Sau khi trở lại phòng, Lăng Tiếu không đọc mà ném đại Thiên Ngoại Phi Tiên lên giường sau đó nhanh chóng lấy giấy bút ra. Nói như thế nào kiếp trước gã cũng là một sinh viên, súng ống quá phức tạp thì không vẽ được chứ còn cấu tạo của một thanh súng lục ổ quay thì không thành vấn đề.
Cũng may ở kiếp trước gã cũng được xem như là người mê quân sự. Ổ quay, kích chùy, cò súng, ổ quay đẩy cán, kích chùy lò xo các loại, tuy linh kiệnkhông tính là ít nhưng được cái chế tạo tương đối đơn giản dễ dàng, dựa vào năng lực của đám thợ bên công xưởng chế tạo chắc chắn sẽ không có vấn đề gì lớn.Miệt mài ghi ghi vẽ vẽ suốt một đêm cuối cùng Lăng Tiếu cũng hoàn thành xong bản chế tạo, ngày hôm sautâm trạng gã vô cùng hào hứng, mới sáng ra đã rời khỏi nhà. Gã không đi vào Hoàng cung như thường lệ mà đến thẳng công xưởng chế tạo, bởi vì Lăng Tiếu giơ ra lệnh bài Bảo Long nhất tộc thị uy cho nên một đám công thợ không dám lười biếng, buổi sáng đưa bản vẽ thì ngay tối hôm đó đã có người đến giao thành phẩm.Lăng Tiếu nhìn một đống linh kiện trên bàn mà nửa khóc nửa cười, lúc đầu thấy tinh thần làm việc cuồng nhiệt của đám thợ khiến hắn vô cùng háo hức mong chơ, ai ngờ bây giờ đến lúc lắp ráp mới phát hiện ra có nhiều linh kiện phế phẩm như vậy! Cuối cùng chính thức lắp thành súng ngắn đúng quycách chỉ được có hai thanh!Màu nâu đậm thân thương, ổ quay sáu viên đạn, tuy đa số các linh kiện đều được làm bằng gỗ nhưng tuyệt đối đảm bảo chất lượng . Loại tài liệu này là do đám thợ thủ công đề nghị với hắn, lý do là bởi nó chịu được nhiệt độ cao hơn nữa lại siêu bền, không dễ hư hao, chỉ có một khuyết điểm duy nhất là sợ nước, dù đã cố gắng thêm vào phụ liệu chống thấm nước nhưng đều không khả thi. Tuy nhiên khuyết điểm trên không thể che lấp được những ưu điểm của loại vũ khí này, có thể nhìn thấy súng ngắn ở thế giới có kỹ thuật tương đối lạc hậu này đã là rất không dễ dàng, nên chế tạo được như vậy Lăng Tiếu cũng không hề mong gì hơn nữa.Gã mừng rỡ vuốt ve tác phẩm của mình, chợt bên tai truyền đến tiếng nói vui cười của sư phó và sư mẫu,nghe kỹ thì ra hai người đang thử nghiệm cái máy hút khói mới phát minh của Linh Linh Phát,kỳ thật Lăng Tiếu rất bội phục Linh Linh Phát, những thứ khác không nói, chỉ riêng phần luôn tích cực phấn đấu sống vui vẻ dù buồn khổ thế nào đi nữa cũng đã rất đáng khen ngợi rồi.Đợi đã ...!Đoạn này trong phim... Không phải là Linh Linh Phát sắp quật khởi rồi sao!"Lão công! Cái nữ nhân giống như quỷ kia lại tới nữa à!" Thanh âm của sư mẫu vẫn là êm tai như vậy, Lăng Tiếu nhắt nhắt nhắt mấy bước vọt tới trong phòng khám."