Cung điện hùng vĩ, đường đi trải dài bằng những phiến đá , cung nữ nhu mì xinh đẹp ,thái giám bóng bẩy hèn mọn .Nơi đây chính là Hoàng cung! Vùng đất mộng tưởng của vô số người và cũng là địa phương "mộng toái" của vô số người!
Nếu là người thường mới đến đây nhất định sẽ rúng động tâm khảm trước vẻ đẹp xa hoa lộng lẫy của Hoàng cung, nhưng Lăng Tiếu thì khác, kiếp trước gã cũng đã không ít lần tham quan qua Tử Cấm thành, thế nên giờ đứng ở Hoàng cung không có mấy khác biệt này thật sự khó mà khơi dậy được cảm hứng..
"Ôi!!!! Xem ai này! Đây không phải là truyền nhân danh tiếng lẫy lừng của Bảo Long nhất tộc sao!" giọng nói tràn đầy mỉa mai, khiến cho người nghe thật sự không thoải mái chút nào. Lăng Tiếu thở dài bất đắc dĩ quay đầu lại cười nói: "Quả là trùng hợp a, ta vào hoàng cung mà vẫn gặp ngươi! Xem ra năm nay vận khí rất tệ, có lẽ trở về ta phải thắp hương khấn Bồ Tát a!"
Đến trước mặt gã là một thiếu niên cường tráng , mặc y phục thị vệ tay trái cầm một thanh đao, ngang hông đeo một cái Huyền lệnh bài bằng gỗ lúc ẩn lúc hiện. Tên của y là... Lăng Tiếu không nhớ rồi, hoặc là chưa từng hỏi qua thì phải. Chỉ nhớ tiểu tử này và mình trước đây đều từ trong trại huấn luyện trốn ra, khác cái là mình thì thành công còn y thì bị bắt trở về.
"Hừ, người đừng tưởng lúc nào cũng sẽ gặp may mắn. Dù cho ngày ấy ngươi thành công, thì đó cũng có thể là mối họa chôn vùi ngươi ." Khóe miệng thiếu niên đối diện hếch về sau một cái, trông thế nào đi nữa cũng rất dữ tợn.
Lăng Tiếu nhìn trên dưới trang phục y một lần nữa , bèn nói: "À, điệu bộ này , xem ra thăng quan rồi hả?"
"Không sai! Trải qua vô số cực khổ, tra tấn, cuối cùng ta đã thoát khỏi cái địa ngục kia! Tương lai ta sẽ từng bước một thăng tiến, lúc đó ngươi chỉ xứng liếm giày cho ta!" Thiếu niên đắc ý nói ra, nhưng khi nói đến "cực khổ, tra tấn " mắt y không khỏi chớp một cái lộ ra sợ hãi.
Lăng Tiếu thở dài trong lòng, đối với cái nơi như địa ngục kia gã cũng thấy kinh hãi lạnh mình, thiếu niên trước mặt này chắc chắn là bị hành hạ đến khùng điên rồi, thật đáng thương! Có điều nhìn bộ dạng ngông cuồng đắc ý của y, Lăng Tiếu không nhịn được lại muốn đả kích một phen.
"Đúng vậy a! Ta không có chí hướng cao như vậy , chỉ muốn làm một người dân thấp cổ bé họng thôi. À mà không ổn, ta nếu chỉ ra ngoài gặp kẻ bệnh tâm thần mãi thì cũng chán, chắc phải nhờ bà mai giúp ta tìm một cô vợ để cho vui đời mới được !" Nói xong mắt gã cố ý nhìn nhìn vào chỗ kia của người thiếu niên trước mặt, trông cái mặt gã lúc này thực sự vô cùng ngứa mắt, rất cần ăn đòn. Không trách thiếu niên kia lại chán ghét gã đến cực điểm như vậy .
Thiếu niên kia nghe xong lời của Lăng Tiếu, cơ mặt bỗng giật giật, toàn thân run rẩy, bất tri bất giác tay đã nắm vào cán đao . Sát khí dần dần ngưng kết, chém giết sinh tử phảng phất nổi lên, hết sức căng thẳng. Nhưng Lăng Tiếu lại coi như không có gì, vẫn cứ nhìn hắn cười tủm tỉm ,càng làm cho hắn thêm bốc hỏa.
