- Đoàn Vi Hưng là người có bụng dạ hẹp hòi, Liễu thiếu hiệp sau này nên cẩn trọng.
Chàng chưa kịp đáp, Quân nhi không hiểu sao lại đáp thay :
- Chính lão phải cẩn trọng và đề phòng nghịch tử của lão! Ngũ Mai trang không khéo sẽ bị Đoàn Vi Lịch hủy hoại thanh danh bao đời nay.
Có tiếng hừ lạnh :
- Hừ! Cô nương hãy nên tự nhìn lại, trước khi mở miệng dè bỉu, phê phán kẻ khác! Bốn chữ trợ Trụ vi ngược, bổn Chưởng môn vẫn đang chờ nghe ngươi giải thích đây!
Chậm rãi nhìn vị Chưởng môn nọ, Quân nhi cũng chậm rãi như thế khi lên tiếng :
- Tiểu nữ muốn nói, công phu Toái Bia chưởng vốn là của quý phái, sao lại để thất lạc vào tay ngoại nhân, kẻ có dã tâm một tay che cả bầu trời?
Vị Chưởng môn bàng hoàng :
- Toái Bia chưởng? Cô nương bảo đã lọt vào tay ai?
Tô Thụ Nhân cũng kêu :
- Đó là công phu của bổn phái đã lâu bị thất truyền, cô nương nhìn thấy ai đã thi triển công phu này?
Quân nhi thản nhiên nhìn mọi người :
- Tiểu nữ có nói ra vị tất chư vị đây đều tin vào lời của tiểu nữ?
Thừa nhận địa vị độc tôn đã lâu vẫn tồn tại, vị đại sư Thiếu Lâm phái lên tiếng như muốn nói thay cho mọi người :
- A di đà Phật! Theo thiểu ý của bần tăng, nữ đàn việt nên nói cho tất cả cùng nghe! Dù biết rằng chuyện tin hay không là tùy ở mỗi người, nhưng... A di đà Phật! Toái Bia chưởng đúng là thứ công phu đã thất truyền của Không Động phái, mọi người có biết mới có thể đề phòng.
Do lời lẽ của vị đại sư thật chuẩn mực, mọi người dù tôn trọng hay không tôn trọng địa vị độc tôn của phái Thiếu Lâm cũng không thể có ý nào khác.
Tất cả nhao nhao tán thành và chờ nghe một nữ lang vừa xa lạ vừa hãy còn quá trẻ nói ra điều đó!
Quân nhi dằn từng tiếng :
- Là Ngũ Tuyệt Kiếm Luân Hồi Đinh Nhất Hải!
Ảnh hưởng của câu nói này xem ra nghiêm trọng hơn tiếng sấm giữa trời quang, nếu cả hai cùng xảy ra.
Các Chưởng môn các kiếm pháp Võ Đang, Nga My, Hoa Sơn và Côn Luân đều nhìn trừng trừng vào Quân nhi, như chỉ cần một phát hiện nhỏ nào chứng tỏ nàng nói dối họ lập tức lao đeên dùng loạn kiếm phân thây nàng thành trăm ngàn mảnh vụn.
Không lường được phản ứng này của các kiếm pháp, nàng khiếp hãi lùi dần, vô tình nép vào lưng Liễu Hận.
Chàng cẩn trọng và nhìn mọi người để dò xét từng chi tiết nhỏ nhặt nhất, phòng bất trắc.
Sự khẩn trương chợt giảm đi khi có tiếng Thiên Di Thần Kiếm hắng giọng :
- Tiểu cô nương yên tâm! Mọi người sẽ không làm gì cô nương nếu cô nương có thể trưng ra bằng chứng, cho biết Bắc Tung Sơn Đinh Nhất Hải sự thật có am tường tuyệt học này!
Nàng len lén đưa đầu ra khỏi lưng của Liễu Hận nói với Thiên Di Thần Kiếm :
- Chính tiểu nữ suýt mất mạng vì Toái Bia chưởng...
Thiên Di Thần Kiếm hỏi rất nghiêm trọng :
- Do ai xuất thủ? Đinh Nhất Hải chăng?
