Trương Lăng Trúc cúi đầu, tóc Lưu Hải [1] dài có chút rũ xuống, phủ lên con ngươi một chút, ánh mắt kia nhìn qua rất là thâm thuý xa xôi, hắn biết mình hiện giờ tim đập có chút quá nhanh, nhưng hắn không khống chế được.
Tả An Tuấn nghiêng đầu nhìn hắn, biểu cảm trên mặt trước sau như một, nhếch môi nở nụ cười, không chút suy nghĩ nói, “Tôi cũng thích anh a.”
Cơ thể Doãn Mạch cứng đờ, biểu cảm như trước, rất bình tĩnh quay đầu nhìn cậu. Nhịp tim của Trương Lăng Trúc chợt nhảy trật một nhịp, lập tức hít sâu một hơi để cho mình bình tĩnh, thấp giọng nói, “Tôi nói thích cùng cậu nói thích là không giống nhau.”
Tả An Tuấn kinh ngạc hỏi, “Chỗ nào không giống?” Cậu suy nghĩ một chút, đôi mắt xinh đẹp chớp mắt nhìn hắn, cười nói, “Nói ví dụ đi, tôi nghĩ anh một người rất tốt, ừm, anh cũng cảm thấy tôi không tệ có đúng hay không?”
Trương Lăng Trúc bị lời của cậu hỏi, có chút lăng lăng gật đầu.
“Ừm,” Tả An Tuấn lại suy nghĩ một chút, tiếp tục cười hỏi, “Lại ví dụ như tôi nghĩ cùng anh một chỗ thật vui vẻ, còn anh? Cũng nghĩ như vậy có đúng hay không?”
Trương Lăng Trúc bắt đầu nghĩ sự tình có chút không đúng, nhưng người này nói xong ngược lại không sai, liền tiếp tục gật đầu.
“Vậy là đúng rồi,” trên mặt Tả An Tuấn chợt mở ra một nụ cười rực rỡ, thần thái tung bay, “Thích của anh cùng thích của tôi rõ ràng là giống nhau mà, không giống chỗ nào?”
Trương Lăng Trúc triệt để ngây ngẩn cả người, sau đó rất nhanh hoàn hồn dồn sức mà lau mặt một cái, khoé miệng vẫn còn có chút giật giật, bày tỏ bị từ chối không thê thảm, thê thảm chính là sau khi mi bày tỏ người ta căn bản không biết mi đang bày tỏ. Hắn nghĩ có cần phải cho người này một lớp phổ cập tri thức một chút, thuận tiện giải thích cho cậu một chút về – tình yêu, hoặc là … Hoặc là … Hắn nhìn người này, suy nghĩ rốt cuộc có muốn trực tiếp hạ biện pháp mạnh lăn lên giường ăn sạch sẽ hay không.
Hắn ho khan một tiếng, nỗ lực hướng cậu giải thích, còn chưa mở miệng Doãn Mạch một bên thì trầm mặc đứng lên. Tả An Tuấn kinh ngạc nhìn anh, “Mạch, anh muốn đi đâu?”
“Ăn.” Doãn Mạch lạnh nhạt phun ra hai chữ, bình tĩnh đi ra phía ngoài.
“A, tôi cũng đi, chờ tôi một chút.” Trước mắt Tả An Tuấn sáng ngời, lập tức đứng dậy, trước khi đi còn không quên đi gọi người đại diện của cậu, “Tuyên, anh có đi không?”
Mạnh Tuyên vẫn như cũ tựa ở trên khung cửa, mắt phượng hẹp dài hơi híp, ý vị thâm trường nhìn bóng lưng Doãn Mạch, cười trả lời, “Cậu đi trước, một hồi tôi đi qua tìm cậu.”
“Được.” Tả An Tuấn đối với y cười cười, bước nhanh đuổi theo Doãn Mạch, đi tới bên cạnh anh ngẩng đầu lên nhìn anh, đáy mắt trong suốt một mảnh, cười đề nghị, “Mạch, chúng ta đi ăn hải sản chứ? Tôi muốn ăn hải sản.”
Doãn Mạch nghiêng đầu nhìn đáy mắt không chứa chút tạp chất của cậu, trầm mặc gật đầu, thuận tiện đem đường nhìn quay lại tiếp tục trầm ổn đi về phía trước, vẫn tốt, anh nghĩ, vẫn tốt thứ ánh mắt này tạm thời vẫn ở trên người của anh, tạm thời vẫn chưa có rời anh mà đi, việc này chẳng biết lúc nào lại thành ngọn nguồn an tâm của anh.
Mạnh Tuyên nhìn bóng dáng của bọn họ biến mất ở chỗ quẹo sau đó hướng khách phòng nhìn lướt qua, lúc này mới thấp giọng nở nụ cười, cười đến cả người đều run rẩy nhẹ, mắt phượng hẹp dài cong lên một độ cong đẹp mắt, nhìn qua tâm tình rất tốt, thú vị, thật sự là rất thú vị.
Lúc Tả An Tuấn đuổi theo ra ngoài thì vẻ mặt của Trương Lăng Trúc dữ tợn một chút, một lát sau mới khôi phục dáng vẻ như trước, có chút bất đắc dĩ nhìn y, cười khổ, “Anh có thể đừng cười hay không.”
“Không được, đây thật sự là rất buồn cười,” Mạnh Tuyên đóng cửa lại đi trở về ngồi ở trên ghế sa lon, hơi có chút nhìn hả hê nhìn hắn, “Này, mấy lần tỏ tình trước đều là bị cắt ngang như vậy?”
Trương Lăng Trúc ai ai thở dài, hắn ngồi xuống đối diện, “Không khác mấy, dù sau người kia có thể tìm ra các loại lý do kỳ kỳ quái quái, nhưng hết lần này tới lần khác …”
“Nhưng mà lại trăm lần thử vẫn không được,” Mạnh Tuyên không đợi hắn nói xong liền tiếp nối, cơ thể thả lỏng dựa về phía sau, hai tay đan vào nhau cười nói tiếp, “Tiểu Tuấn cậu ấy rất đơn giản, đặc biệt dễ lừa cũng đặc biệt dễ hiểu.”
“Nhưng người đứng bên cạnh cậu ấy lại không đơn giản,” Trương Lăng Trúc tiếp tục than thở, ngửa đầu tựa ở trên lưng ghế sa lon, nháy cũng không nháy mắt nhìn trần nhà, trầm mặc một chút mới nói, “Anh cũng nhìn ra vấn đề có đúng hay không?”
“Ừ,” Mạnh Tuyên nhìn hắn, mắt phượng hẹp dài vẫn còn ý cười chưa tan, “Thái độ cư xử của anh ta với đối tượng bảo hộ hình như có chút biến chất, loại muốn chiếm làm của riêng này không phải vệ sĩ nên có.”
“Đúng vậy,” thần sắc dưới đáy mắt Trương Lăng Trúc trầm sâu chút, nhẹ giọng nói, “Chúng ta đều đã nhìn ra, chỉ là bản thân anh ta hình như cũng không biết, cho nên tôi mới muốn tiên hạ thủ vi cường*, nhưng ai ngờ …” [ra tay trước thì chiếm được lợi thế]
Mạnh Tuyên lại bật cười, lòng tốt đề nghị, “Cậu có thể tiếp tục đuổi theo giải thích rõ cùng Tiểu Tuấn, chỉ cần cậu kiên nhẫn chút cậu ấy sẽ hiểu.”
