Sư mẫu là người vợ hiền giỏi việc bếp đảm việc nhà, ít nhất Lăng Tiếu cho là như vậy.
Mặt có chút run rẩy, lão ngồi xổm dưới mặt bàn khoát khoát tay với sư mẫu, sư mẫu mỉm cười gật đầu chỉ chỉ buồng trong. Loại kiều đoạn này Lăng Tiếu đã sớm quen mắt, căn cứ vào kinh nghiệm trong quá khứ, hai giây về sau, Linh Linh Phát sẽ lao tới kéo sư mẫu vào trong.
Một!
Hai!
Loảng xoảng một tiếng Linh Linh Phát đóng sập cửa,bình tĩnh kéo sư mẫu đi vào. Sau đó cãi vã đến khoảng nửa phút rồi sư mẫu sẽ dùng bát mì uy hiếp, kết quả là sư phó sẽ bị tước vũ khí đầu hàng.
Thở dài, bắt đầu im lặng chờ đợi, theo như kịch bản thì đoạn này hai người chiến đấu cũng hết cả đêm, nhưng là nếu như hắn đoán không sai thì lúc này cũng đã đến thời điểm thu thập hành lý rồi.
Cũng may chỉ lát sau, sư phó và sư mẫu đã ôm nhau đi tới. "Lão công ~~~ người ta đi thu thập hành lý, đợi nhân gia a!" Sư mẫu nháy mắt mấy cái rồi buông tay ra nhanh chóng trở về phòng.
Thần sắc Linh Linh Phát lộ vẻ kiên định nói : "Tiểu Lăng tử! Ăn lộc của vua thì cần phải trung quân ái quốc! Tuy là Hoàng Thượng không xem trọng chúng ta, còn vi sư thường xuyên bị gọi đi rửa bát lau chùi nhà xí liên lụy ngươi cũng có chút tủi hờn. Nhưng là! Nước không thể một ngày không có vua! Vì giang sơn xã tắc, vì chúng sinh, lần này vi sư quyết dâng hiến vì đất nước!"
"Không hiểu sao đột nhiên con có chút không muốn đi nữa?" Lăng Tiếu có chút không được tự nhiên nói.Linh Linh Phát như là hoàn toàn không nghe thấy gì, vỗ vỗ bả vai Lăng Tiếu, rưng rưng nước mắt nói: "Đồ nhi ngoan! Vẫn là ngươi hiểu ta nhất, nào mau đi thu thập hành lý, chúng ta xuất phát!"
"Được rồi, dù sao người cũng không hỏi qua ý kiến của ta." Lăng Tiếu nghe lời quay trở về phòng, vụng trộm đắc ý một hồi. Chỉ là hắn lại không biết rằng đằng sau lưng Linh Linh Phát đang nhìn hắn với ánh mắt có chút khác thường ....
Lại một đêm trăng tròn, ánh trăng sáng ngờisoi chiếu khắp kinh thành, chắc có lẽ bởi vậy mà hôm nay phần đông các đạo tặc đều rủ nhau nghĩ tập thể.
Thông thường vào ban đêm Hoàng thành Đại môn đều đóng chặt nhưng bữa nay nó bỗng ầm ầm mở rộng phát ra những tiếng động lớn. Đúng vậy, là ầm ầm mở rộng ra chứ không phải mở ra, bởi vì nếu là nhân vật bình thường ra vào đều phải đi qua cửa hông bên cạnh còn hiện tại cánh cửa mở ra chính là Trung môn.
Bình thường Trung môn chỉ được mở khi nào có phát sinh những sự kiện lớn chẳng hạn như đại quân xuất chinh, Hoàng thất đăng cơ tế bái thiên địa, hay như đợt vừa rồi Hoàng Đế tỏ lòng coi trọng mà khai mở Trung môn để đưa tiễn công chúa xuất giá tới ngoại quốc. Về phần tại sao đang lúc nữa đêm đột nhiên Trung môn được mở rộng ra thì khó mà biết được, nhưng đây chắc chắn là một tiền lệ chưa từng có.
Có lẽ thực sự là Trung môn đã quá lâu không có khai mở, nên âm thanh khó chịu rất lớn của nó đủ làm cho cả nửa dân chúng kinh thành đang ngủ mơ cũng bừng tỉnh, và cũng không biết đã làm cho bao nhiêu huynh đệ đang hăng hái "tập thể dục" phải chấn kinh mà đứt đoạn sung sướng!
