Gió lạnh thổi nhè nhẹ, luồn lõi vô canh chòi nhỏ, Sài Mạc cuộn tròn người lại, theo bản năng nép vô người Lạc Thanh Tuyền.
Cao Vĩ Minh cũng bị lạnh, bừng tỉnh trong cơn mơ.
" U ơ ơ." Ngáp dài một tràng.
" Xoàn xoạt." Ngồi dậy, dựa lưng vào tường ngẫn người.
Bên ngoài hẻm nhỏ là những phụ nhân đẩy đồ, gánh hàng. Người người bắt đầu đi lại dần nhộn nhịp.
Một ngày mới lại bắt đầu.
Con người lại phải đối mặt với những thử thách mới.
Có vui, có buồn. Có chán nản, có hưng phấn. Đó mới là cuộc sống.
Sau đó Sài Mạc cũng tỉnh dậy. Xoa nhẹ đôi mắt. Nhìn sắc trời rồi cúi đầu vươn tay kéo chiếc áo rách đắp lên cho nàng.
Ổn thỏa thì bò nhẹ ra, nhìn Cao Vĩ Minh đang ngẫn người thì nhỏ giọng hỏi:
" Không biết quanh đây có chỗ nào có nước không?"
Cao Vĩ Minh vẫn thừ người không đáp.
Sài Mạc mím môi rồi cũng từ từ vươn tay muốn lay nàng ta thì bàn tay bất chợt lại bị nắm lấy.
Cao Vĩ Minh chỉ hành động bảo vệ theo quán tính nhưng khi thấy là Sài Mạc thì xấu hổ buông tay, cười hắc hắc nói:
" Thất lễ. Thất lễ. Ta không cố ý."
Sài Mạc e ngại lùi lại mấy bước. Trầm mặc không nói, rồi tự cầm một cái chén mẻ đi ra ngoài.
Cao Vĩ Minh nhìn bóng dáng y khuất hẳn thì lẩm bẩm:
" Ây da. Chả lẽ là thẹn thùng?! Mà thôi, hành động."
Đưa mắt hồ ly nhìn Trần Lợi đang ngủ say cười nham hiểm. Từ từ đi lại, móc bộ đồ lót nhét vô ngực nàng.
Xong xuôi thì vỗ vỗ mông quay lại chỗ ngồi.
Qua một lúc lâu Lạc Thanh Tuyền cũng khó khăn mở mắt. Chống đỡ thân thể đau nhức ngồi dậy. Chiếc áo rách chạy xuống. Lực chú ý của cô liền bị hấp dẫn.
Cầm chiếc áo rách nhìn xung quanh. Không thấy Sài Mạc thì cau mày.
Sáng sớm như vậy y đi đâu. Giọng khàn khàn đưa mắt nhìn Cao Vĩ Minh hỏi:
" Y đi đâu rồi?"
Cao Vĩ Minh vờ vịt suy nghĩ rồi như ngộ ra nói:
" Công tử có hỏi ta chỗ nào có giếng nước. Chắc người đã đi lấy nước."
Cô hiểu rõ rồi lập tức biến sắc đứng bật dậy, giọng âm trầm nói:
" Đi hướng nào?"
Cao Vĩ Minh nịnh nọt chỉ tận tình.
Liếm khóe môi, đắc ý khi thấy kế hoạch tiến triển đúng theo ý mình.
Lạc Thanh Tuyền thầm trách bản thân. Y đang bệnh không thể đụng nước. Phải nhanh lên mới kịp.
Thế là cắn răng nhịn đau chạy.
Đầu đầy mồ hôi chạy theo hướng Cao Vĩ Minh nói. Tuy thấy có điểm không ổn nhưng bây giờ sức khỏe với tâm tình không tốt.
Khiến đầu óc không nhạy bén như bình thường.
Nghi hoặc nhìn sơn trang to lớn trước mặt. Thầm duyệt lại lời chỉ dẫn của Cao Vĩ Minh. Rõ ràng là không chạy sai mà.
Đanglúc cô suy nghĩ thì đại môn sơn trang mở ra. Một nam tử áo bào trắng, đeo khăn lụa đi ra.
Cô nghe tiếng động cũng ngước mặt lên.
Bốn mắt nhìn nhau cô như bị hạ mê chú. Bị hút sâu vào đôi mắt thăm thẳm đó.
Tim đập bang bang.
Nhưng đôi mắt đó dần chuyển từ chán ghét sang phẫn nộ.
Không nói không rằng một chưởng tung đến.
Cô ngơ ngác bị đánh trúng, té xuống nền đất, phun một ngụm máu.
Một mảnh vải trong người rớt ra.
Đầu ong ong lên. Chưa kịp định thần thì nghe một giọng nói lạnh lẽo truyền tới:
" Ta sẽ giết ngươi. Đăng đồ tử."
F***! Cô nhìn thanh kiếm sáng lóe đang lao tới thì chật vật lăn. Tránh được một chiêu.
Rồi hàng loạt chiêu kiếm hoa lệ tiến tới.
Người đi đường dần dừng lại nhìn, chỉ trỏ, bàn tán sôi nổi.