“Anh khẳng định?” Trương Lăng Trúc ngồi dậy liếc y một cái, hoài nghi hỏi, “Vậy tôi bắt đầu nói cho cậu ấy biết tình yêu là gì có đúng hay không?”
“Vậy cũng không đến nổi,” Mạnh Tuyên nói, “Nếu như cậu điều tra qua tư liệu của cậu ấy thì sẽ biết cậu ấy có một anh trai, chuyện tình cảm của người kia lúc trước từng bị truyền thông truyền đi sôi sùng sục, cậu chỉ cần nói với cậu ấy lòng yêu mến của cậu đối với cậu ấy giống như lòng yêu mến của anh trai cậu ấy đối với người yêu của anh trai cậu ấy thì Tiểu Tuấn sẽ hiểu.”
Đúng là hiện giờ Trương Lăng Trúc theo đuổi Tả An Tuấn, về phần chuyện lúc trước của người này hắn không quan tâm, hiện giờ có chút vô cùng kinh ngạc, “Anh cậu ấy?”
Trương Lăng Trúc “A” một tiếng nhất thời bừng tỉnh, “Thì ra là người yêu mới của Hướng Triết Dạ, hèn chi tên quen thuộc như vậy …” Hắn một mực làm ăn ở Châu Âu, Hướng Triết Dạ ở Châu Âu có thể nói là nhân vật nổi tiếng, cho dù người nọ hiện giờ đang ở Trung Quốc phát triển thị trường thì tin đồn vẫn sẽ truyền đi kịp thời, hắn đương nhiên là nghe nói qua.
“Chẳng qua, tôi nhớ là người yêu mới của Hướng Triết Dạ bị tạc nổ sau đó hắn ta liền quay về cuộc sống trước kia, tin đồn sẽ không từng cắt đứt, xu thế bội thu so với trước đây càng thêm lợi hại, hey,” hắn hoài nghi hỏi, “Anh xác định ác ma kia có yêu Tang Minh Triệt?”
“Bất kể chuyện gì cũng không phải chỉ nhìn mặt ngoài,” nụ cười trên mặt Mạnh Tuyên như trước, ngược lại ánh mắt phiêu xa chút, “Người đàn ông kia nói không chừng từ ngày đó lúc Tang Minh Triệt gặp chuyện không may cũng đã điên rồi …” Y nói đứng dậy đi ra phía ngoài, mở rộng cửa còn không quên quay đầu lại liếc hắn một cái, “Cậu không đi sao?”
“Không đi,” Trương Lăng Trúc dùng ngón tay gõ huyệt Thái Dương của mình, cười nói, “Nếu tôi muốn một biện pháp tốt đem người nọ từ bên cạnh cậu ấy chuyển đi, không thì tôi chỉ có thể cố gắng làm việc.”
“A, nói cũng phải …”
Tả An Tuấn và Doãn Mạch đi tiệm hải sản thoả thoả mãn mãn ăn một bữa tiệc lớn hải sản, Mạnh Tuyên trên đường sang ngồi xuống ở bên cạnh bọn họ, cũng sung sướng ăn một bữa, lại cùng bọn họ ở bên ngoài đi dạo một chút, thưởng thức cảnh đêm một chút, lúc này mới hướng quay về, Doãn Mạch trầm mặc nhìn khách sạn càng ngày càng gần, lòng suy tính người đàn ông kia đang ở chỗ này có khả năng bao nhiêu. Mạnh Tuyên quét mắt nhìn anh một cái, đi tới bên cạnh anh cười nói, “Cậu ta nói phải đi về chấn chỉnh lại, tôi nghĩ khả năng cậu ta ở đó không lớn.”
Bản thân Doãn Mạch đang suy tư chuyện này, nghe vậy cũng không chú ý đến ý tứ trong lời nói của y, theo bản năng gật đầu, ngay sau đó mới phát hiện không hợp lý, con ngươi màu lam đậm sâu chút, anh hình như … Bị người nhìn thấu. Thông thường việc này đối với người qua lại ở thế giới đen tối mà nói tuyệt đối không phải một hiện tượng tốt, sẽ mất mạng.
Ngược lại Mạnh Tuyên không biết, y thấy người này sau khi gật đầu thì không nhịn được thấp giọng nở nụ cười, ừm, đúng thật thú vị.
“Tuyên,” Tả An Tuấn không hiểu quay đầu lại nhìn y, “Anh làm sao vậy?”
“Không có gì,” Mạnh Tuyên nở nụ cười một hồi mới giương mắt nhìn cậu, “Hey, Tiểu Tuấn, cậu thật sự hiểu thích trong miệng Trương Lăng Trúc vừa nãy là chỉ gì không?”
Tả An Tuấn ngoan ngoãn gật đầu, “Biết a, thế nào?”
Mạnh Tuyên nhận thấy được hơi thở trên thân người nào đó ở bên cạnh phát ra có chút lạnh, liền cười đưa tay xoa xoa đầu Tả An Tuấn, bất đắc dĩ nói, “Cậu thật đúng là một đứa ngốc a.”
Mấy người họ đang lúc nói chuyện thì vào khách sạn, Mạnh Tuyên đang muốn tiếp tục nói gì đó thì phía trước truyền đến một giọng nói quen thuộc, nhất thời khiến y đem ý cười khoé miệng thu về.
“Tuyên, thật là đúng lúc.”
Y ngẩng đầu, chỉ thấy trước bàn đứng một người, hình như đang đặt phòng, mang theo kính mát thật to cười nhìn về phía bọn họ, chính là Quý Tử Hàn.
Đúng thật khéo, y nghĩ, y vừa mới đền thì người này đuổi tới rồi, khéo đến nổi khiến người khác hoài nghi ngay cả thời gian đều không cần, y lạnh nhạt gật đầu, “Xin chào, ngài Quý.”
Nụ cười chiềm đắm trong cưng chiều vừa rồi của Mạnh Tuyên khi sờ đầu Tả An Tuấn đương nhiên Quý Tử Hàn thấy được, thân thể gã cứng đờ trong chớp mắt liền khôi phục bình thường, chỉ chẳng qua ánh sáng đáy mắt dưới kính mát cũng rất lạnh, gã nhìn vẻ mặt ngu ngốc của Tả An Tuấn phía trước, không rõ người này vận may như thế nào tốt như vậy? Tìm sát thủ giết cậu có thể thu hút người của L, thật vất vả có thể liên lạc Phùng Ma, nhưng đương gia tổ chức kia công việc bận rộn, đẩy đi. Hiện giờ gã thật sự không tìm được người, chỉ có thể nghe bạn gã đề nghị thử một số lính mới vừa vào giới sát thủ, thật sự là ngẫm lại đã cảm thấy không cam lòng.
