" Đương nhiên là lấy hắn." Cô đang muốn nói lấy tiền hắn nhưng lại không thể nói ra sổ sàng như vậy. Cái thành là lấy hắn. Đang muốn phân bua lại thì Thường Dược đúng lúc chạy vội vô phòng.
Cô vội quay lại nói với Sài Mạc:
" Không phải. Ý ta không phải vậy. Thật ra là ta muốn lấy..."
" Ta hiểu." Sài Mạc cười nói.
Cô hồ nghi nhìn y nói:
" Hiểu thật chứ...."
" Hiểu cái gì?! Ta nói hai phu thê ngươi người thì ướt như chuột lột mà còn không chịu thay đồ. Chỗ ta tuy là y quán nhưng cũng không dư thuốc cho hai người phá." Thường Dược vừa mệt vừa phải tận chức trách của đại phu cảnh tỉnh hai người.
" À. Thường muội không nhắc thì tỷ cũng quên. Hai phu thê ta ra đi với hai bàn tay trắng." Nói xong thì xòe tay ra như thật , rồi xoa xoa vào nhau, vẻ mặt thâm tình như chúng ta sống chết có nhau nói tiếp:
" Dù gì cũng đã là tỷ muội có hay không san sẽ tỷ mấy bộ. Ngày mai tỷ sẽ kiếm tiền mua lại mấy bộ tặng muội." Bí quá mà. Tuy trò vặt cô không thiếu nhưng trời thì đang mưa.
Muốn giở trò cũng không có cách a.
Ngày mai. Nhất định phải kiếm một số tiền kha khá để an hưởng những ngày cuối đời chứ.
Thường Dược mím chặt môi, nhìn chăm chăm vào vẻ mặt thâm tình của Trần Lợi, gân xanh nhảy nhót. Thở hắt ra một hơi rồi quay người đi về phòng mình lấy đồ.
Sai lầm.
Từ đầu đã là sai lầm.
Gặp nàng ta là đại đại sai lầm.
Nói gì mai sẽ kiếm tiền mua đồ trả lại mình. Chỉ cần hai người đi khỏi đây là mình còn có thể cho nàng ta bạc để tiễn cái ôn thần này ấy chứ.
Lạc Thanh Tuyền nhìn vẻ mặt nghẹn khuất của Thường Dược mà cười thỏa thích trong lòng. Nhận một "quỳ" của cô làm sao dễ nuốt trôi như vậy. Tuy rằng cô thưởng thức nàng nhưng cái tính cô lại rất nhỏ mọn. Mang ơn thì mang, ngầm trả thù thì trả. Ha ha.
Ngồi xuống, rung đùi đắc ý đợi. Song, vẫn không yên tâm quay qua nói với Sài Mạc một câu:
" Ta không muốn lấy hắn. Ta muốn lấy là... tiền."
Sài Mạc u mê nhìn cô, rồi như thông suốt ý đồ của nàng thì nói:
" Thê chủ làm những gì ta đều theo nàng."
Cô cười một cách lưu manh như trước nói:
" Tốt."
Sài Mạc cũng cười tươi đáp lại. Sau thấy nàng lại quay người ngóng trông cửa chính thì cúi đầu.
Nàng muốn ở rễ với trang chủ.
Ý đồ muốn lấy một số tiền.
Mặt y hơi cau lại. Tuy biết việc nàng làm với trang chủ không đúng nhưng chỉ cần nàng không bỏ y thì mọi thứ đều không quan trọng.
Lạc Thanh Tuyền mà biết suy nghĩ bây giờ của Sài Mạc chắc nội thương mà phun một búng máu. Ngất ngay tại chỗ quá. Suy luận của người xưa thật không thể xem thường. Lực sát thương thật không thể lường được. =.="
" Bộp." Thường Dược nhàn nhạt để đồ bàn. Rồi xoay người đi luôn.
Cô híp mắt nói:
" Cám ơn Thường muội không ngại đêm khuya vất lại đi mang thức ăn tới cho phu thê ta."
Không ngoài dự đoán thấy thân hình Thường Dược loạng choạng trong đêm.
Haha. Nếu không phải có Sài Mạc ở đây chắc cô đã vỗ đùi cái đét mà cười ngặt nghẻo mất.
Làm mặt lạnh với tỷ là không được đâu.
Thật ra bình thường cô sẽ không đối xử với mọi người như vậy.
Thường Dược coi như là đặc biệt đi.
Vì nàng là tỷ muội đầu tiên ở thế giới xa lạ này cô có hảo cảm.
Nên mới đặc biệt trêu chọc như vậy.
Chứ nàng mà là nam nhân chưa chắc gì đã có cơ hội gặp nhau, mà nếu có gặp cô cũng không để ý. Thật may vì Thường Dược là nữ. Coi như hồng nhan để tâm sự tri kỉ cũng không tệ.
Áp lực khi tới đây khiến cô rất mệt mỏi. Cũng muốn tìm một người đáng tin cậy để phát tiết. Thường Dược ơi Thường Dược.
Muội chạy không thoát khỏi ta đâu. Haha. Uầy. Sao cái suy nghĩ này giống như là có gian tình vậy. Hơi rùng mình tý. Mình cũng không phải bách hợp a.
