Tả An Tuấn vừa kết thúc loạt cảnh quay phim mới vốn còn có thật nhiều bảng thông báo phải đến, chẳng qua cậu bị thương, Mạnh Tuyên liền đem hoạt động lúc sau đều huỷ bỏ, chỉ còn lại buổi họp báo phim mới mấy ngày sau, vì vậy siêu sao nào đó trong khoảng thời gian này rất rảnh rỗi, luôn nghĩ chạy ra ngoài chơi, đáng tiếc vệ sĩ của cậu và người đại diện trông kỹ, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn làm ổ ở nhà dưỡng thương. Nhưng mà cũng may có hai chuyện khiến cậu vui mừng, một là con chim bồ câu rốt cuộc nhớ lại cậu, buổi sáng hôm kia cậu rời giường thì chợt nghe thấy nó kêu cậu một cách vui mừng, cậu nhất thời vô cùng vui vẻ, nắm một vốc thức ăn bồ câu ném vào, lòng tràn đầy vui mừng nhìn chằm chằm nó ăn, còn không quên ở một bên đọc lảm nhảm, “Món Ngon mày yên tâm, trong khoảng thời gian này tao đều sẽ cùng mày, cho nên mày sẽ không đem tao quên nữa.”
Con bồ câu nào đó thấy thức ăn tới, lập tức vùi đầu bắt đầu ăn.
Siêu sao nào đó sung sướng gọi, “Món Ngon.”
Tiếp tục ăn.
“Món ngon?”
Tiếp tục, cũng không ngẩng đầu lên.
Siêu sao nào đó thương tâm, lo lắng ngẩng đầu, “Mạch, anh nói Món Ngón có phải mắc chứng dễ quên hay không?”
Doãn Mạch mắt lạnh ở một bên nhìn, không nói lời nào, không để ý tới bọn họ quay đầu đi nấu cà phê, chỉ chốc lát sau mùi hương tinh khiết của cà phê lan tràn ra, Tả An Tuấn ngửi một cái, lập tức đứng dậy, trong khoảng thời gian này chuyện thứ hai khiến cậu vui vẻ, vệ sĩ của cậu bỗng nhiên thay đổi rất dễ nói chuyện, chỉ cần cậu muốn uống cà phê, người này sẽ đi nấu.
Doãn Mạch nhìn lướt qua ánh mắt sáng lên bên cạnh, lại rơi vào trầm tư, anh đã liên tục nhiều ngày một mực suy tính vấn đề, người nọ là người ngu ngốc, tình thương quá thấp, để anh giải thích yêu một người là cảm giác gì quá khó khăn, cho nên sẽ đổi một biện pháp, anh nghĩ người này nếu nhạy cảm để ý đến phạm vi của bản thân như thế vậy thì anh bắt tay hành động vào nơi này, khiến tiềm thức người này đem anh coi như một bộ phận trong phạm vi của bản thân, đến lúc đó chỉ cần anh không bên cạnh người này liền sẽ cảm thấy khó chịu, như vậy thì anh thành công một nửa.
Cho nên anh càng nghĩ biện pháp tốt nhất chính là khiến người này có thể thành công ở bên cạnh anh dưới tình huống lúc ngủ, cứ thế mãi mục đích của anh liền đạt tới, nhưng hiện giờ một là anh không có lý do gì có thể để cho người này cùng anh ngủ ở trên một chiếc giường, hai là Trương Lăng Trúc tuỳ thời sẽ trở về, mà ba là sau khi vết thương người này lành lại phải trải qua những ngày bận rộn, cơ hội của anh cũng liền nhỏ rất nhiều.
Bởi vậy anh suy tư mấy ngày sau cùng cũng chỉ nghĩ đến một biện pháp, tuy rằng việc đó cùng phong cách trước sau như một của anh không giống, nhưng gặp được một người như vậy anh cũng không có biện pháp, chỉ có thể hạ sách* [kế dở] này.
Tả An Tuấn đương nhiên không biết vệ sĩ của cậu đang làm chủ ý gì, cậu thoả mãn uống một ly cà phê sau đó thì như thường ngày lấy lòng đi cọ cơm, chuẩn bị thuyết phục người này đồng ý cậu đi ra ngoài chơi.
Doãn Mạch nhìn ánh mắt sáng trông suốt của cậu liền gật đầu, Tả An Tuấn nhất thời hoan hô một tiếng, cầm mũ lưỡi trai và kính mát đã chuẩn bị xong từ lâu đi ra cửa, hai người ở bên ngoài chơi cả ngày, đến khuya mới trở lại biệt thự, Doãn Mạch nhìn người ngồi ở trên ghế sa lon loay hoay một ít đồ chơi mới mua về, lạnh nhạt nói, “Khát hay không? Tôi đi lấy nước ép hoa quả.”
Tả An Tuấn lập tức gật đầu, đường nhìn vẫn không có từ trên tay dời đi, Doãn Mạch liền quay đầu đi phòng bếp, anh đem nước ép trái cây đổ vào tốt, nhìn thuốc ngủ trong tay ngày hôm nay người nọ không chú ý mua, lấy ra một viên nghiền nát bỏ vào, thản nhiên đi ra ngoài đem nước ép trái cây đặt ở trước mặt cậu.
Tả An Tuấn tiện tay nhận lấy, ngửa đầu uống một hớp lớn, Doãn Mạch ở đối diện cậu ngồi xuống, cùng người này tuỳ ý trò chuyện, chỉ chốc lát sau thì thấy nước ép trái cây trong tay cậu uống xong, anh đợi, thấy người này chính là một dáng vẻ vẻ mặt sáng láng, nhịn không được hỏi, “Cậu không mệt?”
“Không mệt a,” Tả An Tuấn nói xong ngẩng đầu nhìn thời gian một chút, “Oh, thời gian còn sớm mà, tôi vẫn không mệt, anh mệt?”
“Không có.” Doãn Mạch mặt không thay đổi trả lời, nghĩ thầm không lẻ để ít? Anh nhìn cái ly không trước mặt, thản nhiên đứng dậy, “Tôi rót một ly nước ép trái cây cho cậu nữa.”
“Được,” có người vì mình phục vụ đương nhiên Tả An Tuấn thật vui vẻ, còn không quên khen ngợi một câu, “Mạch, anh thật sự là người tốt.”
Doãn Mạch lạnh nhạt lên tiếng, cước bộ liên tục, ngay cả cảm giác áy náy cũng không có, một lần nữa rót một ly nước trái cây, lần thứ hai ném vào một viên thuốc ngủ, ra phòng bếp.
Tả An Tuấn không nghi ngờ anh, lại uống toàn bộ, sau đó tiếp tục loay hoay vài thứ kia, mắt trong veo sáng lấp lánh, tinh thần mười phần. Doãn Mạch lại đợi một hồi, “Cậu không mệt?”
“Không mệt a, làm sao vậy?”
“…” Doãn Mạch trầm mặc, tiếp tục đứng dậy, “Không việc gì, tôi lại rót cho cậu một ly nước ép trái cậy.”
“Ờ, được.”
Doãn Mạch vào phòng bếp, lấy thuốc ra nhìn cẩn thận một lần, xác nhận là thuốc ngủ liền lại bỏ thêm một viên, lòng vòng lặp đi lặp lại như vậy, chờ anh mắt thấy người này uống bốn viên sau đó vẫn như cũ không có thay đổi gì thì không lại tiếp tục gia tăng nữa, anh nghĩ người này sẽ không phải là thể chất tương đối đặc thù cho nên tác dụng thuốc phát tán chậm chứ? Anh nghĩ rất có thể, liền kiên nhẫn chờ, chờ người này thời gian đã sớm ngủ cũng qua hừng đông thì đứng dậy đi phòng ngủ của cậu, anh vốn cho là dưới tác dụng của thuốc người này đã rơi vào ngủ say, nhưng anh không nghĩ tới anh vừa bước vào chợt nghe đến trên giường truyền đến một giọng nói, “Ai?”
