là được thuê ở một công ty cho thuê ô tô, người thuê là một người đàn ông cao ráo, người trong thành phố, nhưng chắc chắn giấy chứng minh hắn dùng để thuê xe là đồ giả, chúng ta vốn đang mai phục ở công ty đấy hy vọng hắn có thể đến trả xe, nhưng thoạt nhìn đây là điều không thể. Anh Lăng, xem ra anh còn phải theo chúng tôi về cục cảnh sát một chuyến, công ty cho thuê có băng ghi hình của người đó, mong anh xác nhận thử xem có phải người mình quen không.
Không phải chứ, lại phải đến cục cảnh sát? Chẳng lẽ chiếc xe kia không phải tăng tốc đơn thuần mà có ý định đâm người?
Vừa nghe phải đến cái nơi mà hắn căm thù đến tận xương tủy vẻ mặt Lăng Chính Trung lập tức trở nên khó chịu, không chỉ bởi những việc không thoải mái lúc trước mà là trong công ty hắn có rất nhiều việc phải làm, sao có thể suốt ngày quan tâm đến mấy chuyện vớ vẩn này?
Nhìn ra hắn không vui Hướng Thiên vội hỏi:
-Chính Trung, anh họ chỉ bảo anh đi nhận mặt chứ không phải hoài nghi anh, sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh đâu.
Được rồi, coi như nể mặt hamster Lăng Chính Trung đành phải gật đầu đồng ý.
Trong cục cảnh sát, sau khi xem đi xem lại băng thu hình đến năm sáu lần cuối cùng Lăng Chính Trung không nhịn được nói:
-Tôi không biết, hóa trang như vậy thì có nhìn đến mười lần tôi cũng không nhận ra.
Chiếc mũ úp sùm sụp trên đầu cộng thêm chiếc kính mắt che nửa mặt, thân hình thuộc dạng vừa phải nhưng vì mặc áo lông quá lớn mà nhìn có hơi mập mạp, hơn nữa vì camera được lắp ở góc trên tường nên thẳng khuôn mặt của hắn cũng không thấy rõ ràng, nhưng Lăng Chính Trung có thể khẳng định người này hắn tuyệt đối không biết.
-Thật sự không ấn tượng? Có lẽ đã gặp qua ở đâu đó chăng?
Sở Phong vẫn kiên nhẫn hỏi.
-Mỗi ngày tôi phải gặp rất nhiều người sao có thể nhớ hết được? Có phải đã gặp qua ở đâu đó hay không tôi không dám chắc nhưng người này tuyệt đối không phải người tôi quen thuộc!
Lăng Chính Trung giải thích có hơi mất kiên nhẫn.
Cứ tưởng Hướng Thiên sẽ cùng đến với họ, ai ngờ gọi lúc nào không gọi ngay lúc họ đi được nửa đường công ty bảo hiểm lại gọi điện lôi anh về, kết quả Lăng Chính Trung đành phải một mình đối mặt với viên cảnh sát động kinh này, không chỉ hỏi hắn rất nhiều vấn đề mà còn bắt hắn xem đi xem lại băng ghi hình, rất có xu hướng không nhận ra thì quyết không cho hắn đi.
Sớm biết vậy sẽ không đến đây, cái nơi này quả là vào dễ mà ra khó.
Lăng Chính Trung đang cảm thán trong lòng chợt thấy Thường Thanh vội vàng lao vào nói với Sở Phong:
-Chiếc xe thuê kia đã tìm được rồi, dừng ở đầu con đường yên tĩnh cách nhà hàng Collinson hai con phố, em đã hỏi qua dân cư ở phụ cận đáng tiếc không ai chú ý là ai dừng xe, nhưng vụ án của Trầm Mĩ Mĩ đã có điểm tiến triển.
Cậu ta đưa tài liệu trong tay cho Sở Phong, người sau nhìn xong lập tức nói:
-Triệu tập Dư Thắng Lân!
Chú ý, là triệu tập chứ không phải hợp tác điều tra, điều này làm trí tò mò của Lăng Chính Trung lan trên diện rộng, hắn rất muốn hỏi Sở Phong xem vụ án đã phát triển đến đâu thì đúng lúc này bạn tốt của hắn vội vã xông vào.