Nàng lắc đầu :
- Không! Là bọn đệ tử của lão!
Thiên Di Thần Kiếm sững sờ :
- Đệ tử nào? Đinh Nhất Hải đã bao giờ thu nhận truyền nhân?
Mọi hung hăng trước đó của Quân nhi khi dọa dẫm hoặc hành hạ Liễu Hận đến lúc này đã bay biến đâu mất.
Nàng lắp bắp trước câu hỏi có phần đề quyết của Thiên Di Thần Kiếm :
- Lão có... có... có bốn gã đệ tử hiện ở... ở...
Định nói bọn đệ tử của lão họ Đinh đang ở đây, nhưng Quân nhi chợt nhớ lại điều đó không còn đúng nữa nên cứ lắp bắp mãi vẫn không nói nên lời!
Thế chẳng đặng đừng, Liễu Hận phải lên tiếng :
- Lưu tiền bối! Nàng nói không sai đâu! Không những lão họ Đinh thật sự có bốn gã đệ tử, công phu Toái Bia chưởng kia lão cũng am tường!
Thiên Di Thần Kiếm ngạc nhiên :
- Thiếu hiệp nói thật?
Chàng gật đầu :
- Bản thân vãn bối ngoài hai lần thoát chết vì Toái Bia chưởng của bọn đệ tử, còn một lần suýt chết cũng vì Toái Bia chưởng do chính lão họ Đinh hạ thủ.
Thiên Di Thần Kiếm trầm giọng :
- Thiếu hiệp có bằng cớ nào xác thực hơn không?
Chàng đáp ngoài sở liệu của Quân nhi :
- Tiền bối yên tâm! Hiện tại hạ có một bằng cớ có thể nói là xác đáng!
Nàng kinh hãi, nói khẽ vào tai chàng :
- Này, ngươi bịa chuyện với ta thì được, không nên bịa với mọi người! Đừng để ta do vô tình phải chết chung chỗ với ngươi.
Chàng nheo mắt nhìn nàng ở phía sau, thích chí trước sự sợ hãi của nàng.
Trong khi đó, Thiên Di Thần Kiếm Lưu Hoàng Nhật nôn nao hỏi chàng :
- Đó là bằng cớ gì, thiếu hiệp?
Chàng bảo :
- Lão sợ vãn bối nếu còn sống sẽ tố giác nhiều bí ẩn chứng tỏ lão có dã tâm! Lão đã quật một chưởng Toái Bia vào vãn bối. Và bằng cớ xác đáng là...
Vị Cổ chưởng môn Côn Luân phái bỗng dưng cười rống lên :
- Ha... ha... ha...! Hoàn toàn là bịa đặt. Bổn Chưởng môn thử hỏi chư vị, nếu tiểu tử bị trúng một chưởng Toái Bia, chư vị thủ nói xem liệu tiểu tử có còn sống để bây giờ thản nhiên nói lời bịa đặt không? Ha... ha... ha...
Mặc cho mọi người đang xôn xao, và có không ít người đang cười khinh khỉnh, Liễu Hận đưa mắt nhìn Cổ chưởng môn :
- Cho hỏi tôn giá là Chưởng môn phái nào?
Họ Cổ được dịp phô trương :
- Bổn Chưởng môn họ Cổ, đơn danh là Vấn, đã hơn mười năm tiếp chưởng cương vị Chưởng môn Côn Luân phái! Sao?
Chàng lắc đầu :
- Chẳng sao cả! Nhưng tôn giá hãy nhớ lại cho kỹ, tại hạ nào đã nói dứt lời.
Cổ Vấn cười khẩy :
- Càng nghe ngươi nói, bổn Chưởng môn càng thêm lợm giọng! Chờ nghe ngươi nói dứt lời, bổn Chưởng môn ắt có điều thất lễ với mọi người đây!
- Ý của tôn giá là...
Cổ Vấn đáp :
- Bình sinh Cổ Vấn ta vốn căm ghét thái độ vu khống, ngậm máu phun người, và thông thường để trừng trị những hạng người đó, Cổ Vấn ta chưa một lần run tay!
Chàng nhếch môi cười khinh khỉnh :
- Được!Mong tôn giá giữ lời, tại hạ quyết phải lãnh giáo cao chiêu của tôn giá.