Giọng nói này có chút trầm thấp, một chút buồn ngủ bên trong cũng không có, khiến anh theo bản năng nhớ tới hình ảnh lần trước ở hẻm nhỏ nhìn thấy người này, anh vẫn luôn biết người này đối phạm vị của bản thân rất cảnh giác, lại không nghĩ rằng có thể cảnh giác đến mức khi anh vừa xuất hiện là có thể lập tức phát giác.
“Tả An Tuấn đưa tay mở đèn đầu giường, nhìn người, nét mặt hơi dừng lại, “Mạch, làm sao vậy, có chuyện gì sau?”
“Không có việc gì,” Doãn Mạch thản nhiên trả lời, “Bên ngoài trời mưa, sang đây đắp chăn cho cậu.”
Tả An Tuấn hướng phía ngoài nhìn một chút, bừng tỉnh hiểu ra gật đầu, “Oh, không sao, tôi không lạnh, ha ha.”
“Vậy là được rồi.” Doãn Mạch vẫn như cũ rất thản nhiên, quay đầu liền đi ra ngoài, trước khi đi còn nghe được giọng nói thầm của người này “Vậy mà trời mưa”, anh đóng cửa lại, thở ra một hơi, vẫn tốt trời mưa như anh nghĩ, nếu không thật đúng là không biết tìm lý do gì.
Trận mưa này mãi cho đến ngày thứ hai cũng không có dứt, siêu sao nào đó đương nhiên không thể đi ra ngoài, Doãn Mạch ăn xong điểm tâm sau đó nhìn lướt qua một góc quầy bar ở biệt thự, hơi chút suy tư một chút, mỗi người sau khi uống say biểu hiện đều không giống, có vài người uống say ngã xuống đất liền ngủ, mà có vài người lại sẽ tranh luận ầm ĩ, chính là không biết người này sau khi uống say sẽ là phản ứng gì, chẳng qua bây giờ cũng có thể thử một chút.
Anh đi tới ngồi xuống, đầu tiên là nhìn một chút quầy rượu phong phú, lúc này mới ngẩng đầu nhìn dáng vẻ hiểu kỳ của Tả An Tuấn, “Muốn uống rượu không, tôi điều chế cho cậu uống.”
Trước mắt Tả An Tuấn sáng ngời, nhất thời chạy vội tới, gương mặt ngưỡng mộ, “Thì ra Mạch còn có thể điều chế rượu a, thật là lợi hại.”
Doãn Mạch không đáp, tự mình bắt đầu điều chế. Tả An Tuấn chớp mắt trong suốt nhìn anh, đến lúc người này rót một ly ở trước mặt cậu lại không có động tác gì thì không hiểu hỏi, “Mạch, anh không uống sao?”
Doãn Mạch nhìn cậu một cái, lại rót cho mình một ly, nghĩ thầm du sào tửu lượng của anh tốt, chắc chắn sẽ không say.
Tả An Tuấn thấy thế vẻ mặt liền vui vẻ cầm lấy cái ly của mình cùng anh chạm một cái, uống.
Vì vậy hôm nay Mạnh Tuyên ở nhà rảnh rỗi buồn chán đến tìm bọn họ thì, đập vào mi mắt đầu tiên chính là trên quầy bar chi chít rậm rạp vỏ chai rượu, nhãn hiệu gì đều có, y ngẩn ra, nhất thời cười đi tới, “Hai vị thật hăng hái a.”
Tả An Tuấn thấy y sang rất là vui mừng, đem cái ly trong tay đưa tới, “Tuyên, anh tới rồi, có muốn uống hay không, Mạch pha rượu.”
Mạnh Tuyên đầu tiên là nhìn lướt qua gương mặt không chút thay đổi ngồi đối diện bọn họ tay lại cầm lấy chai rượu gần trán vệ sĩ nào đó, lúc này mới cầm lấy uống một ngụm, nhướng mi lên, “Mạnh như vậy?” Mắt phượng đẹp mắt của y vòng vo chuyển, nhất thời nhìn có chút hả hê nở nụ cười, “Ừm, ngài vệ sĩ, anh có biết trên đời này có một loại người sinh ra chính là ngàn ly không say hay không?”
Con ngươi màu lam đậm của Doãn Mạch lúc này mới có chút phản ứng, theo bản năng nhìn về phía gương mặt không có chuyện gì của Tả An Tuấn, lại nhìn Mạnh Tuyên, ý kia rất rõ ràng — cậu đừng nói cho tôi là cậu ấy.
“Chúc mừng anh đã đoán đúng.” Mạnh Tuyên nói, nằm ở trên người Tả An Tuấn nhất thời một trận cười nhẹ, cười đến cả người đều đang run rẩy, nghĩ thầm điều này thật sự là rất thú vị, y nở nụ cười một lúc lâu mới giương mắt nhìn anh, cũng không quan tâm sau khi nghe được đáp án con ngươi trở nên lạnh băng, cười vỗ vỗ vai Tả An Tuấn, “Tiểu Tuấn chúng ta tuy rằng chỉ số thông minh không quá cao, nhưng ưu điểm trên người còn rất nhiều, đương nhiên đây là thứ anh nhìn chính là không phải điểm tốt, hửm?”
Doãn Mạch không đáp, ngón tay đang chống trên trán đổi thành xoa, anh nghĩ huyết Thái Dương của anh đau lợi hại hơn nữa.
“Tuyên, anh đang nói gì?” Tả An Tuấn dáng vẻ mờ mịt nhìn y, một khuôn mặt nhỏ nhắn rất là bối rối, “Đã đoán đúng cái gì?”
“Không có việc gì, cậu không cần biết,” Mạnh Tuyên cười xoa xoa đầu của cậu, “Buổi tối muốn ăn gì, tôi làm cho cậu.”
Tả An Tuấn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cười đến vẻ mặt rực rỡ, “Tôi muốn ăn lẩu.”
“Được, chúng ta đây liền ăn lẩu, ừm, tôi đi chuẩn bị một chút.” Mạnh Tuyên cười đứng dậy chuẩn bị đi ra phía ngoài, Tả An Tuấn thấy thế vội vàng đuổi theo, “Tôi đi giúp anh,” cậu nhắm mắt theo đuôi* đi theo, bỗng nhiên cảm giác thiếu gì đó, nhìn lại vệ sĩ của cậu mặt vẫn như cũ không thay đổi ngồi, không khỏi vô cùng kinh ngạc, “Mạch, anh không đi sao?”
[rập khuôn theo kẻ khác; diệc bộ diệc xu, ví với bản thân không có chủ đích riêng, hoặc là muốn lấy lòng người khác mà mọi việc đều nghe theo người khác]
Doãn Mạch không đáp, ngược lại Mạnh Tuyên mở miệng trước, “Không cần phải xen vào anh ta, ngày hôm nay đoán chứng anh ta — không có ăn uống gì.”
“Vì sao a?”
“Ừm, đại khái trong lòng không tốt đi.”
“Ơ, đây cũng là vì sao?”
“Ha ha, việc này a,” Mạnh Tuyên cười đi ra ngoài, bước ra cửa phòng thì vô ý nhìn lướt qua người trong nhà, khe khẽ lên tiếng thổi nhẹ sang, “Có lẽ là bởi vì liên quan đến trời mưa.”
“Oh.”
“Hey, Tả An Tuấn.”
“Hửm?”
“Cậu thật là một người có tài a …”
Tiếng nói dần dần nghe không rõ nữa, Doãn Mạch xoa trán đứng dậy đi phòng bếp vì bản thân rót một ly trà tỉnh rượu, bưng ngồi ở trên ghế sa lon, lấy điện thoại di động ra gọi một số điện thoại, bên kia rất nhanh tiếp nối, truyền tới một giọng nói từ tính trầm thấp, “Ừm, có việc?”