“Đi Tiểu Tuấn.” Mạnh Tuyên quét mắt nhìn gã lôi kéo Tả An Tuấn đi lên lầu, Quý Tử Hàn vừa vặn xong xuôi giấy tờ thủ tục, cũng đi theo, “Tuyên, anh ngày mai có sắp xếp không, tôi vừa nghe được có một nơi phong cảnh không tệ, cũng có thật nhiều chỗ chơi, có muốn cùng đi dạo hay không?”
“Chỗ để chơi?” Còn chưa chờ Mạnh Tuyên nói thì Tả An Tuấn bên cạnh mở miệng, đứng vững quay đầu lại, một đôi mắt sáng trong suốt nhìn gã, “Ở nơi nào, tôi cũng có thể đi không?”
Quý Tử Hàn dường như không nghĩ tới người này có thể nói tiếp, nhất thời có chút sợ run, đang muốn nói gì thì thấy Mạnh Tuyên thưởng cho người này một vố, “Tả An Tuấn, cậu ngày mai muốn quay phim không?” Nói xong cũng không nhìn phản ứng đáng thương của cậu, trực tiếp đá cho Doãn Mạch để anh đem người mang đi, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Quý Tử Hàn, nét mặt vẫn nhàn nhạt như cũ, “Tôi ngày mai không rảnh, muốn đi xem cậu ấy quay phim.”
“Có gì tốt để xem?” Quý Tử Hàn bất vi sở động* [không động đậy], nhìn thoáng qua vẻ mặt oán hận của Tả An Tuấn, đáy lòng cực nhanh loé lên một suy nghĩ trong đầu, lập tức hoàn hồn kiên nhẫn khuyên, “Không đi dạo cũng được, chúng ta đã lâu không tán gẫu qua, không thì ngày mai tìm thời gian ngồi chung một chỗ tâm sự thật tốt, như vậy được không?”
Mạnh Tuyên suy nghĩ một chút, người này hiện giờ hình như còn chưa buông tha suy nghĩ mua sát thủ trong đầu, mà y gần đây đúng thật bị người này khiến cho có chút phiền, đúng là cần phải nói chuyện thật tốt một chút, tuy rằng có thể đoán trước hiệu quả không lớn nhưng vẫn là thử một lần, liền gật đầu, “Vậy được, ngày mai tôi đi đoàn phim xem, sau đó sẽ đi tìm cậu.”
Quý Tử Hàn lập tức cười gật đầu, “Vậy được, tôi ở quán bar đường bên cạnh chờ anh.”
“Được.” Mạnh Tuyên lên tiếng xoay người trở về phòng, sáng sớm hôm sau liền theo đoàn kịp đến hiện trường quay phim, cho tới công việc cũng rất thuận lợi, chỉ là sắp kết thúc thì xuất hiện chút vấn đề nhỏ, Tả An Tuấn chạy chậm đến trước mặt y, trưng ra một khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hoang mang.
“Như thế nào?” Mạnh Tuyên vùi ở trên ghế sa lon mỉm cười nhìn cậu, bọn họ quay chính là cảnh bên trong phòng, hiện giờ đang ở trong một khu nhà cao cấp.
“Tuyên,” Tả An Tuấn đứng ở trước mặt y nhìn y, gãi gãi đầu, “Đạo diễn nói phải hôn lưỡi, đó là gì? Tôi không hiểu.”
Mạnh Tuyên ngẩn ra, Tả An Tuấn ra nghề mới ba năm, lúc ban đầu là dựa vào đĩa nhạc để nổi tiếng, sau lại mới chuyển sang showbiz, làm qua vai phụ một hai bộ phim truyền hình, cho dù có cảnh hôn môi cũng là chuồn chuồn lướt nước (hời hợt), đoạn thời gian trước làm vai chính một bộ phim, phản ứng rất tốt, lúc này mới bị rất nhiều đạo diễn coi trọng mời quay, nhưng bộ phim kể là đặc công, cùng tình yêu không liên quan nhiều lắm, như vậy xem ra người này thật đúng là có thể được coi là ngây thơ.
Y lười biếng hướng sô pha làm ổ bên trong, nhìn thoáng qua vệ sĩ nào đó cũng đem lời nói vừa rồi nghe một chữ không sót, cười khoanh tay, tiếc nuối nói, “Tôi cũng không hiểu, chưa thử qua, cậu có thể đi hỏi một chút …” Y nói đến đây dừng một chút, thấy được người xa xa đi tới, cười đến càng thêm có chút hả hê, ngón tay đẹp mắt chỉ chỉ phía trước, “Này, đó không phải là Trương Lăng Trúc sao, cậu đi hỏi cậu ta một chút, cậu ta tuyệt đối biết, nói không chừng còn có thể dạy cho cậu.”
Không dùng biện pháp mạnh sẽ không có trò hay để nhìn, mắt phượng hẹp dài cong lên một độ cung đẹp mắt, như thế nào ngài vệ sĩ, lần này anh phải làm sao đây?
Trương Lăng Trúc cúi đầu, tóc Lưu Hải [] dài có chút rũ xuống, phủ lên con ngươi một chút, ánh mắt kia nhìn qua rất là thâm thuý xa xôi, hắn biết mình hiện giờ tim đập có chút quá nhanh, nhưng hắn không khống chế được.
Tả An Tuấn nghiêng đầu nhìn hắn, biểu cảm trên mặt trước sau như một, nhếch môi nở nụ cười, không chút suy nghĩ nói, “Tôi cũng thích anh a.”
Cơ thể Doãn Mạch cứng đờ, biểu cảm như trước, rất bình tĩnh quay đầu nhìn cậu. Nhịp tim của Trương Lăng Trúc chợt nhảy trật một nhịp, lập tức hít sâu một hơi để cho mình bình tĩnh, thấp giọng nói, “Tôi nói thích cùng cậu nói thích là không giống nhau.”
Tả An Tuấn kinh ngạc hỏi, “Chỗ nào không giống?” Cậu suy nghĩ một chút, đôi mắt xinh đẹp chớp mắt nhìn hắn, cười nói, “Nói ví dụ đi, tôi nghĩ anh một người rất tốt, ừm, anh cũng cảm thấy tôi không tệ có đúng hay không?”
Trương Lăng Trúc bị lời của cậu hỏi, có chút lăng lăng gật đầu.
“Ừm,” Tả An Tuấn lại suy nghĩ một chút, tiếp tục cười hỏi, “Lại ví dụ như tôi nghĩ cùng anh một chỗ thật vui vẻ, còn anh? Cũng nghĩ như vậy có đúng hay không?”
Trương Lăng Trúc bắt đầu nghĩ sự tình có chút không đúng, nhưng người này nói xong ngược lại không sai, liền tiếp tục gật đầu.
“Vậy là đúng rồi,” trên mặt Tả An Tuấn chợt mở ra một nụ cười rực rỡ, thần thái tung bay, “Thích của anh cùng thích của tôi rõ ràng là giống nhau mà, không giống chỗ nào?”
