Album mới và phim mới của Tả An Tuấn đều đã đến giai đoạn cuối cùng, chỉ là bởi vì đoạn thời gian trước “bị bệnh” mà trì hoãn, hiện giờ đương nhiên phải cuồng đẩy nhanh tốc độ, chờ cậu rốt cuộc đem một đống lớn sự việc làm xong lại đến kỳ nghỉ một thời gian khá lâu, cơ thể anh trai nhà cậu đã chuyển tốt hơn nữa muốn cùng chồng của anh trai nhà cậu kết hôn. Hôm nay cậu ở trên web tìm nửa ngày cũng không có được kết quả, chỉ có thể xuống lầu chán ngắt lôi kéo ống tay áo Doãn Mạch hỏi, “Mạch, anh nói hôn lễ anh trai em em tặng cái gì?” Cậu nói xong nghiêng đầu suy nghĩ một chút, bỏ thêm một câu, “Ah, em mới không tặng đồ cho Trác Viêm.” Cậu nhớ hôn lễ của anh trai nhà cậu và Trác Viêm là làm cùng nhau.
“Không biết, tuỳ tiện.” Doãn Mạch nhàn nhạt đáp, lòng khó chịu tới cực điểm, lễ thành hôn của Tả Xuyên Trạch và Tống Triết, Trác Viêm và gia chủ Tulare là chọn cùng một ngày, cùng một nơi, thậm chí ngay cả thời gian tuyên bố đều là cùng nhau, anh tuy rằng không biết mấy người này đang giở trò quỷ gì, có ân oán gì phải giải quyết, nhưng có một chút là rất rõ ràng, đó chính là cuộc hôn lễ này nhất định vô cùng lớn tráng lệ, mọi người đều biết.
Anh nhìn một chút đứa ngốc nào đó bên cạnh, khó chịu, nghĩ thầm bọn họ hiện giờ chỉ có thể xem như là quan hệ người yêu, mà mấy người bên kia đều là vợ chồng rồi, anh tỏ vẻ tâm lý của anh không cân bằng nghiêm trọng.
“Mạch, anh làm sao vậy?” Tả An Tuấn nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt đen như mực, cậu nghĩ trong lòng của vệ sĩ nhà cậu có chút không tốt.
Doãn Mạch nhìn cậu, suy tư một chút lấy danh tiếng hiện giờ của người này làm một trận hôn lễ đồng tính kết quả sẽ tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng, sau đó yên lặng đem ý nghĩ của chính mình đè nén xuống, nhưng vẫn là chưa từ bỏ ý định tuỳ ý hỏi một câu, “Em lúc trước tại sao phải lựa chọn tiến vào giới giải trí?”
Tả An Tuấn đáp rất là đương nhiên, “Bởi vì như thế sẽ có nhiều người yêu thích em.” Cậu còn nhớ rõ lúc trước được Tang Minh Triệt nhặt về thời điểm đó xuyên qua TV thấy bên trong tiếp sóng biểu diễn, thấy người bên trong có nhiều người yêu mến như vậy, suy nghĩ lại một chút trước đó gặp phải thứ người sống tương tự ánh mắt của cậu đều là sợ hãi cùng sát khí, lại lập tức quay đầu nhìn chủ nuôi, quyết định muốn làm minh tinh, chủ nuôi nhà cậu nắm cằm cậu quan sát một lát, cười híp mắt gật đầu, nói cậu tốt, lúc này mới có mình bây giờ. Mặc dù những fan của mình nhìn qua có chút kinh khủng, chẳng qua vẫn là rất thích cậu, cậu nhất thời đờ đẫn nở nụ cười.
Doãn Mạch cũng biết đáp án có ý nghĩa như thế nào, anh nhìn khuôn mặt cười khúc khích của người này, trong lòng để anh vứt bỏ ý niệm trong đầu triệt để không được, nghĩ thầm anh nhịn, chẳng qua có một chút vẫn không thể qua loa, mắt của anh híp một cái, “Cùng anh đi ghi tên đăng ký.”
“A?” Tả An Tuấn hiển nhiên không thể đem trọng tâm câu chuyện chuyển nhanh tới trên vấn đề này như vậy.
Doãn Mạch lại không cùng cậu lời vô ích, lôi kéo cậu liền lên máy bay, bay đi nước ngoài hài lòng lãnh giấy hôn thú lại chọn nhẫn, lúc này mới qua loa chọn hai món lễ vật, ý bảo cậu có thể đi hôn lễ.
Tả An Tuấn nghiên cứu nhẫn trên tay mình một chút, trong lúc nhất thời có chút thất thần, thẳng đến người này gọi tên cậu mới ngoan ngoãn tiếp lấy thứ anh đưa tới, gật đầu đáp lời.
Doãn Mạch xoa xoa đầu của cậu, chợt nhớ tới sau khi trở về còn chưa kịp kéo cậu đi bệnh viện kiểm tra, nghĩ thầm chờ sau hôn lễ nhất định phải đi, liền lôi kéo cậu đến đảo tư nhân của Tống Triết, phòng ở nơi này cũng đủ lớn, hôn lễ và động phòng đều ở trong đây, bốn phía biển xanh trời xanh, quả thật thoải mái.
“Mạch, em thấy anh của em! Anh ấy đi ra!” Tả An Tuấn đứng ở trong đám người nhìn người phía xa, hưng phấn lôi kéo tay áo vệ sĩ nhà cậu.
Doãn Mạch nhàn nhạt ừ một tiếng, cuộc hôn lễ này song phương đều là đàn ông, cũng không có sắp xếp rể phụ dâu phụ, bốn người xuôi theo thảm đỏ thấm chậm rãi đi tới, đại khái dựa theo quy trình tới một lần xem như là thành hôn rồi. Anh âm thầm quan sát mấy người kia, ngoại trừ đương gia Tulare ngoài ra ba người còn lại ánh mắt nhìn hai bên đều rất nghiền ngẫm, anh không khỏi hừ một tiếng, chỉ biết mấy người này chọn ở cùng một ngày khẳng định có mục đích, anh vốn cho là sẽ thấy trò hay, ai ngờ mấy người này có thể hoà hoà khí khí kéo dài đến tối, anh thoáng nhíu mày, nghĩ thầm chẳng lẽ phải đến động phòng mới bắt đầu ra tay?
Một đêm động phòng hoa chúc thật tốt như vậy … Đáy mắt của anh nhất thời nổi lên một chút ý cười.
“Mạch?” Tả An Tuấn vốn là muốn hỏi anh lúc nào trở về, ai ngờ ngẩng đầu một cái đã nhìn thấy khoé miệng nghiền ngẫm của vệ sĩ nhà mình, không khỏi kinh ngạc mở miệng.
“Không có việc gì.” Doãn Mạch xoa xoa đầu của cậu, nghĩ thầm chuyện của mấy người kia vẫn là ít xen vào thì tốt hơn, liền để cho chính bọn họ đấu đi thôi. Anh gửi cho Trác Viêm một tin nhắn ngắn, để cho hắn sau hôn lễ đừng quên tiếp tục nghiên cứu thuốc thử kia, liền lôi kéo Tả An Tuấn quay về thành phồ S, sau đó sáng sớm ngày hôm sau liền dẫn cậu đi bệnh viện.
“Vì sao em phải tới nơi này?” Tả An Tuấn đối mùi nước khử trùng vẫn là rất chán ghét.
“Em cũng biết Hắc Yến ở trong tim của anh trai em đặt một viên bom,” Doãn Mạch cúi đầu nghiêm túc nhìn cậu, “Em làm sao có thể bảo đảm bên trong cơ thể em không có cái gì?”
Tả An Tuấn nhất thời rụt cổ một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng thay đổi trắng bệch, “Mạch, anh không nên làm em sợ …”
Doãn Mạch nghĩ thầm anh cũng không hy vọng có, anh so với bất kể kẻ nào đều mong muốn em tráng tráng kiện kiện* [khoẻ mạnh], nhưng gặp phải tên biến thái cha em anh cũng không dám bảo đảm.