-Chính Trung, cậu không sao chứ?
Dương Nhất Tình chào hỏi Sở Phong xong lập tức chuyển tầm mắt sang Lăng Chính Trung.
-Này, tin tức của cậu có hơi nhanh đấy.
Dương Nhất Tình nghiêng qua nhỏ giọng nói với hắn:
-Lúc trước tớ có nhờ vả người bạn ở cục cảnh sát chú ý vụ án của cậu, nếu cậu có phiền toái thì báo cho tớ biết trước, tớ đã đoán đúng mà.
Đúng là quần áo không bằng mới, người không bằng cũ, Lăng Chính Trung cười thụi cho thằng bạn này một cú.
Sở Phong ra lệnh xong liền quay sang thông báo Lăng Chính Trung có thể đi, Lăng Chính Trung cùng Dương Nhất Tình vừa đi ra đã nghe thấy phía sau Thường Thanh đang oán trách Sở Phong:
-Sếp cũng quá đáng, mấy người bọn em nhịn ăn ở bên kia đợi lệnh, còn sếp lại chạy đến nhà hàng cao cấp hưởng thụ, nhớ lần sau nhất định phải mời bọn em đấy.
Sau đó là tiếng cười gượng của Sở Phong.
Cha cảnh sát động kinh này, đến chính mình còn chưa có tiền trả sao còn nhớ mời mấy chú?
Lăng Chính Trung tưởng tượng ra dáng vẻ xấu hổ của Sở Phong mà không nhịn nổi cười.
Lăng Chính Trung không biết hắn vừa về một lát thì Hướng Thiên đã gọi điện đến.
-Anh họ, Chính Trung thế nào?
-Còn Chính Trung Chính Trung, hai đứa hình như mới quen vài ngày mà, đã gọi thân thiết thế rồi…
-Anh họ!!
Bị Hướng Thiên quát Sở Phong đành phải chuyển đề tài.
-Xe tìm thấy rồi, nhưng người thuê lại không biết đi đâu, mặt khác bọn anh đã chính thức triệu tập Dư Thắng Lân, có chuyện chú nhất định không thể ngờ được, một tuần trước khi Trầm Mĩ Mĩ bị đâm từng có một khoản tiền lớn được gửi vào tài khoản ngân hàng của cô ta, mà người gửi tiền lại là Dư Thắng Lân.
Đầu kia điện thoại im lặng một lát bèn lập tức hỏi:
-Nguyên nhân!
-Vậy phải đợi chính hắn khai ra.
-Anh họ, khi có tin gì phải lập tức báo cho em biết!
-Này Hướng Thiên, đây chỉ là một vụ án vu oan giá họa đơn giản, chú lo lắng như vậy làm gì?
-Anh ấy là khách hàng của em…
-Em họ à, ký hợp đồng thì mới gọi là khách hàng, anh ta vẫn chưa ký mà, hai đứa đến bạn bè còn chưa phải, chuyện vụ án chú không phải quen tâm, đừng quên bây giờ chú chỉ là một nhân viên bảo hiểm nhỏ xíu, có thể giữ bát cơm đã tốt lắm rồi, đừng động đến chuyện vặt vãnh này được không? Đến lúc đó lại có chuyện gì thì dì sẽ giết anh.
-Anh họ, chuyện này không liên quan đến khách hàng hay bạn bè, em đã vướng vào chuyện này thì sao có thể ngồi yên mặc kệ? Chính Trung bây giờ rất nguy hiểm, nếu bên Dư Thắng Lân không điều tra được gì thì anh phải lập tức phái người bảo vệ anh ấy.
Sở Phong chỉ đành giơ tay đầu hàng với một Hướng Thiên cố chấp.
-Em biết rồi thưa anh, tất cả chuyện về Lăng Chính Trung em sẽ báo cáo với anh bất cứ lúc nào được chưa? Nhưng nói đến bảo vệ, anh cũng không có đặc quyền kia, anh chỉ là một cảnh sát nhỏ bé chứ không phải cục trưởng cục cảnh sát.