Trương Lăng Trúc triệt để ngây ngẩn cả người, sau đó rất nhanh hoàn hồn dồn sức mà lau mặt một cái, khoé miệng vẫn còn có chút giật giật, bày tỏ bị từ chối không thê thảm, thê thảm chính là sau khi mi bày tỏ người ta căn bản không biết mi đang bày tỏ. Hắn nghĩ có cần phải cho người này một lớp phổ cập tri thức một chút, thuận tiện giải thích cho cậu một chút về – tình yêu, hoặc là … Hoặc là … Hắn nhìn người này, suy nghĩ rốt cuộc có muốn trực tiếp hạ biện pháp mạnh lăn lên giường ăn sạch sẽ hay không.
Hắn ho khan một tiếng, nỗ lực hướng cậu giải thích, còn chưa mở miệng Doãn Mạch một bên thì trầm mặc đứng lên. Tả An Tuấn kinh ngạc nhìn anh, “Mạch, anh muốn đi đâu?”
“Ăn.” Doãn Mạch lạnh nhạt phun ra hai chữ, bình tĩnh đi ra phía ngoài.
“A, tôi cũng đi, chờ tôi một chút.” Trước mắt Tả An Tuấn sáng ngời, lập tức đứng dậy, trước khi đi còn không quên đi gọi người đại diện của cậu, “Tuyên, anh có đi không?”
Mạnh Tuyên vẫn như cũ tựa ở trên khung cửa, mắt phượng hẹp dài hơi híp, ý vị thâm trường nhìn bóng lưng Doãn Mạch, cười trả lời, “Cậu đi trước, một hồi tôi đi qua tìm cậu.”
“Được.” Tả An Tuấn đối với y cười cười, bước nhanh đuổi theo Doãn Mạch, đi tới bên cạnh anh ngẩng đầu lên nhìn anh, đáy mắt trong suốt một mảnh, cười đề nghị, “Mạch, chúng ta đi ăn hải sản chứ? Tôi muốn ăn hải sản.”
Doãn Mạch nghiêng đầu nhìn đáy mắt không chứa chút tạp chất của cậu, trầm mặc gật đầu, thuận tiện đem đường nhìn quay lại tiếp tục trầm ổn đi về phía trước, vẫn tốt, anh nghĩ, vẫn tốt thứ ánh mắt này tạm thời vẫn ở trên người của anh, tạm thời vẫn chưa có rời anh mà đi, việc này chẳng biết lúc nào lại thành ngọn nguồn an tâm của anh.
Mạnh Tuyên nhìn bóng dáng của bọn họ biến mất ở chỗ quẹo sau đó hướng khách phòng nhìn lướt qua, lúc này mới thấp giọng nở nụ cười, cười đến cả người đều run rẩy nhẹ, mắt phượng hẹp dài cong lên một độ cong đẹp mắt, nhìn qua tâm tình rất tốt, thú vị, thật sự là rất thú vị.
Lúc Tả An Tuấn đuổi theo ra ngoài thì vẻ mặt của Trương Lăng Trúc dữ tợn một chút, một lát sau mới khôi phục dáng vẻ như trước, có chút bất đắc dĩ nhìn y, cười khổ, “Anh có thể đừng cười hay không.”
“Không được, đây thật sự là rất buồn cười,” Mạnh Tuyên đóng cửa lại đi trở về ngồi ở trên ghế sa lon, hơi có chút nhìn hả hê nhìn hắn, “Này, mấy lần tỏ tình trước đều là bị cắt ngang như vậy?”
Trương Lăng Trúc ai ai thở dài, hắn ngồi xuống đối diện, “Không khác mấy, dù sau người kia có thể tìm ra các loại lý do kỳ kỳ quái quái, nhưng hết lần này tới lần khác …”
“Nhưng mà lại trăm lần thử vẫn không được,” Mạnh Tuyên không đợi hắn nói xong liền tiếp nối, cơ thể thả lỏng dựa về phía sau, hai tay đan vào nhau cười nói tiếp, “Tiểu Tuấn cậu ấy rất đơn giản, đặc biệt dễ lừa cũng đặc biệt dễ hiểu.”
“Nhưng người đứng bên cạnh cậu ấy lại không đơn giản,” Trương Lăng Trúc tiếp tục than thở, ngửa đầu tựa ở trên lưng ghế sa lon, nháy cũng không nháy mắt nhìn trần nhà, trầm mặc một chút mới nói, “Anh cũng nhìn ra vấn đề có đúng hay không?”
“Ừ,” Mạnh Tuyên nhìn hắn, mắt phượng hẹp dài vẫn còn ý cười chưa tan, “Thái độ cư xử của anh ta với đối tượng bảo hộ hình như có chút biến chất, loại muốn chiếm làm của riêng này không phải vệ sĩ nên có.”
“Đúng vậy,” thần sắc dưới đáy mắt Trương Lăng Trúc trầm sâu chút, nhẹ giọng nói, “Chúng ta đều đã nhìn ra, chỉ là bản thân anh ta hình như cũng không biết, cho nên tôi mới muốn tiên hạ thủ vi cường, nhưng ai ngờ …” [ra tay trước thì chiếm được lợi thế]
Mạnh Tuyên lại bật cười, lòng tốt đề nghị, “Cậu có thể tiếp tục đuổi theo giải thích rõ cùng Tiểu Tuấn, chỉ cần cậu kiên nhẫn chút cậu ấy sẽ hiểu.”
“Anh khẳng định?” Trương Lăng Trúc ngồi dậy liếc y một cái, hoài nghi hỏi, “Vậy tôi bắt đầu nói cho cậu ấy biết tình yêu là gì có đúng hay không?”
“Vậy cũng không đến nổi,” Mạnh Tuyên nói, “Nếu như cậu điều tra qua tư liệu của cậu ấy thì sẽ biết cậu ấy có một anh trai, chuyện tình cảm của người kia lúc trước từng bị truyền thông truyền đi sôi sùng sục, cậu chỉ cần nói với cậu ấy lòng yêu mến của cậu đối với cậu ấy giống như lòng yêu mến của anh trai cậu ấy đối với người yêu của anh trai cậu ấy thì Tiểu Tuấn sẽ hiểu.”
Đúng là hiện giờ Trương Lăng Trúc theo đuổi Tả An Tuấn, về phần chuyện lúc trước của người này hắn không quan tâm, hiện giờ có chút vô cùng kinh ngạc, “Anh cậu ấy?”
Trương Lăng Trúc “A” một tiếng nhất thời bừng tỉnh, “Thì ra là người yêu mới của Hướng Triết Dạ, hèn chi tên quen thuộc như vậy …” Hắn một mực làm ăn ở Châu Âu, Hướng Triết Dạ ở Châu Âu có thể nói là nhân vật nổi tiếng, cho dù người nọ hiện giờ đang ở Trung Quốc phát triển thị trường thì tin đồn vẫn sẽ truyền đi kịp thời, hắn đương nhiên là nghe nói qua.
“Chẳng qua, tôi nhớ là người yêu mới của Hướng Triết Dạ bị tạc nổ sau đó hắn ta liền quay về cuộc sống trước kia, tin đồn sẽ không từng cắt đứt, xu thế bội thu so với trước đây càng thêm lợi hại, hey,” hắn hoài nghi hỏi, “Anh xác định ác ma kia có yêu Tang Minh Triệt?”