Tả An Tuấn thấy anh không đáp trong nháy mắt liền khóc thúc thít, nhưng là cậu vô cùng sợ chết, “Mạch …” Cậu yếu ớt mở miệng, “Nhưng anh trai em nói cha em đã bỏ rồi, hơn nữa ông ta cũng sống không lâu nữa, chỗ ông ta hẳn không có điều khiển từ xa … Cho nên em không có việc gì đúng không?”
Doãn Mạch đem cậu vùi vào trong lòng không nói gì, càng thêm không nói cho cậu biết bom trong cơ thể rất có thể bởi vì ngoại lực mà kíp nổ, mà cho dù trong cơ thể cậu không có bom anh vẫn là không yên lòng, bởi vì anh đến nay còn chưa biết rõ nguyên nhân Hắc Yến và Tả Xuyên Trạch đem xách cậu trở về, hơn nữa thuốc thử của Lâm Triết Tịch … Điều này làm cho anh luôn luôn không có biện pháp thả lỏng cảnh giác.
Anh cúi đầu, Tả An Tuấn hình dáng vẻ mặt đang đáng thương hề hề được anh vùi vào trong lòng, giọng nói không khỏi chậm lại, “Không có việc gì, anh chính là để ngừa lỡ như, anh trai em được đặt một viên bom là bởi vì Hắc Yến rất quan tâm cậu ta, sợ cậu ta bị người cướp mới làm như thế,” ừm, tuy rằng người nọ cuối cùng vẫn bị cướp, đồng thời còn thành hôn nữa, chẳng qua những thứ này đều cùng anh không quan hệ, anh sờ sờ đầu người này, “Em không phải là không được thương yêu sao?”
“Ừ, phụ thân thích anh trai em hơn …” Sắc mặt của Tả An Tuấn đã khá nhiều, vỗ vỗ trái tim nhỏ bé của mình bị hù doạ, ngoan ngoãn mặc anh lôi kéo đi vào, kiên nhẫn làm toàn bộ kiểm tra.
Tả An Tuấn cùng lần trước như nhau, các hạng mục tình hình cơ thể đều tốt, chẳng qua đến kiếm tra tim thì Doãn Mạch lại bị bác sĩ gọi vào. Siêu sao nào đó đang chán đến chết chơi điện thoại, cũng không có chú ý bác sĩ ra hiệu, lúc này thấy người bên cạnh đứng dậy liền có chút không hiểu ngửa đầu nhìn anh, đáy mắt trong suốt một mảnh.
“Không có chuyện gì,” Doãn Mạch sờ đầu của cậu, âm thanh chậm lại, “Anh có chút việc, một hồi trở lại.”
Tả An Tuấn liền không nghi ngờ anh, cúi đầu tiếp tục chơi.
Doãn Mạch lúc này mới yên tâm đi vào, chỉ thấy bác sĩ ngồi ở trên ghế, đang nhìn một tấm phim chụp X-quang trái tim cầm trong tay, anh đáy lòng nhất thời hồi hợp một chút, hít sâu một hơi ở đối diện ngồi xuống, trầm ổn nhìn hắn.
“Thưa ngài,” bác sĩ hướng tấm phim chụp X-quang nhìn một lát mới chậm rãi mở miệng, chỉ vào một điểm nhỏ phía trên, “Chúng tôi ở nơi này của trái tim ngài Tả phát hiện một vật kỳ lạ, hơn nữa vật này là ở trung tâm trái tim, chúng tôi tạm thời còn không biết rõ đây là gì, cũng không biết rõ nó có thể đối với sức khoẻ của cậu ta tạo thành ảnh hưởng hay không, đây hết thảy đều cần kiểm tra cặn kẽ và phân tích thêm, chẳng qua có một chút có thể khẳng định …” Hắn nói đáy mắt bỗng nhiên nổi lên tâm tình khác thường, mang theo khiếp sợ cùng không giải thích được không che giấu thêm, “Vật này không phải vật sở hữu nguyên bản trong cơ thể cậu ta, mà là vật từ bên ngoài.”
Doãn Mạch vẫn ngồi như cũ không đổi sắc mặt, tâm tình đáy mắt trầm rất sâu.
Bác sĩ thấy người này vừa không xuất hiện kinh ngạc cũng không xuất hiện vẻ mặt trong dự đoán, trong lúc nhất thời cũng không thể kết luận người này rốt cuộc là hiểu rõ tình hình hay không, bình tĩnh nhìn anh một hồi mới nói, “Thông thường có thể tạo thành tình huống như vậy có hai loại khả năng, một là lúc phát sinh ngoài ý muốn ngoại vật tiến vào trong cơ thể, chẳng qua tình huống này giống như đạn, cậu ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ, còn có một loại chính là — hắn nhìn anh, giọng nói thập phần nghiêm túc, “Có người bởi vì có chút nguyên nhân thông qua giải phẫu cấy vào trong cho cậu ta.”
Doãn Mạch lạnh nhạt nghe xong, cầm tấm phim X-quang bên cạnh qua nói câu “Biết rồi” liền đứng dậy rời đi.
“Thưa ngài!” Bác sĩ thấy anh phải đi vội vàng đứng lên, vẻ mặt hết sức kích động, nếu đúng thật như hắn suy nghĩ, tiến hành phẫu thuật người này tuyệt đối không đơn giản, ít ra dựa theo hiểu biết của hắn hiện nay giới y học không ai có thể hoàn thành giải phẫu này! Mà người nọ lại có bản lĩnh này, hắn ta đến tột cùng là ai? Thứ trong tim kia là cái gì, có tác dụng gì? Hắn nghĩ sự chú ý của hắn hoàn toàn bị thứ trước mặt chiếm lấy, lòng hiếu kỳ kịch liệt dâng lên, phải hiểu rõ mới cam tâm.
Doãn Mạch quay đầu lại quét mắt nhìn hắn một cái, hơi thở trên người trong lúc nhất thời lạnh đến cực điểm, thành công khiến trạng thái hưng phấn của bác sĩ tỉnh táo lại, anh lúc này mới đi ra ngoài. Bác sĩ kia đứng tại chỗ, vội vã muốn phải đuổi kịp qua, nhưng nhớ lại ánh mắt vừa rồi của người này bước chân lại như thế nào cũng không thể bước đi, hơi thở trên người của người này rất kinh khủng, hắn không dám. Hắn đứng yên thật lâu mới chậm rãi hoàn hồn, nghĩ thầm dù sao tự liệu người kia hắn đều có, không lo không có cơ hội, nhưng hắn không nghĩ tới chờ hắn buổi chiều đi làm thì tư liệu trong máy đã hoàn toàn biến mất, hắn ngược lại biết người nọ là Tả An Tuấn, nhưng bây giờ không có tư liệu trong tay hắn dù cho muốn đem sự việc làm lớn chuyện cũng không có bằng chứng, sau cùng trái lại thành tin tức bát quái, hắn thế mới biết mình đã cùng chuyện này vô duyên, không khỏi nản lòng ngã vào trong ghế.
Doãn Mạch sau khi trở về dựa theo mọi khi như thế cùng Tả An Tuấn ăn cơm cùng nhau, sau đó mượn cớ sự vụ có việc cần anh đi xử lý, để người này đừng có chạy lung tung, dù sao Lâm Triết Tịch bây giờ còn chưa triệt để hết hy vọng, chẳng qua anh trước khi đi ra cửa vẫn là không yên lòng cùng Mạnh Tuyên lên tiếng chào hỏi, để y hộ trợ trông coi.
“Yên tâm đi, em sẽ không đi ra ngoài,” Tả An Tuấn thấy anh gấp như vậy vội vàng đưa móng vuốt bảo đảm, đáy mắt trong suốt sáng sủa, biểu tình vô cùng nghiêm túc, “Anh trai em nói cho em biết không nên chạy loạn khắp nơi.”
Trán Doãn Mạc hơi nhảy một chút, nghĩ thầm anh nói nhiều lần như vậy chưa từng nghe, anh trai em nói một câu em liền nghe rồi, em khiến anh làm sao chịu nổi … Anh đưa tay vỗ đầu đứa ngốc nào đó, một chút so một chút dùng sức hơn, nói lời thấm thía, “Vậy em cần phải nhớ cho kỹ.”