Lăng Chính Trung trở lại công ty, nghĩ lại hôm nay không chỉ không ký được bảo hiểm mà ngược lại còn vướng phải chuyện ngoài ý muốn thì không khỏi có hơi bực, hắn không nói một lời buồn bực trong văn phòng cúi đầu tiếp tục phấn đấu với công việc.
Nhạc Hoa rất quan tâm rót cho hắn một chén trà nóng.
-Quản lý Lăng, sắc mặt của anh không tốt lắm nên về nghỉ sớm một chút đi, chuyện đó… Chuyện Trầm Mĩ Mĩ anh cũng đừng để trong lòng…
Người phụ nữ tinh ý này cũng không đoán được suy nghĩ thật sự trong lòng Lăng Chính Trung, mà Lăng Chính Trung cũng không giải thích lý do với cô, hắn cười nói:
-Tôi không sao, Nhạc Hoa, cô về trước đi, chuyện còn lại để tôi làm.
Nhạc Hoa dù sao cũng là phụ nữ có thai, Lăng Chính Trung không muốn để cô vất vả, những người khác làm lại luôn có sai sót, trợ lý thay thế cũng chưa tìm được, hắn đành phải tự mình xử lý mọi chuyện.
Công việc làm một mạch đến tám giờ tối, Lăng Chính Trung nhìn đồng hồ trên tường cảm thấy có hơi đói bụng liền vội vàng sửa nốt đống hồ sơ còn lại rồi mới dập thẻ ra về.
Bên ngoài vẫn lạnh buốt, Lăng Chính Trung dựng thẳng cổ áo khoác ngoài tùy tiện đi vào một nhà hàng bên cạnh công ty gọi vài món, đang chuẩn bị hưởng thụ bữa cơm muộn này thì.
-Chính Trung, tình cờ quá.
Một tiếng kêu nũng nịu thành công quét sạch sự thèm ăn của Lăng Chính Trung, hắn trợn mắt khinh thường, hôm nay hình như không đẹp, ngay cả ăn cơm tối cũng vất vả như vậy.
Cô gái cười đầy quyến rũ, uốn éo vòng eo đi đến trước mặt hắn này chính là Lâm Xảo Nhã, bởi Lăng Chính Trung với Trầm Mĩ Mĩ hẹn hò mà Lâm Xảo Nhã đã làm ầm ĩ mấy trận, sau khi bị Lăng Chính Trung nói thẳng vào mặt thì hai người không còn gặp nhau, lúc này Lâm Xảo Nhã đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn quả thật làm Lăng Chính Trung cảm thấy bất ngờ.
Hoàn toàn không để ý đến khó chịu của Lăng Chính Trung, Lâm Xảo Nhã tự ý ngồi xuống chỗ đối diện hắn, nói hơi ai oán:
-Chính Trung à, đã lâu rồi không gặp anh, nghe nói anh đã chia tay với Trầm Mĩ Mĩ vậy sao không tới tìm em?
Vẻ ngoài Lâm Xảo Nhã cũng được coi như xinh xắn, đáng tiếc tính cách cũng quá mạnh mẽ, trước kia cô ta với Trầm Mĩ Mĩ là đồng nghiệp, sau đó lại đi ăn máng khác nhảy vào một công ty tiếp thị, cô ta quen Lăng Chính Trung trước Trầm Mĩ Mĩ, từng một lần tự cho mình là bạn gái của hắn, cho nên đương nhiên khi Trầm Mĩ Mĩ với Lăng Chính Trung hẹn họ cũng khiến cô ta ấm ức trong lòng, đã vài lần chặn Trầm Mĩ Mĩ trước mặt mọi người mắng xối xả, điều này làm Lăng Chính Trung càng chạy xa người đẹp hung dữ này.
Nghe thấy câu hỏi của Lâm Xảo Nhã trong lòng Lăng Chính Trung có chút tức giận.
Chia tay thì phải đến tìm cô, cô cho mình là ai?
Trong lòng nghĩ như vậy đương nhiên sắc mặt cũng không tốt, Lăng Chính Trung thản nhiên nói:
-Thật tình cờ.
Công ty Lâm Xảo Nhã cách đây rất xa, nói là tình cờ gặp ở đây hắn không tin, nói không chừng là nghe hắn với Trầm Mĩ Mĩ chia tay nên mới cố tình đến đây tạo cơ hội.