“Bất kể chuyện gì cũng không phải chỉ nhìn mặt ngoài,” nụ cười trên mặt Mạnh Tuyên như trước, ngược lại ánh mắt phiêu xa chút, “Người đàn ông kia nói không chừng từ ngày đó lúc Tang Minh Triệt gặp chuyện không may cũng đã điên rồi …” Y nói đứng dậy đi ra phía ngoài, mở rộng cửa còn không quên quay đầu lại liếc hắn một cái, “Cậu không đi sao?”
“Không đi,” Trương Lăng Trúc dùng ngón tay gõ huyệt Thái Dương của mình, cười nói, “Nếu tôi muốn một biện pháp tốt đem người nọ từ bên cạnh cậu ấy chuyển đi, không thì tôi chỉ có thể cố gắng làm việc.”
“A, nói cũng phải …”
Tả An Tuấn và Doãn Mạch đi tiệm hải sản thoả thoả mãn mãn ăn một bữa tiệc lớn hải sản, Mạnh Tuyên trên đường sang ngồi xuống ở bên cạnh bọn họ, cũng sung sướng ăn một bữa, lại cùng bọn họ ở bên ngoài đi dạo một chút, thưởng thức cảnh đêm một chút, lúc này mới hướng quay về, Doãn Mạch trầm mặc nhìn khách sạn càng ngày càng gần, lòng suy tính người đàn ông kia đang ở chỗ này có khả năng bao nhiêu. Mạnh Tuyên quét mắt nhìn anh một cái, đi tới bên cạnh anh cười nói, “Cậu ta nói phải đi về chấn chỉnh lại, tôi nghĩ khả năng cậu ta ở đó không lớn.”
Bản thân Doãn Mạch đang suy tư chuyện này, nghe vậy cũng không chú ý đến ý tứ trong lời nói của y, theo bản năng gật đầu, ngay sau đó mới phát hiện không hợp lý, con ngươi màu lam đậm sâu chút, anh hình như … Bị người nhìn thấu. Thông thường việc này đối với người qua lại ở thế giới đen tối mà nói tuyệt đối không phải một hiện tượng tốt, sẽ mất mạng.
Ngược lại Mạnh Tuyên không biết, y thấy người này sau khi gật đầu thì không nhịn được thấp giọng nở nụ cười, ừm, đúng thật thú vị.
“Tuyên,” Tả An Tuấn không hiểu quay đầu lại nhìn y, “Anh làm sao vậy?”
“Không có gì,” Mạnh Tuyên nở nụ cười một hồi mới giương mắt nhìn cậu, “Hey, Tiểu Tuấn, cậu thật sự hiểu thích trong miệng Trương Lăng Trúc vừa nãy là chỉ gì không?”
Tả An Tuấn ngoan ngoãn gật đầu, “Biết a, thế nào?”
Mạnh Tuyên nhận thấy được hơi thở trên thân người nào đó ở bên cạnh phát ra có chút lạnh, liền cười đưa tay xoa xoa đầu Tả An Tuấn, bất đắc dĩ nói, “Cậu thật đúng là một đứa ngốc a.”
Mấy người họ đang lúc nói chuyện thì vào khách sạn, Mạnh Tuyên đang muốn tiếp tục nói gì đó thì phía trước truyền đến một giọng nói quen thuộc, nhất thời khiến y đem ý cười khoé miệng thu về.
“Tuyên, thật là đúng lúc.”
Y ngẩng đầu, chỉ thấy trước bàn đứng một người, hình như đang đặt phòng, mang theo kính mát thật to cười nhìn về phía bọn họ, chính là Quý Tử Hàn.
Đúng thật khéo, y nghĩ, y vừa mới đền thì người này đuổi tới rồi, khéo đến nổi khiến người khác hoài nghi ngay cả thời gian đều không cần, y lạnh nhạt gật đầu, “Xin chào, ngài Quý.”
Nụ cười chiềm đắm trong cưng chiều vừa rồi của Mạnh Tuyên khi sờ đầu Tả An Tuấn đương nhiên Quý Tử Hàn thấy được, thân thể gã cứng đờ trong chớp mắt liền khôi phục bình thường, chỉ chẳng qua ánh sáng đáy mắt dưới kính mát cũng rất lạnh, gã nhìn vẻ mặt ngu ngốc của Tả An Tuấn phía trước, không rõ người này vận may như thế nào tốt như vậy? Tìm sát thủ giết cậu có thể thu hút người của L, thật vất vả có thể liên lạc Phùng Ma, nhưng đương gia tổ chức kia công việc bận rộn, đẩy đi. Hiện giờ gã thật sự không tìm được người, chỉ có thể nghe bạn gã đề nghị thử một số lính mới vừa vào giới sát thủ, thật sự là ngẫm lại đã cảm thấy không cam lòng.
“Đi Tiểu Tuấn.” Mạnh Tuyên quét mắt nhìn gã lôi kéo Tả An Tuấn đi lên lầu, Quý Tử Hàn vừa vặn xong xuôi giấy tờ thủ tục, cũng đi theo, “Tuyên, anh ngày mai có sắp xếp không, tôi vừa nghe được có một nơi phong cảnh không tệ, cũng có thật nhiều chỗ chơi, có muốn cùng đi dạo hay không?”
“Chỗ để chơi?” Còn chưa chờ Mạnh Tuyên nói thì Tả An Tuấn bên cạnh mở miệng, đứng vững quay đầu lại, một đôi mắt sáng trong suốt nhìn gã, “Ở nơi nào, tôi cũng có thể đi không?”
Quý Tử Hàn dường như không nghĩ tới người này có thể nói tiếp, nhất thời có chút sợ run, đang muốn nói gì thì thấy Mạnh Tuyên thưởng cho người này một vố, “Tả An Tuấn, cậu ngày mai muốn quay phim không?” Nói xong cũng không nhìn phản ứng đáng thương của cậu, trực tiếp đá cho Doãn Mạch để anh đem người mang đi, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Quý Tử Hàn, nét mặt vẫn nhàn nhạt như cũ, “Tôi ngày mai không rảnh, muốn đi xem cậu ấy quay phim.”
“Có gì tốt để xem?” Quý Tử Hàn bất vi sở động [không động đậy], nhìn thoáng qua vẻ mặt oán hận của Tả An Tuấn, đáy lòng cực nhanh loé lên một suy nghĩ trong đầu, lập tức hoàn hồn kiên nhẫn khuyên, “Không đi dạo cũng được, chúng ta đã lâu không tán gẫu qua, không thì ngày mai tìm thời gian ngồi chung một chỗ tâm sự thật tốt, như vậy được không?”
Mạnh Tuyên suy nghĩ một chút, người này hiện giờ hình như còn chưa buông tha suy nghĩ mua sát thủ trong đầu, mà y gần đây đúng thật bị người này khiến cho có chút phiền, đúng là cần phải nói chuyện thật tốt một chút, tuy rằng có thể đoán trước hiệu quả không lớn nhưng vẫn là thử một lần, liền gật đầu, “Vậy được, ngày mai tôi đi đoàn phim xem, sau đó sẽ đi tìm cậu.”
Quý Tử Hàn lập tức cười gật đầu, “Vậy được, tôi ở quán bar đường bên cạnh chờ anh.”