Cao Vĩ Minh leo lên cây, gặm trái táo thưởng thức sự khốn khổ của Trần Lợi.
Rồi ánh mắt hình trái tim nhìn Phương Hải. Đánh rất đẹp.
" Khụ." Cô lại ho ra búng máu. Cắn răn, hạ quyết tâm vọt tới một tên tráng nữ, nhanh như chớp rút kiếm.
Giơ tay đỡ keng.
Ánh mắt dần dần nghiêm chỉnh lên.
Mẹ nó. Mình từng là giang hồ chị đại. Tiếng tăm một thời trung học. Không phải vì hai nhỏ bạn súc vật dùng độc chiêu bắt phải lập thề không bao giờ đánh nhau khi không có chúng nó bọn cạnh thì đâu bị đè ép đến mức này.
Nam nhân thì sao chứ.
Bà nhịn đủ rồi.
Tuy rằng mình không biết sử dụng kiếm, nhưng cây cũng múa không biết bao nhiêu lần.
Phương Hải kinh ngạc khi thấy cô phản kích. Sau đó cười lạnh. Tung ra tuyệt chiêu, chém vào chân nàng.
Lạc Thanh Tuyền linh hoạt tránh né. Chân truyền đến cơn đau không ngừng. Toàn thân thật sự khó nghe theo ý nghĩ. Làm sao đây?
Nếu thân thể Trần Lợi hoàn hoàn chỉnh chỉnh. Mình có phần trăm sẽ đánh ngang tay. Giờ thì nội thương, ngoại thương đủ cả.
Không chơi chiêu thì chỉ có chờ chết thật.
Đã quyết định xong cô cũng không chần chừ. Quyết đoán đánh kiếm loạn xạ.
Phương Hải nhíu mày chống đỡ. Bản thân bị một chém vào tay áo. Cơn tức trong lòng càng thêm đại, ra chiêu càng ngoan độc.
Cô mồ hôi chảy ròng ròng. Nhìn kiếm đang đâm tới ngực mình thì vung tay bắt lấy. Máu chảy không ngừng. Tay kia cầm kiếm chỉa lên cổ Phượng Hải, âm trầm nói:
" Ngươi thua."
Mặt Phương Hải đông lại, ánh mắt nhìn không chớp mắt vào cô.
Những người đi đường đang vây xem cũng ngốc trệ. Miệng đang ngoác ra quên khép lại.
Cao Vĩ Minh ánh mắt đỏ sòng sọc do bị mắc nghẹn miếng táo. Không thể tin nhìn cô đắm đuối.
Gió lạnh thổi nhè nhẹ, luồn lõi vô canh chòi nhỏ, Sài Mạc cuộn tròn người lại, theo bản năng nép vô người Lạc Thanh Tuyền.
Cao Vĩ Minh cũng bị lạnh, bừng tỉnh trong cơn mơ.
" U ơ ơ." Ngáp dài một tràng.
" Xoàn xoạt." Ngồi dậy, dựa lưng vào tường ngẫn người.
Bên ngoài hẻm nhỏ là những phụ nhân đẩy đồ, gánh hàng. Người người bắt đầu đi lại dần nhộn nhịp.
Một ngày mới lại bắt đầu.
Con người lại phải đối mặt với những thử thách mới.
Có vui, có buồn. Có chán nản, có hưng phấn. Đó mới là cuộc sống.
Sau đó Sài Mạc cũng tỉnh dậy. Xoa nhẹ đôi mắt. Nhìn sắc trời rồi cúi đầu vươn tay kéo chiếc áo rách đắp lên cho nàng.
Ổn thỏa thì bò nhẹ ra, nhìn Cao Vĩ Minh đang ngẫn người thì nhỏ giọng hỏi:
" Không biết quanh đây có chỗ nào có nước không?"
Cao Vĩ Minh vẫn thừ người không đáp.
Sài Mạc mím môi rồi cũng từ từ vươn tay muốn lay nàng ta thì bàn tay bất chợt lại bị nắm lấy.
Cao Vĩ Minh chỉ hành động bảo vệ theo quán tính nhưng khi thấy là Sài Mạc thì xấu hổ buông tay, cười hắc hắc nói:
" Thất lễ. Thất lễ. Ta không cố ý."
Sài Mạc e ngại lùi lại mấy bước. Trầm mặc không nói, rồi tự cầm một cái chén mẻ đi ra ngoài.
Cao Vĩ Minh nhìn bóng dáng y khuất hẳn thì lẩm bẩm:
" Ây da. Chả lẽ là thẹn thùng?! Mà thôi, hành động."
Đưa mắt hồ ly nhìn Trần Lợi đang ngủ say cười nham hiểm. Từ từ đi lại, móc bộ đồ lót nhét vô ngực nàng.
Xong xuôi thì vỗ vỗ mông quay lại chỗ ngồi.
Qua một lúc lâu Lạc Thanh Tuyền cũng khó khăn mở mắt. Chống đỡ thân thể đau nhức ngồi dậy. Chiếc áo rách chạy xuống. Lực chú ý của cô liền bị hấp dẫn.