Một đội ngũ hơn hai mươi người từ cửa Đại môn đi ra, ở giữa đội ngũ là một chiếc kiệu phi thường xa hoa, túm tụm tháp tùng xung quanh nó những bộ hạ có y phục dạ hành, chỉ riêng có ba người là có trang phục khác biệt.
Đi đầu đội hình là một tráng hán có thân hình khôi ngô, thần thái nghiêm, từ người toát ra một loại khí tức trầm ổn, khí phách. Bên trái cỗ kiệu là một người có ánh mắt vô cùng sắc bén luôn tập trung cao độ cảnh giác, bên phải là một nam nhân có dáng đi mạnh mẽ, mái tóc sau lưng phấp phới lay động theo từng bước đi, cả người nhẹ nhàng phiêu dật. Ba người trên mặc Lăng La cẩm bào, khí tức không một chút thu liễm, nếu không có một thân quý khí khẳng định sẽ có vô số người muốn theo chân bọn họ kết bằng hữu.
"Dừng lại!" Một giọng nói uy nghiêm nhưng lại chứa đựng sự kiêu ngạo từ trong kiệu truyền ra, màn kiệu bị kéo sang một bên lộ ra một khuôn mặt anh tuấn."Bây giờ chúng ta đang mặc thường phục xuất hành, ta không muốn phô trương thanh thế, càng không muốn người khác biết ta là Hoàng Thượng! Các ngươi hiểu chưa?" "Tuân mệnh!" Chàng thanh niên phong độ kia hóa ra là Hoàng Thượng hài lòng lùi về trong kiệu, ba người nọ theo thứ tự nhanh chóng trở lại vị trí.
"Khởi giá!" ...
Sáng sớm hôm sau, ba người Linh Linh Phát bao lớn bao nhỏ lên đường. Phim ảnh kiếp trước quả nhiên là gạt người, hai người chạy tới Kim quốc ngàn dặm xa xôi mà chỉ mang theo có hai cái túi nhỏ thì đi bằng niềm tin à? Đầu tiên cần một cổ xe ngựa, đương nhiên đánh xe là Lăng Tiếu, sau đó cần phải mang tiền theo, vô luận là quốc gia nào thì bạch ngân hoàng kim cũng là một ngoại tệ mạnh, còn một chuyện nữa là chân khiêng hành lý, cái này tất nhiên cũng là phần của Lăng Tiếu !
Cái thế giới hắn đang ở thật sự là vô cùng bao la rộng lớn, trong đó Trung Nguyên được coi là trung tâm của thế giới, mà cũng bởi nơi đây đất rộng của nhiều tài nguyên phong phú nên thường bị các quốc gia khác dòm ngó . Phía bắc Trung Nguyên là Kim quốc, phía Tây bao gồm nhiều tiểu quốc tạo thành liên bang Tây Vực, tỷ như Lâu Lan, Ðại Uyển quốc.
Ở giữa phía Bắc và phía Tây là những thảo nguyên lớn vô cùng tận, tại đây có hai cường quốc quân sự là Mông Cổ và Liêu quốc , hai nước nổi tiếng với những đoàn kỵ binh dũng mãnh, nếu bọn họ không kiềm chế lẫn nhau e là Trung Nguyên Đại Minh tất sẽ có nhiều hơn một cường địch.
Phía nam là vùng đất có khí hậu và thiên nhiên cũng không tệ, nghe nói mỹ nữ lại càng tuyệt vời. Theo như Lăng Tiếu biết, Đại Lý là một quốc gia rất đáng để du ngoạn thưởng thức, nếu không phải là hàng tháng thượng cống thì sớm đã bị Đại Minh nuốt chửng rồi.
Phía đông Trung Nguyên là biển cả, trên biển có rất nhiều đảo quốc, trong đó Cao Ly, Phù Tang là hai quốc gia đứng đầu. Bởi vì tài nguyên có hạn nên cũng thường xuyên có cường đạo đến đến vùng duyên hải Trung Nguyên cướp đoạt.
Từ kinh thành đi tới biên giới Kim quốc xem như cũng phải ngồi xe ngựa mất nửa tháng, cho nên trên đường đi ba người Linh Linh Phát cứ thong thả giống như là đang du sơn ngoạn thủy, không nhìn ra nửa điểm cái ý tứ gì gọi là lao tâm vì xã tắc cả. Cao hứng nhất đương nhiên là sư mẫu, hết nhảy lên nhảy xuống rồi nhìn đông tới nhìn tây, gặp cái gì cũng đều muốn chơi đùa.