-Chính Trung, sắc mặt của anh không tốt lắm, có phải vì công tác bận rộn quá không? Anh phải chú ý thân thể đấy.
Giọng nói nũng nịu của Lâm Xảo Nhã làm Lăng Chính Trung nổi da gà, nếu hắn biết sẽ gặp phải phiền toái ở đây thà về nhà pha mì ăn còn hơn.
Thấy Lăng Chính Trung vẫn cúi đầu nhìn cơm trong bát chứ không ngẩng lên, Lâm Xảo Nhã mím môi nói vẻ tủi thân:
-Chính Trung, chuyện đã qua lâu như vậy rồi chẳng lẽ anh vẫn còn giận em? Trước kia anh cũng không như vậy với em, nếu không phải do con hồ ly tinh Trầm Mĩ Mĩ kia thì chúng ta sẽ không xa lạ như vậy…
Nghe Lâm Xảo Nhã oán trách như vậy trong lòng Lăng Chính Trung không khỏi kêu oan uổng, xưa nay hắn đều rất quan tâm chăm sóc những cô gái xung quanh, đó chỉ là phong cách quý ông đơn thuần, ngày trước khi hai người quen biết Lăng Chính Trung biểu hiện rất nho nhã lễ độ, nhưng ai mà biết cô gái này lại hiểu lầm chứ.
Mắt thấy Lâm Xảo Nhã có vẻ muốn khóc Lăng Chính Trung vội vàng xua tay nói:
-Cô Lâm, tất cả mọi người là bạn bè, tôi nào có trách cô? Ăn cơm không? Để tôi mời.
Lâm Xảo Nhã quả nhiên nín khóc mỉm cười.
-Chính Trung, em biết anh tốt nhất mà, em cũng vừa tới, chúng ta cùng nhau ăn đi.
Ai, lại dính họa do mềm lòng, Lăng Chính Trung nhìn Lâm Xảo Nhã nhanh chóng gọi xong đồ ăn bắt đầu nhấc tay dùng cơm thì không khỏi thở dài cho bữa tối bất hạnh.
Trong lúc ăn Lâm Xảo Nhã cằn nhằn liên tục về tình trạng sinh hoạt công việc trong khoảng thời gian này của mình, lại oán trách Lăng Chính Trung không đi tìm mình, thuận tiện còn quở trách Trầm Mĩ Mĩ, dường như cô ta vẫn chưa biết chuyện Trầm Mĩ Mĩ bị tai nạn xe, Lăng Chính Trung nghe cô ta nói mà lạnh sống lưng, dù sao chửi bới người đã mất sẽ ảnh hưởng âm đức.
Bữa cơm này muốn bao nhiêu khó chịu thì có bấy nhiêu, Lăng Chính Trung mấy lần muốn tính tiền bỏ đi nhưng khổ nỗi Lâm Xảo Nhã như dây cót đã lên dây nói không ngừng nghỉ, hoàn toàn không cho hắn cơ hội mở miệng, hắn thầm kêu khổ trong lòng, rất hy vọng lúc này có cuộc điện thoại cứu hắn khỏi bể khổ, nhưng chiếc điện thoại bình thường luôn kêu inh ỏi lúc này lại cố tình im re không tiếng động.
-Cô Lâm, đã khuya rồi, chúng ta tính tiền thôi.
Cuối cùng Lăng Chính Trung cũng tận dụng được một khe hở để nói những lời này, hắn cũng không quan tâm đối phương trả lời thế nào đã vội vàng gọi nhân viên dọn dẹp đứng dậy tính tiền.
-Chính Trung, bây giờ vẫn còn sớm mà, không bằng chúng ta đi bar đi, quán mà anh thích nhất gọi là gì nhỉ?
Đừng thế chứ, còn muốn đi bar?
Lăng Chính Trung đã không thể nhịn nổi nữa, phụ nữ như vậy nếu bạn không tỏ rõ thái độ với cô ta thì cô ta sẽ vĩnh viễn không biết tiến lùi.
Hắn hắng giọng nghiêm mặt nói:
-Cô Lâm…
Điện thoại cứu mạng lại bỗng nhiên vang lên, Lăng Chính Trung không kịp nhìn là ai đã lập tức ấn nút nghe.