"Trong hoàng cung, nghiêm cấm tiếng động lớn."Thanh âm không lớn nhưng lại ẩn chứa đầy sự uy nghiêm , thiếu niên thị vệ đang nộ hỏa bừng bừng nhưng nghe thấy âm thanh này thì liền vẻ mặt hoảng sợ, bàn tay đang siết chặt chuôi đao bỗng trở nên mềm yếu vô lực .
Một trung niên nhân đứng cách đó không xa, thân bận y phục chói mắt, bên hông treo "Cẩm" tự kim bài, sau lưng đeo một đồ vật trông như hộp đàn gỗ. Hắn chỉ đứng chắp tay sau lưng, nhưng dáng vẻ không giận tự uy,lẳng lặng nhìn hai người, ánh mắt bình thản nhưng lại khiến người thị vệ trẻ tuổi sợ hãi vô cùng.
"Ty chức bái kiến chỉ huy sứ đại nhân! Chúc mừng chỉ huy sứ đại nhân hoàn thành nhiệm vụ trở về!" Thiếu niên kia quỳ một chân trên đất trụ đao nói.Còn Lăng Tiếu thì bộ dạng cười cười mị mị nhìn qua trung niên nhân, nhất là cái hộp gỗ sau lưng của hắn thì càng khiến gã chú ý."đã là chuyện bình thường như cơm bữa, không có gì phải chúc mừng. Ngươi đi trước đi." Trung niên nhân bình thản trả lời."Vâng! Ty chức cáo từ!" Thị vệ trẻ tuổi nhanh chóng rời đi.
"Có thể sống trở về là việc đáng chúc mừng, người nói đúng không? Thanh Long đại thúc!" Lăng Tiếu nháy nháy lông mi cười nói.
Trung niên nhân dò xét trên dưới Lăng Tiếu một phen, chậm rãi nói: "Ngươi biết rõ thân là cẩm y vệ không thể kết hôn, còn đi khích hắn, có nhất thiết phải vậy không!"
"Chỉ là thấy bộ dạng tiểu nhân đắc chí của hắn không thuận mắt , hừ!"
"Hắn đã bị huyết tinh và hiếu sát làm mất bản ngã, nếu không tự xét lại, đời này e rằng sẽ không còn tiền đồ!" Trung niên nhân Thanh Long lắc đầu kết luận.
"Thiên hạ này có ai mà không có điểm phiền muộn! Mọi nhà đều có chuyện khó nói, người bi thảm hơn hắn còn vô số! Nhưng đâu phải ai cũng biến thành như hắn." Lăng Tiếu gật gật đầu thể hiện đồng ý với kết luận của Thanh Long.
Thanh Long nhìn cái tư thế như thể thấu hiểu đạo trời của Lăng Tiếu không khỏi cảm thán: "Tuy không rõ ngươi nói có ý gì, nhưng nghe cũng có chút đạo lý. So với hắn thực sự ta càng thấy thích cái ý của người!"
"Hay là thôi đi, ta chịu không nỗi sự thưởng thức của các ngươi đâu." Lăng Tiếu làm ra dáng vẻ ngây thơ sợ hãi lắc đầu nói.Thanh Long cười cười không để ý, nói tiếp: "Ngày trước ở trại huấn luyện ngươi là lớn tuổi nhất, thoạt nhìn không hề tiềm lực, ai ngờ lại là kẻ cầm đầu chạy chốn, dùng đai lưng trói thủ vệ lại để cho đồng bọn có ba canh giờ tranh thủ chạy ! Làm việc quyết đoán, có khí chất lãnh đạo, không sợ cường quyền, chỉ là lúc động thủ có chút mềm lòng, nếu như lúc ấy ngươi giết hết thủ vệ không để bọn chúng tỉnh dậy báo tin thì các ngươi cũng thể thêm thơi gian ít một ngày."
Lăng Tiếu khoanh tay trước ngực,suy tư nhớ lại "À! Người nói sự kiện kia hả! Không nhắc thì ta cũng quên luôn rồi, nếu đợt đó giết chết thủ vệ ta nghĩ chắc chắn sẽ chọc giận cẩm y vệ. Mà nói cho cùng nhóm chúng ta khi đó mới chỉ là một đám hài tử ngốc! Xem như có chạy hết thì các người cũng không để ý nhiều, nhưng nếu chọc giận cẩm y vệ e là sẽ không còn đường sống! Năng lực truy sát của cẩm y vệ có ai dám khinh thường a!"