Tuy là lúc nào trên đường đi Lăng Tiếu và Linh Linh Phát cũng cười ha hả nhưng không phải là trong tâm không có chuyện gì lo nghĩ. Linh Linh Phát thì nghĩ hiện tại Hoàng thượng đã đi tới chỗ nào, dọc con đường này liệu có an toàn hay không, lúc đến Kim quốc sẽ gặp phải âm mưu thế nào. Còn Lăng Tiếu thì hoàn toàn ngược lại, hắn đã xem kịch tình trên phim ảnh ở kiếp trước nên không hề lo lắng cho sự an nguy của vị Hoàng Đế kia , điều làm hắn trăn trở chính là lúc nào thì kịch tình mới diễn ra.
Lòng người thật là dễ lung lay, một khi có hi vọng trở nên mạnh mẽ thì liền nghĩ đông nghĩ tây, nhất là thể loại thanh niên xuyên việt như Lăng Tiếu, có lẽ là bởi vì kiếp trước hắn cũng đã xem qua không ít các loại tiểu thuyết kỳ lạ cổ quái. Nhìn thấy kiếm ý liền nghĩ đến nội công, nghĩ đến nội công lại nhớ tới thông mạch. Đây là vĩnh viễn là nỗi đau của Lăng Tiếu, với nội lực của hắn thì cơ bản không có khả năng đả thông kinh mạch. Giờ đây đã có kiếm ý, một khi dùng nội lực kết hợp với kiếm ý thì uy lực sẽ tăng gấp bội, thông kinh khai mạch không còn là giấc mộng nữa a!
Kiếm ý Thiên Ngoại Phi Tiên không thể sử dụng trên người nhưng không phải còn đạo bạch quang kiếm ý trong mi tâm sao ! Tâm trạng Lăng Tiếu bừng bừng hào hứng ,lập tức một lần nữa biểu hiện không một chút quý trọng hắn ném bí tịch Thiên Ngoại Phi Tiên qua một bên, nếu Diệp Cô Thành ở đây nhất định sẽ chẳng ngại mà vung kiếm băm vằm hắn ra. Nhắm mắt ngồi xuống, dùng nội lực bao trùm lấy làn bạch quang kiếm ý trong mi tâm rồi lập tức điều khiển nó hướng về huyệt đạo đâm một cái!
"Aaa...? Thông rồi!"
Hơi thở của hắn dần dần trở nên gấp gáp, tâm tình kích động mãnh liệt dù áp chế thế nào cũng không lắng xuống. Hôm nay quả nhiên là ngày may mắn của mình ha, hắn mừng thầm. Không những có được chí bảo ẩn chứa kiếm ý mà còn tìm được con đường tắt trở nên mạnh mẽ ! Nhân đà hưng phấn, hắn tiếp tục cố gắng không ngừng nghĩ công cuộc thông mạch của mình, kết quả sau đó nguyên một đám huyệt đạo bị nội lực trùng kích nhao nhao vỡ ra.
Mỗi một huyệt đạo khai mở đều khiến cả tuyến kinh mạch rung rung, mỗi một tuyến kinh mạch thông suốt đều khiến toàn thân run rảy. Lăng Tiếu hát vang bài ca một đường thẳng tiến, kỳ kinh bát mạch, hai mạch nhâm đốc, tất cả đều được kiếm quang hỏi thăm! Mảnh kiếm quang dài hẹp cứ từng đạo từng đạo, giống như ác ma có cặp mắt máu, hùng hổ dũng mãnh xuyên qua tất cả những trở ngại trong cơ thể.
Được rồi! Hắn đã làm được rồi! Đối với võ giả mà nói muốn đả thông kinh mạch toàn thân phải trải qua muôn vàn khó khăn trắc trở, còn hắn mất đúng ba phút hai mươi bảy giây thì thuận lợi đả thông! Cũng có chút bất công a!
"Ai nha! Nhanh quá cũng không biết làm sao đây! Có nên nói cho sư phó, có nên nói cho Thanh Long, hay là nên mở đại hội tuyên cáo thiên hạ nhỉ? Cảm giác về sự ưu việt của bản thân thực sự quá đã a, sau này mà không còn cảm giác này nữa thì làm sao sống nổi đây!"