-Chính Trung, là tớ đây.
Vừa nghe thấy là giọng Dương Nhất Tình, Lăng Chính Trung vội nói:
-Cậu chờ đã.
Hắn che di động nói với Lâm Xảo Nhã:
-Cô Lâm, ngại quá, có người bạn tìm tôi phải đi trước, tạm biệt!
Tốt nhất là đừng gặp lại!
Lăng Chính Trung cầm cặp táp lao như bay ra ngoài, hoàn toàn mặc kệ cô gái gọi với theo ở phía sau.
Dương Nhất Tình cười hố hố ở đối diện.
-Sao thế, lại lấy tớ làm bình che à, lần này bị cô gái nào bám vậy?
-Còn ai vào đây nữa? Chính là lxn kia ấy, tớ bị cô ta bám phiền muốn chết, thật không biết cô ta nghĩ gì nữa.
Lăng Chính Trung cằn nhằn đầy tức giận.
-Sao cậu không gọi sớm? Làm hại tớ ngồi với cô ta hơn hai tiếng đồng hồ!
Dương Nhất Tình vừa nghe thấy thế lại càng cười to hơn.
-Chức vị cao, tiền lương cao, dáng người cao, không bám kim cương Vương lão ngũ như cậu thì còn bám ai? Phụ nữ bây giờ đều rất thực dụng.
-Vậy vì sao không ai bám cậu?
-Đó là vì cậu rất hiền lành, học tớ đi, lạnh mặt đi một tí thì cho tiền mấy cô ấy cũng không dám. Không nói chuyện này nữa, Chính Trung, tớ tiết lộ với cậu một chuyện, cậu có biết vì sao Dư Thắng Lân bị triệu tập không?
-Cậu biết à?
-Tớ đã hỏi thăm giúp cậu, khoảng thời gian trước anh ta có gửi vào tài khoản Trầm Mĩ Mĩ một khoản tiền lớn, nguyên nhân không rõ nên mới bị điều tra.
-Có chuyện như vậy ư?
Nghe Dương Nhất Tình nói vậy Lăng Chính Trung đột nhiên nhớ có thời gian Trầm Mĩ Mĩ từng liên tục mua mấy cái túi Chanel, chưa bao giờ tiêu nhiều tiền như vậy, bị Lăng Chính Trung hỏi thì Trầm Mĩ Mĩ chỉ nói là tiền kiếm được do chơi cổ phiếu, bây giờ xem ra tiền đó chắc là do Dư Thắng Lân cho, vấn đề là sao Dư Thắng Lân lại cho cô ta tiền? Không phải là người phụ nữ kia thật sự bắt cá hai tay chứ?
-Dư Thắng Lân có khai nguyên nhân không?
-Không, anh ta chỉ thừa nhận gửi tiền, còn về nguyên nhân thì im bặt không hé răng, hơn nữa anh ta cũng không có bằng chứng ngoại phạm nên rất có thể sẽ bị xét là người bị tình nghi và câu lưu để thẩm tra.
-Này, cậu là một luật sư đấy, những thông tin nội bộ này sao cậu biết được?
Lăng Chính Trung hỏi ra nghi vấn trong lòng, đối phương lại đắc ý cười phá lên.
-Tớ làm luật sư nhiều năm như vậy nếu ngay cả tí xíu tình báo ấy cũng không có được thì sao có thể liên tục thắng kiện, cậu đừng có coi khinh tớ quá.
Xem ra thằng này chỉ ngốc trong sinh hoạt chứ trong công tác thì tuyệt đối không ngốc.
-Vậy cậu cho rằng hung thủ là Dư Thắng Lân ư?
-Cậu với anh ta không phải có chút xích mích sao? Nếu anh ta từng có tranh cãi gì với Trầm Mĩ Mĩ, sau khi giết người giá họa cho cậu cũng không có gì khó hiểu, nhưng tớ là một luật sư nên chỉ tin bằng chứng, tớ sẽ theo dõi giúp cậu, khi nào có tin tức sẽ lập tức thông báo, vậy nhé, bye bye…
Dương Nhất Tình nói xong đang muốn cúp điện thoại Lăng Chính Trung đã vội hỏi:
-Gần đây cậu có liên lạc với em trai Nhất Hi của cậu không, tình hình bên nó thế nào?