Thanh Long nghe vậy thì hơi kinh ngạc, nhìn thật sâu Lăng Tiếu rồi nói: "Hiện tại ta có chút hối hận, lúc trước không nên thả cho ngươi đến Bảo Long nhất tộc. Với năng lực của ngươi, rất có thể sẽ trở thành chỉ huy sứ cẩm y vệ tiếp theo!"
"Ôi dào, chuyện "lúc trước " thì nói làm gì! Ai mà biết trước được, nói không chừng ta còn chưa chắc đã kiên trì được đến hết kỳ huấn luyện . Như bây giờ không phải rất tốt sao!" Lăng Tiếu nghe xong lời của Thanh Long cũng không có lấy một chút hối tiếc, cười hì hì nói tiếp: "mà như người đã nói đấy, kỳ thật ta vẫn hay mềm lòng. Bảo ta kiên định một lòng chấp hành nhiệm vụ mà không cần biết nguyên do thì căn bản không có khả năng!"
"Lúc trước Linh Linh Phát tới đòi người, ta cũng là cân nhắc đến điểm này, ngươi trời sinh tính tình phóng thoáng, nếu là cùng Linh Linh Phát làm người bình thường có lẽ sẽ hạnh phúc hơn. Chỉ là ta không nghĩ tới địa vị Linh Linh Phát tại Bảo Long nhất tộc như vậy mà trình độ lại kém đến mức đó"
" Tuy võ công sư phụ không có gì đáng nói, nhưng nam nhân xuất sắc như người đi đến đâu cũng như là con đom đóm trong đêm , rất là rực rỡ xuất chúng, cặp mắt u buồn của người, bộ râu rậm thổn thức của người, tất cả là những điều đã bán rẽ sư phụ! ( Khuyến nghị các thím xem lại đoạn gái bán hoa đòi nợ Châu Tinh Kỳ trong phim Quốc Sản 007 để hiểu rõ thêm ^^) Dù cho hiện tại có phũ phàng nhường nào, ta vẫn tin tưởng sẽ có một ngày! Khi mây đen qua đi, người sẽ là ngôi sao sáng chói nhất!"
Lời nói của Lăng Tiếu khiến cho người lãnh khốc như Thanh Long cũng phải ngây người cười một hồi : " Thật không hiểu ngươi lấy tự tin ở đâu ra a!"
Đây gần như là những lời thường trực của Lăng Tiếu, mỗi khi có người khinh bỉ gã và sư phó thì lập tức những lời này sẽ được phun ra. Cũng chính bởi vì nói nhiều nên gã mới rơi vào tay Linh Linh Phát và Linh Linh Phát mới đối với hắn thân thiết như vậy!Đương nhiên,những lời này cũng không phải cố ý nịnh nọt Linh Linh Phát, thật sự thì trong lòng gã có tin tưởng! Chỉ là thời cơ chưa tới.
Trở lại với câu hỏi của Thanh Long, Lăng Tiếu không giải thích thêm, chỉ nói: "Tự tin là điều tốt mà, chỉ cần không gây hại cho người khác, không ảnh hưởng đến toàn cục ."
Hai người không nói gì, yên lặng nhìn nhau. Thật lâu, Thanh Long mở miệng: "Đây là lựa chọn của ngươi, chỉ cần ngươi không hối hận thì sẽ có thành tựu thôi!"Thanh Longdứt lời liền quay người lặng lẽ rời đi, bóng lưng oai nghiêm uy vũ nhưng Lăng Tiếu lại cảm thấy một sự đìu hiu.
Không hối hận! Nói thì dễ, nhưng có bao nhiêu người làm được đây? "Đúng rồi, còn có chuyện. Ta biết người luôn coi Huyền Vũ như em ruột, nhưng vài ngày trước ta thấy hắn và Cổ công công qua lại rất thân mật." Lăng Tiếu đột nhiên kêu lên, Thanh Long nghe vậy, hơi sững người lại nhưng không nói gì vẫn tiếp tục yên lặng rời đi.Thanh Long này vẻ ngoài thì lạnh lùng nhưng lại người có trái tim nóng, cực kỳ coi trọng tình nghĩa huynh đệ. Lăng Tiếu nói rất hàm súc, chính là sợ Thanh Long sẽ phản cảm. Đối với chuyện Huyền Vũ sau này có phản bạn hay không, Lăng Tiếu cũng chỉ đành nghe thiên mệnh, bởi với bản lĩnh của gã hiện giờ thì không có khả năng đi quản.