Doãn Mạch nhàn nhạt uống trà, mặt không thay đổi, “Tôi muốn một loại thuốc, khiến người uống sau đó có thể ngủ ngay lập tức.”
Người nọ nở nụ cười, “Thế nào, anh mất ngủ? Thuốc ngủ không tác dụng?”
“Không tác dụng,” Doãn Mạch lạnh nhạt đáp, còn không quên bỏ thêm một câu, “Không phải tôi dùng.” Người này chính là người điều chế thuốc bên trong viên đạn của anh, bọn họ có ba tổ chức cùng gốc rễ, anh quản lý vệ sĩ, mà người này quản lý tình báo, còn một người quản lý sát thủ, chẳng qua bởi vì người này thân phận đặc thủ không dễ lộ diện, cho nên người trong giới cho rằng lão đại của vệ sĩ và tình báo phía sau màn đều là anh.
“Oh,” người nọ tiếp tục cười, cũng không đi hỏi rốt cuộc ai dùng, chỉ nói, “Dùng thuốc mê được rồi.”
Doãn Mạch lên tiếng, “Tốt nhất số lượng nhiều hơn chút, có thể lập tức thấy hiệu quả.”
“Như vậy a,” người nọ suy nghĩ một chút, “Vậy tốt nhất dùng thuốc tiêm, dạ dày có thời gian tiêu hoá.”
Doãn Mạch suy nghĩ một chút, gật đầu, “Được, mau chóng đưa tới cho tôi.”
“Ừ, đã biết.”
Doãn Mạch liền cúp điện thoại, người bạn này của anh chế ra thuốc luôn luôn rất lợi hại, lần này tuyệt đối không có vấn đề.
Vì vậy vài ngày sau Tả An Tuấn ngồi ở đầu giường để cho vệ sĩ của cậu vì cậu đổi thuốc lúc thấy người này lấy ra một ống thuốc chích hướng cánh tay của cậu đánh một cái, cậu nhất thời vô cùng kinh ngạc, “Mạch, đây là gì?”
“Giảm nhiệt,” giọng nói của Doãn Mạch vô cùng bình tĩnh, “Phòng ngừa bị nhiễm.”
Tả An Tuấn ngoan ngoãn gật đầu, nhìn người này đem toàn bộ thuốc tiêm vào tất cả, lại đem băng vải tỉ mỉ quấn tốt, sau đó liền không có phản ứng. Một phút trôi qua, hai phút trôi qua, mười phút trôi qua, nửa giờ trôi qua … Cậu nghiêng đầu, “Mạch, còn việc gì không?”
“…” Doãn Mạch trầm mặc, nghĩ thầm chẳng lẽ cơ thể người này một phần là máu thịt cấu thành, những thứ khác đều là máy móc sao? Cậu thật ra vốn là người máy đúng không?
“Có.” Anh nói, thản nhiên đưa tay ở trên người cậu nhéo nhéo, lại chưa từ bỏ ý định lấy ra con dao ở ngón tay cậu vẽ một đường, thấy chảy máu lại lấy ra băng keo vết thương dán vào vì cậu dán lên, khi dưới ánh mắt kinh ngạc không giải thích được của cậu liền quay đầu đi ra ngoài.
Hoàn hảo anh nghĩ, anh cũng không có lòng tin gì có thể cùng một người máy XXOO, chẳng qua để ngừa lỡ như anh lúc nửa đêm lần thứ hai đi phòng của cậu nhìn một chút, tiếp đó lại nghe được giọng nói kia, “Ai?”
“Không có việc gì,” Doãn Mạch bình tĩnh nói, “Trời mưa, đắp chăn cho cậu.”
“Ơ?” Tả An Tuấn hướng phía ngoài nhìn một chút, “Không có rơi a.”
“Mới vừa dừng.”
“Oh, tôi không sao, không lạnh, ha ha.”
“Ừm.” Doãn Mạch bình tĩnh đi ra ngoài, con ngươi màu lam đậm híp một cái, anh vốn cũng không tin anh không giải quyết được người này!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đến một tiểu kịch trường lâu quá không gặp ~~~
Doãn Mạch mặt không thay đổi ngồi ở trên ghế sa lon.
Thường mỗ từ một bên đi qua, nghe được giọng nói của anh: Cậu ấy rốt cuộc là một chủng loại gì?
Thường mỗ: Ô, anh gào?
Doãn Mạch không nhìn tới, tiếp tục tự hỏi.
Thường mỗ: Này!
Doãn Mạch tiếp tục tự hỏi.
Thường mỗ: Này!
Doãn Mạch tự hỏi rốt cuộc có kết luận, lập tức đứng dậy: Thật sự không được, tôi sẽ dùng cưỡng ép!
Thường mỗ bừng tỉnh: Cưỡng ép? Cậu ấy có thể đem anh phá huỷ.
Doãn Mạch rốt cuộc nhìn thoáng qua sinh vật trước mặt: Là cậu ấy?
Thường mỗ gật đầu: Là cậu ấy.
Doãn Mạch lạnh nhạt.
Thường mỗ gật đầu: Là cậu ấy.
Doãn Mạch:?
Thường mỗ gật đầu: Là cậu ấy.
Doãn Mạch:!
Thường mỗ gật đầu sau cùng: Thật đó.
Doãn Mạch một lần nữa ngồi xuống: Cậu ấy rốt cuộc là giống loại gì?
Thường mỗ: …
Tả An Tuấn vừa kết thúc loạt cảnh quay phim mới vốn còn có thật nhiều bảng thông báo phải đến, chẳng qua cậu bị thương, Mạnh Tuyên liền đem hoạt động lúc sau đều huỷ bỏ, chỉ còn lại buổi họp báo phim mới mấy ngày sau, vì vậy siêu sao nào đó trong khoảng thời gian này rất rảnh rỗi, luôn nghĩ chạy ra ngoài chơi, đáng tiếc vệ sĩ của cậu và người đại diện trông kỹ, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn làm ổ ở nhà dưỡng thương. Nhưng mà cũng may có hai chuyện khiến cậu vui mừng, một là con chim bồ câu rốt cuộc nhớ lại cậu, buổi sáng hôm kia cậu rời giường thì chợt nghe thấy nó kêu cậu một cách vui mừng, cậu nhất thời vô cùng vui vẻ, nắm một vốc thức ăn bồ câu ném vào, lòng tràn đầy vui mừng nhìn chằm chằm nó ăn, còn không quên ở một bên đọc lảm nhảm, “Món Ngon mày yên tâm, trong khoảng thời gian này tao đều sẽ cùng mày, cho nên mày sẽ không đem tao quên nữa.”
Con bồ câu nào đó thấy thức ăn tới, lập tức vùi đầu bắt đầu ăn.
Siêu sao nào đó sung sướng gọi, “Món Ngon.”
Tiếp tục ăn.
“Món ngon?”
Tiếp tục, cũng không ngẩng đầu lên.
Siêu sao nào đó thương tâm, lo lắng ngẩng đầu, “Mạch, anh nói Món Ngón có phải mắc chứng dễ quên hay không?”
Doãn Mạch mắt lạnh ở một bên nhìn, không nói lời nào, không để ý tới bọn họ quay đầu đi nấu cà phê, chỉ chốc lát sau mùi hương tinh khiết của cà phê lan tràn ra, Tả An Tuấn ngửi một cái, lập tức đứng dậy, trong khoảng thời gian này chuyện thứ hai khiến cậu vui vẻ, vệ sĩ của cậu bỗng nhiên thay đổi rất dễ nói chuyện, chỉ cần cậu muốn uống cà phê, người này sẽ đi nấu.