-Rất tốt, lần trước còn nhắc cậu với tớ đấy, nó nói lâu rồi không thấy cậu đến chỗ nó tập thể hình.
-Bên nó có thiếu huấn luyện viên thể hình không? Tớ có người bạn rất giỏi vận động, nhưng anh ấy hình như không có chứng chỉ, không biết có thể làm được không?
Bên kia rõ ràng sửng sốt.
-Bạn của cậu á? Là ai vậy? Hình như những người cậu quen đều là lũ dốt vận động.
-Là người bạn mới quen, cậu hỏi giúp tớ đi.
-Tớ nghĩ chắc là không vấn đề gì, nhưng nếu có chứng chỉ thì tốt hơn, anh ta có thể làm ở phòng tập thể thao trước, sau đó chờ đến lúc có thời gian thi lấy chứng chỉ cũng được.
Dựa vào tình bạn giữa họ thì nhét một người vào đương nhiên không có vấn đề gì, đây cũng coi như giúp Hướng Thiên, Lăng Chính Trung cúp điện thoại sau đó lái xe về nhà.
Lúc về đến nhà đã là mười một giờ tối, Lăng Chính Trung vội vàng tắm rửa sạch sẽ sau đó bổ nhào lên chiếc giường to bự của hắn, người mệt nhọc cả ngày nhanh chóng chìm vào giấc mơ đẹp.
Không thể phủ nhận, tin tức lan truyền trong công ty hoàn toàn có thể so với vận tốc ánh sáng, ngày hôm sau Lăng Chính Trung vừa đi làm đã thấy mấy nhân viên túm tụm với nhau không biết đang nói gì, nhìn thấy hắn đến còn né tránh, hơn nữa nhân viên của phòng Dư Thắng Lân còn ra vẻ tức giận với hắn, hắn khó hiểu đi vào văn phòng của mình hỏi Nhạc Hoa đang cúi đầu dọn dẹp giấy tờ:
-Hôm nay sao thế? Mỗi người đều rất kỳ lạ?
-Anh thành nhân vật nam chính trong tam giác tình yêu bi kịch rồi.
Nhạc Hoa cười nói:
-Quản lý Dư hiện đang bị thẩm tra, tất cả mọi người nói là anh ta ngỏ lời yêu với Trầm Mĩ Mĩ mà không được, sinh ra đố kỵ nên đã trộm xe của tình địch đâm chết bạn gái giá họa cho tình địch…
Có lầm không vậy? Tin tức này truyền đi còn khó tin hơn một ngày trước, khó trách cấp dưới của Dư Thắng Lân thấy hắn lại như nhìn thấy kẻ thù.
-Nhạc Hoa, không phải cô cũng tin tưởng đồn đãi hoang đường này chứ?
-Nếu tôi tin sẽ không nói trước mặt anh.
Nhạc Hoa cười nói:
-Tính cách cô Trầm rất thoải mái, quản lý Dư cũng thường xuyên tham gia một số tiệc rượu ở khách sạn Kim Ngụ, họ quen nhau cũng chẳng có gì lạ, nhưng nếu nói là quan hệ thân mật kiểu này thì có hơi quá, hơn nữa tuy tính tình của quản lý Dư có hơi hách dịch kiêu ngạo nhưng chuyện lái xe đâm chết người điên rồ này tôi nghĩ anh ta nhất định sẽ không làm.
Lăng Chính Trung nghe xong không khỏi lớn tiếng tán thưởng.
-Nhạc Hoa, bây giờ một cô gái thông minh lại xinh đẹp như cô đã không còn mấy nữa, cô quả thật là hóa thân của nữ thần hoàn mỹ.
-Quản lý Lăng, đừng quên trước kia là ai cự tuyệt lời tỏ tình của nữ thần hoàn mỹ tôi đây? Bây giờ nếu anh cảm thấy tôi tốt như vậy, không bằng tăng lương cho tôi xem ra còn thực tế hơn.
Nhạc Hoa cười đùa.
-Được, người đẹp, hoàn toàn không thành vấn đề.