Khi Chu Địch mở mắt ra, giật mình phát hiện tất cả đều thay đổi, không khí vô cùng trong lành tươi mát so với khí bụi nồng nặc ở thành thị thực sự là một trời một vực. Dường như đây là một thế giới cổ đại, theo như cách ăn mặc của người qua đường thì khẳng định không phải là xu thế của Thanh triều với nửa cái đầu trọc và tóc thắt bím! Mà theo y phục nữ tử , cũng không phải trang phục lộ nửa ngực kinh điển thời Đường. Gã nhìn lại bản thân mình, không khác gì một tạo hình Tê Lợi ca ,lôi thôi lếch thếch , đích thị là tên ăn mày có tiền đồ sáng lạng. Không biết thế giới này có Cái Bang hay không, mới đến chắc cũng nên đưa tiền bảo kê a! Lúc này trong bụng cơn đói khát mang khí thế bài đảo hải cũng đang lồng lộn dâng trào, khiến Chu Địch càng kiên tâm khẳng định, chủ nhân trước đây của cỗ thân thể này trăm phần trăm là con ma đói!
Tìm khắp nơi trên người, chỉ thấy duy nhất cái sừng trâu trên lưng là có vẻ đáng giá. Cái sừng này dài chừng nửa thước, to cỡ cánh tay, màu sắc đen nhánh bóng loáng, ngoài ra trên đó còn điêu khắc tám mươi mốt bức vẽ. Tranh vẽ rất tinh xảo, có thể nói là được tạo hình vô cùng tỉ mỉ, nhưng về phần nội dung thì gã không hiểu, chỉ cảm thấy so với tám bài tập thể dục buổi sáng có vẻ cùng loại. Mặc kệ đây là cái gì nhưng chắc chắn có quan hệ rất lớn với chủ nhân trước của thân thể này, nếu không thì tại sao mà hắn thà chết đói cũng muốn giữ lại cái sừng này. Với tình cảnh hiện giờ mà nói, mình có giữ lại cái sừng này cũng không có chút ý nghĩa nào, vì thế gã quyết định đem bán cái sừng trâu này đi!
Tuy nhiên bờ mông còn chưa chuyển chỗ, trước mặt đã có hai tráng hán vẻ mặt âm lãnh tới :
"Muốn ăn cơm no không?"
"Muốn!"
"Đi theo ta ."
Chu Địch bị mang đi, lúc này trong lòng của gã chỉ muốn có lão tiền bối nào đó thấy gã cốt cách tinh kỳ nhịn không được mà muốn nhận hắn làm đồ đệ, đem sứ mệnh bảo vệ hòa bình thế giới phó thác cho mình, các thanh niên hack xuyên việt không phải đều thế hay sao! Chỉ tiếc là sự thật làm cho gã có chút vỡ mộng. Đừng hiểu lầm, hai người này không phải bọn buôn người, trái lại vẫn là người của triều đình hẳn hoi.
Hồi ức tạm thời dừng ở đây, không phải do đã hết mà là bụng gã bắt đầu đau, "Ta biết ngay mà, mì của sư mẫu có phải dễ ăn như vậy đâu!"...
Mặt trời vừa mới nhảy ra hé nở thiếu niên đã rời giường, sư phó gã đi một đêm vẫn chưa về, chuyện này xảy ra như cơm bữa nên gã cũng không bận tâm lắm, có điều gã một mực không hiểu vì sao sư mẫu dường như không hề lo lắng gì? Trị an của kinh thành khá tốt, không lo bị cướp giật giữa đường cũng hiểu được, thế nhưng không sợ thằng nhỏ của sư phó mèo mỡ sao? Không lẽ sư phó càng già càng ngoan ?
Gã ăn qua loa mấy cái màn thầu, chỉnh chu lại trang phục rồi liền đi ra ngoài. Nhìn sắc trời đã đến giờ dần, hai bên đường sớm đã bị cánh hàng rong muôn hình muôn vẻ chiếm lĩnh. Những tiếng rao bán, nói cười, cãi vã cứ rao rảo nối tiếp nhau.
Không có nghe sai, chính xác là cãi nhau. Gần gã một thái bà mua đồ ăn đang cùng người bán cò kè mặc cả, nhao nhao được hồi cuối cùng người bán phải bấm bụng bán đồ cho lão thái bà với giá cực thấp, loại bổn sự này của bà ta làm hắn thấy rất khâm phục!Thái bà này mặc dù có hơi lắm mồm nhưng được cái là người nhiệt tình, đặc biệt có một sở thích là mai mối chuyện tình duyên.