“Ừ.” Tả An Tuấn ngược lại gật đầu, nghĩ không có chỗ không ổn chút nào.
Trán Doãn Mạch lại nhảy một chút, còn muốn tiếp tục vỗ, kết quả Mạnh Tuyên một bên bất đắc dĩ đem người nào đó lôi qua, “Cậu ấy vốn là không thông minh.” Ngụ ý lại vỗ tiếp ngu hơn nữa.
Doãn Mạch lúc này mới không cam lòng thu tay, nghĩ thầm vẫn là chính sự quan trọng, liền quay đầu lên xe thẳng đến bến tàu, tiếp đó nhanh đến đảo tư nhân của Tống Triết, với suy đoán của anh mấy người đàn ông đấu tới đấu kia nhất hôm nay có ít nhất hai người không thể rời giường, ai ngờ lúc chờ anh đến dĩ nhiên cũng chỉ còn lại có Tống Triết, những người khác thì sáng sớm liền đều trở về nơi của mình, dường như là vội vã rời đi, anh mặc dù đối với chuyện của bọn họ không hiếu kỳ, nhưng lúc này cũng có thể đoán được đêm qua bọn họ đều té ngã, đáy mắt không khỏi nổi lên một chút nghiền ngẫm.
Tống Triết vẫn là một bộ dáng vẻ quân tử nhẹ nhàng, đối với ánh sáng đáy mắt anh hoàn toàn không thèm để ý, phân phó người đi pha trà, sau đó ngồi ở trên ghế xa hoa sau bàn đọc sách hai tay đan nhau mỉm cười chờ người này mở miệng.
Doãn Mạch đương nhiên không muốn cùng con rắn độc này có quá nhiều giao tình, anh lúc ban đầu vốn nghĩ là đến tìm Tả Xuyên Trạch, chẳng qua người này nếu có thể cùng Tả Xuyên Trạch lăn lộn đến mức kết hôn việc biết đến cũng không ít, anh lấy ra phim chụp X-quang ném tới, cũng không mở miệng, bởi vì anh biết người này có thể hiểu ý đồ của mình đến.
Tống Triết cũng không đưa tay đón, mà chỉ là cúi đầu nhìn lướt qua, sau đó ngẩng đầu nhìn anh mỉm cười hỏi, “Trạch không nói cho anh biết?”
Doãn Mạch gật đầu, hất hất cằm lên, “Phía trên là cái gì?”
Tống Triết cầm qua trà người giúp việc vừa bưng tới, ngón cái chậm rãi vuốt ve mép ly trà, cười suy nghĩ một hồi mới hỏi, “Nếu như cậu ta lại giết người anh sẽ làm như thế nào?”
Doãn Mạch không khỏi nhíu, vấn đề này Tả Xuyên Trạch cũng đã từng hỏi qua, anh lúc đó liền làm quyết định, mà quyết định này là bất kể như thế nào cũng sẽ không đổi, bởi vì anh tuyệt đối không cho phép người nọ nhiễm trở lại. Chẳng qua anh nếu đã đáp một lần cũng sẽ không lại đáp lần thứ hai, mà là ngẩng đầu nhìn người đàn ông này, cảm giác hứng thú hỏi, “Nếu như đổi lại là cậu đây?”
Tống Triết nhàn nhạt uống một ngụm trà, ý cười nơi khoé miệng rất là thoải mái, giọng nói cũng rất ôn hoà, nhưng nói ra cũng, “Để em ấy chết, cho dù là loại không hề có đạo lý này, không hề có mục đích mà giết người mà nói, bởi vì những thứ này cũng không quan trọng,” hắn nói, mắt xếch ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng tan ra một chút, “Quan trọng là … Em ấy còn sống.”
Doãn Mạch hơi nhướng mi một chút, anh thiếu chút nữa đã quên danh hiệu của hai người này ở trong giới, giết người đối với bọn họ mà nói cũng coi như là ăn cơm bình thường, chẳng qua lời nói sau cùng của Tống Triết hình như có ý chỉ điểm, anh không khỏi híp mắt một cái.
Tống Triết cũng không để ý tới ánh mắt của anh, mà là tiếp tục lại cười nói, “Nếu đây là ý của Trạch, tôi tôn trọng quyết định của em ấy.” Ý kia chính là hắn cũng sẽ không nói gì.
“Chẳng qua,” hắn mỉm cười vuốt ve ly trà, “Trác Viêm bây giờ đang ở nhà hắn trên đảo nhỏ, tạm thời vẫn không có quay về London, bên ngoài có trực thăng.”
Ánh sáng dưới đáy mắt Doãn Mạch sâu chút, ý người này là anh có thể từ trong miệng của Trác Viêm lấy được tất cả mong muốn, anh đứng dậy đem cuộn phim trên bàn cất xong, nhìn người này liếc mắt, cuối cùng vẫn nói hai chữ, “Cám ơn.” Chuẩn bị đi ra phía ngoài.
“Ngài Doãn,” Tống Triết hai tay đan nhau nhìn anh, ôn hoà nói, “Bất kể sau này Trạch làm loại quyết định gì, có một chút tôi mong muốn anh có thể hiểu, Trạch tuyệt đối không có ác ý, hơn nữa vị kia của anh tuyệt đối nếu so với em ấy hạnh phúc hơn nhiều.”
Doãn Mạch tuy rằng không rõ lắm Tả Xuyên Trạch tương lại sẽ làm gì, nhưng vẫn gật đầu, mở rộng cửa đi ra ngoài.
Album mới và phim mới của Tả An Tuấn đều đã đến giai đoạn cuối cùng, chỉ là bởi vì đoạn thời gian trước “bị bệnh” mà trì hoãn, hiện giờ đương nhiên phải cuồng đẩy nhanh tốc độ, chờ cậu rốt cuộc đem một đống lớn sự việc làm xong lại đến kỳ nghỉ một thời gian khá lâu, cơ thể anh trai nhà cậu đã chuyển tốt hơn nữa muốn cùng chồng của anh trai nhà cậu kết hôn. Hôm nay cậu ở trên web tìm nửa ngày cũng không có được kết quả, chỉ có thể xuống lầu chán ngắt lôi kéo ống tay áo Doãn Mạch hỏi, “Mạch, anh nói hôn lễ anh trai em em tặng cái gì?” Cậu nói xong nghiêng đầu suy nghĩ một chút, bỏ thêm một câu, “Ah, em mới không tặng đồ cho Trác Viêm.” Cậu nhớ hôn lễ của anh trai nhà cậu và Trác Viêm là làm cùng nhau.
“Không biết, tuỳ tiện.” Doãn Mạch nhàn nhạt đáp, lòng khó chịu tới cực điểm, lễ thành hôn của Tả Xuyên Trạch và Tống Triết, Trác Viêm và gia chủ Tulare là chọn cùng một ngày, cùng một nơi, thậm chí ngay cả thời gian tuyên bố đều là cùng nhau, anh tuy rằng không biết mấy người này đang giở trò quỷ gì, có ân oán gì phải giải quyết, nhưng có một chút là rất rõ ràng, đó chính là cuộc hôn lễ này nhất định vô cùng lớn tráng lệ, mọi người đều biết.
Anh nhìn một chút đứa ngốc nào đó bên cạnh, khó chịu, nghĩ thầm bọn họ hiện giờ chỉ có thể xem như là quan hệ người yêu, mà mấy người bên kia đều là vợ chồng rồi, anh tỏ vẻ tâm lý của anh không cân bằng nghiêm trọng.
“Mạch, anh làm sao vậy?” Tả An Tuấn nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt đen như mực, cậu nghĩ trong lòng của vệ sĩ nhà cậu có chút không tốt.
Doãn Mạch nhìn cậu, suy tư một chút lấy danh tiếng hiện giờ của người này làm một trận hôn lễ đồng tính kết quả sẽ tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng, sau đó yên lặng đem ý nghĩ của chính mình đè nén xuống, nhưng vẫn là chưa từ bỏ ý định tuỳ ý hỏi một câu, “Em lúc trước tại sao phải lựa chọn tiến vào giới giải trí?”