Ách, quấy rầy đến mọi người sao?" Linh Linh U ưỡn ẹo nói, kèm theo ánh mắt đầy vũ mị đong đưa với Linh Linh Phát. Linh Linh Phát khóc không ra nước mắt, hận không thể ngay lập tức một đao đồ sát con tiện nhân trước mặt."Ở đây chỉ có ba người chúng ta, ngươi giả trang làm nữ nhân chưa đủ à, bỏ ngay cái giọng vịt đực giả nái của ngươi đi muốn ta buồn nôn chết hả?""Thân là tình báo viên của Bảo Long nhất tộc phải luôn che giấu tung tích, thần không biết quỷ không hay, cẩn thận một chút vẫn là tốt hơn!" Nói xong dáng vẽ càng ưỡn ẹo thêm nói: "Đại phu ~~~ ta phải hay là không đã có?"Linh Linh Phát và Lăng Tiếu dường như không thể chịu thêm nổi, muốn ói mửa ngay tại chỗ."Phật Ấn nói...""Ngươi nhỏ cái mồm thôi, không lộ hết bậy giờ!""Phật Ấn nói có nhiệm vụ trọng yếu nhắn ngươi lập tức hồi trở trụ sở bí mật.""Móa, sao không nói sớm chút! Tiểu Lăng tử mau cùng vi sư xuất hành nào.""Á! Á! Ta đau bụng quá, tim gan phèo phổi thận giống như bị dồn lại một chỗ! Không được, ta muốn đi ị." Lăng Tiếu ôm bụng vật vã lăn lộn trên mặt đất."Trùng hợp vậy sao? Không lẽ tim gan phổi thận của ngươi muốn đi ị cùng nhau chứ!" Linh Linh Phát há to mồm, vẻ mặt cổ quái kêu lên."Thật mà sư phụ! Người có ba cái gấp, sư phó, trách nhiệm cứu vớt thế giới phải giao lại cho người rồi." Nói xong lập tức vèo một tiếng phóng đi."a !" Xa xa truyền đến tiếng kêu của Lăng Tiếu bị té ngã....
Trời đã về khuya. Hoàng cung đại yến, e là hôm nay Linh Linh Phát sẽ rửa chén đến khuya a! Rảnh rỗikhông có việc gì làm, Lăng Tiếu bắt chéo chân nằm ngửa ở trên giường cười ngây ngô,nghiêng đầu thấy một quyển sách, chính làtuyệt học Thiên Ngoại Phi Tiên hôm nọ hắn tiện tay quăng xuống!
"Cái đồ chơi này thật sự khó luyện như vậy? Trong phim ảnh thấy có vẻ rất dễ dàng, một khi có công lực đầy đủ là hoàn toàn có thể dễ dàng khai thông !" Với tâm trạng hiếu kỳ "nồng nặc" hắn mở sách ra xem.
Ông!Thiên địa trống rỗng, cảnh vật trước mắt mờ mờ ảo ảo không ngừng vặn vẹo lay động, tất cả âm thanh dường như biến mất! Giống nhưbộc lộ ra một loại cảm xúc, lại vừa giống như thể hiện mộtchân lý, càng như khai mở một phiến thiên địa!
Lăng Tiếu thở hổn hển,lát sau dần dần lấy lại bình tĩnh, trong tích tắc mở trang sách ra, một cổ kiếm ý mãnh liệt kinh khủng hiện ra,không nên hỏi vì sao hắn biết đó là kiếm ý, bởi vì trong cơ thể hắn còn có một cái kinh khủng hơn thế! Chính là đạo bạch quang thần bí xuất hiện trong cơ thể hắn cách đây năm năm đột nhiên thức tỉnh!