Lúc này có một thanh niên chạy tới trước mặt hắn, thanh niên này tên là Giang A Sinh, tướng mạo bình thường, là một người thực thà chất phác điển hình của khu phố, hằng ngày làm chân chạy vặt giúp mọi người để kiếm chút tiền, lão bà của hắn là Tăng Tĩnh làm nghề buôn bán cũng khá có duyên, lúc đầu thái bà vốn có ý mai mối người này cho Chu Địch , nhưng sau khi nghe xong tên của nàng gã thấy không hợp với mình nên đã từ chối nhã nhặn . Thế rồi Tăng Tĩnh được thái bà làm mai cho A Sing, cuối cùng cũng nên duyên vợ chồng, năm trước gã còn tham gia hôn lễ của bọn họ, hàng xóm láng giềng đều nói kiếp trước Giang A Sinh tu công tích đức mới cưới được lão bà Tăng Tĩnh hiền lành xinh đẹp như vậy.
"Tiểu Lăng tử, sớm như vậy đã giúp sư phụ đưa thuốc à! ta còn phải đi đây đã, hôm nào rảnh chúng ta trò chuyện nha."
"A Sinh ca chạy chậm thôi, đừng có gấp, chú ý an toàn."
"Tiểu Lăng tử thật vất vả, lần sau gặp sư phụ ngươi ta sẽ nhắc nhở lão! Suốt ngày bắt ngươi làm cái này cái nọ!"
"Không có gì đâu, ta quen rồi, cũng tốt mà! Sư phó người cũng bận bịu lắm !" Thiếu niên thuần thục cùng láng giềng chào hỏi, hiện tại gã đã không còn được gọi là Chu Địch, mà đổi tên thành Lăng Tiếu, hàng xóm cũng gọi gã tiểu Lăng tử. Về phần tại sao đổi tên, lại nói tiếp chuyện buồn bực.
Giới diện này vô cùng rộng lớn, ít nhất phải rộng hơn địa cầu gấp mấy lần, quốc gia mà hắn đang sống gọi là Đại Minh! giống hệt với triều nhà Minh trong lịch sử địa cầu. Gã mang họ Chu, lại xuất thân là ăn mày, sư phó nói đây là sự tình phạm huý kiêng kị, cho nên đổi cho hắn sang họ Lăng, lấy tên một chữ là 'Tiếu'. Cuộc sống ở đây cũng khá phức tạp, lúc đầu Lăng Tiếu cũng cho rằng mình xuyên việt đến Minh triều, nhưng sau đó nghe một ít sự tình thì hiểu ra chưa hẳn là như vậy.
Dần dần,theo từng bước chân, người qua lại trên đường cũng thưa thớt. Sư phó của Lăng Tiếu là một "Phụ khoa thánh thủ", nên hàng xóm láng giềng vẫn cho là hằng ngày gã giúp sư phụ đi đưa thuốc cho người bệnh. Cũng có người nghi ngờ thuốc ở đâu ra nhiều vậy mà đưa! Tuy vậy gã cũng chưa từng biện bạch giải thích qua chuyện này, cũng không lo láng giềng theo dõi, bởi vì chỗ gã đến kia, không phải là nơi dân chúng thấp cổ bé họng có thể đi vào .Đây là một cái cổng lớn màu đỏ thắm cao mười lăm mét,hai bên cửa có hai con sư tử đá, một đực, một cái,oai nghiêm uy vũ, tượng trưng cho ý chí đế vương, thống nhất thiên hạ, bá nghiệp muôn đời. Đại môn cao quý như vậy nên tự nhiên cũng không phải chỗ Lăng Tiếu có thể đi, gã nhẹ nhàng bước chân đi vào cửa bên hông. Hai hàng thị vệ quần áo chỉnh tề uy vũ thủ trước cửa, thấy Lăng Tiếu đến,chúng cũng mở cửa cho vào, nhưng ánh mắt và động tác thì tỏ ra vô cùng khinh thường, làm cho gã chỉ đành cười khổ một hồi, nghĩ thầm:"Thật không biết còn phải đợi bao lâu nữa? Loại cảm giác bị người khinh bỉ thật khó chịu a!"