Thấy Cổ Vấn định bước ra và muốn động thủ ngay tức khắc, Thiên Di Thần Kiếm đưa tay ngăn lại :
- Cổ chưởng môn hãy chậm đã! Do Liễu thiếu hiệp thật sự chưa dứt lời, Cổ chưởng môn cứ chờ nghe, sau đó sẽ có thái độ!
Cổ Vấn lùi lại :
- Hừ! Hãy còn cơ hội cho ngươi đấy tiểu tử! Ngươi nên nhân cơ hội này tự thú nhận những gì ngươi vừa bịa đặt!
Không quan tâm đến Cổ Vấn nữa, Liễu Hận đưa mắt nhìn mọi người :
- Tại hạ xin tiếp! Nhờ may mắn tại hạ kịp tránh được chiêu chưởng Toái Bia của Đinh Nhất Hải! Và...
Có tiếng thì thào vang lên :
- Tiểu tử đổi giọng rồi! Nếu không nói như, y giải thích sao được việc y không chết?
Biết đó là câu nói của vị Chưởng môn Hoa Sơn phái, Liễu Hận lặng lẽ lưu tâm và tiếp tục lời đang nói gở :
- ... Và hiện tại, chiêu chưởng đó vẫn còn lưu lại trên vách đá!
Tô Thụ Nhân giật mình :
- Dấu vết đó ở đâu, Liễu thiếu hiệp?
Mọi người chợt quay đầu lạinhìn theo cánh tay chỉ của chàng :
- Ở bên trong động thất này, cạnh ngách đá đầu tiên, bên tả.
Thật nhanh, vị Chưởng môn Không Động phái lao vút vào trong để sau đó bật ra tiếng kêu kinh hoàng :
- Đúng là Toái Bia chưởng!
Mọi người nghe thế, rối rít chạy vào, Liễu Hận nhìn theo, thầm hy vọng mọi người đừng vì quá tò mò mà lạc bước vào Tử Kim mê động.
Được một lúc họ quay ra. Vừa lúc họ nghe một vị Chưởng môn Không Động phái lẩm bẩm :
- Người cuối cùng còn biết được tuyệt chưởng này đã thất tung cho đến nay ước ngoài trăm năm. Tại sao sau đó lại rơi vào tay Đinh Nhất Hải? Phải chăng y vô tình tìm thấy và trở thành lưu tự truyền nhân của bổn phái?
Động tâm, chàng hỏi :
- Chưởng môn, việc thất tung đó là thế nào?
Vị Chưởng môn lắc đầu :
- Ta chỉ phong phanh nghe rằng vị tiền bối đó vì lên đường truy tìm tàng thư võ học ở Tử Kim mê động gì đó, sau đó thì thất tung!
Chàng kinh ngạc :
- Tử Kim mê động?
Vị đại sư Thiếu Lâm phái lên tiếng :
- A di đà Phật! Tệ phái cũng có nhiều vị tiền bối đã vì Tử Kim mê động phải thất tung! Sự thật như thế nào, không ai rõ!
Chàng càng thêm kinh ngạc :
- Đại sư có thể nói rõ hơn không?
Cổ Vấn đột nhiên xen vào :
- Độ Nhân đại sư vốn là một vị phương trượng. Không phải tại hạ không tin, nhưng điều tại hạ muốn hỏi là liệu các phái khác, có phái nào cũng vì chuyện này để thất lạc các loại công phu bí truyền như phái Không Động?
Thiên Di Thần Kiếm nghi ngờ :
- Liễu thiếu hiệp, phải chăng đã nhận ra điều gì khả nghi?
Chàng cười nhẹ :
- Rất có thể, nếu các phái thật sự bị thất truyền nhiều môn công phu nữa, và tất cả đều có liên quan đến Tử Kim mê động, có lẽ đều lọt vào tay Đinh Nhất Hải.
- Tại sao? Hay Tử Kim mê động đã bị Đinh Nhất Hải tìm thấy và chiếm hữu.