Nơi mi tâm, đạo bạch quang sau khi cảm nhận được kiếm ý trên bí tịch đã bộc phát dữ dội, khí tức hủy thiên diệt địa khí tức của nó khiến cho kiếm ý như chuột Jerry gặp mèo Tom lập tức rút lui trở về bí tịch. Gã tiếp tục mở ra bí tịch lần nữa, lúc này kiếm ý đã trở nên nhu thuận nghe lời không còn cuồng bạo như lúc nãy nữa. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà kiếm ý đã bị bạch quang thuần phục! Phải biết rằng đây chính là bí tịch của Diệp Cô Thànha! Kiếm ý mà hắn lưu lại trên Thiên Ngoại Phi Tiên chắc chắn phải là tinh hoa kiếm ý!Nhìn lại bạch quang, chẳng biết tự lúc nào đãthay đổi hình dạng phảng phất như biến thành một thanh kiếm quang thủy tinh óng ánh ! Lăng Tiếu nghĩ nghĩ, sau đó hắn liền vận nội lực ít đến đáng thương của mìnhvới ý đồ sử dụng kiếm quang. Dường như kiếm quang có động đậy, thực sự một tia hào quang lóe lên,tuy nhiên một tia này thật sự rất nhỏ, nhỏ đến mức hạt bụi cũng không bằng.
Mừng rỡ như điên là từ không đủ để hình dung tâm tình của Lăng Tiếu lúc này, khi ngươi chính thức đem tia hào quang này sử dụng thì mới hiểu được nó là cái gì. Nó thực chất là một đám kiếm ý! Hơn nữa nó còn có thể làm cho kiếm ý Thiên Ngoại Phi Tiên như chim sợ cành cong phải nhượng bộ lui binh!
Tuy Lăng Tiếu còn chưa được xếp vào hàngcao thủ hạng ba, nhưng như thế không có nghĩa là tri thức kém cỏi. Kiếm ý là chí bảo, là mơ ước thiết tha của các kiếm khách, đối với người yêu kiếm mà nói dù ngươi chomột tòa thành thì hắn cũng không đổi kiếm ý! Cao thủ đồng cấp có hay không có kiếm ý hoàn toàn khác nhau một trời một vực. Một trang giấy nếu như ẩn chứa một tia kiếm ý, dù cho kiếm ý này phi thường cấp thấp thì cũng có thể chặt đứt sắt thép một cách đơn giản.Kiếm ý lĩnh ngộ phi thường khó khăn, nếu là tất cả võ giảđều tự ngộ ra thìchắc năm nào Trung Quốc cũng đoạt được chức vô địch World Cup! Cho nên đại đa số mọi người đều tìm một vật tham chiếu có ẩn chứa kiếm ý để chậm rãi cảm ngộ.Mà dù vậy thì cảm ngộ kiếm ýcũng không dễ dàng, bởi vì kiếm ý cũng không phải sủng vật dễ thuần phục, mỗi lần cảm ngộ đều tạo ra áp lực cực lớn đối với tinh thần, một phút sơ sẩy là có thể một người thực vật mới tinh được sinh ra đời.Có thể nói lần này Lăng Tiếu thu hoạch ngoài mong đợi, đơn giản mà đã có được hai kiện chí bảo ẩn chứa kiếm ý. Tuy là kiếm quang trong mi tâm của hắn quá cực đoan khó điều khiển, nhưng rất may là kiếm ý trong Thiên Ngoại Phi Tiên vô cùng phục tùng, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ làm bị thương đến chính mình.Hắc hắc! Hắc hắc!Lăng Tiếu không nhịn được lại cười khoái chí ngây ngô một hồi, lúc đầu đã sớm kỳ quái làm sao Thiên Ngoại Phi Tiên có thể chỉ là kiếm pháp đơn thuần được, hóa ra là nó ẩn chứa kiếm ý, đây mới là truyền thừa hoàn mỹ nhất! Linh Linh Phát hoàn toàn không hiểu kiếm cho nên không cảm giácthấy kiếm ý, Lăng Tiếu cũng không hiểu nhưng may thay hắn có kiếm quang phát hiện ra kiếm ý, cũng nhờ thế mà bảo vậtkhông còn phải long đong lận đận nữa.
Kinh thành tại thế giới này rất rộng lớn, nếu luận về diện tích, thì ngay cả thủ đô mà hắn sống ở kiếp trước cũng chỉ tương đương với nội thành kinh đô này! Nếu tính thêm cả vùng ngoại thành chỉ e là phải so sánh với một hòn đảo cỡ trung. Chạy dọc biên giới kinh thành là những dãy tường thành lớn cao chừng năm mươi mét, trên vách tường thành in đậm những dấu tích chiến tranh qua các triều đại để lại,làm cho người ta có thể cảm nhận được những tang thương, bi sót của lịch sử.