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cung điện hùng vĩ, đường đi trải dài bằng những phiến đá , cung nữ nhu mì xinh đẹp ,thái giám bóng bẩy hèn mọn .Nơi đây chính là Hoàng cung! Vùng đất mộng tưởng của vô số người và cũng là địa phương "mộng toái" của vô số người!
Nếu là người thường mới đến đây nhất định sẽ rúng động tâm khảm trước vẻ đẹp xa hoa lộng lẫy của Hoàng cung, nhưng Lăng Tiếu thì khác, kiếp trước gã cũng đã không ít lần tham quan qua Tử Cấm thành, thế nên giờ đứng ở Hoàng cung không có mấy khác biệt này thật sự khó mà khơi dậy được cảm hứng..
"Ôi!!!! Xem ai này! Đây không phải là truyền nhân danh tiếng lẫy lừng của Bảo Long nhất tộc sao!" giọng nói tràn đầy mỉa mai, khiến cho người nghe thật sự không thoải mái chút nào. Lăng Tiếu thở dài bất đắc dĩ quay đầu lại cười nói: "Quả là trùng hợp a, ta vào hoàng cung mà vẫn gặp ngươi! Xem ra năm nay vận khí rất tệ, có lẽ trở về ta phải thắp hương khấn Bồ Tát a!"
Đến trước mặt gã là một thiếu niên cường tráng , mặc y phục thị vệ tay trái cầm một thanh đao, ngang hông đeo một cái Huyền lệnh bài bằng gỗ lúc ẩn lúc hiện. Tên của y là... Lăng Tiếu không nhớ rồi, hoặc là chưa từng hỏi qua thì phải. Chỉ nhớ tiểu tử này và mình trước đây đều từ trong trại huấn luyện trốn ra, khác cái là mình thì thành công còn y thì bị bắt trở về.
"Hừ, người đừng tưởng lúc nào cũng sẽ gặp may mắn. Dù cho ngày ấy ngươi thành công, thì đó cũng có thể là mối họa chôn vùi ngươi ." Khóe miệng thiếu niên đối diện hếch về sau một cái, trông thế nào đi nữa cũng rất dữ tợn.
Lăng Tiếu nhìn trên dưới trang phục y một lần nữa , bèn nói: "À, điệu bộ này , xem ra thăng quan rồi hả?"
"Không sai! Trải qua vô số cực khổ, tra tấn, cuối cùng ta đã thoát khỏi cái địa ngục kia! Tương lai ta sẽ từng bước một thăng tiến, lúc đó ngươi chỉ xứng liếm giày cho ta!" Thiếu niên đắc ý nói ra, nhưng khi nói đến "cực khổ, tra tấn " mắt y không khỏi chớp một cái lộ ra sợ hãi.
Lăng Tiếu thở dài trong lòng, đối với cái nơi như địa ngục kia gã cũng thấy kinh hãi lạnh mình, thiếu niên trước mặt này chắc chắn là bị hành hạ đến khùng điên rồi, thật đáng thương! Có điều nhìn bộ dạng ngông cuồng đắc ý của y, Lăng Tiếu không nhịn được lại muốn đả kích một phen.
"Đúng vậy a! Ta không có chí hướng cao như vậy , chỉ muốn làm một người dân thấp cổ bé họng thôi. À mà không ổn, ta nếu chỉ ra ngoài gặp kẻ bệnh tâm thần mãi thì cũng chán, chắc phải nhờ bà mai giúp ta tìm một cô vợ để cho vui đời mới được !" Nói xong mắt gã cố ý nhìn nhìn vào chỗ kia của người thiếu niên trước mặt, trông cái mặt gã lúc này thực sự vô cùng ngứa mắt, rất cần ăn đòn. Không trách thiếu niên kia lại chán ghét gã đến cực điểm như vậy .
Thiếu niên kia nghe xong lời của Lăng Tiếu, cơ mặt bỗng giật giật, toàn thân run rẩy, bất tri bất giác tay đã nắm vào cán đao . Sát khí dần dần ngưng kết, chém giết sinh tử phảng phất nổi lên, hết sức căng thẳng. Nhưng Lăng Tiếu lại coi như không có gì, vẫn cứ nhìn hắn cười tủm tỉm ,càng làm cho hắn thêm bốc hỏa.