Tả An Tuấn đáp rất là đương nhiên, “Bởi vì như thế sẽ có nhiều người yêu thích em.” Cậu còn nhớ rõ lúc trước được Tang Minh Triệt nhặt về thời điểm đó xuyên qua TV thấy bên trong tiếp sóng biểu diễn, thấy người bên trong có nhiều người yêu mến như vậy, suy nghĩ lại một chút trước đó gặp phải thứ người sống tương tự ánh mắt của cậu đều là sợ hãi cùng sát khí, lại lập tức quay đầu nhìn chủ nuôi, quyết định muốn làm minh tinh, chủ nuôi nhà cậu nắm cằm cậu quan sát một lát, cười híp mắt gật đầu, nói cậu tốt, lúc này mới có mình bây giờ. Mặc dù những fan của mình nhìn qua có chút kinh khủng, chẳng qua vẫn là rất thích cậu, cậu nhất thời đờ đẫn nở nụ cười.
Doãn Mạch cũng biết đáp án có ý nghĩa như thế nào, anh nhìn khuôn mặt cười khúc khích của người này, trong lòng để anh vứt bỏ ý niệm trong đầu triệt để không được, nghĩ thầm anh nhịn, chẳng qua có một chút vẫn không thể qua loa, mắt của anh híp một cái, “Cùng anh đi ghi tên đăng ký.”
“A?” Tả An Tuấn hiển nhiên không thể đem trọng tâm câu chuyện chuyển nhanh tới trên vấn đề này như vậy.
Doãn Mạch lại không cùng cậu lời vô ích, lôi kéo cậu liền lên máy bay, bay đi nước ngoài hài lòng lãnh giấy hôn thú lại chọn nhẫn, lúc này mới qua loa chọn hai món lễ vật, ý bảo cậu có thể đi hôn lễ.
Tả An Tuấn nghiên cứu nhẫn trên tay mình một chút, trong lúc nhất thời có chút thất thần, thẳng đến người này gọi tên cậu mới ngoan ngoãn tiếp lấy thứ anh đưa tới, gật đầu đáp lời.
Doãn Mạch xoa xoa đầu của cậu, chợt nhớ tới sau khi trở về còn chưa kịp kéo cậu đi bệnh viện kiểm tra, nghĩ thầm chờ sau hôn lễ nhất định phải đi, liền lôi kéo cậu đến đảo tư nhân của Tống Triết, phòng ở nơi này cũng đủ lớn, hôn lễ và động phòng đều ở trong đây, bốn phía biển xanh trời xanh, quả thật thoải mái.
“Mạch, em thấy anh của em! Anh ấy đi ra!” Tả An Tuấn đứng ở trong đám người nhìn người phía xa, hưng phấn lôi kéo tay áo vệ sĩ nhà cậu.
Doãn Mạch nhàn nhạt ừ một tiếng, cuộc hôn lễ này song phương đều là đàn ông, cũng không có sắp xếp rể phụ dâu phụ, bốn người xuôi theo thảm đỏ thấm chậm rãi đi tới, đại khái dựa theo quy trình tới một lần xem như là thành hôn rồi. Anh âm thầm quan sát mấy người kia, ngoại trừ đương gia Tulare ngoài ra ba người còn lại ánh mắt nhìn hai bên đều rất nghiền ngẫm, anh không khỏi hừ một tiếng, chỉ biết mấy người này chọn ở cùng một ngày khẳng định có mục đích, anh vốn cho là sẽ thấy trò hay, ai ngờ mấy người này có thể hoà hoà khí khí kéo dài đến tối, anh thoáng nhíu mày, nghĩ thầm chẳng lẽ phải đến động phòng mới bắt đầu ra tay?
Một đêm động phòng hoa chúc thật tốt như vậy … Đáy mắt của anh nhất thời nổi lên một chút ý cười.
“Mạch?” Tả An Tuấn vốn là muốn hỏi anh lúc nào trở về, ai ngờ ngẩng đầu một cái đã nhìn thấy khoé miệng nghiền ngẫm của vệ sĩ nhà mình, không khỏi kinh ngạc mở miệng.
“Không có việc gì.” Doãn Mạch xoa xoa đầu của cậu, nghĩ thầm chuyện của mấy người kia vẫn là ít xen vào thì tốt hơn, liền để cho chính bọn họ đấu đi thôi. Anh gửi cho Trác Viêm một tin nhắn ngắn, để cho hắn sau hôn lễ đừng quên tiếp tục nghiên cứu thuốc thử kia, liền lôi kéo Tả An Tuấn quay về thành phồ S, sau đó sáng sớm ngày hôm sau liền dẫn cậu đi bệnh viện.
“Vì sao em phải tới nơi này?” Tả An Tuấn đối mùi nước khử trùng vẫn là rất chán ghét.
“Em cũng biết Hắc Yến ở trong tim của anh trai em đặt một viên bom,” Doãn Mạch cúi đầu nghiêm túc nhìn cậu, “Em làm sao có thể bảo đảm bên trong cơ thể em không có cái gì?”
Tả An Tuấn nhất thời rụt cổ một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng thay đổi trắng bệch, “Mạch, anh không nên làm em sợ …”
Doãn Mạch nghĩ thầm anh cũng không hy vọng có, anh so với bất kể kẻ nào đều mong muốn em tráng tráng kiện kiện [khoẻ mạnh], nhưng gặp phải tên biến thái cha em anh cũng không dám bảo đảm.
Tả An Tuấn thấy anh không đáp trong nháy mắt liền khóc thúc thít, nhưng là cậu vô cùng sợ chết, “Mạch …” Cậu yếu ớt mở miệng, “Nhưng anh trai em nói cha em đã bỏ rồi, hơn nữa ông ta cũng sống không lâu nữa, chỗ ông ta hẳn không có điều khiển từ xa … Cho nên em không có việc gì đúng không?”
Doãn Mạch đem cậu vùi vào trong lòng không nói gì, càng thêm không nói cho cậu biết bom trong cơ thể rất có thể bởi vì ngoại lực mà kíp nổ, mà cho dù trong cơ thể cậu không có bom anh vẫn là không yên lòng, bởi vì anh đến nay còn chưa biết rõ nguyên nhân Hắc Yến và Tả Xuyên Trạch đem xách cậu trở về, hơn nữa thuốc thử của Lâm Triết Tịch … Điều này làm cho anh luôn luôn không có biện pháp thả lỏng cảnh giác.
Anh cúi đầu, Tả An Tuấn hình dáng vẻ mặt đang đáng thương hề hề được anh vùi vào trong lòng, giọng nói không khỏi chậm lại, “Không có việc gì, anh chính là để ngừa lỡ như, anh trai em được đặt một viên bom là bởi vì Hắc Yến rất quan tâm cậu ta, sợ cậu ta bị người cướp mới làm như thế,” ừm, tuy rằng người nọ cuối cùng vẫn bị cướp, đồng thời còn thành hôn nữa, chẳng qua những thứ này đều cùng anh không quan hệ, anh sờ sờ đầu người này, “Em không phải là không được thương yêu sao?”
“Ừ, phụ thân thích anh trai em hơn …” Sắc mặt của Tả An Tuấn đã khá nhiều, vỗ vỗ trái tim nhỏ bé của mình bị hù doạ, ngoan ngoãn mặc anh lôi kéo đi vào, kiên nhẫn làm toàn bộ kiểm tra.
Tả An Tuấn cùng lần trước như nhau, các hạng mục tình hình cơ thể đều tốt, chẳng qua đến kiếm tra tim thì Doãn Mạch lại bị bác sĩ gọi vào. Siêu sao nào đó đang chán đến chết chơi điện thoại, cũng không có chú ý bác sĩ ra hiệu, lúc này thấy người bên cạnh đứng dậy liền có chút không hiểu ngửa đầu nhìn anh, đáy mắt trong suốt một mảnh.
“Không có chuyện gì,” Doãn Mạch sờ đầu của cậu, âm thanh chậm lại, “Anh có chút việc, một hồi trở lại.”
Tả An Tuấn liền không nghi ngờ anh, cúi đầu tiếp tục chơi.