Phần lớn binh lực thủ thành tập trung ở cửa thành, binh sĩ trên tường thành nếu không phải đang đánh rắm, ngáp ruồi, nói chuyện phiếm thì cũng nhìn đông nhìn tây cho hết thời giờ, không hề tập trung tuần tra canh gác. Cũng không thể trách những binh lính này, bởi vì tường thành cao như thế làm gì có địch nhân nào có thể vượt qua! Dù có bắc thang chèo lên thì cũng mất cả mớ thời gian, mà nếu là một cao thủ khinh công trác tuyệt nhảy lên thì có một thân một mình cũng chẳng ăn thua, dù sao đối với chiến tranh mà nói thì quân số là điều rất trọng yếu. Vì thế mà dần dà, tường thành trở thành nơi tham quan ngắm cảnh, những du khách địa phương khác chỉ cần đến kinh thành thì nhất định sẽ tới chỗ này.
Đứngtrên tường thành trông về phía xa, phong cảnh một nửa thành đô đều thu hết vào tầm mắt. Nhìn dòng người qua đường như nước chảy, trong nội tâm chợtdâng lên hào khí. Tuy răng không đến mức như sói vương hú to vài tiếng ngạo thị thiên hạ, nhưng là đủ để khiến bọn văn nhân thi sĩ bùng nổ cảm hứng.
Xưa nay có câu rằng tài tử giai nhân, đã có tài tử tự nhiên sẽ có giai nhân. Con gái đại gia, thiên kim tiểu thư quan phủ thậm chí còn có giang hồ nữ hiệp đều ghé qua đây thưởng thơ ngắm cảnh .Không biết tự bao giờ, tường thành đã nghiễm nhiên trở thành điểm tụ hội của anh hùng mỹ sắc chốn kinh đô, rất nhiều câu thơ kinh điển truyền thế đã sinh ra tại nơi này, nghe nói ngay cả Hoàng Thượng cũng đã lưu lại ở đây những nét bút rồng bay phượng múa. Đương nhiên cũng không ngoại lệ sẽ có vàng thau lẫn lộn, thí dụ như Lăng Tiếu ngày nào cũng đến đây là một điển hình.
Đã có người thanh tao tự nhiên cũng sẽ có kẻ đê hèn, các ngươi ngâm thi từ thì chúng ta rình mỹ nữ! Đa số những binh sĩ thủ thành kia chính là loại này, nhưng cũng chỉ là len lén liếc coi vài lần hoặc là huýt sáo dâm dê một cái. Kỳ thực thì những râm trùng này cũng muốn động chạm giao lưu một tý nhưng chưa bao giờ dám cả, ở cái địa phương này, ngươi tùy tiện ném một cục đá thì cũng có thể nện vào Huyện lệnh, một đại thẩm bình thường nhưng có thể là mẹ của trạng nguyên đấy . Ngay cả Bảo Long nhất tộc cũng có thể làm phụ khoa thánh thủ, thì còn cái gì không có khả năng đây!
Hoàng hôn đến, bình thường tầm giờ này trên tường thành đã sớm đông đúc những đôi trai gái đến ngắm mặt trời lặn, nhưng hôm nay bỗng dưng không khí lại yên lặng không huyên náo như thường lệ. Lúc này mọi người không kìm lòng được trước một nữ tử đang ngồi ở một nơi trống trải. Vô luận là binh sĩ, tài tử hay hay giai nhân, đều đưa ánh mắt ngắm nhìn đóa hoa kinh diễm kia, chỉ là trong kinh diễm lại ẩn chứa một nỗi chua xót!
