Lòng người thật là dễ lung lay, một khi có hi vọng trở nên mạnh mẽ thì liền nghĩ đông nghĩ tây, nhất là thể loại thanh niên xuyên việt như Lăng Tiếu, có lẽ là bởi vì kiếp trước hắn cũng đã xem qua không ít các loại tiểu thuyết kỳ lạ cổ quái. Nhìn thấy kiếm ý liền nghĩ đến nội công, nghĩ đến nội công lại nhớ tới thông mạch. Đây là vĩnh viễn là nỗi đau của Lăng Tiếu, với nội lực của hắn thì cơ bản không có khả năng đả thông kinh mạch. Giờ đây đã có kiếm ý, một khi dùng nội lực kết hợp với kiếm ý thì uy lực sẽ tăng gấp bội, thông kinh khai mạch không còn là giấc mộng nữa a!
Kiếm ý Thiên Ngoại Phi Tiên không thể sử dụng trên người nhưng không phải còn đạo bạch quang kiếm ý trong mi tâm sao ! Tâm trạng Lăng Tiếu bừng bừng hào hứng ,lập tức một lần nữa biểu hiện không một chút quý trọng hắn ném bí tịch Thiên Ngoại Phi Tiên qua một bên, nếu Diệp Cô Thành ở đây nhất định sẽ chẳng ngại mà vung kiếm băm vằm hắn ra. Nhắm mắt ngồi xuống, dùng nội lực bao trùm lấy làn bạch quang kiếm ý trong mi tâm rồi lập tức điều khiển nó hướng về huyệt đạo đâm một cái!
"Aaa...? Thông rồi!"
Hơi thở của hắn dần dần trở nên gấp gáp, tâm tình kích động mãnh liệt dù áp chế thế nào cũng không lắng xuống. Hôm nay quả nhiên là ngày may mắn của mình ha, hắn mừng thầm. Không những có được chí bảo ẩn chứa kiếm ý mà còn tìm được con đường tắt trở nên mạnh mẽ ! Nhân đà hưng phấn, hắn tiếp tục cố gắng không ngừng nghĩ công cuộc thông mạch của mình, kết quả sau đó nguyên một đám huyệt đạo bị nội lực trùng kích nhao nhao vỡ ra.
Mỗi một huyệt đạo khai mở đều khiến cả tuyến kinh mạch rung rung, mỗi một tuyến kinh mạch thông suốt đều khiến toàn thân run rảy. Lăng Tiếu hát vang bài ca một đường thẳng tiến, kỳ kinh bát mạch, hai mạch nhâm đốc, tất cả đều được kiếm quang hỏi thăm! Mảnh kiếm quang dài hẹp cứ từng đạo từng đạo, giống như ác ma có cặp mắt máu, hùng hổ dũng mãnh xuyên qua tất cả những trở ngại trong cơ thể.
Được rồi! Hắn đã làm được rồi! Đối với võ giả mà nói muốn đả thông kinh mạch toàn thân phải trải qua muôn vàn khó khăn trắc trở, còn hắn mất đúng ba phút hai mươi bảy giây thì thuận lợi đả thông! Cũng có chút bất công a!
"Ai nha! Nhanh quá cũng không biết làm sao đây! Có nên nói cho sư phó, có nên nói cho Thanh Long, hay là nên mở đại hội tuyên cáo thiên hạ nhỉ? Cảm giác về sự ưu việt của bản thân thực sự quá đã a, sau này mà không còn cảm giác này nữa thì làm sao sống nổi đây!"
Lúc này Lăng Tiếu đang ở trang thái tự sướng cực độ nên không hề hay biết có một sự biến hóa khí lưu đang xảy ra trong phòng, kinh mạch toàn thân hắn và thiên địa tạo thành một hệ thống tuần hoàn khí. Một luồng khí lưu dũng mãnh tiến vào huyệt Bách Hội, mới đầu còn chậm chạp nhưng theo thời gian luồng khí lưu ngày càng nhiều hơn, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh.
Lăng Tiếu thì vẫn còn đang ngây ngô cười khoái trí đột nhiên hắn cảm giác được có một thứ gì đó trên người phồng lên, đương nhiên không là dạ dày mà là kinh mạch toàn thân. Khi này hắn mới phát hiện ra kinh mạch trong cơ mình đã hoàn toàn tràn đầy khí lưu, nội lực ít ỏi vốn có cũng bị khí lưu chuyển hóa thành chân khí. Có được chân khí đồng nghĩa với việc đã trở thành tiên thiên cường giả! Nhưng gã lại không hề cao hứng ngược lại còn chau mặt co mày, bởi vì khí lưu vẫn đang không ngừng rót vào mà kinh mạch của gã thì đã đến lúc không chịu nổi nữa rồi.
Trên thế giới này vốn dĩ không tồn tại cái gọi là đường tắt, phàm là phương pháp học cấp tốc đều sẽ dẫn tới tác dụng phụ. Đả thông kinh mạch là cả một quá trình lâu dài cần tiến hành tuần tự trong đó mỗi khi một huyệt đạo được đả thông thì kinh mạch cũng phải đồng thời được cường hóa. Để có được điều này thì cần có thời gian dài bồi dưỡng, kinh mạch có mở rộng và cứng cáp thì sau này mới có thể tiếp nhận được thiên địa linh khí quán thâu.