Doãn Mạch lúc này mới yên tâm đi vào, chỉ thấy bác sĩ ngồi ở trên ghế, đang nhìn một tấm phim chụp X-quang trái tim cầm trong tay, anh đáy lòng nhất thời hồi hợp một chút, hít sâu một hơi ở đối diện ngồi xuống, trầm ổn nhìn hắn.
“Thưa ngài,” bác sĩ hướng tấm phim chụp X-quang nhìn một lát mới chậm rãi mở miệng, chỉ vào một điểm nhỏ phía trên, “Chúng tôi ở nơi này của trái tim ngài Tả phát hiện một vật kỳ lạ, hơn nữa vật này là ở trung tâm trái tim, chúng tôi tạm thời còn không biết rõ đây là gì, cũng không biết rõ nó có thể đối với sức khoẻ của cậu ta tạo thành ảnh hưởng hay không, đây hết thảy đều cần kiểm tra cặn kẽ và phân tích thêm, chẳng qua có một chút có thể khẳng định …” Hắn nói đáy mắt bỗng nhiên nổi lên tâm tình khác thường, mang theo khiếp sợ cùng không giải thích được không che giấu thêm, “Vật này không phải vật sở hữu nguyên bản trong cơ thể cậu ta, mà là vật từ bên ngoài.”
Doãn Mạch vẫn ngồi như cũ không đổi sắc mặt, tâm tình đáy mắt trầm rất sâu.
Bác sĩ thấy người này vừa không xuất hiện kinh ngạc cũng không xuất hiện vẻ mặt trong dự đoán, trong lúc nhất thời cũng không thể kết luận người này rốt cuộc là hiểu rõ tình hình hay không, bình tĩnh nhìn anh một hồi mới nói, “Thông thường có thể tạo thành tình huống như vậy có hai loại khả năng, một là lúc phát sinh ngoài ý muốn ngoại vật tiến vào trong cơ thể, chẳng qua tình huống này giống như đạn, cậu ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ, còn có một loại chính là — hắn nhìn anh, giọng nói thập phần nghiêm túc, “Có người bởi vì có chút nguyên nhân thông qua giải phẫu cấy vào trong cho cậu ta.”
Doãn Mạch lạnh nhạt nghe xong, cầm tấm phim X-quang bên cạnh qua nói câu “Biết rồi” liền đứng dậy rời đi.
“Thưa ngài!” Bác sĩ thấy anh phải đi vội vàng đứng lên, vẻ mặt hết sức kích động, nếu đúng thật như hắn suy nghĩ, tiến hành phẫu thuật người này tuyệt đối không đơn giản, ít ra dựa theo hiểu biết của hắn hiện nay giới y học không ai có thể hoàn thành giải phẫu này! Mà người nọ lại có bản lĩnh này, hắn ta đến tột cùng là ai? Thứ trong tim kia là cái gì, có tác dụng gì? Hắn nghĩ sự chú ý của hắn hoàn toàn bị thứ trước mặt chiếm lấy, lòng hiếu kỳ kịch liệt dâng lên, phải hiểu rõ mới cam tâm.
Doãn Mạch quay đầu lại quét mắt nhìn hắn một cái, hơi thở trên người trong lúc nhất thời lạnh đến cực điểm, thành công khiến trạng thái hưng phấn của bác sĩ tỉnh táo lại, anh lúc này mới đi ra ngoài. Bác sĩ kia đứng tại chỗ, vội vã muốn phải đuổi kịp qua, nhưng nhớ lại ánh mắt vừa rồi của người này bước chân lại như thế nào cũng không thể bước đi, hơi thở trên người của người này rất kinh khủng, hắn không dám. Hắn đứng yên thật lâu mới chậm rãi hoàn hồn, nghĩ thầm dù sao tự liệu người kia hắn đều có, không lo không có cơ hội, nhưng hắn không nghĩ tới chờ hắn buổi chiều đi làm thì tư liệu trong máy đã hoàn toàn biến mất, hắn ngược lại biết người nọ là Tả An Tuấn, nhưng bây giờ không có tư liệu trong tay hắn dù cho muốn đem sự việc làm lớn chuyện cũng không có bằng chứng, sau cùng trái lại thành tin tức bát quái, hắn thế mới biết mình đã cùng chuyện này vô duyên, không khỏi nản lòng ngã vào trong ghế.
Doãn Mạch sau khi trở về dựa theo mọi khi như thế cùng Tả An Tuấn ăn cơm cùng nhau, sau đó mượn cớ sự vụ có việc cần anh đi xử lý, để người này đừng có chạy lung tung, dù sao Lâm Triết Tịch bây giờ còn chưa triệt để hết hy vọng, chẳng qua anh trước khi đi ra cửa vẫn là không yên lòng cùng Mạnh Tuyên lên tiếng chào hỏi, để y hộ trợ trông coi.
“Yên tâm đi, em sẽ không đi ra ngoài,” Tả An Tuấn thấy anh gấp như vậy vội vàng đưa móng vuốt bảo đảm, đáy mắt trong suốt sáng sủa, biểu tình vô cùng nghiêm túc, “Anh trai em nói cho em biết không nên chạy loạn khắp nơi.”
Trán Doãn Mạc hơi nhảy một chút, nghĩ thầm anh nói nhiều lần như vậy chưa từng nghe, anh trai em nói một câu em liền nghe rồi, em khiến anh làm sao chịu nổi … Anh đưa tay vỗ đầu đứa ngốc nào đó, một chút so một chút dùng sức hơn, nói lời thấm thía, “Vậy em cần phải nhớ cho kỹ.”
“Ừ.” Tả An Tuấn ngược lại gật đầu, nghĩ không có chỗ không ổn chút nào.
Trán Doãn Mạch lại nhảy một chút, còn muốn tiếp tục vỗ, kết quả Mạnh Tuyên một bên bất đắc dĩ đem người nào đó lôi qua, “Cậu ấy vốn là không thông minh.” Ngụ ý lại vỗ tiếp ngu hơn nữa.
Doãn Mạch lúc này mới không cam lòng thu tay, nghĩ thầm vẫn là chính sự quan trọng, liền quay đầu lên xe thẳng đến bến tàu, tiếp đó nhanh đến đảo tư nhân của Tống Triết, với suy đoán của anh mấy người đàn ông đấu tới đấu kia nhất hôm nay có ít nhất hai người không thể rời giường, ai ngờ lúc chờ anh đến dĩ nhiên cũng chỉ còn lại có Tống Triết, những người khác thì sáng sớm liền đều trở về nơi của mình, dường như là vội vã rời đi, anh mặc dù đối với chuyện của bọn họ không hiếu kỳ, nhưng lúc này cũng có thể đoán được đêm qua bọn họ đều té ngã, đáy mắt không khỏi nổi lên một chút nghiền ngẫm.
Tống Triết vẫn là một bộ dáng vẻ quân tử nhẹ nhàng, đối với ánh sáng đáy mắt anh hoàn toàn không thèm để ý, phân phó người đi pha trà, sau đó ngồi ở trên ghế xa hoa sau bàn đọc sách hai tay đan nhau mỉm cười chờ người này mở miệng.
Doãn Mạch đương nhiên không muốn cùng con rắn độc này có quá nhiều giao tình, anh lúc ban đầu vốn nghĩ là đến tìm Tả Xuyên Trạch, chẳng qua người này nếu có thể cùng Tả Xuyên Trạch lăn lộn đến mức kết hôn việc biết đến cũng không ít, anh lấy ra phim chụp X-quang ném tới, cũng không mở miệng, bởi vì anh biết người này có thể hiểu ý đồ của mình đến.
Tống Triết cũng không đưa tay đón, mà chỉ là cúi đầu nhìn lướt qua, sau đó ngẩng đầu nhìn anh mỉm cười hỏi, “Trạch không nói cho anh biết?”
Doãn Mạch gật đầu, hất hất cằm lên, “Phía trên là cái gì?”
Tống Triết cầm qua trà người giúp việc vừa bưng tới, ngón cái chậm rãi vuốt ve mép ly trà, cười suy nghĩ một hồi mới hỏi, “Nếu như cậu ta lại giết người anh sẽ làm như thế nào?”