Tướng mạo nàng vô cùng xinh đẹp, mái tóc như gấm hoa thướt tha buông xõa,chiếc áo choàng đen tuyền ôm ấp che khuất đi tấm thân mềm mại. Nàng lẳng lặng nhìn mặt trời lặn, trên mặt không hề có chút biểu tình gì. Nắng vàng óng ánh chiếu lên người càng làm cho vẻ đẹp của nàng thêm huy hoàng rực rỡ, gió thổi nhẹ sợi tóc mai, phiêu phiêu tà áo ngẫu nhiên hiển lộ ra làn da ngọc ngà băng cơ. Tất cả đều rất đẹp! Đẹp khiến lòng người cảm xúc thăng hoa! Nhưng tiếc thay, hết thảy đều bị phá hỏng, bị chính cái xe lăn mà nàng đang tọa giá, nàng là người tàn tật mất rồi!
Vô số người âm thầm thở dài, thế gian này quả nhiên không có gì hoàn mỹ, trời cao ban cho nàng dung nhan tuyệt thế nhưng lại không cho nàng một thân thể khỏe mạnh.
Nữ tử dường như đã sớm quen với ánh nhìn này của mọi người xung quanh, chỉ ngẩng đầu lên tận hưởng gió chiều, lòng bình thản như mặt hồ lặng sóng, không buồn không vui.
Một tiếng kêu thánh thót đột nhiên vang vọng nơi tường thành, mọi người trừng mắt há to mồm kinh ngạc chằm chằm vào nữ tử.
Nàng nở nụ cười!Cười sao mà tinh khiết đến thế ! Cười sao mà ôn nhu đến thế! Phảng phất đã phủi hết bụi trần trong tâm linh mỗi người, khiến lòng ta phải xúc động bồi hồi!
Nhẹ giơ cánh tay lên, một chú chim bồ câu đưa tin xinh xắn chậm rãi đậu vào lòng bàn tay của nàng. Lúc này mọi người mới phát hiện trên tay cô gái có đeo một bộ gang tay màu đen , mặc dù bàn tay ngọc ngà bị vải che nhưng từng đường cong mềm mại bó sát nổi lên lại càng làm cho tâm trí người ta thêm miên man bất định.
Nàng mở dây buộc, rút thư ra, nét mặt có chút kinh ngạc, câu thơ ý vị thâm trường làm nàng nở nụ cười. Lạc nhật tuy đẹp nhưng cuối cùng cũng tới lúc tàn, khi những tia nắng dần dần ảm đạm nữ tử chậm rãi quay người lẳng lặng rời đi, có điều khiến cho mọi người kinh ngạc chính là nữ tử không có làm bất kỳ động tác gì nhưng chiếc xe vẫn tự động lăn bánh.
...
Trên đời có một từ ngữ gọi là "ngoài ý liệu", rất nhiều sự tình đều diễn ra như thế, bất kể kế hoạch của ngươi có hoàn mỹ bao nhiêu chăng nữa vẫn luôn có một vấn đề có thể sẽ khiến cho kế hoạch của ngươi trở thành kiếm củi ba năm đốt một giờ. Đại đa số mọi người đều không thích việc ngoài ý muốn, bởi vì cái cảm giác không thể nào nắm giữ khiến người ta phi thường chán ghét!
Hiện tại cảm giác của Lăng Tiếu vô cùng khó chịu! Giống như Tử Hà Tiên Tử đoán được bắt đầu nhưng lại đoán sai kết cục, mà hắn thì đoán được bắt đầu và kết quả nhưng lại không đoán được quá trình.Từ lúc Thiên Ngoại Phi Tiên xuất hiện đến nay đã được bảy ngày, nhưng kịch tình giống như là bị kẹt tại đường cống ngầm, dù thế nào đều không thông, hơn nữa còn bốc mùi từng đợt khiến cho người cảm thấy buồn nôn.
Chứng kiến Linh Linh Phát lén lút đi luyện võ mỗi ngày, trong lòng Lăng Tiếu càng ngày càng nôn nóng,cũng không phải là hắn lo chuyện luyện võ của sư phụ, bởi vì hắn biết rõ bằng vào tư chất của Linh Linh Phát, dù là đưa Quỳ Hoa bảo điển cho lão luyện thì cũng chỉ uổng một lần cắt mà thôi.