Doãn Mạch nhìn lướt qua ánh mắt sáng lên bên cạnh, lại rơi vào trầm tư, anh đã liên tục nhiều ngày một mực suy tính vấn đề, người nọ là người ngu ngốc, tình thương quá thấp, để anh giải thích yêu một người là cảm giác gì quá khó khăn, cho nên sẽ đổi một biện pháp, anh nghĩ người này nếu nhạy cảm để ý đến phạm vi của bản thân như thế vậy thì anh bắt tay hành động vào nơi này, khiến tiềm thức người này đem anh coi như một bộ phận trong phạm vi của bản thân, đến lúc đó chỉ cần anh không bên cạnh người này liền sẽ cảm thấy khó chịu, như vậy thì anh thành công một nửa.
Cho nên anh càng nghĩ biện pháp tốt nhất chính là khiến người này có thể thành công ở bên cạnh anh dưới tình huống lúc ngủ, cứ thế mãi mục đích của anh liền đạt tới, nhưng hiện giờ một là anh không có lý do gì có thể để cho người này cùng anh ngủ ở trên một chiếc giường, hai là Trương Lăng Trúc tuỳ thời sẽ trở về, mà ba là sau khi vết thương người này lành lại phải trải qua những ngày bận rộn, cơ hội của anh cũng liền nhỏ rất nhiều.
Bởi vậy anh suy tư mấy ngày sau cùng cũng chỉ nghĩ đến một biện pháp, tuy rằng việc đó cùng phong cách trước sau như một của anh không giống, nhưng gặp được một người như vậy anh cũng không có biện pháp, chỉ có thể hạ sách [kế dở] này.
Tả An Tuấn đương nhiên không biết vệ sĩ của cậu đang làm chủ ý gì, cậu thoả mãn uống một ly cà phê sau đó thì như thường ngày lấy lòng đi cọ cơm, chuẩn bị thuyết phục người này đồng ý cậu đi ra ngoài chơi.
Doãn Mạch nhìn ánh mắt sáng trông suốt của cậu liền gật đầu, Tả An Tuấn nhất thời hoan hô một tiếng, cầm mũ lưỡi trai và kính mát đã chuẩn bị xong từ lâu đi ra cửa, hai người ở bên ngoài chơi cả ngày, đến khuya mới trở lại biệt thự, Doãn Mạch nhìn người ngồi ở trên ghế sa lon loay hoay một ít đồ chơi mới mua về, lạnh nhạt nói, “Khát hay không? Tôi đi lấy nước ép hoa quả.”
Tả An Tuấn lập tức gật đầu, đường nhìn vẫn không có từ trên tay dời đi, Doãn Mạch liền quay đầu đi phòng bếp, anh đem nước ép trái cây đổ vào tốt, nhìn thuốc ngủ trong tay ngày hôm nay người nọ không chú ý mua, lấy ra một viên nghiền nát bỏ vào, thản nhiên đi ra ngoài đem nước ép trái cây đặt ở trước mặt cậu.
Tả An Tuấn tiện tay nhận lấy, ngửa đầu uống một hớp lớn, Doãn Mạch ở đối diện cậu ngồi xuống, cùng người này tuỳ ý trò chuyện, chỉ chốc lát sau thì thấy nước ép trái cây trong tay cậu uống xong, anh đợi, thấy người này chính là một dáng vẻ vẻ mặt sáng láng, nhịn không được hỏi, “Cậu không mệt?”
“Không mệt a,” Tả An Tuấn nói xong ngẩng đầu nhìn thời gian một chút, “Oh, thời gian còn sớm mà, tôi vẫn không mệt, anh mệt?”
“Không có.” Doãn Mạch mặt không thay đổi trả lời, nghĩ thầm không lẻ để ít? Anh nhìn cái ly không trước mặt, thản nhiên đứng dậy, “Tôi rót một ly nước ép trái cây cho cậu nữa.”
“Được,” có người vì mình phục vụ đương nhiên Tả An Tuấn thật vui vẻ, còn không quên khen ngợi một câu, “Mạch, anh thật sự là người tốt.”
Doãn Mạch lạnh nhạt lên tiếng, cước bộ liên tục, ngay cả cảm giác áy náy cũng không có, một lần nữa rót một ly nước trái cây, lần thứ hai ném vào một viên thuốc ngủ, ra phòng bếp.
Tả An Tuấn không nghi ngờ anh, lại uống toàn bộ, sau đó tiếp tục loay hoay vài thứ kia, mắt trong veo sáng lấp lánh, tinh thần mười phần. Doãn Mạch lại đợi một hồi, “Cậu không mệt?”
“Không mệt a, làm sao vậy?”
“…” Doãn Mạch trầm mặc, tiếp tục đứng dậy, “Không việc gì, tôi lại rót cho cậu một ly nước ép trái cậy.”
“Ờ, được.”
Doãn Mạch vào phòng bếp, lấy thuốc ra nhìn cẩn thận một lần, xác nhận là thuốc ngủ liền lại bỏ thêm một viên, lòng vòng lặp đi lặp lại như vậy, chờ anh mắt thấy người này uống bốn viên sau đó vẫn như cũ không có thay đổi gì thì không lại tiếp tục gia tăng nữa, anh nghĩ người này sẽ không phải là thể chất tương đối đặc thù cho nên tác dụng thuốc phát tán chậm chứ? Anh nghĩ rất có thể, liền kiên nhẫn chờ, chờ người này thời gian đã sớm ngủ cũng qua hừng đông thì đứng dậy đi phòng ngủ của cậu, anh vốn cho là dưới tác dụng của thuốc người này đã rơi vào ngủ say, nhưng anh không nghĩ tới anh vừa bước vào chợt nghe đến trên giường truyền đến một giọng nói, “Ai?”
Giọng nói này có chút trầm thấp, một chút buồn ngủ bên trong cũng không có, khiến anh theo bản năng nhớ tới hình ảnh lần trước ở hẻm nhỏ nhìn thấy người này, anh vẫn luôn biết người này đối phạm vị của bản thân rất cảnh giác, lại không nghĩ rằng có thể cảnh giác đến mức khi anh vừa xuất hiện là có thể lập tức phát giác.
“Tả An Tuấn đưa tay mở đèn đầu giường, nhìn người, nét mặt hơi dừng lại, “Mạch, làm sao vậy, có chuyện gì sau?”
“Không có việc gì,” Doãn Mạch thản nhiên trả lời, “Bên ngoài trời mưa, sang đây đắp chăn cho cậu.”
Tả An Tuấn hướng phía ngoài nhìn một chút, bừng tỉnh hiểu ra gật đầu, “Oh, không sao, tôi không lạnh, ha ha.”
“Vậy là được rồi.” Doãn Mạch vẫn như cũ rất thản nhiên, quay đầu liền đi ra ngoài, trước khi đi còn nghe được giọng nói thầm của người này “Vậy mà trời mưa”, anh đóng cửa lại, thở ra một hơi, vẫn tốt trời mưa như anh nghĩ, nếu không thật đúng là không biết tìm lý do gì.
Trận mưa này mãi cho đến ngày thứ hai cũng không có dứt, siêu sao nào đó đương nhiên không thể đi ra ngoài, Doãn Mạch ăn xong điểm tâm sau đó nhìn lướt qua một góc quầy bar ở biệt thự, hơi chút suy tư một chút, mỗi người sau khi uống say biểu hiện đều không giống, có vài người uống say ngã xuống đất liền ngủ, mà có vài người lại sẽ tranh luận ầm ĩ, chính là không biết người này sau khi uống say sẽ là phản ứng gì, chẳng qua bây giờ cũng có thể thử một chút.
Anh đi tới ngồi xuống, đầu tiên là nhìn một chút quầy rượu phong phú, lúc này mới ngẩng đầu nhìn dáng vẻ hiểu kỳ của Tả An Tuấn, “Muốn uống rượu không, tôi điều chế cho cậu uống.”
Trước mắt Tả An Tuấn sáng ngời, nhất thời chạy vội tới, gương mặt ngưỡng mộ, “Thì ra Mạch còn có thể điều chế rượu a, thật là lợi hại.”
Doãn Mạch không đáp, tự mình bắt đầu điều chế. Tả An Tuấn chớp mắt trong suốt nhìn anh, đến lúc người này rót một ly ở trước mặt cậu lại không có động tác gì thì không hiểu hỏi, “Mạch, anh không uống sao?”