Đó là dùng lý luận võ học để giải thích về Tiên Thiên cảnh giới, còn nếu dùng lý luận khoa học để giải thích thì chính là sức chịu nén bất đồng. Kinh mạch có đủ rộng đủ cứng thì mới có thể dung nạp nhiều khí thể, nếu không khi áp suất khi bên ngoài cơ thể lớn hơn áp khí nội thể thì sẽ xuất hiện hiện tượng thiên địa linh khí không ngừng rót vào này.
Kinh mạch của gã đả thông quá nhanh hoàn toàn không có mở rộng chút nào như vậy chỉ sau một thời gian ngắn cơ thể sẽ chịu không nỗi sự bạo phát của chân khí từ đó đó mà dẫn tới tử vong!
Hắn cảm giác được bóng ma thần chết lượn lờ xung quanh mình, thậm chí trong tai còn có thể nghe được những âm thanh kinh mạch dần dần bị xé nứt ra. Chân khí tán loạn khiến cho thân thể hắn trái lồi một khối phải phình một khối trong chớp mắt đã biến thành một người to mập hơn trước rất nhiều!
"Làm sao bây giờ? Cái này vui quá hóa buồn rồi, mắt thấy chuẩn bị thoát được kiếp khổ không ngờ lại sắp chết non trên chính tay mình! Chuyện này liệu có tính là tự sát? Không biết sau khi ta chết cái vị trí Bảo Long nhất tộc lại để cho cái tên súc sinh nào chiếm tiện nghi đây!" Lăng Tiếu chua xót cảm thán.
"Ngay lúc này một âm thanh vỗ cánh uỵch uỵch truyền đến, một chú bồ câu nhỏ đã đậu trước cửa sổ, cái mặt béo của gã vặn vẹo gian nan cố nặn ra nụ cười, vốn định đưa tay nắm bồ câu mà đã thấy ngay cái động tác thật nhỏ này mà sao cũng khó khăn đến thế.
Ngày hôm nay, sau giờ ngọ, vừa ăn cơm trưa xong đang muốn đi tới Hoàng cung luyện võ thì bỗng thấy sư mẫu hùng hùng hổ hổ từ phía đối diện tiến lại.
"Làm sao vậy sư mẫu?"
"Cái nữ nhân trông như quỷ lại tới nữa! Chẳng lẽ một tháng mụ ta đại di mụ ( kỳ kinh của phụ nữ ) tới mười lần liền à?" Sư mẫu nghi hoặc bĩu môi.
"Sao sư mẫu nói vậy?"
"Sư phụ của ngươi ngoại trừ cái đó ra còn có thể trị cái khác sao?" Sư mẫu hắn nói .
"Ách... Sư mẫu không cần phải lo nghĩ, vị đại thẩm đó rất " an toàn" . Người khác không dám nói nhưng sư phó chắc chắn sẽ không dao động đâu." Nói thế nhưng kỳ thật Lăng Tiếu vô cùng hoài nghi, chỉ e là ngay cả đại di mụ Linh Linh phát cũng không biết cách trị.
"Đương nhiên là ta cũng không lo lắng cái này, ta rất tin yêu lão công của ta mà! Chỉ là ba ngày nay lão luôn lông nhông ngoài đường, thời gian dài như vậy khiến ta có cảm giác có gì đó không bình thường."
Lăng Tiếu sững sờ: "Sư phó đến tận nhà khám bệnh rồi ạ? Là nữ nhân trông như quỷ kia đến tìm người rồi rủ ra ngoài hay sao ạ?"
"ừ đúng vậy! Thế mà hôm bữa lão nói mấy ngày này không có công việc gì, sẽ cùng ta đi dạo phố." Sư mẫu lắc đầu, tâm trạng có vẻ hơi bất mãn rồi cất bước rời đi. Xem ra đây mới là nguyên nhân khiến sư mẫu tức giận ha.
Bất quá điều này cũng không làm hắn bận tâm lắm, người mà gọi là nữ nhân giống như quỷ kia thật ra là một nhân viên tình báo của Bảo Long nhất tộc tên là Linh Linh U, một tay tiềm hành có công phu xuất quỷ nhập thần . Đương nhiên, những cái này không phải là trọng điểm, trọng điểm là từ khi Thiên Ngoại Phi Tiên xuất hiện thì Linh Linh U chưa từng lộ diện, lần này gã xuất hiện không phải là...
Chờ đợi hồi lâu cuối cùng cũng có tin tức, lúc chạng vạng tối Linh Linh Phát mang theo hòm thuốc và vẻ mặt ảm đạm phiền muộn về nhà. Chứng kiến bộ dáng của lão, hai tay Lăng Tiếu đột nhiên nắm chặt, kiềm chế tâm tình kích động rồi liền hỏi: "Sư phụ có chuyện gì mà trông người buồn rầu vậy?"Linh Linh Phát nhìn Lăng Tiếu không nói gì, lão phất phất tay ra hiệu cho hắn đi vào phòng. Cánh cửa phòng đóng lại, Linh Linh Phát buông cái hòm thuốc xuống rồi lại ghế ngồi với vẻ mặt chán nản.