Để đáp lại câu hỏi này của Thiên Di Thần Kiếm và của mọi người, chàng bảo :
- Để xem hư thực thế nào, nếu chư vị muốn hãy cùng vào thám thính Tử Kim mê động với tại hạ.
Quân nhi đứng ngay phía sau chàng, chợt kêu khẽ :
- Này, ngươi định dựa vào họ để trốn thoát tay ta à? Không được đâu!
Chàng không thể giải thích do mọi người đang nhao nhao hỏi chàng :
- Tử Kim mê động ở đâu?
- Nghe nói đó là nơi chôn giấu tàng thư gì đó của Đại Nguyên Nhung Hàn Tín, đúng không?
- Sao nghe bảo Tử Kim mê động sẽ không vào được nếu không có Tử Kim bài?
- Ừ! Nếu Đinh Nhất Hải đã chiếm hữu Tử Kim mê động, có nghĩa Tử Kim mê động đang do lão giữ! Tại sao y lại kêu chúng ta cùng đi với y?
- Phải rồi! Đi như thế nào được, nếu không có Tử Kim bài?
- Thật khó tin ở tiểu tử, hừ!
...
Còn nhiều nữa những lời nói thật sự bất lợi cho Liễu Hận.
Tuy nhiên theo chàng ngấm ngầm nhận định, chí ít có năm nhân vật đang tin chàng.
Đó là Độ Nhân đại sư và vị Chưởng môn Điểm Thương phái cho đến lúc này vẫn im lặng, là sư huynh đệ vị Chưởng môn Không Động phái cùng Tô Thụ Nhân, người thứ năm là Thiên Di Thần Kiếm.
Chờ những lời bàn tán xôn xao lắng xuống, Liễu Hận lên tiếng minh định :
- Chư vị nói không sai! Không có Tử Kim bài, việc đi vào Tử Kim mê động chẳng khác gì đi vào tử địa! Cũng vậy, Tử Kim mê động đúng là nơi tàng trữ nhiều binh khí của Đại Nguyên Nhung Hàn Tín năm xưa, do gian tặc Tần Cối hãm hại, được đông đảo anh hùng thời đó kiến tạo! Tuy nhiên, ở Tử Kim mê động không hề có tàng thư võ học, đó chỉ là lời ngoa truyền.
Cổ Vấn tiến lên :
- Sao ngươi biết!
Chàng đáp mà không hề nghĩ :
- Tại hạ đã từng vào!
Chưởng môn Hoa Sơn phái cũng tiến lên :
- Lời nói của thiếu hiệp phải chăng cũng đáng tin như bao lời trước đó?
Chàng gật đầu :
- Đó là sự thật! Bằng không sao tại hạ có thể biết để nói cho chư vị nghe?
Vị Chưởng môn của phái Nga My cất tiếng hỏi, gieo thêm sự nghi ngờ cho nhiều người :
- Nói vậy, ngươi và Đinh Nhất Hải là hai nhân vật duy nhất đã từng vào Tử Kim mê động?
Chàng thoáng bối rối, do không thể đề cập đến Cửu Ma Ma, Xuân Mai và Hạ Lan :
- Có thể nói như vậy!
Đạo trưởng Võ Đang phái dằn giọng :
- Vô lượng thọ Phật! Điều đó có nghĩa là những môn công phu của các phái nếu có thất lạc ở Tử Kim mê động đều bị Đinh Nhất Hải và Liễu Hận ngươi đắc thủ?
Chàng hoang mang, không ngờ vì lời giải thích của chàng lại đưa đến một kết quả ngoài ý muốn.
Bốn vị Chưởng môn này đang nghi ngờ chàng!
Chàng chưa kịp đáp, Tri Bất Nguyên bất ngờ hô hoán lên :
- Không còn nghi ngờ gì nữa! Điều đó chứng tỏ tại sao họ Liễu ngươi căm ghét và khích nộ mọi người cùng căm ghét Đinh Nhất Hải!
Tri lão trang chủ quắc mắt nhìn y :
- Bất Nguyên! Ngươi nói như thế hẳn phải có nguyên do? Nói rõ xem nào!