“Được.” Mạnh Tuyên lên tiếng xoay người trở về phòng, sáng sớm hôm sau liền theo đoàn kịp đến hiện trường quay phim, cho tới công việc cũng rất thuận lợi, chỉ là sắp kết thúc thì xuất hiện chút vấn đề nhỏ, Tả An Tuấn chạy chậm đến trước mặt y, trưng ra một khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hoang mang.
“Như thế nào?” Mạnh Tuyên vùi ở trên ghế sa lon mỉm cười nhìn cậu, bọn họ quay chính là cảnh bên trong phòng, hiện giờ đang ở trong một khu nhà cao cấp.
“Tuyên,” Tả An Tuấn đứng ở trước mặt y nhìn y, gãi gãi đầu, “Đạo diễn nói phải hôn lưỡi, đó là gì? Tôi không hiểu.”
Mạnh Tuyên ngẩn ra, Tả An Tuấn ra nghề mới ba năm, lúc ban đầu là dựa vào đĩa nhạc để nổi tiếng, sau lại mới chuyển sang showbiz, làm qua vai phụ một hai bộ phim truyền hình, cho dù có cảnh hôn môi cũng là chuồn chuồn lướt nước (hời hợt), đoạn thời gian trước làm vai chính một bộ phim, phản ứng rất tốt, lúc này mới bị rất nhiều đạo diễn coi trọng mời quay, nhưng bộ phim kể là đặc công, cùng tình yêu không liên quan nhiều lắm, như vậy xem ra người này thật đúng là có thể được coi là ngây thơ.
Y lười biếng hướng sô pha làm ổ bên trong, nhìn thoáng qua vệ sĩ nào đó cũng đem lời nói vừa rồi nghe một chữ không sót, cười khoanh tay, tiếc nuối nói, “Tôi cũng không hiểu, chưa thử qua, cậu có thể đi hỏi một chút …” Y nói đến đây dừng một chút, thấy được người xa xa đi tới, cười đến càng thêm có chút hả hê, ngón tay đẹp mắt chỉ chỉ phía trước, “Này, đó không phải là Trương Lăng Trúc sao, cậu đi hỏi cậu ta một chút, cậu ta tuyệt đối biết, nói không chừng còn có thể dạy cho cậu.”
Không dùng biện pháp mạnh sẽ không có trò hay để nhìn, mắt phượng hẹp dài cong lên một độ cung đẹp mắt, như thế nào ngài vệ sĩ, lần này anh phải làm sao đây?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trương Lăng Trúc cúi đầu, tóc Lưu Hải [1] dài có chút rũ xuống, phủ lên con ngươi một chút, ánh mắt kia nhìn qua rất là thâm thuý xa xôi, hắn biết mình hiện giờ tim đập có chút quá nhanh, nhưng hắn không khống chế được.
Tả An Tuấn nghiêng đầu nhìn hắn, biểu cảm trên mặt trước sau như một, nhếch môi nở nụ cười, không chút suy nghĩ nói, “Tôi cũng thích anh a.”
Cơ thể Doãn Mạch cứng đờ, biểu cảm như trước, rất bình tĩnh quay đầu nhìn cậu. Nhịp tim của Trương Lăng Trúc chợt nhảy trật một nhịp, lập tức hít sâu một hơi để cho mình bình tĩnh, thấp giọng nói, “Tôi nói thích cùng cậu nói thích là không giống nhau.”
Tả An Tuấn kinh ngạc hỏi, “Chỗ nào không giống?” Cậu suy nghĩ một chút, đôi mắt xinh đẹp chớp mắt nhìn hắn, cười nói, “Nói ví dụ đi, tôi nghĩ anh một người rất tốt, ừm, anh cũng cảm thấy tôi không tệ có đúng hay không?”
Trương Lăng Trúc bị lời của cậu hỏi, có chút lăng lăng gật đầu.
“Ừm,” Tả An Tuấn lại suy nghĩ một chút, tiếp tục cười hỏi, “Lại ví dụ như tôi nghĩ cùng anh một chỗ thật vui vẻ, còn anh? Cũng nghĩ như vậy có đúng hay không?”
Trương Lăng Trúc bắt đầu nghĩ sự tình có chút không đúng, nhưng người này nói xong ngược lại không sai, liền tiếp tục gật đầu.
“Vậy là đúng rồi,” trên mặt Tả An Tuấn chợt mở ra một nụ cười rực rỡ, thần thái tung bay, “Thích của anh cùng thích của tôi rõ ràng là giống nhau mà, không giống chỗ nào?”
Trương Lăng Trúc triệt để ngây ngẩn cả người, sau đó rất nhanh hoàn hồn dồn sức mà lau mặt một cái, khoé miệng vẫn còn có chút giật giật, bày tỏ bị từ chối không thê thảm, thê thảm chính là sau khi mi bày tỏ người ta căn bản không biết mi đang bày tỏ. Hắn nghĩ có cần phải cho người này một lớp phổ cập tri thức một chút, thuận tiện giải thích cho cậu một chút về – tình yêu, hoặc là … Hoặc là … Hắn nhìn người này, suy nghĩ rốt cuộc có muốn trực tiếp hạ biện pháp mạnh lăn lên giường ăn sạch sẽ hay không.
Hắn ho khan một tiếng, nỗ lực hướng cậu giải thích, còn chưa mở miệng Doãn Mạch một bên thì trầm mặc đứng lên. Tả An Tuấn kinh ngạc nhìn anh, “Mạch, anh muốn đi đâu?”
“Ăn.” Doãn Mạch lạnh nhạt phun ra hai chữ, bình tĩnh đi ra phía ngoài.
“A, tôi cũng đi, chờ tôi một chút.” Trước mắt Tả An Tuấn sáng ngời, lập tức đứng dậy, trước khi đi còn không quên đi gọi người đại diện của cậu, “Tuyên, anh có đi không?”
Mạnh Tuyên vẫn như cũ tựa ở trên khung cửa, mắt phượng hẹp dài hơi híp, ý vị thâm trường nhìn bóng lưng Doãn Mạch, cười trả lời, “Cậu đi trước, một hồi tôi đi qua tìm cậu.”
“Được.” Tả An Tuấn đối với y cười cười, bước nhanh đuổi theo Doãn Mạch, đi tới bên cạnh anh ngẩng đầu lên nhìn anh, đáy mắt trong suốt một mảnh, cười đề nghị, “Mạch, chúng ta đi ăn hải sản chứ? Tôi muốn ăn hải sản.”
Doãn Mạch nghiêng đầu nhìn đáy mắt không chứa chút tạp chất của cậu, trầm mặc gật đầu, thuận tiện đem đường nhìn quay lại tiếp tục trầm ổn đi về phía trước, vẫn tốt, anh nghĩ, vẫn tốt thứ ánh mắt này tạm thời vẫn ở trên người của anh, tạm thời vẫn chưa có rời anh mà đi, việc này chẳng biết lúc nào lại thành ngọn nguồn an tâm của anh.
Mạnh Tuyên nhìn bóng dáng của bọn họ biến mất ở chỗ quẹo sau đó hướng khách phòng nhìn lướt qua, lúc này mới thấp giọng nở nụ cười, cười đến cả người đều run rẩy nhẹ, mắt phượng hẹp dài cong lên một độ cong đẹp mắt, nhìn qua tâm tình rất tốt, thú vị, thật sự là rất thú vị.