Doãn Mạch không khỏi nhíu, vấn đề này Tả Xuyên Trạch cũng đã từng hỏi qua, anh lúc đó liền làm quyết định, mà quyết định này là bất kể như thế nào cũng sẽ không đổi, bởi vì anh tuyệt đối không cho phép người nọ nhiễm trở lại. Chẳng qua anh nếu đã đáp một lần cũng sẽ không lại đáp lần thứ hai, mà là ngẩng đầu nhìn người đàn ông này, cảm giác hứng thú hỏi, “Nếu như đổi lại là cậu đây?”
Tống Triết nhàn nhạt uống một ngụm trà, ý cười nơi khoé miệng rất là thoải mái, giọng nói cũng rất ôn hoà, nhưng nói ra cũng, “Để em ấy chết, cho dù là loại không hề có đạo lý này, không hề có mục đích mà giết người mà nói, bởi vì những thứ này cũng không quan trọng,” hắn nói, mắt xếch ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng tan ra một chút, “Quan trọng là … Em ấy còn sống.”
Doãn Mạch hơi nhướng mi một chút, anh thiếu chút nữa đã quên danh hiệu của hai người này ở trong giới, giết người đối với bọn họ mà nói cũng coi như là ăn cơm bình thường, chẳng qua lời nói sau cùng của Tống Triết hình như có ý chỉ điểm, anh không khỏi híp mắt một cái.
Tống Triết cũng không để ý tới ánh mắt của anh, mà là tiếp tục lại cười nói, “Nếu đây là ý của Trạch, tôi tôn trọng quyết định của em ấy.” Ý kia chính là hắn cũng sẽ không nói gì.
“Chẳng qua,” hắn mỉm cười vuốt ve ly trà, “Trác Viêm bây giờ đang ở nhà hắn trên đảo nhỏ, tạm thời vẫn không có quay về London, bên ngoài có trực thăng.”
Ánh sáng dưới đáy mắt Doãn Mạch sâu chút, ý người này là anh có thể từ trong miệng của Trác Viêm lấy được tất cả mong muốn, anh đứng dậy đem cuộn phim trên bàn cất xong, nhìn người này liếc mắt, cuối cùng vẫn nói hai chữ, “Cám ơn.” Chuẩn bị đi ra phía ngoài.
“Ngài Doãn,” Tống Triết hai tay đan nhau nhìn anh, ôn hoà nói, “Bất kể sau này Trạch làm loại quyết định gì, có một chút tôi mong muốn anh có thể hiểu, Trạch tuyệt đối không có ác ý, hơn nữa vị kia của anh tuyệt đối nếu so với em ấy hạnh phúc hơn nhiều.”
Doãn Mạch tuy rằng không rõ lắm Tả Xuyên Trạch tương lại sẽ làm gì, nhưng vẫn gật đầu, mở rộng cửa đi ra ngoài.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Album mới và phim mới của Tả An Tuấn đều đã đến giai đoạn cuối cùng, chỉ là bởi vì đoạn thời gian trước “bị bệnh” mà trì hoãn, hiện giờ đương nhiên phải cuồng đẩy nhanh tốc độ, chờ cậu rốt cuộc đem một đống lớn sự việc làm xong lại đến kỳ nghỉ một thời gian khá lâu, cơ thể anh trai nhà cậu đã chuyển tốt hơn nữa muốn cùng chồng của anh trai nhà cậu kết hôn. Hôm nay cậu ở trên web tìm nửa ngày cũng không có được kết quả, chỉ có thể xuống lầu chán ngắt lôi kéo ống tay áo Doãn Mạch hỏi, “Mạch, anh nói hôn lễ anh trai em em tặng cái gì?” Cậu nói xong nghiêng đầu suy nghĩ một chút, bỏ thêm một câu, “Ah, em mới không tặng đồ cho Trác Viêm.” Cậu nhớ hôn lễ của anh trai nhà cậu và Trác Viêm là làm cùng nhau.
“Không biết, tuỳ tiện.” Doãn Mạch nhàn nhạt đáp, lòng khó chịu tới cực điểm, lễ thành hôn của Tả Xuyên Trạch và Tống Triết, Trác Viêm và gia chủ Tulare là chọn cùng một ngày, cùng một nơi, thậm chí ngay cả thời gian tuyên bố đều là cùng nhau, anh tuy rằng không biết mấy người này đang giở trò quỷ gì, có ân oán gì phải giải quyết, nhưng có một chút là rất rõ ràng, đó chính là cuộc hôn lễ này nhất định vô cùng lớn tráng lệ, mọi người đều biết.
Anh nhìn một chút đứa ngốc nào đó bên cạnh, khó chịu, nghĩ thầm bọn họ hiện giờ chỉ có thể xem như là quan hệ người yêu, mà mấy người bên kia đều là vợ chồng rồi, anh tỏ vẻ tâm lý của anh không cân bằng nghiêm trọng.
“Mạch, anh làm sao vậy?” Tả An Tuấn nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt đen như mực, cậu nghĩ trong lòng của vệ sĩ nhà cậu có chút không tốt.
Doãn Mạch nhìn cậu, suy tư một chút lấy danh tiếng hiện giờ của người này làm một trận hôn lễ đồng tính kết quả sẽ tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng, sau đó yên lặng đem ý nghĩ của chính mình đè nén xuống, nhưng vẫn là chưa từ bỏ ý định tuỳ ý hỏi một câu, “Em lúc trước tại sao phải lựa chọn tiến vào giới giải trí?”
Tả An Tuấn đáp rất là đương nhiên, “Bởi vì như thế sẽ có nhiều người yêu thích em.” Cậu còn nhớ rõ lúc trước được Tang Minh Triệt nhặt về thời điểm đó xuyên qua TV thấy bên trong tiếp sóng biểu diễn, thấy người bên trong có nhiều người yêu mến như vậy, suy nghĩ lại một chút trước đó gặp phải thứ người sống tương tự ánh mắt của cậu đều là sợ hãi cùng sát khí, lại lập tức quay đầu nhìn chủ nuôi, quyết định muốn làm minh tinh, chủ nuôi nhà cậu nắm cằm cậu quan sát một lát, cười híp mắt gật đầu, nói cậu tốt, lúc này mới có mình bây giờ. Mặc dù những fan của mình nhìn qua có chút kinh khủng, chẳng qua vẫn là rất thích cậu, cậu nhất thời đờ đẫn nở nụ cười.
Doãn Mạch cũng biết đáp án có ý nghĩa như thế nào, anh nhìn khuôn mặt cười khúc khích của người này, trong lòng để anh vứt bỏ ý niệm trong đầu triệt để không được, nghĩ thầm anh nhịn, chẳng qua có một chút vẫn không thể qua loa, mắt của anh híp một cái, “Cùng anh đi ghi tên đăng ký.”
“A?” Tả An Tuấn hiển nhiên không thể đem trọng tâm câu chuyện chuyển nhanh tới trên vấn đề này như vậy.
Doãn Mạch lại không cùng cậu lời vô ích, lôi kéo cậu liền lên máy bay, bay đi nước ngoài hài lòng lãnh giấy hôn thú lại chọn nhẫn, lúc này mới qua loa chọn hai món lễ vật, ý bảo cậu có thể đi hôn lễ.
Tả An Tuấn nghiên cứu nhẫn trên tay mình một chút, trong lúc nhất thời có chút thất thần, thẳng đến người này gọi tên cậu mới ngoan ngoãn tiếp lấy thứ anh đưa tới, gật đầu đáp lời.
Doãn Mạch xoa xoa đầu của cậu, chợt nhớ tới sau khi trở về còn chưa kịp kéo cậu đi bệnh viện kiểm tra, nghĩ thầm chờ sau hôn lễ nhất định phải đi, liền lôi kéo cậu đến đảo tư nhân của Tống Triết, phòng ở nơi này cũng đủ lớn, hôn lễ và động phòng đều ở trong đây, bốn phía biển xanh trời xanh, quả thật thoải mái.
“Mạch, em thấy anh của em! Anh ấy đi ra!” Tả An Tuấn đứng ở trong đám người nhìn người phía xa, hưng phấn lôi kéo tay áo vệ sĩ nhà cậu.