Phát hiện có nhiều người làm hậu thuẫn, Tri Bất Nguyên dõng dạc đề quyết :
- Nội tổ! Hài nhi cho rằng do Đinh Nhất Hải và họ Liễu kia có sự bất đồng trong việc phân chia những môn công phu có ở trong Tử Kim mê động, họ Liễu phải khích nộ chúng ta. Và nếu chúng ta nghe theo y, vô tình chúng ta sẽ giúp y diệt trừ lão Đinh là mối họa tâm phúc của y.
Cổ Vấn tiến lên thêm một bước nữa, miệng điểm một nụ cười gian xảo :
- Đúng thế không tiểu tử? Gian kế của ngươi tuy thâm độc nhưng rất tiếc, bao nhiêu nhân vật đây lại không phải là trẻ lên ba để dễ dàng bị ngươi che mắt!
Chàng bắt đầu chán ghét và thất vọng về họ, những kẻ chỉ biết lấy dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử!
Chàng thản nhiên nhìn họ, từng người một :
- Chư vị hỏi thế, phải chăng đang trông chờ sự thú nhận của tại hạ?
Tri Bất Nguyên quát lớn :
- Đã như thế rồi, ngươi không thú nhận không được!
Chàng cười lạt, đưa mắt nhìn qua vị Chưởng môn Không Động phái và Xích Thủ Phi Hỏa Tô Thụ Nhân :
- Nhị vị tiền bối thì sao? Phải chăng cũng đồng tình với họ?
Sư huynh đệ vị Chưởng môn nhìn nhau.
Sau đó vị Chưởng môn lên tiếng :
- Dựa vào niên kỷ của thiếu hiệp và của những gì đã xảy ra tại Vô Mộc Giác ta được nghe tệ sư đệ Tô Thụ Nhân thuật lại, ta không tin giữa thiếu hiệp và Đinh Nhất Hải đã có thời là người cùng phe. Tuy nhiên, sự thật thế nào thiếu hiệp cứ nói cho mọi người biết, bất kể sự thật đó như thế nào!
Chàng gật đầu :
- Lời nói rất minh bạch, vãn bối ghi nhận sự độ lượng của tiền bối.
Thấy chàng nhìn qua như muốn hỏi, Thiên Di Thần Kiếm Lưu Hoàng Nhật vội bảo :
- Ý của ta không khác gì Bạch Khang, Chưởng môn phái Không Động! Ta chỉ muốn biết sự thật!
Độ Nhân đại sư ứng tiếng :
- A di đà Phật! Bần tăng cũng thế!
Người duy nhất còn lại là Chưởng môn phái Điểm Thương, lần đầu tiên lên tiếng :
- Có lẽ Liễu thiếu hiệp chưa biết ta. Ta họ Đồng tên Hựu, người Điểm Thương phái!
Ta...
Tri Bất Nguyên chợt la toáng lên :
- Chư vị tiền bối chớ để y mê hoặc. Tiểu điệt biết rõ y là hạng mưu mô xảo trá và trong câu chuyện này...
Bị ngắt lời và kẻ lên tiếng lại là Tri Bất Nguyên, Chưởng môn Điểm Thương phái Đồng Hựu chợt buông tiếng cười lạt :
- Ngươi bảo người khác xảo trá mưu mô, vậy còn ngươi, ngươi có mưu mô xảo trá không?
Tri Bất Nguyên vội sừng sộ :
- Đồng tiền bối nói như thế là có ý gì? Vãn bối vì sợ cho mọi người, nhất là tiền bối dễ bị y mê hoặc nên...
Đồng Hựu xua tay :
- Mỹ ý của ngươi, ta không dám nhận! Vả lại, ta đang sợ kẻ mê hoặc người chính là ngươi, không phải Liễu Hận!
Tri Bất Nguyên lúng túng :
- Sao... sao tiền bối bảo... bảo tiểu điệt mê hoặc mọi người?
Đồng Hựu cười nhẹ :
- Điều đó tự ngươi biết! Bất tất phải hỏi ta!
Tri lão trang chủ nghi hoặc nhìn Đồng Hựu :
- Tệ nhi có điều gì không phải ư, Đồng Chưởng môn?