Lúc này Lăng Tiếu đang ở trang thái tự sướng cực độ nên không hề hay biết có một sự biến hóa khí lưu đang xảy ra trong phòng, kinh mạch toàn thân hắn và thiên địa tạo thành một hệ thống tuần hoàn khí. Một luồng khí lưu dũng mãnh tiến vào huyệt Bách Hội, mới đầu còn chậm chạp nhưng theo thời gian luồng khí lưu ngày càng nhiều hơn, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh.
Lăng Tiếu thì vẫn còn đang ngây ngô cười khoái trí đột nhiên hắn cảm giác được có một thứ gì đó trên người phồng lên, đương nhiên không là dạ dày mà là kinh mạch toàn thân. Khi này hắn mới phát hiện ra kinh mạch trong cơ mình đã hoàn toàn tràn đầy khí lưu, nội lực ít ỏi vốn có cũng bị khí lưu chuyển hóa thành chân khí. Có được chân khí đồng nghĩa với việc đã trở thành tiên thiên cường giả! Nhưng gã lại không hề cao hứng ngược lại còn chau mặt co mày, bởi vì khí lưu vẫn đang không ngừng rót vào mà kinh mạch của gã thì đã đến lúc không chịu nổi nữa rồi.
Trên thế giới này vốn dĩ không tồn tại cái gọi là đường tắt, phàm là phương pháp học cấp tốc đều sẽ dẫn tới tác dụng phụ. Đả thông kinh mạch là cả một quá trình lâu dài cần tiến hành tuần tự trong đó mỗi khi một huyệt đạo được đả thông thì kinh mạch cũng phải đồng thời được cường hóa. Để có được điều này thì cần có thời gian dài bồi dưỡng, kinh mạch có mở rộng và cứng cáp thì sau này mới có thể tiếp nhận được thiên địa linh khí quán thâu.
Đó là dùng lý luận võ học để giải thích về Tiên Thiên cảnh giới, còn nếu dùng lý luận khoa học để giải thích thì chính là sức chịu nén bất đồng. Kinh mạch có đủ rộng đủ cứng thì mới có thể dung nạp nhiều khí thể, nếu không khi áp suất khi bên ngoài cơ thể lớn hơn áp khí nội thể thì sẽ xuất hiện hiện tượng thiên địa linh khí không ngừng rót vào này.
Kinh mạch của gã đả thông quá nhanh hoàn toàn không có mở rộng chút nào như vậy chỉ sau một thời gian ngắn cơ thể sẽ chịu không nỗi sự bạo phát của chân khí từ đó đó mà dẫn tới tử vong!
Hắn cảm giác được bóng ma thần chết lượn lờ xung quanh mình, thậm chí trong tai còn có thể nghe được những âm thanh kinh mạch dần dần bị xé nứt ra. Chân khí tán loạn khiến cho thân thể hắn trái lồi một khối phải phình một khối trong chớp mắt đã biến thành một người to mập hơn trước rất nhiều!
"Làm sao bây giờ? Cái này vui quá hóa buồn rồi, mắt thấy chuẩn bị thoát được kiếp khổ không ngờ lại sắp chết non trên chính tay mình! Chuyện này liệu có tính là tự sát? Không biết sau khi ta chết cái vị trí Bảo Long nhất tộc lại để cho cái tên súc sinh nào chiếm tiện nghi đây!" Lăng Tiếu chua xót cảm thán.
"Ngay lúc này một âm thanh vỗ cánh uỵch uỵch truyền đến, một chú bồ câu nhỏ đã đậu trước cửa sổ, cái mặt béo của gã vặn vẹo gian nan cố nặn ra nụ cười, vốn định đưa tay nắm bồ câu mà đã thấy ngay cái động tác thật nhỏ này mà sao cũng khó khăn đến thế.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sư mẫu là người vợ hiền giỏi việc bếp đảm việc nhà, ít nhất Lăng Tiếu cho là như vậy.
Mặt có chút run rẩy, lão ngồi xổm dưới mặt bàn khoát khoát tay với sư mẫu, sư mẫu mỉm cười gật đầu chỉ chỉ buồng trong. Loại kiều đoạn này Lăng Tiếu đã sớm quen mắt, căn cứ vào kinh nghiệm trong quá khứ, hai giây về sau, Linh Linh Phát sẽ lao tới kéo sư mẫu vào trong.
Một!
Hai!
Loảng xoảng một tiếng Linh Linh Phát đóng sập cửa,bình tĩnh kéo sư mẫu đi vào. Sau đó cãi vã đến khoảng nửa phút rồi sư mẫu sẽ dùng bát mì uy hiếp, kết quả là sư phó sẽ bị tước vũ khí đầu hàng.