Doãn Mạch nhàn nhạt ừ một tiếng, cuộc hôn lễ này song phương đều là đàn ông, cũng không có sắp xếp rể phụ dâu phụ, bốn người xuôi theo thảm đỏ thấm chậm rãi đi tới, đại khái dựa theo quy trình tới một lần xem như là thành hôn rồi. Anh âm thầm quan sát mấy người kia, ngoại trừ đương gia Tulare ngoài ra ba người còn lại ánh mắt nhìn hai bên đều rất nghiền ngẫm, anh không khỏi hừ một tiếng, chỉ biết mấy người này chọn ở cùng một ngày khẳng định có mục đích, anh vốn cho là sẽ thấy trò hay, ai ngờ mấy người này có thể hoà hoà khí khí kéo dài đến tối, anh thoáng nhíu mày, nghĩ thầm chẳng lẽ phải đến động phòng mới bắt đầu ra tay?
Một đêm động phòng hoa chúc thật tốt như vậy … Đáy mắt của anh nhất thời nổi lên một chút ý cười.
“Mạch?” Tả An Tuấn vốn là muốn hỏi anh lúc nào trở về, ai ngờ ngẩng đầu một cái đã nhìn thấy khoé miệng nghiền ngẫm của vệ sĩ nhà mình, không khỏi kinh ngạc mở miệng.
“Không có việc gì.” Doãn Mạch xoa xoa đầu của cậu, nghĩ thầm chuyện của mấy người kia vẫn là ít xen vào thì tốt hơn, liền để cho chính bọn họ đấu đi thôi. Anh gửi cho Trác Viêm một tin nhắn ngắn, để cho hắn sau hôn lễ đừng quên tiếp tục nghiên cứu thuốc thử kia, liền lôi kéo Tả An Tuấn quay về thành phồ S, sau đó sáng sớm ngày hôm sau liền dẫn cậu đi bệnh viện.
“Vì sao em phải tới nơi này?” Tả An Tuấn đối mùi nước khử trùng vẫn là rất chán ghét.
“Em cũng biết Hắc Yến ở trong tim của anh trai em đặt một viên bom,” Doãn Mạch cúi đầu nghiêm túc nhìn cậu, “Em làm sao có thể bảo đảm bên trong cơ thể em không có cái gì?”
Tả An Tuấn nhất thời rụt cổ một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng thay đổi trắng bệch, “Mạch, anh không nên làm em sợ …”
Doãn Mạch nghĩ thầm anh cũng không hy vọng có, anh so với bất kể kẻ nào đều mong muốn em tráng tráng kiện kiện* [khoẻ mạnh], nhưng gặp phải tên biến thái cha em anh cũng không dám bảo đảm.
Tả An Tuấn thấy anh không đáp trong nháy mắt liền khóc thúc thít, nhưng là cậu vô cùng sợ chết, “Mạch …” Cậu yếu ớt mở miệng, “Nhưng anh trai em nói cha em đã bỏ rồi, hơn nữa ông ta cũng sống không lâu nữa, chỗ ông ta hẳn không có điều khiển từ xa … Cho nên em không có việc gì đúng không?”
Doãn Mạch đem cậu vùi vào trong lòng không nói gì, càng thêm không nói cho cậu biết bom trong cơ thể rất có thể bởi vì ngoại lực mà kíp nổ, mà cho dù trong cơ thể cậu không có bom anh vẫn là không yên lòng, bởi vì anh đến nay còn chưa biết rõ nguyên nhân Hắc Yến và Tả Xuyên Trạch đem xách cậu trở về, hơn nữa thuốc thử của Lâm Triết Tịch … Điều này làm cho anh luôn luôn không có biện pháp thả lỏng cảnh giác.
Anh cúi đầu, Tả An Tuấn hình dáng vẻ mặt đang đáng thương hề hề được anh vùi vào trong lòng, giọng nói không khỏi chậm lại, “Không có việc gì, anh chính là để ngừa lỡ như, anh trai em được đặt một viên bom là bởi vì Hắc Yến rất quan tâm cậu ta, sợ cậu ta bị người cướp mới làm như thế,” ừm, tuy rằng người nọ cuối cùng vẫn bị cướp, đồng thời còn thành hôn nữa, chẳng qua những thứ này đều cùng anh không quan hệ, anh sờ sờ đầu người này, “Em không phải là không được thương yêu sao?”
“Ừ, phụ thân thích anh trai em hơn …” Sắc mặt của Tả An Tuấn đã khá nhiều, vỗ vỗ trái tim nhỏ bé của mình bị hù doạ, ngoan ngoãn mặc anh lôi kéo đi vào, kiên nhẫn làm toàn bộ kiểm tra.
Tả An Tuấn cùng lần trước như nhau, các hạng mục tình hình cơ thể đều tốt, chẳng qua đến kiếm tra tim thì Doãn Mạch lại bị bác sĩ gọi vào. Siêu sao nào đó đang chán đến chết chơi điện thoại, cũng không có chú ý bác sĩ ra hiệu, lúc này thấy người bên cạnh đứng dậy liền có chút không hiểu ngửa đầu nhìn anh, đáy mắt trong suốt một mảnh.
“Không có chuyện gì,” Doãn Mạch sờ đầu của cậu, âm thanh chậm lại, “Anh có chút việc, một hồi trở lại.”
Tả An Tuấn liền không nghi ngờ anh, cúi đầu tiếp tục chơi.
Doãn Mạch lúc này mới yên tâm đi vào, chỉ thấy bác sĩ ngồi ở trên ghế, đang nhìn một tấm phim chụp X-quang trái tim cầm trong tay, anh đáy lòng nhất thời hồi hợp một chút, hít sâu một hơi ở đối diện ngồi xuống, trầm ổn nhìn hắn.
“Thưa ngài,” bác sĩ hướng tấm phim chụp X-quang nhìn một lát mới chậm rãi mở miệng, chỉ vào một điểm nhỏ phía trên, “Chúng tôi ở nơi này của trái tim ngài Tả phát hiện một vật kỳ lạ, hơn nữa vật này là ở trung tâm trái tim, chúng tôi tạm thời còn không biết rõ đây là gì, cũng không biết rõ nó có thể đối với sức khoẻ của cậu ta tạo thành ảnh hưởng hay không, đây hết thảy đều cần kiểm tra cặn kẽ và phân tích thêm, chẳng qua có một chút có thể khẳng định …” Hắn nói đáy mắt bỗng nhiên nổi lên tâm tình khác thường, mang theo khiếp sợ cùng không giải thích được không che giấu thêm, “Vật này không phải vật sở hữu nguyên bản trong cơ thể cậu ta, mà là vật từ bên ngoài.”
Doãn Mạch vẫn ngồi như cũ không đổi sắc mặt, tâm tình đáy mắt trầm rất sâu.
Bác sĩ thấy người này vừa không xuất hiện kinh ngạc cũng không xuất hiện vẻ mặt trong dự đoán, trong lúc nhất thời cũng không thể kết luận người này rốt cuộc là hiểu rõ tình hình hay không, bình tĩnh nhìn anh một hồi mới nói, “Thông thường có thể tạo thành tình huống như vậy có hai loại khả năng, một là lúc phát sinh ngoài ý muốn ngoại vật tiến vào trong cơ thể, chẳng qua tình huống này giống như đạn, cậu ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ, còn có một loại chính là — hắn nhìn anh, giọng nói thập phần nghiêm túc, “Có người bởi vì có chút nguyên nhân thông qua giải phẫu cấy vào trong cho cậu ta.”
Doãn Mạch lạnh nhạt nghe xong, cầm tấm phim X-quang bên cạnh qua nói câu “Biết rồi” liền đứng dậy rời đi.
“Thưa ngài!” Bác sĩ thấy anh phải đi vội vàng đứng lên, vẻ mặt hết sức kích động, nếu đúng thật như hắn suy nghĩ, tiến hành phẫu thuật người này tuyệt đối không đơn giản, ít ra dựa theo hiểu biết của hắn hiện nay giới y học không ai có thể hoàn thành giải phẫu này! Mà người nọ lại có bản lĩnh này, hắn ta đến tột cùng là ai? Thứ trong tim kia là cái gì, có tác dụng gì? Hắn nghĩ sự chú ý của hắn hoàn toàn bị thứ trước mặt chiếm lấy, lòng hiếu kỳ kịch liệt dâng lên, phải hiểu rõ mới cam tâm.