Doãn Mạch nhìn cậu một cái, lại rót cho mình một ly, nghĩ thầm du sào tửu lượng của anh tốt, chắc chắn sẽ không say.
Tả An Tuấn thấy thế vẻ mặt liền vui vẻ cầm lấy cái ly của mình cùng anh chạm một cái, uống.
Vì vậy hôm nay Mạnh Tuyên ở nhà rảnh rỗi buồn chán đến tìm bọn họ thì, đập vào mi mắt đầu tiên chính là trên quầy bar chi chít rậm rạp vỏ chai rượu, nhãn hiệu gì đều có, y ngẩn ra, nhất thời cười đi tới, “Hai vị thật hăng hái a.”
Tả An Tuấn thấy y sang rất là vui mừng, đem cái ly trong tay đưa tới, “Tuyên, anh tới rồi, có muốn uống hay không, Mạch pha rượu.”
Mạnh Tuyên đầu tiên là nhìn lướt qua gương mặt không chút thay đổi ngồi đối diện bọn họ tay lại cầm lấy chai rượu gần trán vệ sĩ nào đó, lúc này mới cầm lấy uống một ngụm, nhướng mi lên, “Mạnh như vậy?” Mắt phượng đẹp mắt của y vòng vo chuyển, nhất thời nhìn có chút hả hê nở nụ cười, “Ừm, ngài vệ sĩ, anh có biết trên đời này có một loại người sinh ra chính là ngàn ly không say hay không?”
Con ngươi màu lam đậm của Doãn Mạch lúc này mới có chút phản ứng, theo bản năng nhìn về phía gương mặt không có chuyện gì của Tả An Tuấn, lại nhìn Mạnh Tuyên, ý kia rất rõ ràng — cậu đừng nói cho tôi là cậu ấy.
“Chúc mừng anh đã đoán đúng.” Mạnh Tuyên nói, nằm ở trên người Tả An Tuấn nhất thời một trận cười nhẹ, cười đến cả người đều đang run rẩy, nghĩ thầm điều này thật sự là rất thú vị, y nở nụ cười một lúc lâu mới giương mắt nhìn anh, cũng không quan tâm sau khi nghe được đáp án con ngươi trở nên lạnh băng, cười vỗ vỗ vai Tả An Tuấn, “Tiểu Tuấn chúng ta tuy rằng chỉ số thông minh không quá cao, nhưng ưu điểm trên người còn rất nhiều, đương nhiên đây là thứ anh nhìn chính là không phải điểm tốt, hửm?”
Doãn Mạch không đáp, ngón tay đang chống trên trán đổi thành xoa, anh nghĩ huyết Thái Dương của anh đau lợi hại hơn nữa.
“Tuyên, anh đang nói gì?” Tả An Tuấn dáng vẻ mờ mịt nhìn y, một khuôn mặt nhỏ nhắn rất là bối rối, “Đã đoán đúng cái gì?”
“Không có việc gì, cậu không cần biết,” Mạnh Tuyên cười xoa xoa đầu của cậu, “Buổi tối muốn ăn gì, tôi làm cho cậu.”
Tả An Tuấn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cười đến vẻ mặt rực rỡ, “Tôi muốn ăn lẩu.”
“Được, chúng ta đây liền ăn lẩu, ừm, tôi đi chuẩn bị một chút.” Mạnh Tuyên cười đứng dậy chuẩn bị đi ra phía ngoài, Tả An Tuấn thấy thế vội vàng đuổi theo, “Tôi đi giúp anh,” cậu nhắm mắt theo đuôi đi theo, bỗng nhiên cảm giác thiếu gì đó, nhìn lại vệ sĩ của cậu mặt vẫn như cũ không thay đổi ngồi, không khỏi vô cùng kinh ngạc, “Mạch, anh không đi sao?”
[rập khuôn theo kẻ khác; diệc bộ diệc xu, ví với bản thân không có chủ đích riêng, hoặc là muốn lấy lòng người khác mà mọi việc đều nghe theo người khác]
Doãn Mạch không đáp, ngược lại Mạnh Tuyên mở miệng trước, “Không cần phải xen vào anh ta, ngày hôm nay đoán chứng anh ta — không có ăn uống gì.”
“Vì sao a?”
“Ừm, đại khái trong lòng không tốt đi.”
“Ơ, đây cũng là vì sao?”
“Ha ha, việc này a,” Mạnh Tuyên cười đi ra ngoài, bước ra cửa phòng thì vô ý nhìn lướt qua người trong nhà, khe khẽ lên tiếng thổi nhẹ sang, “Có lẽ là bởi vì liên quan đến trời mưa.”
“Oh.”
“Hey, Tả An Tuấn.”
“Hửm?”
“Cậu thật là một người có tài a …”
Tiếng nói dần dần nghe không rõ nữa, Doãn Mạch xoa trán đứng dậy đi phòng bếp vì bản thân rót một ly trà tỉnh rượu, bưng ngồi ở trên ghế sa lon, lấy điện thoại di động ra gọi một số điện thoại, bên kia rất nhanh tiếp nối, truyền tới một giọng nói từ tính trầm thấp, “Ừm, có việc?”
Doãn Mạch nhàn nhạt uống trà, mặt không thay đổi, “Tôi muốn một loại thuốc, khiến người uống sau đó có thể ngủ ngay lập tức.”
Người nọ nở nụ cười, “Thế nào, anh mất ngủ? Thuốc ngủ không tác dụng?”
“Không tác dụng,” Doãn Mạch lạnh nhạt đáp, còn không quên bỏ thêm một câu, “Không phải tôi dùng.” Người này chính là người điều chế thuốc bên trong viên đạn của anh, bọn họ có ba tổ chức cùng gốc rễ, anh quản lý vệ sĩ, mà người này quản lý tình báo, còn một người quản lý sát thủ, chẳng qua bởi vì người này thân phận đặc thủ không dễ lộ diện, cho nên người trong giới cho rằng lão đại của vệ sĩ và tình báo phía sau màn đều là anh.
“Oh,” người nọ tiếp tục cười, cũng không đi hỏi rốt cuộc ai dùng, chỉ nói, “Dùng thuốc mê được rồi.”
Doãn Mạch lên tiếng, “Tốt nhất số lượng nhiều hơn chút, có thể lập tức thấy hiệu quả.”
“Như vậy a,” người nọ suy nghĩ một chút, “Vậy tốt nhất dùng thuốc tiêm, dạ dày có thời gian tiêu hoá.”
Doãn Mạch suy nghĩ một chút, gật đầu, “Được, mau chóng đưa tới cho tôi.”
“Ừ, đã biết.”
Doãn Mạch liền cúp điện thoại, người bạn này của anh chế ra thuốc luôn luôn rất lợi hại, lần này tuyệt đối không có vấn đề.
Vì vậy vài ngày sau Tả An Tuấn ngồi ở đầu giường để cho vệ sĩ của cậu vì cậu đổi thuốc lúc thấy người này lấy ra một ống thuốc chích hướng cánh tay của cậu đánh một cái, cậu nhất thời vô cùng kinh ngạc, “Mạch, đây là gì?”
“Giảm nhiệt,” giọng nói của Doãn Mạch vô cùng bình tĩnh, “Phòng ngừa bị nhiễm.”
Tả An Tuấn ngoan ngoãn gật đầu, nhìn người này đem toàn bộ thuốc tiêm vào tất cả, lại đem băng vải tỉ mỉ quấn tốt, sau đó liền không có phản ứng. Một phút trôi qua, hai phút trôi qua, mười phút trôi qua, nửa giờ trôi qua … Cậu nghiêng đầu, “Mạch, còn việc gì không?”
“…” Doãn Mạch trầm mặc, nghĩ thầm chẳng lẽ cơ thể người này một phần là máu thịt cấu thành, những thứ khác đều là máy móc sao? Cậu thật ra vốn là người máy đúng không?