" Đương nhiên là lấy hắn." Cô đang muốn nói lấy tiền hắn nhưng lại không thể nói ra sổ sàng như vậy. Cái thành là lấy hắn. Đang muốn phân bua lại thì Thường Dược đúng lúc chạy vội vô phòng.
Cô vội quay lại nói với Sài Mạc:
" Không phải. Ý ta không phải vậy. Thật ra là ta muốn lấy..."
" Ta hiểu." Sài Mạc cười nói.
Cô hồ nghi nhìn y nói:
" Hiểu thật chứ...."
" Hiểu cái gì?! Ta nói hai phu thê ngươi người thì ướt như chuột lột mà còn không chịu thay đồ. Chỗ ta tuy là y quán nhưng cũng không dư thuốc cho hai người phá." Thường Dược vừa mệt vừa phải tận chức trách của đại phu cảnh tỉnh hai người.
" À. Thường muội không nhắc thì tỷ cũng quên. Hai phu thê ta ra đi với hai bàn tay trắng." Nói xong thì xòe tay ra như thật , rồi xoa xoa vào nhau, vẻ mặt thâm tình như chúng ta sống chết có nhau nói tiếp:
" Dù gì cũng đã là tỷ muội có hay không san sẽ tỷ mấy bộ. Ngày mai tỷ sẽ kiếm tiền mua lại mấy bộ tặng muội." Bí quá mà. Tuy trò vặt cô không thiếu nhưng trời thì đang mưa.
Muốn giở trò cũng không có cách a.
Ngày mai. Nhất định phải kiếm một số tiền kha khá để an hưởng những ngày cuối đời chứ.
Thường Dược mím chặt môi, nhìn chăm chăm vào vẻ mặt thâm tình của Trần Lợi, gân xanh nhảy nhót. Thở hắt ra một hơi rồi quay người đi về phòng mình lấy đồ.
Sai lầm.
Từ đầu đã là sai lầm.
Gặp nàng ta là đại đại sai lầm.
Nói gì mai sẽ kiếm tiền mua đồ trả lại mình. Chỉ cần hai người đi khỏi đây là mình còn có thể cho nàng ta bạc để tiễn cái ôn thần này ấy chứ.
Lạc Thanh Tuyền nhìn vẻ mặt nghẹn khuất của Thường Dược mà cười thỏa thích trong lòng. Nhận một "quỳ" của cô làm sao dễ nuốt trôi như vậy. Tuy rằng cô thưởng thức nàng nhưng cái tính cô lại rất nhỏ mọn. Mang ơn thì mang, ngầm trả thù thì trả. Ha ha.
Ngồi xuống, rung đùi đắc ý đợi. Song, vẫn không yên tâm quay qua nói với Sài Mạc một câu:
" Ta không muốn lấy hắn. Ta muốn lấy là... tiền."
Sài Mạc u mê nhìn cô, rồi như thông suốt ý đồ của nàng thì nói:
" Thê chủ làm những gì ta đều theo nàng."
Cô cười một cách lưu manh như trước nói:
" Tốt."
Sài Mạc cũng cười tươi đáp lại. Sau thấy nàng lại quay người ngóng trông cửa chính thì cúi đầu.
Nàng muốn ở rễ với trang chủ.
Ý đồ muốn lấy một số tiền.
Mặt y hơi cau lại. Tuy biết việc nàng làm với trang chủ không đúng nhưng chỉ cần nàng không bỏ y thì mọi thứ đều không quan trọng.
Lạc Thanh Tuyền mà biết suy nghĩ bây giờ của Sài Mạc chắc nội thương mà phun một búng máu. Ngất ngay tại chỗ quá. Suy luận của người xưa thật không thể xem thường. Lực sát thương thật không thể lường được. =.="
" Bộp." Thường Dược nhàn nhạt để đồ bàn. Rồi xoay người đi luôn.
Cô híp mắt nói:
" Cám ơn Thường muội không ngại đêm khuya vất lại đi mang thức ăn tới cho phu thê ta."
Không ngoài dự đoán thấy thân hình Thường Dược loạng choạng trong đêm.
Haha. Nếu không phải có Sài Mạc ở đây chắc cô đã vỗ đùi cái đét mà cười ngặt nghẻo mất.
Làm mặt lạnh với tỷ là không được đâu.
Thật ra bình thường cô sẽ không đối xử với mọi người như vậy.
Thường Dược coi như là đặc biệt đi.
Vì nàng là tỷ muội đầu tiên ở thế giới xa lạ này cô có hảo cảm.
Nên mới đặc biệt trêu chọc như vậy.
Chứ nàng mà là nam nhân chưa chắc gì đã có cơ hội gặp nhau, mà nếu có gặp cô cũng không để ý. Thật may vì Thường Dược là nữ. Coi như hồng nhan để tâm sự tri kỉ cũng không tệ.
Áp lực khi tới đây khiến cô rất mệt mỏi. Cũng muốn tìm một người đáng tin cậy để phát tiết. Thường Dược ơi Thường Dược.
Muội chạy không thoát khỏi ta đâu. Haha. Uầy. Sao cái suy nghĩ này giống như là có gian tình vậy. Hơi rùng mình tý. Mình cũng không phải bách hợp a.