Doãn Mạch quay đầu lại quét mắt nhìn hắn một cái, hơi thở trên người trong lúc nhất thời lạnh đến cực điểm, thành công khiến trạng thái hưng phấn của bác sĩ tỉnh táo lại, anh lúc này mới đi ra ngoài. Bác sĩ kia đứng tại chỗ, vội vã muốn phải đuổi kịp qua, nhưng nhớ lại ánh mắt vừa rồi của người này bước chân lại như thế nào cũng không thể bước đi, hơi thở trên người của người này rất kinh khủng, hắn không dám. Hắn đứng yên thật lâu mới chậm rãi hoàn hồn, nghĩ thầm dù sao tự liệu người kia hắn đều có, không lo không có cơ hội, nhưng hắn không nghĩ tới chờ hắn buổi chiều đi làm thì tư liệu trong máy đã hoàn toàn biến mất, hắn ngược lại biết người nọ là Tả An Tuấn, nhưng bây giờ không có tư liệu trong tay hắn dù cho muốn đem sự việc làm lớn chuyện cũng không có bằng chứng, sau cùng trái lại thành tin tức bát quái, hắn thế mới biết mình đã cùng chuyện này vô duyên, không khỏi nản lòng ngã vào trong ghế.
Doãn Mạch sau khi trở về dựa theo mọi khi như thế cùng Tả An Tuấn ăn cơm cùng nhau, sau đó mượn cớ sự vụ có việc cần anh đi xử lý, để người này đừng có chạy lung tung, dù sao Lâm Triết Tịch bây giờ còn chưa triệt để hết hy vọng, chẳng qua anh trước khi đi ra cửa vẫn là không yên lòng cùng Mạnh Tuyên lên tiếng chào hỏi, để y hộ trợ trông coi.
“Yên tâm đi, em sẽ không đi ra ngoài,” Tả An Tuấn thấy anh gấp như vậy vội vàng đưa móng vuốt bảo đảm, đáy mắt trong suốt sáng sủa, biểu tình vô cùng nghiêm túc, “Anh trai em nói cho em biết không nên chạy loạn khắp nơi.”
Trán Doãn Mạc hơi nhảy một chút, nghĩ thầm anh nói nhiều lần như vậy chưa từng nghe, anh trai em nói một câu em liền nghe rồi, em khiến anh làm sao chịu nổi … Anh đưa tay vỗ đầu đứa ngốc nào đó, một chút so một chút dùng sức hơn, nói lời thấm thía, “Vậy em cần phải nhớ cho kỹ.”
“Ừ.” Tả An Tuấn ngược lại gật đầu, nghĩ không có chỗ không ổn chút nào.
Trán Doãn Mạch lại nhảy một chút, còn muốn tiếp tục vỗ, kết quả Mạnh Tuyên một bên bất đắc dĩ đem người nào đó lôi qua, “Cậu ấy vốn là không thông minh.” Ngụ ý lại vỗ tiếp ngu hơn nữa.
Doãn Mạch lúc này mới không cam lòng thu tay, nghĩ thầm vẫn là chính sự quan trọng, liền quay đầu lên xe thẳng đến bến tàu, tiếp đó nhanh đến đảo tư nhân của Tống Triết, với suy đoán của anh mấy người đàn ông đấu tới đấu kia nhất hôm nay có ít nhất hai người không thể rời giường, ai ngờ lúc chờ anh đến dĩ nhiên cũng chỉ còn lại có Tống Triết, những người khác thì sáng sớm liền đều trở về nơi của mình, dường như là vội vã rời đi, anh mặc dù đối với chuyện của bọn họ không hiếu kỳ, nhưng lúc này cũng có thể đoán được đêm qua bọn họ đều té ngã, đáy mắt không khỏi nổi lên một chút nghiền ngẫm.
Tống Triết vẫn là một bộ dáng vẻ quân tử nhẹ nhàng, đối với ánh sáng đáy mắt anh hoàn toàn không thèm để ý, phân phó người đi pha trà, sau đó ngồi ở trên ghế xa hoa sau bàn đọc sách hai tay đan nhau mỉm cười chờ người này mở miệng.
Doãn Mạch đương nhiên không muốn cùng con rắn độc này có quá nhiều giao tình, anh lúc ban đầu vốn nghĩ là đến tìm Tả Xuyên Trạch, chẳng qua người này nếu có thể cùng Tả Xuyên Trạch lăn lộn đến mức kết hôn việc biết đến cũng không ít, anh lấy ra phim chụp X-quang ném tới, cũng không mở miệng, bởi vì anh biết người này có thể hiểu ý đồ của mình đến.
Tống Triết cũng không đưa tay đón, mà chỉ là cúi đầu nhìn lướt qua, sau đó ngẩng đầu nhìn anh mỉm cười hỏi, “Trạch không nói cho anh biết?”
Doãn Mạch gật đầu, hất hất cằm lên, “Phía trên là cái gì?”
Tống Triết cầm qua trà người giúp việc vừa bưng tới, ngón cái chậm rãi vuốt ve mép ly trà, cười suy nghĩ một hồi mới hỏi, “Nếu như cậu ta lại giết người anh sẽ làm như thế nào?”
Doãn Mạch không khỏi nhíu, vấn đề này Tả Xuyên Trạch cũng đã từng hỏi qua, anh lúc đó liền làm quyết định, mà quyết định này là bất kể như thế nào cũng sẽ không đổi, bởi vì anh tuyệt đối không cho phép người nọ nhiễm trở lại. Chẳng qua anh nếu đã đáp một lần cũng sẽ không lại đáp lần thứ hai, mà là ngẩng đầu nhìn người đàn ông này, cảm giác hứng thú hỏi, “Nếu như đổi lại là cậu đây?”
Tống Triết nhàn nhạt uống một ngụm trà, ý cười nơi khoé miệng rất là thoải mái, giọng nói cũng rất ôn hoà, nhưng nói ra cũng, “Để em ấy chết, cho dù là loại không hề có đạo lý này, không hề có mục đích mà giết người mà nói, bởi vì những thứ này cũng không quan trọng,” hắn nói, mắt xếch ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng tan ra một chút, “Quan trọng là … Em ấy còn sống.”
Doãn Mạch hơi nhướng mi một chút, anh thiếu chút nữa đã quên danh hiệu của hai người này ở trong giới, giết người đối với bọn họ mà nói cũng coi như là ăn cơm bình thường, chẳng qua lời nói sau cùng của Tống Triết hình như có ý chỉ điểm, anh không khỏi híp mắt một cái.
Tống Triết cũng không để ý tới ánh mắt của anh, mà là tiếp tục lại cười nói, “Nếu đây là ý của Trạch, tôi tôn trọng quyết định của em ấy.” Ý kia chính là hắn cũng sẽ không nói gì.
“Chẳng qua,” hắn mỉm cười vuốt ve ly trà, “Trác Viêm bây giờ đang ở nhà hắn trên đảo nhỏ, tạm thời vẫn không có quay về London, bên ngoài có trực thăng.”
Ánh sáng dưới đáy mắt Doãn Mạch sâu chút, ý người này là anh có thể từ trong miệng của Trác Viêm lấy được tất cả mong muốn, anh đứng dậy đem cuộn phim trên bàn cất xong, nhìn người này liếc mắt, cuối cùng vẫn nói hai chữ, “Cám ơn.” Chuẩn bị đi ra phía ngoài.
“Ngài Doãn,” Tống Triết hai tay đan nhau nhìn anh, ôn hoà nói, “Bất kể sau này Trạch làm loại quyết định gì, có một chút tôi mong muốn anh có thể hiểu, Trạch tuyệt đối không có ác ý, hơn nữa vị kia của anh tuyệt đối nếu so với em ấy hạnh phúc hơn nhiều.”
Doãn Mạch tuy rằng không rõ lắm Tả Xuyên Trạch tương lại sẽ làm gì, nhưng vẫn gật đầu, mở rộng cửa đi ra ngoài.