Lúc Tả An Tuấn đuổi theo ra ngoài thì vẻ mặt của Trương Lăng Trúc dữ tợn một chút, một lát sau mới khôi phục dáng vẻ như trước, có chút bất đắc dĩ nhìn y, cười khổ, “Anh có thể đừng cười hay không.”
“Không được, đây thật sự là rất buồn cười,” Mạnh Tuyên đóng cửa lại đi trở về ngồi ở trên ghế sa lon, hơi có chút nhìn hả hê nhìn hắn, “Này, mấy lần tỏ tình trước đều là bị cắt ngang như vậy?”
Trương Lăng Trúc ai ai thở dài, hắn ngồi xuống đối diện, “Không khác mấy, dù sau người kia có thể tìm ra các loại lý do kỳ kỳ quái quái, nhưng hết lần này tới lần khác …”
“Nhưng mà lại trăm lần thử vẫn không được,” Mạnh Tuyên không đợi hắn nói xong liền tiếp nối, cơ thể thả lỏng dựa về phía sau, hai tay đan vào nhau cười nói tiếp, “Tiểu Tuấn cậu ấy rất đơn giản, đặc biệt dễ lừa cũng đặc biệt dễ hiểu.”
“Nhưng người đứng bên cạnh cậu ấy lại không đơn giản,” Trương Lăng Trúc tiếp tục than thở, ngửa đầu tựa ở trên lưng ghế sa lon, nháy cũng không nháy mắt nhìn trần nhà, trầm mặc một chút mới nói, “Anh cũng nhìn ra vấn đề có đúng hay không?”
“Ừ,” Mạnh Tuyên nhìn hắn, mắt phượng hẹp dài vẫn còn ý cười chưa tan, “Thái độ cư xử của anh ta với đối tượng bảo hộ hình như có chút biến chất, loại muốn chiếm làm của riêng này không phải vệ sĩ nên có.”
“Đúng vậy,” thần sắc dưới đáy mắt Trương Lăng Trúc trầm sâu chút, nhẹ giọng nói, “Chúng ta đều đã nhìn ra, chỉ là bản thân anh ta hình như cũng không biết, cho nên tôi mới muốn tiên hạ thủ vi cường*, nhưng ai ngờ …” [ra tay trước thì chiếm được lợi thế]
Mạnh Tuyên lại bật cười, lòng tốt đề nghị, “Cậu có thể tiếp tục đuổi theo giải thích rõ cùng Tiểu Tuấn, chỉ cần cậu kiên nhẫn chút cậu ấy sẽ hiểu.”
“Anh khẳng định?” Trương Lăng Trúc ngồi dậy liếc y một cái, hoài nghi hỏi, “Vậy tôi bắt đầu nói cho cậu ấy biết tình yêu là gì có đúng hay không?”
“Vậy cũng không đến nổi,” Mạnh Tuyên nói, “Nếu như cậu điều tra qua tư liệu của cậu ấy thì sẽ biết cậu ấy có một anh trai, chuyện tình cảm của người kia lúc trước từng bị truyền thông truyền đi sôi sùng sục, cậu chỉ cần nói với cậu ấy lòng yêu mến của cậu đối với cậu ấy giống như lòng yêu mến của anh trai cậu ấy đối với người yêu của anh trai cậu ấy thì Tiểu Tuấn sẽ hiểu.”
Đúng là hiện giờ Trương Lăng Trúc theo đuổi Tả An Tuấn, về phần chuyện lúc trước của người này hắn không quan tâm, hiện giờ có chút vô cùng kinh ngạc, “Anh cậu ấy?”
Trương Lăng Trúc “A” một tiếng nhất thời bừng tỉnh, “Thì ra là người yêu mới của Hướng Triết Dạ, hèn chi tên quen thuộc như vậy …” Hắn một mực làm ăn ở Châu Âu, Hướng Triết Dạ ở Châu Âu có thể nói là nhân vật nổi tiếng, cho dù người nọ hiện giờ đang ở Trung Quốc phát triển thị trường thì tin đồn vẫn sẽ truyền đi kịp thời, hắn đương nhiên là nghe nói qua.
“Chẳng qua, tôi nhớ là người yêu mới của Hướng Triết Dạ bị tạc nổ sau đó hắn ta liền quay về cuộc sống trước kia, tin đồn sẽ không từng cắt đứt, xu thế bội thu so với trước đây càng thêm lợi hại, hey,” hắn hoài nghi hỏi, “Anh xác định ác ma kia có yêu Tang Minh Triệt?”
“Bất kể chuyện gì cũng không phải chỉ nhìn mặt ngoài,” nụ cười trên mặt Mạnh Tuyên như trước, ngược lại ánh mắt phiêu xa chút, “Người đàn ông kia nói không chừng từ ngày đó lúc Tang Minh Triệt gặp chuyện không may cũng đã điên rồi …” Y nói đứng dậy đi ra phía ngoài, mở rộng cửa còn không quên quay đầu lại liếc hắn một cái, “Cậu không đi sao?”
“Không đi,” Trương Lăng Trúc dùng ngón tay gõ huyệt Thái Dương của mình, cười nói, “Nếu tôi muốn một biện pháp tốt đem người nọ từ bên cạnh cậu ấy chuyển đi, không thì tôi chỉ có thể cố gắng làm việc.”
“A, nói cũng phải …”
Tả An Tuấn và Doãn Mạch đi tiệm hải sản thoả thoả mãn mãn ăn một bữa tiệc lớn hải sản, Mạnh Tuyên trên đường sang ngồi xuống ở bên cạnh bọn họ, cũng sung sướng ăn một bữa, lại cùng bọn họ ở bên ngoài đi dạo một chút, thưởng thức cảnh đêm một chút, lúc này mới hướng quay về, Doãn Mạch trầm mặc nhìn khách sạn càng ngày càng gần, lòng suy tính người đàn ông kia đang ở chỗ này có khả năng bao nhiêu. Mạnh Tuyên quét mắt nhìn anh một cái, đi tới bên cạnh anh cười nói, “Cậu ta nói phải đi về chấn chỉnh lại, tôi nghĩ khả năng cậu ta ở đó không lớn.”
Bản thân Doãn Mạch đang suy tư chuyện này, nghe vậy cũng không chú ý đến ý tứ trong lời nói của y, theo bản năng gật đầu, ngay sau đó mới phát hiện không hợp lý, con ngươi màu lam đậm sâu chút, anh hình như … Bị người nhìn thấu. Thông thường việc này đối với người qua lại ở thế giới đen tối mà nói tuyệt đối không phải một hiện tượng tốt, sẽ mất mạng.
Ngược lại Mạnh Tuyên không biết, y thấy người này sau khi gật đầu thì không nhịn được thấp giọng nở nụ cười, ừm, đúng thật thú vị.
“Tuyên,” Tả An Tuấn không hiểu quay đầu lại nhìn y, “Anh làm sao vậy?”