Cơ duyên của mình chính là ở chỗ đạo thiểm điện kia! Hắn tự nhủ.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sau khi trở lại phòng, Lăng Tiếu không đọc mà ném đại Thiên Ngoại Phi Tiên lên giường sau đó nhanh chóng lấy giấy bút ra. Nói như thế nào kiếp trước gã cũng là một sinh viên, súng ống quá phức tạp thì không vẽ được chứ còn cấu tạo của một thanh súng lục ổ quay thì không thành vấn đề.
Cũng may ở kiếp trước gã cũng được xem như là người mê quân sự. Ổ quay, kích chùy, cò súng, ổ quay đẩy cán, kích chùy lò xo các loại, tuy linh kiệnkhông tính là ít nhưng được cái chế tạo tương đối đơn giản dễ dàng, dựa vào năng lực của đám thợ bên công xưởng chế tạo chắc chắn sẽ không có vấn đề gì lớn.Miệt mài ghi ghi vẽ vẽ suốt một đêm cuối cùng Lăng Tiếu cũng hoàn thành xong bản chế tạo, ngày hôm sautâm trạng gã vô cùng hào hứng, mới sáng ra đã rời khỏi nhà. Gã không đi vào Hoàng cung như thường lệ mà đến thẳng công xưởng chế tạo, bởi vì Lăng Tiếu giơ ra lệnh bài Bảo Long nhất tộc thị uy cho nên một đám công thợ không dám lười biếng, buổi sáng đưa bản vẽ thì ngay tối hôm đó đã có người đến giao thành phẩm.Lăng Tiếu nhìn một đống linh kiện trên bàn mà nửa khóc nửa cười, lúc đầu thấy tinh thần làm việc cuồng nhiệt của đám thợ khiến hắn vô cùng háo hức mong chơ, ai ngờ bây giờ đến lúc lắp ráp mới phát hiện ra có nhiều linh kiện phế phẩm như vậy! Cuối cùng chính thức lắp thành súng ngắn đúng quycách chỉ được có hai thanh!Màu nâu đậm thân thương, ổ quay sáu viên đạn, tuy đa số các linh kiện đều được làm bằng gỗ nhưng tuyệt đối đảm bảo chất lượng . Loại tài liệu này là do đám thợ thủ công đề nghị với hắn, lý do là bởi nó chịu được nhiệt độ cao hơn nữa lại siêu bền, không dễ hư hao, chỉ có một khuyết điểm duy nhất là sợ nước, dù đã cố gắng thêm vào phụ liệu chống thấm nước nhưng đều không khả thi. Tuy nhiên khuyết điểm trên không thể che lấp được những ưu điểm của loại vũ khí này, có thể nhìn thấy súng ngắn ở thế giới có kỹ thuật tương đối lạc hậu này đã là rất không dễ dàng, nên chế tạo được như vậy Lăng Tiếu cũng không hề mong gì hơn nữa.Gã mừng rỡ vuốt ve tác phẩm của mình, chợt bên tai truyền đến tiếng nói vui cười của sư phó và sư mẫu,nghe kỹ thì ra hai người đang thử nghiệm cái máy hút khói mới phát minh của Linh Linh Phát,kỳ thật Lăng Tiếu rất bội phục Linh Linh Phát, những thứ khác không nói, chỉ riêng phần luôn tích cực phấn đấu sống vui vẻ dù buồn khổ thế nào đi nữa cũng đã rất đáng khen ngợi rồi.Đợi đã ...!