"Trong hoàng cung, nghiêm cấm tiếng động lớn."Thanh âm không lớn nhưng lại ẩn chứa đầy sự uy nghiêm , thiếu niên thị vệ đang nộ hỏa bừng bừng nhưng nghe thấy âm thanh này thì liền vẻ mặt hoảng sợ, bàn tay đang siết chặt chuôi đao bỗng trở nên mềm yếu vô lực .
Một trung niên nhân đứng cách đó không xa, thân bận y phục chói mắt, bên hông treo "Cẩm" tự kim bài, sau lưng đeo một đồ vật trông như hộp đàn gỗ. Hắn chỉ đứng chắp tay sau lưng, nhưng dáng vẻ không giận tự uy,lẳng lặng nhìn hai người, ánh mắt bình thản nhưng lại khiến người thị vệ trẻ tuổi sợ hãi vô cùng.
"Ty chức bái kiến chỉ huy sứ đại nhân! Chúc mừng chỉ huy sứ đại nhân hoàn thành nhiệm vụ trở về!" Thiếu niên kia quỳ một chân trên đất trụ đao nói.Còn Lăng Tiếu thì bộ dạng cười cười mị mị nhìn qua trung niên nhân, nhất là cái hộp gỗ sau lưng của hắn thì càng khiến gã chú ý."đã là chuyện bình thường như cơm bữa, không có gì phải chúc mừng. Ngươi đi trước đi." Trung niên nhân bình thản trả lời."Vâng! Ty chức cáo từ!" Thị vệ trẻ tuổi nhanh chóng rời đi.
"Có thể sống trở về là việc đáng chúc mừng, người nói đúng không? Thanh Long đại thúc!" Lăng Tiếu nháy nháy lông mi cười nói.
Trung niên nhân dò xét trên dưới Lăng Tiếu một phen, chậm rãi nói: "Ngươi biết rõ thân là cẩm y vệ không thể kết hôn, còn đi khích hắn, có nhất thiết phải vậy không!"
"Chỉ là thấy bộ dạng tiểu nhân đắc chí của hắn không thuận mắt , hừ!"
"Hắn đã bị huyết tinh và hiếu sát làm mất bản ngã, nếu không tự xét lại, đời này e rằng sẽ không còn tiền đồ!" Trung niên nhân Thanh Long lắc đầu kết luận.
"Thiên hạ này có ai mà không có điểm phiền muộn! Mọi nhà đều có chuyện khó nói, người bi thảm hơn hắn còn vô số! Nhưng đâu phải ai cũng biến thành như hắn." Lăng Tiếu gật gật đầu thể hiện đồng ý với kết luận của Thanh Long.
Thanh Long nhìn cái tư thế như thể thấu hiểu đạo trời của Lăng Tiếu không khỏi cảm thán: "Tuy không rõ ngươi nói có ý gì, nhưng nghe cũng có chút đạo lý. So với hắn thực sự ta càng thấy thích cái ý của người!"
"Hay là thôi đi, ta chịu không nỗi sự thưởng thức của các ngươi đâu." Lăng Tiếu làm ra dáng vẻ ngây thơ sợ hãi lắc đầu nói.Thanh Long cười cười không để ý, nói tiếp: "Ngày trước ở trại huấn luyện ngươi là lớn tuổi nhất, thoạt nhìn không hề tiềm lực, ai ngờ lại là kẻ cầm đầu chạy chốn, dùng đai lưng trói thủ vệ lại để cho đồng bọn có ba canh giờ tranh thủ chạy ! Làm việc quyết đoán, có khí chất lãnh đạo, không sợ cường quyền, chỉ là lúc động thủ có chút mềm lòng, nếu như lúc ấy ngươi giết hết thủ vệ không để bọn chúng tỉnh dậy báo tin thì các ngươi cũng thể thêm thơi gian ít một ngày."
Lăng Tiếu khoanh tay trước ngực,suy tư nhớ lại "À! Người nói sự kiện kia hả! Không nhắc thì ta cũng quên luôn rồi, nếu đợt đó giết chết thủ vệ ta nghĩ chắc chắn sẽ chọc giận cẩm y vệ. Mà nói cho cùng nhóm chúng ta khi đó mới chỉ là một đám hài tử ngốc! Xem như có chạy hết thì các người cũng không để ý nhiều, nhưng nếu chọc giận cẩm y vệ e là sẽ không còn đường sống! Năng lực truy sát của cẩm y vệ có ai dám khinh thường a!"