Thở dài, bắt đầu im lặng chờ đợi, theo như kịch bản thì đoạn này hai người chiến đấu cũng hết cả đêm, nhưng là nếu như hắn đoán không sai thì lúc này cũng đã đến thời điểm thu thập hành lý rồi.
Cũng may chỉ lát sau, sư phó và sư mẫu đã ôm nhau đi tới. "Lão công ~~~ người ta đi thu thập hành lý, đợi nhân gia a!" Sư mẫu nháy mắt mấy cái rồi buông tay ra nhanh chóng trở về phòng.
Thần sắc Linh Linh Phát lộ vẻ kiên định nói : "Tiểu Lăng tử! Ăn lộc của vua thì cần phải trung quân ái quốc! Tuy là Hoàng Thượng không xem trọng chúng ta, còn vi sư thường xuyên bị gọi đi rửa bát lau chùi nhà xí liên lụy ngươi cũng có chút tủi hờn. Nhưng là! Nước không thể một ngày không có vua! Vì giang sơn xã tắc, vì chúng sinh, lần này vi sư quyết dâng hiến vì đất nước!"
"Không hiểu sao đột nhiên con có chút không muốn đi nữa?" Lăng Tiếu có chút không được tự nhiên nói.Linh Linh Phát như là hoàn toàn không nghe thấy gì, vỗ vỗ bả vai Lăng Tiếu, rưng rưng nước mắt nói: "Đồ nhi ngoan! Vẫn là ngươi hiểu ta nhất, nào mau đi thu thập hành lý, chúng ta xuất phát!"
"Được rồi, dù sao người cũng không hỏi qua ý kiến của ta." Lăng Tiếu nghe lời quay trở về phòng, vụng trộm đắc ý một hồi. Chỉ là hắn lại không biết rằng đằng sau lưng Linh Linh Phát đang nhìn hắn với ánh mắt có chút khác thường ....
Lại một đêm trăng tròn, ánh trăng sáng ngờisoi chiếu khắp kinh thành, chắc có lẽ bởi vậy mà hôm nay phần đông các đạo tặc đều rủ nhau nghĩ tập thể.
Thông thường vào ban đêm Hoàng thành Đại môn đều đóng chặt nhưng bữa nay nó bỗng ầm ầm mở rộng phát ra những tiếng động lớn. Đúng vậy, là ầm ầm mở rộng ra chứ không phải mở ra, bởi vì nếu là nhân vật bình thường ra vào đều phải đi qua cửa hông bên cạnh còn hiện tại cánh cửa mở ra chính là Trung môn.
Bình thường Trung môn chỉ được mở khi nào có phát sinh những sự kiện lớn chẳng hạn như đại quân xuất chinh, Hoàng thất đăng cơ tế bái thiên địa, hay như đợt vừa rồi Hoàng Đế tỏ lòng coi trọng mà khai mở Trung môn để đưa tiễn công chúa xuất giá tới ngoại quốc. Về phần tại sao đang lúc nữa đêm đột nhiên Trung môn được mở rộng ra thì khó mà biết được, nhưng đây chắc chắn là một tiền lệ chưa từng có.
Có lẽ thực sự là Trung môn đã quá lâu không có khai mở, nên âm thanh khó chịu rất lớn của nó đủ làm cho cả nửa dân chúng kinh thành đang ngủ mơ cũng bừng tỉnh, và cũng không biết đã làm cho bao nhiêu huynh đệ đang hăng hái "tập thể dục" phải chấn kinh mà đứt đoạn sung sướng!
Một đội ngũ hơn hai mươi người từ cửa Đại môn đi ra, ở giữa đội ngũ là một chiếc kiệu phi thường xa hoa, túm tụm tháp tùng xung quanh nó những bộ hạ có y phục dạ hành, chỉ riêng có ba người là có trang phục khác biệt.
Đi đầu đội hình là một tráng hán có thân hình khôi ngô, thần thái nghiêm, từ người toát ra một loại khí tức trầm ổn, khí phách. Bên trái cỗ kiệu là một người có ánh mắt vô cùng sắc bén luôn tập trung cao độ cảnh giác, bên phải là một nam nhân có dáng đi mạnh mẽ, mái tóc sau lưng phấp phới lay động theo từng bước đi, cả người nhẹ nhàng phiêu dật. Ba người trên mặc Lăng La cẩm bào, khí tức không một chút thu liễm, nếu không có một thân quý khí khẳng định sẽ có vô số người muốn theo chân bọn họ kết bằng hữu.