Đoạn này trong phim... Không phải là Linh Linh Phát sắp quật khởi rồi sao!"Lão công! Cái nữ nhân giống như quỷ kia lại tới nữa à!" Thanh âm của sư mẫu vẫn là êm tai như vậy, Lăng Tiếu nhắt nhắt nhắt mấy bước vọt tới trong phòng khám."Ách, quấy rầy đến mọi người sao?" Linh Linh U ưỡn ẹo nói, kèm theo ánh mắt đầy vũ mị đong đưa với Linh Linh Phát. Linh Linh Phát khóc không ra nước mắt, hận không thể ngay lập tức một đao đồ sát con tiện nhân trước mặt."Ở đây chỉ có ba người chúng ta, ngươi giả trang làm nữ nhân chưa đủ à, bỏ ngay cái giọng vịt đực giả nái của ngươi đi muốn ta buồn nôn chết hả?""Thân là tình báo viên của Bảo Long nhất tộc phải luôn che giấu tung tích, thần không biết quỷ không hay, cẩn thận một chút vẫn là tốt hơn!" Nói xong dáng vẽ càng ưỡn ẹo thêm nói: "Đại phu ~~~ ta phải hay là không đã có?"Linh Linh Phát và Lăng Tiếu dường như không thể chịu thêm nổi, muốn ói mửa ngay tại chỗ."Phật Ấn nói...""Ngươi nhỏ cái mồm thôi, không lộ hết bậy giờ!""Phật Ấn nói có nhiệm vụ trọng yếu nhắn ngươi lập tức hồi trở trụ sở bí mật.""Móa, sao không nói sớm chút! Tiểu Lăng tử mau cùng vi sư xuất hành nào.""Á! Á! Ta đau bụng quá, tim gan phèo phổi thận giống như bị dồn lại một chỗ! Không được, ta muốn đi ị." Lăng Tiếu ôm bụng vật vã lăn lộn trên mặt đất."Trùng hợp vậy sao? Không lẽ tim gan phổi thận của ngươi muốn đi ị cùng nhau chứ!" Linh Linh Phát há to mồm, vẻ mặt cổ quái kêu lên."Thật mà sư phụ! Người có ba cái gấp, sư phó, trách nhiệm cứu vớt thế giới phải giao lại cho người rồi." Nói xong lập tức vèo một tiếng phóng đi."a !" Xa xa truyền đến tiếng kêu của Lăng Tiếu bị té ngã....
Trời đã về khuya. Hoàng cung đại yến, e là hôm nay Linh Linh Phát sẽ rửa chén đến khuya a! Rảnh rỗikhông có việc gì làm, Lăng Tiếu bắt chéo chân nằm ngửa ở trên giường cười ngây ngô,nghiêng đầu thấy một quyển sách, chính làtuyệt học Thiên Ngoại Phi Tiên hôm nọ hắn tiện tay quăng xuống!
"Cái đồ chơi này thật sự khó luyện như vậy? Trong phim ảnh thấy có vẻ rất dễ dàng, một khi có công lực đầy đủ là hoàn toàn có thể dễ dàng khai thông !" Với tâm trạng hiếu kỳ "nồng nặc" hắn mở sách ra xem.
Ông!Thiên địa trống rỗng, cảnh vật trước mắt mờ mờ ảo ảo không ngừng vặn vẹo lay động, tất cả âm thanh dường như biến mất! Giống nhưbộc lộ ra một loại cảm xúc, lại vừa giống như thể hiện mộtchân lý, càng như khai mở một phiến thiên địa!
Lăng Tiếu thở hổn hển,lát sau dần dần lấy lại bình tĩnh, trong tích tắc mở trang sách ra, một cổ kiếm ý mãnh liệt kinh khủng hiện ra,không nên hỏi vì sao hắn biết đó là kiếm ý, bởi vì trong cơ thể hắn còn có một cái kinh khủng hơn thế! Chính là đạo bạch quang thần bí xuất hiện trong cơ thể hắn cách đây năm năm đột nhiên thức tỉnh!