“Có.” Anh nói, thản nhiên đưa tay ở trên người cậu nhéo nhéo, lại chưa từ bỏ ý định lấy ra con dao ở ngón tay cậu vẽ một đường, thấy chảy máu lại lấy ra băng keo vết thương dán vào vì cậu dán lên, khi dưới ánh mắt kinh ngạc không giải thích được của cậu liền quay đầu đi ra ngoài.
Hoàn hảo anh nghĩ, anh cũng không có lòng tin gì có thể cùng một người máy XXOO, chẳng qua để ngừa lỡ như anh lúc nửa đêm lần thứ hai đi phòng của cậu nhìn một chút, tiếp đó lại nghe được giọng nói kia, “Ai?”
“Không có việc gì,” Doãn Mạch bình tĩnh nói, “Trời mưa, đắp chăn cho cậu.”
“Ơ?” Tả An Tuấn hướng phía ngoài nhìn một chút, “Không có rơi a.”
“Mới vừa dừng.”
“Oh, tôi không sao, không lạnh, ha ha.”
“Ừm.” Doãn Mạch bình tĩnh đi ra ngoài, con ngươi màu lam đậm híp một cái, anh vốn cũng không tin anh không giải quyết được người này!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đến một tiểu kịch trường lâu quá không gặp ~~~
Doãn Mạch mặt không thay đổi ngồi ở trên ghế sa lon.
Thường mỗ từ một bên đi qua, nghe được giọng nói của anh: Cậu ấy rốt cuộc là một chủng loại gì?
Thường mỗ: Ô, anh gào?
Doãn Mạch không nhìn tới, tiếp tục tự hỏi.
Thường mỗ: Này!
Doãn Mạch tiếp tục tự hỏi.
Thường mỗ: Này!
Doãn Mạch tự hỏi rốt cuộc có kết luận, lập tức đứng dậy: Thật sự không được, tôi sẽ dùng cưỡng ép!
Thường mỗ bừng tỉnh: Cưỡng ép? Cậu ấy có thể đem anh phá huỷ.
Doãn Mạch rốt cuộc nhìn thoáng qua sinh vật trước mặt: Là cậu ấy?
Thường mỗ gật đầu: Là cậu ấy.
Doãn Mạch lạnh nhạt.
Thường mỗ gật đầu: Là cậu ấy.
Doãn Mạch:?
Thường mỗ gật đầu: Là cậu ấy.
Doãn Mạch:!
Thường mỗ gật đầu sau cùng: Thật đó.
Doãn Mạch một lần nữa ngồi xuống: Cậu ấy rốt cuộc là giống loại gì?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tả An Tuấn vừa kết thúc loạt cảnh quay phim mới vốn còn có thật nhiều bảng thông báo phải đến, chẳng qua cậu bị thương, Mạnh Tuyên liền đem hoạt động lúc sau đều huỷ bỏ, chỉ còn lại buổi họp báo phim mới mấy ngày sau, vì vậy siêu sao nào đó trong khoảng thời gian này rất rảnh rỗi, luôn nghĩ chạy ra ngoài chơi, đáng tiếc vệ sĩ của cậu và người đại diện trông kỹ, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn làm ổ ở nhà dưỡng thương. Nhưng mà cũng may có hai chuyện khiến cậu vui mừng, một là con chim bồ câu rốt cuộc nhớ lại cậu, buổi sáng hôm kia cậu rời giường thì chợt nghe thấy nó kêu cậu một cách vui mừng, cậu nhất thời vô cùng vui vẻ, nắm một vốc thức ăn bồ câu ném vào, lòng tràn đầy vui mừng nhìn chằm chằm nó ăn, còn không quên ở một bên đọc lảm nhảm, “Món Ngon mày yên tâm, trong khoảng thời gian này tao đều sẽ cùng mày, cho nên mày sẽ không đem tao quên nữa.”
Con bồ câu nào đó thấy thức ăn tới, lập tức vùi đầu bắt đầu ăn.
Siêu sao nào đó sung sướng gọi, “Món Ngon.”
Tiếp tục ăn.
“Món ngon?”
Tiếp tục, cũng không ngẩng đầu lên.
Siêu sao nào đó thương tâm, lo lắng ngẩng đầu, “Mạch, anh nói Món Ngón có phải mắc chứng dễ quên hay không?”
Doãn Mạch mắt lạnh ở một bên nhìn, không nói lời nào, không để ý tới bọn họ quay đầu đi nấu cà phê, chỉ chốc lát sau mùi hương tinh khiết của cà phê lan tràn ra, Tả An Tuấn ngửi một cái, lập tức đứng dậy, trong khoảng thời gian này chuyện thứ hai khiến cậu vui vẻ, vệ sĩ của cậu bỗng nhiên thay đổi rất dễ nói chuyện, chỉ cần cậu muốn uống cà phê, người này sẽ đi nấu.
Doãn Mạch nhìn lướt qua ánh mắt sáng lên bên cạnh, lại rơi vào trầm tư, anh đã liên tục nhiều ngày một mực suy tính vấn đề, người nọ là người ngu ngốc, tình thương quá thấp, để anh giải thích yêu một người là cảm giác gì quá khó khăn, cho nên sẽ đổi một biện pháp, anh nghĩ người này nếu nhạy cảm để ý đến phạm vi của bản thân như thế vậy thì anh bắt tay hành động vào nơi này, khiến tiềm thức người này đem anh coi như một bộ phận trong phạm vi của bản thân, đến lúc đó chỉ cần anh không bên cạnh người này liền sẽ cảm thấy khó chịu, như vậy thì anh thành công một nửa.
Cho nên anh càng nghĩ biện pháp tốt nhất chính là khiến người này có thể thành công ở bên cạnh anh dưới tình huống lúc ngủ, cứ thế mãi mục đích của anh liền đạt tới, nhưng hiện giờ một là anh không có lý do gì có thể để cho người này cùng anh ngủ ở trên một chiếc giường, hai là Trương Lăng Trúc tuỳ thời sẽ trở về, mà ba là sau khi vết thương người này lành lại phải trải qua những ngày bận rộn, cơ hội của anh cũng liền nhỏ rất nhiều.
Bởi vậy anh suy tư mấy ngày sau cùng cũng chỉ nghĩ đến một biện pháp, tuy rằng việc đó cùng phong cách trước sau như một của anh không giống, nhưng gặp được một người như vậy anh cũng không có biện pháp, chỉ có thể hạ sách* [kế dở] này.
Tả An Tuấn đương nhiên không biết vệ sĩ của cậu đang làm chủ ý gì, cậu thoả mãn uống một ly cà phê sau đó thì như thường ngày lấy lòng đi cọ cơm, chuẩn bị thuyết phục người này đồng ý cậu đi ra ngoài chơi.
Doãn Mạch nhìn ánh mắt sáng trông suốt của cậu liền gật đầu, Tả An Tuấn nhất thời hoan hô một tiếng, cầm mũ lưỡi trai và kính mát đã chuẩn bị xong từ lâu đi ra cửa, hai người ở bên ngoài chơi cả ngày, đến khuya mới trở lại biệt thự, Doãn Mạch nhìn người ngồi ở trên ghế sa lon loay hoay một ít đồ chơi mới mua về, lạnh nhạt nói, “Khát hay không? Tôi đi lấy nước ép hoa quả.”
Tả An Tuấn lập tức gật đầu, đường nhìn vẫn không có từ trên tay dời đi, Doãn Mạch liền quay đầu đi phòng bếp, anh đem nước ép trái cây đổ vào tốt, nhìn thuốc ngủ trong tay ngày hôm nay người nọ không chú ý mua, lấy ra một viên nghiền nát bỏ vào, thản nhiên đi ra ngoài đem nước ép trái cây đặt ở trước mặt cậu.