“Không có gì,” Mạnh Tuyên nở nụ cười một hồi mới giương mắt nhìn cậu, “Hey, Tiểu Tuấn, cậu thật sự hiểu thích trong miệng Trương Lăng Trúc vừa nãy là chỉ gì không?”
Tả An Tuấn ngoan ngoãn gật đầu, “Biết a, thế nào?”
Mạnh Tuyên nhận thấy được hơi thở trên thân người nào đó ở bên cạnh phát ra có chút lạnh, liền cười đưa tay xoa xoa đầu Tả An Tuấn, bất đắc dĩ nói, “Cậu thật đúng là một đứa ngốc a.”
Mấy người họ đang lúc nói chuyện thì vào khách sạn, Mạnh Tuyên đang muốn tiếp tục nói gì đó thì phía trước truyền đến một giọng nói quen thuộc, nhất thời khiến y đem ý cười khoé miệng thu về.
“Tuyên, thật là đúng lúc.”
Y ngẩng đầu, chỉ thấy trước bàn đứng một người, hình như đang đặt phòng, mang theo kính mát thật to cười nhìn về phía bọn họ, chính là Quý Tử Hàn.
Đúng thật khéo, y nghĩ, y vừa mới đền thì người này đuổi tới rồi, khéo đến nổi khiến người khác hoài nghi ngay cả thời gian đều không cần, y lạnh nhạt gật đầu, “Xin chào, ngài Quý.”
Nụ cười chiềm đắm trong cưng chiều vừa rồi của Mạnh Tuyên khi sờ đầu Tả An Tuấn đương nhiên Quý Tử Hàn thấy được, thân thể gã cứng đờ trong chớp mắt liền khôi phục bình thường, chỉ chẳng qua ánh sáng đáy mắt dưới kính mát cũng rất lạnh, gã nhìn vẻ mặt ngu ngốc của Tả An Tuấn phía trước, không rõ người này vận may như thế nào tốt như vậy? Tìm sát thủ giết cậu có thể thu hút người của L, thật vất vả có thể liên lạc Phùng Ma, nhưng đương gia tổ chức kia công việc bận rộn, đẩy đi. Hiện giờ gã thật sự không tìm được người, chỉ có thể nghe bạn gã đề nghị thử một số lính mới vừa vào giới sát thủ, thật sự là ngẫm lại đã cảm thấy không cam lòng.
“Đi Tiểu Tuấn.” Mạnh Tuyên quét mắt nhìn gã lôi kéo Tả An Tuấn đi lên lầu, Quý Tử Hàn vừa vặn xong xuôi giấy tờ thủ tục, cũng đi theo, “Tuyên, anh ngày mai có sắp xếp không, tôi vừa nghe được có một nơi phong cảnh không tệ, cũng có thật nhiều chỗ chơi, có muốn cùng đi dạo hay không?”
“Chỗ để chơi?” Còn chưa chờ Mạnh Tuyên nói thì Tả An Tuấn bên cạnh mở miệng, đứng vững quay đầu lại, một đôi mắt sáng trong suốt nhìn gã, “Ở nơi nào, tôi cũng có thể đi không?”
Quý Tử Hàn dường như không nghĩ tới người này có thể nói tiếp, nhất thời có chút sợ run, đang muốn nói gì thì thấy Mạnh Tuyên thưởng cho người này một vố, “Tả An Tuấn, cậu ngày mai muốn quay phim không?” Nói xong cũng không nhìn phản ứng đáng thương của cậu, trực tiếp đá cho Doãn Mạch để anh đem người mang đi, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Quý Tử Hàn, nét mặt vẫn nhàn nhạt như cũ, “Tôi ngày mai không rảnh, muốn đi xem cậu ấy quay phim.”
“Có gì tốt để xem?” Quý Tử Hàn bất vi sở động* [không động đậy], nhìn thoáng qua vẻ mặt oán hận của Tả An Tuấn, đáy lòng cực nhanh loé lên một suy nghĩ trong đầu, lập tức hoàn hồn kiên nhẫn khuyên, “Không đi dạo cũng được, chúng ta đã lâu không tán gẫu qua, không thì ngày mai tìm thời gian ngồi chung một chỗ tâm sự thật tốt, như vậy được không?”
Mạnh Tuyên suy nghĩ một chút, người này hiện giờ hình như còn chưa buông tha suy nghĩ mua sát thủ trong đầu, mà y gần đây đúng thật bị người này khiến cho có chút phiền, đúng là cần phải nói chuyện thật tốt một chút, tuy rằng có thể đoán trước hiệu quả không lớn nhưng vẫn là thử một lần, liền gật đầu, “Vậy được, ngày mai tôi đi đoàn phim xem, sau đó sẽ đi tìm cậu.”
Quý Tử Hàn lập tức cười gật đầu, “Vậy được, tôi ở quán bar đường bên cạnh chờ anh.”
“Được.” Mạnh Tuyên lên tiếng xoay người trở về phòng, sáng sớm hôm sau liền theo đoàn kịp đến hiện trường quay phim, cho tới công việc cũng rất thuận lợi, chỉ là sắp kết thúc thì xuất hiện chút vấn đề nhỏ, Tả An Tuấn chạy chậm đến trước mặt y, trưng ra một khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hoang mang.
“Như thế nào?” Mạnh Tuyên vùi ở trên ghế sa lon mỉm cười nhìn cậu, bọn họ quay chính là cảnh bên trong phòng, hiện giờ đang ở trong một khu nhà cao cấp.
“Tuyên,” Tả An Tuấn đứng ở trước mặt y nhìn y, gãi gãi đầu, “Đạo diễn nói phải hôn lưỡi, đó là gì? Tôi không hiểu.”
Mạnh Tuyên ngẩn ra, Tả An Tuấn ra nghề mới ba năm, lúc ban đầu là dựa vào đĩa nhạc để nổi tiếng, sau lại mới chuyển sang showbiz, làm qua vai phụ một hai bộ phim truyền hình, cho dù có cảnh hôn môi cũng là chuồn chuồn lướt nước (hời hợt), đoạn thời gian trước làm vai chính một bộ phim, phản ứng rất tốt, lúc này mới bị rất nhiều đạo diễn coi trọng mời quay, nhưng bộ phim kể là đặc công, cùng tình yêu không liên quan nhiều lắm, như vậy xem ra người này thật đúng là có thể được coi là ngây thơ.
Y lười biếng hướng sô pha làm ổ bên trong, nhìn thoáng qua vệ sĩ nào đó cũng đem lời nói vừa rồi nghe một chữ không sót, cười khoanh tay, tiếc nuối nói, “Tôi cũng không hiểu, chưa thử qua, cậu có thể đi hỏi một chút …” Y nói đến đây dừng một chút, thấy được người xa xa đi tới, cười đến càng thêm có chút hả hê, ngón tay đẹp mắt chỉ chỉ phía trước, “Này, đó không phải là Trương Lăng Trúc sao, cậu đi hỏi cậu ta một chút, cậu ta tuyệt đối biết, nói không chừng còn có thể dạy cho cậu.”
Không dùng biện pháp mạnh sẽ không có trò hay để nhìn, mắt phượng hẹp dài cong lên một độ cung đẹp mắt, như thế nào ngài vệ sĩ, lần này anh phải làm sao đây?