Thanh Long nghe vậy thì hơi kinh ngạc, nhìn thật sâu Lăng Tiếu rồi nói: "Hiện tại ta có chút hối hận, lúc trước không nên thả cho ngươi đến Bảo Long nhất tộc. Với năng lực của ngươi, rất có thể sẽ trở thành chỉ huy sứ cẩm y vệ tiếp theo!"
"Ôi dào, chuyện "lúc trước " thì nói làm gì! Ai mà biết trước được, nói không chừng ta còn chưa chắc đã kiên trì được đến hết kỳ huấn luyện . Như bây giờ không phải rất tốt sao!" Lăng Tiếu nghe xong lời của Thanh Long cũng không có lấy một chút hối tiếc, cười hì hì nói tiếp: "mà như người đã nói đấy, kỳ thật ta vẫn hay mềm lòng. Bảo ta kiên định một lòng chấp hành nhiệm vụ mà không cần biết nguyên do thì căn bản không có khả năng!"
"Lúc trước Linh Linh Phát tới đòi người, ta cũng là cân nhắc đến điểm này, ngươi trời sinh tính tình phóng thoáng, nếu là cùng Linh Linh Phát làm người bình thường có lẽ sẽ hạnh phúc hơn. Chỉ là ta không nghĩ tới địa vị Linh Linh Phát tại Bảo Long nhất tộc như vậy mà trình độ lại kém đến mức đó"
" Tuy võ công sư phụ không có gì đáng nói, nhưng nam nhân xuất sắc như người đi đến đâu cũng như là con đom đóm trong đêm , rất là rực rỡ xuất chúng, cặp mắt u buồn của người, bộ râu rậm thổn thức của người, tất cả là những điều đã bán rẽ sư phụ! ( Khuyến nghị các thím xem lại đoạn gái bán hoa đòi nợ Châu Tinh Kỳ trong phim Quốc Sản 007 để hiểu rõ thêm ^^) Dù cho hiện tại có phũ phàng nhường nào, ta vẫn tin tưởng sẽ có một ngày! Khi mây đen qua đi, người sẽ là ngôi sao sáng chói nhất!"
Lời nói của Lăng Tiếu khiến cho người lãnh khốc như Thanh Long cũng phải ngây người cười một hồi : " Thật không hiểu ngươi lấy tự tin ở đâu ra a!"
Đây gần như là những lời thường trực của Lăng Tiếu, mỗi khi có người khinh bỉ gã và sư phó thì lập tức những lời này sẽ được phun ra. Cũng chính bởi vì nói nhiều nên gã mới rơi vào tay Linh Linh Phát và Linh Linh Phát mới đối với hắn thân thiết như vậy!Đương nhiên,những lời này cũng không phải cố ý nịnh nọt Linh Linh Phát, thật sự thì trong lòng gã có tin tưởng! Chỉ là thời cơ chưa tới.
Trở lại với câu hỏi của Thanh Long, Lăng Tiếu không giải thích thêm, chỉ nói: "Tự tin là điều tốt mà, chỉ cần không gây hại cho người khác, không ảnh hưởng đến toàn cục ."
Hai người không nói gì, yên lặng nhìn nhau. Thật lâu, Thanh Long mở miệng: "Đây là lựa chọn của ngươi, chỉ cần ngươi không hối hận thì sẽ có thành tựu thôi!"Thanh Longdứt lời liền quay người lặng lẽ rời đi, bóng lưng oai nghiêm uy vũ nhưng Lăng Tiếu lại cảm thấy một sự đìu hiu.
Không hối hận! Nói thì dễ, nhưng có bao nhiêu người làm được đây? "Đúng rồi, còn có chuyện. Ta biết người luôn coi Huyền Vũ như em ruột, nhưng vài ngày trước ta thấy hắn và Cổ công công qua lại rất thân mật." Lăng Tiếu đột nhiên kêu lên, Thanh Long nghe vậy, hơi sững người lại nhưng không nói gì vẫn tiếp tục yên lặng rời đi.Thanh Long này vẻ ngoài thì lạnh lùng nhưng lại người có trái tim nóng, cực kỳ coi trọng tình nghĩa huynh đệ. Lăng Tiếu nói rất hàm súc, chính là sợ Thanh Long sẽ phản cảm. Đối với chuyện Huyền Vũ sau này có phản bạn hay không, Lăng Tiếu cũng chỉ đành nghe thiên mệnh, bởi với bản lĩnh của gã hiện giờ thì không có khả năng đi quản.