Tả An Tuấn tiện tay nhận lấy, ngửa đầu uống một hớp lớn, Doãn Mạch ở đối diện cậu ngồi xuống, cùng người này tuỳ ý trò chuyện, chỉ chốc lát sau thì thấy nước ép trái cây trong tay cậu uống xong, anh đợi, thấy người này chính là một dáng vẻ vẻ mặt sáng láng, nhịn không được hỏi, “Cậu không mệt?”
“Không mệt a,” Tả An Tuấn nói xong ngẩng đầu nhìn thời gian một chút, “Oh, thời gian còn sớm mà, tôi vẫn không mệt, anh mệt?”
“Không có.” Doãn Mạch mặt không thay đổi trả lời, nghĩ thầm không lẻ để ít? Anh nhìn cái ly không trước mặt, thản nhiên đứng dậy, “Tôi rót một ly nước ép trái cây cho cậu nữa.”
“Được,” có người vì mình phục vụ đương nhiên Tả An Tuấn thật vui vẻ, còn không quên khen ngợi một câu, “Mạch, anh thật sự là người tốt.”
Doãn Mạch lạnh nhạt lên tiếng, cước bộ liên tục, ngay cả cảm giác áy náy cũng không có, một lần nữa rót một ly nước trái cây, lần thứ hai ném vào một viên thuốc ngủ, ra phòng bếp.
Tả An Tuấn không nghi ngờ anh, lại uống toàn bộ, sau đó tiếp tục loay hoay vài thứ kia, mắt trong veo sáng lấp lánh, tinh thần mười phần. Doãn Mạch lại đợi một hồi, “Cậu không mệt?”
“Không mệt a, làm sao vậy?”
“…” Doãn Mạch trầm mặc, tiếp tục đứng dậy, “Không việc gì, tôi lại rót cho cậu một ly nước ép trái cậy.”
“Ờ, được.”
Doãn Mạch vào phòng bếp, lấy thuốc ra nhìn cẩn thận một lần, xác nhận là thuốc ngủ liền lại bỏ thêm một viên, lòng vòng lặp đi lặp lại như vậy, chờ anh mắt thấy người này uống bốn viên sau đó vẫn như cũ không có thay đổi gì thì không lại tiếp tục gia tăng nữa, anh nghĩ người này sẽ không phải là thể chất tương đối đặc thù cho nên tác dụng thuốc phát tán chậm chứ? Anh nghĩ rất có thể, liền kiên nhẫn chờ, chờ người này thời gian đã sớm ngủ cũng qua hừng đông thì đứng dậy đi phòng ngủ của cậu, anh vốn cho là dưới tác dụng của thuốc người này đã rơi vào ngủ say, nhưng anh không nghĩ tới anh vừa bước vào chợt nghe đến trên giường truyền đến một giọng nói, “Ai?”
Giọng nói này có chút trầm thấp, một chút buồn ngủ bên trong cũng không có, khiến anh theo bản năng nhớ tới hình ảnh lần trước ở hẻm nhỏ nhìn thấy người này, anh vẫn luôn biết người này đối phạm vị của bản thân rất cảnh giác, lại không nghĩ rằng có thể cảnh giác đến mức khi anh vừa xuất hiện là có thể lập tức phát giác.
“Tả An Tuấn đưa tay mở đèn đầu giường, nhìn người, nét mặt hơi dừng lại, “Mạch, làm sao vậy, có chuyện gì sau?”
“Không có việc gì,” Doãn Mạch thản nhiên trả lời, “Bên ngoài trời mưa, sang đây đắp chăn cho cậu.”
Tả An Tuấn hướng phía ngoài nhìn một chút, bừng tỉnh hiểu ra gật đầu, “Oh, không sao, tôi không lạnh, ha ha.”
“Vậy là được rồi.” Doãn Mạch vẫn như cũ rất thản nhiên, quay đầu liền đi ra ngoài, trước khi đi còn nghe được giọng nói thầm của người này “Vậy mà trời mưa”, anh đóng cửa lại, thở ra một hơi, vẫn tốt trời mưa như anh nghĩ, nếu không thật đúng là không biết tìm lý do gì.
Trận mưa này mãi cho đến ngày thứ hai cũng không có dứt, siêu sao nào đó đương nhiên không thể đi ra ngoài, Doãn Mạch ăn xong điểm tâm sau đó nhìn lướt qua một góc quầy bar ở biệt thự, hơi chút suy tư một chút, mỗi người sau khi uống say biểu hiện đều không giống, có vài người uống say ngã xuống đất liền ngủ, mà có vài người lại sẽ tranh luận ầm ĩ, chính là không biết người này sau khi uống say sẽ là phản ứng gì, chẳng qua bây giờ cũng có thể thử một chút.
Anh đi tới ngồi xuống, đầu tiên là nhìn một chút quầy rượu phong phú, lúc này mới ngẩng đầu nhìn dáng vẻ hiểu kỳ của Tả An Tuấn, “Muốn uống rượu không, tôi điều chế cho cậu uống.”
Trước mắt Tả An Tuấn sáng ngời, nhất thời chạy vội tới, gương mặt ngưỡng mộ, “Thì ra Mạch còn có thể điều chế rượu a, thật là lợi hại.”
Doãn Mạch không đáp, tự mình bắt đầu điều chế. Tả An Tuấn chớp mắt trong suốt nhìn anh, đến lúc người này rót một ly ở trước mặt cậu lại không có động tác gì thì không hiểu hỏi, “Mạch, anh không uống sao?”
Doãn Mạch nhìn cậu một cái, lại rót cho mình một ly, nghĩ thầm du sào tửu lượng của anh tốt, chắc chắn sẽ không say.
Tả An Tuấn thấy thế vẻ mặt liền vui vẻ cầm lấy cái ly của mình cùng anh chạm một cái, uống.
Vì vậy hôm nay Mạnh Tuyên ở nhà rảnh rỗi buồn chán đến tìm bọn họ thì, đập vào mi mắt đầu tiên chính là trên quầy bar chi chít rậm rạp vỏ chai rượu, nhãn hiệu gì đều có, y ngẩn ra, nhất thời cười đi tới, “Hai vị thật hăng hái a.”
Tả An Tuấn thấy y sang rất là vui mừng, đem cái ly trong tay đưa tới, “Tuyên, anh tới rồi, có muốn uống hay không, Mạch pha rượu.”
Mạnh Tuyên đầu tiên là nhìn lướt qua gương mặt không chút thay đổi ngồi đối diện bọn họ tay lại cầm lấy chai rượu gần trán vệ sĩ nào đó, lúc này mới cầm lấy uống một ngụm, nhướng mi lên, “Mạnh như vậy?” Mắt phượng đẹp mắt của y vòng vo chuyển, nhất thời nhìn có chút hả hê nở nụ cười, “Ừm, ngài vệ sĩ, anh có biết trên đời này có một loại người sinh ra chính là ngàn ly không say hay không?”
Con ngươi màu lam đậm của Doãn Mạch lúc này mới có chút phản ứng, theo bản năng nhìn về phía gương mặt không có chuyện gì của Tả An Tuấn, lại nhìn Mạnh Tuyên, ý kia rất rõ ràng — cậu đừng nói cho tôi là cậu ấy.
“Chúc mừng anh đã đoán đúng.” Mạnh Tuyên nói, nằm ở trên người Tả An Tuấn nhất thời một trận cười nhẹ, cười đến cả người đều đang run rẩy, nghĩ thầm điều này thật sự là rất thú vị, y nở nụ cười một lúc lâu mới giương mắt nhìn anh, cũng không quan tâm sau khi nghe được đáp án con ngươi trở nên lạnh băng, cười vỗ vỗ vai Tả An Tuấn, “Tiểu Tuấn chúng ta tuy rằng chỉ số thông minh không quá cao, nhưng ưu điểm trên người còn rất nhiều, đương nhiên đây là thứ anh nhìn chính là không phải điểm tốt, hửm?”