"Dừng lại!" Một giọng nói uy nghiêm nhưng lại chứa đựng sự kiêu ngạo từ trong kiệu truyền ra, màn kiệu bị kéo sang một bên lộ ra một khuôn mặt anh tuấn."Bây giờ chúng ta đang mặc thường phục xuất hành, ta không muốn phô trương thanh thế, càng không muốn người khác biết ta là Hoàng Thượng! Các ngươi hiểu chưa?" "Tuân mệnh!" Chàng thanh niên phong độ kia hóa ra là Hoàng Thượng hài lòng lùi về trong kiệu, ba người nọ theo thứ tự nhanh chóng trở lại vị trí.
"Khởi giá!" ...
Sáng sớm hôm sau, ba người Linh Linh Phát bao lớn bao nhỏ lên đường. Phim ảnh kiếp trước quả nhiên là gạt người, hai người chạy tới Kim quốc ngàn dặm xa xôi mà chỉ mang theo có hai cái túi nhỏ thì đi bằng niềm tin à? Đầu tiên cần một cổ xe ngựa, đương nhiên đánh xe là Lăng Tiếu, sau đó cần phải mang tiền theo, vô luận là quốc gia nào thì bạch ngân hoàng kim cũng là một ngoại tệ mạnh, còn một chuyện nữa là chân khiêng hành lý, cái này tất nhiên cũng là phần của Lăng Tiếu !
Cái thế giới hắn đang ở thật sự là vô cùng bao la rộng lớn, trong đó Trung Nguyên được coi là trung tâm của thế giới, mà cũng bởi nơi đây đất rộng của nhiều tài nguyên phong phú nên thường bị các quốc gia khác dòm ngó . Phía bắc Trung Nguyên là Kim quốc, phía Tây bao gồm nhiều tiểu quốc tạo thành liên bang Tây Vực, tỷ như Lâu Lan, Ðại Uyển quốc.
Ở giữa phía Bắc và phía Tây là những thảo nguyên lớn vô cùng tận, tại đây có hai cường quốc quân sự là Mông Cổ và Liêu quốc , hai nước nổi tiếng với những đoàn kỵ binh dũng mãnh, nếu bọn họ không kiềm chế lẫn nhau e là Trung Nguyên Đại Minh tất sẽ có nhiều hơn một cường địch.
Phía nam là vùng đất có khí hậu và thiên nhiên cũng không tệ, nghe nói mỹ nữ lại càng tuyệt vời. Theo như Lăng Tiếu biết, Đại Lý là một quốc gia rất đáng để du ngoạn thưởng thức, nếu không phải là hàng tháng thượng cống thì sớm đã bị Đại Minh nuốt chửng rồi.
Phía đông Trung Nguyên là biển cả, trên biển có rất nhiều đảo quốc, trong đó Cao Ly, Phù Tang là hai quốc gia đứng đầu. Bởi vì tài nguyên có hạn nên cũng thường xuyên có cường đạo đến đến vùng duyên hải Trung Nguyên cướp đoạt.
Từ kinh thành đi tới biên giới Kim quốc xem như cũng phải ngồi xe ngựa mất nửa tháng, cho nên trên đường đi ba người Linh Linh Phát cứ thong thả giống như là đang du sơn ngoạn thủy, không nhìn ra nửa điểm cái ý tứ gì gọi là lao tâm vì xã tắc cả. Cao hứng nhất đương nhiên là sư mẫu, hết nhảy lên nhảy xuống rồi nhìn đông tới nhìn tây, gặp cái gì cũng đều muốn chơi đùa.
Tuy là lúc nào trên đường đi Lăng Tiếu và Linh Linh Phát cũng cười ha hả nhưng không phải là trong tâm không có chuyện gì lo nghĩ. Linh Linh Phát thì nghĩ hiện tại Hoàng thượng đã đi tới chỗ nào, dọc con đường này liệu có an toàn hay không, lúc đến Kim quốc sẽ gặp phải âm mưu thế nào. Còn Lăng Tiếu thì hoàn toàn ngược lại, hắn đã xem kịch tình trên phim ảnh ở kiếp trước nên không hề lo lắng cho sự an nguy của vị Hoàng Đế kia , điều làm hắn trăn trở chính là lúc nào thì kịch tình mới diễn ra.