Nơi mi tâm, đạo bạch quang sau khi cảm nhận được kiếm ý trên bí tịch đã bộc phát dữ dội, khí tức hủy thiên diệt địa khí tức của nó khiến cho kiếm ý như chuột Jerry gặp mèo Tom lập tức rút lui trở về bí tịch. Gã tiếp tục mở ra bí tịch lần nữa, lúc này kiếm ý đã trở nên nhu thuận nghe lời không còn cuồng bạo như lúc nãy nữa. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà kiếm ý đã bị bạch quang thuần phục! Phải biết rằng đây chính là bí tịch của Diệp Cô Thànha! Kiếm ý mà hắn lưu lại trên Thiên Ngoại Phi Tiên chắc chắn phải là tinh hoa kiếm ý!Nhìn lại bạch quang, chẳng biết tự lúc nào đãthay đổi hình dạng phảng phất như biến thành một thanh kiếm quang thủy tinh óng ánh ! Lăng Tiếu nghĩ nghĩ, sau đó hắn liền vận nội lực ít đến đáng thương của mìnhvới ý đồ sử dụng kiếm quang. Dường như kiếm quang có động đậy, thực sự một tia hào quang lóe lên,tuy nhiên một tia này thật sự rất nhỏ, nhỏ đến mức hạt bụi cũng không bằng.
Mừng rỡ như điên là từ không đủ để hình dung tâm tình của Lăng Tiếu lúc này, khi ngươi chính thức đem tia hào quang này sử dụng thì mới hiểu được nó là cái gì. Nó thực chất là một đám kiếm ý! Hơn nữa nó còn có thể làm cho kiếm ý Thiên Ngoại Phi Tiên như chim sợ cành cong phải nhượng bộ lui binh!
Tuy Lăng Tiếu còn chưa được xếp vào hàngcao thủ hạng ba, nhưng như thế không có nghĩa là tri thức kém cỏi. Kiếm ý là chí bảo, là mơ ước thiết tha của các kiếm khách, đối với người yêu kiếm mà nói dù ngươi chomột tòa thành thì hắn cũng không đổi kiếm ý! Cao thủ đồng cấp có hay không có kiếm ý hoàn toàn khác nhau một trời một vực. Một trang giấy nếu như ẩn chứa một tia kiếm ý, dù cho kiếm ý này phi thường cấp thấp thì cũng có thể chặt đứt sắt thép một cách đơn giản.Kiếm ý lĩnh ngộ phi thường khó khăn, nếu là tất cả võ giảđều tự ngộ ra thìchắc năm nào Trung Quốc cũng đoạt được chức vô địch World Cup! Cho nên đại đa số mọi người đều tìm một vật tham chiếu có ẩn chứa kiếm ý để chậm rãi cảm ngộ.Mà dù vậy thì cảm ngộ kiếm ýcũng không dễ dàng, bởi vì kiếm ý cũng không phải sủng vật dễ thuần phục, mỗi lần cảm ngộ đều tạo ra áp lực cực lớn đối với tinh thần, một phút sơ sẩy là có thể một người thực vật mới tinh được sinh ra đời.Có thể nói lần này Lăng Tiếu thu hoạch ngoài mong đợi, đơn giản mà đã có được hai kiện chí bảo ẩn chứa kiếm ý. Tuy là kiếm quang trong mi tâm của hắn quá cực đoan khó điều khiển, nhưng rất may là kiếm ý trong Thiên Ngoại Phi Tiên vô cùng phục tùng, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ làm bị thương đến chính mình.Hắc hắc! Hắc hắc!Lăng Tiếu không nhịn được lại cười khoái chí ngây ngô một hồi, lúc đầu đã sớm kỳ quái làm sao Thiên Ngoại Phi Tiên có thể chỉ là kiếm pháp đơn thuần được, hóa ra là nó ẩn chứa kiếm ý, đây mới là truyền thừa hoàn mỹ nhất! Linh Linh Phát hoàn toàn không hiểu kiếm cho nên không cảm giácthấy kiếm ý, Lăng Tiếu cũng không hiểu nhưng may thay hắn có kiếm quang phát hiện ra kiếm ý, cũng nhờ thế mà bảo vậtkhông còn phải long đong lận đận nữa.