Đồng Hựu chợt đổi thái độ, thật lễ mạo đối với Tri lão trang chủ :
- Tiền bối đã hỏi, Đồng Hựu thật không dám giấu! Để biết rõ hơn, tiền bối nên xem qua những vật đang được Bất Nguyên giữ trong người!
Tri lão trang chủ thất sắc :
- Tại sao chứ? Không lẽ mấy lúc gần đây Tri Bất Nguyên thật sự đã làm điều gì sai quấy?
Phát hiện Tri Bất Nguyên đang tìm cách lùi lại, Tri lão trang chủ gọi giật giọng :
- Bất Nguyên! Lại đây nào!
Tri Bất Nguyên hốt hoảng :
- Nội tổ đừng nghe lời lão! Hài nhi thật sự không dám quên lời giáo huấn của nội tổ!
Tri lão trang chủ quắc mắt :
- Ta cũng rất muốn tin ngươi! Nhưng muốn thế cần phải có bằng chứng. Ngươi mau lấy những gì ngươi đang giữ trong người, đó là điều tốt cho ngươi!
Tri Bất Nguyên biến sắc :
- Nội tổ không tin hài nhi sao?
Tri lão trang chủ có phần thất vọng :
- Ngươi hốt hoảng thế kia, ta tin sao được? Lại đây nào!
Bị thúc ép, Tri Bất Nguyên đành phải tiến dần lên!
Trong khi mọi người cùng chờ đợi hành vi tiếp theo của Tri Bất Nguyên, để biết xem thật sự Tri Bất Nguyên đang cất giữ những vật gì mờ ám đến phải giấu giếm, Tri Bất Nguyên lại có phản ứng khác!
Vút!
- Tất cả là do ngươi! Chớ trách ta độc ác! Đỡ!
Vù...
Y bất ngờ cật lực lao vào Liễu Hận, với một chưởng tận lực bình sinh.
Tri lão trang chủ vội quát :
- Dừng lại nào, súc sinh!
Ngược lại, Liễu Hận bất ngờ loang kiếm với tiếng cười khẽ :
- Ngươi chọn sai đối tượng rồi!
Véo...
Lập tức có hai tiếng kêu thất thanh khiến Liễu Hận lo ngại :
- Hạ thủ lưu tình!
- Độc chưởng!
Hai tiếng kêu, một của Tri lão trang chủ, một của Độ Nhân đại sư.
Trong hai tiếng kêu này, Liễu Hận chỉ lưu tâm đến lời cầu thỉnh của Tri lão trang chủ!
Vả lại, chàng hoàn toàn không muốn giết hại Tri Bất Nguyên, kiếm chiêu của chàng chỉ có mục đích khác!
Soạt!
Cùng với một phần y phục ở thân trước của Tri Bất Nguyên bị rách rời, một tiếng chấn kình cũng vang ra.
Ầm!
Liền lúc đó, có tiếng kêu hốt hoảng của Đồng Hựu :
- Độc chưởng lợi hại, hậu quả là làm cho thất tán võ công!
Nghe vậy, đến lúc này Liễu Hận mới nhớ đến lời hô hoán trước đó của Độ Nhân đại sư.
Chàng hoàn toàn thất sắc, nghĩ đến chỗ nội lực mới có nhờ Huyết Dịch Thiên Niên Hồng Hạc chắc chắn sẽ bị phế bỏ một lần nữa.
Thật sự phẫn nộ, chàng lại nhất kiếm định khu xử gã Tri Bất Nguyên vừa nhẫn tâm quyết liệt hãm hại chàng.
Bất đồ, một tiếng quát cực lớn vang lên :
- Là nhân vật nào vừa thi triển Độc chưởng?
Sau tiếng quát, hơn ba mươi bóng người lũ lượt xuất hiện!
Nhận ra họ, Liễu Hận bật kêu nửa như hoảng loạn và nửa như giận dữ :
- Thánh Kỳ giáo?
Mọi người nghe thế cùng thất sắc :
- Là bọn tà giáo ư?
- Nguy tai! Chúng muốn báo thù cho Ngũ Kỳ giáo!
Nhân lúc hoảng loạn này, không ai để ý gã, Tri Bất Nguyên đã lẻn bỏ đi...