Cầm chiếc áo rách nhìn xung quanh. Không thấy Sài Mạc thì cau mày.
Sáng sớm như vậy y đi đâu. Giọng khàn khàn đưa mắt nhìn Cao Vĩ Minh hỏi:
" Y đi đâu rồi?"
Cao Vĩ Minh vờ vịt suy nghĩ rồi như ngộ ra nói:
" Công tử có hỏi ta chỗ nào có giếng nước. Chắc người đã đi lấy nước."
Cô hiểu rõ rồi lập tức biến sắc đứng bật dậy, giọng âm trầm nói:
" Đi hướng nào?"
Cao Vĩ Minh nịnh nọt chỉ tận tình.
Liếm khóe môi, đắc ý khi thấy kế hoạch tiến triển đúng theo ý mình.
Lạc Thanh Tuyền thầm trách bản thân. Y đang bệnh không thể đụng nước. Phải nhanh lên mới kịp.
Thế là cắn răng nhịn đau chạy.
Đầu đầy mồ hôi chạy theo hướng Cao Vĩ Minh nói. Tuy thấy có điểm không ổn nhưng bây giờ sức khỏe với tâm tình không tốt.
Khiến đầu óc không nhạy bén như bình thường.
Nghi hoặc nhìn sơn trang to lớn trước mặt. Thầm duyệt lại lời chỉ dẫn của Cao Vĩ Minh. Rõ ràng là không chạy sai mà.
Đanglúc cô suy nghĩ thì đại môn sơn trang mở ra. Một nam tử áo bào trắng, đeo khăn lụa đi ra.
Cô nghe tiếng động cũng ngước mặt lên.
Bốn mắt nhìn nhau cô như bị hạ mê chú. Bị hút sâu vào đôi mắt thăm thẳm đó.
Tim đập bang bang.
Nhưng đôi mắt đó dần chuyển từ chán ghét sang phẫn nộ.
Không nói không rằng một chưởng tung đến.
Cô ngơ ngác bị đánh trúng, té xuống nền đất, phun một ngụm máu.
Một mảnh vải trong người rớt ra.
Đầu ong ong lên. Chưa kịp định thần thì nghe một giọng nói lạnh lẽo truyền tới:
" Ta sẽ giết ngươi. Đăng đồ tử."
F! Cô nhìn thanh kiếm sáng lóe đang lao tới thì chật vật lăn. Tránh được một chiêu.
Rồi hàng loạt chiêu kiếm hoa lệ tiến tới.
Người đi đường dần dừng lại nhìn, chỉ trỏ, bàn tán sôi nổi.
Cao Vĩ Minh leo lên cây, gặm trái táo thưởng thức sự khốn khổ của Trần Lợi.
Rồi ánh mắt hình trái tim nhìn Phương Hải. Đánh rất đẹp.
" Khụ." Cô lại ho ra búng máu. Cắn răn, hạ quyết tâm vọt tới một tên tráng nữ, nhanh như chớp rút kiếm.
Giơ tay đỡ keng.
Ánh mắt dần dần nghiêm chỉnh lên.
Mẹ nó. Mình từng là giang hồ chị đại. Tiếng tăm một thời trung học. Không phải vì hai nhỏ bạn súc vật dùng độc chiêu bắt phải lập thề không bao giờ đánh nhau khi không có chúng nó bọn cạnh thì đâu bị đè ép đến mức này.
Nam nhân thì sao chứ.
Bà nhịn đủ rồi.
Tuy rằng mình không biết sử dụng kiếm, nhưng cây cũng múa không biết bao nhiêu lần.
Phương Hải kinh ngạc khi thấy cô phản kích. Sau đó cười lạnh. Tung ra tuyệt chiêu, chém vào chân nàng.
Lạc Thanh Tuyền linh hoạt tránh né. Chân truyền đến cơn đau không ngừng. Toàn thân thật sự khó nghe theo ý nghĩ. Làm sao đây?
Nếu thân thể Trần Lợi hoàn hoàn chỉnh chỉnh. Mình có phần trăm sẽ đánh ngang tay. Giờ thì nội thương, ngoại thương đủ cả.
Không chơi chiêu thì chỉ có chờ chết thật.
Đã quyết định xong cô cũng không chần chừ. Quyết đoán đánh kiếm loạn xạ.
Phương Hải nhíu mày chống đỡ. Bản thân bị một chém vào tay áo. Cơn tức trong lòng càng thêm đại, ra chiêu càng ngoan độc.
Cô mồ hôi chảy ròng ròng. Nhìn kiếm đang đâm tới ngực mình thì vung tay bắt lấy. Máu chảy không ngừng. Tay kia cầm kiếm chỉa lên cổ Phượng Hải, âm trầm nói:
" Ngươi thua."
Mặt Phương Hải đông lại, ánh mắt nhìn không chớp mắt vào cô.
Những người đi đường đang vây xem cũng ngốc trệ. Miệng đang ngoác ra quên khép lại.
Cao Vĩ Minh ánh mắt đỏ sòng sọc do bị mắc nghẹn miếng táo. Không thể tin nhìn cô đắm đuối.