"Làm sao vậy sư phụ? Đừng u sầu như thế chứ!" Lăng Tiếu rót chén trà đặt trên mặt bàn nói.
"Hôm nay lại là ngày Bảo Long nhất tộc diễn võ." Linh Linh Phát khẽ nói, lặng lẽ nhìn chén trà nhưng không hề có tâm trạng uống một chút nào .
"Cũng không phải là lần đầu tiên diễn võ, sư phụ đâu cần như thế! Mà không phải là người có rất nhiều món đồ chơi cho Hoàng Thượng xem sao?"
"ừ đúng là vậy, nhưng Hoàng Thượng chỉ quan tâm đến võ thuật thôi, còn đối với mấy cái phát minh có thể nói là vượt thời đại của ta thì người hoàn toàn không có hứng thú !" Linh Linh Phát cảm thán nói.
Lăng Tiếu ngẫm lại nói: "Người thích võ thuật đa số đều là muốn có được niềm vui, phấn khích từ những công phu uy lực cường đại mang lại, nếu sư phụ có thể dâng lên Hoàng Thượng một thứ vũ khí cường đại con tin rằng nhất định Hoàng Thượng sẽ thay đổi thái độ với sư phụ ngay thôi."
"Nói nhảm! Ngươi có thể nghĩ ra được cái đó chẳng lẽ ta đây lại không rõ?"
"Lời này con nghe như thế nào cũng thấy không được tự nhiên a."
Linh Linh Phát hoàn toàn không thấy khuôn mặt bắt đầu vặn vẹo của Lăng Tiếu, thấy sư phụ vẫn im lặng gã tiếp tục nói: "Con đã phát minh được một loại súng đạn chí tôn, có thể nói là thiên địa phải kinh hoàng quỷ thần phải khiếp sợ, chỉ cần dính một phát nhất định tử vong! Chỉ là còn có một chút khuyết điểm cần cải tiến, thế nhưng Hoàng Thượng cũng không cho con cơ hội thể hiện! Hai!"
Lăng Tiếu đương nhiên biết rõ hắn đang nói cái gì, chỉ là trong lúc vô tình nói ra bỗng nhiên trong đầu xuất hiện một ý nghĩ. Tư chất của mình đã vô cùng thê thảm vì sao lại không phát huy sở trường tránh sở đoản, làm những thứ mình am hiểu nhỉ?
Trở lại điểm ban đầu, mình hơn so người của thế giới ở điểm nào? Tri thức! Ở kiếp trước, địa cầu đã trải qua lịch sử phát triển vô vàn năm, đã không biết có bao nhiêu nhà khoa học phải ném đầu lâu trút hết nhiệt huyết của mình vẫn chấp nhất, dứt khoát tìm ra những chân lý vĩ đại, những điều không tưởng! Thuộc tính thân thể của mình không so được với người, vậy thì tại sao không dựa vào khoa học kỹ thuật ở kiếp trước tạo ra các trang bị để bù lại!
Lăng Tiếu hung hăng vỗ mạnh đùi mình một cái, thật là đần độn mà! Chuyện đơn giản vậy mà đến giờ mới nghĩ ra, không lẽ ngươi ăn phân lớn lên à? Uổng cho ngươi còn là một người làm công tác văn hoá!
Chiến bào sắt thép không làm được, nhưng một thanh súng lục ổ quay thì có gì mà không làm được chứ! Ít nhất cũng có một chút năng lực bảo vệ bản thân, không đến mức đem tất cả hi vọng mình sở hữu đặt trên người Linh Linh Phát.
Thấy Lăng Tiếu đang đắm chìm suy nghĩ thứ gì đó, hoàn toàn không nghiêm túc nghe mình nói, Linh Linh Phát rút ra một quyển sách, trực tiếp vỗ vào mặt hắn.
BA~!
Lăng Tiếu xoa xoa cái mũi đau nhừ, tiếp lấy quyển sách, cúi đầu xem xét, đây không gì khác chính là bí kíp Thiên Ngoại Phi Tiên. Nhìn sắc mặt đen sì của Linh Linh Phát, hắn cười gượng nói: "Con đường này đã đi không thông, vậy mặc kệ nó đi. Không phải sư phụ bắt đầu luyện tập kiếm pháp rồi sao?"
Nói đến đây thần sắc của Linh Linh Phát trông càng khó coi hơn, trên mặt lão lúc này như viết rõ "Ta chán lắm rồi".
"Ha ha, ha ha. Dưới bếp còn một chén chè lam, con xuống ăn đây." Nói xong thì phóng vèo một tiếng bỏ chạy rồi."
Nhớ chừa cho ta một ít!" Tiếng la của Linh Linh Phát quanh quẩn nơi hành lang .