Doãn Mạch không đáp, ngón tay đang chống trên trán đổi thành xoa, anh nghĩ huyết Thái Dương của anh đau lợi hại hơn nữa.
“Tuyên, anh đang nói gì?” Tả An Tuấn dáng vẻ mờ mịt nhìn y, một khuôn mặt nhỏ nhắn rất là bối rối, “Đã đoán đúng cái gì?”
“Không có việc gì, cậu không cần biết,” Mạnh Tuyên cười xoa xoa đầu của cậu, “Buổi tối muốn ăn gì, tôi làm cho cậu.”
Tả An Tuấn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cười đến vẻ mặt rực rỡ, “Tôi muốn ăn lẩu.”
“Được, chúng ta đây liền ăn lẩu, ừm, tôi đi chuẩn bị một chút.” Mạnh Tuyên cười đứng dậy chuẩn bị đi ra phía ngoài, Tả An Tuấn thấy thế vội vàng đuổi theo, “Tôi đi giúp anh,” cậu nhắm mắt theo đuôi* đi theo, bỗng nhiên cảm giác thiếu gì đó, nhìn lại vệ sĩ của cậu mặt vẫn như cũ không thay đổi ngồi, không khỏi vô cùng kinh ngạc, “Mạch, anh không đi sao?”
[rập khuôn theo kẻ khác; diệc bộ diệc xu, ví với bản thân không có chủ đích riêng, hoặc là muốn lấy lòng người khác mà mọi việc đều nghe theo người khác]
Doãn Mạch không đáp, ngược lại Mạnh Tuyên mở miệng trước, “Không cần phải xen vào anh ta, ngày hôm nay đoán chứng anh ta — không có ăn uống gì.”
“Vì sao a?”
“Ừm, đại khái trong lòng không tốt đi.”
“Ơ, đây cũng là vì sao?”
“Ha ha, việc này a,” Mạnh Tuyên cười đi ra ngoài, bước ra cửa phòng thì vô ý nhìn lướt qua người trong nhà, khe khẽ lên tiếng thổi nhẹ sang, “Có lẽ là bởi vì liên quan đến trời mưa.”
“Oh.”
“Hey, Tả An Tuấn.”
“Hửm?”
“Cậu thật là một người có tài a …”
Tiếng nói dần dần nghe không rõ nữa, Doãn Mạch xoa trán đứng dậy đi phòng bếp vì bản thân rót một ly trà tỉnh rượu, bưng ngồi ở trên ghế sa lon, lấy điện thoại di động ra gọi một số điện thoại, bên kia rất nhanh tiếp nối, truyền tới một giọng nói từ tính trầm thấp, “Ừm, có việc?”
Doãn Mạch nhàn nhạt uống trà, mặt không thay đổi, “Tôi muốn một loại thuốc, khiến người uống sau đó có thể ngủ ngay lập tức.”
Người nọ nở nụ cười, “Thế nào, anh mất ngủ? Thuốc ngủ không tác dụng?”
“Không tác dụng,” Doãn Mạch lạnh nhạt đáp, còn không quên bỏ thêm một câu, “Không phải tôi dùng.” Người này chính là người điều chế thuốc bên trong viên đạn của anh, bọn họ có ba tổ chức cùng gốc rễ, anh quản lý vệ sĩ, mà người này quản lý tình báo, còn một người quản lý sát thủ, chẳng qua bởi vì người này thân phận đặc thủ không dễ lộ diện, cho nên người trong giới cho rằng lão đại của vệ sĩ và tình báo phía sau màn đều là anh.
“Oh,” người nọ tiếp tục cười, cũng không đi hỏi rốt cuộc ai dùng, chỉ nói, “Dùng thuốc mê được rồi.”
Doãn Mạch lên tiếng, “Tốt nhất số lượng nhiều hơn chút, có thể lập tức thấy hiệu quả.”
“Như vậy a,” người nọ suy nghĩ một chút, “Vậy tốt nhất dùng thuốc tiêm, dạ dày có thời gian tiêu hoá.”
Doãn Mạch suy nghĩ một chút, gật đầu, “Được, mau chóng đưa tới cho tôi.”
“Ừ, đã biết.”
Doãn Mạch liền cúp điện thoại, người bạn này của anh chế ra thuốc luôn luôn rất lợi hại, lần này tuyệt đối không có vấn đề.
Vì vậy vài ngày sau Tả An Tuấn ngồi ở đầu giường để cho vệ sĩ của cậu vì cậu đổi thuốc lúc thấy người này lấy ra một ống thuốc chích hướng cánh tay của cậu đánh một cái, cậu nhất thời vô cùng kinh ngạc, “Mạch, đây là gì?”
“Giảm nhiệt,” giọng nói của Doãn Mạch vô cùng bình tĩnh, “Phòng ngừa bị nhiễm.”
Tả An Tuấn ngoan ngoãn gật đầu, nhìn người này đem toàn bộ thuốc tiêm vào tất cả, lại đem băng vải tỉ mỉ quấn tốt, sau đó liền không có phản ứng. Một phút trôi qua, hai phút trôi qua, mười phút trôi qua, nửa giờ trôi qua … Cậu nghiêng đầu, “Mạch, còn việc gì không?”
“…” Doãn Mạch trầm mặc, nghĩ thầm chẳng lẽ cơ thể người này một phần là máu thịt cấu thành, những thứ khác đều là máy móc sao? Cậu thật ra vốn là người máy đúng không?
“Có.” Anh nói, thản nhiên đưa tay ở trên người cậu nhéo nhéo, lại chưa từ bỏ ý định lấy ra con dao ở ngón tay cậu vẽ một đường, thấy chảy máu lại lấy ra băng keo vết thương dán vào vì cậu dán lên, khi dưới ánh mắt kinh ngạc không giải thích được của cậu liền quay đầu đi ra ngoài.
Hoàn hảo anh nghĩ, anh cũng không có lòng tin gì có thể cùng một người máy XXOO, chẳng qua để ngừa lỡ như anh lúc nửa đêm lần thứ hai đi phòng của cậu nhìn một chút, tiếp đó lại nghe được giọng nói kia, “Ai?”
“Không có việc gì,” Doãn Mạch bình tĩnh nói, “Trời mưa, đắp chăn cho cậu.”
“Ơ?” Tả An Tuấn hướng phía ngoài nhìn một chút, “Không có rơi a.”
“Mới vừa dừng.”
“Oh, tôi không sao, không lạnh, ha ha.”
“Ừm.” Doãn Mạch bình tĩnh đi ra ngoài, con ngươi màu lam đậm híp một cái, anh vốn cũng không tin anh không giải quyết được người này!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đến một tiểu kịch trường lâu quá không gặp ~~~
Doãn Mạch mặt không thay đổi ngồi ở trên ghế sa lon.
Thường mỗ từ một bên đi qua, nghe được giọng nói của anh: Cậu ấy rốt cuộc là một chủng loại gì?
Thường mỗ: Ô, anh gào?
Doãn Mạch không nhìn tới, tiếp tục tự hỏi.
Thường mỗ: Này!
Doãn Mạch tiếp tục tự hỏi.
Thường mỗ: Này!
Doãn Mạch tự hỏi rốt cuộc có kết luận, lập tức đứng dậy: Thật sự không được, tôi sẽ dùng cưỡng ép!
Thường mỗ bừng tỉnh: Cưỡng ép? Cậu ấy có thể đem anh phá huỷ.
Doãn Mạch rốt cuộc nhìn thoáng qua sinh vật trước mặt: Là cậu ấy?
Thường mỗ gật đầu: Là cậu ấy.
Doãn Mạch lạnh nhạt.
Thường mỗ gật đầu: Là cậu ấy.
Doãn Mạch:?
Thường mỗ gật đầu: Là cậu ấy.
Doãn Mạch:!
Thường mỗ gật đầu sau cùng: Thật đó.
Doãn Mạch một lần nữa ngồi xuống: Cậu ấy rốt cuộc là giống loại gì?